Dịch: Mon

***

Tiếng nhạc réo rắt bỗng im bặt, cả căn phòng trở nên yên tĩnh đến nỗi có thể nghe được tiếng kêu của Trịnh Thiên Dã. Một lát sau, có người la lên: “Boss Trịnh uống say nổi điên thật là đáng sợ, dọa chết người được ấy!”

La Phi cũng hít sâu một hơi, đang định bước tới xem thế nào thì bị Quách Tử Chính kéo lại. “Để anh đi xem xem.”

Quách Tử Chính đi đến bên cạnh Trịnh Thiên Dã, ngồi xuống, vỗ vỗ anh. “Trịnh Thiên Dã, anh tỉnh lại đi!”

Trả lời anh chỉ có tiếng hít thở nặng nề của Trịnh Thiên Dã. Anh lắc đầu, quay người về phía mấy người đang ngồi trên sô pha, lấy ví tiền, móc ra một tấm thẻ, đưa qua đó. “Hôm nay chơi tới đây thôi, làm phiền mọi người thanh toán chỗ này một chút, tôi trả tiền. Cuối tuần mọi người cứ nghỉ ngơi, thứ hai về lại công ty chiến đấu với dự án mới của chúng ta. Mọi người về nhà cẩn thận, tôi đưa anh Trịnh về.”

Một người trong đó nhận lấy cái thẻ. “Sếp Quách, anh đưa boss Trịnh về đi, ở đây để bọn tôi lo.”

Quách Tử Chính gật đầu, lại quay người về phía La Phi. “Đi thôi, chúng ta về!”

La Phi ừ một tiếng, bước tới trước phụ Quách Tử Chính đỡ Trịnh Thiên Dã dậy, rồi gọi vào tai anh. “Trịnh Thiên Dã, tỉnh lại đi, chúng ta về nhà.”

Trịnh Thiên Dã giống như là ở trong mơ hừ một tiếng, rồi không có bất kì phản ứng nào.

Anh vốn cao to tráng kiện, sau khi say rượu thì mềm như bún, trọng lượng như nặng ngàn cân. Quách Tử Chính và La Phi dốc hết sức mới có thể lôi anh tới bãi đỗ xe, rồi lại dốc sức mới nâng anh lên xe được.

Thấy một mình anh mà chiếm hết cả băng ghế sau, Quách Tử Chính kéo La Phi đang định lên xe. “Ra ghế trước ngồi đi, anh ấy thế này em ngồi sau không thoải mái lắm.”

Anh vừa dứt lời, Trịnh Thiên Dã bỗng từ trên ghế bật dậy, lập tức kéo La Phi lại. “Em đừng đi, anh không cho em đi.”

Sức của anh rất mạnh, hai cánh tay như nhốt La Phi trong ngực, không thể nào thoát ra được. Quách Tử Chính bước tới định giúp cô thì anh càng ôm chặt hơn. La Phi bị ôm đến nỗi muốn nghẹt thở, đành phải vội vàng nói. “Em không đi, anh buông em ra trước đã.”

Lời của cô có chút tác dụng, làm tay của Trịnh Thiên Dã thoáng buông lỏng ra nhưng vẫn ôm cô không rời, rồi gác đầu lên vai cô và ngủ mê man tiếp.

La Phi không biết làm sao, đành nói với Quách Tử Chính. “Em ngồi ở ghế sau vậy, anh ấy thế này, cần có em chăm sóc.”

Quách Tử Chính nhíu mày lại nhưng không nói gì, chỉ gật đầu. Thấy La Phi đỡ Trịnh Thiên Dã ngồi ngay ngắn trong xe, anh cũng quay người về ghế lái ở phía trước.

Kỹ thuật lái xe của Quách Tử Chính rất tốt, xe chạy rất êm. Lúc đầu Trịnh Thiên Dã vùi mặt vào vai La Phi, thở ra hơi rượu, ngủ mê man không biết gì.

Nhưng đến giữa đường, bởi vì xuống một con đường dốc, hai người ở phía sau nhào tới trước, Trịnh Thiên Dã bỗng nhiên mơ màng tỉnh lại. Giống như là bị kích thích, anh bỗng đẩy La Phi ở bên cạnh mình ra, nói với cô một cách không trôi chảy. “Em không yêu anh… anh biết… anh biết… em gạt anh…”

La Phi thấy anh không giống như phát điên nhưng dù gì cũng không được bình thường nên đành an ủi anh. “Em không có gạt anh, em yêu anh mà.”

“Anh không tin, em gạt anh, em vẫn luôn gạt anh. Rõ ràng là em không thích anh nhưng lại chạy tới trước mặt anh, tỏ tình với anh, khiến cho anh thích em. Anh đến trường tìm em, em hoàn toàn không nhận ra anh, còn nắm tay tên bạn trai ngu ngốc của em. Sau đó, mỗi lần gặp anh thì em không thèm nhìn anh, em còn dám nói không gạt anh?”

La Phi không hiểu lắm anh đang nói gì, chỉ cảm thấy anh đang nói nhảm. Hơi rượu nồng nặc phả vào mặt cô khiến cô rất khó chịu. Cách duy nhất chính là khiến cho anh im lặng, nên cô vỗ vỗ lưng anh, tiếp tục an ủi. “Em thật sự không có gạt anh, em vẫn luôn thích anh, chẳng phải anh nói em yêu thầm anh hơn hai năm, yêu anh đến không thể kiềm chế sao?”

“Em gạt anh… em gạt anh…” Giọng của Trịnh Thiên Dã trở nên hơi là lạ, giống như là nức nở nghẹn ngào vì coi thường bản thân mình, rồi lại như mang theo vẻ cười cợt trào phúng. Tóm lại, La Phi nghe mà rợn cả tóc gáy.

Có điều, anh thì thầm lẩm bẩm một lúc rồi lại ngả đầu qua, ngủ tiếp.

Giấc ngủ này rất yên ổn, mãi đến khi Quách Tử Chính và La Phi lôi anh vào thang máy, vào phòng ngủ, rồi bị quăng lên giường mà cũng không thức giấc.

Hai người đều mồ hôi đẫm trán, đứng bên giường, nhìn Trịnh Thiên Dã ngủ vùi không biết trời đất kia, cười bất đắc dĩ, rồi lắc đầu, ăn ý cùng bước ra ngoài.

“Làm phiền anh rồi.” La Phi đưa cho Quách Tử Chính một chai nước, thuận miệng nói cảm ơn. Cô không hề phát hiện ra, bất tri bất giác cô đã kéo Trịnh Thiên Dã vào trong phạm vi chịu trách nhiệm của mình.

Quả nhiên, Quách Tử Chính cười cười, như là nhắc nhở cô. “Dù sao thì anh ấy cũng là anh trai anh mà.” Anh ngừng một lát. “Anh ấy thường thế này sao?”

La Phi lắc đầu. “Đây là lần đầu tiên như thế, trước đây anh ấy chưa bao giờ uống rượu trước mặt em, em không biết khi say thì sẽ phiền phức thế này.”

Quách Tử Chính vặn chai nước trên tay ra, uống một hớp, im lặng một lúc rồi bỗng nhiên hỏi. “Lúc ở trong xe anh ấy nói những câu đó là có ý gì?”

La Phi ngẩn ra, rồi lắc đầu. “Còn không phải là nói lảm nhảm sao, ai mà biết.”

“Nhưng anh ấy nói em không yêu anh ấy.” Quách Tử Chính nhìn cô chằm chằm, giống như là muốn nhìn thấu trái tim cô, nói rõ từng chữ. “Cho dù là những lời khi say thì cũng không nên nói những lời ấy chứ. La Phi, em nói cho anh biết giữa em và anh ấy rốt cuộc là soa? Bởi vì… anh cũng không cho rằng em yêu anh ấy.”

La Phi bị anh nhìn tới nỗi chột dạ, cô né tránh ánh mắt anh, ngượng ngập nói. “Anh ấy chỉ nói bậy bạ khi say thôi, sao anh phải suy nghĩ nghiêm túc vì lời say xỉn của một con ma men.”

Quách Tử Chính nhíu mày lại, có vẻ hơi sốt ruột, hai tay đặt lên vai cô, đè chặt lại. “Tiểu Phi, em nói thật với anh đi, chẳng phải trước kia có chuyện gì em cũng nói với anh sao?”

La Phi né tay của anh ra, sắc mặt hơi đen lại. “Sếp Quách, em không còn là cô bé vừa vào đại học, chuyện gì cũng không hiểu, chuyện gì cũng sợ như trước kia nữa. Cho dù là có chuyện thì em cũng sẽ không nói với anh, huống chi căn bản là không có chuyện gì cả.”

Quách Tử Chính thất bại thở dài một hơi. “Được rồi, không sao, anh tin vào trực giác của mình, anh sẽ đợi.”

Anh nói thế, La Phi hơi ngại ngùng. “Tóm lại cảm ơn anh, sếp Quách.”

Quách Tử Chính lắc đầu cười bất đắc dĩ, anh nhìn chai nước trên tay, rồi lại nhìn vào trong phòng ngủ, nhìn cái người vẫn ngủ không biết gì kia. “Em chăm sóc cho anh ấy đi, cũng chăm sóc bản thân mình. nếu gặp phải uất ức gì từ anh ấy thì nhất định phải nói với anh, anh sẽ bênh vực em.”

Mặt La Phi đỏ lên, cô cười. “Được rồi.”

Tiễn Quách Tử Chính về, La Phi phiền muộn quay lại phòng ngủ. Trịnh Thiên Dã nằm ngửa, dang tay dang chân. Vừa nãy không có thay quần áo, lau mình mẩy cho anh. Tuy không muốn nhưng cô vẫn vừa oán thầm vừa cởi quần áo anh ra, lau mặt cho anh. Khi không kiềm chế được, tay cô dùng sức rất mạnh như để báo thù, đáng tiếc người đang ngủ kia vẫn không hay biết gì.

Đêm ấy, tuy La Phi rất mệt mỏi nhưng hiếm khi Trịnh Thiên Dã yên lặng như thế, không hề quấy rầy cô làm chuyện ấy. Có điều không thể chịu nổi mùi rượu còn vương lại trên người anh, La Phi ôm chăn gối ra sô pha phòng khách ngủ. Khó khăn lắm mới có dịp ngủ một mình, tuy chỗ ngủ không được thoải mái lắm nhưng cô vẫn ngủ ngon lành.

Sáng hôm sau, La Phi còn đang mơ giấc mơ đẹp, trong mơ cô nói vui vẻ bye bye với Trịnh Thiên Dã. nhưng cái người mà cô ghét kia còn chưa biến mất khỏi tầm mắt thì cơ thể cô bỗng bị lay động, giấc mộng đẹp bị cắt đứt, cô bị buộc phải thức dậy. Vừa mở mắt ra, quả nhiên nhìn thấy gương mặt còn say rượu của Trịnh Thiên Dã trong tầm mắt.

Anh gãi đầu, bộ dáng như rất mệt mỏi, ngáp một cái rồi hỏi cô. “Sao em lại ngủ trên sô pha?”

La Phi bĩu môi, từ sô pha ngồi dậy, mắng anh. “Còn không phải tại anh sao, tối qua anh uống rượu rồi nổi điên, khiến em phải ngủ trên sô pha.”

Trịnh Thiên Dã nhíu mày. “Thảo nào mà đầu anh đau quá, thì ra là tối qua uống rượu.” Anh vừa nói vừa nhìn cô từ trên xuống dưới. “Anh không làm gì em đó chứ? Anh nghe mấy thằng bạn nói anh uống rượu vào là không không chế được.”

La Phi lắc đầu. “Anh không làm gì em hết, chỉ đập TV và bàn ghế của quán karaoke thôi, còn nói lảm nhảm nữa.”

Trịnh Thiên Dã nghiêm túc hồi tưởng lại. “Em nói thế thì anh mang máng nhớ ra rồi.”

La Phi liếc anh một cái. “Vậy anh có nhớ sau đó anh nói lảm nhảm gì không?”

Trịnh Thiên Dã lại nghiêm túc suy nghĩ, đôi mày vốn đang nhíu lại bỗng nhiên giãn ra. Anh cười, nói: “À, anh nhớ ra rồi, em nói em yêu anh, vẫn luôn yêu anh.!”

