Trong phòng khách, Cố Tây Dương nhìn dáng vẻ ăn như hổ đói của Từ Tái Xuân trước mặt, nhịn không được nuốt nước miếng, “Mẹ nó, đây là dáng vẻ nhớ mày ăn không ngon hả?”

Đã là bát thứ ba rồi, hơn nữa trái cây chắc là đĩa thứ năm.

Cố Tây Dương cũng không lo lắng Từ Tái Xuân sẽ uống sạch rượu của hắn, dù sao có Trương Nghiêu bán thân bên cạnh, hắn chưa bao giờ lo lắng việc này là vấn đề.

Khi móng vuốt núc ních của Từ Tái Xuân chộp đĩa trái cây lần thứ ba, Trương Nghiêu đã đoạt mất của cô.

Đôi mắt đen như mực của Từ Tái Xuân tràn ngập uất ức, “Anh ơi…”

Trương Nghiêu không chút dao động, “Em sẽ đau bụng.”

Từ Tái Xuân là một cô gái nghe lời, mặc dù còn muốn ăn ăn ăn, nhưng cuối cùng cũng nhịn được, chẳng qua mắt vẫn đăm đăm nhìn trái cây chưa ăn xong.

Trương Nghiêu hơi đau đầu, đôi mắt đen kịt nhìn chăm chú, chỉ có thể thỏa hiệp, “Lát nữa anh gói lại mang về cho em.”

Từ Tái Xuân bẹp bẹp môi, sau đó nghĩ một hồi, phản ứng lại.

“Anh à, anh không theo em về sao?”

Trương Nghiêu còn chưa lên tiếng, Từ Tái Xuân lại một lần nữa nắm góc áo anh, “Anh ơi, anh theo em về đi, đừng đi mờ, dì Thái rất nhớ anh, ba cũng rất nhớ anh…”

Từ lão hổ nhớ anh? Trương Nghiêu lại không phải đồ ngốc.

Nhưng nhìn cái người không chiếm được câu trả lời khẳng định của anh gấp đến độ sắp khóc, Trương Nghiêu lặng lẽ cúi đầu.

“Em nghe lời đi, về trước đi.”

“Em hông về!”

Cô ngốc Từ Tái Xuân hiếm khi hung hăng, dùng cả tay và chân quấn lấy Trương Nghiêu, “Em muốn anh cùng về với em cơ.”

Trương Nghiêu lại trầm mặc, anh hít sâu mấy hơi, nhưng xin lỗi… hơi không thể thuận nổi.

Anh biết phụ nữ không thể nuông chiều, nhìn dáng vẻ nũng nịu quen thuộc của Từ Tái Xuân, anh thực sự…

Hình như, cũng không chán ghét như trong tưởng tượng.

Đầu óc Trương Nghiêu xoay một vòng, đợi lúc tỉnh táo lần nữa, lại cúi đầu phát hiện cô gái trong ngực ăn uống no nê đã ngủ mất, không chỉ thế, còn vui sướng ngáy o o.

Nắm tay Trương Nghiêu càng siết chặt, Từ Tái Xuân, em còn dám được voi đòi tiên? Cố Tây Dương ở bên cạnh cũng không nhịn được lao ra khỏi phòng rốt cuộc cất tiếng cười to.

Sao mà sao mà có người khôi hài thế, Trương Thiết Ngưu cũng thiệt là, bị con ngốc giày vò không còn hình người, hắn dùng cơ bắp hắn thề, người chịu đủ giày vo chắn chắn không phải con ngốc kia.

Xuyên qua khe cửa, hắn thấy Trương Nghiêu giơ tay lên, lại bất đắc dĩ thả xuống.

Nhưng dường như không cam lòng, lại giơ lên lần nữa.

Rõ là đồ nhát gan, Cố Tây Dương tiếc hận thay Trương Nghiêu, hình tượng một người đàn ông hoàn mỹ như vậy về sau không còn nữa.

Đáng tiếc, đáng tiếc.

Vả lại, một giây tiếp theo, hắn có loại cảm giác chọc mù mắt chó hắn.

Hắn không nhìn lầm, Trương Nghiêu thế mà đang vuốt ve mặt con ngốc, hình như còn vuốt rất say mê.

Đầu Cố Tây Dương càng lắc ác liệt, chuyện này tuyệt đối là một đóa hoa tươi bị con heo ôm lấy đấy.

Vâng, Trương Nghiêu chính là đóa hoa tươi.

Tối nay, Trương Nghiêu vẫn đưa Từ Tái Xuân về nhà họ Từ.

Lúc trở về, Từ lão hổ đã đợi ngay cửa. Thấy Trương Nghiêu nắm tay Từ Tái Xuân, trên mặt không có bất kỳ kinh ngạc nào, chỉ thô lỗ nói: “Vào đi.”

Sắc mặt Từ lão hổ vẫn không tốt, nhưng sau khi bước vào, trông thấy thức ăn chuẩn bị trên bàn đặt hai bộ đũa bát, Trương Nghiêu thoáng hiểu rõ.

Trương Nghiêu thông minh khiến Từ lão hổ có chút không nhịn được, ông mất tự nhiên giải thích, “Tao… tao không phải chuẩn bị cho mày… Hừ… Tao để lại cho chó!”

Mấu chốt là, Từ gia không nuôi chó.

Cả buổi tối, Từ lão hổ muốn nói lại thôi, cuối cùng cũng không nói gì đi ra.

Từ Tái Xuân rất vui vẻ, kéo Trương Nghiêu trực tiếp lên lầu.

Từ khi cô ngốc, cuộc sống dường như vui vẻ rất nhiều.

Mỗi ngày trừ ăn rồi ngủ, rất ư là bình thản.

Trương Nghiêu hơi hâm mộ, thấy Từ Tái Xuân lộn mấy vòng trên giường, sau đó thỏa mãn chui vào ổ chăn, trong lòng dâng lên một loại tình cảm ấm áp nhàn nhạt.

Đúng là người ngốc có phúc của ngốc.

Từ Tái Xuân còn nhớ nhung trái cây tối nay, nhưng Trương Nghiêu đã có được bài học xương máu, tuyệt đối không để Từ Tái Xuân ăn trái cây nữa.

Từ Tái Xuân nằm trên giường một hồi, lật qua lật lại, tìm nửa ngày ở tủ đầu giường.

Trương Nghiêu bị cô làm cho ngủ không được, vỗ đầu cô, “Rốt cuộc em đang tìm gì đấy?”

Từ Tái Xuân bị hành hung, hơi uất ức, chỉ tay, “Em hơi đói.”

Ót Trương Nghiêu tê rần, “Em không thể nhịn được sao?”

Từ Tái Xuân nức nở nằm trong chăn, cảm ơn trời đất, rốt cuộc chịu kiềm chế rồi.

Bất quá, hình như Trương Nghiêu hài lòng quá sớm.

Trong chăn, ấm áp, sau đó một đôi tay càng ấm áp hơn vồ tới, ôm lấy hông anh.

Không đúng, tay còn tiếp tục đi xuống…

Máu mũi Trương Nghiêu sắp phun trào, anh là đàn ông cường tráng khí huyết sung mãn, chịu không nổi khiêu khích như vậy.

Tay Từ Tái Xuân chậm rãi đi xuống, nếu không biết cô là đồ ngốc, Trương Nghiêu sẽ cảm thấy cô nhất định mơ ước thân thể anh lâu ngày, muốn bá vương ngạnh thượng cung anh từ lâu.

Từ Tái Xuân vuốt bên dưới anh, giọng còn mềm nhũn, “Anh ơi… kẹo que…”

“…”

Gân xanh cuối cùng trên ót Trương Nghiêu pặch pặch đứt đoạn.

Dưới tình huống này, anh không hành động nữa, anh thực sự uổng phí làm đàn ông!

Song, lịch sử hình như luôn luôn kinh người.

Từ Tái Xuân vẫn thích cắn ăn kẹo que, tuy lúc này, Trương Nghiêu vẫn nhạy cảm thế, nhưng cảm giác bị dọa toát cả mồ hôi lạnh cũng không tốt.

Từ Tái Xuân còn mở to đôi mắt tròn xoe, chớp chớp mắt đầy vô tội, “Anh ơi, anh không thoải mái sao…”

Anh đâu chỉ khó chịu, thực sự đang đau ‘trứng’ đấy!

Trương Nghiêu siết chặt quả đấm, đã lâu anh chưa về, buổi tối đầu tiên không nên cạch mặt với cô.

“Ngủ!” Dứt khoát nặn một chữ từ kẻ răng.

Từ Tái Xuân ở sau lưng rầm rầm rì rì hai tiếng, nhỏ giọng, không biết đang nói gì. Một lát sau cô ôm Trương Nghiêu từ phía sau, “Anh ơi… có phải anh đau không, em giúp anh xoa xoa nhé…”

Chờ chút...

Xoa… xoa ở đâu, Trương Nghiêu đỏ mắt, một phút sau, anh hít sâu một hơi.

Từ Tái Xuân! Em dừng tay! Buông anh ra mau!

Được rồi… chậm chút cũng được.

Sau một khoảng thời gian ngắn, trong đêm tối lờ mờ Từ Tái Xuân bỗng nhiên reo lên một tiếng, “Anh ơi… anh tiểu rồi sao?”

“…”

Cũng trong đêm tối lờ mờ Trương Thiết Ngưu mới từ đỉnh núi sung sướng của Ngũ cô nương đi xuống, đã bị cô ngốc trước mặt hung hăng cắm một dao.

Anh cảm thấy chua xót không gì sánh bằng, cứ tiếp tục như vậy, sau này anh không bao giờ được nữa mất.

Phi phi phi!

Mặc dù trải qua một buổi tối rất tươi đẹp cũng rất lạ lùng, nhưng chuyện này không ảnh hưởng giấc ngủ của Trương Nghiêu.

Anh ngủ một giấc đến hừng đông, lúc tỉnh lại bên cạnh đã không còn bóng dáng Từ Tái Xuân đâu.

Lẽ nào đây là mơ ư?

Trương Nghiêu mặc quần áo vội xuống lầu, nhưng ngay cửa cầu thang đã thấy Từ Tái Xuân lặng lẽ theo dì Thái lựa thức ăn.

“Anh! Anh dậy rồi!”

Từ Tái Xuân rất vui vẻ, quơ quơ tay với anh.

Tay…

Mặt Trương Nghiêu hơi đỏ bừng.

“Cậu à, bữa sáng đã đặt trên bàn rồi.” Cuối cùng, vẫn là một câu của dì Thái khiến ý nghĩ đẹp đẽ trong đầu anh tan thành mây khói.

Trương Nghiêu ngồi vào vị trí của mình, im lặng húp cháo.

Một bên, anh còn dỏng tai lên thật cao, nghe Từ Tái Xuân và dì Thái nói chuyện.

“Vượng Vượng à, tối qua dì quên chừa điểm tâm cho con, con có đói không?”

Từ Tái Xuân: “Không đói ạ, anh cho con ăn kẹo que…”

Trương Nghiêu phụt một tiếng phun cháo.

“Anh ơi, anh sao thế?” Trương Nghiêu xoay đầu, nhìn hai khuôn mặt một già một trẻ, tuy không giống nhau, nhưng có cùng một nét mặt quan tâm.

Da đầu Trương Nghiêu tê rần, Từ Tái Xuân vẫn không hề gì, song nét mặt cười như không cười của dì Thái, khiến Trương Nghiêu ngồi không yên.

Giống như anh bị người phụ nữ trung niên, thông minh, âm hiểm này nhìn thấu.

Quả nhiên, một giây kế tiếp, dì Thái cười hihi hỏi: “Thật sao? Kẹo que cậu cho con ăn… có mùi vị gì?”

Từ Tái Xuân chống má, hơi rối rắm, dường như đang suy nghĩ rốt cuộc nó có mùi vị gì nhở.

“À… cái kia, ba ra ngoài rồi hả?”

“Đúng vậy, còn nói anh lười như heo ấy! Nuôi anh không bằng nuôi chó!”

Trương Nghiêu: …

Mẹ nó, anh đúng là tự rước nhục.

Quên đi, anh vẫn nên làm mỹ nam lặng lẽ húp cháo.

Một ngụm cháo còn chưa nuốt vào, lại nghe Từ Tái Xuân nói: “Ngọt ngọt, hơi tanh… Cuối cùng còn sền sệt, vẫn ăn rất ngon…”

“À…” Dì Thái xoay đầu, thoáng nhìn Trương Nghiêu.

Đương nhiên, không ngoài ý muốn, Trương Nghiêu thấy được gương mặt doge quen thuộc, rõ ràng bà cũng không nói bất cứ lời nào nhưng Trương Nghiêu biết bà đang nói.

“Úi giời ạ! Cậu ơi, cậu thực sự quá cầm thú! Hề hề hề!”

Trương Nghiêu cảm thấy ngày tháng trở lại Từ gia tràn ngập gian khổ, còn có vô số chuyện bất ngờ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện