Dây cương của cuộc sống

......

Tết đến gần, người luôn lo liệu việc gia đình hơn mười năm như Triệu Lan đã bỏ lại nhiều thứ: không chuẩn bị đồ Tết cho nhà mới, không quét bụi hay dọn dẹp. Thay vào đó, cô nán lại nhà sư tỷ ở Bách Châu một tháng, tận tình giúp đỡ sư tỷ trong mọi việc.

Vương Lê thương xót đôi chân Triệu Lan, không nỡ để Triệu Lan làm việc nhà, trong khi Triệu Lan nhìn Vương Lê dọn nhà chậm rì rì mà sốt cả ruột, sư tỷ lau một cánh cửa sổ nhỏ thôi cũng hết nửa tiếng, Triệu Lan quả quyết giựt lấy giẻ lau từ tay sư tỷ: "Nhìn đây."

Có một câu hỏi luôn lởn vởn trong đầu Vương Lê: Năm mới mình nên đến tỉnh lỵ, hay là Triệu Lan ở lại đây? Vương Lê lo lắng dang tay ôm eo Triệu Lan, Triệu Lan quay lại trừng mắt với cô: "Chị làm thế sao em lau được?"

Vương Lê hoàn hồn, lại bắt đầu nói đùa, tay còn lại cũng vòng qua eo sư muội, tựa cằm lên vai cô: "Thế này thì sao?"

Toàn thân Triệu Lan tê dại trước chuỗi vịn, ôm và dựa của sư tỷ, Triệu Lan cứng người, quay lại nhìn sư tỷ: "Chị đừng như vậy." Trong giọng thì thầm nhẹ nhàng của Triệu Lan vẫn mang dư âm của Hoa Đán năm xưa, Vương Lê nhắm mắt lại, hồi tưởng một lúc: "Nghe thật hay."

Triệu Lan vứt giẻ lau đi, bất lực ôm lại sư tỷ: "Ngay cả sinh nhật của Mão Sinh em cũng không về."

"Con bé có người đón sinh nhật cùng, không thiếu bạn bè." Vương Lê nói bên tai cô.

"Chỉ sợ không phải bạn bè bình thường."

"Con bé cũng đã đến độ tuổi khác thường."

Sư tỷ luôn như vậy, lúc nào cũng buông thả con thái quá, con làm gì cũng đúng, làm gì cũng hợp lý. Nếu là trước đây khi Triệu Lan vẫn nóng tính, không chừng cô sẽ lại nói "Không phải con chị sinh ra". Nhưng sau một thời gian dài như vậy, Triệu Lan nhìn những mảnh vỡ cuộc đời mình được gắn lại với nhau, cô không thể không thừa nhận rằng làm mẹ phải chấp nhận quy luật, chấp nhận số mệnh.

Càng là những đứa trẻ có chủ kiến, càng dễ rời xa cha mẹ để tự khám phá thế giới của riêng chúng, cả bên ngoài lẫn bên trong, người khác không thể thay thế được suy nghĩ và nhận thức của đứa trẻ.

Triệu Lan không nói đến Mão Sinh nữa, cuối cùng đưa ra lời mời: "Chị và em có thể về tỉnh lỵ đón năm mới được không?" Một căn hộ hai phòng ngủ là đủ.

Sư tỷ cười, lúm đồng tiền nở rộ: "Được." Cô chỉ chờ đợi câu nói này.

Nhưng Vương Lê vẫn còn việc phải làm: "Chị phải về nhà thăm mẹ mấy ngày, chị rất ít khi không ở nhà những dịp 30 Tết qua."

Vừa vặn, vậy Triệu Lan sẽ về tỉnh lỵ bỏ cũ đón mới trước, cũng để tránh cho hai người cùng ra vào trên một chuyến xe, rất không tiện. Từ trước đến nay Triệu Lan đều rất dễ thu hút ánh nhìn, sư tỷ lại càng tích tụ khí chất xinh đẹp khác hẳn người thường hơn, hai người đi với nhau thật quá khiến người đời chú ý.

