“Anh cười cái gì?”
“Không có gì.” Trương Nghiêu ngừng cười, chuyển tầm mắt, lần nữa dời lên người Từ Tái Xuân, “Có phải em đang nghĩ, phải chăng bọn họ đang ở sau lưng nói anh ăn bám, dựa vào em mới có thể làm ông chủ không…”
Từ Tái Xuân thoáng xấu hổ, “… Em không phải có ý này.”
Từ Tái Xuân nghĩ việc này có chút tổn thương lòng tự trọng đàn ông, nhưng dường như Trương Nghiêu không hề để tâm.
“Để bọn họ nói đi, dù sao bọn họ nói toàn là sự thật. Anh dựa vào em kiếm cơm mà… nói hơi quá đáng tí, em chính là nữ vương bao nuôi anh đó…”
Từ Tái Xuân nhịn không được phụt một tiếng phì cười, “Anh nói bậy bạ gì đấy?”
“Anh đâu nói bậy.” Trương Nghiêu nghiêm mặt, “Lời anh nói đều là thật…”
“Nhưng… em chưa bao giờ nghĩ thế. Tiền anh kiếm được đều đưa em rồi…” Từ Tái Xuân không nói tiếp mà dừng một chút, cô mới lên tiếng, “Hôm nay Trương Kiêu tới tìm em…”
Bàn tay cầm vô lăng của Trương Nghiêu nắm chặt, mặc dù anh đã đồng ý với Từ Tái Xuân không vì Trương Kiêu mà tức giận lung tung nữa, song giờ phút này vẫn có chút không vui.
“Thằng cặn bã ấy tới tìm em làm gì?”
“Anh đừng kích động.” Thoáng do dự, Từ Tái Xuân vẫn nói hết sự thật cho Trương Nghiêu biết, sau đó cô hỏi Trương Nghiêu, “Anh định thế nào? Nhà họ Trương…”
“Liên quan gì đến anh?” Trương Nghiêu cười lạnh một tiếng, “Dựa vào cái gì bọn họ ở bên ngoài chơi đùa ăn ngon ngủ kỹ, còn anh thì phải về làm trâu làm ngựa cho bọn họ, dáng dấp anh giống thánh… thánh phụ lắm hả?”
Từ Tái Xuân lắc đầu.
“Bởi vậy mới nói, đừng nghĩ tới những thứ không thiết thực nữa, ngại anh chưa đủ bận sao? Trương Kiêu hắn muốn làm đứa con hiếu thảo mà còn luyến tiếc vật ngoài thân, nhất tiễn song điêu, nghĩ đẹp nhỉ!”
Cuối cùng Trương Nghiêu vẫn không đồng ý về Trương gia, đồng thời anh rất rõ ràng nói cho Từ Tái Xuân biết, “Giờ anh đã là người nhà em rồi, nữ vương, ngài phải có trách nhiệm với tiểu nhân đấy.”
Từ Tái Xuân trợn mắt, “Trước đây chưa từng thấy anh lắm mồm vậy…”
“Hehe, không phải em thích đàn ông dẻo miệng à?”
“Em thích lúc nào?”
“Ồ… chả lẽ Trương Kiêu không phải tên đàn ông dẻo miệng trước đây em thích hửm?”
“…” Đúng là hết chuyện để nói. Từ Tái Xuân véo Trương Nghiêu một cái, đứng dậy vào nhà bếp.
Từ Tái Xuân chuyển tới nhà trọ Trương Nghiêu rồi, ba bữa của Trương Nghiêu rốt cuộc đã định. Đáng lẽ Từ Tái Xuân không muốn thường xuyên chạy tới, vì cô nhìn ra, đàn ông chính là cầm thú, từng giây từng phút chỉ nghĩ tới chuyện đó.
Nhưng sau khi Trương Nghiêu vào viện vì viêm dạ dày cấp tính, Từ Tái Xuân mới phát hiện ba bữa của anh không ổn định, lại còn bị đau bao tử.
Từ Tái Xuân xót Trương Nghiêu, do đó kiếm thời gian tới làm cơm cho Trương Nghiêu.
Trương Nghiêu là tên lưu manh mặt dày, đương nhiên sẽ không buông tha cơ hội tốt này, Từ Tái Xuân lại mềm lòng, từ chối mấy lần thì không từ chối nữa, sau đó thời gian qua đêm càng ngày càng nhiều.
Cô không cảm thấy việc này có gì không tốt, vốn đại học khá tự do, cũng không có quy định chắc chắn phải ở ký túc xá. Hơn nữa cô và Trương Nghiêu có thể tính là vợ chồng chính thức, danh chính ngôn thuận mà, sợ cái gì.
Chẳng qua, Từ Tái Xuân không ngờ ngay khi cô vui vẻ ở chung với Trương Nghiêu, bồi dưỡng tình cảm, trong lớp đã truyền ra vô số lời đồn đãi.
Từ Tái Xuân làm đương sự vĩnh viễn là người biết cuối cùng, do Chu Cầm thực sự nhìn không nổi nữa mới nhắc nhở cô.
“Xuân Xuân, chị vẫn ở chung với ông chủ đẹp trai kia sao?”
“Ừ.” Từ Tái Xuân lo lắng, có phải nên tìm thời gian nói rõ với Chu Cầm không, chẳng hạn như sự thật cô đã kết hôn.
Từ Tái Xuân vẫn đang do dự, nét mặt Chu cầm lại có chút không tốt.
“Xuân Xuân, chị biết gì chưa? Bọn họ đều đang nói, ông chủ kia là người đã có vợ đấy… Chị thế này… phải chăng không tốt lắm không…”
“Người đã có vợ?” Từ Tái Xuân ngây ngẩn cả người. Trương Nghiêu có chỗ nào giống người có vợ đâu, không đúng, Trương Nghiêu đích thật là đàn ông đã có gia đình, nhưng cô không phải vợ anh à? Chu Cầm thấy cái dáng vẻ kia của Từ Tái Xuân, tưởng cô không chịu nổi cú sốc này, vội vàng an ủi, “Xuân Xuân, nghe lời đi, chị chia tay với anh ta sớm chút, làm vậy đối với mọi người đều tốt cả.”
Chu Cầm lưỡng lự nói một câu như thế, hình như Từ Tái Xuân cũng hiểu điều gì đó.
Thảo nào gần đây có người chỉ chỉ trỏ trỏ sau lưng cô, hóa ra là chuyện như vậy.
“Xuân Xuân, chị có nghe lời em nói không, anh ta đã không phải người lương thiện thì kết thúc sớm vui vẻ sớm đi…”
Lúc này Từ Tái Xuân chỉ quan tâm một vấn đề, “Sao cả lớp đều biết thế? Thậm chí người ngoài khoa cũng biết nốt…”
Chu Cầm yếu ớt thở dài, “Còn không phải do Hoàng San San à, trong nhà nó có chút tiền, nghe nói bạn trai chị là ông chủ bên đó, vì vậy mượn cớ đi mua xe với ba mẹ, sau đó hỏi chuyện bạn trai chị. Về sau chị cũng biết rồi, loại người có tính cách như nó, lại xích mích với chị từ sớm, chắc chắn sẽ túm lấy chuyện này nói không ngừng… Em nghĩ, căn bản do nó không được coi trọng, cố tình ghen ghét ấy…”
Từ Tái Xuân thực sự có trêu ghẹo ai đâu, chẳng phải chỉ muốn trải nghiệm thật tốt cuộc sống đại học sao? Lại có thể rơi vào tình cảnh như vầy.
Còn nữa… Trương Nghiêu cũng không phải người tốt, bảo anh khiêm tốn chút, không cần tới đón cô hàng ngày, thấy chưa, hèn gì tất cả tin đồn đều xuất hiện.
Trong lúc Từ Tái Xuân lý sự, Trương Nghiêu lại gọi cho cô.
“Anh đang ở cổng trường.”
Từ Tái Xuân thoáng tức giận, “Hôm nay em không tới, anh tự về đi.”
“Hihi, lại tức giận à? Tại sao nè?” Hiện tại trái lại Trương Nghiêu nhạy bén, lập tức nghe ra Từ Tái Xuân tức giận rồi.
“Không có gì. Chỉ không muốn đi thôi, anh tự giải quyết đi.”
“…” Trương Nghiêu nhìn điện thoại bị cắt đứt, vuốt vuốt cằm, lẽ nào dì cả của Từ Tái Xuân lại tới, sao nóng nảy thế.
Trương Nghiêu nghĩ ngợi, vốn còn muốn dỗ Từ Tái Xuân tí, nhưng vừa khéo Cố Đông Hải có chuyện tìm anh, do đó bèn gửi tin nhắn cho Từ Tái Xuân báo anh về nội thành bên kia.
Từ Tái Xuân trở lại phòng ngủ, Hoàng San San đang tô son, thấy cô tiến vào, cô ta nhấc mí mắt lên, “Ơ kìa, Từ đại tiểu thư của chúng ta về rồi à?”
Đáng lẽ Từ Tái Xuân đang đè nén lửa giận, đến lúc này căn bản không nén nổi.
“Cô nói bậy gì đó?”
Hoàng San San vốn không ưa Từ Tái Xuân, từ nhỏ đến lớn cô ta đều là người xinh đẹp nhất được vây quanh, nói thật, ai không tâng bốc cô ta chứ, nhưng không ngờ sau khi lên đại học hết thảy đều thay đổi. Cô ta xác thực vẫn coi như đẹp, song vận may không tốt lắm, đáng nhẽ đã tìm được một anh bạn trai, đang muốn khoe khoang trước mặt những người khác một chút, ai dè Chu Cầm nói Từ Tái Xuân tìm được một cao phú soái rồi.
Con nhỏ đó vừa già vừa xấu, một bó tuổi còn giả vờ trẻ trung học chung đại học với bọn họ, không biết xấu hổ.
Càng khiến cô ta không phục là, người phụ nữ như vậy lại có thể tìm một anh chàng cao phú soái. Đúng, Hoàng San San còn cố tình đến tiệm ô tô nhìn Trương Nghiêu, quả thực dáng dấp không tệ, cô ta vốn định quyến rũ anh để anh trở thành bề tôi dưới váy cô ta, cô ta trẻ tuổi xinh đẹp mà, đàn ông không phải đều háo sắc sao?
Nhưng tuyệt đối không ngờ là, mưu kế của cô ta căn bản vô dụng với Trương Nghiêu, Trương Nghiêu bị cuốn lấy thoáng bó tay, cuối cùng trực tiếp sai người ném cô ra ngoài.
Việc này đối với Hoàng San San mà nói là điều hết sức nhục nhã. Bởi thế, Hoàng San San đều chuyển tất cả thù hận lên người Từ Tái Xuân. Mỗi lần thấy Trương Nghiêu vui vẻ tới đón Từ Tái Xuân, trong lòng cô ta giống như mèo cào vậy, căn bản không khống chế nổi.
Trên thế giới này, tại sao tất cả mọi chuyện đều vây quanh Từ Tái Xuân chứ.
Dựa vào cái gì, cô ta không cam lòng.
Rốt cục, trời không phụ người có lòng, Hoàng San San cũng không tin cao phú soái bình thường sẽ thực sự coi trọng một gái già tầm thường không có kinh nghiệm, do đó cô ta mượn cớ đi mua xe với ba mẹ, sau đó thăm dò một chút.
Khiến cô ta tuyệt đối không ngờ là ông chủ này đã kết hôn rồi.
Hoàng San San muốn cười, quả thật ông trời mở cửa sổ cho bạn, nhất định phải đóng một cánh cửa lại.
Xem đi, Từ Tái Xuân lại có thể làm tiểu tam.
Dưới sự truyền bá của Hoàng San San, lời đồn nhanh chóng lan tràn trong trường học, thậm chí cô ta còn đăng bài viết trên website trường, mặc dù không chỉ mặt nói tên đó là Từ Tái Xuân.
Nhưng cái xã hội bát nháo này, rất nhanh Từ Tái Xuân bị người ta lôi ra.
Đến nỗi, còn có người vịn vào túi xách cô, nói rằng một cái túi xách lại hơn một vạn, thậm chí hơn mười vạn. Đối với cuộc sống sinh viên mà nói, đây căn bản là tiết tấu được bao nuôi mà.
Hoàng San San rất hài lòng kết quả thế này, nhưng không ngờ Từ Tái Xuân tìm cô ta tính sổ.
Bất quá, ai sợ ai chứ.
Từ Tái Xuân cô không làm chuyện trái lương tâm sao? Huống chi, chuyện nghiêm trọng thực sự vẫn chưa xuất hiện đâu, cô ta còn gửi thư khiếu nại nặc danh vào hòm thư hiệu trường, tố cáo tác phong của Từ Tái Xuân có vấn đề.
Đương nhiên, những thứ này đều là chuyện ngấm ngầm.
“Tôi quen bạn trai tôi ăn nhập gì cô.” Từ Tái Xuân tức không chịu nổi, ở trường học cô không muốn để người ta biết mình đã kết hôn, nên vẫn rất biết điều.
Hơn nữa khoảng thời gian trước cô và Trương Nghiêu giận dỗi nhau, nên không nói rõ. Thật không ngờ, hiểu lầm này lại kéo dài thêm, hiện trong trường và weibo đều mắng điên cuồng, giờ cô mang tiếng xấu tiểu tam rồi.
Nhưng rõ ràng cô là chính thất mà, được chưa?
“Tôi không nói chuyện liên quan tới tôi, nhưng người làm việc gì đều có trời cao chứng giá, Từ Tái Xuân, cô làm việc phải xứng với lương tâm của cô. Bạn trai cô đúng là không tệ, có điều hắn là đàn ông của người phụ nữ khác, cô chen chân vào cuộc sống bọn họ, cô chính là một đứa tiểu tam không biết xấu hổ…”
“Tiểu tam… cô mới là tiểu tam! Cả nhà cô đều là tiểu tam!” Từ Tái Xuân tức giận mắng, “Chuyện của tôi và Trương Nghiêu liên quan gì cô, cô bớt nói bậy đi…”
“Rốt cuộc tôi nói bậy hay nói thật, trong lòng cô rõ nhất…”
Từ Tái Xuân còn muốn nói gì, lúc này điện thoại đổ chuông.
Đối phương lại là giáo viên hướng dẫn cô.
Giáo viên hướng dẫn bảo cô tới văn phòng hiệu trưởng một chuyến, Từ Tái Xuân chần chờ một giây, sau đó bị Chu Cầm kéo ra.
“Chị cũng biết tính con nhỏ đó mà, đừng chấp nhặt với nó nữa. Được rồi, lúc nãy giáo viên hướng dẫn tìm chị có chuyện gì vậy?”
Từ Tái Xuân lắc đầu, “Chị cũng không biết, nghe nói hiệu trưởng tìm chị.”
Chu Cầm sững sờ, nghĩ nghĩ, “Không biết bài viết trên website trường có bị hiệu trường trông thấy không?”
Từ Tái Xuân chợt nghĩ hoàn toàn có khả năng.
Bất quá bị hiệu trường mời như thế, chưa chắc không phải chuyện tốt. Nói không chừng cô còn có thể rửa sạch hiềm nghi trên người cô sớm một chút.
Từ Tái Xuân nghĩ ngợi, bèn gửi tin nhắn cho Trương Nghiêu.
Nếu cần thiết, thì lấy cả giấy hôn thú ra thôi.
Cô không tin, cô phải gánh tiếng xấu tiểu tam suốt mấy năm đại học.
“Không có gì.” Trương Nghiêu ngừng cười, chuyển tầm mắt, lần nữa dời lên người Từ Tái Xuân, “Có phải em đang nghĩ, phải chăng bọn họ đang ở sau lưng nói anh ăn bám, dựa vào em mới có thể làm ông chủ không…”
Từ Tái Xuân thoáng xấu hổ, “… Em không phải có ý này.”
Từ Tái Xuân nghĩ việc này có chút tổn thương lòng tự trọng đàn ông, nhưng dường như Trương Nghiêu không hề để tâm.
“Để bọn họ nói đi, dù sao bọn họ nói toàn là sự thật. Anh dựa vào em kiếm cơm mà… nói hơi quá đáng tí, em chính là nữ vương bao nuôi anh đó…”
Từ Tái Xuân nhịn không được phụt một tiếng phì cười, “Anh nói bậy bạ gì đấy?”
“Anh đâu nói bậy.” Trương Nghiêu nghiêm mặt, “Lời anh nói đều là thật…”
“Nhưng… em chưa bao giờ nghĩ thế. Tiền anh kiếm được đều đưa em rồi…” Từ Tái Xuân không nói tiếp mà dừng một chút, cô mới lên tiếng, “Hôm nay Trương Kiêu tới tìm em…”
Bàn tay cầm vô lăng của Trương Nghiêu nắm chặt, mặc dù anh đã đồng ý với Từ Tái Xuân không vì Trương Kiêu mà tức giận lung tung nữa, song giờ phút này vẫn có chút không vui.
“Thằng cặn bã ấy tới tìm em làm gì?”
“Anh đừng kích động.” Thoáng do dự, Từ Tái Xuân vẫn nói hết sự thật cho Trương Nghiêu biết, sau đó cô hỏi Trương Nghiêu, “Anh định thế nào? Nhà họ Trương…”
“Liên quan gì đến anh?” Trương Nghiêu cười lạnh một tiếng, “Dựa vào cái gì bọn họ ở bên ngoài chơi đùa ăn ngon ngủ kỹ, còn anh thì phải về làm trâu làm ngựa cho bọn họ, dáng dấp anh giống thánh… thánh phụ lắm hả?”
Từ Tái Xuân lắc đầu.
“Bởi vậy mới nói, đừng nghĩ tới những thứ không thiết thực nữa, ngại anh chưa đủ bận sao? Trương Kiêu hắn muốn làm đứa con hiếu thảo mà còn luyến tiếc vật ngoài thân, nhất tiễn song điêu, nghĩ đẹp nhỉ!”
Cuối cùng Trương Nghiêu vẫn không đồng ý về Trương gia, đồng thời anh rất rõ ràng nói cho Từ Tái Xuân biết, “Giờ anh đã là người nhà em rồi, nữ vương, ngài phải có trách nhiệm với tiểu nhân đấy.”
Từ Tái Xuân trợn mắt, “Trước đây chưa từng thấy anh lắm mồm vậy…”
“Hehe, không phải em thích đàn ông dẻo miệng à?”
“Em thích lúc nào?”
“Ồ… chả lẽ Trương Kiêu không phải tên đàn ông dẻo miệng trước đây em thích hửm?”
“…” Đúng là hết chuyện để nói. Từ Tái Xuân véo Trương Nghiêu một cái, đứng dậy vào nhà bếp.
Từ Tái Xuân chuyển tới nhà trọ Trương Nghiêu rồi, ba bữa của Trương Nghiêu rốt cuộc đã định. Đáng lẽ Từ Tái Xuân không muốn thường xuyên chạy tới, vì cô nhìn ra, đàn ông chính là cầm thú, từng giây từng phút chỉ nghĩ tới chuyện đó.
Nhưng sau khi Trương Nghiêu vào viện vì viêm dạ dày cấp tính, Từ Tái Xuân mới phát hiện ba bữa của anh không ổn định, lại còn bị đau bao tử.
Từ Tái Xuân xót Trương Nghiêu, do đó kiếm thời gian tới làm cơm cho Trương Nghiêu.
Trương Nghiêu là tên lưu manh mặt dày, đương nhiên sẽ không buông tha cơ hội tốt này, Từ Tái Xuân lại mềm lòng, từ chối mấy lần thì không từ chối nữa, sau đó thời gian qua đêm càng ngày càng nhiều.
Cô không cảm thấy việc này có gì không tốt, vốn đại học khá tự do, cũng không có quy định chắc chắn phải ở ký túc xá. Hơn nữa cô và Trương Nghiêu có thể tính là vợ chồng chính thức, danh chính ngôn thuận mà, sợ cái gì.
Chẳng qua, Từ Tái Xuân không ngờ ngay khi cô vui vẻ ở chung với Trương Nghiêu, bồi dưỡng tình cảm, trong lớp đã truyền ra vô số lời đồn đãi.
Từ Tái Xuân làm đương sự vĩnh viễn là người biết cuối cùng, do Chu Cầm thực sự nhìn không nổi nữa mới nhắc nhở cô.
“Xuân Xuân, chị vẫn ở chung với ông chủ đẹp trai kia sao?”
“Ừ.” Từ Tái Xuân lo lắng, có phải nên tìm thời gian nói rõ với Chu Cầm không, chẳng hạn như sự thật cô đã kết hôn.
Từ Tái Xuân vẫn đang do dự, nét mặt Chu cầm lại có chút không tốt.
“Xuân Xuân, chị biết gì chưa? Bọn họ đều đang nói, ông chủ kia là người đã có vợ đấy… Chị thế này… phải chăng không tốt lắm không…”
“Người đã có vợ?” Từ Tái Xuân ngây ngẩn cả người. Trương Nghiêu có chỗ nào giống người có vợ đâu, không đúng, Trương Nghiêu đích thật là đàn ông đã có gia đình, nhưng cô không phải vợ anh à? Chu Cầm thấy cái dáng vẻ kia của Từ Tái Xuân, tưởng cô không chịu nổi cú sốc này, vội vàng an ủi, “Xuân Xuân, nghe lời đi, chị chia tay với anh ta sớm chút, làm vậy đối với mọi người đều tốt cả.”
Chu Cầm lưỡng lự nói một câu như thế, hình như Từ Tái Xuân cũng hiểu điều gì đó.
Thảo nào gần đây có người chỉ chỉ trỏ trỏ sau lưng cô, hóa ra là chuyện như vậy.
“Xuân Xuân, chị có nghe lời em nói không, anh ta đã không phải người lương thiện thì kết thúc sớm vui vẻ sớm đi…”
Lúc này Từ Tái Xuân chỉ quan tâm một vấn đề, “Sao cả lớp đều biết thế? Thậm chí người ngoài khoa cũng biết nốt…”
Chu Cầm yếu ớt thở dài, “Còn không phải do Hoàng San San à, trong nhà nó có chút tiền, nghe nói bạn trai chị là ông chủ bên đó, vì vậy mượn cớ đi mua xe với ba mẹ, sau đó hỏi chuyện bạn trai chị. Về sau chị cũng biết rồi, loại người có tính cách như nó, lại xích mích với chị từ sớm, chắc chắn sẽ túm lấy chuyện này nói không ngừng… Em nghĩ, căn bản do nó không được coi trọng, cố tình ghen ghét ấy…”
Từ Tái Xuân thực sự có trêu ghẹo ai đâu, chẳng phải chỉ muốn trải nghiệm thật tốt cuộc sống đại học sao? Lại có thể rơi vào tình cảnh như vầy.
Còn nữa… Trương Nghiêu cũng không phải người tốt, bảo anh khiêm tốn chút, không cần tới đón cô hàng ngày, thấy chưa, hèn gì tất cả tin đồn đều xuất hiện.
Trong lúc Từ Tái Xuân lý sự, Trương Nghiêu lại gọi cho cô.
“Anh đang ở cổng trường.”
Từ Tái Xuân thoáng tức giận, “Hôm nay em không tới, anh tự về đi.”
“Hihi, lại tức giận à? Tại sao nè?” Hiện tại trái lại Trương Nghiêu nhạy bén, lập tức nghe ra Từ Tái Xuân tức giận rồi.
“Không có gì. Chỉ không muốn đi thôi, anh tự giải quyết đi.”
“…” Trương Nghiêu nhìn điện thoại bị cắt đứt, vuốt vuốt cằm, lẽ nào dì cả của Từ Tái Xuân lại tới, sao nóng nảy thế.
Trương Nghiêu nghĩ ngợi, vốn còn muốn dỗ Từ Tái Xuân tí, nhưng vừa khéo Cố Đông Hải có chuyện tìm anh, do đó bèn gửi tin nhắn cho Từ Tái Xuân báo anh về nội thành bên kia.
Từ Tái Xuân trở lại phòng ngủ, Hoàng San San đang tô son, thấy cô tiến vào, cô ta nhấc mí mắt lên, “Ơ kìa, Từ đại tiểu thư của chúng ta về rồi à?”
Đáng lẽ Từ Tái Xuân đang đè nén lửa giận, đến lúc này căn bản không nén nổi.
“Cô nói bậy gì đó?”
Hoàng San San vốn không ưa Từ Tái Xuân, từ nhỏ đến lớn cô ta đều là người xinh đẹp nhất được vây quanh, nói thật, ai không tâng bốc cô ta chứ, nhưng không ngờ sau khi lên đại học hết thảy đều thay đổi. Cô ta xác thực vẫn coi như đẹp, song vận may không tốt lắm, đáng nhẽ đã tìm được một anh bạn trai, đang muốn khoe khoang trước mặt những người khác một chút, ai dè Chu Cầm nói Từ Tái Xuân tìm được một cao phú soái rồi.
Con nhỏ đó vừa già vừa xấu, một bó tuổi còn giả vờ trẻ trung học chung đại học với bọn họ, không biết xấu hổ.
Càng khiến cô ta không phục là, người phụ nữ như vậy lại có thể tìm một anh chàng cao phú soái. Đúng, Hoàng San San còn cố tình đến tiệm ô tô nhìn Trương Nghiêu, quả thực dáng dấp không tệ, cô ta vốn định quyến rũ anh để anh trở thành bề tôi dưới váy cô ta, cô ta trẻ tuổi xinh đẹp mà, đàn ông không phải đều háo sắc sao?
Nhưng tuyệt đối không ngờ là, mưu kế của cô ta căn bản vô dụng với Trương Nghiêu, Trương Nghiêu bị cuốn lấy thoáng bó tay, cuối cùng trực tiếp sai người ném cô ra ngoài.
Việc này đối với Hoàng San San mà nói là điều hết sức nhục nhã. Bởi thế, Hoàng San San đều chuyển tất cả thù hận lên người Từ Tái Xuân. Mỗi lần thấy Trương Nghiêu vui vẻ tới đón Từ Tái Xuân, trong lòng cô ta giống như mèo cào vậy, căn bản không khống chế nổi.
Trên thế giới này, tại sao tất cả mọi chuyện đều vây quanh Từ Tái Xuân chứ.
Dựa vào cái gì, cô ta không cam lòng.
Rốt cục, trời không phụ người có lòng, Hoàng San San cũng không tin cao phú soái bình thường sẽ thực sự coi trọng một gái già tầm thường không có kinh nghiệm, do đó cô ta mượn cớ đi mua xe với ba mẹ, sau đó thăm dò một chút.
Khiến cô ta tuyệt đối không ngờ là ông chủ này đã kết hôn rồi.
Hoàng San San muốn cười, quả thật ông trời mở cửa sổ cho bạn, nhất định phải đóng một cánh cửa lại.
Xem đi, Từ Tái Xuân lại có thể làm tiểu tam.
Dưới sự truyền bá của Hoàng San San, lời đồn nhanh chóng lan tràn trong trường học, thậm chí cô ta còn đăng bài viết trên website trường, mặc dù không chỉ mặt nói tên đó là Từ Tái Xuân.
Nhưng cái xã hội bát nháo này, rất nhanh Từ Tái Xuân bị người ta lôi ra.
Đến nỗi, còn có người vịn vào túi xách cô, nói rằng một cái túi xách lại hơn một vạn, thậm chí hơn mười vạn. Đối với cuộc sống sinh viên mà nói, đây căn bản là tiết tấu được bao nuôi mà.
Hoàng San San rất hài lòng kết quả thế này, nhưng không ngờ Từ Tái Xuân tìm cô ta tính sổ.
Bất quá, ai sợ ai chứ.
Từ Tái Xuân cô không làm chuyện trái lương tâm sao? Huống chi, chuyện nghiêm trọng thực sự vẫn chưa xuất hiện đâu, cô ta còn gửi thư khiếu nại nặc danh vào hòm thư hiệu trường, tố cáo tác phong của Từ Tái Xuân có vấn đề.
Đương nhiên, những thứ này đều là chuyện ngấm ngầm.
“Tôi quen bạn trai tôi ăn nhập gì cô.” Từ Tái Xuân tức không chịu nổi, ở trường học cô không muốn để người ta biết mình đã kết hôn, nên vẫn rất biết điều.
Hơn nữa khoảng thời gian trước cô và Trương Nghiêu giận dỗi nhau, nên không nói rõ. Thật không ngờ, hiểu lầm này lại kéo dài thêm, hiện trong trường và weibo đều mắng điên cuồng, giờ cô mang tiếng xấu tiểu tam rồi.
Nhưng rõ ràng cô là chính thất mà, được chưa?
“Tôi không nói chuyện liên quan tới tôi, nhưng người làm việc gì đều có trời cao chứng giá, Từ Tái Xuân, cô làm việc phải xứng với lương tâm của cô. Bạn trai cô đúng là không tệ, có điều hắn là đàn ông của người phụ nữ khác, cô chen chân vào cuộc sống bọn họ, cô chính là một đứa tiểu tam không biết xấu hổ…”
“Tiểu tam… cô mới là tiểu tam! Cả nhà cô đều là tiểu tam!” Từ Tái Xuân tức giận mắng, “Chuyện của tôi và Trương Nghiêu liên quan gì cô, cô bớt nói bậy đi…”
“Rốt cuộc tôi nói bậy hay nói thật, trong lòng cô rõ nhất…”
Từ Tái Xuân còn muốn nói gì, lúc này điện thoại đổ chuông.
Đối phương lại là giáo viên hướng dẫn cô.
Giáo viên hướng dẫn bảo cô tới văn phòng hiệu trưởng một chuyến, Từ Tái Xuân chần chờ một giây, sau đó bị Chu Cầm kéo ra.
“Chị cũng biết tính con nhỏ đó mà, đừng chấp nhặt với nó nữa. Được rồi, lúc nãy giáo viên hướng dẫn tìm chị có chuyện gì vậy?”
Từ Tái Xuân lắc đầu, “Chị cũng không biết, nghe nói hiệu trưởng tìm chị.”
Chu Cầm sững sờ, nghĩ nghĩ, “Không biết bài viết trên website trường có bị hiệu trường trông thấy không?”
Từ Tái Xuân chợt nghĩ hoàn toàn có khả năng.
Bất quá bị hiệu trường mời như thế, chưa chắc không phải chuyện tốt. Nói không chừng cô còn có thể rửa sạch hiềm nghi trên người cô sớm một chút.
Từ Tái Xuân nghĩ ngợi, bèn gửi tin nhắn cho Trương Nghiêu.
Nếu cần thiết, thì lấy cả giấy hôn thú ra thôi.
Cô không tin, cô phải gánh tiếng xấu tiểu tam suốt mấy năm đại học.
Danh sách chương