Chuyển ngữ: Sushi ***

Cũng không đã biết trải qua bao lâu, La Phi mới từ từ tỉnh lại, nhưng vừa nhúc nhích người là đau nhức mình mẩy. Còn Trịnh Thiên Dã – người đã gây ra mọi thì sớm đã không thấy bóng dáng. Cô chịu đau từ trên giường ngồi dậy, nhìn thấy trên giường lẫn dưới giường quần áo đã bị xé nát thành từng mảnh, không tránh khỏi có chút xót xa. Cô không quên chỗ này là tòa nhà có nhiều người qua lại, lại nằm trong khu vực sầm uất nhất thành phố. Hiện tại,ngay cả một món đồ lành lặn để mặc cô cũng không có, đến việc đi ra khỏi căn phòng này cũng không thể được.

“Khốn nạn!” La Phi nghiến răng nghiến lợi chửi một câu, vừa nghĩ đến sự điên cuồng của Trịnh Thiên Dã đã tức đến phát điên, nhưng lại nhịn không được mà lo lắng cho tình trạng của anh.

Cô lấy ra giường quấn vào người, nhẹ nhàng đi tới cửa phòng nghỉ, cẩn thận mở cửa ra, không thấy bóng dáng của Trịnh Thiên Dã đâu. Rất may, lúc anh đi đã đóng luôn cửa ở bên ngoài, nểu không thì La Phi cũng không có gan đi ra. Cô bước nhanh ra ngoài, lấy tay khóa cửa lại. Sau đó, đi tới trước bàn làm việc của Trịnh Thiên Dã. Vào lúc này cô cũng không thể cầu cứu ai khác, chỉ có thể gọi điện thoại cho Trịnh Trạch Thi, nói Trịnh Thiên Dã phát điên, đã xé nát áo quần của cô, phải đến đây đưa cho cô một bộ quần áo.

May mà Trịnh Trạch Thi cũng rất nhanh, chẳng bao lâu sau đã mang theo một một cái túi có đựng quần áo đến cho cô. La Phi nghe được tiếng gõ cửa, vội vàng trốn ở phía sau cửa mở cửa cho cô, đợi cô vừa bước vào đã nhanh tay khép cửa lại, cứ lén lút giống như đang đi trộm vậy.

Trịnh Trạch Thi thấy cô đang quấn ra giường, dáng vẻ thê thảm cứ như gặp phải quỷ, miệng thì sưng, trên cổ và cả khắp người đều là dấu vết sưng đỏ, dù có dùng đầu ngón chân để nghĩ thì cũng biết được chuyện gì đã xảy ra.

Cô nhíu mày lại, đưa tay kéo ra giường trên người La Phi xuống dưới, quả nhiên nhìn thấy dấu vết còn ghê người hơn, không khác gì với những vụ án ngược đãi mà cô đã từng gặp.

“Súc sinh!” Cùng là phụ nữ, hơn nữa lại là bác sỹ tâm lý, cô rất coi trọng việc bảo vệ quyền lợi của phụ nữ. Cô liền không khách khí mà mắng đứa em họ của mình một câu, sau đó lại đưa quần áo cho La Phi, “Nó đâu rồi?”

La Phi nhận lấy túi đồ, lắc đầu:” Không biết.”

Trịnh Trạch Thi tức giận nói:” Đây là hành động của một con người sao, gây chuyện xong liền bỏ chạy?”. Nói xong, lại nhìn bộ dạng thê thảm của La Phi, nói:” Cô thế nào mà lại vô dụng như vậy? Sao có thể để cho nó ức hiếp thành cái dạng này?”

La Phi bĩu môi nói:” Anh ấy cứ giống như bị cái gì đó kích thích, hoàn toàn mất khống chế, hệt như một người điên vậy.” Cô dừng lại một chút, thấp giọng nói,” Vả lại, là do mọi người nói bệnh của anh ấy đang tốt lên nên tôi đành phải thuận theo, cố gắng không kích thích anh ấy.”

Trịnh Trạch Thi bị nghẹn lời, cực kỳ thất vọng, nói:” Thực sự là phục cô luôn, hèn gì dễ dàng bị người khác khi dễ mà. Thật không biết là làm sao mà hai đứa em của tôi lại thích phải một cô gái thế này?”

La Phi ngượng ngùng nhếch miệng:” Tôi đi thay quần áo đã, Trịnh Thiên Dã chỉ vừa mới rời khỏi thôi, hình như tình trạng cũng không được tốt, cô mau đi tìm anh ấy đi.”

Trịnh Trạch Thi thở dài, trong lúc chờ La Phi thay quần áo, cô bắt đầu gọi điện thoại. Nhưng khi điện thoại được kết nối thì lại nghe thấy tiếng chuông đổ ở trong phòng, vậy là di động của Trịnh Thiên Dã đã bị để lại phòng làm việc. Cô liền gọi điện thoại về nhà để nhờ họ giúp một tay cùng đi tìm.

Trịnh Thiên Dã đã mất tích suốt một đêm.

Sau sự việc vừa mới xảy ra, La Phi dĩ nhiên không muốn gặp lại anh, thế nhưng khi nằm ở trên giường bỗng dưng lại phát hiện ra, trong mấy tháng này, đây là lần đầu tiên cô ngủ một mình trong căn phòng này, trên cái giường này. Hơn nữa, cô còn cảm thấy có chút lo lắng, không yên vì điều đó. Cô không khỏi có phần nghi ngờ phải chăng bệnh thần kinh cũng có thể truyền nhiễm. Hơn nữa trên người cô vẫn còn âm ỉ đau nên cả buổi tối trằn trọc, hầu như không hề chợp mắt. Buổi sáng, dấu vết trên người vẫn còn chưa tiêu tan, lại có thêm hai con mắt gấu mèo, tóm lại là nhìn cô rất thảm hại.

Trong lòng cô cũng đang lo lắng cho Trịnh Thiên Dã. Cô tùy tiện súc miệng, tắm rửa một chút, sau đó vội vàng đi tới công ty. Xuống dưới lầu, cô bỗng dưng lại phát hiện thì ra đã một thời gian rất dài. mỗi sáng cô đều ra khỏi nhà cùng Trịnh Thiên Dã, anh lái xe chở cô đi làm, nay lại phải một mình đứng ở ven đường chờ xe, hiển nhiên cảm thấy có chút không quen. Bỗng nhiên cô liền cảm thấy thói quen thật là một thứ đáng sợ, chỉ mới ba tháng ngắn ngủi, vậy mà cô đã quen với việc ở cùng với một người có bệnh thần kinh bên cạnh mình.

Vừa bước vào phòng làm việc, La Phi liền phát hiện bầu không khí của cả phòng làm việc có gì đó không bình thường, đồng nghiệp tụ lại một chỗ thành tốp ba tốp năm, bàn tán chuyện gì đó rất sôi nổi. Thấy La Phi đi vào, có người lập tức kéo cô qua, có vài người chen lên trước hỏi:” La Phi, cô nói làm thế nào mà boss Trịnh lại bị kích động như vậy?”

La Phi không rõ bọn họ đang nói cái gì, mặc dù biết là Trịnh Thiên Dã đã làm những gì với mình nhưng cô lại không hiểu bọn họ đang nói về việc gì, liền hỏi:” Anh ấy làm sao vậy?”

“Trời ạ! Cả cô cũng không biết ư? Hai người không phải là đang ở cùng nhau sao? Đêm qua boss không về ngủ, cô cũng không biết ư? La Phi nghe được ‘không về ngủ’, bất giác lại nghĩ đến chuyện có khi nào Trịnh Thiên Dã đã gây ra chuyện gì đó tạo ra tin đồn mờ ám không. Nhưng dường như cô đã đánh giá thấp năng lực gây chuyện của Trịnh Thiên Dã, đồng nghiệp lại vội vàng giải thích với cô: “Chính là vì hạng mục đô thị hóa của công ty chúng ta, không phải gần đây chúng ta đang chuẩn bị quy hoạch phá bỏ và dời đi nơi khác sao? Nhưng có hai hộ gia đình vì không hài lòng với việc bồi thường nên vẫn không chịu di dời.Tối hôm qua, boss Trịnh không biết như thế nào mà lại tự mình chạy đến điều khiển xe ủi, phá dỡ nhà của hai gia đình đó. Ban đầu việc cưỡng chế cũng chưa xảy ra việc gì, nhưng bỗng nhiên lại xảy ra tai nạn ngoài ý muốn, một người đàn ông là chủ hộ của một trong hai gia đình đó bị gạch rơi xuống nện vào người đã bị thương nặng. Khi ấy lại có người của giới truyền thông ở đó, sớm nay đã có trên mọi tin tức buổi sáng, lại trên trang chủ của các trang web lớn.”

