Tống Cửu Uyên nhất thời không nhìn thấu được Khương Quán.
Khương Quán cũng không muốn để hắn nhìn thấy vì nguyên chủ trong nguyên tác cũng không tốt bụng như nàng, một đường gây sức ép lên người nhà họ Tống, khiến nhà họ Tống chán ghét cùng cực.
Nàng cất túi nước đựng thuốc đi, lại lấy một túi nước khác trong tay đưa cho Tống đại nương tử: “Nương, uống ít nước đi.”
“Cảm ơn.”
Tống đại nương tử nhận lấy túi nước, trực tiếp uống một hơi, ngược lại còn đưa túi nước qua cho Tống Cửu Trì.
“Cửu Trì.”
“Ta không uống!” Tống Cửu Trì mạnh miệng, trực tiếp quay mặt đi, hắn ta chẳng thèm uống nước mà nữ nhân xấu xa này lấy đâu.
Tống đại nương tử lại đưa nước cho Tống Cửu Ly, tiểu nha đầu Tống Cửu Ly này lại khác hẳn, chán ghét vẫn hoàn chán ghét, nhưng cũng không ảnh hưởng đến nàng ta ăn uống.
Vì thế nàng ta uống liền mấy hợp nước nhưng vẫn chẳng cho Khương Quán sắc mặt tốt gì như cũ.
Nhìn thấy cả gia đình bọn họ uống nước một cách nhiệt tình như thế, Thẩm Thiên đảo tròng mắt, nói: “Tổ mẫu, chúng ta không có bản lĩnh, chỉ có thể đổi màn thầu trắng cho ngươi, ngươi có khát không?”
Nàng ta đang cố tình ly gián bọn họ đấy sao? Khương Quán cắn một miếng màn thầu đen sì, thờ ơ nhìn Thẩm Thiên biểu diễn.
Tống lão phu nhân khó khăn nuốt miếng màn thầu trong miệng, cổ họng khô không khốc, bà ta nói với giọng buồn bực tức tối: “Đi đường xa như thế, ai mà không khát?”
Miệng bà ta đã khát đến sắp nổi mụn rồi đây, trước đây nào có từng chịu khổ như vậy bao giờ? “Đại tẩu, chúng ta cũng không thể chỉ chăm sóc bản thân mà không quản nương, đúng chứ?”
Tống nhị nương tử nhìn về phía đại nương tử với vẻ ám chỉ, tính cách đại tẩu này của nàng ta yếu đuối, dễ bắt nạt nhất, chỉ một câu cũng có thể đổi được túi nước của Khương Quán qua đây.
Quả nhiên, Tống đại nương tử nhìn về phía Khương Quán với vẻ rối rắm, Khương Quán lại lạnh lùng đáp: “Vậy lúc bọn họ đổi được màn thầu sao không thấy nói giúp chúng ta? Ta nhớ chúng ta vẫn chưa chia nhà cơ mà.”
Một ít nước mà thôi, không phải nàng bủn xỉn mà chính là chướng mắt mấy người này thích đắc ý.
Tống đại nương tử vội vàng cất túi nước vừa mới định đưa ra về, đúng vậy, rõ ràng vẫn chưa chia nhà, bọn họ vẫn là người một nhà mà.
Nhưng trước đó, đám người kia cũng đã phân chia rất rạch ròi rồi.
“Có thể giống nhau được sao?”
Tống nhị nương tử đầy mồm ngụy biện: “Chúng ta đề hiếu kính nương rồi, ngươi cũng phải hiếu kính nương chứ.”
“Nương, chúng ta phải hiếu kính tổ mẫu.”
Từ nhỏ Tống Cửu Ly đã thân với lão phu nhân, nhìn thấy lão phu nhân mím môi là nàng ta lập tức đau lòng, tổ mẫu đang khát lắm đây.
Tổng đại nương tử lại rối rắm vô cùng, nàng ta vốn có tính cách mềm yếu, nhưng mà thứ này cũng không phải của nàng ta.
Vì thế nàng ta nhìn về phía Khương Quán, Khương Quán đi vài bước qua đó, trực tiếp cất túi nước đi, ánh mắt lạnh lùng rơi lên bọc hàng của Thẩm Thiên: “Nếu ta không nhìn lầm thì trong bọc hàng đó của ngươi có túi nước mà nhỉ.”
Ngoại trừ túi nước ra còn có một ít lương khô, Thẩm Thiên không muốn chia cho mọi người nên mới giấu nhẹm đi như thế, không ngờ lại bị Khương Quán vạch trần.
Sắc mặt nàng ta khó coi hẳn đi, vội vàng ôm chặt bọc hàng của mình, tức giận nói: “Kêu ngươi hiếu kính tổ mẫu mà ngươi còn tính đùn đẩy.”
“Nước của ta không thể so với nước của ngươi, nước của chúng ta lấy từ bên sông, nếu đã muốn hiếu kính tổ mẫu vậy hiển nhiên phải dùng thứ tốt nhất rồi, không phải sao?”
Khương Quán ăn nói tài tình, lão phu nhân lập tức nhìn về phía Thẩm Thiên như hổ đói rình mồi, không sai, hiển nhiên bà ta muốn thứ tốt nhất.
Đón được ánh mắt của lão phu nhân, trong lòng Thẩm Thiên cực kỳ không tình nguyện, thế nhưng phu quân Tống Thần của nàng ta đã mở miệng nói: “Thiên Thiên, chúng ta là vãn bối, cũng không thể khiến tổ mẫu thất vọng được.”
“Ừm.”
Thẩm Thiên xị mặt mở bọc hàng ra, sợ người khác nhìn thấy đồ bên trong nên nàng ta nhanh chóng lấy túi nước ra đưa cho lão phu nhân.
“Tổ mẫu, không phải Thiên Thiên không hiếu kính ngươi mà ta chỉ muốn giữ lại để lát nữa còn lấy ra uống tiếp.”
Khương Quán cũng không muốn để hắn nhìn thấy vì nguyên chủ trong nguyên tác cũng không tốt bụng như nàng, một đường gây sức ép lên người nhà họ Tống, khiến nhà họ Tống chán ghét cùng cực.
Nàng cất túi nước đựng thuốc đi, lại lấy một túi nước khác trong tay đưa cho Tống đại nương tử: “Nương, uống ít nước đi.”
“Cảm ơn.”
Tống đại nương tử nhận lấy túi nước, trực tiếp uống một hơi, ngược lại còn đưa túi nước qua cho Tống Cửu Trì.
“Cửu Trì.”
“Ta không uống!” Tống Cửu Trì mạnh miệng, trực tiếp quay mặt đi, hắn ta chẳng thèm uống nước mà nữ nhân xấu xa này lấy đâu.
Tống đại nương tử lại đưa nước cho Tống Cửu Ly, tiểu nha đầu Tống Cửu Ly này lại khác hẳn, chán ghét vẫn hoàn chán ghét, nhưng cũng không ảnh hưởng đến nàng ta ăn uống.
Vì thế nàng ta uống liền mấy hợp nước nhưng vẫn chẳng cho Khương Quán sắc mặt tốt gì như cũ.
Nhìn thấy cả gia đình bọn họ uống nước một cách nhiệt tình như thế, Thẩm Thiên đảo tròng mắt, nói: “Tổ mẫu, chúng ta không có bản lĩnh, chỉ có thể đổi màn thầu trắng cho ngươi, ngươi có khát không?”
Nàng ta đang cố tình ly gián bọn họ đấy sao? Khương Quán cắn một miếng màn thầu đen sì, thờ ơ nhìn Thẩm Thiên biểu diễn.
Tống lão phu nhân khó khăn nuốt miếng màn thầu trong miệng, cổ họng khô không khốc, bà ta nói với giọng buồn bực tức tối: “Đi đường xa như thế, ai mà không khát?”
Miệng bà ta đã khát đến sắp nổi mụn rồi đây, trước đây nào có từng chịu khổ như vậy bao giờ? “Đại tẩu, chúng ta cũng không thể chỉ chăm sóc bản thân mà không quản nương, đúng chứ?”
Tống nhị nương tử nhìn về phía đại nương tử với vẻ ám chỉ, tính cách đại tẩu này của nàng ta yếu đuối, dễ bắt nạt nhất, chỉ một câu cũng có thể đổi được túi nước của Khương Quán qua đây.
Quả nhiên, Tống đại nương tử nhìn về phía Khương Quán với vẻ rối rắm, Khương Quán lại lạnh lùng đáp: “Vậy lúc bọn họ đổi được màn thầu sao không thấy nói giúp chúng ta? Ta nhớ chúng ta vẫn chưa chia nhà cơ mà.”
Một ít nước mà thôi, không phải nàng bủn xỉn mà chính là chướng mắt mấy người này thích đắc ý.
Tống đại nương tử vội vàng cất túi nước vừa mới định đưa ra về, đúng vậy, rõ ràng vẫn chưa chia nhà, bọn họ vẫn là người một nhà mà.
Nhưng trước đó, đám người kia cũng đã phân chia rất rạch ròi rồi.
“Có thể giống nhau được sao?”
Tống nhị nương tử đầy mồm ngụy biện: “Chúng ta đề hiếu kính nương rồi, ngươi cũng phải hiếu kính nương chứ.”
“Nương, chúng ta phải hiếu kính tổ mẫu.”
Từ nhỏ Tống Cửu Ly đã thân với lão phu nhân, nhìn thấy lão phu nhân mím môi là nàng ta lập tức đau lòng, tổ mẫu đang khát lắm đây.
Tổng đại nương tử lại rối rắm vô cùng, nàng ta vốn có tính cách mềm yếu, nhưng mà thứ này cũng không phải của nàng ta.
Vì thế nàng ta nhìn về phía Khương Quán, Khương Quán đi vài bước qua đó, trực tiếp cất túi nước đi, ánh mắt lạnh lùng rơi lên bọc hàng của Thẩm Thiên: “Nếu ta không nhìn lầm thì trong bọc hàng đó của ngươi có túi nước mà nhỉ.”
Ngoại trừ túi nước ra còn có một ít lương khô, Thẩm Thiên không muốn chia cho mọi người nên mới giấu nhẹm đi như thế, không ngờ lại bị Khương Quán vạch trần.
Sắc mặt nàng ta khó coi hẳn đi, vội vàng ôm chặt bọc hàng của mình, tức giận nói: “Kêu ngươi hiếu kính tổ mẫu mà ngươi còn tính đùn đẩy.”
“Nước của ta không thể so với nước của ngươi, nước của chúng ta lấy từ bên sông, nếu đã muốn hiếu kính tổ mẫu vậy hiển nhiên phải dùng thứ tốt nhất rồi, không phải sao?”
Khương Quán ăn nói tài tình, lão phu nhân lập tức nhìn về phía Thẩm Thiên như hổ đói rình mồi, không sai, hiển nhiên bà ta muốn thứ tốt nhất.
Đón được ánh mắt của lão phu nhân, trong lòng Thẩm Thiên cực kỳ không tình nguyện, thế nhưng phu quân Tống Thần của nàng ta đã mở miệng nói: “Thiên Thiên, chúng ta là vãn bối, cũng không thể khiến tổ mẫu thất vọng được.”
“Ừm.”
Thẩm Thiên xị mặt mở bọc hàng ra, sợ người khác nhìn thấy đồ bên trong nên nàng ta nhanh chóng lấy túi nước ra đưa cho lão phu nhân.
“Tổ mẫu, không phải Thiên Thiên không hiếu kính ngươi mà ta chỉ muốn giữ lại để lát nữa còn lấy ra uống tiếp.”
Danh sách chương