Màn trúc nhẹ nhàng bị vén lên, Thẩm Y ăn mặc chỉnh tề bước ra ngoài thuyền hoa. Dạ Ly Tước cũng không quay lại, chỉ nâng bình nhấp một ngụm rượu, bình thản hỏi: “Không chịu nghỉ ngơi cho tốt mà chạy ra đây làm gì?”

Thẩm Y ra tay rất nhanh, Dạ Ly Tước còn chưa kịp phản ứng, nàng đã đoạt lấy bình rượu trong tay nàng ấy, nhướng mày nói: “Ngươi không muốn sống nữa sao?”

Dạ Ly Tước cười như không cười, “Uống vài ngụm, không chết được đâu.”

“Vào trong điều tức!” Nhưng Thẩm Y không thể để nàng ấy tự hủy hoại bản thân như vậy.

Dạ Ly Tước khoanh tay đứng, “Chà chà, nếu ta không nghe thì sao?”

Thẩm Y im lặng một hồi, nhẹ nhàng cắn môi, đột nhiên không nói gì nữa.

Dạ Ly Tước tự nhiên lại cảm thấy có chút thấp thỏm, không biết lúc này Thẩm Y đang nghĩ gì. Nếu là ngày thường, nàng ấy chẳng hề quan tâm đến người khác nghĩ gì, muốn làm gì thì làm, nhưng giờ đây sau khi có một màn trong ảo cảnh, nàng ấy cần phải thừa nhận rằng, Thẩm Y đã có thể ảnh hưởng đến cảm xúc của mình.

Thật không ổn.

Trước lúc bình minh, trên sông mơ hồ nổi lên sương mù, làm cho ánh đèn nhuốm một lớp màu mờ ảo.

“Ta nói ngươi có thể không nghe, nhưng lời của a tỷ thì ngươi cũng không nghe sao?” Thẩm Y bỗng ngẩng mặt, đáy mắt lấp lánh ánh nước, giọng nói kiên định.

Dạ Ly Tước chớp chớp mắt, không biết nên đáp lại thế nào.

Thẩm Y tiến lên một bước, Dạ Ly Tước lùi lại một bước. Thẩm Y túm lấy vạt áo của nàng ấy, siết thật chặt, “Quay về, điều tức!” Nàng không thể để yêu nữ này hủy hoại chính mình, “Nếu a tỷ ở đây, tỷ ấy nhất định sẽ cùng ta kéo ngươi về!” Nói xong, Thẩm Y mạnh mẽ kéo Dạ Ly Tước trở về trong khoang thuyền, ấn nàng ấy ngồi xuống giường.

“Y Y…...”

“Im miệng!”

Thẩm Y mang một chiếc ghế đến, ngồi đối diện Dạ Ly Tước, “Ngươi điều tức, ta sẽ hộ pháp cho ngươi!” Thấy Dạ Ly Tước vẫn giữ dáng vẻ cợt nhả, nàng nghiêm mặt nói, “Nếu ngươi không nghe ta, khi tìm được a tỷ, ta nhất định sẽ mách tỷ ấy! Để a tỷ dạy dỗ ngươi!”

Dạ Ly Tước cười khẽ, “Liên tỷ tỷ không có hung dữ như ngươi đâu.”

Thẩm Y ngây người, như thể bị cái gì đó đâm vào trái tim, nàng giả vờ bình tĩnh, lập tức hỏi lại: “Rốt cuộc ngươi có nghe ta không?”

Dạ Ly Tước ung dung ngồi khoanh chân lại, cười nói: “Thực ra ngươi không cần phải lo lắng như vậy.”

“Điều tức!” Thẩm Y có chút xấu hổ, không dám nói chuyện khác với nàng ấy.

“Luyện võ thì sao có thể không bị thương? Ngươi không cần để trong lòng.” Dạ Ly Tước ra vẻ nhẹ nhàng, giọng nói bỗng trở nên dịu dàng mềm mại, “Ta là tai họa của giang hồ mà, có thể sống đến ngàn năm, những vết thương nhỏ này không lấy nổi mạng sống của ta đâu.”

Thẩm Y quay mặt đi, nghiêm túc nói: “Cảm ơn.”

Dạ Ly Tước ngược lại có chút không hiểu, “Cảm ơn?”

“Ngươi đã cứu ta nhiều lần như vậy, ta tự nhiên phải cảm ơn ngươi.” Những lời này của Thẩm Y đều là thật lòng.

Dạ Ly Tước híp mắt cười, “Vậy à, một câu cảm ơn không đủ đâu. Không bằng...… ngươi nấu món gì đó cho ta, chúng ta coi như hòa.”

“Món ăn?”

“Nếu ngươi thấy không đủ, có thể...… nghĩ đến việc lấy thân báo đáp gì đó.”

Dạ Ly Tước cố ý nói ra một cách tùy tiện, mấy câu này, đừng nói là Thẩm Y, ngay cả người qua đường cũng không thể coi là thật. Ai lại thích một người lúc nào cũng nói chuyện không đứng đắn như vậy chứ? “Nghĩ cũng đừng nghĩ!” Thẩm Y gầm lên.

Dạ Ly Tước thấy nàng đã tự nhiên hơn nhiều, cười nói: “Thật sự không được nghĩ à...…” Nàng chưa nói hết câu, ánh mắt sắc lạnh của Thẩm Y đã quét qua. Dạ Ly Tước chỉ có thể nuốt lại những lời trêu chọc, nhắm mắt bắt đầu điều tức.

Thẩm Y lặng lẽ nhìn Dạ Ly Tước, trong đầu không ngừng vang lên câu nói “lấy thân báo đáp” vừa rồi. Yêu nữ này tính tình phóng khoáng, chỉ e rằng hoàn toàn không có ý gì khác, nên mới có thể dễ dàng nói ra những lời không biết xấu hổ như vậy.

Quả thực…... chỉ là một bên tình nguyện.

Thẩm Y tự giễu mà cười, nàng quả thực ngàn lần không nên, vạn lần không nên sa vào những dịu dàng thắm thiết của yêu nữ này, hai lần suýt nữa tẩu hỏa nhập ma trong ảo cảnh.

“Khụ khụ!”

Đột nhiên, Dạ Ly Tước ôm ngực ho hai tiếng, làm rối loạn việc điều tức.

Thẩm Y vội hỏi: “Sao vậy?”

“Có mang theo Tỉnh Thần Ngọc không?” Dạ Ly Tước vừa nín thở, vừa che miệng mũi của Thẩm Y lại. Nàng hành tẩu giang hồ nhiều năm, từng ngửi qua mùi thuốc mê này, nếu còn hít thêm, sẽ khiến thân thể mềm nhũn, không có chút sức lực để động đậy.

Thẩm Y lắc đầu, Tỉnh Thần Ngọc của nàng đã để lại trong hành lý, đặt trên thuyền của sư môn, không mang theo bên mình.

Dạ Ly Tước nhíu mày, tự nghĩ nơi này không nên ở lâu, lập tức kéo Thẩm Y chạy ra ngoài thuyền hoa, nhảy lên nóc thuyền, nhìn quanh bốn phía.

“Nếu không nhịn được, thì vận công đẩy độc ra, nội tức hiện tại của ngươi đủ để bảo vệ ngươi.” Dạ Ly Tước dặn dò Thẩm Y, ánh mắt bỗng trở nên nghiêm túc.

Không biết có phải do gần đến sáng, mọi người đều nghỉ ngơi, hay là trong những chiếc thuyền gần đó đều có khách không mời mà đến, tỏa ra một luồng khí chết chóc khiến người ta cảm thấy khó thở.

Dạ Ly Tước chưa từng thử thúc giục hàn khí nhiều lần trong một đêm như vậy, nếu là trước đây, nàng đã sớm bị phản phệ mà nổ tan xác. Giờ đây nàng vẫn còn sống, lý do duy nhất chính là song tu quả thật có tác dụng.

Đây là cơ hội duy nhất để nàng sống sót, cũng là lối tắt tốt nhất để nâng cao võ công cho Thẩm Y, chờ vượt qua đêm này, nhất định nàng phải tìm một nơi an toàn để cùng Thẩm Y nâng cao công pháp.

Thẩm Y quả thực không nhịn được nữa, theo lời Dạ Ly Tước, vận chuyển nội tức chạy dọc theo kinh mạch, đẩy độc xâm nhập vào cơ thể ra ngoài qua đầu ngón tay.

Dám ra tay ở Bắc Liễu Châu, những kẻ Thương Minh Giáo này càng ngày càng trở nên ngang tàng!

Dạ Ly Tước liếc thấy bên trái có một chiếc thuyền nhỏ lóe lên một ánh sáng bạc, tay trái nàng ấy thuận thế đánh tới, chưởng phong mang theo hàn tức lạnh thấu xương, chính xác đánh vỡ mũi tên bắn lén.

“Đây là 《Âm Thực Quyết》 sao?” Giọng nói quen thuộc vang lên, Vô Thường Tam từ trong thuyền nhỏ chậm rãi bước ra, hắn đã uống thuốc giải trước đó, nên hoàn toàn không sợ thuốc mê lẫn trong hơi sương.

Mu bàn tay Dạ Ly Tước nổi lên gân xanh, “Nếu không muốn chết, cút cho bổn cô nương.”

Vô Thường Tam nghe đến ngứa tai, trước mặt Dạ Ly Tước dùng ngón tay út ngoáy ngoáy tai, “Tiểu cô nương, cũng mạnh miệng thật đấy.”

Dạ Ly Tước cười lạnh, “Xem ra, ngươi thật sự không muốn sống.”

Lời vừa dứt, Dạ Ly Tước đạp mạnh mũi chân, bay về phía Vô Thường Tam.

Những kẻ này nếu không dẹp hết một lần, trên đường chắc chắn sẽ không yên ổn, thực sự phiền phức!

Vô Thường Tam rõ ràng không muốn giao đấu trực tiếp với Dạ Ly Tước, sau khi đánh qua một chiêu, hắn lộn một vòng nhảy lên nóc thuyền, xua tay nói: “Dạ La Sát, ta đến không phải để đánh nhau với ngươi.”

“Có phải hay không, quan trọng sao?” Thứ mà Dạ Ly Tước không thích, không nên tồn tại trên thế gian này.

Vô Thường Tam gập khuỷu tay chặn lại chưởng của Dạ Ly Tước, đột nhiên từ trong tay áo lấy ra một chiếc túi thơm, vẫy vẫy trước mặt Dạ Ly Tước, “Không phải ngươi đang tìm Liên tỷ tỷ sao? Ta biết nàng ta ở đâu!”

Dạ Ly Tước lập tức dừng lại, Thẩm Y đứng cách đó không xa cũng nhìn về phía này.

Trên túi thơm thêu một chú thỏ con, Dạ Ly Tước chưa kịp nhìn rõ đường kim mũi chỉ, Vô Thường Tam đã ném chiếc túi thơm về phía Thẩm Y.

Thẩm Y bắt lấy, nhờ ánh đèn nhìn kỹ, vội thốt lên: “A tỷ ở đâu?!”

Vô Thường Tam đắc ý nói: “Đại hôn của giáo chủ và phu nhân nhà ta, nàng ta là khách quý, hiện đang ở U Ngục làm khách. Nếu muốn gặp nàng ta, thì theo ta đến Bắc Cương một chuyến.”

Ánh mắt Dạ Ly Tước trở nên nặng nề, suy nghĩ xem trong lời nói của hắn có bao nhiêu là thật, bao nhiêu là giả.

“Khách quý?” Thẩm Y nhớ rõ Dạ Ly Tước đã từng nói, a tỷ của nàng năm đó vì muốn dẫn dụ người của Thương Minh Giáo, sau khi chạy ra ngoài, đã không còn tung tích gì.

Nếu nàng ấy là khách quý của Thương Minh Giáo, thế lực của Thương Minh Giáo không chỗ nào không có, sao ba năm nay nàng ấy không tuồn một chút tin tức nào cho nàng?

“Ngươi đang nói dối!” Thẩm Y vạch trần lời nói dối của Vô Thường Tam.

Dù sao thì sau khi Dương Uy tiêu cục bị diệt môn, ai cũng coi nơi đó là chốn vong hồn, quan phủ có lòng chôn xác, rồi vội vàng dán niêm phong, không ai dám tùy tiện vào đó. Yêu nhân này chỉ cần lẻn vào trong, thuận tay lấy một hai chiếc túi thơm mà a tỷ thêu lúc trước, cũng dễ như trở bàn tay.

Vô Thường Tam bất đắc dĩ thở dài, “Các ngươi thật sự không muốn uống rượu mời, cứ muốn uống rượu phạt sao?”

Thẩm Y bỗng cảm thấy không ổn, chỉ thấy chiếc túi thơm đột nhiên nhúc nhích, một con trùng bất ngờ cắn vỡ túi thơm, nếu không phải Thẩm Y phản ứng nhanh, e rằng đã bị nó cắn vào lòng bàn tay.

“Y Y!” Dạ Ly Tước kêu lên, vội bay trở lại. Nàng ấy lo lắng túm chặt lấy tay Thẩm Y, kiểm tra đi kiểm tra lại, “Lần sau đừng nhận những thứ rác rưởi này!”

Thẩm Y thấy nàng ấy lo lắng, không hiểu sao, lại cảm nhận được một chút ngọt ngào.

Dạ Ly Tước nhận ra mình đã thất thố, động tác ngừng lại một chút, rồi buông tay nàng ra, quay lại nhìn Vô Thường Tam, lạnh lùng nói: “Còn trò hạ lưu nào khác, cứ việc thi triển ra.”

Vô Thường Tam vỗ tay khen ngợi: “Thú vị thật, đứng trong thuốc mê lâu như vậy, mà vẫn còn sức để nói chuyện với ta.”

“Y Y, đi sát bên ta!” Dạ Ly Tước nhắc nhở một câu ngắn gọn, vành tai nàng chợt động đậy, cúi đầu nhìn, thì thấy trên sàn thuyền đã đầy rẫy những con trùng từ trong chiếc túi thơm chui ra.

Dạ Ly Tước cuối cùng cũng nhìn rõ những con trùng này, “Thi Cổ!” Loại trùng này gặp nước sẽ sinh sôi, ngùn ngụt không ngừng, chỉ cần bị nó cắn một cái, toàn thân sẽ mềm nhũn, căn bản không kịp vận nội tức để đẩy độc ra.

Vô Thường Tam ngồi khoanh chân trên chiếc thuyền đối diện, ung dung nhìn về phía này, “Dạ La Sát, đêm nay ta muốn xem, là 《Âm Thực Quyết》 của ngươi lợi hại, hay là Thi Cổ của ta lợi hại hơn?” Nói xong, hắn từ trong ống tay áo lấy ra một chiếc sáo nhỏ, bất chợt thổi lên một tiếng quái dị.

Những con trùng nghe thấy âm thanh càng lúc càng nhiều, khiến người ta phải rùng mình.

“Yên tâm.” Dạ Ly Tước mỉm cười với nàng, những con bọ cạp độc ở Võng Lượng Thành còn nhiều hơn thế này, năm xưa nàng ấy không sợ, đêm nay làm sao lại sợ chứ?

Thẩm Y được nàng ấy nắm chặt tay, chỉ cảm thấy an tâm, không nhịn được mà nắm lại tay Dạ Ly Tước thật chặt.

Hai lòng bàn tay kề sát, ít nhất trong khoảnh khắc này, Thẩm Y cùng với yêu nữ kia đồng tâm.

Dạ Ly Tước đột nhiên kéo nàng vào lòng, ôm lấy eo nàng, mũi chân đạp lên nóc thuyền, làm toàn bộ mái che của thuyền lật ngược trên sông, lợi dụng lúc Thi Cổ chưa bò lên, thuận thế nhảy lên.

Thi Cổ thích nước, chỉ cần lên bờ, những Thi Cổ này sẽ nhanh chóng chết đi.

Vô Thường Tam nhướng mày, nhìn Dạ Ly Tước ôm theo Thẩm Y đạp lên mái thuyền, càng lúc càng gần bờ. Hắn phải thừa nhận, đêm nay hắn đã đánh giá thấp nàng ta.

_____

Chú giải

Thi cổ: thân xác mang độc tính.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện