Cho nên nói, ngốc nghếch tham ăn vô ưu vô lự cũng là một loại hạnh phúc! Trình Đại Hổ sợ Hồng Điệp Tri Thu mất hứng, vội vàng lắc đầu: “Tiểu Thu em đừng hiểu lầm, tôi không thích bé trai, tôi chỉ thích em.”
Câu này khiến Kiều Lân và Tiểu Ngư lập tức thu liễm nụ cười, rồi sau đó đều là biểu tình: Đồ đại SB! Cái gì không nên nói mi đi nói cái đó! Xứng đáng cả đời tìm không được vợ!! (SB: ngờ nghệch)
Thái độ của Hồng Điệp Tri Thu ngược lại bình tĩnh hơn bọn Kiều Lân nhiều lắm. Tuy trong lòng hơi tê tê, nhưng bên ngoài vẫn một mực vân đạm phong khinh. “Trình Phó bang chủ đương nhiên không thích bé trai rồi, sau lưng anh nhiều em gái như thế mà. Đừng nói nhảm nữa, vào bên trong xem xem quái bao nhiêu cấp.” Nói xong sải bước hướng về phía trong động.
Tiểu Ngư tặng Trình Đại Hổ một ánh mắt đồng tình vô hạn, sau đó vui vẻ nện bước theo chân Hồng Điệp Tri Thu. Thật ra từ ngày hôm qua gặp mặt nhau, đầu tiên biết được giữa Khâu Phong và Lân không phải quan hệ ái muội chỉ là anh em tốt, sau đó phát giác con người Thu tỷ tỷ thật khéo nói nhiệt tình, cho nên vô hình trung kéo Hồng Điệp Tri Thu vào mục bạn tốt, kết quả là dường như còn muốn thân thiết hơn cả Kiều Lân đồng chí một ít, chí ít là đã gặp qua mặt thật nha. Về phần Trình Đại Hổ, tựa hồ rất phù hợp với nguyên tắc chọn bạn trăm năm “người đàn ông chân chính thật thà chất phác” của Khâu Phong, nhưng người này lại có rất nhiều em gái, điểm này không hợp cách rồi.
Nhìn Tiểu Ngư “bám gót” theo Hồng Điệp Tri Thu, Kiều Lân vỗ vỗ bả vai Trình Đại Hổ: “Người anh em, cậu tự cầu nhiều phúc. Ngoài ra nhắc nhở cậu một câu, mấy lời vô nghĩa không có tác dụng gì đâu, phương pháp thể hiện lòng trung thành tốt nhất chính là vứt bỏ hết đám em gái bên cạnh đi. Nói nhiêu đó thôi, bảo trọng! Đúng rồi, lát nữa cậu T.” Nói xong cũng sải chân nhanh chóng đuổi kịp theo cước bộ anh em và vợ tương lai, dũng cảm hướng tới địa phương không biết tên đằng trước.
Chỉ để lại Trình Đại Hổ một người không hiểu làm sao buồn bực không thôi. Thuận tiện kiểm điểm bản thân, thật sự có rất nhiều em gái? Không có mà. Đều là người cùng bang hội, rảnh rỗi thì giúp một chút. Rõ ràng bản thân chưa từng đặc biệt chú ý tới người nào ngoài Tiểu Thu, sao mọi người cứ mãi không tin mình chỉ thích một mình Tiểu Thu vậy. Aizzz!
Chờ Lưu Hành Gặp Trở Ngại vào phó bản hội hợp với bốn người thì trên sàn đã ngập tràn thi thể đám Cự Đại Hôi Thử. (sóc cực lớn)
Trông thấy Tiểu Cường, Kiều Lân giơ thẳng ngón tay: “Người tới chậm mở đường!”
Lưu Hành Gặp Trở Ngại lập tức mặt mày khổ sở: “Lão đại à, em là Đường môn, da mỏng thịt giòn, anh sao có thể nhẫn tâm bảo em mở đường! ! !”
Kiều Lân ôm bả vai nhướn mi: “Thế nào? Chú muốn anh tuyên cáo chú nói mình thân kiều thịt quý trong bang hội hửm?”
Lưu Hành Gặp Trở Ngại khổ sở sâu thêm một tầng: “Em nào có nói như thế! Lão đại anh đừng luôn bóp méo thành ngữ được không! Mở thì mở!”
