“………… 56…… Tuổi sao?”
Munt cảm xúc phức tạp mà lặp lại mấy chữ này.
Khó trách hắn sẽ nói ra câu ‘cậu còn nhỏ’ kia.
Tuổi tác của hắn còn nhiều gấp ba lần cậu cơ mà!
“Đúng vậy, rất trẻ tuổi đi?”
Quan quân nữ tính cảm thấy nhóc con này khẳng định là bị thiếu tướng đại nhân trẻ tuổi làm cho chấn động, nên mới lộ ra biểu tình kinh ngạc như thế.
“……”
Trưởng quan tui cảm thấy đường về tư duy của chúng ta không trên cùng một cái tuyến đâu, 56 tuổi mà còn trẻ thì rốt cuộc nơi này của các cô dựa vào tiêu chuẩn cơ bản gì để mà phán xét thế a còn có gương mặt kia rốt cuộc là bảo dưỡng kiểu gì mà đã 56 tuổi rồi mà vẫn còn trông cứ như chỉ hơn hai mươi tuổi thế hở……
Từ từ.
Thiếu niên đột nhiên nghĩ tới một vấn đề thực mấu chốt.
Trong tư duy của cậu, 56 tuổi đã là người già rồi. Nhưng là ở trong mắt những người ở đây, 56 tuổi vẫn còn thuộc về phạm trù phi thường trẻ tuổi, nói cách khác……
Munt nhìn nhìn quan quân nữ tính phía trước, há mồm muốn hỏi, ngừng một chút, lại yên lặng ngậm lại.
Giáp mặt hỏi tuổi tác của một vị nữ tính, cậu đây là đang tự mình tìm chết chắc……
Cậu nghĩ nghĩ, sau đó cơ trí thay đổi một vấn đề.
“Xin hỏi một chút, trung giáo Via nói tuổi của các vị tiền bối bên bộ nghiên cứu lịch sử đều rất lớn, là thật vậy chăng?”
“Đúng vậy, đều là các giáo sư khá lớn tuổi, cho nên cậu đi không thể quấy rối nga.”
Quan quân nữ tính cười trả lời.
Nhóc con đi theo phía sau cô ở trong mắt cô thì vẫn chỉ là một đứa nhỏ mà thôi, dọc theo đường đi đều rất ngoan, hơn nữa thời điểm cặp mắt kia nhìn cô thì luôn sáng láng lấp lánh, cô cảm thấy đứa nhỏ này vẫn là rất đáng yêu, tuổi cũng không kém con trai nhà cô là bao nhiêu, cho nên theo bản năng liền lấy ra thái độ đối đãi với con trai nhà mình mà cư xử.
“Tôi sẽ nghiêm túc làm việc.”
Munt nhanh chóng biểu đạt thái độ, sau đó, làm bộ lơ đãng hỏi một câu.
“Không biết trong bọn họ có ai lớn bằng tuổi của ông ngoại tôi không ta?”
“Ân ~~ hẳn là lớn hơn ông ngoại cậu nhiều đó, cái vị giáo sư lớn tuổi nhất, cũng chính là người phụ trách bộ nghiên cứu lịch sử ấy, năm nay đã ba trăm linh tám tuổi rồi.”
“………………”
Tuổi thọ trung bình của nhân loại tương lai rốt cuộc là dài bao nhiêu vậy? Trên địa cầu rùa đen được xưng là có tuổi thọ dài nhất thì cũng chỉ có thể sống hơn hai trăm năm thôi a.
…… Được rồi, cậu cần phải thừa nhận, thiếu tướng đại nhân 56 tuổi thật là quá mẹ nó trẻ tuổi!
…………
……………………
Cánh cửa lớn kim loại ba một tiếng tự động mở ra, quan quân nữ tính trung niên dáng người thẳng đứng mà rảo bước tiến vào trong phòng, quyển sách cổ nát nổi lơ lửng ở trong quả cầu dụng cụ pha lê kỳ quái kia được cô cẩn thận nâng ở trong tay.
Sau khi vào cửa, cô bước nhanh vài bước, đặt đồ vật ở trong tay xuống.
Munt đi theo phía sau cô bước vào, mới vừa vào cửa, hô hấp đã ngừng lại.
Bởi vì hết thảy trước mắt thật sự là quá kinh người.
Cậu thấy được không ít quan quân nữ tính trong tay cầm thứ tồn tại giống như vật bên trong dụng cụ pha lê kia.
Một cái cột trụ pha lê thật lớn chiếm cứ ở chính giữa căn phòng, nửa chất lỏng trong suốt ở bên trong hơi hơi nhộn nhạo, phiếm ra ánh sáng màu xanh nhạt.
Ở bên trong chất lỏng được pha lê chứa đựng kia, mấy chục quả cầu pha lê nhìn như hỗn loạn, rồi lại ngay ngắn trật tự mà phiêu động bên trong gợn nước xanh nhạt.
Bên trong mỗi một quả cầu pha lê, đều nổi lơ lửng một quyển sách cũ nát.
Bên trong chất lỏng có vô số điểm huỳnh quang màu ánh bạc kỳ quái, chớp chớp lóe lóe, giờ phút này chúng nó đang quấn quanh bốn phía của một quả cầu pha lê, vô số điểm ánh huỳnh quang kia không ngừng mà xoay tròn vòng quanh quả cầu pha lê.
Mà trên quầng sáng hình cung thật lớn ở trong gian phòng kia, biểu hiện đúng là hình dạng phóng đại của quyển sách bên trong quả cầu pha lê mà những điểm ánh huỳnh quang màu bạc kia vòng quanh.
“Terry giáo sư, đây là người mới mà Via trung giáo bảo tôi mang đến.”
Thanh âm của quan quân nữ tính dẫn Munt tới đây làm cậu bừng tỉnh từ trong ngây người, cậu quay đầu vừa nhìn, liền thấy được ở phía đối diện đang có ba bốn vị lão nhân đứng ở đó.
Tuy rằng cũng mặc quân trang, nhưng lại không có nhuệ khí của quân nhân. Bên ngoài quân trang của bọn họ còn khoác một chiếc áo khoác dài màu trắng, tăng thêm cho vài vị lão nhân này vài phần khí chất nho nhã.
Lão nhân tóc đã hoa râm dẫn đầu, cũng chính là vị giáo sư được xưng là Terry, nhìn thoáng qua Munt.
Sau đó, ông lắc lắc đầu.
“Nói cho Via, chỗ chúng ta không cần lính cần vụ.”
“Không, vị này không phải là lính cần vụ, Via trung giáo để cậu ấy tới là để tham dự vào nghiên cứu của chư vị.”
Lời này vừa mới nói ra, mấy vị lão nhân mặc áo khoác màu trắng dài đến tận đầu gối kia đều sôi nổi nhăn mi lại.
“Chỉ bằng tên tiểu quỷ này?”
Terry giáo sư không vui mà nói, ghét bỏ nhìn nhìn gương mặt trẻ tuổi rõ ràng vẫn còn mang theo tính trẻ con kia của Munt.
“Cậu ta thì có thể biết cái gì chứ?”
Nhân loại vẫn luôn hướng tới việc trở về địa cầu.
Bởi vậy, mặc kệ là hoàng thất, hay là quý tộc cùng với các thế lực quân phiệt khắp nơi, thì đều có viện nghiên cứu chuyên môn nghiên cứu văn minh địa cầu cổ.
Bọn họ hy vọng thông qua nghiên cứu đối với những quyển sách tàn nát được lưu lại kia, mà tìm kiếm được phương vị của địa cầu.
Nếu như có thể dẫn dắt được nhân loại trở lại địa cầu, như vậy người làm được việc này, nhất định sẽ được hưởng thụ danh vọng vô cùng cao thượng ở bên trong nhân loại.
Nhưng mà, bởi vì tinh tế chiến loạn, rất nhiều văn hóa lịch sử về địa cầu đều đã bị đánh rơi mất, cho dù là ngôn ngữ nhân loại sử dụng ở trên địa cầu, cũng đã chẳng còn ai biết nữa.
Hiện tại các nhà lịch sử học, cũng chỉ có thể thông qua suy đoán mà miễn cưỡng phân biệt được một ít ngôn ngữ được sử dụng trên địa cầu mà thôi.
Bọn họ gọi thứ ngôn ngữ này là cổ ngữ địa cầu.
Nhưng là, bất kể là học tập loại cổ ngữ này, hay là nghiên cứu văn hóa của địa cầu cổ, những việc này cũng đều cực kỳ hao phí thời gian. Có thể đạt được thành tựu còn rất có quyền uy ở trên lĩnh vực này, thông thường đều là các lão học giả tuổi rất lớn.
Cho nên, Terry giáo sư vừa thấy được tên tiểu quỷ còn chưa thành niên kia, liền đã lập tức định vị tên tiểu quỷ này là tới cọ quân công, rất là không thích cậu.
“Terry giáo sư, đây là mệnh lệnh của Via trung giáo, vị kiến tập sinh này từng được gia truyền học tập một bộ phận của cổ ngữ địa cầu.”
“Biết rồi, biết rồi, một lát nữa ta sẽ làm.”
Lão nhân đầu bạc không kiên nhẫn mà phất phất tay, vẻ mặt biểu tình cô có thể đi được rồi đừng lại quấy rầy ta nữa.
Ông nhìn cũng lười liếc mắt nhìn đến Munt một cái, hiển nhiên là căn bản không hề để tâm đến cậu chút nào, tiếp tục cùng với vài vị lão nhân khác tập trung vào bên trong sự nghiệp nghiên cứu mà bọn họ yêu nhất.
Quan quân nữ tính không nói cái gì nữa, xoay người lập tức rời đi nơi này.
Munt bị giữ lại, mấy lão nhân kia hiển nhiên là lười phản ứng đến cậu, chỉ lo làm công việc của mình.
Cậu không hé răng, thoạt nhìn thực ngoan thực thành thật mà đứng tại một chỗ, nhưng là ánh mắt lại trộm đảo qua những quả cầu pha lê được ngâm mình ở trong nước kia.
Con chữ thật quen thuộc a……
Thiếu niên cảm khái như thế, cảm thấy đã thật lâu chưa có nhìn thấy lại những hàng chữ quen thuộc kia rồi.
Tiếng liên minh địa cầu.
Ồ, trên mấy trang giấy nát còn lại bên kia cư nhiên lại có cả tiếng lục địa Á Âu.
Munt cũng không biết rằng, loại văn vật cổ được lưu truyền từ địa cầu cho tới nay này là cực kỳ hiếm thấy.
Có được càng nhiều sách địa cầu cổ, chính là đại biểu cho lịch sử gia tộc của người đó càng thêm cổ xưa càng thêm lâu đời. Nếu như mấy tên quý tộc ở trong đế quốc kia mà bắt được một quyển, thì đều sẽ như là đạt được chí bảo, trở thành bảo vật gia truyền mà cất giữ xuống.
Cho nên, hiện tại ở chỗ này cư nhiên lại tồn tại mấy chục quyển sách cổ, điều này quả thực là tương đối hiếm lạ.
Đúng là bởi vì có được những bảo bối này, mà mấy người học giả về văn hóa lịch sử của địa cầu cổ, đặc biệt là Terry giáo sư, mới có thể không màng đến chiến tranh nguy hiểm, kiên quyết muốn chạy theo chiến hạm Ishtar.
Bên này thiếu niên đang xem đến ngon lành, bên kia Terry giáo sư đầu bạc đã ấn xuống một cái nút trên bàn điều khiển bên người.
Vì thế, mấy quả cầu pha lê thật lớn được chứa bên trong gợn nước màu xanh nhạt hơi hơi chấn động một chút, một đám điểm ánh huỳnh quang màu bạc ở bên trong nhanh chóng bơi lội đi, không lâu sau đã bơi lội tới chung quanh một quả cầu pha lê ở bên dưới góc trái, xoay chuyển vòng quanh nó.
Thực nhanh, quyển sách vẫn còn được coi như là hoàn hảo nếu so với những quyển sách tàn nát khác trong quả cầu đã được đặc tả xuất hiện ở phía trên quầng sáng.
Những quyển sách cổ xưa kia đều là mấy thứ tương đối yếu ớt, hơi có một chút gió thổi qua, cũng đều có thể bị rụng nát hết cả, cho nên đều được cẩn thận gửi ở trong quả cầu pha lê chân không, sau đó dùng dụng cụ xuyên thấu đặc thù rà quét ra nội dung bên trong nó, rồi hiện ra ở trên quầng sáng.
Mấy nhà giáo sư học giả rất có thành tựu trong việc nghiên cứu lịch sử địa cầu đều xúm xít lại coi.
Đã nhiều ngày nay, bọn họ vẫn luôn nghiên cứu về nội dung trên quyển sách này.
Nhìn quả cầu pha lê hơn nửa ngày, nhìn chúng nó phập phập phồng phồng ngâm ở trong nước, Munt ngó ngó rồi thấy có chút khát.
Cậu nhìn chung quanh một vòng, trên bàn có trà nóng, cậu liền tự mình đi qua rót một ly.
Thời điểm cậu đang uống, vừa lúc nhìn thấy vài vị lão nhân kia đang xúm lại quanh phía dưới quầng sáng thảo luận cái gì, cho nên, theo bản năng, cậu một bên uống trà, một bên cũng di động tầm mắt tới phía trên quầng sáng.
Phụt ——!!!
Một ngụm nước trong miệng thiếu niên toàn bộ bị phun ra.
Nước trà sặc vào khí quản sặc đến độ cậu liều mạng ho khụ khụ.
“An tĩnh!”
Terry giáo sư đang cẩn thận thảo luận quay đầu lại, sắc mặt khó coi mà trừng mắt nhìn tên tiểu quỷ đang ồn chết người kia một cái.
Rõ ràng là tới để hỗn công lao, lại còn không thành thật một chút nào.
Ông bất mãn mà nghĩ, ánh mắt nhìn Munt lại càng không tốt.
“Khục khục khụ……”
Munt một bên khụ, một bên dùng tay lau đi nước trà bị phun ra bên khóe miệng, còn một bên nhìn trang sách trên quầng sáng, trên mặt lộ ra một bộ thần sắc cực kỳ vi diệu mà lại phức tạp.
“Cái ký tự này, ở trên địa cầu nhất định là tượng trưng cho phương vị.”
“Đúng vậy, hơn nữa đằng sau này còn có cả con số, khẳng định là đang biểu thị tọa độ.”
“Tôi cảm thấy không sai, nói không chừng tổ con số này là đang ám chỉ cái gì đó.”
“Ách, cái đó……”
“Đừng làm ồn!”
Thiếu niên hơi há mồm muốn nói chuyện, sau đó lại bị một câu của Terry giáo sư làm nghẹn trở về.
Dạy dỗ xong tên tiểu quỷ kia, lão nhân quay đầu lại tiếp tục thảo luận cùng các đồng liêu.
“Chúng ta hẳn là có thể đi theo phương hướng này được, cái ký tự này hình như ——”
“Cháu cảm thấy……” Munt vẫn không thể nhịn được mà cắm miệng vào. “Cái này hẳn không phải là tọa độ gì đâu……”
“Tiểu quỷ kêu cậu câm miệng đi nghe không hiểu sao! Cậu không có tư cách phát biểu ý kiến ở chỗ này đâu!”
“…………”
Mắt thấy một trận rống của mình cuối cùng cũng trấn trụ được tên tiểu quỷ phiền phức thích xen mồm kia, lão nhân vừa lòng mà quay đầu lại, tiếp tục thảo luận với đồng liêu.
“Căn cứ vào trước đó chúng ta đã xác định, cái ký tự này ở trên địa cầu tựa hồ có ý đại biểu cho phương Bắc, ở trên địa cầu, chỉ có thể dùng hình thức 3d để biểu đạt ra không gian, nói cách khác, tại địa cầu tất cả mọi người chủ yếu đều chỉ sử dụng bốn phương vị để đánh dấu vị trí của mình mà thôi.”
Munt: “………………”
Giáo sư ngài nói rất không sai, cái chữ kia đích xác là có ý tượng trưng cho phương Bắc đấy.
Nhưng là ——
Mấu chốt là cái nhưng là này nè, một khi con chữ này mà có thêm con số ở phía sau nữa, thì ý nghĩa tượng trưng liền hoàn toàn khác biệt nhau đó á!
Thiếu niên mang tâm tình vô cùng phức tạp mà nhìn vài vị học giả kia đang nghiêm túc nghiên cứu cái ký hiệu duy nhất còn lưu lại phía trên trang sách nát bươm kia.
【N25】
…… Đậu má cư nhiên lại là sách cấp ba!
Munt che lại mặt nhịn không được mà chửi thề dưới đáy lòng.
Ở cái niên đại kia của cậu, căn cứ vào quy định thống nhất của liên minh địa cầu, tất cả các loại sản nghiệp văn hóa sách chữ điện ảnh phim truyền hình truyện tranh vân vân đều chia làm ba cấp bậc.
N0 là ai cũng có thể xem.
N15 là người trưởng thành có thể xem.
N25…… Mọi người hiểu mà………… Cấp thứ ba tối cao, cũng chính là cái loại vàng* nhất bạo lực nhất ấy.
*Sách ‘người nhớn’ bên trung họ còn gọi là hoàng văn, chữ hoàng cũng có nghĩa là màu vàng
“Các ông xem, cái chữ này có hàm nghĩa là sinh mệnh, còn có cái chữ này, hẳn là có ý chỉ nhân loại, còn có cái này, ‘ nguyên thủy ’ chính là ý tứ khởi nguyên, nội dung trong quyển sách cổ này chỉ sợ là nhắc tới khởi nguyên sinh mệnh của nhân loại, có giá trị nghiên cứu rất lớn.”
Giáo sư đầu bạc đĩnh đạc mà nói, một chúng lão học giả vây quanh ông liên tiếp gật đầu, vẻ mặt biểu tình ông nói có lý.
“Cho nên a……”
Munt: “……………………”
Cậu nhìn thấy được câu kia hoàn chỉnh là như thế này.
‘ John cúi người xuống cười, tay hắn không thể miêu tả không thể miêu tả không thể miêu tả địa phương cho ra đời sinh mệnh mới không thể miêu tả không thể miêu tả không thể miêu tả…… Nguyên thủy nhất của nhân loại không thể miêu tả không thể miêu tả không thể miêu tả……’
“Bên này, cái chữ này hẳn là đại biểu cho người mẹ, mặt khác, ở gần đây có cái từ này hẳn là có ý chỉ trẻ con, trẻ con, ân, không sai, quyển sách này hẳn là đang giải thích về khởi nguyên sinh mệnh của nhân loại.”
Munt: “………………”
Trên một tờ kia cậu nhìn thấy nguyên lời đó là ——
‘ Hắn cắn không thể miêu tả không thể miêu tả…… Ở trên người nữ nhân mới trở thành một người mẹ không quá bao lâu…… Không thể miêu tả không thể miêu tả không thể miêu tả…… Tựa như trẻ con mà gặm cắn mút vào…… Không thể miêu tả không thể miêu tả……’
“Cho nên, kế tiếp, chúng ta có thể đem quyển sách này làm trọng điểm nghiên cứu được rồi.”
Terry giáo sư đưa ra tổng kết lên tiếng.
Chúng học giả lịch sử sôi nổi tỏ vẻ giáo sư nói đúng giáo sư nói thật đúng.
Bên cạnh, nhìn một chúng lão nhân gia đầu bạc râu bạc sôi nổi tỏ vẻ muốn nỗ lực nghiên cứu quyển sách vàng chói lọi N25 kia thiếu niên tóc đen chỉ cảm thấy bệnh ung thư xấu hổ của mình đã tới thời kì cuối không có thuốc nào cứu chữa được nữa rồi.
…………
Cậu có nên nói thật ra hay không đây?
Vì cái gì cậu lại có một loại cảm giác rằng nếu như cậu dám nói thật thì khẳng định sẽ bị nhóm lão học giả nghe nói tuổi bình quân đều hai trăm sáu bảy chục tuổi trở lên quần ẩu đập chết tươi thế này?
Munt cảm xúc phức tạp mà lặp lại mấy chữ này.
Khó trách hắn sẽ nói ra câu ‘cậu còn nhỏ’ kia.
Tuổi tác của hắn còn nhiều gấp ba lần cậu cơ mà!
“Đúng vậy, rất trẻ tuổi đi?”
Quan quân nữ tính cảm thấy nhóc con này khẳng định là bị thiếu tướng đại nhân trẻ tuổi làm cho chấn động, nên mới lộ ra biểu tình kinh ngạc như thế.
“……”
Trưởng quan tui cảm thấy đường về tư duy của chúng ta không trên cùng một cái tuyến đâu, 56 tuổi mà còn trẻ thì rốt cuộc nơi này của các cô dựa vào tiêu chuẩn cơ bản gì để mà phán xét thế a còn có gương mặt kia rốt cuộc là bảo dưỡng kiểu gì mà đã 56 tuổi rồi mà vẫn còn trông cứ như chỉ hơn hai mươi tuổi thế hở……
Từ từ.
Thiếu niên đột nhiên nghĩ tới một vấn đề thực mấu chốt.
Trong tư duy của cậu, 56 tuổi đã là người già rồi. Nhưng là ở trong mắt những người ở đây, 56 tuổi vẫn còn thuộc về phạm trù phi thường trẻ tuổi, nói cách khác……
Munt nhìn nhìn quan quân nữ tính phía trước, há mồm muốn hỏi, ngừng một chút, lại yên lặng ngậm lại.
Giáp mặt hỏi tuổi tác của một vị nữ tính, cậu đây là đang tự mình tìm chết chắc……
Cậu nghĩ nghĩ, sau đó cơ trí thay đổi một vấn đề.
“Xin hỏi một chút, trung giáo Via nói tuổi của các vị tiền bối bên bộ nghiên cứu lịch sử đều rất lớn, là thật vậy chăng?”
“Đúng vậy, đều là các giáo sư khá lớn tuổi, cho nên cậu đi không thể quấy rối nga.”
Quan quân nữ tính cười trả lời.
Nhóc con đi theo phía sau cô ở trong mắt cô thì vẫn chỉ là một đứa nhỏ mà thôi, dọc theo đường đi đều rất ngoan, hơn nữa thời điểm cặp mắt kia nhìn cô thì luôn sáng láng lấp lánh, cô cảm thấy đứa nhỏ này vẫn là rất đáng yêu, tuổi cũng không kém con trai nhà cô là bao nhiêu, cho nên theo bản năng liền lấy ra thái độ đối đãi với con trai nhà mình mà cư xử.
“Tôi sẽ nghiêm túc làm việc.”
Munt nhanh chóng biểu đạt thái độ, sau đó, làm bộ lơ đãng hỏi một câu.
“Không biết trong bọn họ có ai lớn bằng tuổi của ông ngoại tôi không ta?”
“Ân ~~ hẳn là lớn hơn ông ngoại cậu nhiều đó, cái vị giáo sư lớn tuổi nhất, cũng chính là người phụ trách bộ nghiên cứu lịch sử ấy, năm nay đã ba trăm linh tám tuổi rồi.”
“………………”
Tuổi thọ trung bình của nhân loại tương lai rốt cuộc là dài bao nhiêu vậy? Trên địa cầu rùa đen được xưng là có tuổi thọ dài nhất thì cũng chỉ có thể sống hơn hai trăm năm thôi a.
…… Được rồi, cậu cần phải thừa nhận, thiếu tướng đại nhân 56 tuổi thật là quá mẹ nó trẻ tuổi!
…………
……………………
Cánh cửa lớn kim loại ba một tiếng tự động mở ra, quan quân nữ tính trung niên dáng người thẳng đứng mà rảo bước tiến vào trong phòng, quyển sách cổ nát nổi lơ lửng ở trong quả cầu dụng cụ pha lê kỳ quái kia được cô cẩn thận nâng ở trong tay.
Sau khi vào cửa, cô bước nhanh vài bước, đặt đồ vật ở trong tay xuống.
Munt đi theo phía sau cô bước vào, mới vừa vào cửa, hô hấp đã ngừng lại.
Bởi vì hết thảy trước mắt thật sự là quá kinh người.
Cậu thấy được không ít quan quân nữ tính trong tay cầm thứ tồn tại giống như vật bên trong dụng cụ pha lê kia.
Một cái cột trụ pha lê thật lớn chiếm cứ ở chính giữa căn phòng, nửa chất lỏng trong suốt ở bên trong hơi hơi nhộn nhạo, phiếm ra ánh sáng màu xanh nhạt.
Ở bên trong chất lỏng được pha lê chứa đựng kia, mấy chục quả cầu pha lê nhìn như hỗn loạn, rồi lại ngay ngắn trật tự mà phiêu động bên trong gợn nước xanh nhạt.
Bên trong mỗi một quả cầu pha lê, đều nổi lơ lửng một quyển sách cũ nát.
Bên trong chất lỏng có vô số điểm huỳnh quang màu ánh bạc kỳ quái, chớp chớp lóe lóe, giờ phút này chúng nó đang quấn quanh bốn phía của một quả cầu pha lê, vô số điểm ánh huỳnh quang kia không ngừng mà xoay tròn vòng quanh quả cầu pha lê.
Mà trên quầng sáng hình cung thật lớn ở trong gian phòng kia, biểu hiện đúng là hình dạng phóng đại của quyển sách bên trong quả cầu pha lê mà những điểm ánh huỳnh quang màu bạc kia vòng quanh.
“Terry giáo sư, đây là người mới mà Via trung giáo bảo tôi mang đến.”
Thanh âm của quan quân nữ tính dẫn Munt tới đây làm cậu bừng tỉnh từ trong ngây người, cậu quay đầu vừa nhìn, liền thấy được ở phía đối diện đang có ba bốn vị lão nhân đứng ở đó.
Tuy rằng cũng mặc quân trang, nhưng lại không có nhuệ khí của quân nhân. Bên ngoài quân trang của bọn họ còn khoác một chiếc áo khoác dài màu trắng, tăng thêm cho vài vị lão nhân này vài phần khí chất nho nhã.
Lão nhân tóc đã hoa râm dẫn đầu, cũng chính là vị giáo sư được xưng là Terry, nhìn thoáng qua Munt.
Sau đó, ông lắc lắc đầu.
“Nói cho Via, chỗ chúng ta không cần lính cần vụ.”
“Không, vị này không phải là lính cần vụ, Via trung giáo để cậu ấy tới là để tham dự vào nghiên cứu của chư vị.”
Lời này vừa mới nói ra, mấy vị lão nhân mặc áo khoác màu trắng dài đến tận đầu gối kia đều sôi nổi nhăn mi lại.
“Chỉ bằng tên tiểu quỷ này?”
Terry giáo sư không vui mà nói, ghét bỏ nhìn nhìn gương mặt trẻ tuổi rõ ràng vẫn còn mang theo tính trẻ con kia của Munt.
“Cậu ta thì có thể biết cái gì chứ?”
Nhân loại vẫn luôn hướng tới việc trở về địa cầu.
Bởi vậy, mặc kệ là hoàng thất, hay là quý tộc cùng với các thế lực quân phiệt khắp nơi, thì đều có viện nghiên cứu chuyên môn nghiên cứu văn minh địa cầu cổ.
Bọn họ hy vọng thông qua nghiên cứu đối với những quyển sách tàn nát được lưu lại kia, mà tìm kiếm được phương vị của địa cầu.
Nếu như có thể dẫn dắt được nhân loại trở lại địa cầu, như vậy người làm được việc này, nhất định sẽ được hưởng thụ danh vọng vô cùng cao thượng ở bên trong nhân loại.
Nhưng mà, bởi vì tinh tế chiến loạn, rất nhiều văn hóa lịch sử về địa cầu đều đã bị đánh rơi mất, cho dù là ngôn ngữ nhân loại sử dụng ở trên địa cầu, cũng đã chẳng còn ai biết nữa.
Hiện tại các nhà lịch sử học, cũng chỉ có thể thông qua suy đoán mà miễn cưỡng phân biệt được một ít ngôn ngữ được sử dụng trên địa cầu mà thôi.
Bọn họ gọi thứ ngôn ngữ này là cổ ngữ địa cầu.
Nhưng là, bất kể là học tập loại cổ ngữ này, hay là nghiên cứu văn hóa của địa cầu cổ, những việc này cũng đều cực kỳ hao phí thời gian. Có thể đạt được thành tựu còn rất có quyền uy ở trên lĩnh vực này, thông thường đều là các lão học giả tuổi rất lớn.
Cho nên, Terry giáo sư vừa thấy được tên tiểu quỷ còn chưa thành niên kia, liền đã lập tức định vị tên tiểu quỷ này là tới cọ quân công, rất là không thích cậu.
“Terry giáo sư, đây là mệnh lệnh của Via trung giáo, vị kiến tập sinh này từng được gia truyền học tập một bộ phận của cổ ngữ địa cầu.”
“Biết rồi, biết rồi, một lát nữa ta sẽ làm.”
Lão nhân đầu bạc không kiên nhẫn mà phất phất tay, vẻ mặt biểu tình cô có thể đi được rồi đừng lại quấy rầy ta nữa.
Ông nhìn cũng lười liếc mắt nhìn đến Munt một cái, hiển nhiên là căn bản không hề để tâm đến cậu chút nào, tiếp tục cùng với vài vị lão nhân khác tập trung vào bên trong sự nghiệp nghiên cứu mà bọn họ yêu nhất.
Quan quân nữ tính không nói cái gì nữa, xoay người lập tức rời đi nơi này.
Munt bị giữ lại, mấy lão nhân kia hiển nhiên là lười phản ứng đến cậu, chỉ lo làm công việc của mình.
Cậu không hé răng, thoạt nhìn thực ngoan thực thành thật mà đứng tại một chỗ, nhưng là ánh mắt lại trộm đảo qua những quả cầu pha lê được ngâm mình ở trong nước kia.
Con chữ thật quen thuộc a……
Thiếu niên cảm khái như thế, cảm thấy đã thật lâu chưa có nhìn thấy lại những hàng chữ quen thuộc kia rồi.
Tiếng liên minh địa cầu.
Ồ, trên mấy trang giấy nát còn lại bên kia cư nhiên lại có cả tiếng lục địa Á Âu.
Munt cũng không biết rằng, loại văn vật cổ được lưu truyền từ địa cầu cho tới nay này là cực kỳ hiếm thấy.
Có được càng nhiều sách địa cầu cổ, chính là đại biểu cho lịch sử gia tộc của người đó càng thêm cổ xưa càng thêm lâu đời. Nếu như mấy tên quý tộc ở trong đế quốc kia mà bắt được một quyển, thì đều sẽ như là đạt được chí bảo, trở thành bảo vật gia truyền mà cất giữ xuống.
Cho nên, hiện tại ở chỗ này cư nhiên lại tồn tại mấy chục quyển sách cổ, điều này quả thực là tương đối hiếm lạ.
Đúng là bởi vì có được những bảo bối này, mà mấy người học giả về văn hóa lịch sử của địa cầu cổ, đặc biệt là Terry giáo sư, mới có thể không màng đến chiến tranh nguy hiểm, kiên quyết muốn chạy theo chiến hạm Ishtar.
Bên này thiếu niên đang xem đến ngon lành, bên kia Terry giáo sư đầu bạc đã ấn xuống một cái nút trên bàn điều khiển bên người.
Vì thế, mấy quả cầu pha lê thật lớn được chứa bên trong gợn nước màu xanh nhạt hơi hơi chấn động một chút, một đám điểm ánh huỳnh quang màu bạc ở bên trong nhanh chóng bơi lội đi, không lâu sau đã bơi lội tới chung quanh một quả cầu pha lê ở bên dưới góc trái, xoay chuyển vòng quanh nó.
Thực nhanh, quyển sách vẫn còn được coi như là hoàn hảo nếu so với những quyển sách tàn nát khác trong quả cầu đã được đặc tả xuất hiện ở phía trên quầng sáng.
Những quyển sách cổ xưa kia đều là mấy thứ tương đối yếu ớt, hơi có một chút gió thổi qua, cũng đều có thể bị rụng nát hết cả, cho nên đều được cẩn thận gửi ở trong quả cầu pha lê chân không, sau đó dùng dụng cụ xuyên thấu đặc thù rà quét ra nội dung bên trong nó, rồi hiện ra ở trên quầng sáng.
Mấy nhà giáo sư học giả rất có thành tựu trong việc nghiên cứu lịch sử địa cầu đều xúm xít lại coi.
Đã nhiều ngày nay, bọn họ vẫn luôn nghiên cứu về nội dung trên quyển sách này.
Nhìn quả cầu pha lê hơn nửa ngày, nhìn chúng nó phập phập phồng phồng ngâm ở trong nước, Munt ngó ngó rồi thấy có chút khát.
Cậu nhìn chung quanh một vòng, trên bàn có trà nóng, cậu liền tự mình đi qua rót một ly.
Thời điểm cậu đang uống, vừa lúc nhìn thấy vài vị lão nhân kia đang xúm lại quanh phía dưới quầng sáng thảo luận cái gì, cho nên, theo bản năng, cậu một bên uống trà, một bên cũng di động tầm mắt tới phía trên quầng sáng.
Phụt ——!!!
Một ngụm nước trong miệng thiếu niên toàn bộ bị phun ra.
Nước trà sặc vào khí quản sặc đến độ cậu liều mạng ho khụ khụ.
“An tĩnh!”
Terry giáo sư đang cẩn thận thảo luận quay đầu lại, sắc mặt khó coi mà trừng mắt nhìn tên tiểu quỷ đang ồn chết người kia một cái.
Rõ ràng là tới để hỗn công lao, lại còn không thành thật một chút nào.
Ông bất mãn mà nghĩ, ánh mắt nhìn Munt lại càng không tốt.
“Khục khục khụ……”
Munt một bên khụ, một bên dùng tay lau đi nước trà bị phun ra bên khóe miệng, còn một bên nhìn trang sách trên quầng sáng, trên mặt lộ ra một bộ thần sắc cực kỳ vi diệu mà lại phức tạp.
“Cái ký tự này, ở trên địa cầu nhất định là tượng trưng cho phương vị.”
“Đúng vậy, hơn nữa đằng sau này còn có cả con số, khẳng định là đang biểu thị tọa độ.”
“Tôi cảm thấy không sai, nói không chừng tổ con số này là đang ám chỉ cái gì đó.”
“Ách, cái đó……”
“Đừng làm ồn!”
Thiếu niên hơi há mồm muốn nói chuyện, sau đó lại bị một câu của Terry giáo sư làm nghẹn trở về.
Dạy dỗ xong tên tiểu quỷ kia, lão nhân quay đầu lại tiếp tục thảo luận cùng các đồng liêu.
“Chúng ta hẳn là có thể đi theo phương hướng này được, cái ký tự này hình như ——”
“Cháu cảm thấy……” Munt vẫn không thể nhịn được mà cắm miệng vào. “Cái này hẳn không phải là tọa độ gì đâu……”
“Tiểu quỷ kêu cậu câm miệng đi nghe không hiểu sao! Cậu không có tư cách phát biểu ý kiến ở chỗ này đâu!”
“…………”
Mắt thấy một trận rống của mình cuối cùng cũng trấn trụ được tên tiểu quỷ phiền phức thích xen mồm kia, lão nhân vừa lòng mà quay đầu lại, tiếp tục thảo luận với đồng liêu.
“Căn cứ vào trước đó chúng ta đã xác định, cái ký tự này ở trên địa cầu tựa hồ có ý đại biểu cho phương Bắc, ở trên địa cầu, chỉ có thể dùng hình thức 3d để biểu đạt ra không gian, nói cách khác, tại địa cầu tất cả mọi người chủ yếu đều chỉ sử dụng bốn phương vị để đánh dấu vị trí của mình mà thôi.”
Munt: “………………”
Giáo sư ngài nói rất không sai, cái chữ kia đích xác là có ý tượng trưng cho phương Bắc đấy.
Nhưng là ——
Mấu chốt là cái nhưng là này nè, một khi con chữ này mà có thêm con số ở phía sau nữa, thì ý nghĩa tượng trưng liền hoàn toàn khác biệt nhau đó á!
Thiếu niên mang tâm tình vô cùng phức tạp mà nhìn vài vị học giả kia đang nghiêm túc nghiên cứu cái ký hiệu duy nhất còn lưu lại phía trên trang sách nát bươm kia.
【N25】
…… Đậu má cư nhiên lại là sách cấp ba!
Munt che lại mặt nhịn không được mà chửi thề dưới đáy lòng.
Ở cái niên đại kia của cậu, căn cứ vào quy định thống nhất của liên minh địa cầu, tất cả các loại sản nghiệp văn hóa sách chữ điện ảnh phim truyền hình truyện tranh vân vân đều chia làm ba cấp bậc.
N0 là ai cũng có thể xem.
N15 là người trưởng thành có thể xem.
N25…… Mọi người hiểu mà………… Cấp thứ ba tối cao, cũng chính là cái loại vàng* nhất bạo lực nhất ấy.
*Sách ‘người nhớn’ bên trung họ còn gọi là hoàng văn, chữ hoàng cũng có nghĩa là màu vàng
“Các ông xem, cái chữ này có hàm nghĩa là sinh mệnh, còn có cái chữ này, hẳn là có ý chỉ nhân loại, còn có cái này, ‘ nguyên thủy ’ chính là ý tứ khởi nguyên, nội dung trong quyển sách cổ này chỉ sợ là nhắc tới khởi nguyên sinh mệnh của nhân loại, có giá trị nghiên cứu rất lớn.”
Giáo sư đầu bạc đĩnh đạc mà nói, một chúng lão học giả vây quanh ông liên tiếp gật đầu, vẻ mặt biểu tình ông nói có lý.
“Cho nên a……”
Munt: “……………………”
Cậu nhìn thấy được câu kia hoàn chỉnh là như thế này.
‘ John cúi người xuống cười, tay hắn không thể miêu tả không thể miêu tả không thể miêu tả địa phương cho ra đời sinh mệnh mới không thể miêu tả không thể miêu tả không thể miêu tả…… Nguyên thủy nhất của nhân loại không thể miêu tả không thể miêu tả không thể miêu tả……’
“Bên này, cái chữ này hẳn là đại biểu cho người mẹ, mặt khác, ở gần đây có cái từ này hẳn là có ý chỉ trẻ con, trẻ con, ân, không sai, quyển sách này hẳn là đang giải thích về khởi nguyên sinh mệnh của nhân loại.”
Munt: “………………”
Trên một tờ kia cậu nhìn thấy nguyên lời đó là ——
‘ Hắn cắn không thể miêu tả không thể miêu tả…… Ở trên người nữ nhân mới trở thành một người mẹ không quá bao lâu…… Không thể miêu tả không thể miêu tả không thể miêu tả…… Tựa như trẻ con mà gặm cắn mút vào…… Không thể miêu tả không thể miêu tả……’
“Cho nên, kế tiếp, chúng ta có thể đem quyển sách này làm trọng điểm nghiên cứu được rồi.”
Terry giáo sư đưa ra tổng kết lên tiếng.
Chúng học giả lịch sử sôi nổi tỏ vẻ giáo sư nói đúng giáo sư nói thật đúng.
Bên cạnh, nhìn một chúng lão nhân gia đầu bạc râu bạc sôi nổi tỏ vẻ muốn nỗ lực nghiên cứu quyển sách vàng chói lọi N25 kia thiếu niên tóc đen chỉ cảm thấy bệnh ung thư xấu hổ của mình đã tới thời kì cuối không có thuốc nào cứu chữa được nữa rồi.
…………
Cậu có nên nói thật ra hay không đây?
Vì cái gì cậu lại có một loại cảm giác rằng nếu như cậu dám nói thật thì khẳng định sẽ bị nhóm lão học giả nghe nói tuổi bình quân đều hai trăm sáu bảy chục tuổi trở lên quần ẩu đập chết tươi thế này?
Danh sách chương