Đứa thứ hai mà Nhược Y sinh ra đúng với nguyện vọng của Thiếu Hàn là một nữ nhi. Thiếu Hàn coi nữ nhi này như bảo bối, mọi điều nữ nhi làm hắn đều rất tán thành. Nữ nhi của hắn tên là Lãnh Bối Nhi năm nay vừa tròn mười năm tuổi. Người ta nói con gái chính là người tình kiếp trước của cha quả không sai. Từ khi Lãnh Bối Nhi ra đời. Nhược Y lại thấy rất ghen tỵ với chính con đẻ của mình. Thiếu Hàn tuy đối với Nhược Y chỉ có yêu chứ không có chán. Nhưng hắn mở lời luôn chỉ là Bối Nhi Bối Nhi

Điều đáng tức giận nhất chính là hắn còn bao che cho mọi chuyện xấu của Lãnh Bối Nhi. Chuyện mà nàng không thể chấp nhận được chính là hắn cùng với con gái ép hôn một nam nhân

Sáng hôm ấy khi tỉnh dậy nàng không thấy Thiếu Hàn bên cạnh liền đi đến ngự hoa viên tìm kiếm. Thấy trong ngự hoa viên có một thiếu niên lạ mặt nhìn rất tuấn tú nhưng nhìn qua cũng chỉ khoảng mười bảy tuổi mà thôi. Nàng thấy ba người Thiếu Hàn Bối Nhi cùng thiếu niên đó ngồi nói chuyện. Nàng cũng chẳng muốn đến làm phiền bọn họ liền đứng ngay tại nơi này nhìn xem bọn họ làm gì.

Ở trong đình viện lúc này đáng có cuộc nói chuyện rất gay gắt:

“Cha à hắn chính Nhiếp Chính Phong”

Thiếu Hàn lại híp mắt nhìn thiếu niên trước mắt mà con gái bắt về đánh giá một lượt rồi quay sang nói với Lãnh Bối Nhi:

“Cũng không tồi”

Nhiếp Chính Phong lúc này đã bị điểm huyệt ngồi yên một chỗ không nhúc nhích được lên tiếng nói:

“Bối Nhi nàng tự nhiên dẫn ta đến đây làm gì còn điểm huyệt ta”

Lãnh Bối Nhi lại cười cười đi đến đặt tay lên vai Nhiếp Chính Phong:

“Ta dẫn chàng về ra mắt cha ta”

“Bối Nhi vậy sao lại điểm huyệt đạo của ta”

“Không có gì, chỉ là muốn chàng chắc chắn không chạy mất”

Thiếu Hàn lúc này mới lạnh giọng nói:

“Nhiếp Chính Phong. Con gái của ta đã nhìn trúng ngươi. Ta liền sai người đến Đông Nhiếp Quốc cầu hôn”

Nhiếp Chính Phong trên trán xuất hiện ba vạch đen:

“Cái gì chứ ta đường đường là một nam nhân sao có thể để người ta đến cầu hôn được”

Lãnh Bối Nhi lúc này mới tiến đến ngồi lên đùi Nhiếp Chính Phong:

“Chàng nói như vậy nghĩa là sẽ sai người đến cầu hôn cùng với ta”

“Chuyện này…”

Lãnh Thiếu Hàn lại đập bàn tức giận:

“Còn không đồng ý”

Lãnh Bối Nhi liền tiến đến hôn Nhiếp Chính Phong rồi cười nói:

“Người Lăng Nhật Quốc chúng ta nếu như nữ nhân đã bị mất nụ hôn đầu thì người cướp đi nụ hôn đầu đó phải là phu quân của nữ nhân đó”

Nhiếp Chính Phong trên trán toát mồ hôi lạnh:

“Bối Nhi có nhầm không đó, nàng là tự nhiên hôn ta”

Lãnh Bối Nhi quay sang Thiếu Hàn giả bộ khóc lóc:

“Cha à Chính Phong còn không nhận”

Thiếu Hàn lại quát lên:

“Ngươi còn không chịu trách nhiệm”

Lãnh Bối Nhi không thấy Nhiếp Chính Phong nói gì liền chạy đến bên hồ tính nhảy xuống:

“Chính Phong chàng không thừa nhận, ta còn sống để làm gì”

Nhiếp Chính Phong thấy Lãnh Bối Nhi định nhảy xuống sợ hãi gọi lại:

“Được rồi, được rồi ta liền nói với phụ hoàng đến cầu hôn cùng với nàng”

Cha con Thiếu Hàn sau khi thả Nhiếp Chính Phong đi liền vui vẻ trở về. Nhưng vừa đi một vài bước thì lại gặp bộ dạng như muốn giết người của Nhược Y:

“Mẹ”

“Nhược Y sớm như vậy đã tỉnh rồi”

“Ta còn không tỉnh không biết cha con các người sẽ tạo lên chuyện gì nữa?”

Thiếu Hàn lại chạy đến bên người Nhược Y:

“A Nhược Y ta là giúp nữ nhi bảo bối của chúng ta thôi mà”

“Ta thấy các ngươi đang hại đời một thiếu niên vô tội thì đúng hơn”

Lãnh Bối Nhi lại chạy đến nắm lấy tay kia của Nhược Y:

“Mẹ à, mẹ đã nói đã yêu nam nhân nào phải tìm mọi cách giữ thật chặt người đó mà. Con là không thể một mình giữ chặt được mới tìm cha giúp đỡ nha”

“Các người cũng thật quá khéo miệng đi”

Lăm ngày sau Đông Nhiếp Quốc mang thư cầu hôn đến bảy ngày sau Lãnh Bối Nhi cuối cũng đặt được mục đính oanh oanh liệt liệt lên đường đến Đông Nhiếp Quốc trở thành thái tử phi trong sự vui mừng của Nhược Y và sự hối tiếc của Thiếu Hàn. Nhược Y vui mừng, đúng nàng cuối cùng cũng gả đi được người tình kiếp trước của Thiếu Hàn. Còn Thiếu Hàn hắn lại mất đi nữ nhi bảo bối hắn thương yêu.

Ngoại truyện hoàn
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện