“Con là…… đồ nhi Đình Nhạn?” Động Dương chân nhân, mạch chủ nhánh núi Thanh Cốc Thiên trong Canh Thần Tiên Phủ ngày xưa, cũng chính là người áo xanh Quý Vô Đoan này, thần sắc hoảng hốt nhìn Liêu Đình Nhạn trước mắt, không dám nhận bừa.

hắn vào mười một năm trước thu một đồ nhi tên là Liêu Đình Nhạn, lớn lên giống ái nữ chết yểu của hắn, khi đó hắn nhận hài tử đó làm đồ đệ, chỉ là vì ký thác thương nhớ, muốn chiếu cố cẩn thận đệ tử có duyên này, chỉ không ngờ tới, đệ tử của hắn cuối cùng thế nhưng bị cuốn vào thay đổi bất ngờ đáng sợ như vậy.

Khi đó, hắn cũng chỉ là mạch chủ nho nhỏ của một nhánh núi, Thanh Cốc Thiên ở chỗ giao tiếp giữa nội ngoại môn, không có gì đặc thù dẫn ai chú mục, cho nên đồ nhi bị chọn đi phụng dưỡng sư tổ, tuy trong lòng hắn bất an, nhưng cũng không thể làm cái gì, chỉ đi hỏi thăm tin tức vài lần, nhưng mà tin tức Tam Thánh sơn, há là một chân nhân nhỏ như hắn có thể tìm hiểu được.

Sau đó lại nghe nói nàng được sư tổ Từ Tàng Đạo Quân yêu thích, theo sư tổ cùng ra khỏi Tam Thánh sơn, trong trăm vị nội môn đệ tử cao cấp, chỉ có một mình nàng may mắn giữ lại tánh mạng. Khi đó, Thanh Cốc Thiên cũng cực thịnh nhất thời, nhưng hắn cảm giác được một tia sóng ngầm kích động, càng thêm bất an. Có nghĩ thầm đi gặp đồ nhi, trấn an một phen, lại không cách nào gặp được.

Sau đó nghe nói mệnh đăng của nàng bị diệt, tựa hồ là đã chết, lại có chút tin tức nói nàng còn sống, Quý Vô Đoan làm sư phụ tự giác mình vô dụng, cũng không hỏi thăm được hư thực, hơn nữa đoạn thời gian đó Thanh Cốc Thiên thực sự không yên, hắn vì bảo hộ an toàn các đệ tử còn lại mà hao hết tâm lực.

Về sau, chính là một hồi tai nạn thật lớn làm cho Canh Thần Tiên Phủ chia năm xẻ bảy. hắn ở khu vực xa xa trong phủ còn có thể thấy chỗ trung tâm phun trào hỏa tương đến tận trời, khói đen đặc cuồn cuộn cơ hồ bao trùm phía chân trời, thiên diêu địa chấn, linh mạch ngầm trong một ngày tất cả héo cạn rách nát, linh viên dược viên các nơi bị viêm khí hun nóng, một khắc điêu tàn suy sụp, linh tuyền và hồ nước ở gần đều bốc hơi hết hầu như không còn……

Tai nạn như vậy, người chết nhiều như vậy, mấy cung chủ, trưởng lão ở đại cung nội phủ và mấy gia tộc, các đại nhân vật đã từng cao cao tại thượng, đối mặt với lực lượng khủng bố cũng vô lực chống cự, chết chết, thương thương, còn sống đều hốt hoảng chạy thoát. Còn bọn họ là nhân vật bên lề, cùng với các tiểu gia tộc, tiểu tu sĩ ngoại phủ, tất cả đều may mắn tránh được một kiếp.

Đều nói là Từ Tàng Đạo Quân khi bế quan ở Tam Thánh sơn đã nhập ma, cho nên mới tàn sát nhiều người như vậy, phá huỷ cơ nghiệp trăm triệu năm của Canh Thần Tiên Phủ.

Canh Thần Tiên Phủ giống như một tòa tháp cao, mất đi trụ cột mà sụp xuống với tốc độ cực nhanh, vượt quá mọi người dự đoán. Môn phái tu tiên khác bị Canh Thần Tiên Phủ ức hiếp nhiều năm đã vây lấy, chia cắt các thế lực Canh Thần Tiên Phủ vẫn đang hoảng sợ còn sót lại.

Quý Vô Đoan mạch chủ Thanh Cốc Thiên vào thời điểm này, dứt khoát từ bỏ cố thủ, mang theo một bộ phận tài nguyên và một ít đệ tử nguyện ý đi theo, đi Cốc Vũ ổ của bạn thân, trở thành đệ tử Cốc Vũ ổ, tránh khỏi đoạn thời gian hỗn loạn nhất.

hiện giờ gần mười năm qua đi, cơ hồ hắn sắp quên đồ nhi đáng thương lúc trước giống phù dung sớm nở tối tàn.

hắn làm sao nghĩ được, hôm nay đột nhiên nhìn thấy người vốn cho rằng sớm đã ly thế. Lại nói hắn và đồ nhi ở chung không lâu, hiểu biết cũng không phải rất nhiều, hiện giờ cửu biệt gặp lại, trong nhất thời hắn cũng không biết nên nói cái gì cho tốt, chỉ trong lòng cảm khái vạn ngàn.

Quý Vô Đoan đang cảm khái, Liêu Đình Nhạn liền mộng bức. Nàng không nhớ rõ việc trước kia, chư vị, nàng căn bản không biết tiểu ca ca trước mặt này là ai a!

Nghe hắn gọi mình là đồ đệ…… Đây là sư phụ của nguyên thân, hay là sư phụ của ta? Liêu Đình Nhạn không khỏi lại nhìn Tư Mã Tiêu. Ta yêu cầu một chút trợ giúp, bạn trai ngươi nói một câu nha!

Tư Mã Tiêu từ đầu tới đuôi dựa ở một bên, ngồi ở trong phòng chỗ bóng tối, hắn thu liễm khí thế, Quý Vô Đoan vốn không chú ý tới hắn, phát hiện đồ nhi dùng sức nhìn bên kia, hắn mới cùng nhìn qua.

“Thình thịch ——”

Rốt cuộc thấy rõ ràng người nào ngồi bên kia, Quý Vô Đoan chân mềm nhũn, quỳ xuống.

hắn phảng phất về lại một ngày Canh Thần Tiên Phủ đại nạn, sư tổ này tàn sát những tu sĩ Hóa Thần, Luyện Hư thậm chí Hợp Thể, như chém dưa xắt rau, có không ít đệ tử Canh Thần Tiên Phủ cấp thấp khi đó mới lần đầu tiên nhìn thấy sư tổ, lại bị sát khí và lệ khí trên người hắn làm cho sợ hãi, bức cho dọa phá lá gan.

Thậm chí sau khi hắn đi vào Ma Vực, uy danh của hắn truyền càng sâu ở Tu Tiên giới, làm cho mấy năm nay dù tất cả mọi người đều biết Canh Thần Tiên Phủ là hắn hủy hoại, lại cũng không dám quang minh chính đại nhục mạ Ma Vương này, không dám nói bậy hắn nửa câu, càng không dám nhắc đến tên và đạo hào của hắn.

hiện tại ở nơi xa xôi này, đại ma vương đáng sợ thế nhưng xuất hiện ở trước mắt.

Quý Vô Đoan chỉ cảm thấy trái tim mình bị người ta siết chặt, có chút thở không nổi.

Đúng lúc này, người áo tím lúc trước bị Liêu Đình Nhạn một chân đá bay kia lại khí thế rào rạt quay trở về, phía sau còn có những đệ tử và tay đấm đi theo hắn, biểu tình phẫn nộ hô: “Quý Vô Đoan, hôm nay ta nhất định phải cho ngươi chết……”

Liêu Đình Nhạn nhìn thấy, đang chuẩn bị động thủ trước đuổi đi mấy người gây sự này, lại phát hiện người áo tím dẫn đầu cũng giống hết tiểu ca ca áo xanh, bỗng nhiên cứng đờ, tiếp theo thình thịch một cái quỳ xuống, nhìn Tư Mã Tiêu đôi mắt đều thẳng. hắn tựa hồ so mọi người càng sợ hãi, thân thể đang không ngừng run rẩy.

Người áo tím này trước là một đệ tử chủ mạch, thân phận càng cao hơn Quý Vô Đoan, vì thế hắn so với Quý Vô Đoan càng rõ ràng hơn Từ Tàng Đạo Quân trông như thế nào, hắn mang đến hai người, cũng từng là đệ tử Canh Thần Tiên Phủ, đồng dạng cũng ở trong mấy ngày tai nạn gặp sư tổ đuổi giết mọi người Sư thị, lúc này càng sắc mặt đại biến, đứng thẳng không xong, quỳ xuống phía trước.

Những người còn lại không biết đã xảy ra cái gì, nhìn thấy cảnh này, cũng luống cuống.

Liêu Đình Nhạn: “……” A, các ngươi phải khoa trương như vậy sao?

Bạn trai không nhúc nhích, không nói chuyện, cũng không nhìn bọn họ a.

Người áo tím biểu tình thật giống như người hiện đại gặp được một con khủng long Jurassic sống sờ sờ, Liêu Đình Nhạn thấy hắn run rẩy run rẩy, cuối cùng hoảng sợ quay đầu chạy, nghiêng ngả lảo đảo còn đâm nát mấy cánh cửa gác mái, gác mái vốn bị phá lập tức càng thêm khó coi.

Người lập tức chạy hết sạch sẽ, thấy bọn họ kinh sợ như vậy, Liêu Đình Nhạn hơi xấu hổ đuổi theo đánh bọn họ, chỉ có thể đứng tại chỗ, nhìn Quý Vô Đoan còn chưa đứng lên.

Tư Mã Tiêu cũng không nhúc nhích, hắn cũng nhìn đến một đám người tới rồi lại chạy đi, mà buông tay, ngồi thẳng một chút, nhìn Quý Vô Đoan một lát.

Nhìn Quý Vô Đoan đến cả người mồ hôi lạnh, sắc mặt tái nhợt. hắn nhớ tới lời đồn, Từ Tàng Đạo Quân có thể nhìn thấu nhân tâm, thấy rõ hết thảy nội tâm âm u.

Liêu Đình Nhạn thò lại gần, dùng tay che miệng hỏi vào bên tai Tư Mã Tiêu: “Đó thật là sư phụ ta a?”

Tư Mã Tiêu thuận tay ôm eo nàng, ừ một tiếng: “Hình như vậy.”

Liêu Đình Nhạn lại hỏi: “Ta đây và hắn quan hệ tốt không?”

Tư Mã Tiêu: “không rõ lắm.”

Thấy Liêu Đình Nhạn viết đầy mặt ‘sự tình lúc này thật to chuyện’, Tư Mã Tiêu lại cho nàng thêm một câu: “Bất quá, ta nhìn ra được, hắn không có ác ý với nàng.”

Liêu Đình Nhạn vừa nghe hiểu, xét thấy mấy năm nay nàng hiểu biết quan hệ thầy trò ở Tu Chân giới, giống như đều là ruột thịt, sư phụ của nàng đây hẳn là cũng không tồi.

Nàng xoa bóp tay Tư Mã Tiêu, để hắn buông ra, đi đến trước mặt Quý Vô Đoan, đỡ hắn lên, thái độ cung kính hơn.

Trơ mắt nhìn đồ đệ mình và đại ma vương thân thân mật mật kề tai nói nhỏ, Quý Vô Đoan: “……”

hắn hoảng hốt được Liêu Đình Nhạn đỡ lên, nghe thấy nàng nói mang theo xin lỗi: “Ngượng ngùng, sư phụ, con xảy ra chút chuyện, mất trí nhớ, không nhớ rõ người.”

Quý Vô Đoan: “A…… Như thế a.” Kỳ thật căn bản hắn không rõ Liêu Đình Nhạn đang nói cái gì, hắn bị đánh sâu vào quá lớn, còn chưa hồi thần.

Lúc này hai đệ tử hắn ra cửa mang theo cũng khập khiễng tìm tới, hai người này tu vi không cao lắm, bị người áo tím đánh vào trong hồ, người áo tím đi rồi, bọn họ mới không bị áp chế, vội vàng tới tìm sư phụ.

“Sư phụ, ngài làm sao vậy?”

Hai đệ tử là người Cốc Vũ ổ, chưa thấy Tư Mã Tiêu, cũng chưa thấy Liêu Đình Nhạn, chỉ cảm thấy sư phụ từ trước đến nay vẫn từ ái, giờ này lại không quá thích hợp, mới thập phần lo lắng.

Quý Vô Đoan giật mình một cái, bắt được hai tay đệ tử, sợ bọn họ nói câu nào không đúng, chọc sư tổ tàn nhẫn độc ác động thủ. Chỉ cần sư tổ vừa động niệm, bọn họ liền không biết phải chết thành bộ dáng gì.

Liêu Đình Nhạn thấy sư phụ bị dọa thành như vậy, ho khan một tiếng nói: “Sư phụ vừa rồi không bị thương đi?”

một tiểu đệ tử tò mò nhìn nàng, “Sư phụ? Vị sư tỷ này sao cũng gọi ngài là sư phụ? Mới vừa rồi là sư tỷ này hỗ trợ đuổi những người Bạch Đế Sơn đó đi sao?”

Quý Vô Đoan nhìn Tư Mã Tiêu không có biểu tình gì, lại nhìn Liêu Đình Nhạn rồi lộ ra một cái cười, nói: “Đây là đệ tử …… mấy năm trước thất lạc của vi sư, là Liêu sư tỷ của các con.”

nói là sư tỷ, hắn nói xong mới có cảm giác, lúc này phát hiện đồ nhi hiện giờ tu vi còn cao hơn mình, nhất thời cảm thấy mình có phải giới thiệu sai rồi hay không, nhưng nghĩ lại nghĩ, xác thật là đồ nhi của mình, hắn chưa từng trục xuất nàng ra khỏi sư môn, bất luận nàng có thân phận gì, hiện giờ đương nhiên vẫn là đệ tử của mình.

hắn căng da đầu giới thiệu, chuẩn bị nhìn thái độ của Liêu Đình Nhạn, lại tùy thời sửa miệng.

Kết quả Liêu Đình Nhạn cũng không có ý tứ phản bác, nhìn về phía hai tiểu đệ tử, “Hóa ra là sư đệ a.”

Hai tiểu đệ tử sôi nổi ngoan ngoãn gọi nàng là sư tỷ.

“Sư phụ và sư tỷ có thể gặp lại, thật là một hỉ sự! Sư phụ, sư tỷ cũng về Cốc Vũ ổ chúng ta sao?”

Quý Vô Đoan trái tim đều sắp ngừng, muốn bịt chặt miệng tiểu đệ tử hoạt bát này. Tiểu tử ngốc, lời có thể tùy tiện nói sao. hắn băn khoăn thân phận Liêu Đình Nhạn hiện giờ, nhưng chủ yếu vẫn là băn khoăn Tư Mã Tiêu.

Tuy rằng nhìn đồ nhi có quan hệ thân mật với sư tổ, nhưng cũng không biết là quan hệ gì, hiện giờ nàng vẫn còn sống trên đời, còn có tạo hóa được tu vi như vậy, so với hắn là sư phụ cùng với một đám các sư huynh, đều đã không phải người một thế giới, nên ở chung như thế nào đây.

Liêu Đình Nhạn cũng thực do dự, nàng không biết nên ở chung như thế nào cùng sư phụ đột nhiên xuất hiện này. Dựa theo thói quen xã súc, lúc này hàn huyên một trận, khẳng định liền tìm nơi ôn chuyện trước, lại ăn ăn uống uống, cuối cùng liên lạc cảm tình xong đường ai nấy đi, ngày sau lại hẹn.

Nhưng Tư Mã Tiêu hiện ở đây, nàng còn không quên thân phận của hắn đâu.

Liêu Đình Nhạn và Quý Vô Đoan đều không khỏi nhìn Tư Mã Tiêu.

Tiểu đệ tử lại lảm nhảm có chuyện nói: “Êi, vị tiền bối này là?”

Quý Vô Đoan muốn che miệng đệ tử tò mò lảm nhảm lại, nhưng hắn không dám lộn xộn ở trước mặt sư tổ.

Tư Mã Tiêu đi đến bên Liêu Đình Nhạn, rốt cuộc nói một câu: “Đạo lữ của sư tỷ các ngươi.” Đây là nói với tiểu đệ tử kia.

“Nhiều năm không gặp, không mang theo đồ nhi trở về ôn chuyện?” Lời này là nói với Quý Vô Đoan.

“đi Cốc Vũ ổ xem đi, nơi đó cảnh sắc tốt.” Lời này nói với Liêu Đình Nhạn.

Quý Vô Đoan chân mềm nhũn, lại muốn quỳ xuống. Sư tổ muốn đi Cốc Vũ ổ! Nhưng hắn có thể nói không sao? Đương nhiên không thể, sư tổ này vừa không cao hứng, đến Canh Thần Tiên Phủ còn có thể phá đổ, huống chi bọn họ một Cốc Vũ ổ nhỏ nhoi.

Duy nhất làm hắn hơi vui mừng chính là, khi sư tổ và đồ nhi nói chuyện, ngữ khí càng thêm ôn hòa, nhìn dáng vẻ, câu đạo lữ kia hẳn là không sai.

“Đạo lữ của sư tỷ chính là sư huynh của chúng ta rồi!”

Nghe ngốc đồ đệ của mình gọi sư tổ là sư huynh, Quý Vô Đoan thiếu chút nữa nhịn không được chôn đứa nhỏ ngốc này vào trong đất.

hắn phát giác sư tổ cũng không có ý tứ bại lộ thân phận, đành phải miễn cưỡng duy trì trấn tĩnh mặt ngoài, cẩn thận hỏi: “Vậy các người hiện giờ cùng chúng ta đi Cốc Vũ ổ ở tạm?” hắn xưng hô hàm hồ, nói năng cũng cẩn thận.

Đương nhiên là ở tạm, ai không biết Từ Tàng Đạo Quân ở Ma Vực hô mưa gọi gió, đã sắp nhất thống Ma Vực, chẳng lẽ hắn còn có thể thường trú ở Cốc Vũ ổ sao?

Liêu Đình Nhạn nghe sư phụ nói, cảm giác như là mình mang theo trượng phu về nhà mẹ đẻ, nàng lên tiếng: “Nếu không phiền toái chúng ta cùng đi xem.”

nói nữa, ‘về nhà mẹ đẻ’ này là phải mang lễ vật đi?

Tư Mã Tiêu nhìn sườn mặt Liêu Đình Nhạn trầm tư, cười một cái, lấy ra cái bình nhỏ đặt trước mặt Quý Vô Đoan, “trên người ngươi có thương tích, ăn cái này vào.”

Quý Vô Đoan chân lại mềm, thiếu chút nữa lại quỳ xuống, nắm chặt một cái tay của đồ đệ mới kiên cường đứng nổi. hắn lấy cái bình dược kia, trong lòng bỗng nhiên dâng lên cảm giác thụ sủng nhược kinh, đây chính là của Từ Tàng Đạo Quân a, chỉ nghe nói hắn lấy tính mạng người khác, chưa từng nghe hắn tặng đồ vật cho ai.

Đoàn người bọn họ đi Cốc Vũ ổ, trên đường Quý Vô Đoan liền nghĩ thông, nhân vật giống như Từ Tàng Đạo Quân, nếu thật muốn làm cái gì, toàn bộ Tu Chân giới chỉ sợ cũng không ai chống đỡ được, nếu hắn không có ác ý, vậy mình cũng nên thoải mái hơn.

hắn đã nghĩ thông, nhưng cũng không biết ổ chủ và các trưởng lão Cốc Vũ ổ có thể nghĩ thông hay không.

Cốc Vũ ổ đặt trong rất nhiều môn phái tu tiên cũng không thu hút, thuộc về giữa dòng, đại khái chính là đại học nông nghiệp trong các loại đại học ở hiện đại, đệ tử trong ổ phần lớn không am hiểu đánh nhau, chỉ am hiểu nuôi dưỡng linh tinh. Bọn họ gieo trồng linh cốc, linh quả, linh dược, bán cho các đại môn phái, bởi vì đặc tính này, Cốc Vũ ổ cảnh sắc tuyệt đẹp, địa phương cũng rộng, đương nhiên tuyệt đối không thể so với Canh Thần Tiên Phủ.

Đệ tử Cốc Vũ ổ cũng không phải rất đông, phần lớn đều trầm mê làm ruộng, là môn phái tu tiên hiếm thấy có đệ tử quan hệ tương đối hài hòa.

Bọn họ trở lại Cốc Vũ ổ, đầu tiên nhìn thấy chính là hàng mẫu mẫu đồng ruộng xanh mượt, khác với đồng ruộng phàm nhân chính là những bùn đất đó chia làm các màu sắc khác nhau, màu sắc cây cối cũng có khác nhau.

“Đây giống như linh cốc bình thường, gieo trồng ở đây đều là đệ tử ngoại môn.” Quý Vô Đoan giới thiệu cho nàng.

Liêu Đình Nhạn thấy hai đầu bờ ruộng có đệ tử Cốc Vũ ổ kéo tay áo đang ở quan sát trạng thái thực vật sinh trưởng, cảm thấy môn phái này phong cách thật là độc đáo, người khác đều là tiên phong như thế nào, trang bức như thế nào, ra vẻ như thế nào, bọn họ tiến vào sơn môn chính là một đám người đang làm ruộng.

“Quý trưởng lão, các ngươi đã về rồi!”

Còn có đệ tử chào hỏi bọn họ, tiếp đón xong lại chui vào ruộng.

Quý Vô Đoan đưa đồ nhi và sư tổ đến Trúc Lâm U Phố của mình, sau đó phun ra một ngụm trọc khí thật dài, vội vàng đi tìm ổ chủ và các trưởng lão khác nói việc này.

Ổ chủ và các trưởng lão nghe nói việc này, đều quỳ.

Đại gia quỳ thành một mảnh, hai mặt nhìn nhau, cảm giác chân mềm nhất thời đứng dậy không nổi, dứt khoát ở tư thế này nói chuyện.

“Vô Đoan, ngươi thật sự không phải gạt chúng ta? Người kia, chính là vị đó? thật sự, thật sự hiện tại ở Cốc Vũ ổ chúng ta?” Ổ chủ nói đến câu sau, thanh âm thấp đến không thể nghe thấy.

Quý Vô Đoan cười khổ: “Ta làm sao dám lấy loại chuyện này này đùa giỡn mọi người.”

“Xong rồi xong rồi, chúng ta bây giờ triệu các đệ tử nhanh chạy đi, có thể đào tẩu được một nửa hay không?” một trưởng lão béo lùn chắc nịch nói.

“Thôi đừng, chọc giận vị kia, một người cũng chạy không thoát.” Trưởng lão đầy mặt đào hoa phong lưu, mặt ủ mày ê.

Quý Vô Đoan thấy bạn tốt có dáng vẻ này, trong lòng có chút áy náy, nói: “Kỳ thật, cũng không cần lo âu như thế. Vị kia, tựa hồ không tồi với Đình Nhạn đồ nhi, hẳn là hắn chỉ bồi Đình Nhạn đồ nhi đi khắp nơi một chút, vừa lúc tới đây xem thôi, chỉ cần chúng ta không cố tình chọc giận, hẳn là không có việc gì. Ta chỉ cảm thấy, mọi người nên ước thúc đệ tử một chút, không để cho bọn họ tùy ý đi trước mặt vị kia làm càn, để tránh chọc giận lão nhân gia hắn.”

“không sai không sai, còn có chúng ta hẳn là nên đến bái kiến một phen, bằng không nếu cảm thấy chúng ta vô lễ, giận chó đánh mèo thì làm sao bây giờ.”

Đại gia thảo luận một lúc, đều đi thay xiêm y có thể diện nhất, làm kiểu tóc chính thức nhất, mang bảo bối quý nhất làm lễ gặp mặt, sau đó cùng nhau thêm can đảm tiến đến gặp Từ Tàng Đạo Quân trong truyền thuyết.

Sau đó bọn họ nhìn thấy những đệ tử tuổi còn nhỏ trong Cốc Vũ ổ đều vây quanh Trúc Lâm U Phố, đang nhìn đồ nhi thất lạc nhiều năm của Quý trưởng lão.

“không lừa các ngươi đâu, ta nói vị sư tỷ này của ta lớn lên đẹp cực kỳ, sư phụ ta chỉ có một nữ đệ tử này, chờ đến khi Đại sư huynh bọn họ đều trở về, nhìn thấy sư tỷ, khẳng định cũng thực vui vẻ.”

“Liêu sư tỷ, đồ vật tỷ gọi là hạt dưa này ăn ngon thật, sao ta chưa từng thấy a, Cốc Vũ ổ chúng ta trồng rất nhiều linh quả, ta còn chưa trồng loại này đâu.”

một đám đệ tử tự quen thuộc chen chúc đầy sân, Quý Vô Đoan tuyệt vọng nghe bọn họ ríu rít, còn nghe thấy đồ nhi Đình Nhạn nói: “Cái này a, ta cho đệ một chút, đệ thử trồng đi, nói không chừng có thể trồng ra.”

“thật vậy chăng? Cảm ơn sư tỷ!”

“Sư đệ, sư đệ, chia cho ta mấy hạt!”

“Sư tỷ, sư huynh này là đạo lữ của tỷ, sao hắn không nói lời nào?”

Liêu Đình Nhạn theo chân bọn họ nói đùa: “hắn không thích nói chuyện, các ngươi đừng nháo hắn, nếu không hắn tức giận liền bắt các ngươi bán tới Ma Vực.”

một đám tiểu đệ tử cười ha ha ha, trong không khí tràn ngập sung sướng.

Chỉ có ổ chủ và một đám trưởng lão phía sau, hoảng hốt đỡ cây trúc bên cạnh, nâng tay áo lau mồ hôi trên mặt.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện