Tiếng đóng cửa rầm một tiếng cực to khiến Kỳ Hinh hồi tỉnh lại. Khi nhìn vào đôi mắt đầy dục vọng của Lăng Thiếu Đường, cô mới ý thức được người đàn ông này đáng sợ đến mức nào.

Kỳ Hinh cảm thấy cổ họng như bị siết chặt lại, cô hết sức kinh hoàng, từ đầu tới cuối trong cuộc sống của cô chỉ có duy nhất một người đàn ông là Lăng Thiếu Đường! Cô biết khi bản thân đáp ứng điều kiện vô lý của anh thì cô sẽ không tránh khỏi chuyện này, nhưng... cô vẫn hết sức căng thẳng và thống hận.

Cả chiếc giường to như vậy có màu xám tro, rèm cửa bằng tơ lụa bên cửa sổ sát sàn khẽ bay bay khiến ánh trăng chiếu rọi vào phòng, càng tôn lên thân hình nhỏ nhắn và làn da trắng như tuyết của cô.

Khóe miệng Lăng Thiếu Đường nhếch lên nụ cười quỷ dị, anh lại gần cô, sự lạnh lẽo như những lớp băng sắc nhọn dường như muốn đâm vào người cô, anh ra lệnh:

- Bây giờ cô nên thực hiện chức trách của tình nhân rồi!

Câu nói ái muội ấy nghe vào tai Kỳ Hinh chẳng khác nào một câu nói sỉ nhục lạnh như băng.

Cô vô thức trốn tránh, lùi người lên đầu giường.

Lăng Thiếu Đường không lấn người lên ngay mà rất tao nhã nới lỏng caravat, sự tàn ác nhuốm khắp hàng lông mày kiếm.

- Lại đây! Cởi áo cho tôi! – Lăng Thiếu Đường ném caravat sang một bên rồi ngồi xuống giường nhìn Kỳ Hinh đang trốn tránh, ánh mắt ngập tràn dục vọng.

- Lăng Thiếu Đường... cầu xin anh... xin anh đừng ép tôi! – Khuôn mặt xinh đẹp của Kỳ Hinh lúc này tái nhợt, cô cảm giác như Lăng Thiếu Đường chẳng khác nào ma quỷ.

Đôi mắt Lăng Thiếu Đường càng thêm đỏ ngầu, anh như một con sư tử dũng mãnh đang vồ bắt con mồi, từng bước lại gần Kỳ Hinh.

- Sao? Cô đã là người của tôi từ lâu rồi, giờ còn giả bộ trong trắng thanh thuần gì nữa? – Lăng Thiếu Đường châm chọc. Câu nói ấy đâm sâu vào trái tim Kỳ Hinh.

Nói xong, anh dồn cô vào đầu giường rồi sau đó chặn cái miệng nhỏ nhắn của cô lại...

Kỳ Hinh há miệng định kêu to nhưng chỉ tạo ra cơ hội để đầu lưỡi nóng bỏng của anh luồn vào.

Lăng Thiếu Đường càng thêm mãnh liệt, hút trọn hương thơm của cô. Máu trong người anh như càng sôi sục, bừng bừng phấn chấn, hai tay anh giữ chặt lấy mặt cô, hôn đến mức điên cuồng.

- Không cho phép anh chạm vào tôi... – Kỳ Hinh gầm nhẹ lên, cô dùng hết sức mới đẩy người anh ra được một chút, sự kháng cự của cô lại càng châm lên ngọn lửa trong anh.di✲enda✲nleq✲uydon

- Vậy cô muốn để cho ai chạm vào cô? Cái tên ăn hại Tuyên Tử Dương đó ư? Hai năm qua hắn ta làm cô thỏa mãn lắm à, hả? Khi Lăng Thiếu Đường nghĩ đến việc Kỳ Hinh bị Tuyên Tử Dương động vào, cảm giác ghen tuông cực lớn dâng lên trong lòng anh, anh dường như muốn phát cuồng.

- Lăng Thiếu Đường, nói chuyện với người khác cũng phải tôn trọng một chút! – Kỳ Hinh lớn tiếng hô lên, trong lòng đầy đau đớn. Sao anh lại có thể coi cô như vậy chứ? Hai năm trước như thế, hai năm sau vẫn vậy!

- Tôn trọng? Hừ, chỉ cần nhìn nét mặt của hắn ta là tôi đã biết hắn đang nghĩ gì rồi! Nhưng nếu hắn muốn đồ chơi của Lăng Thiếu Đường này thì cũng dễ thôi, đợi tôi chơi chán cô rồi thì sẽ đưa cho hắn cũng không muốn!

Lăng Thiếu Đường lạnh lùng lên tiếng. Khi thấy Kỳ Hinh muốn bảo vệ Tuyên Tử Dương, sự ghen tuông khiến anh mở miệng nói mà không hề suy nghĩ.

- Anh... vô liêm sỉ! – Những lời lẽ khó nghe của anh đã đả kích Kỳ Hinh, cô theo phản xạ cầm cốc nước trên đầu giường hất vào mặt anh.

Lăng Thiếu Đường thay đổi hẳn sắc mặt, những giọt nước chậm rãi men theo những đường cong cương nghị trên khuôn mặt anh rồi trượt xuống, bộ quần áo sang trọng cũng dính đầy nước. Lửa giận trong mắt anh bùng lên dường như chỉ muốn thiêu đốt cô thành tro tàn!

- Có gan đấy! – Anh cười lạnh rồi siết chặt cằm cô.

- Nhưng mà trước khi ra tay, cô đã từng nghĩ tới hậu quả chưa?

Cô gái chết tiệt này, chẳng lẽ cô không biết làm như vậy chỉ càng chọc giận anh thêm à?

Thấy vẻ mặt thay đổi hoàn toàn của anh, Kỳ Hinh sợ hãi kêu to: “Không! Anh muốn làm gì?”

Không đợi cô kịp phản ứng, hai mắt Lăng Thiếu Đường đã ngập tràn sự sắc bén, anh nhốt Kỳ Hinh dưới người mình rồi bế thốc cô lên.

- Anh… muốn làm gì? – Kỳ Hinh run lên, cô hoảng sợ giãy dụa.

Rầm! Cửa phòng tắm bị mở tung, Kỳ Hinh bị Lăng Thiếu Đường ném vào trong bồn tắm.

Ngay sau đó Lăng Thiếu Đường ấn xuống một nút, dòng nước mát lập tức chảy tràn từ bốn phía khắp bồn tắm thủy tinh.

Đây là bồn tắm cực lớn được thiết kế theo kiểu tự động xả nước như một loại bể bơi nhỏ, những tia nước được xả ra như đang mát xa. Thành bồn tắm được làm bằng vàng ròng, ngoài vòi phun được lắp ở bốn phía trên đầu thì còn lại đều được làm từ thủy tinh Italy, nổi bật giữa sàn đá cẩm thạch trơn bóng, lóe ra những tia sáng rọi.

Lăng Thiếu Đường vuốt sạch nước còn đọng trên mặt rồi cởi bộ quần áo ra một cách tao nhã, đầu tiên là áo sơ mi, sau đó đến quần…

Khi thân hình cường tráng của anh hiện ra trước mắt Kỳ Hinh, khuôn mặt cô hơi nóng lên. Cô căng thẳng đến mức cảm thấy hít thở cũng khó khăn, cả người cô ướt đẫm, cô thất tha thất thểu chạy về phía cửa, nhằm muốn thoát ra khỏi phòng tắm.

Lăng Thiếu Đường lắc đầu cười, sải vài bước đã đến chỗ Kỳ Hinh, anh dùng một tay ôm chặt lấy Kỳ Hinh đang ướt sũng người, thanh âm của đàn ông nóng bỏng ghé sát bên tai cô: “Sao? Cô quên là cánh cửa này cần mật mã bằng vân tay thì mới mở ra được à?”

Nói xong, anh nghiêm mặt lại, xoay Kỳ Hinh về phía mình.

Chết tiệt! Ánh mắt cô toát ra vẻ không nhượng bộ khiến cho dục vọng Lăng Thiếu Đường càng tăng cao. Chiếc váy trắng làm bằng tơ lụa ướt sũng càng tôn lên dáng người hoàn mỹ của Kỳ Hinh trong mắt Lăng Thiếu Đường. Mái tóc đen nhánh mềm mại xõa trước ngực, nổi bật trên khuôn mặt thanh tú là đôi mắt đen sáng trong, đôi môi đỏ mọng có phần bất lực hơi run lên càng tăng thêm vẻ mê người. Cô lúc này như đang muốn hấp dẫn anh…

Lăng Thiếu Đường khó có thể kìm chế được nữa, anh không chịu đựng thêm nữa, ôm Kỳ Hinh vào bồn tắm rồi cũng bước vào trong.

Lúc này, dù Kỳ Hinh có muốn trốn thì cũng chẳng trốn được cánh tay rắn chắc của Lăng Thiếu Đường đang ôm mình. Cô lùi người về sau nhưng không ngờ anh lại nắm lấy vạt váy cô khiến cô không dám nhúc nhích.

Bàn tay anh nắm giữ nhìn có vẻ nhẹ nhàng nhưng thật ra chẳng thể đảm bảo lúc nào thì váy của cô sẽ bị xé vụn ra. Đây là một người đàn ông có sức mạnh ngang tàng, mãnh liệt và đầy nguy hiểm! Khi cô vẫn còn đang sững người, thì đã bị hai tay anh kìm chế!

- Lăng Thiếu Đường… đừng… – Kỳ Hinh cảm thấy áp lực bỗng chốc tăng thêm. Sự xinh đẹp của Kỳ Hinh trong làn nước càng khiến Lăng Thiếu Đường không thể kìm chế bản thân.

- Lăng Thiếu Đường… cầu xin anh hãy buông tha… cho tôi đi! – Cả người Kỳ Hinh mềm nhũn, nếu không phải sau lưng có một bàn tay to dính chặt vào người cô thì cô đã bị sặc nước từ lâu.

- Buông tha cho cô? – Lăng Thiếu Đường như đang nghe được câu chuyện buồn cười nhất, đôi mắt đen của anh lóe lên tia quỷ dị.

- Không, Hinh Nhi của tôi, tốt nhất là cô nên hiểu rõ rằng chuyện giữa chúng ta sẽ không bao giờ kết thúc dễ dàng như vậy! Cô là tình nhân của Lăng Thiếu Đường tôi, nếu tôi muốn thì cô phải ở bên cạnh tôi cả đời này, phải cố gắng hầu hạ tôi. Tôi muốn lên giường thì cô cũng phải lên giường hầu tôi, bất cứ lúc nào cũng phải dâng cơ thể xinh đẹp này lên để tôi hưởng thụ…

Bàn tay anh bắt đầu làm càn, vuốt ve nơi cao vút của cô.

- Lăng Thiếu Đường, anh cưỡng ép tôi thì anh vui lắm sao? Buông tôi ra! – Kỳ Hinh thét lên một tiếng chói tai rồi vặn vẹo người.

- Có vui hay không thì giờ tôi sẽ chứng minh! – Nói xong, anh áp đôi môi mỏng kiêu ngạo xuống, hôn lên môi cô.

Thân hình anh chặn lại sự vặn vẹo của Kỳ Hinh, anh hôn cô đến mức điên cuồng, còn tay kia thì luồn vào trong váy cô.

- A… Anh… buông tôi ra!

Anh không thèm để ý đến sự kháng nghị của cô mà vẫn tiếp tục, bàn tay nhanh chóng luồn vào trong vạt váy rồi xé chiếc váy ra, cởi bỏ áo ngực cô ra, trong nháy mắt, bầu ngực tròn đầy căng mịn của cô nhanh chóng hiện ra.

- Thật đẹp… – Giọng nói thô suyễn của người đàn ông vang lên, anh quyến luyến, nhẹ nhàng mơn trớn nơi tròn đầy của cô.

Hai năm rồi! Rốt cuộc anh cũng thừa nhận trong suốt hai năm nay, anh vẫn luôn nhớ đến hương vị của cô, nhớ đến thân thể của cô, tất cả mọi thứ của cô.

Thậm chí anh còn nhớ rõ lần đầu tiên khi anh muốn cô, nhớ cả những giọt nước mắt của cô… Cô điềm đạm đáng yêu như vậy… Giờ anh dường như đang hoài nghi, liệu có phải trong lòng anh, anh chỉ đang muốn “trả thù” cô thôi không?

Nếu thật sự đơn giản như vậy thì tại sao anh lại để ý đến mọi thứ về cô, thậm chí khi thấy cô ở cùng với người đàn ông khác đã nổi giận?

- Đừng… – Kỳ Hinh vừa ngượng ngùng vừa sợ hãi, cô liều mình giãy giụa, hy vọng có thể đẩy anh ra. Chỉ tiếc hành động khoa chân múa tay của cô căn bản chẳng có chút tác dụng nào với anh.

Càng tệ hơn chính là, cô kinh hãi khi phát hiện ra cơ thể cô lại đang cuộn trào ngọn lửa nóng, dường như cô đang chờ mong… Không, cô không thể như vậy!

- Hai năm không gặp, dáng người của cô đúng là càng ngày càng mê người!

Tạm bỏ qua suy nghĩ quanh quẩn trong đầu, Lăng Thiếu Đường nở nụ cười quỷ dị. Bàn tay to của anh mơn trớn nơi đẫy đà của cô, hưởng thụ mùi hương thơm dịu trên người cô.

Đôi môi khêu gợi của anh bắt đầu làm càn trước ngực Kỳ Hinh, kích thích cơ thể thơm tho tuyệt đẹp của cô khiến nó phải run rẩy…

- Đừng như vậy… – Kỳ Hinh bất lực lắc đầu! Không được, cô không thể phát sinh quan hệ gì với anh được nữa, nếu cứ tiếp tục sa đọa thì cô vĩnh viễn sẽ khinh thường bản thân mình…

- Nói cho tôi biết! – Đôi mắt rực lửa của anh nhìn thẳng vào mắt cô – Cái thằng Tuyên Tử Dương chết tiệt đó đã chạm vào người cô chưa? Các người đã lên giường với nhau chưa?

Chỉ cần nghĩ đến khả năng cô bị thằng đàn ông khác nhúng chàm, anh lại tức giận đến mức chỉ muốn giết chết tên đàn ông đó.

Kỳ Hinh cứng đờ người lại, đáy mắt dâng lên nỗi bi ai. Anh xem cô là người thế nào chứ? Anh cho rằng cô là người đê tiện như vậy ư?

Nhưng…

Kỳ Hinh lạnh lùng mở miệng: “Đúng, hai năm qua mỗi ngày chúng tôi đều trải qua những đêm tĩnh mịch cùng nhau, hơn nữa anh ấy tốt hơn anh gấp ngàn vạn lần!”

Cô thà để anh chán ghét cô còn hơn là bắt anh cứ ngày ngày xuất hiện trước mặt cô thế này. Anh là hung thủ giết người, cô không thể phục tùng anh được.

- Im miệng! – Câu trả lời của cô càng khiến Lăng Thiếu Đường nổi trận lôi đình! Chết tiệt, nhất định ngày mai anh sẽ sai người đi hủy đến tận xương cốt của cái tên họ Tuyên đó.

- Cô đúng là cái đồ lẳng lơ! Nhưng mà nếu cô đã đói khát như vậy thì tôi sẽ làm chuyện tốt vậy, cho cô ăn uống no say!

Sự ghen tị càng khiến động tác của anh thêm điên cuồng, anh cúi người hôn ngấu nghiến lên đôi môi tươi ngọt của cô.

- Anh! Đừng… - Cô hét lên, giọng nói là sự đan xen giữa thống khổ và… khoái cảm!

- Thích không? – Anh nở nụ cười tà, dục vọng nhanh chóng và mạnh mẽ khơi lên cảm giác trong cô.

- A… không…

Kỳ Hinh không thể tin nổi bản thân lại như vậy! Cô lại trần như nhộng để mặc cho tên hung thủ giết con cô làm xằng làm bậy.

Rốt cuộc Lăng Thiếu Đường cũng không thể chịu đựng được sự kiều mị của người con gái đang kích thích thị giác anh, bàn tay to của anh như có một loại ma lực lướt khắp cơ thể mềm mại của Kỳ Hinh.

- Không… A… – Kỳ Hinh đau đớn muốn đè nén bản thân! Cô sao vậy? Cô thật sự rất hận bản thân mình!

- Kêu lên! – Anh thô bạo ra mệnh lệnh – Kêu to lên, tôi thích nghe cô kêu!

Anh không thể không thừa nhận trong suốt hai năm qua, mỗi đêm chỉ cần nhớ đến tiếng rên rỉ trầm bổng của cô, cả người anh lại như rơi vào vạc dầu.

- Mau kêu lên!

- A… – Rốt cuộc Kỳ Hinh cũng không chịu nổi nữa, một ngọn lửa không tên bùng lên tại nơi sâu nhất trong cơ thể cô.

Cảm giác không thể khống chế bao trùm khắp toàn thân cô. Cô ôm chặt lấy bả vai dày và rộng của Lăng Thiếu Đường, cả người bất giác cong lên như dây đã lên cung, làn da được phủ một lớp phiếm hồng.

- Đủ... – Rốt cuộc cô cũng buộc phải thừa nhận rằng cả người cô lúc này như đang bốc cháy. Cô dính sát người vào thân hình rắn chắc của Lăng Thiếu Đường như muốn lấp đầy sự trống rỗng.

- Gọi tên tôi, tôi là ai? – Ngón tay anh tàn nhẫn tra tấn Kỳ Hinh.

- Lăng, Thiếu Đường… – Kỳ Hinh bất lực thì thầm, đôi môi đỏ mọng không ngừng run run, cơ thể lại càng vặn vẹo. Cô không còn suy nghĩ được gì nữa…

- Hinh Nhi của tôi, ngoan! Gọi tôi là Đường… – Lăng Thiếu Đường cắn răng cố nén dục vọng của bản thân, giọng nói nhuốm màu dục vọng càng trở nên thô cát.

- Đường… – Kỳ Hinh hoàn toàn mất đi ý thức, giọng nói ngây thơ được thốt ra từ đôi môi đỏ mọng.

- Hinh Nhi, Hinh Nhi của tôi… cứ hưởng thụ đi, tôi sẽ cho cô một đêm tuyệt vời! – Nói xong, khóe miệng Lăng Thiếu Đường cong lên nụ cười hài lòng, anh dùng một tay nâng người Kỳ Hinh lên rồi hung hăng đâm thẳng vào.

Bốn phía được bao phủ bởi một tầng hơi nước mông lung khiến cảnh tượng lúc này càng trở nên dịu dàng. Giọt nước mát trên lồng ngực rắn chắc của Lăng Thiếu Đường chảy về phía Kỳ Hinh, lăn dài trên cơ thể hoàn mỹ đang thẹn thùng của cô.

Lăng Thiếu Đường siết chặt eo cô, lại một lần nữa đâm sâu vào.

- Kêu lên đi, gọi tên tôi! Tôi muốn cô nhớ kỹ ai là người khiến cô vui vẻ như vậy!

- Đường… Đường! – Cảm giác vui thích như dòng nước lũ bùng nổ trong cô, tình yêu đối với Lăng Thiếu Đường bỗng chốc lan tràn khắp trái tim cô. Đúng, là tình yêu đã phá vỡ mọi thứ.

- Hinh Nhi ngoan, em bức điên tôi rồi! – Hơi thở của anh đục ngầu, anh không hề nhận ra rằng trong cái dục vọng đang dâng trào ấy lại nồng đậm tình yêu.

Sự tê dại khiến cô chẳng còn biết gì nữa, chỉ có thể bị động phối hợp với anh… Anh mỉm cười, vô cùng hài lòng với phản ứng của cô, cực kì thỏa mãn khi trong mắt cô chỉ có anh.

Động tác của anh càng ngày càng nhanh, càng ngày càng mãnh liệt. Tiếng ngâm nga kiều mị của người con gái hòa quyện cùng tiếng gầm điên cuồng của người đàn ông, hai người đưa nhau lên tận mây xanh…
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện