Chùa Quang Minh tọa lạc ở phía bắc Nhạn Sơn, gần như tách biệt khỏi thế giới bên ngoài. Trong chùa có khoảng trăm nhà sư, một số là những người đã chán ngán giang hồ, một số là những kẻ si mê võ học, và một số là những cô nhi không còn người thân từ nhỏ. Giang hồ có một quy tắc bất thành văn, hễ ai vào chùa Quang Minh cạo đầu làm sư, coi như đã cắt đứt mọi ân oán với quá khứ.

Tất nhiên, chùa Quang Minh cũng không nhận tất cả mọi người. Vào chùa phải giải trừ nghiệp chướng, nợ một mạng người tự đâm một đao, người không chết mới có thể vào chùa làm sư. Sau khi vị trụ trì tiền nhiệm thiền sư Vấn Tâm qua đời vì tu luyện 《Âm Thực Quyết》, ba năm nay, sư đệ của Vấn Tâm là thiền sư Vấn Đạo đảm nhận chức trụ trì, thỉnh thoảng tiếp nhận không ít người trong giang hồ.

Những người mới vào chùa đều được sắp xếp ở nhà khách trước núi, tụng kinh học đạo, tu thân dưỡng tính. Một năm sau, tùy theo mức độ thấu hiểu kinh văn, mà được sắp xếp vào các Đường ở sau núi để lưu trú.

Trước núi có sáu viện, người đông hỗn tạp, sau núi có tám viện, người cũng không ít.

Đây không phải lần đầu Dạ Ly Tước đến chùa Quang Minh, dù sao cũng là nơi bắt nguồn tai họa 《Âm Thực Quyết》. Phải nói rằng, ban đầu chưởng môn của tứ đại thế gia liên thủ hộ pháp, chuyện này không nên để lộ ra ngoài, vậy thì Doanh Quan làm sao biết được? Thậm chí Doanh Quan lén vào chùa tránh được tất cả các đệ tử hộ pháp mà không ai hay biết.

Lần này Doanh Quan ra lệnh cho nàng, ngay cả nơi cất giấu bí dược ở chùa Quang Minh cũng nói rõ ràng, đủ thấy Doanh Quan có mối liên hệ không nhỏ với nơi này. Đã định ẩn náu ở đây nửa tháng, Dạ Ly Tước cũng không vội trộm bí dược, không bằng ở trong chùa thăm dò, xem thử có thể tìm ra một số bí mật về Doanh Quan hay không.

Thẩm Y biết Dạ Ly Tước có bản lĩnh, chắc chắn sẽ đưa nàng vào chùa thành công. Chỉ là nàng không hiểu vì sao Dạ Ly Tước lại rành rẽ bố cục chùa Quang Minh, như thể về nhà của chính mình.

“Lại đây!”

Dạ Ly Tước đi đến cửa Tàng Kinh Các, đẩy hé cửa, nhìn vào bên trong. Nếu nàng nhớ không lầm, chỉ cần trời nắng, mỗi ngày vào giờ này, nhà sư phụ trách Tàng Kinh Các đều sẽ mang kinh thư ra ngoài phơi nắng. Sau khi xác nhận không có ai, Dạ Ly Tước trở tay kéo tay Thẩm Y, nhanh chóng bước vào Tàng Kinh Các.

Thẩm Y hạ giọng hỏi: “Phải trốn ở đây nửa tháng?”

“Không phải ở đây, mà là trong mật thất.” Dạ Ly Tước từ tốn nói, “Năm xưa thiền sư Vấn Tâm tu luyện 《Âm Thực Quyết》 trong mật thất này, sau khi bị hàn tức phản phệ mà chết, cả chùa Quang Minh chỉ có thiền sư Vấn Đạo biết nơi này.” Dạ Ly Tước chợt quay đầu nhìn nàng, mỉm cười an ủi, “Đừng sợ, dù có bị hắn bắt được, một chọi một, ta chưa chắc sẽ thua.”

Chẳng phải chỉ là hộ pháp cho Thẩm Y mười lăm ngày thôi sao? Dạ Ly Tước có 《Âm Thực Quyết》 bên mình, tự tin có bản lĩnh bảo vệ Thẩm Y chu toàn.

Thẩm Y nghi hoặc hỏi: “Sao ngươi biết được?”

“Tai họa năm xưa bắt nguồn từ đây, ta tự nhiên phải truy tận gốc rễ tìm hiểu rõ ràng.” Dạ Ly Tước thẳng thắn giải thích, câu sau lại cắn răng nói, “Bất kỳ ai nợ máu Dương Uy tiêu cục, ta đều không bỏ qua.”