Kỳ thật chuyện mở đường cũng không nguy hiểm bao nhiêu. Lúc đầu Tiểu Ngư còn thật lo lắng Tiểu Cường đồng học có thể bị tiểu quái quần công chết luôn hay không, cuối cùng lo lắng của cậu là dư thừa. Kỹ năng tốt nhất của Đường môn chính là quần độc quần công tốc độ nhanh chóng. Cho nên sau khi thả một chiêu quần độc giảm tốc, hai Quân Cơ xông lên xoẹt ngang, đám tiểu quái kia cũng không còn khả năng công kích người khác. Vì thế một đường này, tuy rằng ánh sáng hơi mờ nhạt, nhưng thoải mái hơn ở Lạc Thủy cung nhiều lắm. Tiểu Ngư ngay cả cơ hội ném hồi máu liên tục cũng không có, bất quá vì để gia tăng độ thuần thục của kỹ năng trị liệu, cậu vẫn cứ chăm chú nhìn ai rớt chút máu rồi chụp một cái kỹ năng lên. Trước kia cậu chưa từng có trạng thái thoải mái không áp lực gì như thế này.
Hình dáng tiểu quái trong Vương Mẫu điện đều mở rộng đặc trưng thân thể to lớn của quái bên ngoài, tương tự như loại động vật máu lạnh và côn trùng. Nhưng có lẽ người thiết lập cân nhắc tới năng lực thừa nhận của người chơi, không thể chịu đựng ghê tởm liên tục, nên lúc này đều xuất hiện những thứ dễ nhìn hơn.
Mấy con Ếch Phi Tiêu kịch độc có hình thể khổng lồ song coi như có thể thừa nhận được, đầu những Lục Giáp Trùng tuy không lớn nhưng cắn người rất lợi hại và vân vân. Đáng ăn mừng là đám tiểu quái này không con nào có thể bào đinh, ngược lại vẫn rơi xuống không ít đồ hôi sắc tương đối có giá. Đương nhiên, những người khác đối với loại chỉ có thể bán được một ngân hai ngân gì đó căn bản không đặt vào mắt, càng đừng nói đây là “tương đối có giá”.
BOSS đầu tiên là một con hổ lớn tầm hai thước, đầu không khoa trương mấy. Ít ra Tiểu Ngư cho rằng con này còn nhỏ hơn mấy số so với con cua rồi con rùa rồi bạch tuộc trong Lạc Thủy cung. BOSS này đánh rất nhẹ nhàng. Bởi vì là quái cấp 40, cho nên với bốn người mãn cấp mà nói tự nhiên hoàn thành rất nhanh chóng lại vui vẻ. Hồng Điệp Tri Thu thậm chí không cần dùng kỹ năng trị liệu, toàn bộ đều dựa vào độ thuần thục thăng cấp của Tiểu Ngư mà bảo đảm mọi người đều đầy máu.
Con thứ hai rốt cuộc là quái hình người. Song đó là một người cây, độ cao không khác biệt gì với Trình Đại Hổ, sử dụng kỹ năng hệ độc, vừa lúc Tiểu Cường đồng chí có thể giải BUFF. Bất quá, phạm vi công kích của BOSS khá lớn, chừng 25 thước, cho nên Tiểu Ngư không may mắn tránh khỏi việc bị trúng chiêu đánh lan. Cũng may, Tiểu Ngư lúc này đã cấp 47, đối mặt với BOSS cấp 50 cũng sẽ không bị miểu thảm thiết như xưa, thế nhưng Kiều Lân vẫn là một dạng đau lòng muốn chết.
Bộ dạng con thứ ba đối Tiểu Ngư mà nói khá là khủng bố. Đó là một con rắn hai đầu dài chừng 20 thước, tên là Cự Quỳ. Hơn nữa cấp bậc quái không giống như khi nãy từng chút nâng lên, mà là trực tiếp biến thành BOSS 85 cấp. Dù là lượng máu hay độ công kích đều tương đối đủ tiêu chuẩn. Vì thế Tiểu Ngư lúc này chuyển sang toàn lực tránh né công kích Hoa Thủy, Hồng Điệp Tri Thu trị liệu. Thật ra, nguy hiểm nhất của Cự Quỳ không phải hình dáng, mà là phạm vi quần công của nó. Không gian con BOSS thứ ba ở là một thạch động cực lớn, Cự Quỳ vẫn nằm trên thạch bích, mỗi lần công kích là mỗi lần thân thể phóng ra gai độc, chỉ chừa cho bọn họ phạm vi tránh né an toàn 45°. Đương nhiên cần có người báo động đọc vị trí chạy chuẩn xác trước. Cuối cùng, Kiều Lân đồng chí thân là đội trưởng phải gánh trách nhiệm khống chế toàn cục. Cũng may, đại xà dưới tình huống Trình Đại Hổ đồng chí suýt mất mạng đã ngã xuống đất.
Tiểu Ngư theo thường lệ tiến lên sờ soạng BOSS, kết quả khiến người kinh hỉ vô hạn. Ngoại trừ hai bộ quần áo không ai dùng được và 10 kim, còn có một khối yêu bội, trên thuộc tính viết: Thông Tâm Kết – vật phẩm đặc thù nhiệm vụ Trung thu. Giữa người yêu có thể kích hoạt kỹ năng Thông Tâm, thực hiện triệu hồi tùy thời. Thời gian delay là một giờ thời gian trò chơi. Vật phẩm duy nhất, không thể phá hủy không thể giao dịch.
Trông thấy cái yêu bội này, Kiều Lân đồng chí mắt tỏa sáng lấp lánh. Anh chuyên tâm đánh mấy phó bản vô dụng chính là vì cái này, vì thế lập tức vận dụng quyền lợi của đội trưởng giựt về làm của mình, khiến Trình Đại Hổ bất mãn: “Này, còn chưa tung điểm mà!”
Kiều Lân nhún vai: “Cậu cần?”
Trình Đại Hổ vội vàng hồi đáp: “Tất nhiên!”
Hồng Điệp Tri Thu lúc này cười lạnh: “Trình Phó bang chủ đây là muốn tặng cho em gái nào đó ha? Anh hẳn nên sớm nói một chút, Tiểu Lân nhất định sẽ không cướp đoạt với anh. À không, này phải trách tôi, trước đó không nói rõ ràng cho anh. Tiểu Lân đánh phó bản vốn là vì Tiểu Ngư muốn yêu bội. Cậu muốn nói chiếm đồ thì phải là tôi chiếm.”
Trình Đại Hổ nghẹn đỏ mặt: “Tôi…… Tôi không nói cậu ta chiếm. Tôi, tôi muốn lấy cũng là tặng cho em.”
Hồng Điệp Tri Thu thở dài trong lòng, không ai ghét bỏ loại cảm giác có người luôn nhớ thương mình, huống chi người này vẫn luôn xuất hiện vào thời điểm hắn khó chịu nhất. Hắn không phải không hy vọng Trình Đại Hổ thật lòng, nhưng hắn không muốn nếm thử chuyện xưa tái diễn.“ So với mấy thứ không thực tế anh đưa tôi, không bằng giúp tôi đi đánh một tổ Linh Thứu thạch. Cây sáo trị liệu của tôi mới tinh luyện đến 5.” Hắn vốn châm chọc đáp trả như khi trước, nhưng nhìn đến biểu tình chân chất lại ủy khuất của Trình Đại Hổ, tâm bỗng mềm nhũn, bèn thay đổi lý do thoái thác. Mình chạy trốn người này như đuổi ruồi bọ nửa năm nay, nếu tính theo thời gian trò chơi, dài bao nhiêu lâu hắn cũng không dám hồi tưởng. Cho nên nói, vẫn là không đành lòng được. Người này khi nào mới có thể buông tha cho hắn đây, rõ ràng sau mông là một đám con gái như thế.
Đánh xong con thứ ba, thời gian trò chơi đã mười giờ rưỡi tối. Kiều Lân đề nghị vào địa doanh nghỉ ngơi một đêm, qua ngày mai rồi tính sau, tất cả mọi người không dị nghị gì.
Bên cạnh bếp lửa trong địa doanh, Tiểu Ngư lấy ra đồ ăn, nhìn Hồng Điệp Tri Thu giao dịch với mình một tổ cánh gà mật ong rồi đưa cho Trình Đại Hổ một cái, cậu thở dài thật dài trong lòng. Thật muốn biết trước kia Khâu Phong gặp phải chuyện gì, nếu Trình Đại Hổ thích nam thì vạn sự đại cát rồi. Hai người kia nhìn rất xứng đôi a!
Trông Tiểu Ngư vô ý thức tựa vào cánh tay mình ăn bánh bao, Kiều Lân bệ hạ nương theo mắt cậu nhìn thoáng qua Hồng Điệp Tri Thu bên kia. Đại khái là đoán được Tiểu Ngư Nhi nhà mình đang suy nghĩ gì, anh mỉm cười: “Tiểu Thu, công tác lần này làm xong chưa?”
Hồng Điệp Tri Thu nuốt thịt gà xuống họng: “Xong rồi. Chú dạo gần đây rảnh rỗi đến đản đau, chủ nhật ra ngoài với tôi một vòng thế nào?”
Kiều Lân than thở: “Mạng cậu thì tốt rồi, làm xong việc là ăn nhậu chơi bời. Đáng thương tôi không việc gì làm cũng không thể rời khỏi cương vị. Chủ nhật này lại càng bận, cậu nếu rảnh quá không bằng đến tìm tôi, thuận tiện giúp tôi làm việc.” Điểm này anh đâu có nói sai. Dù sao chủ nhật này Tiểu Ngư nhà mình tới chơi nha, bản thân anh là ông chủ kiêm ông xã tương lai, đương nhiên sẽ bề bộn nhiều việc. Gọi anh em tới nhà, không phải là được dịp kiêu ngạo lên mặt sao. Tiện thể thay mình ứng phó bọn Phi Long nữa, bản thân lại đi độc bá tiểu Ngư, thực thi kế hoạch thông báo cuối cùng!
Khâu Phong làm sao có thể không hiểu được tính toán nhỏ nhen này của Kiều Lân, vì thế tòng thiện như lưu tức khắc gật đầu: “Được. Bất quá tôi phải có chỗ tốt, không phí công tôi không làm.”
Hai người tán gẫu không coi ai ra gì, tâm tình hai người bên cạnh không thể nào thoải mái được.
Đầu tiên khó chịu nhất chính là Trình Đại Hổ. Nghe Tiểu Thu hẹn Trẫm Tâm Thậm Hỉ chủ nhật này ra ngoài chơi, hắn liền căm tức nghiến răng kèn kẹt. Hắn biết hai người nọ quen biết nhau trong hiện thực, nhưng cũng không tránh khỏi ghen tị nội tâm được! Chủ nhật hắn cũng có thời gian, cho dù không rảnh đi chăng nữa, nếu Tiểu Thu hẹn hắn hắn cũng sẽ nghĩ mọi biện pháp đi cho bằng được. Nhưng mà người ta căn bản không thèm ghé mắt tới mình. Kỳ thật cũng đúng, vẻ ngoài mình tuy không kha sầm [1], nhưng so với Trẫm Tâm Thậm Hỉ vẫn còn kém không ít. Quả nhiên con gái đều thích dạng đẹp trai sao? Nhưng hình thể mình vừa thấy đã biết cường tráng hơn tên kia nhiều lắm a? Rất nhiều con gái đều nói loại đàn ông hình thể tạo nên cảm giác an toàn nhất. Vì sao Tiểu Thu lại không phát hiện chỗ tốt ở mình? Gian thương có gì hay, không hề giống hắn trong lòng dạt dào hình ảnh Tiểu Thu. Lại còn, quan hệ người kia với Tiểu Ngư tốt như thế, Tiểu Thu tại sao vẫn không chịu quay đầu nhìn mình chứ!!
[1] Kha sầm: phương ngôn phương Bắc, ý là bộ dạng xấu xí, ghê tởm.
Tiểu Ngư bên này ngược lại không hề ghen tuông gì, chỉ cảm thấy nỗi thất lạc không nói rõ. Lần trước Kiều Lân nói chủ nhật vẫn phải làm việc, bản thân cậu còn lên mặt liên tục, lúc này cư nhiên chỉ muốn thở dài không thôi. Chủ nhật cậu đi nơi nào đã nói cho Kiều Lân biết, hơn nữa có thể khẳng định rằng bọn họ cùng ở chung một thành phố, cũng không trông mong đối phương cố ý tới nông trường Thủy Khê Loan “tình cờ gặp gỡ” với mình. Thật sự hâm mộ Khâu Phong có thể đi giúp đỡ Kiều Lân. Không biết công việc của Lân là gì mà cần phải có sáng ý của thiết kế sư hỗ trợ. Nếu cậu cũng có năng lực giúp anh ấy thì tốt rồi.
Vì thế, ngoại trừ Tiểu Cường đồng học thầm lặng ăn hăng hái vô cùng, bốn người khác đều suy nghĩ linh tinh trong đầu. Cho nên nói, ngốc nghếch tham ăn vô ưu vô lự cũng là một loại hạnh phúc!
Kỳ thật Đại Hổ huynh chính là chàng trai chậm tiêu ngốc nghếch. Bóp trán.
Câu này khiến Kiều Lân và Tiểu Ngư lập tức thu liễm nụ cười, rồi sau đó đều là biểu tình: Đồ đại SB! Cái gì không nên nói mi đi nói cái đó! Xứng đáng cả đời tìm không được vợ!! (SB: ngờ nghệch)
Thái độ của Hồng Điệp Tri Thu ngược lại bình tĩnh hơn bọn Kiều Lân nhiều lắm. Tuy trong lòng hơi tê tê, nhưng bên ngoài vẫn một mực vân đạm phong khinh. “Trình Phó bang chủ đương nhiên không thích bé trai rồi, sau lưng anh nhiều em gái như thế mà. Đừng nói nhảm nữa, vào bên trong xem xem quái bao nhiêu cấp.” Nói xong sải bước hướng về phía trong động.
Tiểu Ngư tặng Trình Đại Hổ một ánh mắt đồng tình vô hạn, sau đó vui vẻ nện bước theo chân Hồng Điệp Tri Thu. Thật ra từ ngày hôm qua gặp mặt nhau, đầu tiên biết được giữa Khâu Phong và Lân không phải quan hệ ái muội chỉ là anh em tốt, sau đó phát giác con người Thu tỷ tỷ thật khéo nói nhiệt tình, cho nên vô hình trung kéo Hồng Điệp Tri Thu vào mục bạn tốt, kết quả là dường như còn muốn thân thiết hơn cả Kiều Lân đồng chí một ít, chí ít là đã gặp qua mặt thật nha. Về phần Trình Đại Hổ, tựa hồ rất phù hợp với nguyên tắc chọn bạn trăm năm “người đàn ông chân chính thật thà chất phác” của Khâu Phong, nhưng người này lại có rất nhiều em gái, điểm này không hợp cách rồi.
Nhìn Tiểu Ngư “bám gót” theo Hồng Điệp Tri Thu, Kiều Lân vỗ vỗ bả vai Trình Đại Hổ: “Người anh em, cậu tự cầu nhiều phúc. Ngoài ra nhắc nhở cậu một câu, mấy lời vô nghĩa không có tác dụng gì đâu, phương pháp thể hiện lòng trung thành tốt nhất chính là vứt bỏ hết đám em gái bên cạnh đi. Nói nhiêu đó thôi, bảo trọng! Đúng rồi, lát nữa cậu T.” Nói xong cũng sải chân nhanh chóng đuổi kịp theo cước bộ anh em và vợ tương lai, dũng cảm hướng tới địa phương không biết tên đằng trước.
Chỉ để lại Trình Đại Hổ một người không hiểu làm sao buồn bực không thôi. Thuận tiện kiểm điểm bản thân, thật sự có rất nhiều em gái? Không có mà. Đều là người cùng bang hội, rảnh rỗi thì giúp một chút. Rõ ràng bản thân chưa từng đặc biệt chú ý tới người nào ngoài Tiểu Thu, sao mọi người cứ mãi không tin mình chỉ thích một mình Tiểu Thu vậy. Aizzz!
Chờ Lưu Hành Gặp Trở Ngại vào phó bản hội hợp với bốn người thì trên sàn đã ngập tràn thi thể đám Cự Đại Hôi Thử. (sóc cực lớn)
Trông thấy Tiểu Cường, Kiều Lân giơ thẳng ngón tay: “Người tới chậm mở đường!”
Lưu Hành Gặp Trở Ngại lập tức mặt mày khổ sở: “Lão đại à, em là Đường môn, da mỏng thịt giòn, anh sao có thể nhẫn tâm bảo em mở đường! ! !”
Kiều Lân ôm bả vai nhướn mi: “Thế nào? Chú muốn anh tuyên cáo chú nói mình thân kiều thịt quý trong bang hội hửm?”
Lưu Hành Gặp Trở Ngại khổ sở sâu thêm một tầng: “Em nào có nói như thế! Lão đại anh đừng luôn bóp méo thành ngữ được không! Mở thì mở!”
Kỳ thật chuyện mở đường cũng không nguy hiểm bao nhiêu. Lúc đầu Tiểu Ngư còn thật lo lắng Tiểu Cường đồng học có thể bị tiểu quái quần công chết luôn hay không, cuối cùng lo lắng của cậu là dư thừa. Kỹ năng tốt nhất của Đường môn chính là quần độc quần công tốc độ nhanh chóng. Cho nên sau khi thả một chiêu quần độc giảm tốc, hai Quân Cơ xông lên xoẹt ngang, đám tiểu quái kia cũng không còn khả năng công kích người khác. Vì thế một đường này, tuy rằng ánh sáng hơi mờ nhạt, nhưng thoải mái hơn ở Lạc Thủy cung nhiều lắm. Tiểu Ngư ngay cả cơ hội ném hồi máu liên tục cũng không có, bất quá vì để gia tăng độ thuần thục của kỹ năng trị liệu, cậu vẫn cứ chăm chú nhìn ai rớt chút máu rồi chụp một cái kỹ năng lên. Trước kia cậu chưa từng có trạng thái thoải mái không áp lực gì như thế này.
Hình dáng tiểu quái trong Vương Mẫu điện đều mở rộng đặc trưng thân thể to lớn của quái bên ngoài, tương tự như loại động vật máu lạnh và côn trùng. Nhưng có lẽ người thiết lập cân nhắc tới năng lực thừa nhận của người chơi, không thể chịu đựng ghê tởm liên tục, nên lúc này đều xuất hiện những thứ dễ nhìn hơn.
Mấy con Ếch Phi Tiêu kịch độc có hình thể khổng lồ song coi như có thể thừa nhận được, đầu những Lục Giáp Trùng tuy không lớn nhưng cắn người rất lợi hại và vân vân. Đáng ăn mừng là đám tiểu quái này không con nào có thể bào đinh, ngược lại vẫn rơi xuống không ít đồ hôi sắc tương đối có giá. Đương nhiên, những người khác đối với loại chỉ có thể bán được một ngân hai ngân gì đó căn bản không đặt vào mắt, càng đừng nói đây là “tương đối có giá”.
BOSS đầu tiên là một con hổ lớn tầm hai thước, đầu không khoa trương mấy. Ít ra Tiểu Ngư cho rằng con này còn nhỏ hơn mấy số so với con cua rồi con rùa rồi bạch tuộc trong Lạc Thủy cung. BOSS này đánh rất nhẹ nhàng. Bởi vì là quái cấp 40, cho nên với bốn người mãn cấp mà nói tự nhiên hoàn thành rất nhanh chóng lại vui vẻ. Hồng Điệp Tri Thu thậm chí không cần dùng kỹ năng trị liệu, toàn bộ đều dựa vào độ thuần thục thăng cấp của Tiểu Ngư mà bảo đảm mọi người đều đầy máu.
Con thứ hai rốt cuộc là quái hình người. Song đó là một người cây, độ cao không khác biệt gì với Trình Đại Hổ, sử dụng kỹ năng hệ độc, vừa lúc Tiểu Cường đồng chí có thể giải BUFF. Bất quá, phạm vi công kích của BOSS khá lớn, chừng 25 thước, cho nên Tiểu Ngư không may mắn tránh khỏi việc bị trúng chiêu đánh lan. Cũng may, Tiểu Ngư lúc này đã cấp 47, đối mặt với BOSS cấp 50 cũng sẽ không bị miểu thảm thiết như xưa, thế nhưng Kiều Lân vẫn là một dạng đau lòng muốn chết.
Bộ dạng con thứ ba đối Tiểu Ngư mà nói khá là khủng bố. Đó là một con rắn hai đầu dài chừng 20 thước, tên là Cự Quỳ. Hơn nữa cấp bậc quái không giống như khi nãy từng chút nâng lên, mà là trực tiếp biến thành BOSS 85 cấp. Dù là lượng máu hay độ công kích đều tương đối đủ tiêu chuẩn. Vì thế Tiểu Ngư lúc này chuyển sang toàn lực tránh né công kích Hoa Thủy, Hồng Điệp Tri Thu trị liệu. Thật ra, nguy hiểm nhất của Cự Quỳ không phải hình dáng, mà là phạm vi quần công của nó. Không gian con BOSS thứ ba ở là một thạch động cực lớn, Cự Quỳ vẫn nằm trên thạch bích, mỗi lần công kích là mỗi lần thân thể phóng ra gai độc, chỉ chừa cho bọn họ phạm vi tránh né an toàn 45°. Đương nhiên cần có người báo động đọc vị trí chạy chuẩn xác trước. Cuối cùng, Kiều Lân đồng chí thân là đội trưởng phải gánh trách nhiệm khống chế toàn cục. Cũng may, đại xà dưới tình huống Trình Đại Hổ đồng chí suýt mất mạng đã ngã xuống đất.
Tiểu Ngư theo thường lệ tiến lên sờ soạng BOSS, kết quả khiến người kinh hỉ vô hạn. Ngoại trừ hai bộ quần áo không ai dùng được và 10 kim, còn có một khối yêu bội, trên thuộc tính viết: Thông Tâm Kết – vật phẩm đặc thù nhiệm vụ Trung thu. Giữa người yêu có thể kích hoạt kỹ năng Thông Tâm, thực hiện triệu hồi tùy thời. Thời gian delay là một giờ thời gian trò chơi. Vật phẩm duy nhất, không thể phá hủy không thể giao dịch.
Trông thấy cái yêu bội này, Kiều Lân đồng chí mắt tỏa sáng lấp lánh. Anh chuyên tâm đánh mấy phó bản vô dụng chính là vì cái này, vì thế lập tức vận dụng quyền lợi của đội trưởng giựt về làm của mình, khiến Trình Đại Hổ bất mãn: “Này, còn chưa tung điểm mà!”
Kiều Lân nhún vai: “Cậu cần?”
Trình Đại Hổ vội vàng hồi đáp: “Tất nhiên!”
Hồng Điệp Tri Thu lúc này cười lạnh: “Trình Phó bang chủ đây là muốn tặng cho em gái nào đó ha? Anh hẳn nên sớm nói một chút, Tiểu Lân nhất định sẽ không cướp đoạt với anh. À không, này phải trách tôi, trước đó không nói rõ ràng cho anh. Tiểu Lân đánh phó bản vốn là vì Tiểu Ngư muốn yêu bội. Cậu muốn nói chiếm đồ thì phải là tôi chiếm.”
Trình Đại Hổ nghẹn đỏ mặt: “Tôi…… Tôi không nói cậu ta chiếm. Tôi, tôi muốn lấy cũng là tặng cho em.”
Hồng Điệp Tri Thu thở dài trong lòng, không ai ghét bỏ loại cảm giác có người luôn nhớ thương mình, huống chi người này vẫn luôn xuất hiện vào thời điểm hắn khó chịu nhất. Hắn không phải không hy vọng Trình Đại Hổ thật lòng, nhưng hắn không muốn nếm thử chuyện xưa tái diễn.“ So với mấy thứ không thực tế anh đưa tôi, không bằng giúp tôi đi đánh một tổ Linh Thứu thạch. Cây sáo trị liệu của tôi mới tinh luyện đến 5.” Hắn vốn châm chọc đáp trả như khi trước, nhưng nhìn đến biểu tình chân chất lại ủy khuất của Trình Đại Hổ, tâm bỗng mềm nhũn, bèn thay đổi lý do thoái thác. Mình chạy trốn người này như đuổi ruồi bọ nửa năm nay, nếu tính theo thời gian trò chơi, dài bao nhiêu lâu hắn cũng không dám hồi tưởng. Cho nên nói, vẫn là không đành lòng được. Người này khi nào mới có thể buông tha cho hắn đây, rõ ràng sau mông là một đám con gái như thế.
Đánh xong con thứ ba, thời gian trò chơi đã mười giờ rưỡi tối. Kiều Lân đề nghị vào địa doanh nghỉ ngơi một đêm, qua ngày mai rồi tính sau, tất cả mọi người không dị nghị gì.
Bên cạnh bếp lửa trong địa doanh, Tiểu Ngư lấy ra đồ ăn, nhìn Hồng Điệp Tri Thu giao dịch với mình một tổ cánh gà mật ong rồi đưa cho Trình Đại Hổ một cái, cậu thở dài thật dài trong lòng. Thật muốn biết trước kia Khâu Phong gặp phải chuyện gì, nếu Trình Đại Hổ thích nam thì vạn sự đại cát rồi. Hai người kia nhìn rất xứng đôi a!
Trông Tiểu Ngư vô ý thức tựa vào cánh tay mình ăn bánh bao, Kiều Lân bệ hạ nương theo mắt cậu nhìn thoáng qua Hồng Điệp Tri Thu bên kia. Đại khái là đoán được Tiểu Ngư Nhi nhà mình đang suy nghĩ gì, anh mỉm cười: “Tiểu Thu, công tác lần này làm xong chưa?”
Hồng Điệp Tri Thu nuốt thịt gà xuống họng: “Xong rồi. Chú dạo gần đây rảnh rỗi đến đản đau, chủ nhật ra ngoài với tôi một vòng thế nào?”
Kiều Lân than thở: “Mạng cậu thì tốt rồi, làm xong việc là ăn nhậu chơi bời. Đáng thương tôi không việc gì làm cũng không thể rời khỏi cương vị. Chủ nhật này lại càng bận, cậu nếu rảnh quá không bằng đến tìm tôi, thuận tiện giúp tôi làm việc.” Điểm này anh đâu có nói sai. Dù sao chủ nhật này Tiểu Ngư nhà mình tới chơi nha, bản thân anh là ông chủ kiêm ông xã tương lai, đương nhiên sẽ bề bộn nhiều việc. Gọi anh em tới nhà, không phải là được dịp kiêu ngạo lên mặt sao. Tiện thể thay mình ứng phó bọn Phi Long nữa, bản thân lại đi độc bá tiểu Ngư, thực thi kế hoạch thông báo cuối cùng!
Khâu Phong làm sao có thể không hiểu được tính toán nhỏ nhen này của Kiều Lân, vì thế tòng thiện như lưu tức khắc gật đầu: “Được. Bất quá tôi phải có chỗ tốt, không phí công tôi không làm.”
Hai người tán gẫu không coi ai ra gì, tâm tình hai người bên cạnh không thể nào thoải mái được.
Đầu tiên khó chịu nhất chính là Trình Đại Hổ. Nghe Tiểu Thu hẹn Trẫm Tâm Thậm Hỉ chủ nhật này ra ngoài chơi, hắn liền căm tức nghiến răng kèn kẹt. Hắn biết hai người nọ quen biết nhau trong hiện thực, nhưng cũng không tránh khỏi ghen tị nội tâm được! Chủ nhật hắn cũng có thời gian, cho dù không rảnh đi chăng nữa, nếu Tiểu Thu hẹn hắn hắn cũng sẽ nghĩ mọi biện pháp đi cho bằng được. Nhưng mà người ta căn bản không thèm ghé mắt tới mình. Kỳ thật cũng đúng, vẻ ngoài mình tuy không kha sầm [1], nhưng so với Trẫm Tâm Thậm Hỉ vẫn còn kém không ít. Quả nhiên con gái đều thích dạng đẹp trai sao? Nhưng hình thể mình vừa thấy đã biết cường tráng hơn tên kia nhiều lắm a? Rất nhiều con gái đều nói loại đàn ông hình thể tạo nên cảm giác an toàn nhất. Vì sao Tiểu Thu lại không phát hiện chỗ tốt ở mình? Gian thương có gì hay, không hề giống hắn trong lòng dạt dào hình ảnh Tiểu Thu. Lại còn, quan hệ người kia với Tiểu Ngư tốt như thế, Tiểu Thu tại sao vẫn không chịu quay đầu nhìn mình chứ!!
[1] Kha sầm: phương ngôn phương Bắc, ý là bộ dạng xấu xí, ghê tởm.
Tiểu Ngư bên này ngược lại không hề ghen tuông gì, chỉ cảm thấy nỗi thất lạc không nói rõ. Lần trước Kiều Lân nói chủ nhật vẫn phải làm việc, bản thân cậu còn lên mặt liên tục, lúc này cư nhiên chỉ muốn thở dài không thôi. Chủ nhật cậu đi nơi nào đã nói cho Kiều Lân biết, hơn nữa có thể khẳng định rằng bọn họ cùng ở chung một thành phố, cũng không trông mong đối phương cố ý tới nông trường Thủy Khê Loan “tình cờ gặp gỡ” với mình. Thật sự hâm mộ Khâu Phong có thể đi giúp đỡ Kiều Lân. Không biết công việc của Lân là gì mà cần phải có sáng ý của thiết kế sư hỗ trợ. Nếu cậu cũng có năng lực giúp anh ấy thì tốt rồi.
Vì thế, ngoại trừ Tiểu Cường đồng học thầm lặng ăn hăng hái vô cùng, bốn người khác đều suy nghĩ linh tinh trong đầu. Cho nên nói, ngốc nghếch tham ăn vô ưu vô lự cũng là một loại hạnh phúc!
Kỳ thật Đại Hổ huynh chính là chàng trai chậm tiêu ngốc nghếch. Bóp trán.
Danh sách chương