Ánh sao chiếu những tia sáng xuống căn phòng ngủ, khiến căn phòng trở nên tĩnh lặng và dịu dàng.
Lăng Thiếu Đường bế Kỳ Hinh lại bên giường, đang chuẩn bị nhẹ nhàng đặt cô xuống…
Có thể do Kỳ Hinh vừa mới thích ứng được với độ ấm và tư thế này, tự dưng thay đổi khiến cô cảm thấy không quen.
- Ưm…
Bàn tay cô bỗng bắt lấy cánh tay Lăng Thiếu Đường, sau đó khuôn mặt nhỏ nhắn dán chặt vào cánh tay anh, dường như luyến tiếc phải rời xa sự ấm áp và hơi thở quen thuộc này.
Hành động của Kỳ Hinh làm hòa tan sự lạnh lẽo của Lăng Thiếu Đường, sự yêu chiều ngập tràn trong mắt anh.
Anh nhẹ nhàng nằm xuống như sợ cô sẽ tỉnh lại, sau đó ôm Kỳ Hinh vào lòng.
Dường như cảm thấy yên bình, hàng lông mày đang nhíu chặt của Kỳ Hinh dần giãn ra.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô vô thức dựa sát vào lồng ngực ấm áp của Lăng Thiếu Đường, cơ thể xinh đẹp cũng dính chặt vào thân hình cường tráng của anh.
Lăng Thiếu Đường đột nhiên cảm thấy căng thẳng.
Chết tiệt! Chỉ ôm cô thôi mà dục vọng trong anh lại rục rịch trỗi dậy.
Kỳ Hinh đang say ngủ như tìm được nơi thoải mái, khuôn mặt nhỏ nhắn cọ cọ vào ngực anh.
Cô như một con vật nhỏ khiến người khác phải thương yêu, hơi thở đều đặn cũng khiêu khích tính nhẫn nại của anh.
Chết tiệt!
Lăng Thiếu Đường không đè nén nổi bản thân mình, anh rướn người lên, hôn lên môi cô.
Cô đẹp như vậy, hơi thở của cô vừa thơm ngát và hấp dẫn.
Lăng Thiếu Đường đẩy cánh môi của cô ra, luồn đầu lưỡi vào thăm dò, cùng chiếc lưỡi mềm mại của cô chơi đùa.
- Ưm…
Kỳ Hinh rên lên một tiếng.
Tiếng kêu của cô bỗng châm lên khát vọng trong anh khiến nụ hôn của anh càng ngày càng trở nên mạnh mẽ.
- A…
Kỳ Hinh mở mắt ra, nhưng từ ánh mắt mông lung có thể thấy cô vẫn chưa tỉnh hẳn.
Là anh sao? Hơi thở quen thuộc…
Nụ hôn dịu dàng!
Thì ra…
Cô mơ một giấc mơ thật đẹp…
Cô cứ nghĩ rằng mình đang nằm mơ…
Trong mơ, không có sự lạnh lùng, tàn nhẫn…
Trong mơ, nụ hôn của anh cũng hết sức ngọt ngào…
Trong mơ, cũng không có… An Vũ Ân…
Nụ hôn của anh khơi lên tình cảm sâu bên trong cô…
Nụ hôn và sự đau buồn như quấn lấy nhau khiến cô rung động.
Cô không biết thì ra nụ hôn trong mơ lại thật đến vậy, trong mơ, Lăng Thiếu Đường làm cô say đắm, thì ra đây mới chính là Đường của cô…
Khi Lăng Thiếu Đường rời khỏi đôi môi cô, trả lại không gian cho cô hô hấp, Kỳ Hinh không nhịn được, bật ra một tiếng kêu nhỏ.
Cô thở hổn hển, sau đó lại chủ động hôn lên môi anh…
Sự mông lung mờ ảo khiến cô muốn níu giữ khoảnh khắc tốt đẹp này…
Sự mê ly của Kỳ Hinh khiến Lăng Thiếu Đường bật cười.
Lúc này Kỳ Hinh cảm thấy mơ mà như thật, hai tay đặt trước ngực anh cũng cảm nhận được nụ cười ấy.
Hai bàn tay nhỏ bé của cô nắm chặt lấy vạt áo anh, cô trúc trắc dùng lưỡi của mình tiến vào miệng anh, hấp dẫn anh.
Sự trúc trắc của cô khiến anh thấy buồn cười. Anh liền giúp cô, từ bị động chuyển sang chủ động.
Từ ánh mắt của Kỳ Hinh, Lăng Thiếu Đường có thể thấy được lúc này Kỳ Hinh vẫn còn chưa tỉnh táo.
Chẳng lẽ cô tưởng mọi thứ đều đang trong mơ sao?
Không được!
Anh không cho phép cô trốn tránh như vậy!
Nghĩ đến đây, Lăng Thiếu Đường mút mạnh hai cánh môi của cô, nụ hôn điên cuồng như muốn ép cô phải tỉnh lại.
- A…
Khi nhận ra đây là thực, gò má của Kỳ Hinh hơi ửng hồng.
Cô run lên, đồng thời nhớ lại cái tên An Vũ Ân.
Cô ngẩng đầu lên, đôi mắt đẹp như ánh sáng, long lanh nhìn Lăng Thiếu Đường.
Cô rất muốn hỏi anh một câu, rằng anh còn yêu Ân Vũ Ân sao?
Nhưng cô không thể bật khỏi miệng, chỉ có thể tình nguyện để vấn đề này nghẹn lại trong lòng, như một thứ nhọt độc ăn mòn trái tim cô.
- Có thích nụ hôn này không?
Lăng Thiếu Đường cất giọng khàn khàn, lồng ngực lên xuống phập phồng.
Anh rất muốn biết cảm giác của cô.
Nhất là sau khi biết cô biết tới An Vũ Ân, anh lại càng muốn hiểu rõ cảm xúc của Kỳ Hinh.
Kỳ Hinh ngước mắt nhìn Lăng Thiếu Đường.
Lúc này, hành động của Lăng Thiếu Đường tạo cho cô một loại ảo giác…
Cô không phải là tình nhân của anh mà là người phụ nữ anh yêu thương nhất!
Lăng Thiếu Đường nhìn cô như đang trong mộng ảo, trong lòng hơi đau xót.
Kỳ Hinh lúc này càng khiến trái tim Lăng Thiếu Đường rung động…
Cô đang nghi ngờ bản thân…
Cô đang đau lòng…
Đồng thời, cô đang che giấu…
- Cô bé, biểu cảm của em khiến tôi rất thích!
Đôi mắt đen láy của anh đầy yêu chiều, che kín ngọn lửa sâu bên trong. Anh cúi xuống hôn cô lần nữa!
Sự nhiệt tình của anh châm từng ngọn lửa trong lòng Kỳ Hinh.
Đêm nay, ngay tại giờ phút này, sau khi thấy được bức ảnh đó…
Cảm giác bi thương ngày càng nồng đậm khiến cô chỉ muốn giải phóng nó đi, hoàn toàn muốn giao bản thân cho người đàn ông này.
- Đêm nay, để em có anh!
Giọng nói dịu dàng của Kỳ Hinh xen lẫn chút bi thương tan nát cõi lòng.
Đôi mắt của cô long lanh nước, lóng lánh mê người nhưng vẫn có chút gì đó u buồn.
Lăng Thiếu Đường không khống chế bản thân nữa, cúi xuống hôn lên môi cô.
Anh cúi người hôn lên mắt cô, hôn lên những sầu thương cô đang che giấu.
Kỳ Hinh hơi ngượng ngùng, cô nắm chặt lấy vạt áo, không biết phải làm sao.
- Cứ để tôi...
Bàn tay to ấm áp của Lăng Thiếu Đường đột nhiên nắm lấy bàn tay nhỏ bé đang run run của cô.
Cô nghe theo anh, để mặc anh cởi bỏ từng cúc áo, cũng để anh làm xao động trái tim cô.
Sau khi cúc áo được cởi ra hết, thân hình trắng như tuyết của cô lập tức hiện ra trong mắt anh.
Lăng Thiếu Đường không nhịn được, ngón tay thon dài khẽ chạm vào xương quai xanh của cô, rồi lướt xuống dưới...
Áo ngực màu trắng ngăn chặn ngón tay thăm dò của anh, nhưng không hề khiến anh dừng lại.
Anh men vào bên trong, tham lam hưởng thụ…
Kỳ Hinh cứng đờ người, cô hơi giật mình. Những ngón tay anh du ngoạn khắp người như có ma lực khiến cô thấy sợ hãi.
- Thả lỏng!
Lăng Thiếu Đường cảm nhận được sự căng thẳng của cô, anh thấp giọng, trấn an cô.
- Ưm…
Kỳ Hinh đáp nhẹ một tiếng.
Cô nhắm hai mắt lại, cố thả lỏng cơ thể, giao bản thân cho anh.
Đêm nay, cô muốn hoàn toàn được yêu Lăng Thiếu Đường.
Khi thấy đôi mắt như sắp khóc của cô, trái tim anh như bị ai đó bóp nghẹn, từ vẻ mặt của cô, anh có thể cảm nhận được sự bi thương sâu đậm!
Cô đang đau lòng…
Nhưng anh lại không biết phải an ủi cô thế nào…
Anh đau lòng hôn cô, hai bàn tay cũng dịu dàng mơn trớn cơ thể xinh đẹp của cô.
Trước sự đụng chạm của anh, Kỳ Hinh bật ra một tiếng rên rỉ, hai gò má ửng hồng.
Đôi môi nóng bỏng cũng như những ngón tay của anh trên người cô tạo ra một loại hấp dẫn chí mạng.
- Yêu em…
Kỳ Hinh vô lực nỉ non, hơn nữa trong lòng thầm cầu nguyện khoảnh khắc tuyệt đẹp này sẽ kéo dài mãi mãi.
Cô không hề biết những lời này đã khiến lòng Lăng Thiếu Đường nổi lên từng hồi sóng to gió lớn.
Lăng Thiếu Đường hơi rướn người lên.
Anh nhanh chóng cởi áo cô ra…
Trong nháy mắt, chiếc áo ngực như cánh bướm nhẹ nhàng rơi xuống…
Lăng Thiếu Đường cũng nhanh chóng cởi quần áo của mình, rồi kéo cô vào lòng.
Lúc này, hai người mặt kề mặt với nhau, cơ thể trắng như tuyết của cô dính sát vào cơ thể tráng kiện của anh.
Tay anh giữ chặt lấy eo cô.
Chỉ bằng một vài động tác nhanh gọn, thân hình mềm mại như ngọc của cô đã hoàn toàn lộ rõ trong mắt Lăng Thiếu Đường.
- Hinh Nhi, em thật sự đẹp quá…
Ánh mắt Lăng Thiếu Đường đầy vẻ tán thưởng.
Anh nhấc hai chân cô lên vòng qua người mình, sau đó nhẹ nhàng vuốt ve cơ thể cô như đang trân quý một món bảo vật.
- Em... thật sự có thể hấp dẫn anh sao?
Khi nghĩ đến An Vũ Ân, trong lòng Kỳ Hinh lại thấy đau xót.
Lăng Thiếu Đường cũng từng khen ngợi cô gái ấy như vậy sao?
Anh... có từng dịu dàng với cô ấy như thế không?
Cảm giác đau đớn xen lẫn với lửa nhiệt trong lòng, tâm trạng của Kỳ Hinh lúc này hết sức phức tạp.
- Em quả thực khiến tôi phải điên cuồng!
Ngón tay Lăng Thiếu Đường càng gia tăng thêm lực, tham lam hưởng thụ sự mềm mại của cô.
Mỗi hành động của anh đều khiến cô thở dốc.
- Nói với tôi, em đang nghĩ gì?
Lăng Thiếu Đường chú ý đến từng phản ứng rất nhỏ của cô.
Chỉ trong nháy mắt kia, sự bi thương rõ ràng hiện lên trong mắt Kỳ Hinh nhưng cô lại nhanh chóng cụp mi xuống để che giấu, áp chế những con sóng ngầm, giấu nó dưới giếng cổ sâu không thấy đáy.
Tuy cô che giấu cực nhanh nhưng anh vẫn phát hiện ra.
Kỳ Hinh nức nở, cô không muốn bị anh nhìn thấu tâm tư như thế.
- Yêu... em...
Cô sắp không chịu nổi.
Cô căn bản không ý thức được, “yêu” có rất nhiều hàm nghĩa, thứ cô muốn làm tình yêu sao?
- Được!
Lăng Thiếu Đường cúi người xuống hôn cô, giọng nói kiên định như một lời hứa hẹn..
Khi cơ thể của hai người kết hợp lại, anh liền hôn cô, lấp đi tiếng thét chói tai.
Dưới ánh đèn tường như mộng ảo, thân hình cao lớn tráng kiện của Lăng Thiếu Đường như một con báo, vẻ mặt cuồng vọng của anh lại giống hệt một con sư tử.
Kỳ Hinh như đang bám chắc lấy hạnh phúc, hai tay ôm chặt lấy bả vai rắn chắc của anh, tùy ý để anh đưa cô lên thiên đường...
Lăng Thiếu Đường bế Kỳ Hinh lại bên giường, đang chuẩn bị nhẹ nhàng đặt cô xuống…
Có thể do Kỳ Hinh vừa mới thích ứng được với độ ấm và tư thế này, tự dưng thay đổi khiến cô cảm thấy không quen.
- Ưm…
Bàn tay cô bỗng bắt lấy cánh tay Lăng Thiếu Đường, sau đó khuôn mặt nhỏ nhắn dán chặt vào cánh tay anh, dường như luyến tiếc phải rời xa sự ấm áp và hơi thở quen thuộc này.
Hành động của Kỳ Hinh làm hòa tan sự lạnh lẽo của Lăng Thiếu Đường, sự yêu chiều ngập tràn trong mắt anh.
Anh nhẹ nhàng nằm xuống như sợ cô sẽ tỉnh lại, sau đó ôm Kỳ Hinh vào lòng.
Dường như cảm thấy yên bình, hàng lông mày đang nhíu chặt của Kỳ Hinh dần giãn ra.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô vô thức dựa sát vào lồng ngực ấm áp của Lăng Thiếu Đường, cơ thể xinh đẹp cũng dính chặt vào thân hình cường tráng của anh.
Lăng Thiếu Đường đột nhiên cảm thấy căng thẳng.
Chết tiệt! Chỉ ôm cô thôi mà dục vọng trong anh lại rục rịch trỗi dậy.
Kỳ Hinh đang say ngủ như tìm được nơi thoải mái, khuôn mặt nhỏ nhắn cọ cọ vào ngực anh.
Cô như một con vật nhỏ khiến người khác phải thương yêu, hơi thở đều đặn cũng khiêu khích tính nhẫn nại của anh.
Chết tiệt!
Lăng Thiếu Đường không đè nén nổi bản thân mình, anh rướn người lên, hôn lên môi cô.
Cô đẹp như vậy, hơi thở của cô vừa thơm ngát và hấp dẫn.
Lăng Thiếu Đường đẩy cánh môi của cô ra, luồn đầu lưỡi vào thăm dò, cùng chiếc lưỡi mềm mại của cô chơi đùa.
- Ưm…
Kỳ Hinh rên lên một tiếng.
Tiếng kêu của cô bỗng châm lên khát vọng trong anh khiến nụ hôn của anh càng ngày càng trở nên mạnh mẽ.
- A…
Kỳ Hinh mở mắt ra, nhưng từ ánh mắt mông lung có thể thấy cô vẫn chưa tỉnh hẳn.
Là anh sao? Hơi thở quen thuộc…
Nụ hôn dịu dàng!
Thì ra…
Cô mơ một giấc mơ thật đẹp…
Cô cứ nghĩ rằng mình đang nằm mơ…
Trong mơ, không có sự lạnh lùng, tàn nhẫn…
Trong mơ, nụ hôn của anh cũng hết sức ngọt ngào…
Trong mơ, cũng không có… An Vũ Ân…
Nụ hôn của anh khơi lên tình cảm sâu bên trong cô…
Nụ hôn và sự đau buồn như quấn lấy nhau khiến cô rung động.
Cô không biết thì ra nụ hôn trong mơ lại thật đến vậy, trong mơ, Lăng Thiếu Đường làm cô say đắm, thì ra đây mới chính là Đường của cô…
Khi Lăng Thiếu Đường rời khỏi đôi môi cô, trả lại không gian cho cô hô hấp, Kỳ Hinh không nhịn được, bật ra một tiếng kêu nhỏ.
Cô thở hổn hển, sau đó lại chủ động hôn lên môi anh…
Sự mông lung mờ ảo khiến cô muốn níu giữ khoảnh khắc tốt đẹp này…
Sự mê ly của Kỳ Hinh khiến Lăng Thiếu Đường bật cười.
Lúc này Kỳ Hinh cảm thấy mơ mà như thật, hai tay đặt trước ngực anh cũng cảm nhận được nụ cười ấy.
Hai bàn tay nhỏ bé của cô nắm chặt lấy vạt áo anh, cô trúc trắc dùng lưỡi của mình tiến vào miệng anh, hấp dẫn anh.
Sự trúc trắc của cô khiến anh thấy buồn cười. Anh liền giúp cô, từ bị động chuyển sang chủ động.
Từ ánh mắt của Kỳ Hinh, Lăng Thiếu Đường có thể thấy được lúc này Kỳ Hinh vẫn còn chưa tỉnh táo.
Chẳng lẽ cô tưởng mọi thứ đều đang trong mơ sao?
Không được!
Anh không cho phép cô trốn tránh như vậy!
Nghĩ đến đây, Lăng Thiếu Đường mút mạnh hai cánh môi của cô, nụ hôn điên cuồng như muốn ép cô phải tỉnh lại.
- A…
Khi nhận ra đây là thực, gò má của Kỳ Hinh hơi ửng hồng.
Cô run lên, đồng thời nhớ lại cái tên An Vũ Ân.
Cô ngẩng đầu lên, đôi mắt đẹp như ánh sáng, long lanh nhìn Lăng Thiếu Đường.
Cô rất muốn hỏi anh một câu, rằng anh còn yêu Ân Vũ Ân sao?
Nhưng cô không thể bật khỏi miệng, chỉ có thể tình nguyện để vấn đề này nghẹn lại trong lòng, như một thứ nhọt độc ăn mòn trái tim cô.
- Có thích nụ hôn này không?
Lăng Thiếu Đường cất giọng khàn khàn, lồng ngực lên xuống phập phồng.
Anh rất muốn biết cảm giác của cô.
Nhất là sau khi biết cô biết tới An Vũ Ân, anh lại càng muốn hiểu rõ cảm xúc của Kỳ Hinh.
Kỳ Hinh ngước mắt nhìn Lăng Thiếu Đường.
Lúc này, hành động của Lăng Thiếu Đường tạo cho cô một loại ảo giác…
Cô không phải là tình nhân của anh mà là người phụ nữ anh yêu thương nhất!
Lăng Thiếu Đường nhìn cô như đang trong mộng ảo, trong lòng hơi đau xót.
Kỳ Hinh lúc này càng khiến trái tim Lăng Thiếu Đường rung động…
Cô đang nghi ngờ bản thân…
Cô đang đau lòng…
Đồng thời, cô đang che giấu…
- Cô bé, biểu cảm của em khiến tôi rất thích!
Đôi mắt đen láy của anh đầy yêu chiều, che kín ngọn lửa sâu bên trong. Anh cúi xuống hôn cô lần nữa!
Sự nhiệt tình của anh châm từng ngọn lửa trong lòng Kỳ Hinh.
Đêm nay, ngay tại giờ phút này, sau khi thấy được bức ảnh đó…
Cảm giác bi thương ngày càng nồng đậm khiến cô chỉ muốn giải phóng nó đi, hoàn toàn muốn giao bản thân cho người đàn ông này.
- Đêm nay, để em có anh!
Giọng nói dịu dàng của Kỳ Hinh xen lẫn chút bi thương tan nát cõi lòng.
Đôi mắt của cô long lanh nước, lóng lánh mê người nhưng vẫn có chút gì đó u buồn.
Lăng Thiếu Đường không khống chế bản thân nữa, cúi xuống hôn lên môi cô.
Anh cúi người hôn lên mắt cô, hôn lên những sầu thương cô đang che giấu.
Kỳ Hinh hơi ngượng ngùng, cô nắm chặt lấy vạt áo, không biết phải làm sao.
- Cứ để tôi...
Bàn tay to ấm áp của Lăng Thiếu Đường đột nhiên nắm lấy bàn tay nhỏ bé đang run run của cô.
Cô nghe theo anh, để mặc anh cởi bỏ từng cúc áo, cũng để anh làm xao động trái tim cô.
Sau khi cúc áo được cởi ra hết, thân hình trắng như tuyết của cô lập tức hiện ra trong mắt anh.
Lăng Thiếu Đường không nhịn được, ngón tay thon dài khẽ chạm vào xương quai xanh của cô, rồi lướt xuống dưới...
Áo ngực màu trắng ngăn chặn ngón tay thăm dò của anh, nhưng không hề khiến anh dừng lại.
Anh men vào bên trong, tham lam hưởng thụ…
Kỳ Hinh cứng đờ người, cô hơi giật mình. Những ngón tay anh du ngoạn khắp người như có ma lực khiến cô thấy sợ hãi.
- Thả lỏng!
Lăng Thiếu Đường cảm nhận được sự căng thẳng của cô, anh thấp giọng, trấn an cô.
- Ưm…
Kỳ Hinh đáp nhẹ một tiếng.
Cô nhắm hai mắt lại, cố thả lỏng cơ thể, giao bản thân cho anh.
Đêm nay, cô muốn hoàn toàn được yêu Lăng Thiếu Đường.
Khi thấy đôi mắt như sắp khóc của cô, trái tim anh như bị ai đó bóp nghẹn, từ vẻ mặt của cô, anh có thể cảm nhận được sự bi thương sâu đậm!
Cô đang đau lòng…
Nhưng anh lại không biết phải an ủi cô thế nào…
Anh đau lòng hôn cô, hai bàn tay cũng dịu dàng mơn trớn cơ thể xinh đẹp của cô.
Trước sự đụng chạm của anh, Kỳ Hinh bật ra một tiếng rên rỉ, hai gò má ửng hồng.
Đôi môi nóng bỏng cũng như những ngón tay của anh trên người cô tạo ra một loại hấp dẫn chí mạng.
- Yêu em…
Kỳ Hinh vô lực nỉ non, hơn nữa trong lòng thầm cầu nguyện khoảnh khắc tuyệt đẹp này sẽ kéo dài mãi mãi.
Cô không hề biết những lời này đã khiến lòng Lăng Thiếu Đường nổi lên từng hồi sóng to gió lớn.
Lăng Thiếu Đường hơi rướn người lên.
Anh nhanh chóng cởi áo cô ra…
Trong nháy mắt, chiếc áo ngực như cánh bướm nhẹ nhàng rơi xuống…
Lăng Thiếu Đường cũng nhanh chóng cởi quần áo của mình, rồi kéo cô vào lòng.
Lúc này, hai người mặt kề mặt với nhau, cơ thể trắng như tuyết của cô dính sát vào cơ thể tráng kiện của anh.
Tay anh giữ chặt lấy eo cô.
Chỉ bằng một vài động tác nhanh gọn, thân hình mềm mại như ngọc của cô đã hoàn toàn lộ rõ trong mắt Lăng Thiếu Đường.
- Hinh Nhi, em thật sự đẹp quá…
Ánh mắt Lăng Thiếu Đường đầy vẻ tán thưởng.
Anh nhấc hai chân cô lên vòng qua người mình, sau đó nhẹ nhàng vuốt ve cơ thể cô như đang trân quý một món bảo vật.
- Em... thật sự có thể hấp dẫn anh sao?
Khi nghĩ đến An Vũ Ân, trong lòng Kỳ Hinh lại thấy đau xót.
Lăng Thiếu Đường cũng từng khen ngợi cô gái ấy như vậy sao?
Anh... có từng dịu dàng với cô ấy như thế không?
Cảm giác đau đớn xen lẫn với lửa nhiệt trong lòng, tâm trạng của Kỳ Hinh lúc này hết sức phức tạp.
- Em quả thực khiến tôi phải điên cuồng!
Ngón tay Lăng Thiếu Đường càng gia tăng thêm lực, tham lam hưởng thụ sự mềm mại của cô.
Mỗi hành động của anh đều khiến cô thở dốc.
- Nói với tôi, em đang nghĩ gì?
Lăng Thiếu Đường chú ý đến từng phản ứng rất nhỏ của cô.
Chỉ trong nháy mắt kia, sự bi thương rõ ràng hiện lên trong mắt Kỳ Hinh nhưng cô lại nhanh chóng cụp mi xuống để che giấu, áp chế những con sóng ngầm, giấu nó dưới giếng cổ sâu không thấy đáy.
Tuy cô che giấu cực nhanh nhưng anh vẫn phát hiện ra.
Kỳ Hinh nức nở, cô không muốn bị anh nhìn thấu tâm tư như thế.
- Yêu... em...
Cô sắp không chịu nổi.
Cô căn bản không ý thức được, “yêu” có rất nhiều hàm nghĩa, thứ cô muốn làm tình yêu sao?
- Được!
Lăng Thiếu Đường cúi người xuống hôn cô, giọng nói kiên định như một lời hứa hẹn..
Khi cơ thể của hai người kết hợp lại, anh liền hôn cô, lấp đi tiếng thét chói tai.
Dưới ánh đèn tường như mộng ảo, thân hình cao lớn tráng kiện của Lăng Thiếu Đường như một con báo, vẻ mặt cuồng vọng của anh lại giống hệt một con sư tử.
Kỳ Hinh như đang bám chắc lấy hạnh phúc, hai tay ôm chặt lấy bả vai rắn chắc của anh, tùy ý để anh đưa cô lên thiên đường...
Danh sách chương