“Tiếp rượu à?”
Doãn Lương đứng trước mặt Lục Lộ, ngay băng ghế dài dưới tầng một Jasmine phương nam, tình cờ gặp.
Hoàng Hải vừa đi rửa tay, Lục Lộ chậm rãi đứng lên.
Trên bàn có vài đĩa hàu, hai chai Saga Bordeaux.
“Người kia đâu?” Doãn Lương hỏi.
Lục Lộ cúi đầu xuống.
“Ăn chút hàu sống đã tưởng mình là tầng lớp thượng lưu rồi à?”
Lục Lộ không lên tiếng.
“Chẳng phải có xe bánh rán sao, cút về nhà ăn bánh rán đi!”
Doãn Lương đẩy cậu một cái, giống hệt đẩy cục bông vậy, chưa hết giận, lại đẩy thêm cái nữa, đẩy thêm cái nữa nữa, đẩy đến nỗi Lục Lộ bỗng nhiên túm lấy tay hắn, hung hăng cắn mạnh lên gan bàn tay.
Là cắn thật, Doãn Lương đau đớn rút tay về: “Đậu má cậu là chó à!”
Lục Lộ dùng một đôi mắt đỏ bừng nhìn hắn chằm chằm.
Doãn Lương kiểm tra tay mình, vết cắn màu hồng.
“Nếu như cậu đồng ý, tớ sẽ không thế này…”
Khe khẽ, Lục Lộ nói.
“Hừ.” Doãn Lương cười trào phúng, “Đều là ngủ, với người kia hay với tớ thì khác nhau chỗ nào chứ…”
Hắn chợt khựng lại, có khác nhau chỗ nào không ta? Lục Lộ trầm tư.
Doãn Lương đỏ mặt.
“Ê, bro.” Hoàng Hải trở về từ phòng vệ sinh, trông thấy Doãn Lương, bèn giả vờ quan sát đồng phục của hắn, “Cũng cao mét bảy à?” Sau đấy rất là ghen tuông hỏi Lục Lộ, “Sao đấy, cục cưng, cưng quen hả?”
Doãn Lương quay đầu bước đi, hắn ngại bẩn.
Bố tổ sư, hắn siết chặt tay, gan bàn tay đau vãi.
“Đệt.” Hoàng Hải ngồi xuống, cầm lấy dao tách hàu sống, “Sao cái thằng đó lại tới đây?”
Lục Lộ nhận dao từ trong tay cậu ta: “Nhóc Hải” Cậu tách hàu ra giúp cậu ta, cười rất dâm, “Tìm gấp cho anh một chiếc xe bánh rán, đồ second-hand.”
Hoàng Hải nhìn cậu y chang nhìn quỷ.
Thịt mềm hấp dẫn, vị nước biển mặn chát, Lục Lộ liếm dao một chút: “Anh thấy ca này có hi vọng rồi đấy.”
Doãn Lương đứng trước mặt Lục Lộ, ngay băng ghế dài dưới tầng một Jasmine phương nam, tình cờ gặp.
Hoàng Hải vừa đi rửa tay, Lục Lộ chậm rãi đứng lên.
Trên bàn có vài đĩa hàu, hai chai Saga Bordeaux.
“Người kia đâu?” Doãn Lương hỏi.
Lục Lộ cúi đầu xuống.
“Ăn chút hàu sống đã tưởng mình là tầng lớp thượng lưu rồi à?”
Lục Lộ không lên tiếng.
“Chẳng phải có xe bánh rán sao, cút về nhà ăn bánh rán đi!”
Doãn Lương đẩy cậu một cái, giống hệt đẩy cục bông vậy, chưa hết giận, lại đẩy thêm cái nữa, đẩy thêm cái nữa nữa, đẩy đến nỗi Lục Lộ bỗng nhiên túm lấy tay hắn, hung hăng cắn mạnh lên gan bàn tay.
Là cắn thật, Doãn Lương đau đớn rút tay về: “Đậu má cậu là chó à!”
Lục Lộ dùng một đôi mắt đỏ bừng nhìn hắn chằm chằm.
Doãn Lương kiểm tra tay mình, vết cắn màu hồng.
“Nếu như cậu đồng ý, tớ sẽ không thế này…”
Khe khẽ, Lục Lộ nói.
“Hừ.” Doãn Lương cười trào phúng, “Đều là ngủ, với người kia hay với tớ thì khác nhau chỗ nào chứ…”
Hắn chợt khựng lại, có khác nhau chỗ nào không ta? Lục Lộ trầm tư.
Doãn Lương đỏ mặt.
“Ê, bro.” Hoàng Hải trở về từ phòng vệ sinh, trông thấy Doãn Lương, bèn giả vờ quan sát đồng phục của hắn, “Cũng cao mét bảy à?” Sau đấy rất là ghen tuông hỏi Lục Lộ, “Sao đấy, cục cưng, cưng quen hả?”
Doãn Lương quay đầu bước đi, hắn ngại bẩn.
Bố tổ sư, hắn siết chặt tay, gan bàn tay đau vãi.
“Đệt.” Hoàng Hải ngồi xuống, cầm lấy dao tách hàu sống, “Sao cái thằng đó lại tới đây?”
Lục Lộ nhận dao từ trong tay cậu ta: “Nhóc Hải” Cậu tách hàu ra giúp cậu ta, cười rất dâm, “Tìm gấp cho anh một chiếc xe bánh rán, đồ second-hand.”
Hoàng Hải nhìn cậu y chang nhìn quỷ.
Thịt mềm hấp dẫn, vị nước biển mặn chát, Lục Lộ liếm dao một chút: “Anh thấy ca này có hi vọng rồi đấy.”
Danh sách chương