Diệp Khiêm ngã lưng lên thành ghế, đôi môi mỏng khẽ khàng câu lên nét cười tà mị trêu ngươi. Bàn tay thon dài tinh tế chậm rãi lướt tablet. Cậu dường như tìm ra được một loại thú vui tao nhã mới đó là giải trí bằng cách đọc bình luận của cư dân mạng dưới trang tin kinh tế lớn nhất hiện nay.
“Ái chà, Diệp Chí Viễn lên hình cũng đẹp đấy chứ, kiểu này chắc phải để anh ta trườn mặt lên hot search thường xuyên thôi.” Diệp Khiêm tặc lưỡi, rất hài lòng với thái độ làm việc cực kỳ có tâm của tay phóng viên mà cậu thuê. Người nọ đã cho anh trai cậu hẳn một video quay cận mặt và nguyên bài viết dài gần ba ngàn ký tự để tế sống cả tập đoàn King. “Ngòi bút mạnh hơn lưỡi gươm” câu nói này quả thật không sai. Chỉ cần biết vận dụng ngôn từ thì đây chính là một loại vũ khí tấn công tối thượng. Nếu trực tiếp đối đầu, so về thực lực lẫn địa vị có lẽ Diệp gia vẫn là một chúa tể sơn lâm khó lòng đánh bại. Nhưng phàm ở đời “Cao nhân tất hữu cao nhân trị”. Hơn thua nhau chính là ở cái đầu.
“Mày cũng đủ ác.” Lục Huy đem bản hợp đồng vừa kí xong đẩy qua một bên, ung dung đi đến ngồi xuống cạnh Diệp Khiêm, không quên buông lời trêu chọc.
“Nố nồ!” Cậu bĩu môi, giơ ngón trỏ lắc qua lắc lại trước mặt thằng bạn thân biểu thị ý phản bác.
“Đây mới là màng dạo đầu rất chi nhẹ nhàng, sao có thể gọi là ác.”
“Vậy tiếp theo mày định chơi thế nào đây?”
“Bà Thẩm hiện bị thương khá nặng…” Diệp Khiêm có chút chần chừ nhưng rồi cũng đưa ra quyết định. Đây là thời cơ tốt, cậu không muốn bỏ qua.
“Tao muốn bám vào vụ lần này để Vương Cường lên sân khấu diễn thêm một vai buồn lâm li bi đát. Mượn sức truyền thông để dập cho King tơi tả. Chỉ cần dự án Rainbows bị đình trệ, Lion nhất định sẽ điều động vốn hỗ trợ cứu cánh.” Nói đoạn cậu lại nhìn sang Lục Huy với ánh mắt thăm dò.
“Mày hiểu ý tao chứ?”
Kỳ thực việc Thẩm Tuyết Hoa liều mình trong vụ ẩu đả rồi bị Diệp Chí Viễn lỡ chân đạp ngã đến mức chấn thương sọ não là điều mà Diệp Khiêm không hề ngờ tới. Ban đầu cậu chỉ muốn bọn họ diễn một màng bị nhục mạ ức hiếp để lấy sự đồng cảm của cư dân mạng kéo danh tiếng của King tuột dốc, đồng thời gây khó dễ nhằm mục đích ngăn cản dự án Rainbows thuận lợi khởi công. Nay mọi chuyện thành ra thế này chỉ có thể nói “Mưu sự tại nhân thành sự tại thiên”. May mắn thay là không động đến mạng người, nếu xảy ra bất trắc có lẽ lương tâm của cậu cũng sẽ ân hận cắn rứt vạn phần.
“Tao hiểu.” Lục Huy đáp, vẻ mặt trầm ngâm nghĩ ngợi sâu xa.
“Diệp gia căn cơ trong giới kinh tế chính trị giữ vị thế vững như bàn thạch từ trước đến nay chưa từng có đối thủ, hoàn toàn duy ngã độc tôn. Lion là tập đoàn tài chính đứng đầu trong nước, công ty con trải rộng khắp nơi. Wofl tuy mạnh, nhưng chỉ là vua ở Nevada, chi nhánh ở Thủ đô thành lập mới được hơn bốn năm dưới dạng công ty cổ phần…nếu chơi bài ngửa đụng độ nhau ngay trên sàn chứng khoán hay bất kể giao dịch làm ăn nào tại nước S thì một con sói hoang khó mà đơn phương độc mã vượt mặt một con sư tử oai hùng.”
“Đúng vậy.” Diệp Khiêm tán đồng. Cậu bình thản đặt tablet lên bàn. Đôi đồng tử nhạt màu giờ tĩnh lặng như lòng đại dương tối tăm lạnh lẽo.
“Lion không có điểm yếu nhưng King thì có. Diệp gia vững mạnh nhưng Diệp Chí Viễn và Diệp Yên Nhiên thì không.”
“Mày thật biết cách chơi. Hạ King trước, một khi Diệp Chí Viễn gặp nạn Diệp Thế Thành chắc chắn sẽ không làm ngơ. Chỉ cần Lion dám đẩy vốn qua, thì coi như nhúng chàm, lửa cũng sẽ cháy lan. Càng ngày càng lớn.”
Diệp Khiêm cười, nhiều hơn vẫn là phần chua chát. Cậu đứng dậy đi đến bên cửa sổ, phóng tầm mắt nhìn về phía tòa cao ốc chọc trời nằm xa xa ở cách đó tầm vài con phố lớn.
“Diệp Chí Viễn gặp nạn, Diệp Thế Thành chắc chắn sẽ không làm ngơ.” Cậu bi ai lặp lại.
Tình phụ tử sao mà quá đỗi thiêng liêng.
“Gọi cho Vương Cường đi.” Cậu cất tiếng, khinh khỉnh mà rằng:
“Chuẩn bị lên sàn.”
…----------------…
Buổi sáng, Diệp Chí Viễn vừa ngủ dậy đã bị hàng chục cuộc gọi khẩn từ cấp dưới, đối tác làm ăn, và Diệp Thế Thành quay cho đầu váng mắt hoa, chỉ biết rằng sau một đêm thế sự đã trời long đất lở. Vội vã đến công ty, chiếc Rolls-Royce Cullinan ngay lập tức bị hàng chục phóng viên, youtuber, vlogger và các tay săn ảnh chặn lại ngay cổng lớn.
“Diệp tổng! Cho hỏi anh định chịu trách nhiệm thế nào về vụ hành hung phụ nữ lớn tuổi ở khu ổ chuột?” Mở cửa bước xuống xe dưới sự hộ tống của năm tên vệ sĩ cao to lực lưỡng, Diệp Chí Viễn vẫn không tránh khỏi sự vồ vập truy hỏi của đám “chó săn” vây kín ở bên ngoài.
“Diệp tổng! Mong anh dành chút thời gian để trả lời câu hỏi của chúng tôi. King là đang ép giá bồi thường đất khiến người dân sinh ra chống đối. Vậy phía công ty có hướng giải quyết nào ổn thỏa cho vấn đề này không?” Một nam phóng viên xông xáo nhào lên hướng thẳng micro đến trước mặt gã mà cao giọng hỏi.
Tiếp theo đó, những người bên cạnh cũng nháo nhào hùa theo.
“Diệp tổng, theo như thông tin mà chúng tôi tìm hiểu thì sau khi đánh người nhập viện anh không hề có bất kỳ động thái quan tâm lo lắng nào, anh như vậy là đang xem thường người nghèo hay sao?”
“Diệp tổng, dự án Rainbows vẫn mặc kệ ý kiến của người dân mà tiếp tục tiến hành hay sẽ dừng lại để đàm phán?”
“Diệp tổng! Anh trả lời câu hỏi đi Diệp tổng!”
“Diệp tổng!”
Diệp Chí Viễn mặt đen như đáy nồi một mực giữ im lặng lầm lầm lì lì tiến vào trong đại sảnh.
Đợi đến khi cửa phòng làm việc đóng lại, gã liền nổi trận lôi đình hất đổ tất cả văn kiện và đồ đạc trên bàn.
“Má nó!” Gã điên tiết lên vò đầu bứt tóc.
Cùng lúc này Trương Yến mang theo vẻ mặt hớt hãi đi đến, trên tay là chiếc tablet đang trình chiếu một đoạn livestream thu hút trên cả triệu lượt xem.
“Diệp tổng, không ổn rồi. Chồng của Thẩm Tuyết Hoa đang khóc lóc kể lể bêu xấu anh trên mạng.” Vừa nói cô vừa đưa máy tính bảng cho Diệp Chí Viễn xem.
Trên màng hình 10.1 inch là khuôn mặt khắc khổ đẫm lệ của Vương Cường, ông ngồi trước giường bệnh của vợ mình nức nở:
“Gia đình tôi vốn bần hàn, bấy lâu nay chỉ bám trụ vào vài công việc làm thuê lặt vặt để mưu sinh, sống đắp đỗi qua ngày. Đất dưới quê cũng bán hết rồi, giờ gia tài chỉ có mỗi căn nhà cấp bốn xập xệ để tránh nắng che mưa. Vợ chồng tôi biết là khu ổ chuột sẽ được quy hoạch xây dựng lại, cũng biết là phải dọn đi. Nhưng số tiền bồi thường đất quả thực là quá ít ỏi, gần như là ép giá xuống tận đáy như thế thì thử hỏi dân lao động già yếu như chúng tôi phải sống làm sao?” Ông ngậm ngùi chia sẻ. Đôi mắt u buồn nhìn về phía Thẩm Tuyết Hoa vẫn đang hôn mê bất tỉnh, nước mắt lã chã rơi.
“Ban đầu tôi và một vài người trong xóm không tán thành với bản hợp đồng chuyển nhượng đất nên mới đứng ra biểu tình, nói lí lẽ mong chủ tịch tập đoàn King mủi lòng thương xót nâng giá cao lên hơn một chút. Có ngờ đâu lại xảy ra mâu thuẫn với đội ngũ thi công dẫn đến xô xát. Vợ tôi còn bị đạp cho một cước, đập mạnh đầu dẫn đến chấn thương. Bà ấy cũng ngoài năm mươi tuổi rồi, còn là phụ nữ chân yếu tay mềm…sao mà có thể ra tay tàn nhẫn nặng nề với như vậy được cơ chứ.”
Quả nhiên chỉ qua vài lời nói nghẹn ngào kể khổ của Vương Cường liền kéo theo một tràn comment biểu hiện rõ sự đồng cảm trước hoàn cảnh của ông và phẫn nộ tột cùng đối với Diệp Chí Viễn.
“Tưởng ai xa lạ hóa ra là đại thiếu gia nhà họ Diệp. Có ai còn nhớ vụ công chúa Diệp gia ngoại tình ngay trong lễ cưới khi trước không? Cá mè một lứa, dòng nào giống nấy, thối nát như nhau.”
“Nhà họ Diệp ỷ thế hiếp người quá rồi. Này rõ là bọn gian thương ăn trên đầu trên cổ dân nghèo.”
“Đến cả phụ nữ mà cũng đánh thì thua cả cầm thú. Gia tộc lớn mà giáo dưỡng kiểu này đây sao?”
Diệp Chí Viễn nhìn khu vực bình luận toàn là những lời mỉa mai chửi rủa mình thì tức đến mức muốn bốc khói đầu.
Lại nghe thấy Vương Cường tiếp tục lên án.
“Tôi biết tuổi trẻ nóng tính, sự việc cũng lỡ xảy ra rồi, tôi chẳng dám oán trách gì ai. Thế nhưng kể từ lúc vợ tôi nhập viện đến giờ, một lời hỏi han hay một chút trách nhiệm phía bên kia cũng không hề bày tỏ. Bọn tôi nghèo thì nghèo thật nhưng chẳng hèn đến mức chịu đủ loại khinh khi miệt thị như thế này.”
“Bốp…!”
Chiếc tablet vỡ vụn nằm trơ trọi dưới sàn nhà.
Diệp Chí Viễn còn chưa kịp bùng nổ cơn thịnh nộ thì Giám đốc Tài Chính đã tái mặt đi vào.
“Diệp tổng, cổ phiếu của King…đã giảm đến mức giá sàn rồi.”
“Cái gì?”
“Ái chà, Diệp Chí Viễn lên hình cũng đẹp đấy chứ, kiểu này chắc phải để anh ta trườn mặt lên hot search thường xuyên thôi.” Diệp Khiêm tặc lưỡi, rất hài lòng với thái độ làm việc cực kỳ có tâm của tay phóng viên mà cậu thuê. Người nọ đã cho anh trai cậu hẳn một video quay cận mặt và nguyên bài viết dài gần ba ngàn ký tự để tế sống cả tập đoàn King. “Ngòi bút mạnh hơn lưỡi gươm” câu nói này quả thật không sai. Chỉ cần biết vận dụng ngôn từ thì đây chính là một loại vũ khí tấn công tối thượng. Nếu trực tiếp đối đầu, so về thực lực lẫn địa vị có lẽ Diệp gia vẫn là một chúa tể sơn lâm khó lòng đánh bại. Nhưng phàm ở đời “Cao nhân tất hữu cao nhân trị”. Hơn thua nhau chính là ở cái đầu.
“Mày cũng đủ ác.” Lục Huy đem bản hợp đồng vừa kí xong đẩy qua một bên, ung dung đi đến ngồi xuống cạnh Diệp Khiêm, không quên buông lời trêu chọc.
“Nố nồ!” Cậu bĩu môi, giơ ngón trỏ lắc qua lắc lại trước mặt thằng bạn thân biểu thị ý phản bác.
“Đây mới là màng dạo đầu rất chi nhẹ nhàng, sao có thể gọi là ác.”
“Vậy tiếp theo mày định chơi thế nào đây?”
“Bà Thẩm hiện bị thương khá nặng…” Diệp Khiêm có chút chần chừ nhưng rồi cũng đưa ra quyết định. Đây là thời cơ tốt, cậu không muốn bỏ qua.
“Tao muốn bám vào vụ lần này để Vương Cường lên sân khấu diễn thêm một vai buồn lâm li bi đát. Mượn sức truyền thông để dập cho King tơi tả. Chỉ cần dự án Rainbows bị đình trệ, Lion nhất định sẽ điều động vốn hỗ trợ cứu cánh.” Nói đoạn cậu lại nhìn sang Lục Huy với ánh mắt thăm dò.
“Mày hiểu ý tao chứ?”
Kỳ thực việc Thẩm Tuyết Hoa liều mình trong vụ ẩu đả rồi bị Diệp Chí Viễn lỡ chân đạp ngã đến mức chấn thương sọ não là điều mà Diệp Khiêm không hề ngờ tới. Ban đầu cậu chỉ muốn bọn họ diễn một màng bị nhục mạ ức hiếp để lấy sự đồng cảm của cư dân mạng kéo danh tiếng của King tuột dốc, đồng thời gây khó dễ nhằm mục đích ngăn cản dự án Rainbows thuận lợi khởi công. Nay mọi chuyện thành ra thế này chỉ có thể nói “Mưu sự tại nhân thành sự tại thiên”. May mắn thay là không động đến mạng người, nếu xảy ra bất trắc có lẽ lương tâm của cậu cũng sẽ ân hận cắn rứt vạn phần.
“Tao hiểu.” Lục Huy đáp, vẻ mặt trầm ngâm nghĩ ngợi sâu xa.
“Diệp gia căn cơ trong giới kinh tế chính trị giữ vị thế vững như bàn thạch từ trước đến nay chưa từng có đối thủ, hoàn toàn duy ngã độc tôn. Lion là tập đoàn tài chính đứng đầu trong nước, công ty con trải rộng khắp nơi. Wofl tuy mạnh, nhưng chỉ là vua ở Nevada, chi nhánh ở Thủ đô thành lập mới được hơn bốn năm dưới dạng công ty cổ phần…nếu chơi bài ngửa đụng độ nhau ngay trên sàn chứng khoán hay bất kể giao dịch làm ăn nào tại nước S thì một con sói hoang khó mà đơn phương độc mã vượt mặt một con sư tử oai hùng.”
“Đúng vậy.” Diệp Khiêm tán đồng. Cậu bình thản đặt tablet lên bàn. Đôi đồng tử nhạt màu giờ tĩnh lặng như lòng đại dương tối tăm lạnh lẽo.
“Lion không có điểm yếu nhưng King thì có. Diệp gia vững mạnh nhưng Diệp Chí Viễn và Diệp Yên Nhiên thì không.”
“Mày thật biết cách chơi. Hạ King trước, một khi Diệp Chí Viễn gặp nạn Diệp Thế Thành chắc chắn sẽ không làm ngơ. Chỉ cần Lion dám đẩy vốn qua, thì coi như nhúng chàm, lửa cũng sẽ cháy lan. Càng ngày càng lớn.”
Diệp Khiêm cười, nhiều hơn vẫn là phần chua chát. Cậu đứng dậy đi đến bên cửa sổ, phóng tầm mắt nhìn về phía tòa cao ốc chọc trời nằm xa xa ở cách đó tầm vài con phố lớn.
“Diệp Chí Viễn gặp nạn, Diệp Thế Thành chắc chắn sẽ không làm ngơ.” Cậu bi ai lặp lại.
Tình phụ tử sao mà quá đỗi thiêng liêng.
“Gọi cho Vương Cường đi.” Cậu cất tiếng, khinh khỉnh mà rằng:
“Chuẩn bị lên sàn.”
…----------------…
Buổi sáng, Diệp Chí Viễn vừa ngủ dậy đã bị hàng chục cuộc gọi khẩn từ cấp dưới, đối tác làm ăn, và Diệp Thế Thành quay cho đầu váng mắt hoa, chỉ biết rằng sau một đêm thế sự đã trời long đất lở. Vội vã đến công ty, chiếc Rolls-Royce Cullinan ngay lập tức bị hàng chục phóng viên, youtuber, vlogger và các tay săn ảnh chặn lại ngay cổng lớn.
“Diệp tổng! Cho hỏi anh định chịu trách nhiệm thế nào về vụ hành hung phụ nữ lớn tuổi ở khu ổ chuột?” Mở cửa bước xuống xe dưới sự hộ tống của năm tên vệ sĩ cao to lực lưỡng, Diệp Chí Viễn vẫn không tránh khỏi sự vồ vập truy hỏi của đám “chó săn” vây kín ở bên ngoài.
“Diệp tổng! Mong anh dành chút thời gian để trả lời câu hỏi của chúng tôi. King là đang ép giá bồi thường đất khiến người dân sinh ra chống đối. Vậy phía công ty có hướng giải quyết nào ổn thỏa cho vấn đề này không?” Một nam phóng viên xông xáo nhào lên hướng thẳng micro đến trước mặt gã mà cao giọng hỏi.
Tiếp theo đó, những người bên cạnh cũng nháo nhào hùa theo.
“Diệp tổng, theo như thông tin mà chúng tôi tìm hiểu thì sau khi đánh người nhập viện anh không hề có bất kỳ động thái quan tâm lo lắng nào, anh như vậy là đang xem thường người nghèo hay sao?”
“Diệp tổng, dự án Rainbows vẫn mặc kệ ý kiến của người dân mà tiếp tục tiến hành hay sẽ dừng lại để đàm phán?”
“Diệp tổng! Anh trả lời câu hỏi đi Diệp tổng!”
“Diệp tổng!”
Diệp Chí Viễn mặt đen như đáy nồi một mực giữ im lặng lầm lầm lì lì tiến vào trong đại sảnh.
Đợi đến khi cửa phòng làm việc đóng lại, gã liền nổi trận lôi đình hất đổ tất cả văn kiện và đồ đạc trên bàn.
“Má nó!” Gã điên tiết lên vò đầu bứt tóc.
Cùng lúc này Trương Yến mang theo vẻ mặt hớt hãi đi đến, trên tay là chiếc tablet đang trình chiếu một đoạn livestream thu hút trên cả triệu lượt xem.
“Diệp tổng, không ổn rồi. Chồng của Thẩm Tuyết Hoa đang khóc lóc kể lể bêu xấu anh trên mạng.” Vừa nói cô vừa đưa máy tính bảng cho Diệp Chí Viễn xem.
Trên màng hình 10.1 inch là khuôn mặt khắc khổ đẫm lệ của Vương Cường, ông ngồi trước giường bệnh của vợ mình nức nở:
“Gia đình tôi vốn bần hàn, bấy lâu nay chỉ bám trụ vào vài công việc làm thuê lặt vặt để mưu sinh, sống đắp đỗi qua ngày. Đất dưới quê cũng bán hết rồi, giờ gia tài chỉ có mỗi căn nhà cấp bốn xập xệ để tránh nắng che mưa. Vợ chồng tôi biết là khu ổ chuột sẽ được quy hoạch xây dựng lại, cũng biết là phải dọn đi. Nhưng số tiền bồi thường đất quả thực là quá ít ỏi, gần như là ép giá xuống tận đáy như thế thì thử hỏi dân lao động già yếu như chúng tôi phải sống làm sao?” Ông ngậm ngùi chia sẻ. Đôi mắt u buồn nhìn về phía Thẩm Tuyết Hoa vẫn đang hôn mê bất tỉnh, nước mắt lã chã rơi.
“Ban đầu tôi và một vài người trong xóm không tán thành với bản hợp đồng chuyển nhượng đất nên mới đứng ra biểu tình, nói lí lẽ mong chủ tịch tập đoàn King mủi lòng thương xót nâng giá cao lên hơn một chút. Có ngờ đâu lại xảy ra mâu thuẫn với đội ngũ thi công dẫn đến xô xát. Vợ tôi còn bị đạp cho một cước, đập mạnh đầu dẫn đến chấn thương. Bà ấy cũng ngoài năm mươi tuổi rồi, còn là phụ nữ chân yếu tay mềm…sao mà có thể ra tay tàn nhẫn nặng nề với như vậy được cơ chứ.”
Quả nhiên chỉ qua vài lời nói nghẹn ngào kể khổ của Vương Cường liền kéo theo một tràn comment biểu hiện rõ sự đồng cảm trước hoàn cảnh của ông và phẫn nộ tột cùng đối với Diệp Chí Viễn.
“Tưởng ai xa lạ hóa ra là đại thiếu gia nhà họ Diệp. Có ai còn nhớ vụ công chúa Diệp gia ngoại tình ngay trong lễ cưới khi trước không? Cá mè một lứa, dòng nào giống nấy, thối nát như nhau.”
“Nhà họ Diệp ỷ thế hiếp người quá rồi. Này rõ là bọn gian thương ăn trên đầu trên cổ dân nghèo.”
“Đến cả phụ nữ mà cũng đánh thì thua cả cầm thú. Gia tộc lớn mà giáo dưỡng kiểu này đây sao?”
Diệp Chí Viễn nhìn khu vực bình luận toàn là những lời mỉa mai chửi rủa mình thì tức đến mức muốn bốc khói đầu.
Lại nghe thấy Vương Cường tiếp tục lên án.
“Tôi biết tuổi trẻ nóng tính, sự việc cũng lỡ xảy ra rồi, tôi chẳng dám oán trách gì ai. Thế nhưng kể từ lúc vợ tôi nhập viện đến giờ, một lời hỏi han hay một chút trách nhiệm phía bên kia cũng không hề bày tỏ. Bọn tôi nghèo thì nghèo thật nhưng chẳng hèn đến mức chịu đủ loại khinh khi miệt thị như thế này.”
“Bốp…!”
Chiếc tablet vỡ vụn nằm trơ trọi dưới sàn nhà.
Diệp Chí Viễn còn chưa kịp bùng nổ cơn thịnh nộ thì Giám đốc Tài Chính đã tái mặt đi vào.
“Diệp tổng, cổ phiếu của King…đã giảm đến mức giá sàn rồi.”
“Cái gì?”
Danh sách chương