Dạo này thực sự không biết ai làm việc cho ai. Triệu Lan làm việc cho Vương Lê một thời gian, sau đó đến lượt Mão Sinh. Triệu Lan luôn lo lắng cho tiền đồ của con, cô hy vọng Mão Sinh sẽ ở lại trường kịch tỉnh thay vì quay lại Bách Châu, vì ông Phùng và Vương Lê không ưa nhau, Mão Sinh cũng sẽ không gặp chuyện tốt.

Nhưng Vương Lê không cho Triệu Lan xách túi to túi nhỏ về nhà, cô cởi chiếc áo ở Bách Châu của Triệu Lan ra, nói: "Dễ mượn dễ trả."

Triệu Lan nói mượn cái gì? Cỡ của chúng ta khác nhau. Sư tỷ tủm tỉm cười: "Da ở đây, người không đi đâu được."

Sư tỷ không đành lòng rời xa sư muội dù chỉ là vài ngày, trước khi tiễn Triệu Lan ra khỏi cửa còn thị uy khí chất đàn chị, trong những ngày qua, đó là lần đầu tiên Vương Lê bá đạo cắn vào môi Triệu Lan. Triệu Lan biết cô vẫn luôn nhịn không hỏi rằng: "Chúng ta bây giờ có giống ngày xưa không?"

Mối quan hệ như thế nào cũng là do từng ngày vun đắp nên. Triệu Lan biết Vương Lê luôn kiên nhẫn với cô, Triệu Lan muốn thời gian, Vương Lê cho thời gian, Triệu Lan muốn không gian, Vương Lê lập tức nhường không gian. Đây là người gì thế này? Thánh nhân? Đôi lúc Triệu Lan muốn sư tỷ đừng biết điều như vậy.

Vương Lê hiện giờ không biết điều, cô cắn môi rồi cắn má, cắn má lại cắn tai. Triệu Lan nói chị là cẩu sư tỷ à? Nhưng trong thâm tâm cô buông hết đồ đạc xuống trước tràng đắm đuối của cẩu sư tỷ. Triệu Lan giẫm lên chiếc chân giả bằng hợp kim magie, mãnh liệt đáp trả sư tỷ, cuối cùng, cô nâng mặt Vương Lê: "Chị luôn không thành thật, mấy năm nay rốt cuộc chị có hay không?"

Sư tỷ cười: "Lần sau gặp chị sẽ nói cho em biết."

Vương Lê luôn như vậy, Triệu Lan dù không đành lòng đi nhưng cô phải về nhà ở tỉnh lỵ, cô cũng cần biết tình hình của Mão Sinh: "Miệng con bé cũng toàn nói dối, buổi tối em gọi đến, con bé nói là đang ở nhà, nhưng sao em lại nghe thấy tiếng nhạc nhảy bên ngoài quảng trường to như thế? Rõ ràng khu dân cư nhà em khép kín cơ mà."

Trong nụ cười của Vương Lê có chút bí hiểm, tiếp tục nói dối: "Có lẽ khu dân cư mới lập một đội múa quảng trường." Trong khi tay không ngừng xoá lịch tin nhắn của Mão Sinh trên điện thoại - Sư phụ, con đã có bạn gái, chính là chị Ấn. Sư phụ đừng nói với mẹ con nhé.

Sư phụ, chúng con đã làm cùng nhau rồi.

Trước đây điểm số của Mão Sinh không tốt, nhưng khả năng ngữ văn được thấm nhuần nhờ kỹ năng luyện hí văn nhiều năm, chữ "rồi" được thêm vào một cách rất đáng suy ngẫm, khiến Vương Lê một lần nữa sợ hãi toát mồ hôi lạnh vào nửa đêm. Sau đó nghĩ lại, cũng đâu thể mang thai, chúng hẵng còn tuổi xuân phơi phới, đâu giống bà cô 40 tuổi như cô, sư phụ có thể nhịn được, nhưng đồ đệ thì không.

Không thể nhịn được, đồ đệ ở lại nhà Ấn Tú nhiều đêm, vẫn là Ấn Tú hiểu chuyện, cô nói: "Sắp đến Tết, chân mẹ em hiện không ổn mà em vẫn muốn làm phiền mẹ về dọn dẹp nhà cửa chuẩn bị đón năm mới sao?"

Mão Sinh nghĩ cũng có lý, cô dùng hết tiền tiêu vặt mua đồ Tết như người lớn, sau đó về nhà lau chùi nhà cửa từ trên xuống dưới, xong xuôi, Mão Sinh đòi Ấn Tú ban thưởng: "Chị xem kìa, em tự làm việc nhà cũng rất giỏi chứ." Giống Triệu Lan, Ấn Tú không tin tưởng để Mão Sinh làm việc nhà, cho nên từng tước đi rất nhiều cơ hội luyện tập của cô bé.

Ấn Tú hỏi: "Đã giặt chăn ga gối đệm chưa? Đã phơi chăn nhân lúc trời nắng chưa? À, phải lật lại phơi hai lần đấy. Còn có món lạp xưởng ướp người Bách Châu hay ăn trong Tết Nguyên đán, em đã chuẩn bị chưa?"

Hỏi xong, Mão Sinh câm bặt, thế là Ấn Tú đến nhà mới của Mão Sinh, dành cả ngày được nghỉ cho những việc này. Hai người trẻ một nghèo hai trắng ra chợ tìm chỗ làm lạp xưởng thay, thấy nhà không đủ đĩa và cốc trà nên cũng mua thêm.

"Không có nhiều khách đến nhà em, không dùng đến đâu." Mão Sinh nói.

"Phải cần. Em sắp tốt nghiệp, sắp đi làm, dù không có người thân đến chơi, sau này chắc chắn sẽ có ít nhiều đồng nghiệp đến." Ấn Tú nghiêm túc như đang lựa đồ cho ngôi nhà nhỏ của cô và Mão Sinh. Trong chợ, Mão Sinh ngẩn ngơ nhìn Ấn Tú, một lúc sau mới nói: "Chị thật tốt."

Nếu Triệu Lan biết con gái mình cũng đang bị bạn gái cắn trong khi bản thân đang bị cẩu sư tỷ cắn vào mặt, có lẽ cô sẽ tự kỷ hơn nửa năm, may mà cô không biết.

Mão Sinh thích dính lấy Ấn Tú, Ấn Tú thích nắm tay Mão Sinh dạo chơi sau giờ tan làm. Giờ đây cô có thể tự tin đến các trung tâm mua sắm lớn ở tỉnh, hai đứa trẻ vì chuẩn bị đồ Tết mà túi tiền trống trơn ngơ ngác nhìn nhau sau khi thấy giá quần áo và trang sức qua tấm kính cửa hàng, nhưng trong lòng họ đang mỉm cười.

"Đợi em đi làm là được." Mão Sinh nói. Toàn bộ số tiền tiêu vặt của cô đã tiêu vào nhà mới.

"Đợi tháng sau chị được phát lương là được." Ấn Tú nói. Số tiền tiết kiệm của cô đã đưa cho chủ nhà và Ấn Tiểu Thường, cô không nhận 5.000 tệ của anh Hạo, đã trả lại khi có cơ hội.

Móc trong túi ra gom lại cả thảy 20 tệ, hai người chen vào sạp hàng thưởng thức những que xiên nướng không biết có sạch sẽ hay không. Cuối cùng, về nhà kéo rèm lại, Mão Sinh dồi dào sinh lực sau một ngày học tập và cả đêm mua sắm, Ấn Tú nằm nghiêng ráo nước sau một ngày làm việc và cả đêm dạo chơi, sức trẻ vô tận của họ kéo dài đến nửa đêm mới chịu đi ngủ, những người trẻ sống một cuộc đời nghèo khó nhưng hạnh phúc.

Mão Sinh có chút giống sư phụ, cô không thích giấu diếm bất cứ chuyện gì với người nhà: "Chờ mẹ em về, em sẽ nói cho mẹ biết chúng ta đang yêu nhau, hiện tại sư phụ em đã biết."

Ấn Tú kinh ngạc: "Sư phụ em nói gì?"

"Sư phụ bảo em pha trà kỷ tử và nhãn nhiều hơn cho chị, dặn em ngày nào cũng cho chị uống." Câu trả lời của Mão Sinh khiến Ấn Tú hiểu ra, thảo nào Mão Sinh từ sớm đã đợi cô với một tách trà nóng.

"Liệu mẹ em có đồng ý không?" Ấn Tú lo lắng về cô bác từng nằm trong phòng bệnh yêu cầu cô về sớm.

"Mẹ em quyết liệt phản đối chuyện giữa em và Du Nhậm, thậm chí còn bí mật chuyển em sang trường khác. Nhưng em nghĩ dạo này thái độ của mẹ em đã có chút thay đổi. Tuy lúc nào cũng muốn nghe ngóng xem em đang ở bên ai hoặc đang làm gì, nhưng không còn đề phòng như trước nữa." Mão Sinh nói rằng sớm muộn gì mẹ em cũng sẽ đồng ý: "Không còn cách nào đâu, sư phụ ủng hộ em mà."

"Ấn Tú, chị có nói cho mẹ chị biết không?" Mão Sinh ngây thơ, nhưng cũng hiểu chuyện này rất khó.

Quả nhiên, Ấn Tú nói rằng cô sẽ không bao giờ làm vậy. Cô từng kể với Mão Sinh về người mẹ cay nghiệt chỉ biết dựa dẫm vào đàn ông của mình, nhưng chưa kể rằng nếu Ấn Tiểu Thường biết chuyện này, những lời bà ấy thốt ra sẽ là những tràng chửi khó nghe nhất trên đời: "Bà ấy sẽ không đồng ý, dạo này việc sửa sang nhà cửa đã xong, bà ấy lúc nào cũng giục chị đi xem mắt."

"Chị mới 20 tuổi mà." Mão Sinh nói.

"Bà ấy sinh ra chị năm 18 tuổi." Ấn Tú cười khổ: "Mão Sinh, chị nói chị không có cha, không phải vì ông ấy qua đời, mà là đến mẹ chị cũng không rõ cha chị là ai. Theo cách nói của mọi người trong nhà máy dệt 3, chị là đứa con hoang." Thế nên Ấn Tiểu Thường bị đứa con hoang liên luỵ suốt 20 năm, đến tuổi trung niên, bà chỉ có thể nở mày nở mặt vì hai điều: sửa sang ngôi nhà và gả con gái cho một giàu có.

Bất kể người đó kết hôn lần thứ hai hay thứ ba, thứ ba mươi hay bốn mươi cũng kệ, chỉ cần có tiền là được.

Đôi mắt Mão Sinh rung động, cô ôm Ấn Tú, nhẹ nhàng vỗ lưng Ấn Tú: "Chị không phải như vậy, chị là người yêu của Bạch Mão Sinh."

Những lời ngọt ngào nhất cô từng nói đều là "rất thích chị", nhưng hai chữ "người yêu" có hơi lỗi thời này lại làm đau trái tim Ấn Tú, Ấn Tú nói, em có biết "người yêu" nghĩa là gì không? Theo cách nói của người xưa, đó là cách xưng hô của bạn đời, điều này Mão Sinh cũng biết, Mão Sinh thường nghe bạn bè, đồng nghiệp của mẹ nói "người yêu của tôi" để chỉ ông xã, bà xã ở nhà của họ. Ngay cả chú Giả ở Cục Văn hóa suốt ngày bị người bị vợ thứ hai đánh mặt mũi bầm dập cũng nói thế.

Họ có thật sự yêu nhau không? Mão Sinh trả lời: "Người yêu là người em yêu." Lời Mão Sinh nhẹ nhàng nói ra, trái tim Mão Sinh hoàn toàn căng ra và phồng lên, cô nói, Ấn Tú, em không chỉ thích chị, đó là tình yêu.

Ấn Tú nhìn Mão Sinh bằng đôi mắt sáng ngời, sau đó vuốt ve tai Mão Sinh: "Mão Sinh, chị chỉ biết rằng chỉ cần nhìn thấy em và nghĩ đến em là chị sẽ hạnh phúc. Khi chị rửa bát trong quán bún, khi chị bưng trà trong nhà hàng, khi chị phát tờ rơi quảng cáo và mặt dày gõ cửa từng nhà để tiếp thị trong khu chung cư, khi chị tủi thân, khi chị cảm thấy khó chịu, chỉ cần nghĩ đến em, bầu trời lại bừng sáng."

Cho nên, Mão Sinh, Ấn Tú nói, chị muốn cho em tất cả những gì chị có thể cho, nhưng tuyệt đối không được để mẹ chị biết. Bà ấy quá cay độc, lúc nào cũng giương nanh múa vuốt thể như ai cũng mắc nợ bà ấy. Chị không muốn bà ấy làm tổn thương em.

Lời nói của Ấn Tú khiến Mão Sinh buông bỏ ý muốn mẹ Ấn Tú sẽ chấp nhận họ. Những gì mẹ Ấn Tú không thể cho, cô hy vọng Triệu Lan có thể cho họ.

Khi Triệu Lan nghĩ về sư tỷ trên xe buýt trở về tỉnh lỵ, Mão Sinh gửi một tin nhắn cho Triệu Lan: Mẹ ơi, con muốn thú nhận một điều với mẹ. Không phải mẹ từng bảo con "thử" thích con trai sao? Con không thể làm được, bởi vì con yêu Ấn Tú.

Triệu Lan đáp: Con biết cái khỉ gì về tình yêu.

Cô con gái chỉ mới phát triển phôi thai của cô đáp: Đó là cảm giác của sư phụ đối với mẹ.

Vấn đề lại chết yểu ở đây. Triệu Lan tắt điện thoại, ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ, đây là bài toán nan giải gì vậy? Cô yêu nhưng lại không muốn con gái mình yêu theo cách ấy. Sau khi suy nghĩ rất lâu, rất lâu, Triệu Lan nhìn cái chân tàn tật của mình, hỏi sư tỷ: "Mão Sinh lại thích một cô gái, em phải làm sao đây?"

Vương Lê đặt kịch bản xuống và trả lời: A Lan, em có thể chấp nhận bất trắc của chúng ta, nhưng không thể chấp nhận bất trắc của Mão Sinh sao?

Cuộc đời đầy những bất trắc. Triệu Lan bất ngờ yêu sư tỷ, bất ngờ gặp ông Bạch sau thất bại, bất ngờ kết hôn, bất ngờ chịu thêm một nhát dao để sinh ra Mão Sinh, bất ngờ mất chồng, bất ngờ gặp lại sư tỷ, bất ngờ mất một chân, bất ngờ lật mặt với nhà mẹ ruột... Đắng cay ngọt bùi đã nếm đủ cả, nhân sinh cuộc đời đếm đi đếm lại còn lại mấy chục năm, cô còn bao nhiêu năng lượng để đối mặt với bất trắc của Mão Sinh đây?

Bất trắc nhiều vô kể và cũng không thể tránh khỏi: đừng cố chấp bám víu sợi dây thừng của cuộc sống vì nó sẽ không tuân theo mệnh lệnh. Sư tỷ là người thông minh, sư tỷ cưỡi ngựa mà không cầm dây cương, tuy mấy năm qua vẫn độc thân nhưng vẫn sống rất bình yên. Khi cần lùi bước sẽ lùi bước, khi cần tiến lên sẽ tiến lên, khi cần nhượng bộ sẽ nhượng bộ, vì mãnh thú mang tên cuộc sống có nhịp độ riêng của nó.

Thử buông bỏ dây cương, Triệu Lan vẫn không thể buông bỏ thể diện, giống như lời yêu cầu Mão Sinh là không được yêu trước 20 tuổi, cô nói: "Nhớ đừng ảnh hưởng đến công việc và học tập, chú ý đến tác động xã hội."

Mão Sinh giơ điện thoại nhảy cẫng lên: "Mẹ! Con yêu mẹ!" Sau đó trả lời bằng một tin nhắn khiến Triệu Lan hộc máu mồm: "Vậy vài ngày sau con sẽ ở nhà Ấn Tú, chị ấy cũng đến tỉnh làm việc."

Triệu Lan bấm mạnh điện thoại phát ra tiếng cạch cạch: "Con mà không về thì cứ liệu hồn!" Vẫn tức giận, cô lại hỏi Vương Lê: "Khi nào chị mới đến tỉnh lỵ? Còn nữa, họ Vương kia, rốt cuộc chị từng có ai? Mão Sinh học hư theo chị, chị có biết không? Con bé vừa chia tay chưa lâu đã đòi ở nhà Tiểu Ấn kìa!"

......
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện