Dịch: Mon

***

Bữa ăn gia đình này trở nên rất kỳ lạ.

Trong suốt quá trình, Trịnh Thiên Dã cứ hầm hừ buồn bực, từ đầu đến cuối không nói tiếng nào. Nhưng mỗi khi bà nội anh gắp thức ăn cho Trịnh Trạch Thi và Quách Tử Chính thì anh sẽ ngẩng đầu lên, nhìn bà nội mình với ánh mắt bất mãn.

Lúc ấy, bà nội anh sẽ cười ha ha và vội vàng nói: “Thiên Dã, con cũng ăn nhiều một chút, hôm nay bà cố ý bảo đầu bếp nấu mấy món mà con thích nhất đó.”

Sau đó, ngoại trừ hừ lạnh một cái thì Trịnh Thiên Dã không hề có hành động nào, khiến cho cả bàn ăn đều rất ngượng ngùng.

Có điều hai cái người lẽ ra nên xấu hổ nhất kia thì lại không hề bị ảnh hưởng chút nào. Một người vẻ mặt bình thản, lẳng lặng mà ăn. Một người thì cố tình khen ngợi, miệng ăn không lúc nào dừng.

“Đồ ăn trong nước vẫn là ngon nhất.”

“Mấy món hôm nay toàn là thứ con thích, nhiều năm như thế mà bà nội vẫn còn nhớ con thích ăn cái gì, thật là cảm động!”

“Làm sao bây giờ? Nội à, con sắp tăng thêm một kg nữa rồi.”

Dù sao thì cháu nào cũng là cháu, tuy bà biết hai đứa cháu của mình không hợp nhau nhưng cũng không thể chỉ quan tâm đến cháu trai mà mặc kệ cháu gái. Hơn nữa Trịnh Trạch Thi quả thật là khéo mồm khéo miệng, nên không lâu sau bà liền không quan tâm đến cái mặt lạnh của Trịnh Thiên Dã nữa mà nói chuyện say sưa và đứa cháu gái của mình.

La Phi len lén nhìn Trịnh Thiên Dã mấy cái, thấy sắc mặt của anh ngày càng tối sầm, ngày càng u ám… Quả nhiên, ăn được một nửa thì anh bỗng ném đũa lên bàn, hừ lạnh. “Ồn chết được! Ồn đến nỗi không còn khẩu vị gì nữa!”

Nói xong, không thèm để ý đến ánh mắt người khác, phủi tay rời khỏi bàn ăn.

Mặt Trịnh Gia Thăng sa sầm lại, đang định lên tiếng gọi anh thì bị Trịnh Trạch Thi ngăn lại. “Bác hai, bác đừng quan tâm đến nó, chúng ta cứ ăn cơm thôi.”

Trịnh Gia Thăng nghĩ một lát rồi gật đầu, nhìn về phía Quách Tử Chính đang lẳng lặng không nói tiếng nào kia. “Tử Chính, Thiên Dã là vậy đó, con đừng để trong lòng.”

Trương Cẩm Hoa nhìn con trai mình, cười an ủi Trịnh Gia Thăng. “Yên tâm đi, Tử Chính sẽ không so đo với Thiên Dã.”

Quách Tử Chính làm đúng như lời mẹ mình, vẻ mặt rất thờ ơ. “Dạ phải, nếu con đã trở về thì sẽ không so đo với anh ấy. Mọi người đừng lo lắng.”

Nói xong, anh làm như vô tình liếc qua La Phi đang cúi đầu, xấu hổ đến nỗi muốn độn thổ kia. Môi anh mấp máy, nhưng cuối cùng lại không nói gì cả.

Trịnh Gia Thăng không hề chú ý đến động tác nhỏ này của anh, chỉ hài lòng gật đầu, nói: “Lát nữa con đến phòng làm việc của chú, chú bảo Thiên Dã cùng thương lượng chuyện sắp xếp cho cháu vào Hằng Thiên.”

“Dạ.” Quách Tử Chính khẽ nhíu mày, nhẹ giọng đáp.

Bữa ăn này, La Phi cảm thấy dài như cả một thế kỷ.

Tuy người nhà họ Trịnh đều không khó ở chung nhưng cả người La Phi vẫn không được tự nhiên, nhất là tối nay lại đột nhiên xuất hiện một cố nhân – Quách Tử Chính. Cô thật muốn biến mất khỏi thế giới này!

May mà ngoại trừ việc hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy cô thì sau đó Quách Tử Chính cũng biểu hiện hết sức bình thường, giống như chỉ coi cô là bạn gái của Trịnh Thiên Dã, thậm chí không có cả ý định ôn lại chuyện cũ.

Ăn cơm xong, La Phi không muốn đối mặt với những người họ Trịnh xa lạ kia nên liền nói muốn lên phòng xem Trịnh Thiên Dã, thoát khỏi hiện trường xấu hổ.

So với việc ngượng ngập ngồi giữa những người xa lạ thì cô thà rằng một mình đối diện với tên thần kinh Trịnh Thiên Dã.

Lúc này Trịnh Thiên Dã đang nằm trên sô pha trong phòng ngủ, mặt lạnh như tiền, cầm một quyển sách, không biết đang xem thật hay cầm chơi cho vui. Nghe thấy tiếng La Phi bước vào, anh quay đầu liếc cô một cái rồi lạnh lùng nói: “Anh rất không hài lòng đối với biểu hiện của em tối nay.”

“Hả?” La Phi không hiểu ra làm sao cả, từ tốn đi về phía anh và ngồi xuống bên cạnh, nghĩ ngợi một lát mà vẫn không biết mình đã chọc giận anh lúc nào.

“Hai cái đứa đáng ghét ấy cứ châm chích anh như vậy mà em không hề có phản ứng gì.”

“Châm chích anh?” La Phi nghĩ ngợi. Được rồi, dường như Trịnh Trạch Thi cũng cố ý chọc tức anh, nhưng hình như Quách Tử Chính không hề làm gì cả mà. Vì thế, cô ăn ngay nói thật. “Em không hề cảm thấy bọn họ đang châm chích anh, nhất là Quách Tử Chính, gần như anh ấy không hề nói chuyện.”

“Hai người đó là vậy, một người dẻo miệng, một người thì giả vờ ngoan ngoãn, người lớn trong nhà đều bị hai người đó dụ dỗ. Đúng là cố tình gây sự với anh mà.”

“Không phải đâu, em cảm thấy đàn anh Tử Chính không phải là loại người như vậy.” Cô không quen biết Trịnh Trạch Thi nhưng vẫn hiểu Quách Tử Chính phần nào.

“Anh Tử Chính?” Trịnh Thiên Dã quay đầu qua, nhìn cô từ trên xuống dưới, nói với giọng là lạ. “Em và nó thân lắm sao?”

La Phi bị anh nhìn tới nỗi sởn da gà, vội vàng nói: “Không thân lắm, anh ấy lớn hơn em vài khóa, cũng coi như là sơ giao.”

Cô không biết sao mình lại vô thức nói dối như thế, thậm chí cô còn không biết đó có phải là nói dối không.

Bây giờ cô và Quách Tử Chính có thể coi như là không thân thiết lắm, nhưng năm ấy, chắc cũng coi như là thân thiết, thậm chí không chỉ thân nhau mà thôi.

Lúc trước khi cô vừa vào đại học thì Quách Tử Chính đã học năm ba, hai người quen nhau vào buổi lễ đón người mới. Đàn anh đàn em trong trường, rất dễ xảy ra ám muội.

Có lẽ Quách Tử Chính vừa gặp đã thương cô đàn em La Phi xinh đẹp mà ngây thơ này. Anh là chủ tịch hội sinh viên, lợi dụng chức vụ kéo La Phi vào hội sinh viên làm việc. Hai người qua lại nhiều lần thì trở nên thân thiết, thường vì việc chung mà cùng ra cùng vào.

Lúc ấy La Phi đúng là ngây thơ, mặc dù Quách Tử Chính rất tốt với cô nhưng cô lại không hề nhận ra tình cảm của anh ngay. Có điều một cô sinh viên vừa vào đại học, gặp được một đàn anh đẹp trai học giỏi luôn quan tâm chăm sóc mình thì đương nhiên trong lòng sẽ nảy sinh một tình cảm không thể nói rõ được. Tiếc là Quách Tử Chính cởi mở dễ gần, bên cạnh luôn có nhiều cô gái theo đuổi, La Phi không phải là một cô gái tự tin cho lắm nên chỉ có thể cố giấu tình cảm không rõ ràng kia xuống tận đáy lòng.

Nhưng điều làm cô bất ngờ là vào đầu năm hai, vào đêm trung thu, Quách Tử Chính ôm đàn ghi ta tỏ tình với cô ở dưới lầu của khu kí túc nữ. Lúc ấy, chuyện này từng gây chấn động một thời.

Đương nhiên, điều khiến cô càng bất ngờ là khi cô vẫn chưa quyết định có chấp nhận lời tỏ tình của anh hay không thì Quách Tử Chính đã nói với cô lời xin lỗi, sau đó không từ mà biệt, bay qua bên kia đại dương để du học.

Lúc ấy La Phi còn lấy làm may mắn vì mình vẫn chưa bắt đầu với Quách Tử Chính, nhưng thật ra sâu trong lòng, cô không thể phủ nhận thật ra mình cũng thấy hơi mất mát.

Chuyện đã nhiều năm, thật ra cô gần như đã quên Quách Tử Chính và chuyện năm ấy. Nếu anh không đột nhiên xuất hiện thì chắc là cô sẽ không nhớ tới nữa. Có điều, dù sao thì cũng từng có quan hệ tế nhị nên khi gặp nhau với thân phận này, đương nhiên là cũng hết sức xấu hổ.

Bên này, Trịnh Thiên Dã coi như hài lòng với câu ‘sơ giao’ của cô. Anh gật đầu. “Đừng có qua lại nhiều với loại người ấy, nó thay bạn gái còn nhanh hơn thay quần áo đó, đúng là loại cặn bã.”

Đối với lời nhận xét về người khác của Trịnh Thiên Dã, La Phi có phần không dám tin. Anh đang nói chính mình đấy à? Đang nói chuyện thì ngoài cửa vang lên tiếng gõ, Trịnh Trạch Thi không mời mà tự vào, mặt cười tươi tắn. “Cậu hai, bác gọi cậu đến phòng làm việc kìa.”

“Biết rồi.” Trịnh Thiên Dã bực bội liếc cô một cái, đứng dậy, đi ra ngoài cửa. Thấy Trịnh Trạch Thi ngồi xuống bên cạnh La Phi thì giọng có vẻ không vui. “Phi Phi, chị ta có nói gì thì em cũng đừng nghe, nhất là những lời nói xấu anh.”

Trịnh Trạch Thi cười ha hả, quay đầu sang nói: “Chị mày không xấu xa đến thế đâu, đâu rảnh đi nói xấu sau lưng người khác. Chị chỉ nói trước mặt mày thôi— thằng ngốc, mau cút đi!”

Trịnh Thiên Dã tức đến nỗi nghiến sắp nát răng, anh lườm Trịnh Trạch Thi thật dữ dằn nhưng đổi lại, chỉ được một cái liếc mắt xem thường của cô ấy.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện