Chuyển ngữ: Pussycat
***
Tỉnh lại lần nữa, La Phi đang nằm ở trên giường trong phòng nghỉ của Trịnh Thiên Dã.
Quần áo trên người đã bị cởi ra sạch sẽ từ sớm.
Cô mơ mơ màng màng nhìn lên trên, Trịnh Thiên Dã đang phủ trên người cô, cặp mắt giống như sói từ trên nhìn xuống.
Và gã cầm thú này hiện giờ đang hưng phấn suy nghĩ: con mẹ nó, thật tuyệt! Còn tuyệt hơn nhiều so với mấy con nhỏ được gọi là bảo vật với thân hình tỷ lệ vàng kia. Mấy thân hình nõn nà kia có cởi hết rồi cọ cọ trên người anh thì anh cũng không cảm thấy hưng phấn nổi. Còn cô gái này, bây giờ giống như là một xác chết nằm ở trên giường của anh nhưng cũng đủ khiến anh cảm thấy mạch máu đang căng tràn.
Anh cũng không biết hơn một năm nay, ngày nào cũng bị cô gái này quyến rũ, làm sao mình có thể nhịn được. Ai phong anh là ngựa đực vậy chứ, rõ ràng anh chính là “thiên hạ đệ nhất Liễu Hạ Huệ”.
Đương nhiên La Phi không biết tên biến thái này đang suy nghĩ cái gì, bây giờ cô ngoại trừ tuyệt vọng thì vẫn là tuyệt vọng, cả người giống như bị mất đi sức lực, không còn bất cứ ý chí chiến đấu nào, chỉ còn duy nhất một ý nghĩ hoang đường là nếu sớm biết sẽ bị tên biến thái này cưỡng bức thì cô đã trao lần đầu tiên của mình cho Ngô Thần.
Có lẽ là bởi vì cơ thể trắng trẻo nõn nà của La Phi khiến cho Trịnh Thiên Dã nảy sinh dục vọng muốn chà đạp cô. Anh áp vào người cô, bắt đầu hôn từ trán đến môi, tiếp tục đi xuống, mỗi một chỗ đi qua đều tỉ mỉ, nhẹ nhàng cắn mút cho đến khi để lại những dấu vết, rồi mới tiếp tục xuống phía dưới.
La Phi đã không còn cảm giác gì nữa, ngay cả khóc cũng không được, người cứng đờ, mặc cho anh muốn làm gì thì làm.
Trịnh Thiên Dã hôn hít, hơi thở ngày càng nặng nề, khi hôn đến vùng đất cấm đầy cỏ mọc kia, anh nhẹ nhàng kéo hai chân cô ra, nhìn nơi đã bị mình chà đạp qua, còn sót lại màu đỏ nhạt và thứ của mình để lại. Anh cảm thấy mạch máu trên trán giật lên, cuối cùng thì gập chân cô lại, rồi mạnh mẽ tiến vào.
Đến khi Trịnh Thiên Dã đã thoả mãn, từ trên người La Phi lăn xuống, La Phi đã sớm hôn mê bất tỉnh không biết tự lúc nào.
Người nào đó đã ăn uống no đủ, nằm nghiêng bên cạnh cô, ngón tay lưu luyến vuốt ve trên cơ thể trắng nõn nà bị để lại nhiều dấu vết, trong lòng tràn đầy cảm giác tuyệt vời và thoả mãn.
Trịnh Thiên Dã nghĩ, tuy rằng cô gái này đã ‘trăm phương ngàn kế’ để quyến rũ anh, hơn nữa anh cũng theo ý cô, để cho cô thành công quyến rũ mình, nhưng nể tình cô yêu thầm anh lâu như vậy, anh tạm thời sẽ thứ lỗi cho cô.
Huống chi hương vị của cô còn tốt hơn so với anh tưởng tượng.
Anh nhìn chằm chằm thật lâu làn môi và cặp mắt sưng đỏ của La Phi, không hiểu sao trong lòng ngứa ngáy, cuối cùng vẫn không nhịn được ôm mặt cô hôn một hồi lâu.
La Phi giống như đang mơ thấy một cơn ác mộng dài, bị một con rắn lạnh như băng ghê tởm quấn lấy, đuổi theo cắn xé. Cô thật vất vả giãy giụa thoát khỏi cơn ác mộng đáng sợ này thì phát hiện ra sự thật càng tàn khốc hơn sơ với giấc mộng.
Cô trần trụi nằm trên một chiếc giường xa lạ, cả người vô cùng đau nhức, rã rời. Chuyện đáng sợ nhất là bên cạnh còn có một thân thể loã lồ giống cô, là một người đàn ông.
Lúc này, Trịnh Thiên Dã đã ngừng tấn công, ung dung nằm đó, như là chưa có xảy ra chuỵên gì, tựa như anh chưa bao giờ làm ra chuyện cầm thú gì với La Phi.
La Phi quay đầu nhìn vào mắt anh, toàn bộ uất ức nhục nhã trong khoảnh khắc bùng nổ, cô ngồi dậy thật nhanh, dùng hết sức đấm vào mặt anh một cái: “Anh đi chết đi!”
Làm xong những hành động này, cô nhảy xuống giường nhặt lên quần áo nằm rải rác trên sàn, tay chân luống cuống, thở hổn hển. Cô mò lấy điện thoại di động trong túi quần, nhớ tới tình cảnh vừa rồi của mình liền vội vàng gọi điện thoại báo cảnh sát.
Trịnh Thiên Dã bị một đấm chảy máu mũi, đượng nhiên nhìn thấy hành động của cô nhưng lại không bối rối một chút nào, chỉ chậm chạp mặc quần áo, cười mỉa mai nói: “Em muốn báo cảnh sát là tôi cưỡng hiếp em? Không phải tôi chỉ có chút thô bạo thôi sao? Lần sau nhất định sẽ không như thế, em có cần phải báo cảnh sát không vậy?”
La Phi ước gì có thể cầm điện thoại ném vỡ cái bản mặt ta đây của anh.
Khi tới cục cảnh sát La Phi mới biết được tại sao Trịnh Thiên Dã lại nhàn nhã không lo lắng như vậy. Anh ta một mực chắc chắn là La Phi quyến rũ mình, bởi vì chơi quá trớn nên mới giận dỗi anh rồi báo cảnh sát, quan trọng nhất là còn giảo quyệt khẳng định La Phi vốn là người phụ nữ của anh.
Anh cảnh sát lấy khẩu cung nhìn thấy hình dạng nhếch nhác thảm hại của La Phi, lúc đầu còn suy nghĩ nên tin tưởng ai. Nhưng không bao lâu, sau khi cấp trên điện thoại dặn dò, anh ta đã không còn thấy lý do tin tưởng cô gái nhìn như là rất đáng thương này, ngược lại cho rằng cô gái trẻ này sao lại có thể không đứng đắn như vậy? Có lẽ là muốn vớt vát một khoản từ người thương nhân giàu có nhất nhì thành phố này.
Vì thế sau đó anh ta hoàn toàn không lập hồ sơ vụ án cho La Phi, trực tiếp bảo họ đi về.
La Phi không ngờ thói đời lại đen tối như vậy, rõ ràng là kẻ có tiền thì một tay che trời. Con người một khi tuyệt vọng thì dễ dàng làm ra chuyện mất bình tĩnh.
Ví dụ như hiện giờ La Phi rõ ràng là bị oan ức, liền túm cái bàn ở cục cảnh sát, khóc nháo thật lớn, làm sao cũng không chịu đi. Bây giờ đã rạng sáng, mấy người cảnh sát trực ban cũng không còn kiên nhẫn nữa, bắt lấy người đuổi ra ngoài.
Khi Trịnh Thiên Dã đi ra, nhìn thấy cảnh tượng La Phi khóc lóc om sòm, mặt nhăn mày nhíu đi qua, kéo cô vào trong ngực mình: “Ầm ĩ cái gì? Không mất mặt sao? Theo tôi về!”
La Phi nghe thấy giọng nói của anh thì không nhịn được nữa, tức giận bùng nổ, vớ lấy ống đựng bút trên bàn giấy của cục cảnh sát nện thật mạnh lên đầu anh.
Người cảnh sát thấy một nhân vật lớn bị hành động thô bạo như vậy thì định làm bộ đứng lên đi giải quyết việc chung. Không ngờ Trịnh Thiên Dã đã bịt trán, sau đó quát La Phi: “Em còn chưa chịu thôi à?”
Từ trước đến nay La Phi là một cô gái tốt tính, lớn như vậy nhưng đây là lần đầu tiên khóc lóc om sòm, còn là ở cục cảnh sát nữa, nhưng thật sự là con thỏ bị ép nóng nảy còn có thể cắn người mà. Cô bị Trịnh Thiên Dã rống một cái như vậy, đầu óc thoáng tỉnh táo, nhìn tình cảnh xung quanh một chút, bỗng sinh ra một nỗi tuyệt vọng, bụm mặt chạy ra ngoài.
Khi Trịnh Thiên Dã đuổi theo tới thì La Phi vừa lên một chiếc taxi. Anh vuốt đầu còn đang chảy máu, hơi oán giận suy nghĩ, phụ nữ đúng là được một tấc thì lấn một thước.
Hôm nay nói chung là một ngày đen tối nhất đối với La Phỉ trong hai mươi mấy năm qua. Bị sếp xâm phạm, báo cảnh sát cũng không được. Cô trở về nhà, nhìn thấy ánh đèn của nhà thuốc mở cửa hai mươi bốn giờ ở bên ngoài khu phố liền nhớ tới tên biến thái kia không dùng biện pháp an toàn nào nên vội vàng đi vào mua thuốc tránh thai khẩn cấp.
Cô uống thuốc xong, ở trong phòng tắm cởi quần áo định tắm rửa sạch sẽ. Khi đối diện với gương thì mới phát hiện toàn thân đầy dấu vết.
***
Tỉnh lại lần nữa, La Phi đang nằm ở trên giường trong phòng nghỉ của Trịnh Thiên Dã.
Quần áo trên người đã bị cởi ra sạch sẽ từ sớm.
Cô mơ mơ màng màng nhìn lên trên, Trịnh Thiên Dã đang phủ trên người cô, cặp mắt giống như sói từ trên nhìn xuống.
Và gã cầm thú này hiện giờ đang hưng phấn suy nghĩ: con mẹ nó, thật tuyệt! Còn tuyệt hơn nhiều so với mấy con nhỏ được gọi là bảo vật với thân hình tỷ lệ vàng kia. Mấy thân hình nõn nà kia có cởi hết rồi cọ cọ trên người anh thì anh cũng không cảm thấy hưng phấn nổi. Còn cô gái này, bây giờ giống như là một xác chết nằm ở trên giường của anh nhưng cũng đủ khiến anh cảm thấy mạch máu đang căng tràn.
Anh cũng không biết hơn một năm nay, ngày nào cũng bị cô gái này quyến rũ, làm sao mình có thể nhịn được. Ai phong anh là ngựa đực vậy chứ, rõ ràng anh chính là “thiên hạ đệ nhất Liễu Hạ Huệ”.
Đương nhiên La Phi không biết tên biến thái này đang suy nghĩ cái gì, bây giờ cô ngoại trừ tuyệt vọng thì vẫn là tuyệt vọng, cả người giống như bị mất đi sức lực, không còn bất cứ ý chí chiến đấu nào, chỉ còn duy nhất một ý nghĩ hoang đường là nếu sớm biết sẽ bị tên biến thái này cưỡng bức thì cô đã trao lần đầu tiên của mình cho Ngô Thần.
Có lẽ là bởi vì cơ thể trắng trẻo nõn nà của La Phi khiến cho Trịnh Thiên Dã nảy sinh dục vọng muốn chà đạp cô. Anh áp vào người cô, bắt đầu hôn từ trán đến môi, tiếp tục đi xuống, mỗi một chỗ đi qua đều tỉ mỉ, nhẹ nhàng cắn mút cho đến khi để lại những dấu vết, rồi mới tiếp tục xuống phía dưới.
La Phi đã không còn cảm giác gì nữa, ngay cả khóc cũng không được, người cứng đờ, mặc cho anh muốn làm gì thì làm.
Trịnh Thiên Dã hôn hít, hơi thở ngày càng nặng nề, khi hôn đến vùng đất cấm đầy cỏ mọc kia, anh nhẹ nhàng kéo hai chân cô ra, nhìn nơi đã bị mình chà đạp qua, còn sót lại màu đỏ nhạt và thứ của mình để lại. Anh cảm thấy mạch máu trên trán giật lên, cuối cùng thì gập chân cô lại, rồi mạnh mẽ tiến vào.
Đến khi Trịnh Thiên Dã đã thoả mãn, từ trên người La Phi lăn xuống, La Phi đã sớm hôn mê bất tỉnh không biết tự lúc nào.
Người nào đó đã ăn uống no đủ, nằm nghiêng bên cạnh cô, ngón tay lưu luyến vuốt ve trên cơ thể trắng nõn nà bị để lại nhiều dấu vết, trong lòng tràn đầy cảm giác tuyệt vời và thoả mãn.
Trịnh Thiên Dã nghĩ, tuy rằng cô gái này đã ‘trăm phương ngàn kế’ để quyến rũ anh, hơn nữa anh cũng theo ý cô, để cho cô thành công quyến rũ mình, nhưng nể tình cô yêu thầm anh lâu như vậy, anh tạm thời sẽ thứ lỗi cho cô.
Huống chi hương vị của cô còn tốt hơn so với anh tưởng tượng.
Anh nhìn chằm chằm thật lâu làn môi và cặp mắt sưng đỏ của La Phi, không hiểu sao trong lòng ngứa ngáy, cuối cùng vẫn không nhịn được ôm mặt cô hôn một hồi lâu.
La Phi giống như đang mơ thấy một cơn ác mộng dài, bị một con rắn lạnh như băng ghê tởm quấn lấy, đuổi theo cắn xé. Cô thật vất vả giãy giụa thoát khỏi cơn ác mộng đáng sợ này thì phát hiện ra sự thật càng tàn khốc hơn sơ với giấc mộng.
Cô trần trụi nằm trên một chiếc giường xa lạ, cả người vô cùng đau nhức, rã rời. Chuyện đáng sợ nhất là bên cạnh còn có một thân thể loã lồ giống cô, là một người đàn ông.
Lúc này, Trịnh Thiên Dã đã ngừng tấn công, ung dung nằm đó, như là chưa có xảy ra chuỵên gì, tựa như anh chưa bao giờ làm ra chuyện cầm thú gì với La Phi.
La Phi quay đầu nhìn vào mắt anh, toàn bộ uất ức nhục nhã trong khoảnh khắc bùng nổ, cô ngồi dậy thật nhanh, dùng hết sức đấm vào mặt anh một cái: “Anh đi chết đi!”
Làm xong những hành động này, cô nhảy xuống giường nhặt lên quần áo nằm rải rác trên sàn, tay chân luống cuống, thở hổn hển. Cô mò lấy điện thoại di động trong túi quần, nhớ tới tình cảnh vừa rồi của mình liền vội vàng gọi điện thoại báo cảnh sát.
Trịnh Thiên Dã bị một đấm chảy máu mũi, đượng nhiên nhìn thấy hành động của cô nhưng lại không bối rối một chút nào, chỉ chậm chạp mặc quần áo, cười mỉa mai nói: “Em muốn báo cảnh sát là tôi cưỡng hiếp em? Không phải tôi chỉ có chút thô bạo thôi sao? Lần sau nhất định sẽ không như thế, em có cần phải báo cảnh sát không vậy?”
La Phi ước gì có thể cầm điện thoại ném vỡ cái bản mặt ta đây của anh.
Khi tới cục cảnh sát La Phi mới biết được tại sao Trịnh Thiên Dã lại nhàn nhã không lo lắng như vậy. Anh ta một mực chắc chắn là La Phi quyến rũ mình, bởi vì chơi quá trớn nên mới giận dỗi anh rồi báo cảnh sát, quan trọng nhất là còn giảo quyệt khẳng định La Phi vốn là người phụ nữ của anh.
Anh cảnh sát lấy khẩu cung nhìn thấy hình dạng nhếch nhác thảm hại của La Phi, lúc đầu còn suy nghĩ nên tin tưởng ai. Nhưng không bao lâu, sau khi cấp trên điện thoại dặn dò, anh ta đã không còn thấy lý do tin tưởng cô gái nhìn như là rất đáng thương này, ngược lại cho rằng cô gái trẻ này sao lại có thể không đứng đắn như vậy? Có lẽ là muốn vớt vát một khoản từ người thương nhân giàu có nhất nhì thành phố này.
Vì thế sau đó anh ta hoàn toàn không lập hồ sơ vụ án cho La Phi, trực tiếp bảo họ đi về.
La Phi không ngờ thói đời lại đen tối như vậy, rõ ràng là kẻ có tiền thì một tay che trời. Con người một khi tuyệt vọng thì dễ dàng làm ra chuyện mất bình tĩnh.
Ví dụ như hiện giờ La Phi rõ ràng là bị oan ức, liền túm cái bàn ở cục cảnh sát, khóc nháo thật lớn, làm sao cũng không chịu đi. Bây giờ đã rạng sáng, mấy người cảnh sát trực ban cũng không còn kiên nhẫn nữa, bắt lấy người đuổi ra ngoài.
Khi Trịnh Thiên Dã đi ra, nhìn thấy cảnh tượng La Phi khóc lóc om sòm, mặt nhăn mày nhíu đi qua, kéo cô vào trong ngực mình: “Ầm ĩ cái gì? Không mất mặt sao? Theo tôi về!”
La Phi nghe thấy giọng nói của anh thì không nhịn được nữa, tức giận bùng nổ, vớ lấy ống đựng bút trên bàn giấy của cục cảnh sát nện thật mạnh lên đầu anh.
Người cảnh sát thấy một nhân vật lớn bị hành động thô bạo như vậy thì định làm bộ đứng lên đi giải quyết việc chung. Không ngờ Trịnh Thiên Dã đã bịt trán, sau đó quát La Phi: “Em còn chưa chịu thôi à?”
Từ trước đến nay La Phi là một cô gái tốt tính, lớn như vậy nhưng đây là lần đầu tiên khóc lóc om sòm, còn là ở cục cảnh sát nữa, nhưng thật sự là con thỏ bị ép nóng nảy còn có thể cắn người mà. Cô bị Trịnh Thiên Dã rống một cái như vậy, đầu óc thoáng tỉnh táo, nhìn tình cảnh xung quanh một chút, bỗng sinh ra một nỗi tuyệt vọng, bụm mặt chạy ra ngoài.
Khi Trịnh Thiên Dã đuổi theo tới thì La Phi vừa lên một chiếc taxi. Anh vuốt đầu còn đang chảy máu, hơi oán giận suy nghĩ, phụ nữ đúng là được một tấc thì lấn một thước.
Hôm nay nói chung là một ngày đen tối nhất đối với La Phỉ trong hai mươi mấy năm qua. Bị sếp xâm phạm, báo cảnh sát cũng không được. Cô trở về nhà, nhìn thấy ánh đèn của nhà thuốc mở cửa hai mươi bốn giờ ở bên ngoài khu phố liền nhớ tới tên biến thái kia không dùng biện pháp an toàn nào nên vội vàng đi vào mua thuốc tránh thai khẩn cấp.
Cô uống thuốc xong, ở trong phòng tắm cởi quần áo định tắm rửa sạch sẽ. Khi đối diện với gương thì mới phát hiện toàn thân đầy dấu vết.
Danh sách chương