Vì sao mình lúc nào cũng phải nghe lời anh ta chứ? Đây là vì sao, vì sao vì sao?! Tại ngôi nhà phát hiện khi trước, hai người quả nhiên tìm thấy tung tích heo con. Tuy chưa từng làm chuyện mua bán phi hệ thống cửa hàng từ NPC, nhưng ông chủ Kiều luôn rất có lòng tin với việc đàm sinh ý. Nhất là NPC chỉ số AI siêu cao này, chỉ cần coi bọn họ như một người thật sự mà đối đãi là được. Kỳ thật, bản thân anh vốn đã có quan hệ không tồi cùng một ít NPC, tựa như Tiểu Ngư cùng Viên quản gia và Đoạn lão nhân, NPC và người chơi đều tồn tại trị số hảo cảm vi diệu sẵn có, nó có lẽ không quan hệ tới kinh nghiệm khi đánh quái và đồ rớt xuống, nhưng lại mang tới rất nhiều tiện lợi cho người chơi trong sinh hoạt game. Tuy phía chính phủ không công khai chuyện này, nhưng ông chủ Kiều vẫn rút ra kết luận này từ thực tiễn bản thân.
Trực tiếp đánh người muốn mua heo là rất đường đột, hơn nữa, bọn họ cũng không rõ NPC nhà nuôi heo kia có phải là toàn trí năng hay không, vì thế Kiều Lân quyết định trước hết đi tìm Ngô lão nhân. Ông chủ kiêm đầu bếp đệ nhất thực phủ [Sơn Hà] tất nhiên sẽ biết địa phương có thể bán heo trong thôn.
Trí nhớ của Ngô lão nhân không tồi, phải nói chỉ cần không cố ý thiết kế toàn bộ NPC thành nhược trí, trí nhớ của họ về người chơi đều thuộc tầm siêu quần. Vì thế vừa trông thấy Kiều Lân và Tiểu Ngư, lão lập tức lộ ra khuôn mặt tươi cười: “Hai vị còn có thể về thôn đến thăm chúng ta một cái, thật sự là hiếm có hiếm có. Hôm nay muốn ăn món gì?”
Kiều Lân tìm bàn ngồi xuống, ý bảo Tiểu Ngư không cần nói, anh cười với Ngô lão nhân: “Đi khắp Sơn Hà cũng không tìm thấy nơi làm món thịt xiên nướng thơm ngon hơn Ngô lão bản ngài, lại thêm tư vị miếng dưa chuột ngâm kia nhớ lại liền chảy nước miếng. Cặp vợ chồng chúng tôi thèm ăn đến hoảng, cho nên mới chạy về ăn cho đỡ thèm.”
NPC tuy chỉ là một đống số liệu, nhưng sau khi được thực thể hóa trong trò chơi, bọn họ trở thành một người sống thực thụ trước mặt tất cả người chơi. Cũng rất ít người không thích a dua nịnh hót, nhất là một đầu bếp, nghe được những lời này của bệ hạ, cả người đều mừng rỡ hân hoan. “Được! Chỉ vì hai vị đi xa nhưng vẫn nhớ món thịt xiên nướng và dưa chuột ngâm chỗ Ngô lão nhân ta, hôm nay ta nhất định sẽ thêm phần thức ăn! Chậc chậc, ta nhớ khi trước nhị vị cùng nhau tới chỗ ta là vừa mới quen biết nhau đi? Bây giờ đã kết thành phu phu, lão nhân ta nên chúc mừng chúc mừng rồi!”
Kiều Lân nghe xong lập tức ôm quyền: “Đa tạ đa tạ. Lại nói, vợ chồng chúng tôi chính là kết duyên tại chỗ ngài đấy.”
Nghe thế, Ngô lão nhân càng vui vẻ ra mặt: “Vậy coi như tiệm nhỏ của ta tích đức! Được, hôm nay ta sẽ đãi hai vị một món ăn nhỏ, đừng chê chút ít này, đây chính là một chút tâm ý của lão hủ.”
Ông chủ Kiều cảm kích: “Vậy thực sự cảm ơn ngài.”
Nhìn Kiều Lân cùng Ngô lão nhân ở chỗ này hàn huyên tới hàn huyên lui, Tiểu Ngư một đầu hắc tuyến. Không hổ danh là gian thương nổi tiếng, gặp lại người dù chỉ quen biết sơ giao cũng đều có thể nói luyên thuyên. Có điều cũng đúng, có thể nói chuyện tạo niềm vui cho người khác, cũng đâu phải gây thù tạo nghiệt gì đâu ni? Cho nên tính cách của Lân vẫn là rất tốt nha!
Xem xem, cậu ta đã sắp hoàn toàn mất đi phương thức đối đãi đúng cách của tam quan [1] rồi.
[1] Tam quan: gồm thế giới quan, nhân sinh quan, giá trị quan
Sau khi Ngô lão nhân tính tiền cho Kiều Lân đồng chí, thái độ của lão càng thêm nhiệt tình. Chẳng những chủ động đáp ứng đi theo hiệp thương chuyện nuôi heo trong thôn lúc ông chủ Kiều hỏi thăm anh muốn mua heo sữa, lão còn hứa hẹn sẽ bảo đồ tể trong thôn sau khi xử lý heo sữa sạch sẽ xong sẽ giao cho Kiều Lân.
Nguyên nhân khiến Ngô lão nhân ân cần như vậy chủ yếu không phải do động tác tiêu sái khi trả tiền của ông chủ Kiều, đó là phí tổn hệ thống trực tiếp thu. Mà là vì trong lúc trò chuyện, Tiểu Ngư vô ý nói sư phụ của mình chính là Đoạn lão Thiệu Hoa lâu, làm cho Ngô lão nhân lập tức sinh ra tâm tư muốn cúng bái một phen. Nếu là đồ đệ đầu bếp cấp Tông sư duy nhất của [Sơn Hà] cần nguyên liệu nấu ăn, thân là đầu bếp kiêm ông chủ [Sơn Hà] đệ nhất thực phủ sao lại không thể phối hợp đây? Cho nên, nhãn hiệu NPC nhân tình của Kiều Lân đồng chí đánh tới vẫn rất có hiệu quả. Này cũng khiến Tiểu Ngư ẩn ẩn lo lắng, NPC nếu như lén lút trao đổi, sư phụ lần sau có thể mắng mình, trực tiếp cầm chổi đập tới không a…
Quá trình mua heo sữa quả thực còn đơn giản hơn cả trong thế giới hiện thực. Ngô lão nhân dắt hai người đến nhà lão Hà Đạt mua bốn con heo sữa con vẫn còn đang bú, sau đó Hà Đạt trực tiếp như giao dịch cùng người chơi đem bốn con heo nhỏ một tay tiền một tay hàng giao cho Kiều Lân. Đối với việc người chơi còn có hình thức giao dịch cùng NPC như vậy, ngay cả Kiều Lân đều lắp bắp kinh hãi. Xem ra sau này có vài thứ gì đó, chính mình có thể đến khai thác từ chỗ NPC. Ví như trứng gà trứng vịt trứng ngỗng vân vân thu mua chỗ NPC có phải sẽ lời thêm chút ít so với các bang hội khác? Lại ví như nếu ký kết hợp đồng mua heo sữa dài hạn với lão Hà Đạt, sau này heo sữa nướng có thể sẽ trở thành một món ăn dễ kiếm tiền nhất cũng không chừng.
Ngô lão nhân dẫn hai người đi tới nhà đồ tể Chương Vân liền quay về vị trí công tác làm việc của mình. Hai người Ngô lão đầu mang tới, Chương Vân vẫn nhớ rõ họ, dù sao hắn cũng là một trong những NPC cung cấp nhiệm vụ tân thủ. Nay được biết là đến nhờ mình xử lý heo sữa, hắn liền không hai lời ra giá. Giá một ngân đối với mức sống tại Tân thủ thôn mà nói thì không thấp, nhưng đối với ông chủ Kiều mà nói thì lại chẳng đáng bao nhiêu. Sau quá trình giao dịch, Tiểu Ngư không hề nhìn thấy quá trình giết mổ đầy máu tanh, Chương Vân là trực tiếp sử dụng một kỹ năng đoán chừng là thuật Bào đinh cao cấp, động tác vô cùng giống động tác bọn họ lúc bào đinh quái, tiếp đó, một con heo sữa được xử lý hoàn hảo lại sạch sẽ xuất hiện.
Tiểu Ngư tự đáy lòng cảm khái: Một ngân này thật đặc biệt tốt!
Có heo sữa xử lý sạch sẽ, như vậy chuyện kế tiếp Tiểu Ngư muốn làm nhất tất nhiên là nhanh nhanh chế tác thành phẩm. Nhưng ngay lúc cả đầu cậu toàn là heo sữa nướng, ông chủ Kiều chợt ra lệnh cưỡng chế cậu logout đi ngủ. Tiểu Ngư liếc nhìn thời gian hiện thực trên hệ thống một cái. Mới hơn mười giờ một chút thôi. “Còn có thể chơi thêm một ngày.”
Ông chủ Kiều lắc đầu: “Em mấy ngày nay căn bản không ngày nào ngủ đủ, ngoan ngoãn nghe lời, đi xuống ngủ đi. Trước khi bọn Tiểu Thu thành thân vẫn còn nhiều thời gian, em gấp cái gì.”
Tiểu Ngư cũng lắc đầu: “Không giống nhau! Tôi bây giờ đang hăng hái, anh bảo tôi ngủ tôi cũng ngủ không được. Vả lại, ngày mai tôi phải ở phòng bếp cả ngày, buổi tối không còn sức lên game, anh để cho tôi chơi thêm một ngày đi!”
Kiều Lân nhíu mày: “Là ai bảo chất lượng giấc ngủ mình rất kém?”
Vì có thể ngay tức khắc bây giờ làm món heo sữa nướng, Tiểu Ngư có thể trả giá bất cứ thứ gì. Tuy cậu không thể thành thật phủ nhận Kiều Lân “quản giáo” mình khiến cậu cực kỳ cực kỳ thích, nhưng loại “quản thúc” này vẫn rất buồn rầu nha! “Lân, anh để tôi làm xong rồi đi ngủ được không? Được không?” Mặc dù vờ đáng yêu làm nũng gì gì đó hoàn toàn không phải là điểm mạnh của Tiểu Ngư đồng học, số lần thực hiện trên đời này chỉ đếm được trong lòng bàn tay. Song, cậu cảm thấy mình thực hiện mấy lần trước mặt Kiều Lân vẫn luôn rất có hiệu quả. Xem xem, biểu tình của Tiểu Hỉ Tử kia rõ ràng là chịu không nổi nha! Tiểu Ngư trong lòng yên lặng ra dấu một chữ V.
Lần đầu tiên trông thấy Tiểu Ngư làm nũng lộ liễu như thế, ông chủ Kiều dù có quy củ hơn nữa cũng phải bị công phá. Huống chi, thời gian bây giờ đối với một người hiện đại mà nói thật ra không tính là muộn, muốn chơi thì chơi thêm một chốc vậy. Bất quá lần này không phải là dấu hiệu tốt gì, nếu sau này vật nhỏ muốn làm gì đều xuất chiêu như thế, chính anh mỗi lần đều phải đáp ứng, tương lai sẽ không thể quản giáo nữa. “Một lần này thôi, lần sau không nghe lời thì trực tiếp quất mông em!”
Tiểu Ngư khóe miệng run rẩy, trong lòng buồn bực. Quất cái mông… Không, là quất cái mông anh! Nhưng buồn bực xong cậu cũng không thể không vỗ tỉnh chính mình, vì sao mình lúc nào cũng phải nghe lời anh ta chứ? Vì sao vì sao vì sao?!
Phòng bếp lớn trong trò chơi không hề tồn tại loại bếp nướng kiểu treo tường, nhưng lại không đề cập tới người chơi không thể tự mình tạo ra. Chỉ tiếc, đối với thứ ấy, ai cũng không sở trường, cho nên Tiểu Ngư liền lựa chọn phương thức nguyên thủy nhất: dùng than củi nướng.
Heo sữa nướng là một món ăn nổi tiếng có lịch sử lâu dài. Trong 《Tề dân yếu thuật》có ghi lại cách thực hiện món ăn này. Giải quyết sạch sẽ, bỏ nội tạng, xiên thanh gỗ sồi qua, lửa nhỏ nướng từ từ, lật qua lật lại, thi thoảng lại quét rượu sake và mỡ heo lên trên. Nghe nói, sau khi nướng xong, “màu như hổ phách, lại tựa thẳng kim; Vào miệng tất tiêu, dáng như lăng tuyết; Hàm tương cao nhuận, đặc ý phàm thường.” Tiểu Ngư mặc dù đọc được những dòng ghi chú của Đoạn lão nhân nhịn không được nuốt vài ngụm nước miếng, nhưng cậu cảm thấy dù có trong trò chơi, cậu cũng không có khả năng chỉ dùng mỡ heo và rượu nướng được con heo sữa mỹ vị như vậy. Vì thế, cậu chỉ có thể tham khảo một ít phương pháp chế tác sau này.
Nếu là nướng, vậy heo sữa nhất phải nêm chút vị trước. Căn cứ theo tư liệu đọc được, Tiểu Ngư trước tiên làm muối gia vị. Nguyên liệu dùng là ngũ vị hương bao gồm bột bát giác, muối và đường trắng hỗn hợp mà thành. Những thứ cần chuẩn bị còn lại là đường trắng, tương ngọt, chao, tương vừng, dầu thực vật, rượu trắng, tỏi giã nhuyễn. Số lượng mấy thứ này hẳn là dựa theo sở thích cá nhân mà lấy, dù sao cậu cũng chưa từng làm qua, chỉ có thể thử trước.
Bổ phần bụng heo sữa ra, nhưng không thể bổ hết thành hai nửa, phải giữ lại phần cột sống tương liên. Thứ nhất là dễ dàng nướng chế, cũng là vì bảo đảm mỹ quan khi lên bàn tiệc. Vốn để bản thân ăn thì dạng gì cũng không sao, nhưng dù gì vẫn còn hai bàn tiệc cưới nha. Bọn họ mua bốn con lợn sữa vốn là để trừ hao nếu lỡ có làm hỏng. Dùng muối không vị xoa lên heo sữa đã được bày ra từ bên ngoài vào sâu bên trong theo trình tự, sau đó lại treo đứng tầm hai mươi phút. Thứ nhất, là muối và muối ngũ vị hương có thể gia tăng thêm mùi vị, thứ hai là cũng để bài trừ một bộ phận nước dư thừa.
Chờ hai mươi phút tới, Tiểu Ngư lại lấy tương ngọt, chao, tương vừng, tỏi giã nhuyễn, rượu trắng và đường trắng trộn đều, sau đó bôi loạn bên trong heo sữa, cũng chính là bên trong bụng. Lúc này, nồi nước chuẩn bị kia đã sớm sôi. Nhờ Kiều Lân hỗ trợ đỡ heo sữa cho phần da nó hướng lên, đầu heo hơi nghiêng về phía trên, Tiểu Ngư mới dùng muôi múc nước sôi xối vào heo sữa. Sau đó giội nước đường mạch nha hòa tan lên da heo, rồi treo ướp phơi nắng chừng mấy tiếng đồng hồ.
Bởi vì chưa từng nướng qua, cho nên độ cháy cụ thể là bao nhiêu Tiểu Ngư một chút cũng không biết, chỉ có thể một bên nướng một bên nhìn, có điều cậu lựa chọn phương pháp nướng lửa cháy chậm. Như vậy ít ra cũng đảm bảo heo sữa sẽ không bị nướng cháy khét.
Đặt khung nướng lên bếp nướng trong phòng bếp lớn, lửa than bên dưới được duy trì ở trạng thái đốt cháy ổn định, không có lửa cháy, nhưng đống than cũng đang lóe lóe ánh đỏ.
Chốc chốc phải nhìn heo sữa, cho nên Hiểu Ngư cảm thấy ngồi chờ như vầy có chút lãng phí thời gian. Vì thế, cậu nhanh chóng lấy một phần các loại thịt trong túi hành trang ra xắt thành khối rồi xiên thành chuỗi, đặt mông xuống đất, mượn nhiệt lửa bên cạnh đống than bắt đầu nướng thịt xiên. Chỉ chốc lát sau, mùi heo sữa nướng và mùi thịt xiên nướng hòa quyện vào nhau lan tỏa ra phòng bếp.
Kiều Lân nhìn đám đứng trước cửa phòng bếp, giơ xiên thịt trong tay lên mỉm cười dịu dàng: “Thế nào, trẫm hạnh phúc không!” Lời nói dạt dào tình cảm đắc ý thế kia.
Bang chúng nghiến răng nghiến lợi: “Tiểu Ngư, tụi tui cũng muốn ăn!”
Tiểu Ngư ngẩng đầu, lúc này mới trông thấy năm người ngoài cửa. Đều là mấy vị thường thường hay lủi tới phòng bếp. “Tôi vừa nãy xiên rất nhiều, mọi người vào đây đi!”
Vì thế ánh mắt lãnh lệ của bệ hạ không còn tác dụng, tất cả mọi người vây quanh lại đây. Cảnh tượng bên lò nướng, thật sự là ấm cúng lại náo nhiệt a…
Cách sống cặp chồng chồng này… [đen mặt]
Trực tiếp đánh người muốn mua heo là rất đường đột, hơn nữa, bọn họ cũng không rõ NPC nhà nuôi heo kia có phải là toàn trí năng hay không, vì thế Kiều Lân quyết định trước hết đi tìm Ngô lão nhân. Ông chủ kiêm đầu bếp đệ nhất thực phủ [Sơn Hà] tất nhiên sẽ biết địa phương có thể bán heo trong thôn.
Trí nhớ của Ngô lão nhân không tồi, phải nói chỉ cần không cố ý thiết kế toàn bộ NPC thành nhược trí, trí nhớ của họ về người chơi đều thuộc tầm siêu quần. Vì thế vừa trông thấy Kiều Lân và Tiểu Ngư, lão lập tức lộ ra khuôn mặt tươi cười: “Hai vị còn có thể về thôn đến thăm chúng ta một cái, thật sự là hiếm có hiếm có. Hôm nay muốn ăn món gì?”
Kiều Lân tìm bàn ngồi xuống, ý bảo Tiểu Ngư không cần nói, anh cười với Ngô lão nhân: “Đi khắp Sơn Hà cũng không tìm thấy nơi làm món thịt xiên nướng thơm ngon hơn Ngô lão bản ngài, lại thêm tư vị miếng dưa chuột ngâm kia nhớ lại liền chảy nước miếng. Cặp vợ chồng chúng tôi thèm ăn đến hoảng, cho nên mới chạy về ăn cho đỡ thèm.”
NPC tuy chỉ là một đống số liệu, nhưng sau khi được thực thể hóa trong trò chơi, bọn họ trở thành một người sống thực thụ trước mặt tất cả người chơi. Cũng rất ít người không thích a dua nịnh hót, nhất là một đầu bếp, nghe được những lời này của bệ hạ, cả người đều mừng rỡ hân hoan. “Được! Chỉ vì hai vị đi xa nhưng vẫn nhớ món thịt xiên nướng và dưa chuột ngâm chỗ Ngô lão nhân ta, hôm nay ta nhất định sẽ thêm phần thức ăn! Chậc chậc, ta nhớ khi trước nhị vị cùng nhau tới chỗ ta là vừa mới quen biết nhau đi? Bây giờ đã kết thành phu phu, lão nhân ta nên chúc mừng chúc mừng rồi!”
Kiều Lân nghe xong lập tức ôm quyền: “Đa tạ đa tạ. Lại nói, vợ chồng chúng tôi chính là kết duyên tại chỗ ngài đấy.”
Nghe thế, Ngô lão nhân càng vui vẻ ra mặt: “Vậy coi như tiệm nhỏ của ta tích đức! Được, hôm nay ta sẽ đãi hai vị một món ăn nhỏ, đừng chê chút ít này, đây chính là một chút tâm ý của lão hủ.”
Ông chủ Kiều cảm kích: “Vậy thực sự cảm ơn ngài.”
Nhìn Kiều Lân cùng Ngô lão nhân ở chỗ này hàn huyên tới hàn huyên lui, Tiểu Ngư một đầu hắc tuyến. Không hổ danh là gian thương nổi tiếng, gặp lại người dù chỉ quen biết sơ giao cũng đều có thể nói luyên thuyên. Có điều cũng đúng, có thể nói chuyện tạo niềm vui cho người khác, cũng đâu phải gây thù tạo nghiệt gì đâu ni? Cho nên tính cách của Lân vẫn là rất tốt nha!
Xem xem, cậu ta đã sắp hoàn toàn mất đi phương thức đối đãi đúng cách của tam quan [1] rồi.
[1] Tam quan: gồm thế giới quan, nhân sinh quan, giá trị quan
Sau khi Ngô lão nhân tính tiền cho Kiều Lân đồng chí, thái độ của lão càng thêm nhiệt tình. Chẳng những chủ động đáp ứng đi theo hiệp thương chuyện nuôi heo trong thôn lúc ông chủ Kiều hỏi thăm anh muốn mua heo sữa, lão còn hứa hẹn sẽ bảo đồ tể trong thôn sau khi xử lý heo sữa sạch sẽ xong sẽ giao cho Kiều Lân.
Nguyên nhân khiến Ngô lão nhân ân cần như vậy chủ yếu không phải do động tác tiêu sái khi trả tiền của ông chủ Kiều, đó là phí tổn hệ thống trực tiếp thu. Mà là vì trong lúc trò chuyện, Tiểu Ngư vô ý nói sư phụ của mình chính là Đoạn lão Thiệu Hoa lâu, làm cho Ngô lão nhân lập tức sinh ra tâm tư muốn cúng bái một phen. Nếu là đồ đệ đầu bếp cấp Tông sư duy nhất của [Sơn Hà] cần nguyên liệu nấu ăn, thân là đầu bếp kiêm ông chủ [Sơn Hà] đệ nhất thực phủ sao lại không thể phối hợp đây? Cho nên, nhãn hiệu NPC nhân tình của Kiều Lân đồng chí đánh tới vẫn rất có hiệu quả. Này cũng khiến Tiểu Ngư ẩn ẩn lo lắng, NPC nếu như lén lút trao đổi, sư phụ lần sau có thể mắng mình, trực tiếp cầm chổi đập tới không a…
Quá trình mua heo sữa quả thực còn đơn giản hơn cả trong thế giới hiện thực. Ngô lão nhân dắt hai người đến nhà lão Hà Đạt mua bốn con heo sữa con vẫn còn đang bú, sau đó Hà Đạt trực tiếp như giao dịch cùng người chơi đem bốn con heo nhỏ một tay tiền một tay hàng giao cho Kiều Lân. Đối với việc người chơi còn có hình thức giao dịch cùng NPC như vậy, ngay cả Kiều Lân đều lắp bắp kinh hãi. Xem ra sau này có vài thứ gì đó, chính mình có thể đến khai thác từ chỗ NPC. Ví như trứng gà trứng vịt trứng ngỗng vân vân thu mua chỗ NPC có phải sẽ lời thêm chút ít so với các bang hội khác? Lại ví như nếu ký kết hợp đồng mua heo sữa dài hạn với lão Hà Đạt, sau này heo sữa nướng có thể sẽ trở thành một món ăn dễ kiếm tiền nhất cũng không chừng.
Ngô lão nhân dẫn hai người đi tới nhà đồ tể Chương Vân liền quay về vị trí công tác làm việc của mình. Hai người Ngô lão đầu mang tới, Chương Vân vẫn nhớ rõ họ, dù sao hắn cũng là một trong những NPC cung cấp nhiệm vụ tân thủ. Nay được biết là đến nhờ mình xử lý heo sữa, hắn liền không hai lời ra giá. Giá một ngân đối với mức sống tại Tân thủ thôn mà nói thì không thấp, nhưng đối với ông chủ Kiều mà nói thì lại chẳng đáng bao nhiêu. Sau quá trình giao dịch, Tiểu Ngư không hề nhìn thấy quá trình giết mổ đầy máu tanh, Chương Vân là trực tiếp sử dụng một kỹ năng đoán chừng là thuật Bào đinh cao cấp, động tác vô cùng giống động tác bọn họ lúc bào đinh quái, tiếp đó, một con heo sữa được xử lý hoàn hảo lại sạch sẽ xuất hiện.
Tiểu Ngư tự đáy lòng cảm khái: Một ngân này thật đặc biệt tốt!
Có heo sữa xử lý sạch sẽ, như vậy chuyện kế tiếp Tiểu Ngư muốn làm nhất tất nhiên là nhanh nhanh chế tác thành phẩm. Nhưng ngay lúc cả đầu cậu toàn là heo sữa nướng, ông chủ Kiều chợt ra lệnh cưỡng chế cậu logout đi ngủ. Tiểu Ngư liếc nhìn thời gian hiện thực trên hệ thống một cái. Mới hơn mười giờ một chút thôi. “Còn có thể chơi thêm một ngày.”
Ông chủ Kiều lắc đầu: “Em mấy ngày nay căn bản không ngày nào ngủ đủ, ngoan ngoãn nghe lời, đi xuống ngủ đi. Trước khi bọn Tiểu Thu thành thân vẫn còn nhiều thời gian, em gấp cái gì.”
Tiểu Ngư cũng lắc đầu: “Không giống nhau! Tôi bây giờ đang hăng hái, anh bảo tôi ngủ tôi cũng ngủ không được. Vả lại, ngày mai tôi phải ở phòng bếp cả ngày, buổi tối không còn sức lên game, anh để cho tôi chơi thêm một ngày đi!”
Kiều Lân nhíu mày: “Là ai bảo chất lượng giấc ngủ mình rất kém?”
Vì có thể ngay tức khắc bây giờ làm món heo sữa nướng, Tiểu Ngư có thể trả giá bất cứ thứ gì. Tuy cậu không thể thành thật phủ nhận Kiều Lân “quản giáo” mình khiến cậu cực kỳ cực kỳ thích, nhưng loại “quản thúc” này vẫn rất buồn rầu nha! “Lân, anh để tôi làm xong rồi đi ngủ được không? Được không?” Mặc dù vờ đáng yêu làm nũng gì gì đó hoàn toàn không phải là điểm mạnh của Tiểu Ngư đồng học, số lần thực hiện trên đời này chỉ đếm được trong lòng bàn tay. Song, cậu cảm thấy mình thực hiện mấy lần trước mặt Kiều Lân vẫn luôn rất có hiệu quả. Xem xem, biểu tình của Tiểu Hỉ Tử kia rõ ràng là chịu không nổi nha! Tiểu Ngư trong lòng yên lặng ra dấu một chữ V.
Lần đầu tiên trông thấy Tiểu Ngư làm nũng lộ liễu như thế, ông chủ Kiều dù có quy củ hơn nữa cũng phải bị công phá. Huống chi, thời gian bây giờ đối với một người hiện đại mà nói thật ra không tính là muộn, muốn chơi thì chơi thêm một chốc vậy. Bất quá lần này không phải là dấu hiệu tốt gì, nếu sau này vật nhỏ muốn làm gì đều xuất chiêu như thế, chính anh mỗi lần đều phải đáp ứng, tương lai sẽ không thể quản giáo nữa. “Một lần này thôi, lần sau không nghe lời thì trực tiếp quất mông em!”
Tiểu Ngư khóe miệng run rẩy, trong lòng buồn bực. Quất cái mông… Không, là quất cái mông anh! Nhưng buồn bực xong cậu cũng không thể không vỗ tỉnh chính mình, vì sao mình lúc nào cũng phải nghe lời anh ta chứ? Vì sao vì sao vì sao?!
Phòng bếp lớn trong trò chơi không hề tồn tại loại bếp nướng kiểu treo tường, nhưng lại không đề cập tới người chơi không thể tự mình tạo ra. Chỉ tiếc, đối với thứ ấy, ai cũng không sở trường, cho nên Tiểu Ngư liền lựa chọn phương thức nguyên thủy nhất: dùng than củi nướng.
Heo sữa nướng là một món ăn nổi tiếng có lịch sử lâu dài. Trong 《Tề dân yếu thuật》có ghi lại cách thực hiện món ăn này. Giải quyết sạch sẽ, bỏ nội tạng, xiên thanh gỗ sồi qua, lửa nhỏ nướng từ từ, lật qua lật lại, thi thoảng lại quét rượu sake và mỡ heo lên trên. Nghe nói, sau khi nướng xong, “màu như hổ phách, lại tựa thẳng kim; Vào miệng tất tiêu, dáng như lăng tuyết; Hàm tương cao nhuận, đặc ý phàm thường.” Tiểu Ngư mặc dù đọc được những dòng ghi chú của Đoạn lão nhân nhịn không được nuốt vài ngụm nước miếng, nhưng cậu cảm thấy dù có trong trò chơi, cậu cũng không có khả năng chỉ dùng mỡ heo và rượu nướng được con heo sữa mỹ vị như vậy. Vì thế, cậu chỉ có thể tham khảo một ít phương pháp chế tác sau này.
Nếu là nướng, vậy heo sữa nhất phải nêm chút vị trước. Căn cứ theo tư liệu đọc được, Tiểu Ngư trước tiên làm muối gia vị. Nguyên liệu dùng là ngũ vị hương bao gồm bột bát giác, muối và đường trắng hỗn hợp mà thành. Những thứ cần chuẩn bị còn lại là đường trắng, tương ngọt, chao, tương vừng, dầu thực vật, rượu trắng, tỏi giã nhuyễn. Số lượng mấy thứ này hẳn là dựa theo sở thích cá nhân mà lấy, dù sao cậu cũng chưa từng làm qua, chỉ có thể thử trước.
Bổ phần bụng heo sữa ra, nhưng không thể bổ hết thành hai nửa, phải giữ lại phần cột sống tương liên. Thứ nhất là dễ dàng nướng chế, cũng là vì bảo đảm mỹ quan khi lên bàn tiệc. Vốn để bản thân ăn thì dạng gì cũng không sao, nhưng dù gì vẫn còn hai bàn tiệc cưới nha. Bọn họ mua bốn con lợn sữa vốn là để trừ hao nếu lỡ có làm hỏng. Dùng muối không vị xoa lên heo sữa đã được bày ra từ bên ngoài vào sâu bên trong theo trình tự, sau đó lại treo đứng tầm hai mươi phút. Thứ nhất, là muối và muối ngũ vị hương có thể gia tăng thêm mùi vị, thứ hai là cũng để bài trừ một bộ phận nước dư thừa.
Chờ hai mươi phút tới, Tiểu Ngư lại lấy tương ngọt, chao, tương vừng, tỏi giã nhuyễn, rượu trắng và đường trắng trộn đều, sau đó bôi loạn bên trong heo sữa, cũng chính là bên trong bụng. Lúc này, nồi nước chuẩn bị kia đã sớm sôi. Nhờ Kiều Lân hỗ trợ đỡ heo sữa cho phần da nó hướng lên, đầu heo hơi nghiêng về phía trên, Tiểu Ngư mới dùng muôi múc nước sôi xối vào heo sữa. Sau đó giội nước đường mạch nha hòa tan lên da heo, rồi treo ướp phơi nắng chừng mấy tiếng đồng hồ.
Bởi vì chưa từng nướng qua, cho nên độ cháy cụ thể là bao nhiêu Tiểu Ngư một chút cũng không biết, chỉ có thể một bên nướng một bên nhìn, có điều cậu lựa chọn phương pháp nướng lửa cháy chậm. Như vậy ít ra cũng đảm bảo heo sữa sẽ không bị nướng cháy khét.
Đặt khung nướng lên bếp nướng trong phòng bếp lớn, lửa than bên dưới được duy trì ở trạng thái đốt cháy ổn định, không có lửa cháy, nhưng đống than cũng đang lóe lóe ánh đỏ.
Chốc chốc phải nhìn heo sữa, cho nên Hiểu Ngư cảm thấy ngồi chờ như vầy có chút lãng phí thời gian. Vì thế, cậu nhanh chóng lấy một phần các loại thịt trong túi hành trang ra xắt thành khối rồi xiên thành chuỗi, đặt mông xuống đất, mượn nhiệt lửa bên cạnh đống than bắt đầu nướng thịt xiên. Chỉ chốc lát sau, mùi heo sữa nướng và mùi thịt xiên nướng hòa quyện vào nhau lan tỏa ra phòng bếp.
Kiều Lân nhìn đám đứng trước cửa phòng bếp, giơ xiên thịt trong tay lên mỉm cười dịu dàng: “Thế nào, trẫm hạnh phúc không!” Lời nói dạt dào tình cảm đắc ý thế kia.
Bang chúng nghiến răng nghiến lợi: “Tiểu Ngư, tụi tui cũng muốn ăn!”
Tiểu Ngư ngẩng đầu, lúc này mới trông thấy năm người ngoài cửa. Đều là mấy vị thường thường hay lủi tới phòng bếp. “Tôi vừa nãy xiên rất nhiều, mọi người vào đây đi!”
Vì thế ánh mắt lãnh lệ của bệ hạ không còn tác dụng, tất cả mọi người vây quanh lại đây. Cảnh tượng bên lò nướng, thật sự là ấm cúng lại náo nhiệt a…
Cách sống cặp chồng chồng này… [đen mặt]
Danh sách chương