“ Ta sẽ đi Tổ Chu”
“ Vậy ngươi là yêu hắn”
“ Ta không yêu hắn, ta là quan tâm hắn”
“ Không có gì khác biệt. Ngươi hãy suy nghĩ cho kĩ tình cảm của mình rồi hãy quyết định đi”
“ Nhược Y ngươi nghĩ ta có nên đi hay không. Ngươi nghĩ người như hắn đã có mười bảy tiểu thiếp, ta liệu có thể được hắn yêu một đời một kiếp. Ta rất sợ nếu như một ngày hắn không còn trên thế giới này nữa, cũng rất sợ trái tim ta bị tổn thương. Ngươi là nghĩ ta nên đi hay ở lại” Nhược Nhan vừa nói nước mắt vừa lã chã chảy xuống hai bên gò má trắng noãn
Thiếu Kì ở đằng sau bức chắn đã sớm nghe thấy hết lời nói của Nhược Nhan, môi mỏng đã sớm cười đến tận mang tai, nhưng vẫn cố gắng đứng bên trong nghe hết lời nói của nàng. Trong lòng hắn thầm nghĩ, Nhan Nhan ngày thường dù có lạnh lùng đến nhường nào nhưng vẫn luôn quan tâm hắn. Hóa ra nàng cũng là thích hắn từ lâu. Hóa ra không phải là hắn đơn phương. Hóa ra là nàng sợ hắn bội bạc. Trong lòng Thiếu Kì tự trách hắn lại mang đến cho Nhược Nhan một cảm giác không an toàn
“ Nhan Nhan ta sẽ một đời một kiếp yêu nàng, ta sẽ không chết cũng sẽ không để cho nàng bị tổn thương. Nàng hãy ở lại cùng ta” Thiếu Kì vừa nói vừa cười
Nhược Nhan lúc này nghe thấy lời nói của Thiếu Kì mới giật mình quay lại
“ Thiếu Kì ngươi không phải là đi Tổ Chu rồi sao, tại sao lại ở đây?”
“ Ta vẫn ở đây, không có đi đâu”
“Nhược Y ngươi lừa ta”
“ Ta không nói vậy, sao ngươi có thể biết được tình cảm của mình chứ” Nhược Nhan vừa nói vừa cười
“ Nhan Nhan à, nàng cũng thích ta phải không, ta thật vui quá”. Thiếu Kì vừa nói vừa chạy đến gần bên Nhược Nhan
“Ngươi mau tránh ra, cái gì mà thích ngươi”
“Nhan Nhan à nàng không thừa nhận cũng không sao, nữ nhi là luôn xấu hổ, ta hiểu mà”
“ Cái gì mà xấu hổ, ngươi mau tránh ra”
“ Được được Nhan Nhan chúng ta trở về”
“Ngươi mau tránh ra, ta không về”
“ Nhan Nhan mau cùng ta trở về, chúng ta cùng trở về a” Vừa nói Thiếu Kì vừa ôm Nhược Nhan thi triển khinh công bay về hướng vương phủ
“ Mau mau thả ta xuống ngươi muốn chết à”
“ Không thả, nàng yên tâm sẽ không chết đâu”
Về đến vương phủ hai người hai khuôn mặt khác nhau Thiếu Kì thì vui tươi hớn hở còn Nhược Nhan thì bày ra bộ mặt như muốn giết người
Lý Giản Dao thấy người trở về cứ nghĩ Thiếu Kì là giận Nhược Nhan liền chạy đến
“ Vương gia ngài đã trở về, người phòng của Giản Dao thiếp có truyện muốn nói a” Giản Dao vừa nói vừa liếc nhìn Nhược Nhan
Thiếu Kì thấy Lý Giản Dao như vậy vội đen mặt không nói được gì đứng yên tại chỗ
“ Vương gia, Liễu Nhược Nhan kia không xứng đáng làm vương phi, hoàng thượng đã nói muốn lập ta làm vương phi. Nói người hưu Liễu Nhược Nhan vô dụng kia đi”
Nhược Nhan thấy hai người ân ân ái ái trước mặt như vậy liếc mắt nhìn Thiếu Kì, liền bỏ đi
Thiếu Kì thấy vậy liền gạt tay Lý Giản Dao vội vàng đuổi theo Nhược Nhan
“ Nhan Nhan đợi ta, là hiểu lầm a”
“ Vậy ngươi là yêu hắn”
“ Ta không yêu hắn, ta là quan tâm hắn”
“ Không có gì khác biệt. Ngươi hãy suy nghĩ cho kĩ tình cảm của mình rồi hãy quyết định đi”
“ Nhược Y ngươi nghĩ ta có nên đi hay không. Ngươi nghĩ người như hắn đã có mười bảy tiểu thiếp, ta liệu có thể được hắn yêu một đời một kiếp. Ta rất sợ nếu như một ngày hắn không còn trên thế giới này nữa, cũng rất sợ trái tim ta bị tổn thương. Ngươi là nghĩ ta nên đi hay ở lại” Nhược Nhan vừa nói nước mắt vừa lã chã chảy xuống hai bên gò má trắng noãn
Thiếu Kì ở đằng sau bức chắn đã sớm nghe thấy hết lời nói của Nhược Nhan, môi mỏng đã sớm cười đến tận mang tai, nhưng vẫn cố gắng đứng bên trong nghe hết lời nói của nàng. Trong lòng hắn thầm nghĩ, Nhan Nhan ngày thường dù có lạnh lùng đến nhường nào nhưng vẫn luôn quan tâm hắn. Hóa ra nàng cũng là thích hắn từ lâu. Hóa ra không phải là hắn đơn phương. Hóa ra là nàng sợ hắn bội bạc. Trong lòng Thiếu Kì tự trách hắn lại mang đến cho Nhược Nhan một cảm giác không an toàn
“ Nhan Nhan ta sẽ một đời một kiếp yêu nàng, ta sẽ không chết cũng sẽ không để cho nàng bị tổn thương. Nàng hãy ở lại cùng ta” Thiếu Kì vừa nói vừa cười
Nhược Nhan lúc này nghe thấy lời nói của Thiếu Kì mới giật mình quay lại
“ Thiếu Kì ngươi không phải là đi Tổ Chu rồi sao, tại sao lại ở đây?”
“ Ta vẫn ở đây, không có đi đâu”
“Nhược Y ngươi lừa ta”
“ Ta không nói vậy, sao ngươi có thể biết được tình cảm của mình chứ” Nhược Nhan vừa nói vừa cười
“ Nhan Nhan à, nàng cũng thích ta phải không, ta thật vui quá”. Thiếu Kì vừa nói vừa chạy đến gần bên Nhược Nhan
“Ngươi mau tránh ra, cái gì mà thích ngươi”
“Nhan Nhan à nàng không thừa nhận cũng không sao, nữ nhi là luôn xấu hổ, ta hiểu mà”
“ Cái gì mà xấu hổ, ngươi mau tránh ra”
“ Được được Nhan Nhan chúng ta trở về”
“Ngươi mau tránh ra, ta không về”
“ Nhan Nhan mau cùng ta trở về, chúng ta cùng trở về a” Vừa nói Thiếu Kì vừa ôm Nhược Nhan thi triển khinh công bay về hướng vương phủ
“ Mau mau thả ta xuống ngươi muốn chết à”
“ Không thả, nàng yên tâm sẽ không chết đâu”
Về đến vương phủ hai người hai khuôn mặt khác nhau Thiếu Kì thì vui tươi hớn hở còn Nhược Nhan thì bày ra bộ mặt như muốn giết người
Lý Giản Dao thấy người trở về cứ nghĩ Thiếu Kì là giận Nhược Nhan liền chạy đến
“ Vương gia ngài đã trở về, người phòng của Giản Dao thiếp có truyện muốn nói a” Giản Dao vừa nói vừa liếc nhìn Nhược Nhan
Thiếu Kì thấy Lý Giản Dao như vậy vội đen mặt không nói được gì đứng yên tại chỗ
“ Vương gia, Liễu Nhược Nhan kia không xứng đáng làm vương phi, hoàng thượng đã nói muốn lập ta làm vương phi. Nói người hưu Liễu Nhược Nhan vô dụng kia đi”
Nhược Nhan thấy hai người ân ân ái ái trước mặt như vậy liếc mắt nhìn Thiếu Kì, liền bỏ đi
Thiếu Kì thấy vậy liền gạt tay Lý Giản Dao vội vàng đuổi theo Nhược Nhan
“ Nhan Nhan đợi ta, là hiểu lầm a”
Danh sách chương