La Phi sững sờ, sau một lúc mới có phản ứng, đang muốn hỏi Trịnh Thiên Dã có tới công ty hay không. Nhưng chợt nhớ đến bản thân mình là bạn gái của Trịnh Thiên Dã nên vội nuốt câu hỏi đã đến đầu lưỡi vào trong. Cô không để ý tới đám đồng nghiệp vẫn còn đang nháo nhít mà xoay người đi đến tầng mười tám. Cô cũng sớm đoán được Trịnh Thiên Dã sẽ không tới công ty. Từ phòng làm việc của anh đi ra, vừa lúc gặp được Quách Tử Chính đang cầm tài liệu lên lầu. Cách khoảng vài bước, anh nhíu mày nhìn về phía La Phi đang cúi đầu lo lắng.Anh tiến thêm vài bước, dừng lại đứng trước mặt cô:” Anh ta đang ở nhà họ Trịnh.”

La Phi lấy lại tinh thần, ngẩng đầu nhìn anh, chỉ trong chốc lát nhịp tim đập loạn lên, một cơn phẫn nộ bỗng nhiên ùa đến:” Anh biết rõ là anh ấy có vấn đề, vì sao còn phải kích thích anh ấy? Anh không những làm hại anh ấy, mà còn có em và cả hộ gia đình đang có người bị thương kia nữa.”

Quách Tử Chính hơi sửng sốt một chút, lại bình tĩnh nói:” Anh chỉ nói sự thực, vấn đề của anh ấy chính là ở chỗ không chịu đối mặt với sự thực. Anh chỉ làm những việc anh muốn làm và cần phải làm.”

La Phi xoa xoa trán, khua tay nói:” Thôi quên đi, nếu chúng ta đã không cùng tiếng nói thì cũng không cần phải nói nữa, em đi xem anh ấy thế nào.”

Cô lướt qua người Quách Tử Chính, nhưng còn chưa đi được hai bước đã bị anh nắm lấy cổ tay:” La Phi, anh không tin em đã thích Trịnh Thiên Dã. Anh muốn nghe chính miệng em nói cho anh biết đáp án.”

La Phi quay đầu nhìn anh, có chút bi thương cùng bất đắc dĩ:” Ngay cả bản thân em cũng không có đáp án.” Cô ngừng lại,” Thế nhưng, với anh, em đã có đáp án. Năm đó anh không đợi được đáp án của em, bây giờ em đem cái đáp án đã đợi nhiều năm kia nói cho anh biết. Xin lỗi, đáp án của em là NO”

“La Phi…” Ánh mắt của Quách Tử Chính lóe lên, trong lúc đang nói lại bị La Phi giãy giụa cổ tay thoát ra. Đi tới biệt thự của nhà họ Trịnh, mọi người đều ở trong phòng, nhìn thấy La Phi cũng không ai bất ngờ, có vài người vẻ mặt còn hơi nghiêm túc. Bà nội Trịnh lại cực kỳ lo lắng, vội vàng nói với La Phi: “Thiên Dã ở trên phòng. Ai cũng không gặp. Tiểu Phi, con lên trên xem thử.”

La Phi liếc nhìn vẻ mặt thâm trầm của Trịnh Gia Thăng, thấy ông không có phản ứng gì với mình, liền bước nhanh lên lầu. Cửa phòng Trịnh Thiên Dã đã đóng chặt, cô có chút do dự, sau đó mới giơ tay lên gõ cửa:” Thiên Dã, anh có đó không? Là em đây.”

Rất lâu sau bên trong mới truyền đến một giọng nói lạnh lùng:” À, em còn muốn đến để tiếp tục gạt anh sao?”

“Chuyện không phải như anh nghĩ đâu, chúng ta có thể nói chuyện không?”Cô dứt lời một lúc lâu nhưng vẫn không thấy anh đáp lại. Đến khi cô xoay người chuẩn bị rời đi thì cánh cửa trước mặt đột nhiên mở ra, khuôn mặt lạnh lùng của Trịnh Thiên Dã hiện ra ở cửa.

La Phi có chút hoảng sợ, cẩn thận hỏi:” Anh thế nào rồi?”

Trịnh Thiên Dã từ trên cao nhìn xuống, thấy sắc mặt của La Phi có phần tiều tụy, hạ thấp giọng nói: “Em sợ anh sao? Hôm qua anh làm loại chuyện đó với em, em sợ anh, phải không?”

Lúc này La Phi cũng không muốn lại gạt anh, cô gật đầu:” Có hơi sợ một chút.”

Trịnh Thiên Dã bỗng nhiên nở một nụ cười châm biếm:” Em xem, em rõ ràng chỉ có sợ anh, làm sao lại yêu anh được? Em chỉ là vì sợ, cho nên vẫn luôn gạt anh.” La Phi lúc này mới ý thức được, tinh thần của Trịnh Thiên Dã bây giờ rõ ràng là rất bình thường, cô không biết có nên vì thế mà vui mừng hay không, nhưng lại nhớ đến mục đích mình lên đây: “Chuyện tối qua có phải rất nghiêm trọng không?”

Trịnh Thiên Dã giống như là không thèm để ý đến câu hỏi của cô, cười lạnh một tiếng: “Anh không quan tâm.” Anh nói xong, lại bình tĩnh nhìn cô, ánh mắt vẫn không rời đi, một lúc lâu sau mới hé môi, mở miệng nói từng câu từng chữ: “La Phi, anh sẽ chấp nhận phương pháp trị liệu, sau này sẽ không dây dưa với em nữa.”

Anh nói xong, không biết từ đâu lại móc ra một tờ chi phiếu: “Tối hôm qua anh đã suy nghĩ rất lâu, mặc dù phải thừa nhận rằng anh chưa bao giờ muốn chấp nhận sự thật này, nhưng sự thực thì anh là một kẻ thần kinh, mắc chứng hoang tưởng. Mấy tháng qua, những việc anh làm với em, có thể được coi là phạm tội rồi.” Nói xong, bỗng nhiên anh lại cười lên một cách quỷ dị. “Đương nhiên, anh là người có bệnh thần kinh, pháp luật sẽ không thể có hình phạt gì với anh. Vì vậy, anh chỉ có thể cho em cái này, coi như là bồi thường.”

“Trịnh Thiên Dã!” La Phi nhìn một dãy số 0 trên tờ chi phiếu trong tay anh, nổi giận nói. “Trịnh Thiên Dã, bây giờ không phải là lúc để nói chuyện này, anh có biết là chuyện anh làm tối qua, giới truyền thông bên ngoài đang làm ấm ĩ lên không? Anh nếu không xử lý tốt, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.”

“Nghiêm trọng? Sẽ có bao nhiêu nghiêm trọng chứ?” Trịnh Thiên Dã thản nhiên nhún vai: “Tội danh được thành lập? Ngay cả vị trí tổng giám đốc cũng khó giữ được? Cho dù có chuyện gì đi nữa cũng chẳng liên quan gì, dù sao thì anh cũng là một kẻ có bệnh thần kinh.”

La Phi hoàn toàn không nghĩ tới, sau khi anh chấp nhận bản thân mình có bệnh, bỗng nhiên lại biến thành dáng vẻ cam chịu như vậy. Anh đẩy cô ra ngoài cửa, lại đem chi phiếu nhét vào tay cô: “Em đi đi! Không cần phải để ý đến một kẻ thần kinh như anh đâu. Quách Tử Chính cũng rất tốt. Anh chúc em hạnh phúc.”

La Phi gấp đến độ không biết nên nói cái gì, bắt lấy tay anh, trong phút chốc lại cảm thấy khó thở, sau đó mới thốt ra được một câu đầy đủ: “Anh đừng như vậy, em xin anh. Anh đã ức hiếp em lâu như vậy rồi, không thể lại ức hiếp em như thế này nữa.”

Trịnh Thiên Dã nhìn ánh mắt đã đỏ lên của cô, tim cảm thấy đau nhức giống như có cái gì đó đâm vào, bỗng nhiên lại trở nên luống cuống, cố gắng đẩy cô ra: “Đúng vậy, anh luôn ức hiếp em. Vì vậy từ giờ anh sẽ không xuất hiện trước mặt em nữa, được rồi chứ?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện