Con Boss tử vong đánh rơi trên mặt đất ba vật phẩm.
Số lượng không nhiều lắm nhưng tất cả mọi người đều bay nhanh qua nhặt lấy sau đó xem xét thuộc tính vật phẩm.
Thời gian giao nang loại nhỏ - vật phẩm đặc thù, sau khi sử dụng có thể sao chép tạo thành bản sao vật thể trước mặt, thời gian kéo dài ba mươi phút.
Một mảnh chìa khóa vỡ nhỏ, cần sưu tập đủ bộ sáu miếng mới có thể phục hồi chìa khóa lại như cũ.
Mảnh nhỏ đạo cụ thần tích không rõ, cần tập hợp đủ sáu mảnh nhỏ mới có thể ghép thành đạo cụ thần tích đầy đủ.
- Đạo cụ thần tích? Thời gian giao nang với mảnh vỡ chìa khóa thì thôi chứ thấy mảnh nhỏ đạo cụ thần tích thì hai người Diệp Trần và Nhất Thế Yêu Nhiêu đều ngẩn người.
- Ta muốn mảnh nhỏ đạo cụ thần tích.
Sau đó hai người cơ hồ đồng thời nói.
Dưới tình huống bình thường đạo cụ thần tích chỉ có thể rơi ra từ người thủ hộ di tích, không ngờ rằng còn có cách xuất hiện như thế này, tuy là mảnh nhỏ nhưng thật sự rất kinh người.
Đạo cụ thần tích có tác dụng rất lớn với sự phát triển của hành hội, hành hội sau khi có đạo cụ thần tích, thành viên phù hợp điều kiện có thể được đạo cụ thần tích phụ gia thuộc tính, hành hội có đạo cụ thần tích hấp dẫn hơn nhiều hành hội bình thường, cho nên Diệp Trần và Nhất Thế Yêu Nhiêu sau khi nhìn thấy mảnh nhỏ đạo cụ thần tích đều muốn nó.
- Khụ khụ, Yêu Nhiêu mỹ nữ, đạo cụ thần tích tặng cho ta đi!
Diệp Trần cười hì hì nói.
- Ta muốn biết ngươi có một mình thì muốn lấy đạo cụ thần tích làm gì?
Nhất Thế Yêu Nhiêu không có ý nhường cho Diệp Trần, giương mày liễu, khí thế bức người hỏi Diệp Trần.
- Lần đầu gặp mặt đã nói rồi mà, sao quên nhanh như vậy chứ?
Diệp Trần cười đáp.
- Mặc kệ, ngươi chỉ có một mình, ta đã có hơn hai trăm người, đạo cụ thần tích ta cần dùng.
Về cơ bản đạo cụ thần tích đều bị những đại hành hội lũng đoạn, khó khăn lắm mới gặp một mảnh, nếu dễ dàng buông tay thì nàng đã không phải là Nhất Thế Yêu Nhiêu.
- Không bằng vậy đi, yêu nhiêu mỹ nữ, đạo cụ thần tích cần hành hội chiến lĩnh một thành trấn làm cứ địa mới có thể sinh ra hiệu quả, để cho công bằng chúng ta xem ai chiếm lĩnh thành trấn trước lại thủ vững không để mất đi thì người đó được đạo cụ thần tích, ok?
Diệp Trần biết nếu cứ tranh với Nhất Thế Yêu Nhiêu mãi cũng không có kết quả, nữ nhân này không phải người có thể dễ dàng thuyết phục. Diệp Trần đột nhiên nghĩ ra một chủ ý không tệ, nhưng mà gia hỏa âm hiểm này vẫn hơi trầm ngâm làm bộ một chút rồi mới nói ra chủ ý này.
Đây thật ra là một chủ ý thập phần âm hiểm, hắn có tín ngưỡng Thần mộc, chỉ cần chiếm lĩnh một thành trấn muốn mất cũng muôn vàn khó khăn.
So ra Nhất Thế Yêu Nhiêu còn phiền phức hơn nhiều đừng nói đến việc chiếm lấy một thành trấn đã là việc không dễ dàng gì.
- Được, cứ vậy đi!
Nhất Thế Yêu Nhiêu nghe vậy khẽ trầm ngâm một chút, không nghĩ gia hỏa Diệp Trần này âm hiểm như vậy, ngầm đào hố chờ nàng lọt vào, cứ tưởng như vậy là cách rất công bằng nên đồng ý.
Đám Pháp Hào bên cạnh nghe thế mà không nhịn được bi ai thay cho Nhất Thế Yêu Nhiêu.
Muội tử à, muội còn non quá, sao có thể tùy tiện dẫm theo gót hắn chứ, bị hắn bán đi còn đếm tiền giùm à.
Việc tín ngưỡng Thần mộc đám Pháp Hào không rõ lắm nhưng bọn họ ở cùng Diệp Trần lâu rồi, biết rõ hắn trở nên sảng khoái như thế chắc chắn là muốn hãm hại Nhất Thế Yêu Nhiêu.
Bất quá biết thế những không ai lên tiếng, dù sao đi nữa nếu bảo lựa chọn bọn họ cũng sẽ không nói hai lời mà bước về phía Diệp Trần.
Nhất Thế Yêu Nhiêu muốn có đạo cụ thần tích chỉ vì muốn có vốn liếng để mở ra con đường thành đại gia tộc trong trò chơi, dù có thất bại cũng không tổn thấ bao nhiêu, bọn họ chính mắt thấy sự kiêu ngạo của Trần Phong, biết ân oán giữa Diệp Trần và Long Chiến nghiệp đoàn, tất nhiên không do dự đứng về phía Diệp Trần.
- Tốt lắm, ta thu cái này lại trước, thơi gian giao nang này thì dùng trước đi, còn cái chìa khóa này thì tạm thời không biết có tác dụng gì.
Ba thứ ngoài trừ thời gian giao nang có công dụng trực tiếp ra thì hai cái còn lại đều cần sáu người tập hợp toàn bộ sáu mảnh nhỏ mới có thể biết rốt cuộc có tác dụng gì.
- Bây giờ tình huống đã có chút sáng tỏ, tại trạm kiểm soát ẩn này chúng ta ít nhất phải giết sau con Boss mới được.
Diệp Trần nói.
Năm người còn lại nghe xong đều gật đầu, mảnh nhỏ đạo cụ thần tích và mảnh vỡ chìa khóa đều cần sáu miếng, như thế ít nhất có sáu con Boss.
- Boss còn lại không biết trốn ở đâu, vừa rồi chúng ta dẫn con kiến chạy khắp nửa thành mà không phát hiện con nào nữa.
Pháp Hào nhìn xung quanh, mơ hồ nói.
- Ta có ý này!
Vô Danh vốn luôn ít lời lúc này đột nhiên nói:
- Vừa rồi Boss là một con kiến, ta nhớ rõ khiến chiến cây máy tại tầng 50 có các loại là cây công nhân, kính phản xạ, quả cầu đen, đồ đằng trụ, bọ rùa sau đó chính là con kiến, cho nên ta nghĩ trong trạm kiểm soát ẩn này có thể Boss chính là sáu loại này.
(DG: vì lần trước để tên Boss là con kiến rồi nên 5 còn con lại để tên thuần việt)
- Không sai, ta cũng nghĩ thế, muốn tìm năm con Boss còn lại ở đâu chỉ cần nghĩ đặc tính của chúng là có khả năng tìm ra rất lớn. Cây công nhân thì tim ở chỗ có cây cối, bọ rùa tìm chỗ có hoa cỏ, kính phản xạ thì tìm chỗ có ánh mặt trời, cái này thì phạm vi hơi lớn, đồ đằng trụ thì tìm ở chỗ tế đàn, còn quả cầu đen thì có chút phiền toái, hơi khó đoán.
Diệp Trần gật gật đầu, từ từ phân tích mấy người còn lại nghe thế đều rơi vào trầm tư, suy nghĩ làm thế nào mới tìm được Boss.
- Không bằng chúng ta trước hết đến đỉnh kiến trúc cao nhất thành thị này, ở đó nhìn quanh, tìm cái gì cũng tiện.
Pháp Hào nghĩ được biện pháp không tệ, mọi người đều thấy so với tìm kiếm mù quáng lung tung thì đây là một biện pháp tốt.
Vị trí kiến trúc cao nhất cũng không khó tìm, mọi người đã sớm để ý đến nó, mà nó cũng không cách xa vị trí hiện tại của họ bao nhiêu.
Sáu người chạy như bay nhanh chóng đến đó.
Thành kim loại này tương đối hiện đại, trước mắt là một tòa cao ốc hình tròn, cụ thể cao bao nhiêu sáu người không rõ, ước chừng khoảng hai trăm mét.
Bước vào cước, sáu người thấy xung quanh sáng lên, một hình khối kim loại tròn tinh xảo nhẹ nhàng phiêu phù cách mặt đất nửa mét phía trước mặt.
- Hình như là thang máy.
Sáu người thấy vậy, bước lên một khối kim loại, sau đó khối kim loại nhanh chóng bay lên phía trên.
- Thật hiện đại.
Pháp Hào khen, có thang máy thật tốt, nếu không thì bọn họ chạy được lên đỉnh tòa nhà hai trăm mét dù không mệt chết cũng mất không ít thơi gian, mà bây giờ không thể phí thời gian dù chỉ một phút.
- Bà mợ nó, chui vào giữa đống quái là sao @@
Khối kim loại đưa mọi người đến thẳng mái nhà, khi đến nơi ai cũng đổ mồ hôi lạnh vì phát hiện ở đây có một đoàn vô số quái vật kính phản xạ tồn tại.
- Mụ nó, thang máy bất động rồi!
Khi mọi người tính hạ xuống trước suy nghĩ đối sách thì hệ thống báo cho họ biết để tái khởi động cần ít nhất một phút làm lạnh.
- Cẩn thận!
Không còn cách nào khác, sáu người chỉ có thể cố gắng cứng rắn, nhìn xem mấy con quái có cử động gì.
Kính phản xạ này với loại mọi người gặp ở tháp Vinh Dự tầng 50 có chút khác biệt, trên mặt kính có một đôi mắt nhỏ, hơn nữa hai bên có đạn hoàng song tí nhỏ.
Sáu người càng kỳ quái nhìn mấy con quái đứng rất có quy luật chung một chỗ tựa hồ đang hấp thu năng lượng ánh sáng mặt trời, những con phát hiện bọn họ đầu tiên chỉ mở cặp mắt nhắm chặt, liếc bọn họ một cái, sau đó không động đậy, chỉ lẳng lặng phiêu phù tại chỗ.
Lúc này mọi người mới xác định chúng nó đang hấp thu năng lượng mặt trời, sau lưng mỗi con đều có một ống dẫn năng lượng trong suốt, từng tia năng lượng trong suốt từ ống dẫn tập trung về một khối máy móc khổng lồ trung tâm.
- Chuyện gì vậy, không thấy bóng dáng Boss đâu, chẳng lẽ phải giết ít kính phản xạ Boss mới xuất hiện?
Pháp Hào nói nghi vẫn trong lòng ra, mọi người nhìn khắp thiên thai khổng lồ mà không hề phát hiện bóng dáng Boss đâu.
- Chờ thêm một phút, rồi đi vào đám kính phản xạ xem, nếu không được cứ tìm đám Boss còn lại rồi tính sau.
Không có Boss, mọi người không còn cách nào, chỉ có thể dựa theo kế hoạch, nhìn khắp đám kính phản xạ ven thiên thai tìm kiếm Boss.
Sau một phút, Diệp Trần mời mấy người Pháp Hào xuống thang máy, một mình hắn đến gần đám kính phản xạ.
Nhưng Diệp Trần đến gần đám kính phản xạ mà chúng không có chút ý định tấn công nào.
- Xem ra mấy cái kính phản xạ này không có ác ý, mọi người tự tìm kiếm đi, cẩn thận đừng đụng vào bất kì cái gì.
Thiên thai quá lớn, Diệp Trần bảo mọi người chia nhau ra cùng tìm.
- Lão Đại, ở đây có một gia hỏa kỳ quái.
Không lâu sau, tiếng của Pháp Hào trong kênh đội ngũ vang lên.
Số lượng không nhiều lắm nhưng tất cả mọi người đều bay nhanh qua nhặt lấy sau đó xem xét thuộc tính vật phẩm.
Thời gian giao nang loại nhỏ - vật phẩm đặc thù, sau khi sử dụng có thể sao chép tạo thành bản sao vật thể trước mặt, thời gian kéo dài ba mươi phút.
Một mảnh chìa khóa vỡ nhỏ, cần sưu tập đủ bộ sáu miếng mới có thể phục hồi chìa khóa lại như cũ.
Mảnh nhỏ đạo cụ thần tích không rõ, cần tập hợp đủ sáu mảnh nhỏ mới có thể ghép thành đạo cụ thần tích đầy đủ.
- Đạo cụ thần tích? Thời gian giao nang với mảnh vỡ chìa khóa thì thôi chứ thấy mảnh nhỏ đạo cụ thần tích thì hai người Diệp Trần và Nhất Thế Yêu Nhiêu đều ngẩn người.
- Ta muốn mảnh nhỏ đạo cụ thần tích.
Sau đó hai người cơ hồ đồng thời nói.
Dưới tình huống bình thường đạo cụ thần tích chỉ có thể rơi ra từ người thủ hộ di tích, không ngờ rằng còn có cách xuất hiện như thế này, tuy là mảnh nhỏ nhưng thật sự rất kinh người.
Đạo cụ thần tích có tác dụng rất lớn với sự phát triển của hành hội, hành hội sau khi có đạo cụ thần tích, thành viên phù hợp điều kiện có thể được đạo cụ thần tích phụ gia thuộc tính, hành hội có đạo cụ thần tích hấp dẫn hơn nhiều hành hội bình thường, cho nên Diệp Trần và Nhất Thế Yêu Nhiêu sau khi nhìn thấy mảnh nhỏ đạo cụ thần tích đều muốn nó.
- Khụ khụ, Yêu Nhiêu mỹ nữ, đạo cụ thần tích tặng cho ta đi!
Diệp Trần cười hì hì nói.
- Ta muốn biết ngươi có một mình thì muốn lấy đạo cụ thần tích làm gì?
Nhất Thế Yêu Nhiêu không có ý nhường cho Diệp Trần, giương mày liễu, khí thế bức người hỏi Diệp Trần.
- Lần đầu gặp mặt đã nói rồi mà, sao quên nhanh như vậy chứ?
Diệp Trần cười đáp.
- Mặc kệ, ngươi chỉ có một mình, ta đã có hơn hai trăm người, đạo cụ thần tích ta cần dùng.
Về cơ bản đạo cụ thần tích đều bị những đại hành hội lũng đoạn, khó khăn lắm mới gặp một mảnh, nếu dễ dàng buông tay thì nàng đã không phải là Nhất Thế Yêu Nhiêu.
- Không bằng vậy đi, yêu nhiêu mỹ nữ, đạo cụ thần tích cần hành hội chiến lĩnh một thành trấn làm cứ địa mới có thể sinh ra hiệu quả, để cho công bằng chúng ta xem ai chiếm lĩnh thành trấn trước lại thủ vững không để mất đi thì người đó được đạo cụ thần tích, ok?
Diệp Trần biết nếu cứ tranh với Nhất Thế Yêu Nhiêu mãi cũng không có kết quả, nữ nhân này không phải người có thể dễ dàng thuyết phục. Diệp Trần đột nhiên nghĩ ra một chủ ý không tệ, nhưng mà gia hỏa âm hiểm này vẫn hơi trầm ngâm làm bộ một chút rồi mới nói ra chủ ý này.
Đây thật ra là một chủ ý thập phần âm hiểm, hắn có tín ngưỡng Thần mộc, chỉ cần chiếm lĩnh một thành trấn muốn mất cũng muôn vàn khó khăn.
So ra Nhất Thế Yêu Nhiêu còn phiền phức hơn nhiều đừng nói đến việc chiếm lấy một thành trấn đã là việc không dễ dàng gì.
- Được, cứ vậy đi!
Nhất Thế Yêu Nhiêu nghe vậy khẽ trầm ngâm một chút, không nghĩ gia hỏa Diệp Trần này âm hiểm như vậy, ngầm đào hố chờ nàng lọt vào, cứ tưởng như vậy là cách rất công bằng nên đồng ý.
Đám Pháp Hào bên cạnh nghe thế mà không nhịn được bi ai thay cho Nhất Thế Yêu Nhiêu.
Muội tử à, muội còn non quá, sao có thể tùy tiện dẫm theo gót hắn chứ, bị hắn bán đi còn đếm tiền giùm à.
Việc tín ngưỡng Thần mộc đám Pháp Hào không rõ lắm nhưng bọn họ ở cùng Diệp Trần lâu rồi, biết rõ hắn trở nên sảng khoái như thế chắc chắn là muốn hãm hại Nhất Thế Yêu Nhiêu.
Bất quá biết thế những không ai lên tiếng, dù sao đi nữa nếu bảo lựa chọn bọn họ cũng sẽ không nói hai lời mà bước về phía Diệp Trần.
Nhất Thế Yêu Nhiêu muốn có đạo cụ thần tích chỉ vì muốn có vốn liếng để mở ra con đường thành đại gia tộc trong trò chơi, dù có thất bại cũng không tổn thấ bao nhiêu, bọn họ chính mắt thấy sự kiêu ngạo của Trần Phong, biết ân oán giữa Diệp Trần và Long Chiến nghiệp đoàn, tất nhiên không do dự đứng về phía Diệp Trần.
- Tốt lắm, ta thu cái này lại trước, thơi gian giao nang này thì dùng trước đi, còn cái chìa khóa này thì tạm thời không biết có tác dụng gì.
Ba thứ ngoài trừ thời gian giao nang có công dụng trực tiếp ra thì hai cái còn lại đều cần sáu người tập hợp toàn bộ sáu mảnh nhỏ mới có thể biết rốt cuộc có tác dụng gì.
- Bây giờ tình huống đã có chút sáng tỏ, tại trạm kiểm soát ẩn này chúng ta ít nhất phải giết sau con Boss mới được.
Diệp Trần nói.
Năm người còn lại nghe xong đều gật đầu, mảnh nhỏ đạo cụ thần tích và mảnh vỡ chìa khóa đều cần sáu miếng, như thế ít nhất có sáu con Boss.
- Boss còn lại không biết trốn ở đâu, vừa rồi chúng ta dẫn con kiến chạy khắp nửa thành mà không phát hiện con nào nữa.
Pháp Hào nhìn xung quanh, mơ hồ nói.
- Ta có ý này!
Vô Danh vốn luôn ít lời lúc này đột nhiên nói:
- Vừa rồi Boss là một con kiến, ta nhớ rõ khiến chiến cây máy tại tầng 50 có các loại là cây công nhân, kính phản xạ, quả cầu đen, đồ đằng trụ, bọ rùa sau đó chính là con kiến, cho nên ta nghĩ trong trạm kiểm soát ẩn này có thể Boss chính là sáu loại này.
(DG: vì lần trước để tên Boss là con kiến rồi nên 5 còn con lại để tên thuần việt)
- Không sai, ta cũng nghĩ thế, muốn tìm năm con Boss còn lại ở đâu chỉ cần nghĩ đặc tính của chúng là có khả năng tìm ra rất lớn. Cây công nhân thì tim ở chỗ có cây cối, bọ rùa tìm chỗ có hoa cỏ, kính phản xạ thì tìm chỗ có ánh mặt trời, cái này thì phạm vi hơi lớn, đồ đằng trụ thì tìm ở chỗ tế đàn, còn quả cầu đen thì có chút phiền toái, hơi khó đoán.
Diệp Trần gật gật đầu, từ từ phân tích mấy người còn lại nghe thế đều rơi vào trầm tư, suy nghĩ làm thế nào mới tìm được Boss.
- Không bằng chúng ta trước hết đến đỉnh kiến trúc cao nhất thành thị này, ở đó nhìn quanh, tìm cái gì cũng tiện.
Pháp Hào nghĩ được biện pháp không tệ, mọi người đều thấy so với tìm kiếm mù quáng lung tung thì đây là một biện pháp tốt.
Vị trí kiến trúc cao nhất cũng không khó tìm, mọi người đã sớm để ý đến nó, mà nó cũng không cách xa vị trí hiện tại của họ bao nhiêu.
Sáu người chạy như bay nhanh chóng đến đó.
Thành kim loại này tương đối hiện đại, trước mắt là một tòa cao ốc hình tròn, cụ thể cao bao nhiêu sáu người không rõ, ước chừng khoảng hai trăm mét.
Bước vào cước, sáu người thấy xung quanh sáng lên, một hình khối kim loại tròn tinh xảo nhẹ nhàng phiêu phù cách mặt đất nửa mét phía trước mặt.
- Hình như là thang máy.
Sáu người thấy vậy, bước lên một khối kim loại, sau đó khối kim loại nhanh chóng bay lên phía trên.
- Thật hiện đại.
Pháp Hào khen, có thang máy thật tốt, nếu không thì bọn họ chạy được lên đỉnh tòa nhà hai trăm mét dù không mệt chết cũng mất không ít thơi gian, mà bây giờ không thể phí thời gian dù chỉ một phút.
- Bà mợ nó, chui vào giữa đống quái là sao @@
Khối kim loại đưa mọi người đến thẳng mái nhà, khi đến nơi ai cũng đổ mồ hôi lạnh vì phát hiện ở đây có một đoàn vô số quái vật kính phản xạ tồn tại.
- Mụ nó, thang máy bất động rồi!
Khi mọi người tính hạ xuống trước suy nghĩ đối sách thì hệ thống báo cho họ biết để tái khởi động cần ít nhất một phút làm lạnh.
- Cẩn thận!
Không còn cách nào khác, sáu người chỉ có thể cố gắng cứng rắn, nhìn xem mấy con quái có cử động gì.
Kính phản xạ này với loại mọi người gặp ở tháp Vinh Dự tầng 50 có chút khác biệt, trên mặt kính có một đôi mắt nhỏ, hơn nữa hai bên có đạn hoàng song tí nhỏ.
Sáu người càng kỳ quái nhìn mấy con quái đứng rất có quy luật chung một chỗ tựa hồ đang hấp thu năng lượng ánh sáng mặt trời, những con phát hiện bọn họ đầu tiên chỉ mở cặp mắt nhắm chặt, liếc bọn họ một cái, sau đó không động đậy, chỉ lẳng lặng phiêu phù tại chỗ.
Lúc này mọi người mới xác định chúng nó đang hấp thu năng lượng mặt trời, sau lưng mỗi con đều có một ống dẫn năng lượng trong suốt, từng tia năng lượng trong suốt từ ống dẫn tập trung về một khối máy móc khổng lồ trung tâm.
- Chuyện gì vậy, không thấy bóng dáng Boss đâu, chẳng lẽ phải giết ít kính phản xạ Boss mới xuất hiện?
Pháp Hào nói nghi vẫn trong lòng ra, mọi người nhìn khắp thiên thai khổng lồ mà không hề phát hiện bóng dáng Boss đâu.
- Chờ thêm một phút, rồi đi vào đám kính phản xạ xem, nếu không được cứ tìm đám Boss còn lại rồi tính sau.
Không có Boss, mọi người không còn cách nào, chỉ có thể dựa theo kế hoạch, nhìn khắp đám kính phản xạ ven thiên thai tìm kiếm Boss.
Sau một phút, Diệp Trần mời mấy người Pháp Hào xuống thang máy, một mình hắn đến gần đám kính phản xạ.
Nhưng Diệp Trần đến gần đám kính phản xạ mà chúng không có chút ý định tấn công nào.
- Xem ra mấy cái kính phản xạ này không có ác ý, mọi người tự tìm kiếm đi, cẩn thận đừng đụng vào bất kì cái gì.
Thiên thai quá lớn, Diệp Trần bảo mọi người chia nhau ra cùng tìm.
- Lão Đại, ở đây có một gia hỏa kỳ quái.
Không lâu sau, tiếng của Pháp Hào trong kênh đội ngũ vang lên.
Danh sách chương