Vu Hồng… Vu Hồng… Đây là hương vị của Vu Hồng… Là hơi thở của Vu Hồng…

Hai thân thể khác nhau lại có thể kết hợp cùng nhau, trong cậu có tôi, trong tôi, có cậu.

Trong từng đợt luật động như vậy, khoái cảm gần như chôn vùi linh hồn làm cậu muốn chạy trốn, mà cũng khiến cậu trầm mê.

Yêu tôi đi, chiếm lấy tôi đi, làm tôi thực sự trở thành của cậu, trở thành, của các cậu.

Tôi biết tôi rất tùy hứng, tôi không nên kéo các cậu vào trong điều cấm kỵ vi phạm luân thường này, thế nhưng… tôi không muốn rời xa… không rời xa…

Đau, lại vui sướng, rất vui sướng, rất vui sướng…

Hai đôi môi dính vào nhau, sau vài giây rời đi lại dây dưa cùng một chỗ. Cho dù động tác của thân thể ảnh hưởng tới hôn môi, nhưng ai cũng không muốn rời đi.

Sau khi đôi môi hai người lại rời ra, đột nhiên tiếng kêu của Lâm Vô Ý cao vút. Nước mắt bị tình triều bức ra rơi xuống từng giọt, giống một con diều phiêu diêu trong cơn gió, Lâm Vô Ý chỉ có thể bám chặt vào cánh tay Lâm Vu Hồng để ổn định linh hồn sắp bay ra của mình.

Những tia lửa như tóe ra trong đầu, ngay sau đó là những vầng sáng rực rỡ. Bên tai là tiếng thở dốc của một người, từng giọt mồ hôi rơi trên vai Lâm Vô Ý, hòa quyện cùng mồ hôi của cậu.

Xong rồi…Xong rồi sao? Đôi mắt xinh đẹp chậm rãi nhắm lại, Lâm Vô Ý cọ cọ vào mặt đối phương, cũng thở hổn hển không ngớt.

“Bảo bối, thoải mái không?”

Lâm Vu Hồng trên giường như hoàn toàn thay đổi thành một người khác, sự ôn nhu săn sóc của anh có thể khiến toàn bộ phụ nữ Hongkong phải hét chói tai. Nhưng, chỉ có một người mới có thể nhìn thấy anh như vậy.

Thở hổn hển, hai chân vô lực rơi xuống từ trên eo Vu Hồng, Lâm Vô Ý giữ chặt hai tay đối phương để giao hòa mười ngón cùng cậu, khẽ gật đầu: “Rất, tuyệt vời.”

“Đau không?”

“Vẫn tốt.”

Đúng là vẫn tốt, so với trong tưởng tượng của cậu còn thoải mái hơn nhiều.

“Tôi ra đây.”

“Uhm.”

Lâm Vu Hồng hơi nâng thân trên lên, chậm rãi rút mình ra. Bởi vì động tác của anh mà Lâm Vô Ý theo bản năng rên vài tiếng, làm Lâm Vu Hồng suýt không nhịn được lại hóa thân thành sói.

Trong cuộc tình ái này, nếu như nói thân thể có được thoả mãn cực hạn, vậy thì tâm lý thỏa mãn của Lâm Vu Hồng càng không thể dùng lời nói để hình dung được. So sánh với những lần chỉ đơn thuần là phát tiết dục vọng như trong quá khứ, cuộc tình ái vừa rồi mới thực sự là làm tình, là ân ái.

Trước tiên lấy giấy lau hạ thân của mình và chất dịch dính trên người Lâm Vô Ý, Lâm Vu Hồng bế Lâm Vô Ý vào phòng tắm cọ rửa qua loa một chút, chủ yếu là để rửa sạch cái gì đó mà mình vừa bắn vào trong cơ thể Lâm Vô Ý.

Lâm Vô Ý im lặng rúc vào trong ngực Vu Hồng, cảm thụ Vu Hồng nhẹ nhàng dò xét vào trong cơ thể cậu, giúp cậu lấy cái gì đó của Vu Hồng ra. Thân thể lại thêm run rẩy vì hành động này.

“Thật sự không đau?” Ngón tay chạm vào nơi rõ ràng đã sưng lên kia, Lâm Vu Hồng đang nghĩ xem có nên để Lâm Vu Chi chờ đến ngày mai không.

“Vẫn ổn, có chút căng ra, không thể gọi là đau.” Trông Lâm Vô Ý như muốn ngủ. “Vu Hồng rất ôn nhu, sẽ không làm tôi đau.”

Khóe môi luôn mang vẻ lạnh lùng hơi cong lên. Sau khi rửa sạch nơi đó cho Lâm Vô Ý, Lâm Vu Hồng tắt vòi hoa sen, hôn vào khóe miệng Lâm Vô Ý một cái, lúc này mới nói: “Tôi đưa cậu sang chỗ Vu Chi.”

Đôi mắt xinh đẹp mở ra, Lâm Vô Ý kinh ngạc ngẩng đầu. Lâm Vu Hồng bình tĩnh giải thích: “Lần đầu của cậu, chúng tôi không muốn cùng nhau. Trước khi cậu đi Anh, tôi và Vu Chi sẽ cùng cậu.”

Đêm nay, còn cả Vu Chi nữa sao? Tim Lâm Vô Ý lại đập rộn lên. Một lần nữa dựa vào vòng ôm ấm áp của Vu Hồng, cậu gật đầu: “Cậu bế tôi qua đó đi, không muốn động đậy.” Cậu biết, trải qua đêm nay, quan hệ của cậu và họ sẽ có chút biến hóa, cậu sẽ, càng ỷ lại vào họ hơn.

Lấy khăn tắm lau khô cho hai người, Lâm Vu Hồng mặc áo tắm cho cả hai, rồi mới bế ngang người nào đó không muốn động đậy lên. Đi tới cửa, mở cánh cửa đã được khóa lại, Lâm Vu Hồng đang chuẩn bị lại bế Lâm Vô Ý, một người xuất hiện ở cửa phòng anh.

“Giao Vô Ý cho anh đi.”

Lâm Vu Chi đã đợi bên ngoài từ lâu liền đón được Lâm Vô Ý. Anh dùng sắc mặt bình tĩnh nói với Lâm Vu Hồng cũng rất bình tĩnh: “Chỗ anh xong sẽ gọi điện cho em.”

“Uhm.”

Không có vẻ gì không muốn, Lâm Vu Hồng nhìn Lâm Vu Chi bế người đi, sau khi đối phương đóng cửa lại anh mới đóng cửa phòng mình. Trên tấm ga trải giường vẫn lưu đầy dấu vết tình ái, Lâm Vu Hồng đứng cạnh giường nhìn một lát, khóe miệng là nụ cười sung sướng nhè nhẹ. Ngửi được hương vị của người nọ vẫn chưa phiêu tán hết, Lâm Vu Hồng kéo ga trải giường xuống quẳng sang một bên, lấy một cái ga trải giường khác từ tủ quần áo. Đây chỉ sợ là lần đầu tiên Lâm Vu Hồng tự tay thay ga giường.

Đặt người lên giường, Lâm Vu Chi cũng không vội vàng “làm chuyện chính”. Kéo áo tắm của Lâm Vô Ý ra, nhìn thấy bên dưới xương quai xanh của cậu có mấy nốt nhìn qua đã biết là những dấu hôn tím đỏ ra sức mút mạnh. Lâm Vu Chi chạm nhẹ vào mấy nốt đó, hỏi: “Đau không?”

“Không đau.” Lâm Vô Ý ôm mặt Lâm Vu Chi, môi giật nhẹ, cuối cùng hóa thành một câu áy náy: “Xin lỗi, Vu Chi… Để cậu, đợi lâu.”

“Là đợi rất lâu.”

Kéo hết áo tắm của Lâm Vô Ý xuống, Lâm Vu Chi vẫn mặc quần áo ngủ chỉnh tề, hôn lên chiếc cằm bóng loáng của Lâm Vô Ý. “Vào ngày cậu nói cậu yêu tôi, tôi đã muốn làm thế này.”

Nếu như nói điều mình tiếc nuối nhất là gì, đó chính là không thể đồng thời cho cả bốn người này lần đầu của mình. Lâm Vô Ý ngẩng cổ, để Vu Chi hôn môi, nói nhỏ: “Vừa rồi Vu Hồng… gọi tôi là bảo bối.”

Lâm Vu Chi sủng nịch hỏi: “Thích?”

“Uhm.”

“Bảo bối, yêu tôi không?”

Lâm Vô Ý nhất thời rên thành tiếng, ngón tay chạm vào nút áo ngủ của Lâm Vu Chi.

“Yêu… Yêu Vu Chi… Tôi là, mummy của Ethan… Vu Chi là, daddy…”

Đầu lưỡi vẽ thành vòng tròn trên đầu nhũ còn chưa hết sưng, Lâm Vu Chi khẳng định: “Phải, cậu là mummy, tôi là daddy. Cậu và Ethan, đều là bảo bối của tôi.”

Khóe mắt Lâm Vô Ý nóng lên.

“Vu Chi, tôi muốn hôn cậu.”

Lâm Vu Chi lập tức hôn vào môi Lâm Vô Ý. Sau khi cái nút áo cuối cùng được Lâm Vô Ý cởi ra, động tác của anh đột nhiên vội vàng hơn hẳn, cởi áo ngủ, ném xuống đất.

Đẩy mạnh Vu Chi ra, Lâm Vô Ý hôn lên cổ Vu Chi, giống như họ hôn môi vậy, dùng chính đầu lưỡi của mình để thưởng thức hương vị trên người Vu Chi. Lâm Vu Chi khàn giọng gầm nhẹ, trở mình nằm xuống, cũng thuận thế đặt Lâm Vô Ý lên người mình.

Thay đổi tư thế, Lâm Vô Ý ôm mặt Lâm Vu Chi, hôn nhẹ lên mắt anh, sau đó là mũi, cằm, khóe môi. Cậu hôn rất chậm, lại cực kỳ thành kính. Hai tay Lâm Vu Chi vuốt ve thân thể trắng nõn mang vẻ tình sắc của Lâm Vô Ý, càng sờ càng đi xuống.

“Uhm ưm…”

Chủ động cọ xát vào ngón tay như đang dò xét của Vu Chi, Lâm Vô Ý vừa liếm vừa hôn thân thể cường tráng, nam tính bên dưới. Cậu đã nhớ kỹ hương vị của Vu Hồng, hiện tại, cậu muốn nhớ kỹ hương vị của Vu Chi.

Lâm Vu Chi rất vui khi Lâm Vô Ý chủ động trong tình ái, cũng rất hưởng thụ sự chủ động của đối phương.

Kéo quần ngủ và quần lót của Vu Chi xuống, Lâm Vô Ý không hề có chút chướng ngại tâm lý mà liếm vật cứng đã vô cùng hăng hái. Cũng giống như Vu Hồng, Lâm Vu Chi gầm nhẹ một tiếng, kéo Lâm Vô Ý lên.

“Không thể, Vô Ý.”

“Tôi muốn liếm.”

Lâm Vô Ý cầm tay Lâm Vu Chi, liếm ngón tay anh: “Tôi muốn nhớ kỹ, hương vị của Vu Chi.”

“Vô Ý, cậu đùa với lửa.” Ánh mắt Lâm Vu Chi bỗng chốc đầy nguy hiểm.

Lâm Vô Ý mỉm cười, vô cùng phong tình. Dưới ánh đèn nhu hòa, thân thể trắng nõn trần trụi của cậu đã lây nhiễm hơi thở của một người đàn ông, lại khiến Lâm Vu Chi càng như bị đốt cháy trong lửa dục.

“Đêm đầu của con gái, sẽ đau, sẽ chảy máu.” Lâm Vô Ý kéo tay Lâm Vu Chi vuốt ve thân thể mình, trong đôi mắt xinh đẹp là khuôn mặt sắp không áp chế được dục thú của Lâm Vu Chi.

“Tôi vẫn chưa đau. Vu Chi, tôi vẫn chưa đau.” Nói xong, cậu há miệng ngậm lấy Tiểu Vu Chi.

“Cậu đùa với lửa!”

Lại trở mình một cái đặt người kia xuống dưới, Lâm Vu Chi cởi tuột quần ngủ và quần lót của mình ra, tách rộng hai chân Lâm Vô Ý, tách luôn đôi mông cánh hoa đầy dấu tay của cậu.

“A!”

Thân thể run rẩy, chỉ trong nháy mắt, đôi mắt Lâm Vô Ý đã chứa đầy nước. Nơi sưng đỏ đang bị người dùng miệng lưỡi để xâm phạm, Lâm Vô Ý vẫn yêu cầu: “Làm tôi đau… Vu Chi… Vu Chi…”

Dầu bôi trơn ở ngay trên tủ đầu giường, vừa mới mua, cũng vừa mới bóc ra. Lâm Vu Chi vừa định vươn tay lấy dầu bôi trơn lại rút tay về, đầu lưỡi vẫn không ngừng đâm vào nơi mềm mại kia.

“Bảo bối, lát nữa cậu sẽ rất đau.”

“Uhm… Làm tôi đau… Cưng à…”

Thứ dâng trào đã nhẫn nại gần đến cực hạn nhỏ ra từng giọt trong suốt dinh dính, Lâm Vu Chi nâng thân trên, đỡ thứ dâng trào của mình đặt vào nơi anh vừa thưởng thức. Bảo bối của anh muốn đau, muốn cho anh đêm đầu tiên.

“Ưm!”

Lâm Vô Ý hít vào một hơi, hai tay bám chặt vào cánh tay Lâm Vu Chi, đau quá!

“Bảo bối, cố chịu.”

“Vu Chi… Vu Chi…”

Không hề dừng lại, Lâm Vu Chi thêm hăng hái chậm rãi đi vào trong. Lâm Vô Ý đau đến nỗi mặt mũi trắng bệch.

“Bảo bối, cho tôi đêm đầu của cậu.”

“Uhm…”

“Yêu tôi không?”

“Yêu…”

“Chúng ta có thêm một baby nữa được không?”

Nhịp thở của Lâm Vô Ý trở nên dồn dập hơn không ít, khóe mắt phiếm hồng, hơi thở bất ổn.

“Có thêm một baby đáng yêu giống Ethan, được không?”

Lâm Vô Ý há miệng, thở dốc từng hơi, nước mắt rơi xuống.

“Bảo bối, được không?”

“… Được.” Nhìn Lâm Vu Chi bằng đôi mắt đẫm lệ, ngay sau đó, Lâm Vô Ý hét to một tiếng. Lâm Vu Chi tăng thêm sức, đi hẳn vào trong.

Cúi người, ngậm lấy đôi môi run rẩy của Lâm Vô Ý, Lâm Vu Chi giữ chặt hai tay cậu.

“Xin lỗi, làm cậu đau.”

“Đây là, hương vị, của Vu Chi.”

Lâm Vô Ý đau đến mức chảy mồ hôi lạnh, giữ chặt tay Vu Chi, để mùi thuốc lá nhàn nhạt trong miệng đối phương tiến vào trong miệng mình.

Không di chuyển ngay lập tức, Lâm Vu Chi vẫn không động đậy như vậy mà hôn môi Lâm Vô Ý, dây dưa miệng lưỡi cùng cậu. Vài phút sau, thân thể Lâm Vô Ý hoàn toàn thả lỏng, lúc này Lâm Vu Chi mới chậm rãi luật động.

Đường ruột vốn không phải nơi để tiếp nhận thứ của đàn ông bị dồn nén, bị căng rộng, vào lúc *** vẫn chưa lên đỉnh điểm, tư vị này không hề dễ chịu, nhưng Lâm Vô Ý vẫn vui vẻ chịu đựng. Dần dần, đường ruột đã ươn ướt, tiếng rên do không thoải mái của Lâm Vô Ý đã chuyển thành thỏa mãn. Dường như trong đường ruột có một nơi bí mật, mỗi khi thứ nam tính của Vu Chi cọ xát vào đó, cậu cảm thấy thật thoải mái, thật thoải mái.

“Là nơi này sao? Bảo bối.”

“Ưm…”

Buông tay Lâm Vô Ý ra, Lâm Vu Chi giữ chặt eo cậu, nhưng càng dễ cho động tác của anh hơn.

Nhìn người đang mê say bên dưới mình không chớp mắt, Lâm Vu Chi không nhẫn nại nữa, để mặc cho động tác của mình khiến đối phương thoải mái đồng thời cũng thỏa mãn khát vọng sâu trong nội tâm mình. Người này, cuối cùng cũng là của anh.

Khẽ liếm lên vết thương đã đỡ nhiều trên cánh tay, dùng miệng lưỡi để an ủi vết sẹo lộ rõ vẻ dữ tợn ở đùi, Lâm Vu Chi không kìm lòng được mà ngậm ngón chân Lâm Vô Ý, hài lòng khi nghe thấy tiếng kêu mê người của đối phương.

Lúc lên giường cùng tình nhân trước đây, đều vào luôn chuyện chính, phát tiết xong liền rời đi ngay. Nhưng hiện tại, anh hy vọng mình có thể kiên trì được nhiều hơn một lát, không muốn “đầu hàng” sớm như vậy, anh thích bảo bối của anh được thoải mái vì anh.

“A a… Ưm uhm… Vu Chi… Vu Chi…”

“Đừng, đừng liếm ưm…”

“Chậm, chậm thôi a…”

Rút mạnh ra, lại đâm mạnh vào, Lâm Vu Chi hoàn toàn bị dục vọng khống chế. Khẽ cắn hai viên nhũ sưng đỏ không thôi trước ngực Lâm Vô Ý, Lâm Vu Chi cũng để lại dấu vết ở hai quả thâm tím nọ. Nếu không phải không muốn có thêm phiền toái, anh càng muốn lưu giữ hương vị của mình trên cổ người nọ.

Không kích thích tiểu tử vốn rất mềm mại của Lâm Vô Ý, Lâm Vu Chi vừa thỏa thích chiếm lấy Lâm Vô Ý, vừa dùng tay của mình, môi lưỡi của mình để Lâm Vô Ý nhớ kỹ hương vị của anh ____ Hương vị chỉ thuộc về Lâm Vu Chi, khác với Lâm Vu Hồng, khác với bất kỳ người nào.

Một tiếng thét chói tai, móng tay Lâm Vô Ý ấn mạnh vào vai Lâm Vu Chi tạo thành những dấu vết sâu, đường ruột run rẩy siết chặt lấy thứ còn chưa phun trào. Bất quá cái đó cũng không kiên trì được bao lâu, dưới sự kích thích từ đường ruột, bắn ra.

Nếu như nói sau cuộc tình ái với Lâm Vu Hồng, Lâm Vô Ý còn có thể đứng được, còn có thể bình tĩnh để đối phương rửa sạch cho cậu, vậy thì giờ phút này, cậu đã hoàn toàn mất phương hướng, chỉ biết ngẩn người.

Thở hổn hển, Lâm Vu Chi nở nụ cười hạnh phúc. Hôn vầng trán đầy mồ hôi của Lâm Vô Ý, anh khàn giọng hỏi: “Có ổn không?”

“Ưm…” Rõ ràng là không ổn.

Nhìn bộ dáng ngơ ngác của Lâm Vô Ý, Lâm Vu Chi cười.

Kiểm tra vết thương trên cánh tay và đùi Lâm Vô Ý, không làm nứt da, Lâm Vu Chi thở hắt ra, chậm rãi rời đi. Dịch thể đậm đặc màu trắng trào ra theo động tác của anh, Lâm Vu Chi áp chế kích thích từ thị giác, kiểm tra hậu nhị cho Lâm Vô Ý. Còn sưng hơn so với vừa rồi, bất quá không bị rách.

“Sau này đừng quyến rũ tôi, sức tự chủ của tôi không tốt như cậu nghĩ đâu.”

“… Tôi, bay, lên đây…”

Lâm Vô Ý vẫn chưa bình thường trở lại.

“Thoải mái không?”

“Bay, lên đây…”

Không có người đàn ông nào lại không thích sau cuộc tình ái được bạn đời khen kỹ thuật của mình, Lâm Vu Chi cũng không ngoại lệ. Xử lý qua loa một chút cho mình, Lâm Vu Chi vào phòng tắm xả một chậu nước ấm, rửa sạch cho Lâm Vô Ý, hiện tại cậu tuyệt đối không đứng nổi.

Trong phòng Lâm Vu Hồng, anh đang ngồi dựa vào đầu giường xem văn kiện. Hiệu quả cách âm của căn phòng rất tốt, anh không nghe thấy động tĩnh “khác thường” nào từ phòng bên cạnh, bất quá anh biết rõ, nhất định Lâm Vu Chi đang “thưởng thức”. Có được đêm đầu của Lâm Vô Ý, thật giống như một lời hứa nào đó, nghĩa là anh và người kia đã không thể tách rời, anh rất thích loại cảm giác này.

Có tin nhắn đến, Lâm Vu Hồng lập tức lấy di động, tiếp đó nhanh chóng xuống giường mở cửa. Đợi ngoài cửa một phút đồng hồ, Lâm Vu Chi bế Lâm Vô Ý đang chỉ mặc áo ngủ và quần lót đi tới. Nhìn thấy người đang ngủ, Lâm Vu Hồng đóng cửa, nói nhỏ: “Em đổi ga giường rồi.”

“Chỗ em có thuốc không?”

Lâm Vu Hồng nhíu mi: “Anh làm cậu ấy bị thương?”

Lâm Vu Chi đặt người lên giường xong, nói: “Không. Chỗ đó của Vô Ý sưng đỏ, anh sợ ngày mai cậu ấy vất vả: “Anh tưởng sẽ làm cậu ấy bị thương, thuốc mỡ đã chuẩn bị có tác dụng quá mạnh, sẽ kích thích đến đường ruột, anh không muốn dùng.”

Lâm Vu Hồng nghe xong, lập tức mở ngăn kéo ở tủ đầu giường, lấy một lọ thuốc mỡ bạc hà.

“Dùng cái này.”

Hai người nhẹ nhàng kéo quần lót của Lâm Vô Ý xuống, Lâm Vu Chi tách hai mông cậu ra, vừa thấy nơi sưng đỏ của cậu, Lâm Vu Chi và Lâm Vu Hồng đồng thời nuốt nước miếng. Nhị khẩu đã được rửa sạch tuy rằng sưng đỏ vô cùng, nhưng vẻ sáng bóng ánh nước, hồng phấn non mềm, khiến người ta không nhịn được mà muốn hái tiếp.

“Bôi thuốc đi.” Giọng nói Lâm Vu Chi rất khàn.

Lâm Vu Hồng bôi một chút thuốc mỡ cho Lâm Vô Ý, sau khi đã bôi cả trong cả ngoài, anh hỏi: “Anh có thể tiếp nhận cùng em không?”

Lâm Vu Hồng hỏi không rõ ràng, nhưng Lâm Vu Chi hiểu. Kéo lại quần lót cho Lâm Vô Ý xong, Lâm Vu Chi nhìn Lâm Vu Hồng: “Đây là chuyện chúng ta phải vượt qua, cũng giống như chúng ta cùng sờ cậu ấy vậy. Bất quá chắc sẽ không thành vấn đề, dù sao chúng ta cũng là anh em.”

“Đêm trước khi Vô Ý đi, khẳng định em không nhịn được.” Lâm Vu Hồng ám chỉ.

Lâm Vu Chi cười: “Anh cũng giống vậy.”

Lâm Vu Hồng cất thuốc mỡ vào chỗ cũ, lên giường. Lâm Vu Chi cũng lên giường, nằm vào bên còn lại của Lâm Vô Ý.

Tắt đèn bàn, Lâm Vu Chi và Lâm Vu Hồng một trái một phải ôm người đang ngủ, nội tâm bình tĩnh mà cũng hạnh phúc.

“Anh cho người tìm bác sĩ có uy tín về phương diện sinh dục.”

Lâm Vu Hồng nhắm mắt hỏi: “Tìm bác sĩ làm gì?”

“Anh muốn có con của Vô Ý.”

“…” Lâm Vu Hồng nhíu chặt mi tâm.

“Chỉ cần Vô Ý có thể có một tinh tử khỏe mạnh, chúng ta cũng có thể có con của cậu ấy.”

Cánh tay Lâm Vu Hồng đang ôm Lâm Vô Ý tăng thêm sức. Lâm Vô Ý không có khả năng sinh đẻ, cũng có nghĩa cậu không thể sản sinh được tinh tử khỏe mạnh. Sau một hồi lâu, Lâm Vu Hồng lên tiếng: “Tìm được thì cho em biết.”

“Uhm.”

Lâm Vô Ý đã ngủ như chết nên không nghe thấy hai người nói chuyện với nhau. Cậu đang nằm mơ, trong giấc mơ, cậu đang cực kỳ vui mừng nói cho ba biết cậu làm tình cùng Vu Chi và cả Vu Hồng. Hơn nữa Vu Chi còn muốn có thêm một baby.

Cậu biết, Vu Chi đang dỗ cho cậu vui vẻ, đời này cậu không thể làm daddy, lại càng không thể làm mummy. Nhưng nghe thấy Vu Chi nói vậy, cậu vẫn rất cao hứng, rất cao hứng. Giờ khắc này, Lâm Vô Ý vô cùng hy vọng mình có năng lực sinh dục, sau đó tìm một phụ nữ mang thai hộ, sinh một baby thuộc về chính mình, cũng thuộc về họ.

__Hết chương 123__
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện