Hai gò
má trắng mịn, môi anh đào cong lên, lông mi nhướng cao, mái tóc đen nhánh tựa
tiểu tiên tử dạo chơi phàm trần làm Từ Chấn nhìn không chớp mắt, nén cảm giác
muốn chạm vào cô để xác định cô có phải người thật hay không.
“Thiếu chủ, ngài đừng đến gần quá !” Lâm Minh Hiên nhanh chân hô.
“Nàng ngủ rất ngon sẽ không sớm tỉnh lại .” Từ Chấn rốt cục đụng vào nàng, nàng thật ấm áp cũng rất mềm mại, cảm giác kỳ diệu khiến nơi nào đó trong lòng hắn tan chảy.
Thân là nhi tử của xà vương Từ Chấn từ nhỏ đã không thiếu bất cứ thứ gì, căn bản không cần mở miệng đã có được tất cả! Nhưng vật trong nháy mắt này cũng vật hắn từ lúc chào đời tới nay lần đầu tiên muốn có được.
Hắn muốn nàng! Muốn nàng! Không thể nói rõ nguyên nhân vì sao, hắn chỉ biết bản thân muốn nàng...“Thiếu chủ, ngài tu luyện chưa xong, tốt nhất vẫn mau quay về mật thất đi !” Nhan Thán Sinh mất hết kiên nhẫn hối thúc.
“Đừng ra lệnh cho ta!” Từ Chấn đáp trả một câu vẫn không chịu rời đi.
Đúng lúc này Vũ Lâm cảm thấy một sức nặng, mơ mơ màng màng mở hai mắt phát hiện trên người có một có một con rắn lớn màu trắng bạc trên người!
Đây là con rắn lớn nhất nàng từng thấy, nàng nói không nên lời nó dài bao nhiêu, chỉ thấy toàn bộ thân mình nó đặt trên người nàng tựa hồ muốn quấn nàng chết, mà đầu rắn còn đối mặt với cô, con ngươi màu vàng phát ra tia sáng lạnh lùng, lưỡi còn đưa dài ra rất dọa người.
“A, a......” Vũ Lâm bắt đầu run rẩy, hoảng sợ trừng mắt nhìn con rắn lớn trước mắt, sức lực toàn thân giống như bị người rút cạn, muốn di động một chút cũng không được.
Trong lúc giữa người và rắn giằng co chỉ thấy con rắn lớn màu bạc vươn lưỡi ra đột nhiên liếm qua môi Vũ Lâm, tuy rằng một nụ hôn rất nhẹ nhàng rất ngắn ngủi lại làm cho Vũ Lâm hoàn toàn ngây dại!
Nụ hôn đầu tiên của cô, vận mệnh tạm dừng vào giờ khắc này.
“A!” Nàng rốt cục tìm lại được thanh âm vỡ tan của mình hóa thành tiếng thét bật ra khỏi miệng.
Không được!Thật sự quá đáng sợ!Nàng rốt cuộc chịu không được! Tim cô đột nhiên kéo căng, đưa tay kéo con rắn kia ra vứt sang một bên.
Vũ Lâm nhảy dựng lên chạy về hướng trước miếu nhưng cô sợ tới mức hai chân nhũn ra, không có lực muốn chạy cũng khó khăn.
Sau khi thở mấy hơi hổn hển, nàng mới chậm rãi quay đầu muốn nhìn xem kết quả con rắn lớn kia thế nào? Không ngờ nàng nhất nhìn kỹ nhưng lại phát hiện con rắn lớn màu bạc lại không nhúc nhích!
A...... Tại sao lại như vậy nha? Chẳng lẽ nó bị thương rồi?Chẳng lẽ vì vậy mà chết ư?
Vũ Lâm do dự trong chốc lát, mới ngồi xổm xuống quan sát.Thật rồi, con rắn này thật không cử động!
Nàng vươn tay nhỏ bé sờ lên thân rắn lạnh như băng, không thể tin được nàng chẳng qua vung tay lên lại giết chết con rắn này!
Ở trong thôn giết rắn chính là chuyện thiên đại, nghe nói người nào cũng cung kính xà thần, nếu có ai dám tùy tiện mạo phạm đến bộ tộc xà thần cả đời sẽ bị nguyền rủa.
“Ta...... Ta...... Thực xin lỗi!” Nước mắt trong đôi mắt to của Vũ Lâm rơi xuống, nàng khóc thật thảm thiết.
Nàng vừa rồi bởi vì quá sợ hãi bằng không nàng làm sao dám bất kính tộc xà thần? Hiện tại nàng nên làm gì bây giờ? Nếu để cho người khác biết, nàng nhất định sẽ bị trách phạt thật nặng, nói không chừng ngay cả cha mẹ nàng cũng bị liên lụy.
“Không được! Việc này tuyệt đối không thể bị phát hiện!” Sau khi Vũ Lâm khóc xong mới cắn môi quyết định chôn con rắn này .
Vì thế nàng cầm lấy một nhánh cây dùng sức đào đất, đối với một cô bé tuổi còn nhỏ đây không phải công việc dễ dàng, đến khi nàng đào ra được một cái lỗ thích hợp, nàng đã sớm mệt đứt hơi không còn sức.
Lòng bàn tay xướt da đổ máu nhưng nàng tuyệt không dám chậm lại động tác, cuối cùng nàng quỳ xuống trước con rắn, chấp tay khẩn cầu nói:“Thực xin lỗi, đều là ta sai, nếu ngươi muốn nguyền rủa cứ tìm ta là được, ngàn vạn đừng tìm cha mẹ của ta, van cầu ngươi!”
Sau khi thành tâm cầu nguyện, nàng mới cố hết sức ôm lấy con rắn lớn, cẩn thận đem nó bỏ vào trong hố, sau đó chậm rãi đắp đất lên, lá cây cùng hòn đá nhỏ, thẳng đến trở thành một đống đất nhỏ.
Trong quá trình làm, nước mắt Vũ Lâm không ngừng tuôn rơi, cái miệng nhỏ nhắn cũng không người nói xin lỗi, cuối cùng nàng dập đầu ba cái mới chịu lau nước mắt xoay người rời đi.
Mà trước miếu xà vương mẫu thân của nàng cũng đang kích động tìm nàng!
“Lão thiên gia của ta!”
Chuyện xảy ra đột nhiên ba người bên cạnh đều không kịp đến cứu, trơ mắt nhìn thân rắn của Từ Chấn bị vứt vào trong hố, mà xà tộc lại nghiêm khắc quy định không được hiện thân trước mặt người phàm, bởi vậy bọn họ chỉ có thể nhìn tiểu cô nương mai táng Từ Chấn.
“Thiếu chủ, ngài đừng đến gần quá !” Lâm Minh Hiên nhanh chân hô.
“Nàng ngủ rất ngon sẽ không sớm tỉnh lại .” Từ Chấn rốt cục đụng vào nàng, nàng thật ấm áp cũng rất mềm mại, cảm giác kỳ diệu khiến nơi nào đó trong lòng hắn tan chảy.
Thân là nhi tử của xà vương Từ Chấn từ nhỏ đã không thiếu bất cứ thứ gì, căn bản không cần mở miệng đã có được tất cả! Nhưng vật trong nháy mắt này cũng vật hắn từ lúc chào đời tới nay lần đầu tiên muốn có được.
Hắn muốn nàng! Muốn nàng! Không thể nói rõ nguyên nhân vì sao, hắn chỉ biết bản thân muốn nàng...“Thiếu chủ, ngài tu luyện chưa xong, tốt nhất vẫn mau quay về mật thất đi !” Nhan Thán Sinh mất hết kiên nhẫn hối thúc.
“Đừng ra lệnh cho ta!” Từ Chấn đáp trả một câu vẫn không chịu rời đi.
Đúng lúc này Vũ Lâm cảm thấy một sức nặng, mơ mơ màng màng mở hai mắt phát hiện trên người có một có một con rắn lớn màu trắng bạc trên người!
Đây là con rắn lớn nhất nàng từng thấy, nàng nói không nên lời nó dài bao nhiêu, chỉ thấy toàn bộ thân mình nó đặt trên người nàng tựa hồ muốn quấn nàng chết, mà đầu rắn còn đối mặt với cô, con ngươi màu vàng phát ra tia sáng lạnh lùng, lưỡi còn đưa dài ra rất dọa người.
“A, a......” Vũ Lâm bắt đầu run rẩy, hoảng sợ trừng mắt nhìn con rắn lớn trước mắt, sức lực toàn thân giống như bị người rút cạn, muốn di động một chút cũng không được.
