Ngoài chuyện Từ Tái Xuân ngây ngốc không phân biệt được thích anh nhất hay chỉ thích anh thứ nhì, Trương Nghiêu cảm thấy cuộc sống gần đây hết sức thoải mái.
Bỗng nhiên có thịt ăn, không cần làm việc, vợ yêu bầu bạn, hồng tụ thiêm hương[1], không tệ, đời người chính là tươi đẹp như thế.
[1] Hồng tụ thiêm hương: chữ "hương" ở đây nghĩa là hương thơm/hương vị; Hồng tụ: để chỉ thiếu nữ xinh đẹp >>> thư sinh học tập mà có thiếu nữ bồi học thì còn gì bằng, càng thêm thi vị, càng thêm diễm phúc.
Đối với Trương Nghiêu mà nói, cuộc sống trôi qua tràn ngập thỏa mãn và hài lòng, nhưng Từ Tái Xuân tất nhiên không thể nào vui vẻ nổi.
Thậm chí, dưới cơn oanh tạc của thịt cá năm mới, cô vẫn gầy xuống.
Thực ra, chuyện là như vầy.
Trương Nghiêu làm một người đàn ông, chính là một người đàn ông ở trên, đặc biệt tuổi tác lại trẻ, huyết khí sung mãn, còn một cái quan trọng nhất là, thực ra kỹ thuật thực sự không tốt lắm.
Mặc dù anh có lòng siêng năng học hỏi, nhưng trò chơi này cần thời gian tích lũy.
Trương Nghiêu cũng không biết, trái lại còn thấy mình rất giỏi.
Phải nói là, trong lòng yêu thích, làm chuyện kiểu này cũng không phải hoàn toàn là giày vò, ít ra phần phía trước Từ Tái Xuân thực sự rất thích.
Chỉ duy nhất điều cô không thích là, thời gian quá dài.
Cô chẳng thoải mái chút nào, cô nói với Trương Nghiêu cô khó chịu, song Trương Nghiêu căn bản không để ý tới cô.
Vì những chuyện thế này, nên Từ Tái Xuân cảm thấy cực kỳ rối rắm với Trương Nghiêu.
Cô thích anh, nhưng đó là ban ngày cơ, đợi đến buổi tối, Từ Tái Xuân lại vô cùng sợ.
Rốt cuộc, tối hôm đó, Từ Tái Xuân chạy tới phòng dì Thái.
Cô ôm gấu, bày tỏ nhất định phải ngủ với dì Thái.
Ngược lại dì Thái không nói gì thêm, chỉ có Từ lão hổ nói một câu, “Vượng Vượng! Con lớn vậy rồi, còn muốn ngủ chung với dì Thái, giống cái gì!”
Từ Tái Xuân hơi uất ức, xoắn ngón tay, “Nhưng con muốn ngủ với dì Thái mà…”
Vượng Vượng bày bộ dáng đáng thương, khiến dì Thái tràn ngập bản năng người mẹ không đành lòng, kéo tay Từ Tái Xuân, trấn an: “Lớn tiếng thế làm gì, Vượng Vượng muốn ngủ chung với tôi thì ngủ chung với tôi, có cái gì kỳ cục… Vượng Vượng người ta giống con gái tôi, còn không cho phép con gái làm nũng sao?”
Dì Thái nói xong, dắt Từ Tái Xuân về phòng, để lại Trương Nghiêu và Từ lão hổ đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng ủ rũ cúi đầu trở về phòng riêng của mình.
Không phải Trương Nghiêu không nghĩ tới cảm nhận của Từ Tái Xuân. Vì nghĩ tới cảm nhận của cô, nên anh còn đặc biệt học hỏi rất nhiều kỹ xảo.
Cái gì mà kim thương mười tám thức, anh còn muốn đánh từng chiêu từng thức với cô nữa cơ. Dù sao hiện tại mới được coi là vợ chồng mới cưới đấy, ngọt ngào như mật là chuyện bình thường thôi.
Kết quả, anh còn chưa cọ súng ra trận, đối thủ đã lâm trận bỏ chạy.
Trương Nghiêu thoáng không vui.
Anh đang phân tích nguyên nhân Từ Tái Xuân chạy trốn.
Nguyên nhân thứ nhất, cô thực sự muốn ngủ chung với dì Thái.
Trương Nghiêu cảm thấy không có khả năng này, anh trẻ tuổi đẹp trai ngời ngợi, sờ cũng thoải mái, đương nhiên mạnh hơn bà dì kia gấp bao nhiều lần.
Nên Từ Tái Xuân chạy trốn còn có nguyên nhân khác.
Trương Nghiêu không nghĩ ra, cũng không muốn hỏi tên ngốc Cố Tây Dương này.
Vì vậy, anh nhờ vả Baidu vạn năng.
Song, đáp án cũng không như anh mong muốn.
Bởi đáp án là —— cô ấy không hài lòng về bạn.
Đáp án khỉ gió tính là gì. Trương Nghiêu tức giận ném điện thoại, anh trẻ tuổi đẹp trai ngời ngợi, kỹ thuật lại giỏi, sao có thể bị người ta ghét bỏ được.
Nhưng, Trương Nghiêu nhắm mặt lại, trong đầu đều là hình ảnh Từ Tái Xuân khóc tỉ tê, Trương Nghiêu vuốt cằm, trầm tư, lẽ nào Từ Tái Xuân thực sự khó chịu đến mức phải khóc sao? Không có Từ Tái Xuân bầu bạn, cả đêm Trương Nghiêu đều ngủ không được, rất nhiều lần anh đều muốn đi ôm Từ Tái Xuân về phòng mình, cho dù cô có béo chút cũng không sao cả, anh hoàn toàn không thấy nặng.
Song, đến cuối cùng anh cũng nhịn.
Chuyện này… thực sự hơi kỳ cục.
Cả đêm Trương Nghiêu không ngủ được, trong đầu nghĩ tới nghĩ lui đều là Từ Tái Xuân. Trời vừa sáng, rốt cuộc anh giải thoát rồi đi xuống dưới lầu, kết quả gặp Từ lão hổ ngay cửa cầu thang.
Từ lão hổ ngáp, cũng là dáng vẻ ấm ức, Trương Nghiêu lấy làm lạ.
Lẽ nào, hai người họ đều mất ngủ cả đêm?
Trương Nghiêu không để ý tới Từ lão hổ, đi tìm Từ Tái Xuân tính sổ.
Tại sao! Không ngủ chung với anh!!!!
Đêm nay Từ Tái Xuân không bị Trương Nghiêu quấy rầy, nên ngủ rất ngon.
Cô thì tươi mới phơi phới, còn Trương Nghiêu thì như trái cà tím héo tàn.
“Từ Tái Xuân!”
“Anh…” Một đêm không gặp Trương Nghiêu, Từ Tái Xuân cũng hơi nhớ anh, lúc Trương Nghiêu tới, Từ Tái Xuân hết sức phấn khởi nghênh đón, “Anh ơi, bữa sáng em ngồi làm bánh trôi đậu đỏ cho anh ăn nè!”
“Ai… ai thích bánh trôi đậu đỏ chứ… Khụ khụ… múc một bát cho anh… bát to nhé.”
Từ Tái Xuân hớn hở đi múc bánh trôi, đột nhiên Trương Nghiêu cảm thấy không thích hợp.
Chờ chút… không phải như vậy, chuyện nghiêm chỉnh của anh vẫn chưa nhắc đến mà.
“Khoan đã… Từ Tái Xuân, em trở lại cho anh!”
Từ Tái Xuân không cảm giác được chút oán niệm nào của Trương Nghiêu, mặc dù cô mẫn cảm, nhưng lại bó tay với cái tên Trương Nghiêu có tính cách thay đổi khôn lường này, một giây trước đó còn có thể bình tĩnh, một giây kế tiếp sẽ điên cuồng rít gào.
Từ Tái Xuân quen rồi.
Do đó, cô không thèm để ý Trương Nghiêu.
Trương Nghiêu đi theo cô mấy vòng, cuối cùng cũng không mở miệng.
Tâm trạng Từ Tái Xuân không tệ, còn huýt sáo, Trương Nghiêu nhìn dáng vẻ kia của cô, bỗng nhiên bắt đầu hoài nghi chính mình.
Lẽ nào thực sự do kỹ thuật của anh không tốt ư? Không! Sao có thể!!
Chẳng phải anh tự trang bị kỹ thuật thông minh sao! Không tin! Có đánh chết anh cũng không tin!
Cũng phát rầu như Trương Nghiêu còn có Từ lão hổ, ban đầu Trương Nghiêu chả có tâm trạng để ý tới Từ lão hổ. Nhưng cùng là kẻ luân lạc ở chốn chân trời[2], hai người đàn ông xúm lại, rốt cuộc đã xuất hiện cảm giác đồng bệnh tương lân.
[2] Nguyên văn là 同是天涯沦落人-Đồng thị thiên nhai luân lạc nhân: Trích trong Tỳ bà hành của Bạch Cư Dị.
“Tao nói nè, sao Vượng Vượng không cần mày nữa thế?” Ánh mắt Từ lão hổ bất thường, chính là nhìn có chút hả hê được chưa!
“Phi… sao cô ấy không cần con được… gần đây cô ấy… cô ấy hơi khác thường thôi… chắc phụ nữ đều có mấy ngày như vậy ấy mà.”
Từ lão hổ cười há há, rõ ràng chả tin, “Tao thấy con gái tao chắc chắn ghét bỏ mày rồi.”
Một đao trúng ngay hồng tâm, lòng Trương Nghiêu đau đớn, không cam lòng tỏ ra yếu kém, “Thế còn ba, buổi tối cũng không ngủ ngon à?”
Bản mặt già của Từ lão hổ đỏ ửng, “Nói bậy bạ gì đó, tao… tao ngủ luôn luôn rất ngon… khá… khá tốt!”
“Thật sao?” Trương Nghiêu liếc mắt nhìn, cười như không cười, “Bớt khoác lác đi, nhìn mắt ba đen thui như con gấu trúc kìa, dáng vẻ khô quéo, còn muốn ngủ…”
“Thằng nhóc khốn khiếp, mày nói linh tinh gì đấy?”
“Ơ, hai người liếc mắt đưa tình lâu vậy, còn không cho con nói sao?”
Phải nói rằng biết ít chuyện giữa Từ lão hổ và dì Thái, thực sự là ngoài ý muốn.
Lần đó, Trương Nghiêu ở chỗ Cố Tây Dương uống chút rượu, tối ngủ một hồi cảm thấy đói bụng, bèn thức dậy đi tìm đồ ăn.
Kết quả, bạn đoán xem anh nhìn thấy cái gì. Anh lại có thể thấy Từ lão hổ vụng trộm chui vào phòng dì Thái đấy.
Mặc dù tuổi Trương Nghiêu còn trẻ, nhưng cũng là đàn ông.
Đàn ông có suy nghĩ hay hứng thú buồn nôn nào, anh đều biết. Tuy dì Thái hơi có tuổi, song dáng vẻ lãnh đạm kiêu ngạo, còn có chút cao cao tại thường không thể leo tới. Phải nói rằng Từ lão hổ là loại đàn ông thô kệch, ở chung với nhau, chắc nhìn cũng vừa mắt nhau.
Chuyện ba vợ mình, Trương Nghiêu không muốn để ý.
Buổi tối người ta đóng cửa lại, mặc kệ ông ấy làm gì.
Khà khà khà khà khà… cuối cùng cũng làm một chuyện rất sảng khoái thôi, anh là đàn ông, hiểu mà.
Nhưng lúc này Từ lão hổ còn giả vờ với anh, thậm chí còn hung hăng đâm vào lòng anh, anh tả tơi như cái rây rồi, có thể không phản công sao?
Quả nhiên, Từ lão hổ đỏ mặt, ấp úng mấy tiếng, cuối cùng cũng chột dạ không nói gì.
Trương Nghiêu ngẩng đầu, trông thấy dì Thái với vẻ mặt doge quen thuộc, chẳng biết tại sao, anh không làm sai chuyện gì, nhưng luôn có chút cảm giác chột dạ nhỉ.
May mà, dường như dì Thái không nghe được, cho nên lúc đó không trả lời.
Trương Nghiêu thở phào nhẹ nhõm.
Song đến tối, Trương Nghiêu phát hiện mình thở phào quá sớm rồi, vì cơm nước xong, anh đang suy nghĩ tìm cớ gì bảo Từ Tái Xuân vứt khăn quàng cổ màu đỏ đi để lăn lên giường, đột nhiên dì Thái nói: “Vượng Vượng, tối nay con ngủ với dì đi… Con như cái bếp lò vậy, ôm rất thoải mái…”
Trương Nghiêu sững sờ, rất không thể tin nổi ngẩng đầu.
Mẹ nó! Ôm Từ Tái Xuân thoải mái hay không đương nhiên anh biết! Còn nữa! Dì Thái nhất định đã nghe được.
Mẹ nó! Dùng việc công báo thù riêng như vậy! Thế mà được à!
Trương Nghiêu hận không thể cắn cổ Từ Tái Xuân, uy hiếp cô không cho cô đồng ý.
Nhưng thực tế thì, Từ Tái Xuân đã gật đầu, ngọt ngào đồng ý.
Mẹ nó! Anh giận thật đấy.
Trương Nghiêu siết chặt quả đấm, tức giận về phòng. Càng nghĩ càng tức, cả đêm dài đằng đẳng, anh phải ngủ thế nào đây.
Trong lúc ở trên giường lăn qua lăn lại, thuận tiện dùng bạo lực với con Đại hùng chướng mắt kia, Từ Tái Xuân tới.
Trong lòng Trương Nghiêu vui vẻ, “Em còn biết trở về à?”
Trương Nghiêu lành lạnh nói, bày bản mặt lạnh lùng cao quý.
Đối với bản mặt lạnh của Trương Nghiêu, Từ Tái Xuân quyết đoán ôm mặt nóng dán mông lạnh.
“Anh ơi… tặng anh nè!”
Trương Nghiêu nhận lấy nhìn, mẹ nó! Ông trời có mắt, rốt cuộc Từ Tái Xuân đã mở mang đầu óc, cuối cùng cô cũng đan một cái khăn quàng cổ màu đỏ cho mình.
Mặc dù không thích màu đỏ, song Trương Nghiêu soi chiếc gương trước mặt, đột nhiên cảm thấy mình mặc màu đỏ cũng ku te phết.
Coi như đồ ngốc này có chút lương tâm, còn biết tặng khăn quàng cổ cho anh.
Tâm trạng Trương Nghiêu tốt hẳn.
Bất quá nghĩ tới dì Thái âm hiểm, Trương Nghiêu lại giận không có thể phát tiết.
Khà khà, anh có khăn quàng cổ đỏ rồi, dì ấy có không?
Trương Nghiêu nắm tay Từ Tái Xuân, chuẩn bị xuống lầu dưới diễn một màn ân ái, bất cứ lúc nào bất nơi đâu, chính là tùy hứng thế đấy.
Vừa ngồi xuống, nụ cười của Trương Nghiêu chợt cứng nhắc nơi khóe môi.
Từ Tái Xuân, em qua đây, em nói anh biết đi, tại sao trên người mọi người đều có một cái khăn quàng cổ đỏ vậy.
Đương nhiên, vấn đề này Từ Tái Xuân cũng trả lời rồi.
“Vì là năm mới, có vẻ như mọi người đều rất thích màu đỏ, nên em mua len về, đan cho mỗi người một cái…”
“…” Trương Nghiêu cảm giác ngay lúc này đây lòng hăng hái sôi sùng sục của mình bị ném ra ngoài trời đông tuyết phủ.
Rét quá, lạnh quá, đau quá đi mất.
Bỗng nhiên có thịt ăn, không cần làm việc, vợ yêu bầu bạn, hồng tụ thiêm hương[1], không tệ, đời người chính là tươi đẹp như thế.
[1] Hồng tụ thiêm hương: chữ "hương" ở đây nghĩa là hương thơm/hương vị; Hồng tụ: để chỉ thiếu nữ xinh đẹp >>> thư sinh học tập mà có thiếu nữ bồi học thì còn gì bằng, càng thêm thi vị, càng thêm diễm phúc.
Đối với Trương Nghiêu mà nói, cuộc sống trôi qua tràn ngập thỏa mãn và hài lòng, nhưng Từ Tái Xuân tất nhiên không thể nào vui vẻ nổi.
Thậm chí, dưới cơn oanh tạc của thịt cá năm mới, cô vẫn gầy xuống.
Thực ra, chuyện là như vầy.
Trương Nghiêu làm một người đàn ông, chính là một người đàn ông ở trên, đặc biệt tuổi tác lại trẻ, huyết khí sung mãn, còn một cái quan trọng nhất là, thực ra kỹ thuật thực sự không tốt lắm.
Mặc dù anh có lòng siêng năng học hỏi, nhưng trò chơi này cần thời gian tích lũy.
Trương Nghiêu cũng không biết, trái lại còn thấy mình rất giỏi.
Phải nói là, trong lòng yêu thích, làm chuyện kiểu này cũng không phải hoàn toàn là giày vò, ít ra phần phía trước Từ Tái Xuân thực sự rất thích.
Chỉ duy nhất điều cô không thích là, thời gian quá dài.
Cô chẳng thoải mái chút nào, cô nói với Trương Nghiêu cô khó chịu, song Trương Nghiêu căn bản không để ý tới cô.
Vì những chuyện thế này, nên Từ Tái Xuân cảm thấy cực kỳ rối rắm với Trương Nghiêu.
Cô thích anh, nhưng đó là ban ngày cơ, đợi đến buổi tối, Từ Tái Xuân lại vô cùng sợ.
Rốt cuộc, tối hôm đó, Từ Tái Xuân chạy tới phòng dì Thái.
Cô ôm gấu, bày tỏ nhất định phải ngủ với dì Thái.
Ngược lại dì Thái không nói gì thêm, chỉ có Từ lão hổ nói một câu, “Vượng Vượng! Con lớn vậy rồi, còn muốn ngủ chung với dì Thái, giống cái gì!”
Từ Tái Xuân hơi uất ức, xoắn ngón tay, “Nhưng con muốn ngủ với dì Thái mà…”
Vượng Vượng bày bộ dáng đáng thương, khiến dì Thái tràn ngập bản năng người mẹ không đành lòng, kéo tay Từ Tái Xuân, trấn an: “Lớn tiếng thế làm gì, Vượng Vượng muốn ngủ chung với tôi thì ngủ chung với tôi, có cái gì kỳ cục… Vượng Vượng người ta giống con gái tôi, còn không cho phép con gái làm nũng sao?”
Dì Thái nói xong, dắt Từ Tái Xuân về phòng, để lại Trương Nghiêu và Từ lão hổ đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng ủ rũ cúi đầu trở về phòng riêng của mình.
Không phải Trương Nghiêu không nghĩ tới cảm nhận của Từ Tái Xuân. Vì nghĩ tới cảm nhận của cô, nên anh còn đặc biệt học hỏi rất nhiều kỹ xảo.
Cái gì mà kim thương mười tám thức, anh còn muốn đánh từng chiêu từng thức với cô nữa cơ. Dù sao hiện tại mới được coi là vợ chồng mới cưới đấy, ngọt ngào như mật là chuyện bình thường thôi.
Kết quả, anh còn chưa cọ súng ra trận, đối thủ đã lâm trận bỏ chạy.
Trương Nghiêu thoáng không vui.
Anh đang phân tích nguyên nhân Từ Tái Xuân chạy trốn.
Nguyên nhân thứ nhất, cô thực sự muốn ngủ chung với dì Thái.
Trương Nghiêu cảm thấy không có khả năng này, anh trẻ tuổi đẹp trai ngời ngợi, sờ cũng thoải mái, đương nhiên mạnh hơn bà dì kia gấp bao nhiều lần.
Nên Từ Tái Xuân chạy trốn còn có nguyên nhân khác.
Trương Nghiêu không nghĩ ra, cũng không muốn hỏi tên ngốc Cố Tây Dương này.
Vì vậy, anh nhờ vả Baidu vạn năng.
Song, đáp án cũng không như anh mong muốn.
Bởi đáp án là —— cô ấy không hài lòng về bạn.
Đáp án khỉ gió tính là gì. Trương Nghiêu tức giận ném điện thoại, anh trẻ tuổi đẹp trai ngời ngợi, kỹ thuật lại giỏi, sao có thể bị người ta ghét bỏ được.
Nhưng, Trương Nghiêu nhắm mặt lại, trong đầu đều là hình ảnh Từ Tái Xuân khóc tỉ tê, Trương Nghiêu vuốt cằm, trầm tư, lẽ nào Từ Tái Xuân thực sự khó chịu đến mức phải khóc sao? Không có Từ Tái Xuân bầu bạn, cả đêm Trương Nghiêu đều ngủ không được, rất nhiều lần anh đều muốn đi ôm Từ Tái Xuân về phòng mình, cho dù cô có béo chút cũng không sao cả, anh hoàn toàn không thấy nặng.
Song, đến cuối cùng anh cũng nhịn.
Chuyện này… thực sự hơi kỳ cục.
Cả đêm Trương Nghiêu không ngủ được, trong đầu nghĩ tới nghĩ lui đều là Từ Tái Xuân. Trời vừa sáng, rốt cuộc anh giải thoát rồi đi xuống dưới lầu, kết quả gặp Từ lão hổ ngay cửa cầu thang.
Từ lão hổ ngáp, cũng là dáng vẻ ấm ức, Trương Nghiêu lấy làm lạ.
Lẽ nào, hai người họ đều mất ngủ cả đêm?
Trương Nghiêu không để ý tới Từ lão hổ, đi tìm Từ Tái Xuân tính sổ.
Tại sao! Không ngủ chung với anh!!!!
Đêm nay Từ Tái Xuân không bị Trương Nghiêu quấy rầy, nên ngủ rất ngon.
Cô thì tươi mới phơi phới, còn Trương Nghiêu thì như trái cà tím héo tàn.
“Từ Tái Xuân!”
“Anh…” Một đêm không gặp Trương Nghiêu, Từ Tái Xuân cũng hơi nhớ anh, lúc Trương Nghiêu tới, Từ Tái Xuân hết sức phấn khởi nghênh đón, “Anh ơi, bữa sáng em ngồi làm bánh trôi đậu đỏ cho anh ăn nè!”
“Ai… ai thích bánh trôi đậu đỏ chứ… Khụ khụ… múc một bát cho anh… bát to nhé.”
Từ Tái Xuân hớn hở đi múc bánh trôi, đột nhiên Trương Nghiêu cảm thấy không thích hợp.
Chờ chút… không phải như vậy, chuyện nghiêm chỉnh của anh vẫn chưa nhắc đến mà.
“Khoan đã… Từ Tái Xuân, em trở lại cho anh!”
Từ Tái Xuân không cảm giác được chút oán niệm nào của Trương Nghiêu, mặc dù cô mẫn cảm, nhưng lại bó tay với cái tên Trương Nghiêu có tính cách thay đổi khôn lường này, một giây trước đó còn có thể bình tĩnh, một giây kế tiếp sẽ điên cuồng rít gào.
Từ Tái Xuân quen rồi.
Do đó, cô không thèm để ý Trương Nghiêu.
Trương Nghiêu đi theo cô mấy vòng, cuối cùng cũng không mở miệng.
Tâm trạng Từ Tái Xuân không tệ, còn huýt sáo, Trương Nghiêu nhìn dáng vẻ kia của cô, bỗng nhiên bắt đầu hoài nghi chính mình.
Lẽ nào thực sự do kỹ thuật của anh không tốt ư? Không! Sao có thể!!
Chẳng phải anh tự trang bị kỹ thuật thông minh sao! Không tin! Có đánh chết anh cũng không tin!
Cũng phát rầu như Trương Nghiêu còn có Từ lão hổ, ban đầu Trương Nghiêu chả có tâm trạng để ý tới Từ lão hổ. Nhưng cùng là kẻ luân lạc ở chốn chân trời[2], hai người đàn ông xúm lại, rốt cuộc đã xuất hiện cảm giác đồng bệnh tương lân.
[2] Nguyên văn là 同是天涯沦落人-Đồng thị thiên nhai luân lạc nhân: Trích trong Tỳ bà hành của Bạch Cư Dị.
“Tao nói nè, sao Vượng Vượng không cần mày nữa thế?” Ánh mắt Từ lão hổ bất thường, chính là nhìn có chút hả hê được chưa!
“Phi… sao cô ấy không cần con được… gần đây cô ấy… cô ấy hơi khác thường thôi… chắc phụ nữ đều có mấy ngày như vậy ấy mà.”
Từ lão hổ cười há há, rõ ràng chả tin, “Tao thấy con gái tao chắc chắn ghét bỏ mày rồi.”
Một đao trúng ngay hồng tâm, lòng Trương Nghiêu đau đớn, không cam lòng tỏ ra yếu kém, “Thế còn ba, buổi tối cũng không ngủ ngon à?”
Bản mặt già của Từ lão hổ đỏ ửng, “Nói bậy bạ gì đó, tao… tao ngủ luôn luôn rất ngon… khá… khá tốt!”
“Thật sao?” Trương Nghiêu liếc mắt nhìn, cười như không cười, “Bớt khoác lác đi, nhìn mắt ba đen thui như con gấu trúc kìa, dáng vẻ khô quéo, còn muốn ngủ…”
“Thằng nhóc khốn khiếp, mày nói linh tinh gì đấy?”
“Ơ, hai người liếc mắt đưa tình lâu vậy, còn không cho con nói sao?”
Phải nói rằng biết ít chuyện giữa Từ lão hổ và dì Thái, thực sự là ngoài ý muốn.
Lần đó, Trương Nghiêu ở chỗ Cố Tây Dương uống chút rượu, tối ngủ một hồi cảm thấy đói bụng, bèn thức dậy đi tìm đồ ăn.
Kết quả, bạn đoán xem anh nhìn thấy cái gì. Anh lại có thể thấy Từ lão hổ vụng trộm chui vào phòng dì Thái đấy.
Mặc dù tuổi Trương Nghiêu còn trẻ, nhưng cũng là đàn ông.
Đàn ông có suy nghĩ hay hứng thú buồn nôn nào, anh đều biết. Tuy dì Thái hơi có tuổi, song dáng vẻ lãnh đạm kiêu ngạo, còn có chút cao cao tại thường không thể leo tới. Phải nói rằng Từ lão hổ là loại đàn ông thô kệch, ở chung với nhau, chắc nhìn cũng vừa mắt nhau.
Chuyện ba vợ mình, Trương Nghiêu không muốn để ý.
Buổi tối người ta đóng cửa lại, mặc kệ ông ấy làm gì.
Khà khà khà khà khà… cuối cùng cũng làm một chuyện rất sảng khoái thôi, anh là đàn ông, hiểu mà.
Nhưng lúc này Từ lão hổ còn giả vờ với anh, thậm chí còn hung hăng đâm vào lòng anh, anh tả tơi như cái rây rồi, có thể không phản công sao?
Quả nhiên, Từ lão hổ đỏ mặt, ấp úng mấy tiếng, cuối cùng cũng chột dạ không nói gì.
Trương Nghiêu ngẩng đầu, trông thấy dì Thái với vẻ mặt doge quen thuộc, chẳng biết tại sao, anh không làm sai chuyện gì, nhưng luôn có chút cảm giác chột dạ nhỉ.
May mà, dường như dì Thái không nghe được, cho nên lúc đó không trả lời.
Trương Nghiêu thở phào nhẹ nhõm.
Song đến tối, Trương Nghiêu phát hiện mình thở phào quá sớm rồi, vì cơm nước xong, anh đang suy nghĩ tìm cớ gì bảo Từ Tái Xuân vứt khăn quàng cổ màu đỏ đi để lăn lên giường, đột nhiên dì Thái nói: “Vượng Vượng, tối nay con ngủ với dì đi… Con như cái bếp lò vậy, ôm rất thoải mái…”
Trương Nghiêu sững sờ, rất không thể tin nổi ngẩng đầu.
Mẹ nó! Ôm Từ Tái Xuân thoải mái hay không đương nhiên anh biết! Còn nữa! Dì Thái nhất định đã nghe được.
Mẹ nó! Dùng việc công báo thù riêng như vậy! Thế mà được à!
Trương Nghiêu hận không thể cắn cổ Từ Tái Xuân, uy hiếp cô không cho cô đồng ý.
Nhưng thực tế thì, Từ Tái Xuân đã gật đầu, ngọt ngào đồng ý.
Mẹ nó! Anh giận thật đấy.
Trương Nghiêu siết chặt quả đấm, tức giận về phòng. Càng nghĩ càng tức, cả đêm dài đằng đẳng, anh phải ngủ thế nào đây.
Trong lúc ở trên giường lăn qua lăn lại, thuận tiện dùng bạo lực với con Đại hùng chướng mắt kia, Từ Tái Xuân tới.
Trong lòng Trương Nghiêu vui vẻ, “Em còn biết trở về à?”
Trương Nghiêu lành lạnh nói, bày bản mặt lạnh lùng cao quý.
Đối với bản mặt lạnh của Trương Nghiêu, Từ Tái Xuân quyết đoán ôm mặt nóng dán mông lạnh.
“Anh ơi… tặng anh nè!”
Trương Nghiêu nhận lấy nhìn, mẹ nó! Ông trời có mắt, rốt cuộc Từ Tái Xuân đã mở mang đầu óc, cuối cùng cô cũng đan một cái khăn quàng cổ màu đỏ cho mình.
Mặc dù không thích màu đỏ, song Trương Nghiêu soi chiếc gương trước mặt, đột nhiên cảm thấy mình mặc màu đỏ cũng ku te phết.
Coi như đồ ngốc này có chút lương tâm, còn biết tặng khăn quàng cổ cho anh.
Tâm trạng Trương Nghiêu tốt hẳn.
Bất quá nghĩ tới dì Thái âm hiểm, Trương Nghiêu lại giận không có thể phát tiết.
Khà khà, anh có khăn quàng cổ đỏ rồi, dì ấy có không?
Trương Nghiêu nắm tay Từ Tái Xuân, chuẩn bị xuống lầu dưới diễn một màn ân ái, bất cứ lúc nào bất nơi đâu, chính là tùy hứng thế đấy.
Vừa ngồi xuống, nụ cười của Trương Nghiêu chợt cứng nhắc nơi khóe môi.
Từ Tái Xuân, em qua đây, em nói anh biết đi, tại sao trên người mọi người đều có một cái khăn quàng cổ đỏ vậy.
Đương nhiên, vấn đề này Từ Tái Xuân cũng trả lời rồi.
“Vì là năm mới, có vẻ như mọi người đều rất thích màu đỏ, nên em mua len về, đan cho mỗi người một cái…”
“…” Trương Nghiêu cảm giác ngay lúc này đây lòng hăng hái sôi sùng sục của mình bị ném ra ngoài trời đông tuyết phủ.
Rét quá, lạnh quá, đau quá đi mất.
Danh sách chương