Anh ta đã không biết xấu hổ mà mày cứ thế này sao được!!
Vì để phòng ngừa tinh thần mỏng mảnh có nguy cơ bị công phu da mặt dày tiến hành tàn phá một lần nữa, Tiểu Ngư nhanh chóng logout. Đây là lần đầu tiên cậu áp dụng phương pháp này nhằm “trốn tránh” lời ngon tiếng ngọt của Kiều Lân, chủ yếu là vì độ ngọt đã sắp ức chết người, cậu không phải là một người hảo ngọt!
Tháo mũ giáp xuống, Hiểu Ngu vẫn thẫn thờ ngồi đó một lúc lâu. Nhìn lướt qua đồng hồ, ba giờ bốn mươi phút chiều, cậu vội vàng vào buồng vệ sinh rửa mặt. Tát vài bụm nước lạnh ngắt từ hệ thống nước máy vào mặt, luồng nóng hầm hầm kia mới dịu đi. Ngẩng đầu nhìn chính mình trong gương, Hiểu Ngu lại vội vàng xoa xoa: “Đỏ cái rắm! Anh ta đã không biết xấu hổ mà mày cứ thế này là làm sao??” Nhỏ giọng mắng bản thân một câu, cậu với tay qua khăn lau khô nước trên mặt, rồi chạy tới tủ lạnh lấy một ly nước mía lạnh uống một ngụm lớn, quả nhiên cả người mát mẻ hẳn ra.
Ngồi xuống bên cạnh cái máy tính để bàn, khởi động máy lên, bắt đầu chuyên tâm tìm kiếm phương pháp làm chân gấu. Thiên tai mấy trăm năm trước đều không phải là một ngày một đêm mà thành, cho nên những nguồn tư liệu và tài liệu lịch sử trên internet cũng không vì hoàn cảnh thế giới thay đổi mà chìm ngập trong năm tháng. Vả lại, hiện tại trên thế giới còn có rất nhiều tổ chức đang không ngừng tìm tòi phục hồi những hệ thống mạng năm đó bị tổn hại, vì thế, tìm vài cuốn sách dạy nấu ăn là tương đối dễ dàng.
Dựa trên tư liệu, chân gấu không dễ nấu nướng, nếu làm không tốt sẽ có khả năng khiến người khó có thể nuốt trôi. Do đó, phương pháp xử lý đa số rất rườm rà tỉ mỉ, hơn nữa, một nửa trong đó phải dùng đến rất nhiều phụ liệu để phụ trợ dung hòa vào trong món ăn. Những phụ liệu đó trong trò chơi không quá khó kiếm, thế nhưng cậu không mấy hiểu biết về giới tài liệu trong trò chơi, cho nên làm một phần chân gấu rốt cuộc phải mất bao nhiêu tiền, cậu không thể tính toán chính xác được. Quan trọng là không biết nên đứng trong phòng bếp bao nhiêu lâu mới có thể làm ra thành phẩm, mấy thứ không kinh nghiệm này quả thật là đòi mạng.
Đang dụng tâm nhớ kỹ phương pháp chế tác cùng toàn bộ nội dung trên sách nấu ăn và những hạng mục cần phải chú ý, bên tai đột nhiên truyền tới tiếng chuông điện thoại di động. Bởi vì cài đặt âm lượng vang từ nhỏ đến lớn dần, nên Hiểu Ngu do quá chuyên tâm vẫn không chú ý thấy, sau khi phát giác được bèn cầm di động lên, cũng không thêm nhìn xem là số của ai, tức khắc chọn nút nhận. “Alo?”
Bên kia truyền đến một tiếng cười khẽ: “Tiểu Ngư, sao cả nửa ngày mới nhận điện thoại?”
Ha? Hiểu Ngu cảm thấy giọng nói này có điểm quen thuộc, nhưng cũng rất xa lạ. Có điều, cậu có thể khẳng định đối phương không phải gọi lộn số. “Anh là?”
Bên kia cười cười, sau đó nói: “Mở video.”
Hiểu Ngu “ờ” một tiếng, sau đó mở video lên, trên màn hình lập tức xuất hiện một khuôn mặt bản thân đã quen thuộc đến cực điểm, còn chính cậu thì hung hăng cho mình một phát đại bác trong đầu. Vừa rồi trong trò chơi đã cho người này số điện thoại, tại sao khi nãy không nhận ra đó là anh ta a!!! “Lân?”
Kiều Lân nhìn Tiểu Ngư trước mắt hơi hơi lúng túng, thập phần tao nhã cười cười: “Tôi không điều chỉnh tướng mạo trong trò chơi, rất dễ dàng phân biệt đi? Bất quá Tiểu Ngư Nhi cậu không giống, so với trò chơi còn đẹp trai hơn.”
Đối phương không hề sử dụng loại từ “đáng yêu” như mấy cô nữ sinh cùng trường lúc trước để hình dung mình, mà là dùng hai chữ “đẹp trai”, nhất thời hình tượng Tiểu Hỉ Tử trong lòng Hiểu Ngu lại cao lớn thêm vài phần, “Tôi thật ra, cảm thấy nếu cố ý chỉnh cho mình quá đẹp thì… rất giả tạo.”
Kiều Lân gật đầu:“Đúng vậy. Tôi cũng nghĩ thế, cho nên dứt khoát khỏi chỉnh chiếc gì, không ngờ cậu lại điệu thấp như vậy.”
Hiểu Ngu cười ngây ngô: “Điệu thấp gì chứ, bộ dáng tôi vốn cũng bình thường.”
“Ai nói, đẹp trai hơn cả tôi.” Kiều Lân đồng chí cố nén nội tâm nhộn nhạo, một mực duy trì phần thân sĩ và lời nói biểu tình bình thường. Cực nhọc ghê chưa!
Tuy biết đối phương là đang tâng bốc mình, nhưng Hiểu Ngu vẫn có phần đắc ý. Không có biện pháp, ai bảo Tiểu Ngư Nhi lúc này đã sớm phát hiện bản thân thật ra rất thích Tiểu Hỉ Tử chứ. Giờ trông thấy người thật xuất hiện trên video, bảo rằng có chút cảm giác bay bay bổng bổng cũng không nói ngoa đâu.
“Đừng nói lung tung, tôi cũng không phải không có mắt, sao lại nhìn không ra anh đẹp trai hơn tôi!”
Kiều Lân nhướn mày: “Sao? Tiểu Ngư Nhi thấy tôi rất đẹp trai?”
Quả nhiên trong hiện thực cũng rất không bình thường! Hiểu Ngu nội tâm phun tào: “Tôi cự tuyệt trả lời vấn đề này!” Sau đó bĩu môi.
Kiều Lân lập tức bật cười, thuận tiện phát tiết nỗi vui mừng vừa rồi còn đọng lại. “Cậu đang tra tư liệu?”
Hiểu Ngu gật đầu: “Ừ. Thật phiền phức, còn phải dùng rất nhiều tài liệu, tôi phải ghi nhớ một chốc nữa mới xong, nếu không sẽ dễ dàng quên mất. Có điều làm một lần sẽ nhớ luôn, trí nhớ của tôi đối với các món ăn rất khắc sâu, chữ nghĩa gì gì đó lại chả ra gì. Cơ mà, làm hư cũng không sao, dù sao anh cũng đã bảo chân gấu trong trò chơi không quá khó kiếm, một lần không tốt thì làm tiếp, cuối cùng cũng sẽ tốt thôi.” Bô bô nói một tràng sau, cậu lại lập tức ủ rũ. Lân có thể cảm thấy bản thân quá dong dài hay không? Kiều Lân đồng chí đương nhiên sẽ không nghĩ vậy, tuy cũng biết Tiểu Ngư một hơi nói nhiều như thế, nguyên nhân xấu hổ có thể chiếm một nửa, nhưng anh vẫn cho rằng cậu nhóc này vô cùng nghiêm túc để tâm tới việc nấu nướng a! “Vậy cậu bây giờ nói tôi nghe cần cái gì, sau đó tôi sẽ ghi chép lại. Tôi rất thành thạo trong việc ghi nhớ, xong rồi sẽ vào trò chơi chuẩn bị tài liệu cho cậu.”
Có lẽ là do Kiều Lân không sửa đổi dung mạo trong trò chơi, Tiểu Ngư không hề cảm thấy bản thân mình cần phải khách khí gì gì đó. “Cầm điện thoại thật phiền, anh lên WorldCom đi, chúng ta nói trên máy tính.”
Kiều Lân gật đầu: “Nhưng phải tiếp tục nói video!”
Tiểu Ngư khinh bỉ anh: “Biết rồi! Ngày nào cũng đã nhìn, có gì đẹp chứ!” Sau đó báo ra một dãy số.
Kiều Lân trước khi cúp điện thoại liền cười a a nói một câu: “Tiểu Ngư Nhi nhà chúng ta vô cùng dễ nhìn, cả đời nhìn cũng không chán!”
Thấy màn hình di động biến thành màu xanh lam, tim Hiểu Ngu “bịch bịch bịch” nhảy mãnh liệt không thôi. Cậu… hẳn có thể gặp mặt cùng Lân trong hiện thực đi? Như vậy, có phải “cả đời” anh ấy nói với mình là thật?
WorldCom là phần mềm trò chuyện trực tuyến đang thông dụng trên toàn thế giới hiện tại, dãy số của mỗi người chỉ có một, còn phải được chứng thực mới được sử dụng. Cho nên, ở WorldCom vốn dĩ không hề phát sinh những chuyện lừa gạt. Có điều, bạn bè của Hiểu Ngu không có bao nhiêu, cơ bản đều là những bạn học từ bé. Vì thời gian online không quá nhiều, Tiểu Ngư cậu cũng không thuộc loại người chủ động liên hệ, cho nên cũng có khá nhiều người bạn đã dần mất liên lạc.
Kiều Lân không những là người Hiểu Ngu quen biết đầu tiên trong trò chơi, mà còn là người đầu tiên được cậu cho dãy số WorldCom. Đương nhiên, số di động riêng cũng đã đưa, này cũng không tính là chuyện gì. Hai người chọn mở nói chuyện video, hình ảnh Tiểu Hỉ Tử rõ ràng chiếu trên màn hình lớn thoạt nhìn càng thêm tuấn lãng bức người. Áo thun hình chữ T và mái tóc ngắn gọn gàng so với một thân quân trang tóc cột kim quan (mũ/nón) khiến người có vẻ nhanh nhẹn linh hoạt hơn, cố nhiên, cặp mắt kia cũng làm người ta cảm thấy người này thật khôn khéo. “Ờm, tôi đưa anh cái địa chỉ web nha?”
Kiều Lân cầm lấy một cây bút máy lắc lắc trước màn hình. “Cậu đọc đi, tôi ghi chép lại. Viết một lần là có thể nhớ kỹ.” Chẳng lẽ anh sẽ nói với cậu ấy rằng, anh thật ra là muốn nghe giọng của Hiểu Ngu sao? Thật là!
Những nguyên liệu cần có và phương pháp chế tác vân vân đều đọc hết một lần, tốc độ đọc của cậu rất chậm, sau khi dứt một câu sẽ ngẩng đầu nhìn lên màn hình vi tính, mãi đến khi Kiều Lân ngẩng lên nhìn mình xác định đã viết xong câu này mới tiếp tục đọc tiếp. Kỳ thật, Hiểu Ngu cảm thấy hành vi này của hai người bọn họ rất có bệnh. Quăng một trang web qua, đối phương đã sớm copy xong xuôi rồi, không cần bản thân cậu phải đọc từng câu từng chữ. Nhưng mặc dù cảm thấy vừa 囧vừa ngu ngốc, nhưng luồng vui sướng ngọt ngào kia lại khiến cậu vô cùng vui vẻ. Nhất là mỗi khi Kiều Lân viết xong ngẩng đầu lên nhìn về phía mình, sau đó nở một nụ cười, đầu cậu liền căng đầy một nỗi niềm kì lạ. Người này bên ngoài nhìn thật thuận mắt hơn so với trong trò chơi…
Một bản chỉ dẫn nấu ăn dù rườm rà hơn đi nữa cũng chỉ có mấy trăm chữ, đọc chậm bao nhiêu nhiều nhất cũng chỉ mất năm sáu phút. Cho nên, sau khi viết xong, Hiểu Ngu liền xấu hổ lúng túng, thật sự không còn nghĩ ra đề tài nào để nói với người trên màn hình. Cái tên mặt mày dày cui vô biên thường ngày cũng không hề liên tiếng, cứ như thế mà nhìn chằm chằm cậu. Hai phút trầm mặc đối diện khiến Hiểu Ngu xù lông. “Anh không phải muốn chuẩn bị mấy thứ sao? Tại sao vẫn còn ở đây?”
Kiều Lân nở nụ cười: “Muốn nhìn cậu thêm một chút.”
Hiểu Ngu đã hoàn toàn không hơi đâu mắng mình vì cái lông gì phải đỏ mặt. “Trong trò chơi không thể nhìn chắc?!”
Kiều Lân đồng chí nói một câu vô cùng tự nhiên lưu loát: “Hiện thực đẹp mắt hơn. Không nỡ vào trò chơi.”
Hiểu Ngu nhịn không được run run: “Tôi phi! Anh được lắm! Đã nói với anh bao nhiêu lần là đừng kích thích năng lực thừa nhận yếu ớt của tôi rồi!”
Kiều Lân sờ sờ cằm: “Ừm. Tiểu bảo bối nhà chúng ta khi căng thẳng sẽ nói rất nhiều, khi thẹn thùng thì sẽ nói rất có khí thế.”
Hiểu Ngu liền giơ giơ nắm đấm về phía trước màn hình: “Tức quá còn có thể đập người đấy!”
Kiều Lân gật đầu: “Ừ. Chờ tôi làm việc xong xuôi, sẽ để cậu hung hăng đánh một chập. Được không?” Bé ngốc nghếch thừa nhận là tiểu bảo bối của mình rồi đó!
“Vô lại thúi!” Nhỏ giọng mắng xong một câu, Hiểu Ngu nhanh chóng tắt đi cửa sổ webcam, rời khỏi WorldCom. Cậu vỗ vỗ ngực, cố gắng bình tĩnh hồi lâu, ực xuống thêm một ngụm nước mía, sau đó leo lên người đội mũ giáp vào đầu.
Tiểu Ngư quyết định làm cái thực đơn chân gấu có độ khó trung bình. Nguyên liệu gồm có, chân gấu, măng mùa đông, tôm khô, sò khô, giăm bông, gà mái và vịt. Đồ gia vị thì không có đặc thù gì, đừng nói NPC đều có bán, đống gia vị trong bao Tiểu Ngư cũng có đầy đủ cả.
Sau khi vào trò chơi, Tiểu Ngư thấy Kiều Lân không ở trên mạng liền thở phào nhanh chóng, tung mền lạch bạch xuống giường chạy tới hướng phòng bếp.
Người mua đồ ăn nguyên vật liệu không ở đây, cho nên Tiểu Ngư bắt tay chuẩn bị những thứ khác. Chân gấu trước tiên cần dùng nước sôi nấu mười phút rồi lấy ra. Sau đó đun một nồi nước, đem hành, gừng, rượu gia vị đổ vào bên trong, rồi mới bỏ chân gấu vô tiếp tục nấu tầm mười phút để loại bỏ mùi tanh. Xong rồi vớt chân gấu ra ngoài nồi, để đấy chốc lát sẽ dùng tiếp.
Trong tay Tiểu Ngư có sẵn gà, có điều bào đinh gà trong trò chơi chính xác đến đâu cũng chẳng phân biệt đâu là trống đâu là mái, cậu cũng hiểu không cần phải bắt bẻ từng li từng tí như vậy. Vì thế xách ra một con, dùng nước tẩy rửa xong, nhét hành gừng rượu gia vị vào bụng gà, sau cho vào nồi đất bắt đầu hầm canh.
Lúc này, Tiểu Ngư đang quên mình bận rộn quanh bếp lò mới phát hiện đồng chí da mặt dày vô lại thúi đã đứng ở cửa nhìn chằm chằm mình từ khi nào, ý cười trên vẻ mặt nhộn nhạo kia không hề che dấu hiện ra trước mặt cậu, Hiểu Ngu sợ run cả người: “Anh đứng chỗ này làm gì? Kiếm được đồ chưa?”
Ba chữ cuối cùng khi nãy trên video nói chuyện đã chân chân chính chính đánh gục Kiều Lân bệ hạ rồi, so với mấy chữ “Em yêu anh” “Em thích anh” “Lân anh thật đẹp trai” linh tinh, anh cảm thấy “vô lại thúi” của Tiểu Ngư đã có thể biểu thị địa vị bản thân anh trong lòng cậu, cùng với tình cảm của Tiểu Ngư đối mình. [Anh còn là con người sao!!!] Tóm lại, đó chính là một loại nick name, tên thân mật của anh. Anh lúc ấy nhìn chằm chằm hình ảnh video trên màn hình đã biến mất đâu đâu, trong nháy mắt liền bắt đầu não bổ hình ảnh hai người Woohoo Woohoo, Tiểu Ngư mềm mềm êm êm nhu thuận yếu ớt khẽ gọi mình một tiếng “vô lại thúi”, thật là rung động lòng người cỡ nào a!!! [Được rồi, anh đã siêu việt hơn loài người!] Cho nên đắm mình trong đầu khoảng vài phút sau, anh mới từ từ tiến vào trò chơi .Thấy Tiểu Ngư trên tuyến nhưng không ở phòng ngủ, tất nhiên là đi phòng bếp, anh bèn vội vàng chạy tới giao dịch đồ.
“Mấy thứ này đã xắt rồi.” Ném qua một cái giao dịch, Kiều Lân đồng chí hiện giờ bình tĩnh vô cùng. “Cần tôi hỗ trợ không?”
Tiểu Ngư thật sự không định tiếp tục làm kiêu với anh, lúc nấu nướng phải tập trung hết sức, lực chú ý của cậu có thể phân ra 20% cho Tiểu Hỉ Tử đã là ân trời ban của anh ta rồi! “Anh giúp tôi rửa mấy khối gà và vịt đã chặt sẵn đi, rồi thái mỏng măng mùa đông.”
Đem gà vịt chặt sẵn thành từng khối thả vào nước tẩy sạch máu tanh, vớt ra rửa kĩ, sau đó cùng lúc lấy chân gấu, tôm khô, măng mùa đông, hành, gừng cho vào nồi đất, thêm toàn bộ phần gà hầm trong canh gà bắt đầu hầm lửa nhỏ. Đợi chân gấu chín khoảng bảy phần, lại di chuyển nồi đất ra khỏi đống lửa, vớt những tài liệu có trong nồi, cẩn thận bỏ xương ra khỏi chân gấu mà không làm hư tổn hình dạng, sau đó cắt thịt trên chân gấu thành những khối hình vuông, đương nhiên phải cùng với da để đảm bảm bề dạng của chân gấu. Có điều do không quá hiểu rõ về nó, việc cắt cũng không thể lưu loát như bình thường…
Cầm một nồi đất đặt lên bếp lò, đem nước lèo trong nồi nước khi nãy đổ vào nồi này, tiếp đến phải thật cẩn thận cho chân vào trong. Sau đó, lần lượt phóng nước sò khô luộc cùng lát giăm bông vào, lại thả măng mùa đông trước đó một lần nữa, ném thêm lượng rượu gia vị, đường và muối thích hợp thêm vị, rồi tiếp tục dùng lửa nhỏ mà hầm. Chờ chân gấu hoàn toàn được ninh nhừ là có thể ăn.
Đương nhiên, những loại tài liệu khi nãy hầm cùng một chỗ cũng không thể lãng phí. Gà vịt này không những hấp thu được hương vị của tôm khô, độ lửa cũng rất phù hợp, cho nên thả chút muối gia vị lên là đã có thể ăn. Chí ít Tiểu Ngư chưa từng ngửi thấy mùi tanh gì, cũng không biết có phải là đặc tính trò chơi không, dù sao lãng phí vân vân không phải là tính cách của cậu.
Trông Tiểu Ngư làm xong chân gấu mặt mày vui vẻ, Kiều Lân cười cười cúi đầu hôn một cái lên mặt người trong lòng mình. “Tôi thật sự là hạnh phúc chết luôn, cá và chân gấu đều có đủ cả!”
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Ẹc, đó nhất định là một cách thức gặp mặt!!!!
Vì để phòng ngừa tinh thần mỏng mảnh có nguy cơ bị công phu da mặt dày tiến hành tàn phá một lần nữa, Tiểu Ngư nhanh chóng logout. Đây là lần đầu tiên cậu áp dụng phương pháp này nhằm “trốn tránh” lời ngon tiếng ngọt của Kiều Lân, chủ yếu là vì độ ngọt đã sắp ức chết người, cậu không phải là một người hảo ngọt!
Tháo mũ giáp xuống, Hiểu Ngu vẫn thẫn thờ ngồi đó một lúc lâu. Nhìn lướt qua đồng hồ, ba giờ bốn mươi phút chiều, cậu vội vàng vào buồng vệ sinh rửa mặt. Tát vài bụm nước lạnh ngắt từ hệ thống nước máy vào mặt, luồng nóng hầm hầm kia mới dịu đi. Ngẩng đầu nhìn chính mình trong gương, Hiểu Ngu lại vội vàng xoa xoa: “Đỏ cái rắm! Anh ta đã không biết xấu hổ mà mày cứ thế này là làm sao??” Nhỏ giọng mắng bản thân một câu, cậu với tay qua khăn lau khô nước trên mặt, rồi chạy tới tủ lạnh lấy một ly nước mía lạnh uống một ngụm lớn, quả nhiên cả người mát mẻ hẳn ra.
Ngồi xuống bên cạnh cái máy tính để bàn, khởi động máy lên, bắt đầu chuyên tâm tìm kiếm phương pháp làm chân gấu. Thiên tai mấy trăm năm trước đều không phải là một ngày một đêm mà thành, cho nên những nguồn tư liệu và tài liệu lịch sử trên internet cũng không vì hoàn cảnh thế giới thay đổi mà chìm ngập trong năm tháng. Vả lại, hiện tại trên thế giới còn có rất nhiều tổ chức đang không ngừng tìm tòi phục hồi những hệ thống mạng năm đó bị tổn hại, vì thế, tìm vài cuốn sách dạy nấu ăn là tương đối dễ dàng.
Dựa trên tư liệu, chân gấu không dễ nấu nướng, nếu làm không tốt sẽ có khả năng khiến người khó có thể nuốt trôi. Do đó, phương pháp xử lý đa số rất rườm rà tỉ mỉ, hơn nữa, một nửa trong đó phải dùng đến rất nhiều phụ liệu để phụ trợ dung hòa vào trong món ăn. Những phụ liệu đó trong trò chơi không quá khó kiếm, thế nhưng cậu không mấy hiểu biết về giới tài liệu trong trò chơi, cho nên làm một phần chân gấu rốt cuộc phải mất bao nhiêu tiền, cậu không thể tính toán chính xác được. Quan trọng là không biết nên đứng trong phòng bếp bao nhiêu lâu mới có thể làm ra thành phẩm, mấy thứ không kinh nghiệm này quả thật là đòi mạng.
Đang dụng tâm nhớ kỹ phương pháp chế tác cùng toàn bộ nội dung trên sách nấu ăn và những hạng mục cần phải chú ý, bên tai đột nhiên truyền tới tiếng chuông điện thoại di động. Bởi vì cài đặt âm lượng vang từ nhỏ đến lớn dần, nên Hiểu Ngu do quá chuyên tâm vẫn không chú ý thấy, sau khi phát giác được bèn cầm di động lên, cũng không thêm nhìn xem là số của ai, tức khắc chọn nút nhận. “Alo?”
Bên kia truyền đến một tiếng cười khẽ: “Tiểu Ngư, sao cả nửa ngày mới nhận điện thoại?”
Ha? Hiểu Ngu cảm thấy giọng nói này có điểm quen thuộc, nhưng cũng rất xa lạ. Có điều, cậu có thể khẳng định đối phương không phải gọi lộn số. “Anh là?”
Bên kia cười cười, sau đó nói: “Mở video.”
Hiểu Ngu “ờ” một tiếng, sau đó mở video lên, trên màn hình lập tức xuất hiện một khuôn mặt bản thân đã quen thuộc đến cực điểm, còn chính cậu thì hung hăng cho mình một phát đại bác trong đầu. Vừa rồi trong trò chơi đã cho người này số điện thoại, tại sao khi nãy không nhận ra đó là anh ta a!!! “Lân?”
Kiều Lân nhìn Tiểu Ngư trước mắt hơi hơi lúng túng, thập phần tao nhã cười cười: “Tôi không điều chỉnh tướng mạo trong trò chơi, rất dễ dàng phân biệt đi? Bất quá Tiểu Ngư Nhi cậu không giống, so với trò chơi còn đẹp trai hơn.”
Đối phương không hề sử dụng loại từ “đáng yêu” như mấy cô nữ sinh cùng trường lúc trước để hình dung mình, mà là dùng hai chữ “đẹp trai”, nhất thời hình tượng Tiểu Hỉ Tử trong lòng Hiểu Ngu lại cao lớn thêm vài phần, “Tôi thật ra, cảm thấy nếu cố ý chỉnh cho mình quá đẹp thì… rất giả tạo.”
Kiều Lân gật đầu:“Đúng vậy. Tôi cũng nghĩ thế, cho nên dứt khoát khỏi chỉnh chiếc gì, không ngờ cậu lại điệu thấp như vậy.”
Hiểu Ngu cười ngây ngô: “Điệu thấp gì chứ, bộ dáng tôi vốn cũng bình thường.”
“Ai nói, đẹp trai hơn cả tôi.” Kiều Lân đồng chí cố nén nội tâm nhộn nhạo, một mực duy trì phần thân sĩ và lời nói biểu tình bình thường. Cực nhọc ghê chưa!
Tuy biết đối phương là đang tâng bốc mình, nhưng Hiểu Ngu vẫn có phần đắc ý. Không có biện pháp, ai bảo Tiểu Ngư Nhi lúc này đã sớm phát hiện bản thân thật ra rất thích Tiểu Hỉ Tử chứ. Giờ trông thấy người thật xuất hiện trên video, bảo rằng có chút cảm giác bay bay bổng bổng cũng không nói ngoa đâu.
“Đừng nói lung tung, tôi cũng không phải không có mắt, sao lại nhìn không ra anh đẹp trai hơn tôi!”
Kiều Lân nhướn mày: “Sao? Tiểu Ngư Nhi thấy tôi rất đẹp trai?”
Quả nhiên trong hiện thực cũng rất không bình thường! Hiểu Ngu nội tâm phun tào: “Tôi cự tuyệt trả lời vấn đề này!” Sau đó bĩu môi.
Kiều Lân lập tức bật cười, thuận tiện phát tiết nỗi vui mừng vừa rồi còn đọng lại. “Cậu đang tra tư liệu?”
Hiểu Ngu gật đầu: “Ừ. Thật phiền phức, còn phải dùng rất nhiều tài liệu, tôi phải ghi nhớ một chốc nữa mới xong, nếu không sẽ dễ dàng quên mất. Có điều làm một lần sẽ nhớ luôn, trí nhớ của tôi đối với các món ăn rất khắc sâu, chữ nghĩa gì gì đó lại chả ra gì. Cơ mà, làm hư cũng không sao, dù sao anh cũng đã bảo chân gấu trong trò chơi không quá khó kiếm, một lần không tốt thì làm tiếp, cuối cùng cũng sẽ tốt thôi.” Bô bô nói một tràng sau, cậu lại lập tức ủ rũ. Lân có thể cảm thấy bản thân quá dong dài hay không? Kiều Lân đồng chí đương nhiên sẽ không nghĩ vậy, tuy cũng biết Tiểu Ngư một hơi nói nhiều như thế, nguyên nhân xấu hổ có thể chiếm một nửa, nhưng anh vẫn cho rằng cậu nhóc này vô cùng nghiêm túc để tâm tới việc nấu nướng a! “Vậy cậu bây giờ nói tôi nghe cần cái gì, sau đó tôi sẽ ghi chép lại. Tôi rất thành thạo trong việc ghi nhớ, xong rồi sẽ vào trò chơi chuẩn bị tài liệu cho cậu.”
Có lẽ là do Kiều Lân không sửa đổi dung mạo trong trò chơi, Tiểu Ngư không hề cảm thấy bản thân mình cần phải khách khí gì gì đó. “Cầm điện thoại thật phiền, anh lên WorldCom đi, chúng ta nói trên máy tính.”
Kiều Lân gật đầu: “Nhưng phải tiếp tục nói video!”
Tiểu Ngư khinh bỉ anh: “Biết rồi! Ngày nào cũng đã nhìn, có gì đẹp chứ!” Sau đó báo ra một dãy số.
Kiều Lân trước khi cúp điện thoại liền cười a a nói một câu: “Tiểu Ngư Nhi nhà chúng ta vô cùng dễ nhìn, cả đời nhìn cũng không chán!”
Thấy màn hình di động biến thành màu xanh lam, tim Hiểu Ngu “bịch bịch bịch” nhảy mãnh liệt không thôi. Cậu… hẳn có thể gặp mặt cùng Lân trong hiện thực đi? Như vậy, có phải “cả đời” anh ấy nói với mình là thật?
WorldCom là phần mềm trò chuyện trực tuyến đang thông dụng trên toàn thế giới hiện tại, dãy số của mỗi người chỉ có một, còn phải được chứng thực mới được sử dụng. Cho nên, ở WorldCom vốn dĩ không hề phát sinh những chuyện lừa gạt. Có điều, bạn bè của Hiểu Ngu không có bao nhiêu, cơ bản đều là những bạn học từ bé. Vì thời gian online không quá nhiều, Tiểu Ngư cậu cũng không thuộc loại người chủ động liên hệ, cho nên cũng có khá nhiều người bạn đã dần mất liên lạc.
Kiều Lân không những là người Hiểu Ngu quen biết đầu tiên trong trò chơi, mà còn là người đầu tiên được cậu cho dãy số WorldCom. Đương nhiên, số di động riêng cũng đã đưa, này cũng không tính là chuyện gì. Hai người chọn mở nói chuyện video, hình ảnh Tiểu Hỉ Tử rõ ràng chiếu trên màn hình lớn thoạt nhìn càng thêm tuấn lãng bức người. Áo thun hình chữ T và mái tóc ngắn gọn gàng so với một thân quân trang tóc cột kim quan (mũ/nón) khiến người có vẻ nhanh nhẹn linh hoạt hơn, cố nhiên, cặp mắt kia cũng làm người ta cảm thấy người này thật khôn khéo. “Ờm, tôi đưa anh cái địa chỉ web nha?”
Kiều Lân cầm lấy một cây bút máy lắc lắc trước màn hình. “Cậu đọc đi, tôi ghi chép lại. Viết một lần là có thể nhớ kỹ.” Chẳng lẽ anh sẽ nói với cậu ấy rằng, anh thật ra là muốn nghe giọng của Hiểu Ngu sao? Thật là!
Những nguyên liệu cần có và phương pháp chế tác vân vân đều đọc hết một lần, tốc độ đọc của cậu rất chậm, sau khi dứt một câu sẽ ngẩng đầu nhìn lên màn hình vi tính, mãi đến khi Kiều Lân ngẩng lên nhìn mình xác định đã viết xong câu này mới tiếp tục đọc tiếp. Kỳ thật, Hiểu Ngu cảm thấy hành vi này của hai người bọn họ rất có bệnh. Quăng một trang web qua, đối phương đã sớm copy xong xuôi rồi, không cần bản thân cậu phải đọc từng câu từng chữ. Nhưng mặc dù cảm thấy vừa 囧vừa ngu ngốc, nhưng luồng vui sướng ngọt ngào kia lại khiến cậu vô cùng vui vẻ. Nhất là mỗi khi Kiều Lân viết xong ngẩng đầu lên nhìn về phía mình, sau đó nở một nụ cười, đầu cậu liền căng đầy một nỗi niềm kì lạ. Người này bên ngoài nhìn thật thuận mắt hơn so với trong trò chơi…
Một bản chỉ dẫn nấu ăn dù rườm rà hơn đi nữa cũng chỉ có mấy trăm chữ, đọc chậm bao nhiêu nhiều nhất cũng chỉ mất năm sáu phút. Cho nên, sau khi viết xong, Hiểu Ngu liền xấu hổ lúng túng, thật sự không còn nghĩ ra đề tài nào để nói với người trên màn hình. Cái tên mặt mày dày cui vô biên thường ngày cũng không hề liên tiếng, cứ như thế mà nhìn chằm chằm cậu. Hai phút trầm mặc đối diện khiến Hiểu Ngu xù lông. “Anh không phải muốn chuẩn bị mấy thứ sao? Tại sao vẫn còn ở đây?”
Kiều Lân nở nụ cười: “Muốn nhìn cậu thêm một chút.”
Hiểu Ngu đã hoàn toàn không hơi đâu mắng mình vì cái lông gì phải đỏ mặt. “Trong trò chơi không thể nhìn chắc?!”
Kiều Lân đồng chí nói một câu vô cùng tự nhiên lưu loát: “Hiện thực đẹp mắt hơn. Không nỡ vào trò chơi.”
Hiểu Ngu nhịn không được run run: “Tôi phi! Anh được lắm! Đã nói với anh bao nhiêu lần là đừng kích thích năng lực thừa nhận yếu ớt của tôi rồi!”
Kiều Lân sờ sờ cằm: “Ừm. Tiểu bảo bối nhà chúng ta khi căng thẳng sẽ nói rất nhiều, khi thẹn thùng thì sẽ nói rất có khí thế.”
Hiểu Ngu liền giơ giơ nắm đấm về phía trước màn hình: “Tức quá còn có thể đập người đấy!”
Kiều Lân gật đầu: “Ừ. Chờ tôi làm việc xong xuôi, sẽ để cậu hung hăng đánh một chập. Được không?” Bé ngốc nghếch thừa nhận là tiểu bảo bối của mình rồi đó!
“Vô lại thúi!” Nhỏ giọng mắng xong một câu, Hiểu Ngu nhanh chóng tắt đi cửa sổ webcam, rời khỏi WorldCom. Cậu vỗ vỗ ngực, cố gắng bình tĩnh hồi lâu, ực xuống thêm một ngụm nước mía, sau đó leo lên người đội mũ giáp vào đầu.
Tiểu Ngư quyết định làm cái thực đơn chân gấu có độ khó trung bình. Nguyên liệu gồm có, chân gấu, măng mùa đông, tôm khô, sò khô, giăm bông, gà mái và vịt. Đồ gia vị thì không có đặc thù gì, đừng nói NPC đều có bán, đống gia vị trong bao Tiểu Ngư cũng có đầy đủ cả.
Sau khi vào trò chơi, Tiểu Ngư thấy Kiều Lân không ở trên mạng liền thở phào nhanh chóng, tung mền lạch bạch xuống giường chạy tới hướng phòng bếp.
Người mua đồ ăn nguyên vật liệu không ở đây, cho nên Tiểu Ngư bắt tay chuẩn bị những thứ khác. Chân gấu trước tiên cần dùng nước sôi nấu mười phút rồi lấy ra. Sau đó đun một nồi nước, đem hành, gừng, rượu gia vị đổ vào bên trong, rồi mới bỏ chân gấu vô tiếp tục nấu tầm mười phút để loại bỏ mùi tanh. Xong rồi vớt chân gấu ra ngoài nồi, để đấy chốc lát sẽ dùng tiếp.
Trong tay Tiểu Ngư có sẵn gà, có điều bào đinh gà trong trò chơi chính xác đến đâu cũng chẳng phân biệt đâu là trống đâu là mái, cậu cũng hiểu không cần phải bắt bẻ từng li từng tí như vậy. Vì thế xách ra một con, dùng nước tẩy rửa xong, nhét hành gừng rượu gia vị vào bụng gà, sau cho vào nồi đất bắt đầu hầm canh.
Lúc này, Tiểu Ngư đang quên mình bận rộn quanh bếp lò mới phát hiện đồng chí da mặt dày vô lại thúi đã đứng ở cửa nhìn chằm chằm mình từ khi nào, ý cười trên vẻ mặt nhộn nhạo kia không hề che dấu hiện ra trước mặt cậu, Hiểu Ngu sợ run cả người: “Anh đứng chỗ này làm gì? Kiếm được đồ chưa?”
Ba chữ cuối cùng khi nãy trên video nói chuyện đã chân chân chính chính đánh gục Kiều Lân bệ hạ rồi, so với mấy chữ “Em yêu anh” “Em thích anh” “Lân anh thật đẹp trai” linh tinh, anh cảm thấy “vô lại thúi” của Tiểu Ngư đã có thể biểu thị địa vị bản thân anh trong lòng cậu, cùng với tình cảm của Tiểu Ngư đối mình. [Anh còn là con người sao!!!] Tóm lại, đó chính là một loại nick name, tên thân mật của anh. Anh lúc ấy nhìn chằm chằm hình ảnh video trên màn hình đã biến mất đâu đâu, trong nháy mắt liền bắt đầu não bổ hình ảnh hai người Woohoo Woohoo, Tiểu Ngư mềm mềm êm êm nhu thuận yếu ớt khẽ gọi mình một tiếng “vô lại thúi”, thật là rung động lòng người cỡ nào a!!! [Được rồi, anh đã siêu việt hơn loài người!] Cho nên đắm mình trong đầu khoảng vài phút sau, anh mới từ từ tiến vào trò chơi .Thấy Tiểu Ngư trên tuyến nhưng không ở phòng ngủ, tất nhiên là đi phòng bếp, anh bèn vội vàng chạy tới giao dịch đồ.
“Mấy thứ này đã xắt rồi.” Ném qua một cái giao dịch, Kiều Lân đồng chí hiện giờ bình tĩnh vô cùng. “Cần tôi hỗ trợ không?”
Tiểu Ngư thật sự không định tiếp tục làm kiêu với anh, lúc nấu nướng phải tập trung hết sức, lực chú ý của cậu có thể phân ra 20% cho Tiểu Hỉ Tử đã là ân trời ban của anh ta rồi! “Anh giúp tôi rửa mấy khối gà và vịt đã chặt sẵn đi, rồi thái mỏng măng mùa đông.”
Đem gà vịt chặt sẵn thành từng khối thả vào nước tẩy sạch máu tanh, vớt ra rửa kĩ, sau đó cùng lúc lấy chân gấu, tôm khô, măng mùa đông, hành, gừng cho vào nồi đất, thêm toàn bộ phần gà hầm trong canh gà bắt đầu hầm lửa nhỏ. Đợi chân gấu chín khoảng bảy phần, lại di chuyển nồi đất ra khỏi đống lửa, vớt những tài liệu có trong nồi, cẩn thận bỏ xương ra khỏi chân gấu mà không làm hư tổn hình dạng, sau đó cắt thịt trên chân gấu thành những khối hình vuông, đương nhiên phải cùng với da để đảm bảm bề dạng của chân gấu. Có điều do không quá hiểu rõ về nó, việc cắt cũng không thể lưu loát như bình thường…
Cầm một nồi đất đặt lên bếp lò, đem nước lèo trong nồi nước khi nãy đổ vào nồi này, tiếp đến phải thật cẩn thận cho chân vào trong. Sau đó, lần lượt phóng nước sò khô luộc cùng lát giăm bông vào, lại thả măng mùa đông trước đó một lần nữa, ném thêm lượng rượu gia vị, đường và muối thích hợp thêm vị, rồi tiếp tục dùng lửa nhỏ mà hầm. Chờ chân gấu hoàn toàn được ninh nhừ là có thể ăn.
Đương nhiên, những loại tài liệu khi nãy hầm cùng một chỗ cũng không thể lãng phí. Gà vịt này không những hấp thu được hương vị của tôm khô, độ lửa cũng rất phù hợp, cho nên thả chút muối gia vị lên là đã có thể ăn. Chí ít Tiểu Ngư chưa từng ngửi thấy mùi tanh gì, cũng không biết có phải là đặc tính trò chơi không, dù sao lãng phí vân vân không phải là tính cách của cậu.
Trông Tiểu Ngư làm xong chân gấu mặt mày vui vẻ, Kiều Lân cười cười cúi đầu hôn một cái lên mặt người trong lòng mình. “Tôi thật sự là hạnh phúc chết luôn, cá và chân gấu đều có đủ cả!”
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Ẹc, đó nhất định là một cách thức gặp mặt!!!!
Danh sách chương