Trong lúc giữa người và rắn giằng co chỉ thấy con rắn lớn màu bạc vươn lưỡi ra đột nhiên liếm qua môi Vũ Lâm, tuy rằng một nụ hôn rất nhẹ nhàng rất ngắn ngủi lại làm cho Vũ Lâm hoàn toàn ngây dại!
Nụ hôn đầu tiên của cô, vận mệnh tạm dừng vào giờ khắc này.
“A!” Nàng rốt cục tìm lại được thanh âm vỡ tan của mình hóa thành tiếng thét bật ra khỏi miệng.
Không được!Thật sự quá đáng sợ!Nàng rốt cuộc chịu không được! Tim cô đột nhiên kéo căng, đưa tay kéo con rắn kia ra vứt sang một bên.
Vũ Lâm nhảy dựng lên chạy về hướng trước miếu nhưng cô sợ tới mức hai chân nhũn ra, không có lực muốn chạy cũng khó khăn.
Sau khi thở mấy hơi hổn hển, nàng mới chậm rãi quay đầu muốn nhìn xem kết quả con rắn lớn kia thế nào? Không ngờ nàng nhất nhìn kỹ nhưng lại phát hiện con rắn lớn màu bạc lại không nhúc nhích!
A...... Tại sao lại như vậy nha? Chẳng lẽ nó bị thương rồi?Chẳng lẽ vì vậy mà chết ư?
Vũ Lâm do dự trong chốc lát, mới ngồi xổm xuống quan sát.Thật rồi, con rắn này thật không cử động!
Nàng vươn tay nhỏ bé sờ lên thân rắn lạnh như băng, không thể tin được nàng chẳng qua vung tay lên lại giết chết con rắn này!
Ở trong thôn giết rắn chính là chuyện thiên đại, nghe nói người nào cũng cung kính xà thần, nếu có ai dám tùy tiện mạo phạm đến bộ tộc xà thần cả đời sẽ bị nguyền rủa.
“Ta...... Ta...... Thực xin lỗi!” Nước mắt trong đôi mắt to của Vũ Lâm rơi xuống, nàng khóc thật thảm thiết.
Nàng vừa rồi bởi vì quá sợ hãi bằng không nàng làm sao dám bất kính tộc xà thần? Hiện tại nàng nên làm gì bây giờ? Nếu để cho người khác biết, nàng nhất định sẽ bị trách phạt thật nặng, nói không chừng ngay cả cha mẹ nàng cũng bị liên lụy.
“Không được! Việc này tuyệt đối không thể bị phát hiện!” Sau khi Vũ Lâm khóc xong mới cắn môi quyết định chôn con rắn này .
Vì thế nàng cầm lấy một nhánh cây dùng sức đào đất, đối với một cô bé tuổi còn nhỏ đây không phải công việc dễ dàng, đến khi nàng đào ra được một cái lỗ thích hợp, nàng đã sớm mệt đứt hơi không còn sức.
Lòng bàn tay xướt da đổ máu nhưng nàng tuyệt không dám chậm lại động tác, cuối cùng nàng quỳ xuống trước con rắn, chấp tay khẩn cầu nói:“Thực xin lỗi, đều là ta sai, nếu ngươi muốn nguyền rủa cứ tìm ta là được, ngàn vạn đừng tìm cha mẹ của ta, van cầu ngươi!”
Sau khi thành tâm cầu nguyện, nàng mới cố hết sức ôm lấy con rắn lớn, cẩn thận đem nó bỏ vào trong hố, sau đó chậm rãi đắp đất lên, lá cây cùng hòn đá nhỏ, thẳng đến trở thành một đống đất nhỏ.
Trong quá trình làm, nước mắt Vũ Lâm không ngừng tuôn rơi, cái miệng nhỏ nhắn cũng không người nói xin lỗi, cuối cùng nàng dập đầu ba cái mới chịu lau nước mắt xoay người rời đi.
Mà trước miếu xà vương mẫu thân của nàng cũng đang kích động tìm nàng!
“Lão thiên gia của ta!”
Chuyện xảy ra đột nhiên ba người bên cạnh đều không kịp đến cứu, trơ mắt nhìn thân rắn của Từ Chấn bị vứt vào trong hố, mà xà tộc lại nghiêm khắc quy định không được hiện thân trước mặt người phàm, bởi vậy bọn họ chỉ có thể nhìn tiểu cô nương mai táng Từ Chấn.
Danh sách chương