Nếu như trước đây, nàng không nảy sinh tâm tư đó với Dạ Ly Tước, Thẩm Y nghe thấy những lời này chỉ cảm thấy yên lòng. Nhưng bây giờ, nàng nghe thấy những lời này chỉ cảm thấy chua xót.

Yêu nữ này chấp nhất báo thù, cũng là vì a tỷ phải không.

Thẩm Y không đáp lời, chợt im lặng.

Dạ Ly Tước tưởng Thẩm Y buồn bã vì chuyện của Dương Uy tiêu cục, liền dỗ dành: “Y Y đừng sợ......”

“Vào luyện công thôi.” Thẩm Y không muốn nghe những lời dịu dàng muốn nhấn chìm người khác đó của nàng ấy, sợ rằng nghe càng nhiều, mình sẽ càng chìm sâu, lại ghen tị với a tỷ.

Dạ Ly Tước sững lại, gật đầu nói: “Được.”

Toàn bộ Tàng Kinh Các có tổng cộng ba tầng, mật thất nằm sâu trong tầng dưới cùng. Ở đó có một bệ thờ Phật, hàng ngày đều có nhà sư cẩn thận quét dọn, nhưng không ai biết đó là lối vào mật thất.

Dạ Ly Tước vặn mở cơ quan ẩn giấu, chỉ nghe răng rắc vài tiếng, bệ thờ Phật mở ra một khe hở. Hai người thừa cơ chui vào, khép lại bệ thờ Phật.

Tầm nhìn lập tức chìm vào bóng tối.

Dạ Ly Tước lấy gậy đánh lửa ra thổi sáng, chiếu rọi khuôn mặt cả hai, nàng ấy nắm chặt tay Thẩm Y, trao cho nàng một nụ cười ấm áp, “Ta nắm tay ngươi rồi.”

Thẩm Y thực sự “ghét” sự dịu dàng của nàng ấy dành cho mình, nhưng nàng lại không thể kháng cự được sự dịu dàng ấm áp của yêu nữ này, chỉ đành cắn môi thì thầm, “Biết rồi.”

Dạ Ly Tước không nghĩ nhiều, nắm tay Thẩm Y đi thẳng về phía trước.

Đi qua một đoạn hành lang tối đen, Dạ Ly Tước đột nhiên buông tay. Thẩm Y giật mình, vội vàng nắm lấy tay áo của Dạ Ly Tước.

Dạ Ly Tước mỉm cười, “Ta chỉ thắp đèn thôi, sẽ không bỏ ngươi lại đây.”

“Ta biết!” Thẩm Y cứng miệng, nhưng ngoài hai chữ này, nàng không tìm được một lý do hợp tình hợp lý nào để giải thích.

Dạ Ly Tước ngựa quen đường cũ đi dọc theo mép hành lang, tìm đến nơi có đèn, nhón chân, thắp sáng cây đèn, chiếu sáng một nửa mật thất ——

Mật thất không tính là lớn, bên trái có một dòng suối trong, nước từ bên ngoài ào ạt phun vào tạo thành bọt nước, chảy dọc theo khe hở đục sẵn, từ từ chảy về góc tường, góc tường có lỗ nhỏ, lại thải nước ra ngoài. Vì ẩm ướt nên góc tường phủ đầy rêu xanh, tỏa ra một mùi cỏ cây nhè nhẹ. Bên phải là một cánh cửa đá đóng kín, không biết thông đến đâu, góc cửa đá có nhiều mạng nhện, đủ thấy nơi này đã nhiều năm không có người lui tới.

“Nơi đó thông đến đại điện trước núi, lối ra nằm trên xà ngang.” Dạ Ly Tước đã tìm hiểu rõ nơi này kỹ càng, “Đại điện trước núi xây dựng dựa vào vách đá, ai ai cũng tưởng rằng phía sau chỉ là vách đá, không biết đó là vật che giấu lối đi bí mật.” Nàng nghĩ, năm xưa Doanh Quan lẻn vào đây, có lẽ đã đi theo con đường này.

Khi Dạ Ly Tước thắp sáng đèn trên bức tường đối diện, nàng quay đầu cười với Thẩm Y, “Trời tối ta sẽ ra ngoài bằng cửa này, lẻn vào nhà bếp tìm đồ ăn, có ta ở đây, sẽ không để ngươi đói.”

“Cảm ơn.” Thẩm Y đột nhiên khách sáo.

Dạ Ly Tước tưởng mình nghe nhầm, “Ngươi...... cần phải khách sáo với ta vậy sao?”

“Nên như vậy.” Thẩm Y đi đến giữa mật thất, cúi người nhặt tấm đệm bồ đoàn dưới đất lên, phủi phủi bụi trên đó, bị sặc không nhịn được mà ho mấy tiếng.

Dạ Ly Tước bước tới, lấy bồ đoàn từ tay nàng ném sang một bên, “Cũ bẩn thì đừng dùng nữa.” Nói xong, nàng ấy như đang ở nhà, tự nhiên lấy ra hai đệm bồ đoàn sạch sẽ từ chiếc tủ bên tường, tươi cười mang lại.

Không đợi Thẩm Y mở miệng, Dạ Ly Tước đã đặt bồ đoàn xuống, ngồi xuống trước, vỗ vỗ bồ đoàn bên cạnh, “Ngồi!”

“Cảm ơn.” Thẩm Y ngồi xuống, lại nói một tiếng cảm ơn.

Dạ Ly Tước cảm thấy có chút chói tai, “Y Y, ngươi và ta cũng coi như là giao tình sống chết, ngươi cứ khách sáo như vậy, ta......”

“Luyện công thôi.” Thẩm Y ngắt lời nàng, từ trong ngực lấy ra cuộn da đỏ, đưa cho Dạ Ly Tước, “Cuộn da đỏ này ta tìm thấy trong ngăn bí mật ở Nguyệt Cư trên Linh Lung Đảo, ta nghĩ vật này có liên quan đến 《Âm Thực Quyết》. Đêm qua cũng nhờ có nó, ngươi mới có thể nhặt về một cái mạng.”

Dạ Ly Tước cầm cuộn da đỏ trong tay, xem xét kỹ một lần, “Viêm tức?”

“Yến Cơ có vật này nhiều năm, vẫn không thể hiểu được huyền cơ bên trong, không phải nàng ta không thông minh, mà là những chữ nhỏ ẩn trên cuộn da đỏ không thể tách rời hàn tức của 《Âm Thực Quyết》.” Thẩm Y nghĩ đi nghĩ lại, Doanh Quan và Yến Cơ có quan hệ không cạn, cướp đoạt 《Âm Thực Quyết》 e rằng có liên quan đến chuyện này.

Mắt Dạ Ly Tước sáng lên, “Chẳng lẽ đêm qua...... khi ta bị hàn tức phản phệ?”

“Đúng vậy.” Thẩm Y dứt khoát đáp, “Cuộn da đỏ bị ngươi đè dưới thân, lúc đó nó trở nên nóng bỏng, trên đó hiện ra không ít chữ nhỏ. Về 《Âm Thực Quyết》, ta có một giả thuyết táo bạo.”

Dạ Ly Tước cũng có một giả thuyết táo bạo, “Người đời không thể luyện thành 《Âm Thực Quyết》, là vì 《Âm Thực Quyết》 chỉ có một nửa.”

Thẩm Y và nàng không mưu mà hợp.

Nếu quả thật như vậy, Dạ Ly Tước coi như đã hiểu. Doanh Quan cướp đi 《Âm Thực Quyết》 không chỉ để khuấy động giang hồ, mà còn để thu thập toàn bộ 《Âm Thực Quyết》, tu luyện nội công thượng thừa thực sự. Hắn cứu Yến Cơ có lẽ vì tình cũ, có lẽ cũng vì cuộn da đỏ này.

Thậm chí, hắn không giết Dạ Ly Tước, ngược lại dùng liệt hỏa hoàn để khống chế nàng, chỉ để giữ lại một người có hàn tức, đến lúc đó giúp hắn giải mã văn tự trên cuộn da đỏ.

Chỉ là tính toán ngàn vạn lần, không ngờ cuộn da đỏ này lại rơi vào tay Thẩm Y.

Dạ Ly Tước cười lạnh, “Ta đã xem thường hắn, Doanh Quan người này lòng dạ thật sâu hơn Đông Hải.”

“Nếu ngươi có thể đột phá tầng thứ nhất của 《Âm Thực Quyết》, còn bị hàn tức phản phệ không?” Thẩm Y lo lắng hỏi.

“Trên đời không có ai tu luyện thành công 《Âm Thực Quyết》, ta cũng không biết.” Dạ Ly Tước trả lời thật lòng, nhưng đây cũng coi như một cơ hội sống lại, nếu nàng có thể đột phá tầng thứ nhất, sẽ có khả năng chống lại Doanh Quan.

Tuy mỗi khi liệt hỏa hoàn phát tác, đau đớn không chịu nổi, nhưng những năm qua, nàng đã quen với nỗi đau khi hàn tức phát tác, cắn răng chịu đựng nửa tháng, cưỡng ép đẩy độc tính của liệt hỏa hoàn ra cũng không phải không được.

“Nhưng ta sẵn lòng thử.” Dạ Ly Tước siết chặt cuộn da đỏ, kiên định nhìn Thẩm Y.

Thẩm Y tránh ánh mắt của nàng ấy, “Vậy thì bắt đầu đi.” Nàng phải từ bỏ yêu nữ này, không thể để mình bị gương mặt nàng ấy mê hoặc nữa.

Dạ Ly Tước phấn chấn, bắt đầu vận chuyển hàn tức, tụ lại trong lòng bàn tay, áp lên cuộn da đỏ.

Quả nhiên như Thẩm Y liệu định, nơi không có chữ trên cuộn da đỏ, từng chữ từng chữ hiện ra.

Thẩm Y chăm chú đọc: “Đạo viêm tức, ngũ uẩn bốc cháy, sơ sẩy một chút, tẩu hỏa nhập ma. Mới tu đạo này, đan điền tụ biển, như nướng như đốt, cần lấy hàn tức áp vào, áp chế viêm tức phản phệ, để tránh tâm hỏa đốt thân, ảo giác chồng chất, vĩnh viễn rơi vào A Tỳ......” Việc này, Dạ Ly Tước không phải chưa từng làm. Trong đầu Thẩm Y hiện lên cảnh tượng Dạ Ly Tước áp tay lên đan điền của mình, lập tức đỏ mặt.

Dạ Ly Tước nhận thấy sự thay đổi trong hơi thở của Thẩm Y, tưởng nàng phản cảm với cách tu luyện này, dịu dàng nói: “Nếu ngươi không muốn, ta có thể thử tự tu luyện.”

“Ngươi đã nói, ngươi không thể bảo vệ ta cả đời.” Thẩm Y phản bác, “Ngươi cũng nói, ngươi và ta đều là nữ tử, có gì to tát đâu.”

Những lời này đều là nguyên văn của Dạ Ly Tước vào buổi sáng, không hiểu sao, được Thẩm Y lặp lại, Dạ Ly Tước lại thấy có vài phần chói tai.

“Thật sự được chứ?”

“Được!”

Thẩm Y coi Dạ Ly Tước như chướng ngại của mình, chỉ có vượt qua, cảm xúc mới không bị yêu nữ này chi phối. Nàng vốn không phải là người nhát gan, cửa ải này nàng tự tin có thể qua được.

“Vậy thì......” Dạ Ly Tước thu lại hàn tức, đặt cuộn da đỏ sang bên cạnh, nhích lại gần Thẩm Y, “Ta bắt đầu......”

Thẩm Y có chút căng thẳng, “Chờ đã!”

“Không sao, còn mười lăm ngày, ngươi có thể nghĩ thêm hai ngày.” Dạ Ly Tước nhịn cười trêu chọc.

Thẩm Y nghiêm giọng nói: “Ngươi ngồi sau ta.” Không nhìn thấy gương mặt mê hoặc lòng người của nàng ấy, dù có ảo giác chồng chất, cũng không đến mức tẩu hỏa nhập ma.

Dạ Ly Tước mỉm cười, “Được.” Nói rồi, liền đứng lên di chuyển đệm bồ đoàn, ngồi xuống sau Thẩm Y, hai tay luồn qua hai bên hông nàng, lòng bàn tay phải áp lên đan điền của Thẩm Y.

Thẩm Y cúi đầu nhìn tay phải của nàng ấy, biết rõ không nên nghĩ những điều đó, nhưng vẫn không tự chủ được mà đỏ hai tai, tim đập thình thịch.

Đúng lúc này, yêu nữ ấy lại ghé sát bên tai nhẹ giọng gọi nàng, “Y Y......”

Rõ ràng chưa bắt đầu tu luyện, nhưng cơ thể đã nóng rực. Thẩm Y cố gắng dẹp bỏ những suy nghĩ lung tung ấy, một lúc lâu sau, cuối cùng giọng khàn khàn nói, “Bắt đầu.”

_____

Chú giải

Viêm tức: khí nóng. Trái ngược với hàn tức là khí lạnh.

Ngũ uẩn: năm nhóm tượng trưng cho năm yếu tố tạo thành con người.

A Tỳ: Địa ngục A Tỳ hay còn gọi là Vô Gián Địa Ngục, là địa ngục đáng sợ nhất, vượt ra khỏi 18 tầng địa ngục.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện