“Nhan Nhan sao vây, nàng chờ ta với”. Thiếu Kì vừa nói vừa chạy theo Nhược Nhan
“Ngươi còn không mau quay lại với Yến Yến kia đi”
“Nhan Nhan nàng sao lại như vậy, ta là chỉ muốn đi cùng với nàng đến tận chân trời góc biển”
Nhược Nhan liếc Thiếu Hàn
“Ngươi chỉ được cái lời nói, sao lúc nãy ngươi để cho nàng ta ngồi trên người mình”
“Nhan Nhan nàng hiểu lầm rồi a, ta là đã đẩy nàng ta ra nhưng nàng ta vẫn bám lấy ta không buông”
Nhược Y lúc này mới lên tiếng:
“Nhược Nhan ngươi là có muốn đi đến nơi tiếp theo hay ở đây ngươi ngươi ta ta cùng Thiếu Kì đây”
“ Được rồi chúng ta đi tiếp”
Thiếu Kì lúc này chạy đến đi sát bên người Nhược Nhan nhưng bị nàng liếc xéo
“Ngươi tránh xa ta một chút”
Thiêu Kì làm bộ mặt ủy khuất nói:
“Nhan Nhan, đừng như vậy a”
Sòng Phát Quán là song bạc lớn nhất ở Linh Nam này. Tiểu nhi lanh lợi tiến đến
“Bốn vị công tử mấy người là muốn đặt lớn, hay đặt nhỏ đây”
Thiếu Hàn lạnh lùng nói
“Ngươi là có ý gì”
Tiểu nhị thấy vị công tử trước mắt tuấn tú bức người, nhưng trên người lại tỏa ra luồng khí lạnh thấu xương run run trả lời
“Ý của nô tài là nếu muốn đặt lớn mời qua bên này, còn nhỏ thì bên kia”
Nhược Y quay sang nói với tiểu nhị
“Đặt lớn, đặt lớn đi bên này”
“Công tử mời”
Bốn người tiến đến bàn đối diện, thấy một nam nhân trung niên gầy gò, đôi mắt tinh ranh đang di truyển mấy cái bát ở trên bàn
“Công tử mời”
Nhược Y không suy nghĩ nhiều, mấy cái nhanh mắt này nàng trước ở trong tổ chức đã từng học, ngay cả nhắm mắt cũng nghe thấy tiếng xúc xắc ở bên trong. Nàng đặt một nén bạc ở cái bát úp bên trái
“Mở”
“Công tử thật may mắn”
Nàng thắng cứ như vậy cho đến ván thứ mười bảy, nụ cười trên khuôn mặt của người điều khiển bàn bạc trở nên ngưng trọng trên trán lấm tấm mồ hôi
Thiếu Hàn đứng bên đã lâu lúc này mới lên tiếng
“Nhược Y muộn rồi, ta thấy chúng ta nên trở về”
“Được rồi, không chơi nữa”
Người điều khiển bàn bạc giữ tay Nhược Y lại nói
“Vị công tử này dừng bước chúng ta chơi thêm vài ván nữa”
“Không muốn, ta giờ muốn quay trở về” Nhược Y hất tay lão ra
“Muốn đi sao, không dễ vậy đâu” Vừa nói hết câu thì có một đám người cao to chạy tới, đao kiếm sáng loáng đến khiếp sợ. Thiếu Kì vung tay khoảng ba người ngã xuống mặt đất. Hai người cứ thế đánh cho đến khi Nhược Nhan bị một tên đại hán kề đao ở cổ
“Dừng tay nếu không hắn sẽ chết”
Nhược Nhan lúc này vùng vẫy khỏi tay tên đại hán, không cẩn thận chiếc trâm trên đầu lại một lần nữa rơi xuống, để lộ ra áng tóc đen mượt mà
“Thì ra là một đại mĩ nhân” Tên đại hán vừa nói vừa đưa tay sờ lên má nàng
Thiếu Kì nổi giận hét lớn
“Nói cho ngươi biết ta là cửu vương gia của Lăng Nhật Quốc, người ngươi đang uy hiếp chính là cửu vương phi. Nếu nàng có mệnh hệ gì thì cái đầu của nhà ngươi sẽ không giữ được”
“Cửu vương gia, cho dù ngươi có là tam vương gia hay hoàng thượng đi nữa cũng không thể sống sót ra khỏi nơi này, còn không mau bỏ kiếm xuống nếu không ta sẽ” Đại hán vừa nói vừa kề mạnh kiếm vào cổ của Nhược Nhan, nàng lúc này đã bị điểm huyệt không cử động được nữa, nên không thể tự mình thoát ra
Thiếu Kì và Thiếu Hàn đã bỏ kiếm xuống lúc này hàng loạt thuộc ha của song bạc tiến vào, hai người dù không có vũ khí, nhưng đối phó với đám lâu la này cũng không phải là điều khó
Đại hán thấy tình hình trước mắt, quát lớn:
“Còn không mau dừng tay”
Hai người nhất loạt ngừng động thủ
“Ngươi tự cầm kiếm đâm mình” Tên đại hán chỉ vào Thiếu Kì nói
“Thiếu Kì đừng” Nhược Nhan lúc này mới nhận thức rõ được độ nguy hiểm, hoảng sợ nói
“Còn không mau làm” Đại hán vừa nói vừa đưa đao kề sát cổ Nhược Nhan hơn, khiến cho chiếc cổ ngọc ngà của nàng xuất hiện máu đỏ
“Ta làm, ngươi đừng tổn hại đến nàng”. Nói rồi đưa kiếm đâm vào bụng của mình
“Không phải ở đó mà là ở phía bên trái”
Thiếu Kì lại chúng một kiếm nữa, lần này là đã gần tim, máu đỏ từ trong miệng vết thương phun ra càng nhiêu
“Ha ha”
Tên đại hán đang cười thì bị Thiếu Hàn dùng ám khí bắn vào cổ khiến cho tiếng cười tắt, cả người ngã xuống đất. Thiếu Hàn tiến tới giải huyệt cho Nhược Nhan. Nàng lúc này gương mặt đã trắng bệch, toàn là nước mắt, chạy đến bên người Thiếu Kì
“Thiếu Kì chàng có sao không”
Thiếu Kì đưa tay điểm huyệt cầm máu, quay lại cười với Nhược Nhan
“Nhan Nhan không sao, nàng quên ta là người võ công cao cường sao, hai nhát đâm này có hề gì”
Đúng lúc này tri phủ Linh Nam chạy đến
“Cửu vương gia thứ lỗi cho tội thần đến chậm chễ”
Tên đại hán nghe thấy hoảng sợ vội vã quỳ xuống xin tha mạng
“Cưu vương gia nô tài có mắt không chòng, mong vương gia thứ tội”
Thiếu Kì lúc này lạnh lùng ra lệnh
“Chuyền lệnh của ta san bằng Sòng Phát Quán này, còn hắn chặt tay trái của hắn, vì lúc nãy đã đắc tội với vương phi của ta, rồi bắt hắn đi xung quân” Thiếu Kì vừa nói vừa chỉ tay hướng tên Đại hán
“Vương gia tha mạng, vương gia tha mạng”
Bốn người bước ra khỏi Sòng Phát Quán trong tiếng kêu thảm thiết của tên đại hán
“Ngươi còn không mau quay lại với Yến Yến kia đi”
“Nhan Nhan nàng sao lại như vậy, ta là chỉ muốn đi cùng với nàng đến tận chân trời góc biển”
Nhược Nhan liếc Thiếu Hàn
“Ngươi chỉ được cái lời nói, sao lúc nãy ngươi để cho nàng ta ngồi trên người mình”
“Nhan Nhan nàng hiểu lầm rồi a, ta là đã đẩy nàng ta ra nhưng nàng ta vẫn bám lấy ta không buông”
Nhược Y lúc này mới lên tiếng:
“Nhược Nhan ngươi là có muốn đi đến nơi tiếp theo hay ở đây ngươi ngươi ta ta cùng Thiếu Kì đây”
“ Được rồi chúng ta đi tiếp”
Thiếu Kì lúc này chạy đến đi sát bên người Nhược Nhan nhưng bị nàng liếc xéo
“Ngươi tránh xa ta một chút”
Thiêu Kì làm bộ mặt ủy khuất nói:
“Nhan Nhan, đừng như vậy a”
Sòng Phát Quán là song bạc lớn nhất ở Linh Nam này. Tiểu nhi lanh lợi tiến đến
“Bốn vị công tử mấy người là muốn đặt lớn, hay đặt nhỏ đây”
Thiếu Hàn lạnh lùng nói
“Ngươi là có ý gì”
Tiểu nhị thấy vị công tử trước mắt tuấn tú bức người, nhưng trên người lại tỏa ra luồng khí lạnh thấu xương run run trả lời
“Ý của nô tài là nếu muốn đặt lớn mời qua bên này, còn nhỏ thì bên kia”
Nhược Y quay sang nói với tiểu nhị
“Đặt lớn, đặt lớn đi bên này”
“Công tử mời”
Bốn người tiến đến bàn đối diện, thấy một nam nhân trung niên gầy gò, đôi mắt tinh ranh đang di truyển mấy cái bát ở trên bàn
“Công tử mời”
Nhược Y không suy nghĩ nhiều, mấy cái nhanh mắt này nàng trước ở trong tổ chức đã từng học, ngay cả nhắm mắt cũng nghe thấy tiếng xúc xắc ở bên trong. Nàng đặt một nén bạc ở cái bát úp bên trái
“Mở”
“Công tử thật may mắn”
Nàng thắng cứ như vậy cho đến ván thứ mười bảy, nụ cười trên khuôn mặt của người điều khiển bàn bạc trở nên ngưng trọng trên trán lấm tấm mồ hôi
Thiếu Hàn đứng bên đã lâu lúc này mới lên tiếng
“Nhược Y muộn rồi, ta thấy chúng ta nên trở về”
“Được rồi, không chơi nữa”
Người điều khiển bàn bạc giữ tay Nhược Y lại nói
“Vị công tử này dừng bước chúng ta chơi thêm vài ván nữa”
“Không muốn, ta giờ muốn quay trở về” Nhược Y hất tay lão ra
“Muốn đi sao, không dễ vậy đâu” Vừa nói hết câu thì có một đám người cao to chạy tới, đao kiếm sáng loáng đến khiếp sợ. Thiếu Kì vung tay khoảng ba người ngã xuống mặt đất. Hai người cứ thế đánh cho đến khi Nhược Nhan bị một tên đại hán kề đao ở cổ
“Dừng tay nếu không hắn sẽ chết”
Nhược Nhan lúc này vùng vẫy khỏi tay tên đại hán, không cẩn thận chiếc trâm trên đầu lại một lần nữa rơi xuống, để lộ ra áng tóc đen mượt mà
“Thì ra là một đại mĩ nhân” Tên đại hán vừa nói vừa đưa tay sờ lên má nàng
Thiếu Kì nổi giận hét lớn
“Nói cho ngươi biết ta là cửu vương gia của Lăng Nhật Quốc, người ngươi đang uy hiếp chính là cửu vương phi. Nếu nàng có mệnh hệ gì thì cái đầu của nhà ngươi sẽ không giữ được”
“Cửu vương gia, cho dù ngươi có là tam vương gia hay hoàng thượng đi nữa cũng không thể sống sót ra khỏi nơi này, còn không mau bỏ kiếm xuống nếu không ta sẽ” Đại hán vừa nói vừa kề mạnh kiếm vào cổ của Nhược Nhan, nàng lúc này đã bị điểm huyệt không cử động được nữa, nên không thể tự mình thoát ra
Thiếu Kì và Thiếu Hàn đã bỏ kiếm xuống lúc này hàng loạt thuộc ha của song bạc tiến vào, hai người dù không có vũ khí, nhưng đối phó với đám lâu la này cũng không phải là điều khó
Đại hán thấy tình hình trước mắt, quát lớn:
“Còn không mau dừng tay”
Hai người nhất loạt ngừng động thủ
“Ngươi tự cầm kiếm đâm mình” Tên đại hán chỉ vào Thiếu Kì nói
“Thiếu Kì đừng” Nhược Nhan lúc này mới nhận thức rõ được độ nguy hiểm, hoảng sợ nói
“Còn không mau làm” Đại hán vừa nói vừa đưa đao kề sát cổ Nhược Nhan hơn, khiến cho chiếc cổ ngọc ngà của nàng xuất hiện máu đỏ
“Ta làm, ngươi đừng tổn hại đến nàng”. Nói rồi đưa kiếm đâm vào bụng của mình
“Không phải ở đó mà là ở phía bên trái”
Thiếu Kì lại chúng một kiếm nữa, lần này là đã gần tim, máu đỏ từ trong miệng vết thương phun ra càng nhiêu
“Ha ha”
Tên đại hán đang cười thì bị Thiếu Hàn dùng ám khí bắn vào cổ khiến cho tiếng cười tắt, cả người ngã xuống đất. Thiếu Hàn tiến tới giải huyệt cho Nhược Nhan. Nàng lúc này gương mặt đã trắng bệch, toàn là nước mắt, chạy đến bên người Thiếu Kì
“Thiếu Kì chàng có sao không”
Thiếu Kì đưa tay điểm huyệt cầm máu, quay lại cười với Nhược Nhan
“Nhan Nhan không sao, nàng quên ta là người võ công cao cường sao, hai nhát đâm này có hề gì”
Đúng lúc này tri phủ Linh Nam chạy đến
“Cửu vương gia thứ lỗi cho tội thần đến chậm chễ”
Tên đại hán nghe thấy hoảng sợ vội vã quỳ xuống xin tha mạng
“Cưu vương gia nô tài có mắt không chòng, mong vương gia thứ tội”
Thiếu Kì lúc này lạnh lùng ra lệnh
“Chuyền lệnh của ta san bằng Sòng Phát Quán này, còn hắn chặt tay trái của hắn, vì lúc nãy đã đắc tội với vương phi của ta, rồi bắt hắn đi xung quân” Thiếu Kì vừa nói vừa chỉ tay hướng tên Đại hán
“Vương gia tha mạng, vương gia tha mạng”
Bốn người bước ra khỏi Sòng Phát Quán trong tiếng kêu thảm thiết của tên đại hán
Danh sách chương