Đợi tay Trương Kiêu hoàn toàn khỏi hẳn, bà Trương và ông Trương ly hôn rồi. Tuy có người nói khi hai người họ ly hôn đã ầm ĩ rất lớn rất không thoải mái, song cuối cùng vẫn không ngờ là ly hôn thành công.
Lúc ly hôn, hồ ly tinh bên ngoài của ông Trương đã chờ ở ngoài, hai người tay nắm tay rời đi, nụ cười trên mặt tràn ngập hạnh phúc.
Trương Nghiêu và Từ Tái Xuân cũng ở đó, đối với chỉ số thông minh của Từ Tái Xuân mà nói, cô thực sự rất khó hiểu tại sao nụ cười của ông Trương và cô gái trẻ kia lại rạng rỡ thế.
Ông Trương cô còn có thể hiểu được, vì Từ lão hổ nói với dì Thái, vợ yêu trong lòng, đương nhiên thoải mái rồi. Hiển nhiên, khi ông nói câu này, đã bị dì Thái hung hăng trừng phạt.
Nhưng, cô gái kia thì sao… Rõ ràng số tuổi xấp xỉ cô, bụng hơi nhô lên, nghe dì Thái bảo, cô ta đang mang cục cưng.
Vì mang cục cưng cho nên vui vẻ vậy à? Từ Tái Xuân vuốt bụng mình, dì Thái nói sau này cô cũng sẽ có cục cưng, đó là lúc nào nhỉ.
Khi Trương Nghiêu dắt Từ Tái Xuân lên xe, trông thấy Trương Kiêu đuổi theo ông Trương.
“Ba…”
Dường như hắn muốn nói gì, nhưng ông Trương chả thèm xoay đầu lại.
Đương nhiên, như Từ lão hổ đã nói, hiện tại ông ta có vợ yêu trong lòng, già rồi còn có con, đâu rảnh lo cho những người khác.
Trương Nghiêu nhìn Trương Kiêu, giờ phút này, rốt cuộc anh đã hiểu rõ một việc. Thực ra, anh và Trương Kiêu giống hệt nhau, đều là đứa trẻ bị ba bỏ rơi.
Bất quá, anh cũng tin tưởng một chuyện khác.
Hôm nay, người đàn ông này có thể vì một đứa bé thậm chí một đứa bé còn chưa thành hình mà vứt bỏ hai người họ, rất lâu sau này cũng sẽ vì lý do giống vậy mà vứt bỏ đứa trẻ hôm nay.
Do đó, không có gì phải đau lòng nhiều cả. Chắc vì đã quen rồi.
Khi Từ Tái Xuân lên xe, chợt nắm tay Trương Nghiêu.
“Anh… người kia… bà ta đang khóc kìa…”
Xoay đầu lại, Trương Nghiêu trông thấy nước mắt nơi khóe mắt bà Trương. Người phụ nữ hung hăng hơn nửa đời người này, chưa bao giờ khóc thầm, sau khi ly hôn lại rớt nước mắt.
Là giải thoát? Hay bi thương?
Trương Nghiêu không biết, anh cũng không muốn biết.
Trong thế giới của anh, tình thương của mẹ trước giờ đều thiếu hụt.
Ngoại trừ việc này không đề cập tới, thì sức khỏe bà ngoại càng ngày càng tệ. Mặc dù, Trương Nghiêu thường xuyên về thăm bà, còn yêu cầu bà dọn ra ngoài, nhưng bà ngoại cứ lắc đầu từ chối.
“Bà ở đây rất tốt.”
Trương Nghiêu thực sự không yên lòng, liên tục yêu cầu.
“Bà ngoại, bà theo con ra ngoài ở đi.”
Ngay cả Từ Tái Xuân cũng khuyên bà, song bà ngoại chỉ lắc đầu, “Bà ở chỗ này tốt vô cùng, thực sự rất tốt.”
Trương Nghiêu thoáng lấy làm lạ tại sao bà ngoại không muốn dọn ra ngoài chứ, chỗ này không tốt lắm, điều kiện rất bình thường, vì bà ngoại hoài niệm người sao, cho nên không muốn dọn ra ngoài?
Trương Nghiêu không biết.
Nhưng anh nghĩ, phải có lý do nào đó, chẳng qua lý do này, bà ngoại không muốn nói anh biết thôi.
Cuộc sống trôi qua không có chút rung động nào, từ sau khi ly hôn bà Trương sa sút hẳn, trái lại thỉnh thoảng Trương Kiêu sẽ tới, bất quá Trương Nghiêu vẫn không cho hắn sắc mặt tốt.
Vì Trương Nghiêu không thích hắn, nên Từ Tái Xuân cũng không thể nào tán dóc với Trương Kiêu.
Song được cái da mặt Trương Kiêu dày, còn thường xuyên tìm đến Từ Tái Xuân mua bánh quy.
Đúng, Từ Tái Xuân không còn phát bánh quy ăn thử miễn phí ở quảng trường nữa, hiện tại phòng làm việc của Lư Lạc vận hành tốt đẹp, bánh ngọt Từ Tái Xuân làm rất được hoan nghênh, thậm chí còn đưa ra truyền thông.
Dì Thái luôn nói, trời cao đúng là công bằng, đóng một cánh cửa của con, sẽ mở một cửa sổ khác ở nơi nào đó cho con.
Trương Nghiêu tưởng những lời này không nhất định là chân lý, nhưng lại có đạo lý riêng của nó.
Mặc dù, Trương Nghiêu không thích Từ Tái Xuân bận rộn thế, anh thích cô ở bên anh, tốt nhất cả trái tim lẫn ánh mắt đều hướng về anh, như vậy chính là tốt nhất.
Lư Lạc luôn luôn nói anh ích kỷ, lần nào Trương Nghiêu cũng thừa nhận.
Có một người vợ thế này, không ích kỷ, bị người ta cướp thì phải làm sao?
Hôm nay, Trương Nghiêu nhìn tài khoản ngân hàng của mình, bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ, có cần ra ngoài hưởng tuần trăng mật không, sẵn tiện bồi dưỡng tình cảm giữa hai người họ một chút.
Thậm chí anh còn tìm Cố Tây Dương tới thương lượng, rất không may là, hiện tại Cố Tây Dương bề bộn nhiều việc.
Hắn bận bịu trốn tránh cô Chương.
Không biết vì sao, từ sau ngày đó, cô Chương thường xuyên tới quán bar của Cố Tây Dương.
Cố Tây Dương vừa nghĩ tới bệnh truyền nhiễm của cô Chương, cả người lập tức không khỏe. Hắn còn muốn sống thêm năm trăm năm đấy.
Mặt lạnh mặt nóng đều dùng hết, nhưng cô Chương vẫn làm theo ý mình, còn nói: “Yên tâm đi, tôi sẽ không lây cho anh.”
Cố Tây Dương nghiêm mặt, “Không phải vấn đề này… Vấn đề thực sự chính là rốt cuộc cô tới đây làm gì?”
“Làm gì? Tôi muốn mua xe nha.”
Cô Chương uống một hớp rượu, chớp chớp đôi mắt to vô tội.
“Mua xe?” Cố Tây Dương không phải lần đầu tiên nghe nói, hắn chỉ biết, cô Chương này ngại đến tiệm Trương Nghiêu, bèn nhờ hắn mua xe.
Mới hai tháng, đã đổi bốn chiếc, có tiền cũng không cần tùy hứng thế đâu, được chưa?
“Nếu cô thực sự muốn bày tỏ sự áy náy của cô, bản thân cô nên tự mình đến nhà không phải tốt hơn sao?”
Cố Tây Dương đúng là chịu đủ rồi, cái cô Chương này giống như bom hẹn giờ, nói không chừng lập tức nổ ngay. Cố Tây Dương cái gì cũng thích, duy nhất chỉ có bom là không thôi.
“Tại sao tôi phải biểu hiện sự áy náy, tôi chưa từng làm sai, được chưa?” Cô Chương như con vịt chết còn mạnh miệng, “Được rồi, bánh ngọt ở chỗ anh không tệ, quán bar bán luôn bánh ngọt khi nào vậy?”
“Không phải tôi làm, là vợ Trương Nghiêu làm. Lần trước cô gặp rồi, cô bé béo kia ấy.”
Tay cô Chương cầm bánh ngọt hơi dừng tí, một lúc sau mới khe khẽ nói một câu.
“À, ra là cô ta.”
Mặc dù cô ta tiếp tục ăn bánh quy, nhưng gương mặt đã xám xịt.
Đối với cô Chương, Cố Tây Dương hoàn toàn không có tâm tình thương hoa tiếc ngọc, “Được rồi, cái tên Lại Ngưu Nhi kia cô tính thế nào? Cô biết Trương Nghiêu mà, giờ nó có vợ bên cạnh, đợi đến lúc nó nhớ ra, chắc chắn không tránh khỏi khó chịu…”
“Tôi cho hắn một khoản tiền, hắn đi rồi.”
“Hắn chịu đi?” Cố Tây Dương thoáng không tin. Đối với một kẻ nghiện mà nói, tiền có nhiều hơn đi nữa cũng lấp không nổi cái hố kia. Hắn không tin tên Lại Ngưu Nhi đó sẽ buông tha cây rụng tiền này.
“Yên tâm, hắn giống tôi, sống không được bao lâu đâu.”
Giọng cô Chương rất nhạt, nhưng hình như Cố Tây Dương hiểu được cái gì, rùng mình một cái.
“Cô sẽ không…”
Cô Chương nhếch môi, lộ ra chiếc răng nanh xinh đẹp, “Biết thì đừng chọc tôi, tôi không dễ chọc đâu.”
Cố Tây Dương: “…”
Khi Trương Nghiêu tới, cô Chương lại từ phía sau quán bar rời đi.
“Mày tới chậm, cô ta mới vừa đi.”
Trương Nghiêu không quan tâm những người khác mấy, anh chỉ quan tâm một việc.
“Tao muốn dẫn Từ Tái Xuân ra ngoài chơi, mày nghĩ xem đi chỗ nào tốt?”
Hai người này bình thường đã dính chung một chỗ làm thế nào cũng kéo không ra, giờ còn muốn thắm thiết gần gũi 360 độ như vậy, ngược chết con chó độc thân chưa?! Cố Tây Dương nhịn đủ rồi.
“Tao nói này, việc này, mày làm gì không thương lượng với Từ Tái Xuân, cô ấy mới là vợ mày, không phải sao?”
Nét mặt Trương Nghiêu hơi ngu dại, “Làm vậy có thể không?”
CMN! Trong lòng Cố Tây Dương mắng vô số lần, “Xin hai đứa bây đấy, đừng tới làm phiền tao nữa được không? Có thể cho tao thoải mái mấy ngày không?”
Cố Tây Dương thực sự mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần rồi.
Trương Nghiêu giống như có được một phép màu yêu thương vậy, hào hứng đi tìm Từ Tái Xuân cầu yêu.
Nhưng hiện thực cho anh một kích tàn khốc.
“Anh à… em không rảnh đâu… em chuẩn bị đi học làm thợ bánh kem nè…”
“…”
Trương Nghiêu cảm thấy dung lượng não mình không đủ dùng, “Em… em nói muốn đi học làm bánh kem? Còn muốn thi?”
Từ Tái Xuân gật đầu, “Đúng vậy, em còn tính học chút cách làm điểm tâm, tuy hiện tại em làm cũng không tệ lắm, nhưng toàn học từ sách à, đúng lúc Lư Lạc nói một thời gian ngắn nữa sẽ có một đầu bếp điểm tâm tới đây giao lưu, em muốn bái hắn làm sư phụ…”
“Khoan đã…” Trương Nghiêu sốt ruột, “Việc này chẳng phải em không có hứng thú sao?” Nói đùa tí thôi đúng không? Nhưng khi nhìn dáng vẻ Từ Tái Xuân, rõ ràng đã coi nó thành một dạng nghề nghiệp rồi.
Trương Nghiêu cảm thấy bỗng nhiên có chút cảm giác không ổn.
“Từ Tái Xuân, học tập rất khổ cực cũng rất khó… Rất vất vả, hay em đừng…”
“Khổ cực hả? Nhưng, em muốn thử xem…”
…
Cứ như vậy, Từ Tái Xuân quyết định, học tập cho giỏi, mỗi ngày tiến về phía trước.
Chẳng qua Trương Nghiêu lại đáng thương.
Ban đầu anh còn suy nghĩ dùng cách như thế nào để tránh thai an toàn hữu hiệu, ít tổn thương đến thân thể Từ Tái Xuân đến mức thấp nhất, nhưng lúc anh buồn phiền những điều này, rốt cuộc anh đã hiểu rõ một chuyện khác.
Việc này căn bản không cần anh lo lắng, bởi vì, Từ Tái Xuân vốn không có thời gian OOXX với anh.
Cô là một cô gái làm việc rất nghiêm túc, trước đây sẽ nghiêm túc nướng bánh gato, hiện tại cũng sẽ hết lòng đọc sách chuẩn bị kỳ thi.
Thỉnh thoảng, Trương Nghiêu tỉnh lại phát hiện chăn bên cạnh đã lạnh.
Từ Tái Xuân vẫn chưa về ngủ, Trương Nghiêu tìm được cô gái ngốc kia ở phòng sách, cô vừa ngáp, vừa xem đống sách trước mặt.
“Đúng là ngốc…” Trương Nghiêu ôm Từ Tái Xuân ngốc nghếch về chiếc giường lớn ấm áp, anh nhìn cô gái ngủ say trong lòng, trong đầu lại có một ý nghĩ chậm rãi xuất hiện.
Không biết vì sao, anh cảm thấy khoảng cách giữa anh và Từ Tái Xuân càng ngày càng xa, thỉnh thoảng, anh lại phát hiện ánh mắt Từ Tái Xuân càng lúc càng tỉnh táo.
Thậm chí anh có một suy nghĩ.
Lẽ nào, Từ Tái Xuân khôi phục rồi.
Lúc đang nghĩ thế, Từ Tái Xuân bỗng nhiên tỉnh giấc.
“Anh làm gì vậy?” Cô đẩy tay anh ra, dứt khoát, không chút do dự.
Trong lòng Trương Nghiêu cả kinh, “Từ Tái Xuân, là anh.”
“Ơ, là anh à.” Hình như Từ Tái Xuân từ trong ác mộng tỉnh lại, nở một cười ngọt ngào, sau đó an lòng thiếp đi.
Song…
Đến lượt Trương Nghiêu không an lòng.
Lúc ly hôn, hồ ly tinh bên ngoài của ông Trương đã chờ ở ngoài, hai người tay nắm tay rời đi, nụ cười trên mặt tràn ngập hạnh phúc.
Trương Nghiêu và Từ Tái Xuân cũng ở đó, đối với chỉ số thông minh của Từ Tái Xuân mà nói, cô thực sự rất khó hiểu tại sao nụ cười của ông Trương và cô gái trẻ kia lại rạng rỡ thế.
Ông Trương cô còn có thể hiểu được, vì Từ lão hổ nói với dì Thái, vợ yêu trong lòng, đương nhiên thoải mái rồi. Hiển nhiên, khi ông nói câu này, đã bị dì Thái hung hăng trừng phạt.
Nhưng, cô gái kia thì sao… Rõ ràng số tuổi xấp xỉ cô, bụng hơi nhô lên, nghe dì Thái bảo, cô ta đang mang cục cưng.
Vì mang cục cưng cho nên vui vẻ vậy à? Từ Tái Xuân vuốt bụng mình, dì Thái nói sau này cô cũng sẽ có cục cưng, đó là lúc nào nhỉ.
Khi Trương Nghiêu dắt Từ Tái Xuân lên xe, trông thấy Trương Kiêu đuổi theo ông Trương.
“Ba…”
Dường như hắn muốn nói gì, nhưng ông Trương chả thèm xoay đầu lại.
Đương nhiên, như Từ lão hổ đã nói, hiện tại ông ta có vợ yêu trong lòng, già rồi còn có con, đâu rảnh lo cho những người khác.
Trương Nghiêu nhìn Trương Kiêu, giờ phút này, rốt cuộc anh đã hiểu rõ một việc. Thực ra, anh và Trương Kiêu giống hệt nhau, đều là đứa trẻ bị ba bỏ rơi.
Bất quá, anh cũng tin tưởng một chuyện khác.
Hôm nay, người đàn ông này có thể vì một đứa bé thậm chí một đứa bé còn chưa thành hình mà vứt bỏ hai người họ, rất lâu sau này cũng sẽ vì lý do giống vậy mà vứt bỏ đứa trẻ hôm nay.
Do đó, không có gì phải đau lòng nhiều cả. Chắc vì đã quen rồi.
Khi Từ Tái Xuân lên xe, chợt nắm tay Trương Nghiêu.
“Anh… người kia… bà ta đang khóc kìa…”
Xoay đầu lại, Trương Nghiêu trông thấy nước mắt nơi khóe mắt bà Trương. Người phụ nữ hung hăng hơn nửa đời người này, chưa bao giờ khóc thầm, sau khi ly hôn lại rớt nước mắt.
Là giải thoát? Hay bi thương?
Trương Nghiêu không biết, anh cũng không muốn biết.
Trong thế giới của anh, tình thương của mẹ trước giờ đều thiếu hụt.
Ngoại trừ việc này không đề cập tới, thì sức khỏe bà ngoại càng ngày càng tệ. Mặc dù, Trương Nghiêu thường xuyên về thăm bà, còn yêu cầu bà dọn ra ngoài, nhưng bà ngoại cứ lắc đầu từ chối.
“Bà ở đây rất tốt.”
Trương Nghiêu thực sự không yên lòng, liên tục yêu cầu.
“Bà ngoại, bà theo con ra ngoài ở đi.”
Ngay cả Từ Tái Xuân cũng khuyên bà, song bà ngoại chỉ lắc đầu, “Bà ở chỗ này tốt vô cùng, thực sự rất tốt.”
Trương Nghiêu thoáng lấy làm lạ tại sao bà ngoại không muốn dọn ra ngoài chứ, chỗ này không tốt lắm, điều kiện rất bình thường, vì bà ngoại hoài niệm người sao, cho nên không muốn dọn ra ngoài?
Trương Nghiêu không biết.
Nhưng anh nghĩ, phải có lý do nào đó, chẳng qua lý do này, bà ngoại không muốn nói anh biết thôi.
Cuộc sống trôi qua không có chút rung động nào, từ sau khi ly hôn bà Trương sa sút hẳn, trái lại thỉnh thoảng Trương Kiêu sẽ tới, bất quá Trương Nghiêu vẫn không cho hắn sắc mặt tốt.
Vì Trương Nghiêu không thích hắn, nên Từ Tái Xuân cũng không thể nào tán dóc với Trương Kiêu.
Song được cái da mặt Trương Kiêu dày, còn thường xuyên tìm đến Từ Tái Xuân mua bánh quy.
Đúng, Từ Tái Xuân không còn phát bánh quy ăn thử miễn phí ở quảng trường nữa, hiện tại phòng làm việc của Lư Lạc vận hành tốt đẹp, bánh ngọt Từ Tái Xuân làm rất được hoan nghênh, thậm chí còn đưa ra truyền thông.
Dì Thái luôn nói, trời cao đúng là công bằng, đóng một cánh cửa của con, sẽ mở một cửa sổ khác ở nơi nào đó cho con.
Trương Nghiêu tưởng những lời này không nhất định là chân lý, nhưng lại có đạo lý riêng của nó.
Mặc dù, Trương Nghiêu không thích Từ Tái Xuân bận rộn thế, anh thích cô ở bên anh, tốt nhất cả trái tim lẫn ánh mắt đều hướng về anh, như vậy chính là tốt nhất.
Lư Lạc luôn luôn nói anh ích kỷ, lần nào Trương Nghiêu cũng thừa nhận.
Có một người vợ thế này, không ích kỷ, bị người ta cướp thì phải làm sao?
Hôm nay, Trương Nghiêu nhìn tài khoản ngân hàng của mình, bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ, có cần ra ngoài hưởng tuần trăng mật không, sẵn tiện bồi dưỡng tình cảm giữa hai người họ một chút.
Thậm chí anh còn tìm Cố Tây Dương tới thương lượng, rất không may là, hiện tại Cố Tây Dương bề bộn nhiều việc.
Hắn bận bịu trốn tránh cô Chương.
Không biết vì sao, từ sau ngày đó, cô Chương thường xuyên tới quán bar của Cố Tây Dương.
Cố Tây Dương vừa nghĩ tới bệnh truyền nhiễm của cô Chương, cả người lập tức không khỏe. Hắn còn muốn sống thêm năm trăm năm đấy.
Mặt lạnh mặt nóng đều dùng hết, nhưng cô Chương vẫn làm theo ý mình, còn nói: “Yên tâm đi, tôi sẽ không lây cho anh.”
Cố Tây Dương nghiêm mặt, “Không phải vấn đề này… Vấn đề thực sự chính là rốt cuộc cô tới đây làm gì?”
“Làm gì? Tôi muốn mua xe nha.”
Cô Chương uống một hớp rượu, chớp chớp đôi mắt to vô tội.
“Mua xe?” Cố Tây Dương không phải lần đầu tiên nghe nói, hắn chỉ biết, cô Chương này ngại đến tiệm Trương Nghiêu, bèn nhờ hắn mua xe.
Mới hai tháng, đã đổi bốn chiếc, có tiền cũng không cần tùy hứng thế đâu, được chưa?
“Nếu cô thực sự muốn bày tỏ sự áy náy của cô, bản thân cô nên tự mình đến nhà không phải tốt hơn sao?”
Cố Tây Dương đúng là chịu đủ rồi, cái cô Chương này giống như bom hẹn giờ, nói không chừng lập tức nổ ngay. Cố Tây Dương cái gì cũng thích, duy nhất chỉ có bom là không thôi.
“Tại sao tôi phải biểu hiện sự áy náy, tôi chưa từng làm sai, được chưa?” Cô Chương như con vịt chết còn mạnh miệng, “Được rồi, bánh ngọt ở chỗ anh không tệ, quán bar bán luôn bánh ngọt khi nào vậy?”
“Không phải tôi làm, là vợ Trương Nghiêu làm. Lần trước cô gặp rồi, cô bé béo kia ấy.”
Tay cô Chương cầm bánh ngọt hơi dừng tí, một lúc sau mới khe khẽ nói một câu.
“À, ra là cô ta.”
Mặc dù cô ta tiếp tục ăn bánh quy, nhưng gương mặt đã xám xịt.
Đối với cô Chương, Cố Tây Dương hoàn toàn không có tâm tình thương hoa tiếc ngọc, “Được rồi, cái tên Lại Ngưu Nhi kia cô tính thế nào? Cô biết Trương Nghiêu mà, giờ nó có vợ bên cạnh, đợi đến lúc nó nhớ ra, chắc chắn không tránh khỏi khó chịu…”
“Tôi cho hắn một khoản tiền, hắn đi rồi.”
“Hắn chịu đi?” Cố Tây Dương thoáng không tin. Đối với một kẻ nghiện mà nói, tiền có nhiều hơn đi nữa cũng lấp không nổi cái hố kia. Hắn không tin tên Lại Ngưu Nhi đó sẽ buông tha cây rụng tiền này.
“Yên tâm, hắn giống tôi, sống không được bao lâu đâu.”
Giọng cô Chương rất nhạt, nhưng hình như Cố Tây Dương hiểu được cái gì, rùng mình một cái.
“Cô sẽ không…”
Cô Chương nhếch môi, lộ ra chiếc răng nanh xinh đẹp, “Biết thì đừng chọc tôi, tôi không dễ chọc đâu.”
Cố Tây Dương: “…”
Khi Trương Nghiêu tới, cô Chương lại từ phía sau quán bar rời đi.
“Mày tới chậm, cô ta mới vừa đi.”
Trương Nghiêu không quan tâm những người khác mấy, anh chỉ quan tâm một việc.
“Tao muốn dẫn Từ Tái Xuân ra ngoài chơi, mày nghĩ xem đi chỗ nào tốt?”
Hai người này bình thường đã dính chung một chỗ làm thế nào cũng kéo không ra, giờ còn muốn thắm thiết gần gũi 360 độ như vậy, ngược chết con chó độc thân chưa?! Cố Tây Dương nhịn đủ rồi.
“Tao nói này, việc này, mày làm gì không thương lượng với Từ Tái Xuân, cô ấy mới là vợ mày, không phải sao?”
Nét mặt Trương Nghiêu hơi ngu dại, “Làm vậy có thể không?”
CMN! Trong lòng Cố Tây Dương mắng vô số lần, “Xin hai đứa bây đấy, đừng tới làm phiền tao nữa được không? Có thể cho tao thoải mái mấy ngày không?”
Cố Tây Dương thực sự mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần rồi.
Trương Nghiêu giống như có được một phép màu yêu thương vậy, hào hứng đi tìm Từ Tái Xuân cầu yêu.
Nhưng hiện thực cho anh một kích tàn khốc.
“Anh à… em không rảnh đâu… em chuẩn bị đi học làm thợ bánh kem nè…”
“…”
Trương Nghiêu cảm thấy dung lượng não mình không đủ dùng, “Em… em nói muốn đi học làm bánh kem? Còn muốn thi?”
Từ Tái Xuân gật đầu, “Đúng vậy, em còn tính học chút cách làm điểm tâm, tuy hiện tại em làm cũng không tệ lắm, nhưng toàn học từ sách à, đúng lúc Lư Lạc nói một thời gian ngắn nữa sẽ có một đầu bếp điểm tâm tới đây giao lưu, em muốn bái hắn làm sư phụ…”
“Khoan đã…” Trương Nghiêu sốt ruột, “Việc này chẳng phải em không có hứng thú sao?” Nói đùa tí thôi đúng không? Nhưng khi nhìn dáng vẻ Từ Tái Xuân, rõ ràng đã coi nó thành một dạng nghề nghiệp rồi.
Trương Nghiêu cảm thấy bỗng nhiên có chút cảm giác không ổn.
“Từ Tái Xuân, học tập rất khổ cực cũng rất khó… Rất vất vả, hay em đừng…”
“Khổ cực hả? Nhưng, em muốn thử xem…”
…
Cứ như vậy, Từ Tái Xuân quyết định, học tập cho giỏi, mỗi ngày tiến về phía trước.
Chẳng qua Trương Nghiêu lại đáng thương.
Ban đầu anh còn suy nghĩ dùng cách như thế nào để tránh thai an toàn hữu hiệu, ít tổn thương đến thân thể Từ Tái Xuân đến mức thấp nhất, nhưng lúc anh buồn phiền những điều này, rốt cuộc anh đã hiểu rõ một chuyện khác.
Việc này căn bản không cần anh lo lắng, bởi vì, Từ Tái Xuân vốn không có thời gian OOXX với anh.
Cô là một cô gái làm việc rất nghiêm túc, trước đây sẽ nghiêm túc nướng bánh gato, hiện tại cũng sẽ hết lòng đọc sách chuẩn bị kỳ thi.
Thỉnh thoảng, Trương Nghiêu tỉnh lại phát hiện chăn bên cạnh đã lạnh.
Từ Tái Xuân vẫn chưa về ngủ, Trương Nghiêu tìm được cô gái ngốc kia ở phòng sách, cô vừa ngáp, vừa xem đống sách trước mặt.
“Đúng là ngốc…” Trương Nghiêu ôm Từ Tái Xuân ngốc nghếch về chiếc giường lớn ấm áp, anh nhìn cô gái ngủ say trong lòng, trong đầu lại có một ý nghĩ chậm rãi xuất hiện.
Không biết vì sao, anh cảm thấy khoảng cách giữa anh và Từ Tái Xuân càng ngày càng xa, thỉnh thoảng, anh lại phát hiện ánh mắt Từ Tái Xuân càng lúc càng tỉnh táo.
Thậm chí anh có một suy nghĩ.
Lẽ nào, Từ Tái Xuân khôi phục rồi.
Lúc đang nghĩ thế, Từ Tái Xuân bỗng nhiên tỉnh giấc.
“Anh làm gì vậy?” Cô đẩy tay anh ra, dứt khoát, không chút do dự.
Trong lòng Trương Nghiêu cả kinh, “Từ Tái Xuân, là anh.”
“Ơ, là anh à.” Hình như Từ Tái Xuân từ trong ác mộng tỉnh lại, nở một cười ngọt ngào, sau đó an lòng thiếp đi.
Song…
Đến lượt Trương Nghiêu không an lòng.
Danh sách chương