Ặc! La Phi chán chường vuốt mặt. Đúng là còn không tỉnh táo bằng khi say rượu. Ít nhất uống rượu vào anh còn biết cô không thích mình.

Trịnh Thiên Dã hoàn toàn không đồng tình với biểu cảm của cô, anh ngồi xuống, ôm lấy cô. “Anh rất vui.”

Nói xong, anh làm bộ muốn hôn cô, bị cô né đi, đẩy anh ra với vẻ ghét bỏ. “Thối quá, còn không mau đi tắm đi.”

“Hình như là thế thật. “Trịnh Thiên Dã cười ha hả rồi nhanh nhẹn thả cô ra, vui vẻ đi vào nhà tắm.

Lúc ấy La Phi mới nhớ ra là mình còn chưa kịp báo cáo với Trịnh Trạch Thi, cô vội vàng nhân lúc Trịnh Thiên Dã đi tắm mà lấy di động ra nhắn tin.

Trịnh Trạch Thi trực tiếp gọi lại, La Phi vừa nghe máy thì cô ta đã ở đầu bên kia nói không ngừng. “Cô nói là nó uống rượu vào thì nói cô không thích nó, nói cô lừa nó sao?”

“Phải, còn nói trước đây tôi không chịu nhìn anh ấy nữa.”

Trịnh Trạch Thi ở đầu bên kia thở phào. “Tôi đoán không sai mà, vấn đề của nó là ở chỗ đó. Tầng sâu ý thức của nó không có vấn đề gì cả, nhận biết rất chính xác tất cả mọi chuyện, chẳng qua là không muốn đối mặt với những sự thật nó không thích mà thôi.” Trịnh Trạch Thi im lặng một lúc rồi nói tiếp. “Thế này nhé, cô cứ tiếp tục quan sát nó, xem xem trừ chuyện của cô ra thì nó còn nhận sai chuyện gì nữa không?”

La Phi ừ một tiếng rồi nói. “Bác sĩ Trịnh tài ba à, cô có thể nói với tôi khi nào thì cô có thể làm cho anh ấy đỡ hơn một chút không? Cô đặt mình vào vị trí của tôi mà nghĩ chút đi, ngày nào cũng phải ở chung với một người bệnh thần kinh thì tôi chịu nổi sao? Nói không chừng anh ta còn chưa khỏi bệnh thì tôi đã thành bệnh nhân của cô rồi!”

Trịnh Trạch Thi cười ha hả, không có chút đồng cảm nào. “Hoan nghênh hoan nghênh, đến lúc đó tôi không thu phí chữa bệnh của cô đâu.”

La Phi nghẹn họng, đang định trả đũa thì bên kia lại lên tiếng. “Được rồi được rồi, tôi biết chỗ khó của cô, đổi lại là bất cứ ai thì cũng không thể chịu được tình trạng này. Có điều cô cũng suy nghĩ cẩn thận lại xem, tuy Thiên Dã không được bình thường lắm nhưng tốt xấu gì nó cũng là một người anh tuấn lịch sự, lại thừa kế một tập đoàn lớn. Quan trọng nhất là nó đối xử với cô không tốt sao?”

La Phi vô thức trả lời. “Dù sao thì cũng không tốt lắm.”

“Nó đánh cô?”

“Chuyện này thì không có.”

“Nó vừa ở bên cô vừa lăng nhăng với những người phụ nữ khác?”

“Hình như cũng không có.”

“Nó không hề quan tâm tới cô?”

“Cũng không phải.”

“Vậy thì đúng rồi, nó không phải bị bệnh bẩm sinh, tôi còn hy vọng nó có thể bình phục hơn cả cô, nhưng mọi chuyện đều không thể giải quyết một lần là xong. La Phi, chúng ta cùng nghiêm túc giúp đỡ nó, nhẫn nại thêm một chút, được không?”

“Được rồi được rồi.” Trịnh Trạch Thi vừa trở nên nghiêm túc thì La Phi liền bị đánh bại, đành phải đồng ý tuy không tình nguyện lắm.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện