____ Người đi rồi, dù tôi có gọi người, giữ người lại như thế nào, người cũng đã đi rồi. Tôi biết, người không nỡ rời xa tôi, thế nhưng, lần này, người không thể không đi, mang theo trái tim vĩnh viễn không muốn buông bỏ tôi, mang theo tình yêu thương sâu nặng nhất với tôi, đi rồi.
____ Người đi rồi, thế giới của tôi bỗng chốc sụp đổ. Như một con diều tự do bay lượn trên không trung mất đi bàn tay giữ chặt sợi dây của nó. Trong nhất thời, thế giới của tôi xảy ra cơn dông, trong cảnh mưa rền gió dữ đó, tôi phiêu diêu, phiêu…
Gấp cuốn sách lại, Lâm Vu Hồng đứng lên đi đến cạnh cửa sổ, nhìn về phía xa xa. Bật lửa vang lên một tiếng ‘Cách!’, Lâm Vu Hồng châm một điếu thuốc, chậm rãi hút vào, lại chậm rãi nhả khói ra. Trong nhà có trẻ con, lại có một người không biết hút thuốc, Lâm Vu Hồng đã cố hút thật ít ở nhà, nhất là gần đây chuyện tình cảm cùng người nào đó vô cùng tốt đẹp, vì thường xuyên hôn môi người nọ nên anh đã giảm số lần hút thuốc đi rất nhiều, không muốn làm ảnh hưởng đến chất lượng nụ hôn của hai người, bất quá hiện tại, anh muốn hút một điếu.
____ “Vu Hồng, tôi yêu cậu.”
____ “Cậu là Vu Hồng mà, sao tôi có thể không yêu cậu chứ.”
____ “Cứ như vậy, ở bên cạnh tôi là đủ rồi.”
____ “Sờ tôi, Vu Hồng, thật thoải mái, meo meo ~”
____ “Người khác đều hỏi tôi có phải Ryan và Andrew là con tôi không, tôi nói phải, ha ha…”
____ “Vu Hồng… Tôi nhớ cậu…”
Lại nhả ra một làn khói, thân thể Lâm Vu Hồng căng cứng đến phát đau vì khát vọng nào đó. Nếu như nói trước đây anh còn có thể lo lắng Lâm Vô Ý sẽ do dự vì mẹ cậu phản đối, vậy thì cuộc nói chuyện sáng nay của Giang Y Viện với họ đã khiến anh hoàn toàn thả lỏng mình vì những đắn đo này. Anh thấy được trong lời nói của Giang Y Viện với họ vẫn có chút không yên lòng, bất quá cái đó đã không còn quan trọng, chỉ cần Giang Y Viện không phản đối chuyện của họ cùng Lâm Vô Ý đã đủ rồi. Còn về nỗi lo của Giang Y Viện, Lâm Vu Hồng hoàn toàn không để trong lòng. Đàn ông Lâm gia khi yêu không phải nỗ lực một cách dễ dàng, cho nên lại càng không thể thu hồi nó dễ dàng được.
Ông nội mất, Giang Y Viện lại không phản đối, tâm tình Lâm Vu Hồng không khỏi tốt hẳn lên. Còn bên phía ba mẹ, Lâm Vu Hồng hoàn toàn không lo nghĩ, anh là một người rất độc lập, có lẽ ba mẹ sẽ phản đối, nhưng không thể ngăn cản. Anh yêu Vô Ý, chỉ đơn giản là vậy.
Nhà cũ của Lâm gia, Giang Y Viện ngồi trong vườn hoa, Ryan và Andrew đang chơi đùa cách đó không xa. Vẫn chưa đến 10 giờ, con trai vẫn đang ngủ. Ethan là người không thể tách xa ông chú nhỏ nhất, sau khi ăn sáng xong đã vào phòng ông chú nhỏ, chờ ông chú nhỏ ngủ dậy. Vừa nghĩ tới Ethan ỷ lại rõ ràng vào con trai như vậy, lại còn chuyện sáng nay bốn người kia nghiêm túc nói với bà rằng họ đang cùng con trai, tâm tình Giang Y Viện vô cùng phức tạp.
Khi bà hỏi bốn người kia về chuyện tình cảm với con trai, trong mắt bốn người không hề có chút tránh né, sau khi kinh ngạc một lúc ngắn ngủi, họ đều nói thực về yêu thích của họ đối với con trai, là một loại yêu thích không hề thuộc về tình thân. Nhất là Vu Chi và Vu Hồng bộ dáng giống Chính Huy nhất, thần thái nghiêm túc đó không khỏi khiến bà nhớ lại cảnh Chính Huy “cầu hôn” bà ____ Bà sẽ vĩnh viễn không quên được cảnh đó. So với họ, màn cầu hôn của Chính Huy còn nặng nề hơn nhiều.
Nếu bà không yêu Chính Huy, Chính Huy cũng vĩnh viễn không để bà biết được tình cảm của ông ấy, vì họ hơn kém nhau rất nhiều tuổi. Người ngoài luôn hoài nghi Chính Huy không cưới bà vì áp lực trong gia tộc, chỉ có bà và Chính Huy biết, họ là vợ chồng chân chính, đã bái đường dưới sự chứng kiến của Nguyệt lão, đã từng trao nhẫn cho nhau. Chỉ là, đó là hôn lễ thuộc riêng về bà và Chính Huy, không có người làm chứng, càng không có khách khứa.
Bà tin, bốn người có huyết mạch của Chính Huy cũng sẽ giống như Chính Huy vậy, trung thành với tình cảm của họ, yêu thương con trai của bà và Chính Huy. Nhưng bà, vẫn rất do dự, dù bà có hiểu thế nào, loại tình cảm này vẫn không thể được thế tục chấp nhận. Một khi bị đưa ra ngoài ánh sáng, chính là hủy diệt toàn bộ Lâm gia, chính là những gièm pha về con trai. Đó là chuyện mà sáng nay bà đã dặn dò bốn người cẩn thận, tuyệt đối không thể để lộ chuyện này ra, bà phải bảo vệ con trai mình.
Thở dài trong lòng một tiếng, sau khi đã nói chuyện cùng bốn người, Giang Y Viện vẫn luôn suy nghĩ sâu xa điều gì đó, lúc này như đã có quyết định. Bà đứng dậy vào biệt thự, lên lầu thay quần áo để ra ngoài. Đến phòng con trai nhìn xem, con trai vẫn đang ngủ, Ethan nằm cạnh ông chú nhỏ cũng ngủ mất, Giang Y Viện không làm phiền đến con trai, nhẹ nhàng đóng cửa, rời đi.
Để quản gia cho tài xế đứa bà đến “Tập đoàn Chính Đầu”, Giang Y Viện bước xuống xe, ngửa đầu nhìn tòa nhà cao tầng này, trong lòng càng thêm nhớ nhung người đã rời đi xa. Đứng bên ngoài lấy lại bình tĩnh, không muốn để đám săn tin chú ý đến, Giang Y Viện đeo kính râm đi vào “Tập đoàn Chính Đầu”, bà biết hôm nay Lâm Vu Hồng không đi đâu hết, trấn thủ ở công ty. Đứng trước quầy tiếp tân nói ra tên mình, Giang Y Viện được dẫn vào thang máy đầy vẻ khách khí của người tiếp tân, đối phương còn giúp bà ấn số tầng của văn phòng phó đổng. Làm “bạn gái trước đây” của Lâm Chính Huy, đây là lần thứ hai Giang Y Viện đến nơi này, lần đầu tiên là khi tòa nhà này vừa được xây dựng. Chớp mắt một cái, mười năm đã trôi qua.
Lâm Vu Hồng đang bận rộn nhưng cũng lén nhàn nhã để xem những tác phẩm mới xuất bản của Lâm Vô Ý, nếu không phải vì Lâm Vô Ý xảy ra chuyện, chắc anh đã đọc xong ít nhất là một cuốn. Quả nhiên đúng như người nhà phản ánh vậy, tập văn xuôi “Phiêu diêu” mà người nọ viết để nhớ đến ông nội vô cùng bi thương. Mà đây còn là bản dịch do chính cậu tự phiên dịch nên nỗi bi thương đó được miêu tả cực kỳ sâu sắc. Tất nhiên Lâm Vu Hồng sẽ không vừa đọc vừa thương tâm rơi lệ, nhưng tóm lại là có chút buồn, nhất là khi nhớ lại quãng thời gian Lâm Vô Ý bi thương đó, anh lại châm một điếu thuốc.
Điện thoại để liên lạc với thư ký vang lên, Lâm Vu Hồng bấm nút nghe.
“Phó đổng, Giang phu nhân tìm ngài.”
Giang Y Viện? Lâm Vu Hồng cất sách vào trong ngăn kéo: “Cho bà ấy vào, mang một ly café tới.”
“Vâng.”
Cửa vào, Giang Y Viện bước vào, Lâm Vu Hồng không hề giấu vẻ kinh ngạc ra đón: “Bà dì Giang.”
Giang Y Viện đi theo Lâm Vu Hồng đến ngồi trên sofa, nói thẳng: “Trong nhà có nhiều người, có chuyện tôi muốn nói với một mình cậu.”
Thư ký mang café tới. Dặn thư ký đừng cho người khác quấy rầy, sau khi thư ký đóng cửa lại, Lâm Vu Hồng hỏi: “Là chuyện liên quan đến Vô Ý?” Nhớ đến sáng nay lúc nói chuyện cùng họ, Giang Y Viện có vẻ như đang suy nghĩ điều gì đó, Lâm Vu Hồng vẫn đắn đo trong lòng.
Giang Y Viện nhìn chăm chú vào Lâm Vu Hồng cùng với chút tò mò muốn nghiên cứu, Lâm Vu Hồng cũng không tránh né cái nhìn của bà, vẫn biểu hiện rất tự nhiên. Qua vài phút, Giang Y Viện cầm ly café, uống hai hớp, rồi mới cười nhẹ: “Cậu và Vu Chi, có bề ngoài giống Chính Huy nhất.”
Trên khuôn mặt nhất quán với vẻ lạnh băng của Lâm Vu Hồng cũng dịu đi vài phần, nói: “Vô Ý cũng từng nói vậy.”
“Có lẽ, đây chính là nguyên nhân Vô Ý ỷ lại các cậu.” Giang Y Viện cảm khái nói. Lâm Vu Hồng không nói tiếp.
Lại uống một ngụm café, Giang Y Viện đặt ly xuống, nói: “Chuyện giữa Vô Ý và ông nội cậu, chắc các cậu đã biết không ít rồi.”
Lâm Vu Hồng gật đầu: “Vô Ý nói với bọn con rất nhiều, tự bọn con cũng phát hiện không ít. Ông nội, rất thương cậu ấy, còn hơn tất cả. Cậu ấy cũng rất ỷ lại ông nội, ông nội luôn là cột trụ tinh thần cho cậu ấy.”
Lúc này đổi thành Giang Y Viện gật đầu. Bà nói nhẹ: “Tình cảm giữa hai cha con họ, có đôi khi ngay cả tôi cũng không nhịn được mà phải ghen tỵ. Tối qua, chính Vô Ý nói cho tôi biết nó yêu các cậu, các cậu cũng yêu nó. Thậm chí… giữa mấy đứa cũng đã có rất nhiều thân mật… Tôi hiểu Vô Ý, bởi vì nguyên nhân từ thân thể, nó vẫn bài xích với tình yêu, lại càng không quá thân mật với ai khác, dù là Joseph có thể xem như lớn lên từ nhỏ cùng nó, Vô Ý vẫn có chút kiêng dè. Nhưng đối với các cậu… nó vô cùng tín nhiệm, vô cùng.”
“Đây là vinh hạnh của bọn con, con rất may mắn vì có quan hệ huyết thống với cậu ấy, nếu không, quan hệ của bọn con với cậu ấy cũng sẽ chỉ giống như mấy người Joseph với cậu ấy.” Lâm Vu Hồng không hề che giấu dã tâm của mình. “Đó là điều mà con tuyệt đối không chấp nhận. Con yêu cậu ấy, cậu ấy, cũng phải yêu con.”
Nếu như nói lần nói chuyện sáng nay, biểu hiện của Lâm Vu Hồng cũng coi như là nội liễm, vậy thì hiện tại chính là bộc lộ rõ bản tính. Người đàn ông trước mắt này có đầy đủ sự chín chắn, cũng cực kỳ bá đạo. Giang Y Viện hỏi ra điều mà ban sáng bà không hỏi: “Các cậu, sao có thể tiếp nhận sự tồn tại của đối phương? Đàn ông của Lâm gia, đều là những người rất kiêu ngạo.”
Lâm Vu Hồng trầm giọng: “Nếu con không mang họ Lâm, con sẽ làm cậu ấy hoàn toàn thuộc về con. Huyết thống, là ưu thế của bọn con, nhưng đối mặt với tình huống cùng yêu cậu ấy, cách giải quyết tốt nhất chính là cùng nhau sở hữu. Nếu mấy người Vu Chi không phải họ Lâm, con sẽ không cho họ một chút cơ hội nào.”
Ánh mắt Giang Y Viện có chút hoảng hốt, lúc này Lâm Vu Hồng biểu hiện ra khí thế vô cùng giống Chính Huy. Có thể nói, trong bốn người, ba người đàn ông của Lâm gia đều cực kỳ giống người đàn ông kia trên một phương diện nào đó.
“Các cậu… đã từng vì chuyện này, mà có tranh chấp không?”
“Không có, bọn con luôn phối hợp rất tốt.”
Hoặc là nói, làm lão đại như anh và Vu Chi đều có thể dễ dàng đối xử công bằng với hai người nhỏ hơn. Giang Y Viện hoàn hồn từ trong hồi ức, nắm chặt tay, nói: “Có một việc… Tôi nghĩ đó chỉ là mê tín, nhưng cho đến tận tối qua Vô Ý nói với tôi, tôi mới đột nhiên phát hiện, đó là lời tiên đoán, là lời tiên đoán có thể tin được. Vu Hồng, mong cậu có thể hiểu cho nỗi lo của một người mẹ như tôi, trước khi tôi nói ra chuyện này, mong cậu có thể trả lời thành thực những vấn đề của tôi.”
Lâm Vu Hồng gật đầu.
Giang Y Viện lại nắm chặt tay, hỏi: “Cậu… từng thích người phụ nữ nào không?”
“Không có.” Lâm Vu Hồng trả lời dứt khoát.
Giang Y Viện nhìn thẳng vào ánh mắt anh, lại hỏi: “Mẹ của Ryan và Andrew, thực sự giống như bên ngoài đồn đại sao?”
Lâm Vu Hồng vẫn mang sắc mặt bình tĩnh trả lời: “Cha cô ta đánh bạc, nợ một số tiền lớn, cô ta nguyện ý làm tình nhân cho con để trả nợ. Con cho thêm tiền, chỉ cần cô ta sinh cho con một người thừa kế, trừ việc con sẽ giúp cha cô ta trả nợ, còn có thể cho cô ta một số tiền để định cư ở nước ngoài, cô ta đồng ý. Vậy thôi.”
Trong mắt Lâm Vu Hồng không hề có một chút lưu luyến đối với người đàn bà kia, lãnh đạm giống như đang nói đến một cấp dưới tạm thời rời khỏi cương vị công tác vậy. Dường như Giang Y Viện đã hạ quyết tâm cho một việc nào đó, thần sắc thoải mái hơn vài phần.
“Sau khi Vô Ý trở lại Hongkong luôn nhắc đến cậu, nói cậu rất nghiêm khắc với nó, quản nó còn nghiêm hơn cả ba nó. Dù nó oán giận, nhưng tôi có thể nhìn ra nó rất thích cậu.”
Lâm Vu Hồng nhíu mi, không hề che giấu sự vừa lòng của mình.
“Đêm qua, một mặt tôi kinh hãi, nhưng cũng ngạc nhiên “Sao sự thực lại đúng như vậy”.” Nhớ lại chuyện cũ, Giang Y Viện không thể bình tĩnh, bà cúi đầu nói: “Tôi đi Mỹ, mặc dù là ý của Chính Huy, nhưng kỳ thực, tôi cũng muốn đưa Vô Ý rời xa Lâm gia. Sau này Vô Ý muốn rời khỏi Hongkong, tuy rằng Chính Huy không nỡ, nhưng tôi vẫn khuyên ông ấy để Vô Ý đi Pháp, tôi… không muốn Vô Ý có dây dưa quá sâu với các cậu.”
Hơi thở của Lâm Vu Hồng lạnh đi vài phần.
“Tránh xa những ân oán trong nhà giàu tất nhiên là một nguyên nhân, nhưng nguyên nhân lớn nhất là…” Giang Y Viện thở hắt ra, nhìn thẳng vào Lâm Vu Hồng. “Tôi sợ Vô Ý, thích các cậu.”
Lâm Vu Hồng cau chặt mày, trên mặt lộ rõ vẻ kinh hãi.
Nói ra rồi, Giang Y Viện lắc đầu cười khổ: “Có lẽ, trên thế gian này thực sự có vận mệnh tồn tại. Từ nhỏ thân thể Vô Ý đã khiếm khuyết, Chính Huy lo cho tương lai của nó, liền dẫn nó đi đoán mệnh. Nào biết, tìm được năm vị gọi là đại sư, họ đều nói cả đời Vô Ý không thể rời khỏi người nhà, một khi rời đi sẽ cô đơn cả đời, thê lương khi về già. Nói rằng nó có mệnh Nguyệt tiên, được vô số vì sao vây quanh, nhận được ba nghìn sủng ái. Nhưng Nguyệt cung lạnh lẽo, nhất định không có nhân duyên. Ông nội cậu vừa nghe xong liền nóng vội, hỏi xem có cách nào phá giải không. Đại sư nói trong mệnh của Vô Ý không có nhân duyên, không thể cưỡng cầu, nếu có thể thân thiết với người trong nhà có cùng độ tuổi, cả đời sẽ hạnh phúc vô ưu, nhưng người thân thiết đó ít nhất phải có hai người mới có thể hóa giải cái lạnh lẽo ở Nguyệt cung cho nó, hơn nữa người mà nó thân thiết không thể kết hôn, nói trắng ra thì chính là phải yêu Vô Ý.”
Nghe đến đó, nhịp tim đập của Lâm Vu Hồng trở nên bất ổn, ánh mắt thâm trầm, nhưng trên mặt anh thoạt trông vẫn rất bình tĩnh. Giangg Y Viện bất đắc dĩ nói: “Nói thực ra, Vô Ý phải có tình cảm không được thế tục chấp nhận cùng người nhà mới có thể hạnh phúc cả đời. Trong mắt tôi, đó chỉ là mê tín, làm mẹ, tôi không cho phép con trai mình nảy sinh tình cảm như vậy với bất kỳ ai trong số các cậu. Thế nhưng ông nội cậu, rất kiên trì.”
Nghĩ đến sự cố chấp của người đàn ông đó, tâm tình Giang Y Viện cực kỳ phức tạp.
“Chỉ cần là tốt cho Vô Ý, dù là ánh trăng trên bầu trời, ông nội cũng sẽ gắng hết sức để hái xuống cho nó. Lúc ấy tôi cho rằng ông ấy điên rồi, Chính Huy vẫn luôn cảm thấy vì ông ấy già rồi mới làm Vô Ý không phát dục đầy đủ, nếu không thể sắp xếp tốt cho Vô Ý lúc còn sống, dù ông ấy chết cũng không nhắm mắt. Ông ấy tìm đến mấy đại sư để đoán mệnh cho Vô Ý, tuy rằng nói hơi khác nhau một chút, nhưng về phương diện này đều rất giống nhau, bởi vậy ông ấy tin tưởng không hề nghi ngờ. Lúc ấy trong nhà có cậu, Vu Chi và Vu Chu, ông nội cậu muốn chọn ra hai người trong số các cậu, tôi sợ, càng không ngừng khuyên ông ấy đó chỉ là mê tín, không thể tin được.”
“Sau đó không bao lâu, ông nội cậu chơi đùa cùng Vô Ý trong bể bơi, bị đau thắt lưng. Khi đó không khí trong nhà không được tốt lắm, tôi cũng vì chuyện này mà giận dỗi ông ấy, ông nội cậu lo lắng cho cuộc sống sau này của tôi, đồng ý để tôi đứa Vô Ý sang Mỹ. Ngoài miệng ông nội cậu đã đáp ứng không cố ép buộc chuyện này, nhưng tôi biết ông ấy vẫn không buông tay, cho nên sau này Vô Ý muốn đi Pháp du học, ngược lại tôi đã nhẹ nhàng thở ra.”
“Vô Ý có rất nhiều bạn, trong đó có mấy người rất thích nó, nhưng đều bị ông nội cậu ngăn cản. Ông ấy chỉ sợ Vô Ý sẽ giống như lời đại sư nói, cô đơn cả đời. Lúc Vu Chi và Quách Bội Bội kết hôn, ông nội cậu rất thất vọng, nhưng sau này Quách Bội Bội sinh con xong liền rời Hongkong, rất ít khi về cảng, ông nội cậu lại nghĩ đến Vu Chi. Sau đó cậu có Ryan và Andrew, cũng không có ý định kết hôn, tuổi tác ông nội cậu càng lúc càng lớn, ông ấy muốn tôi khuyên Vô Ý trở về. Ông ấy nói Vô Ý là bảo bối của ông ấy, người gặp người thích, nhất định các cậu sẽ thích nó. Chung quy tôi cũng không muốn Vô Ý đi đến bước đó, bản thân Vô Ý cũng không muốn về Hongkong, nó nói về rồi sẽ không chiếm được ba, tôi cũng không khuyên nó nữa.”
“Trước lúc ông nội cậu qua đời, vẫn nhắc lại chuyện này với tôi.” Khóe mắt Giang Y Viện không khỏi đỏ lên. “Ông ấy nói sẽ không miễn cưỡng để Vô Ý ở cùng các cậu, nhưng nếu cậu vẫn không kết hôn, nếu Vu Chi ly hôn cùng Quách Bội Bội và không tái hôn nữa, sẽ giao Vô Ý cho hai cậu, ông ấy nói có để lại một bản di chúc cho Dung luật sư. Dù sao ông ấy cũng rất tin lời đoán mệnh, ông ấy sợ đứa con ông ấy yêu nhất phải cô đơn cả đời, thê lương khi về già.”
“Vu Chi, tôi nghĩ có lẽ cậu ấy sẽ không tái hôn, Ethan lại coi Vô Ý như mummy, tình cảm của Vu Chi đối với Vô Ý sẽ rất vững chắc. Thế nhưng Tiếu Vi còn rất trẻ, lại là con trai độc nhất của Thẩm gia, Vu Chu làm việc bên truyền thông, bên cạnh luôn có những mỹ nữ tuấn nam của giới giải trí, tôi cũng không dám cưỡng cầu. Hôm nay tôi tới tìm cậu, nói chuyện này cho cậu biết, cũng có tư tâm của tôi. Nếu nói trước kia tôi không muốn để Vô Ý tiếp xúc nhiều với các cậu, vậy thì hiện tại, tôi hy vọng cậu và Vu Chi, có thể vĩnh viễn yêu nó. Như vậy, Chính Huy ở trên trời sẽ hoàn toàn yên tâm, Vô Ý… cũng sẽ thực sự hạnh phúc. Có lẽ, đây là số mệnh của Vô Ý, một số mệnh không thể tránh khỏi. Mong cậu tha thứ, tôi là một người mẹ rất ích kỷ.”
Hầu kết của Lâm Vu Hồng chuyển động, mở miệng: “Chỉ cần người và ông nội đồng ý, tình cảm của bọn con và Vô Ý sẽ không có gì trở ngại. Cám ơn người đã cho con biết chuyện này. Bọn con sẽ bảo vệ tốt cho cậu ấy, không để cậu ấy tổn thương vì tình cảm của bọn con. Cậu ấy là mummy của Ethan, cũng là mummy của Ryan và Andrew.”
“Cám ơn cậu, Vu Hồng.” Bà tin, con trai mình sẽ rất hạnh phúc.
Lâm Vu Hồng nhân cơ hội hỏi về một chuyện mà anh rất để ý: “Con nghe nói ông nội có sắp xếp người ở Pháp để chăm sóc cho Vô Ý sau này, người biết là ai không?”
Giang Y Viện sửng sốt, nhưng vẫn trả lời: “Là Joseph và Zoe. Hai người họ là người yêu, cũng coi Vô Ý như người thân, ông nội cậu nói nếu sau này Vô Ý vẫn không muốn về Hongkong, không muốn ở cùng các cậu, chờ đến khi nó già rồi sẽ đến sống cùng Joseph và Zoe. Bất quá ông nội cậu cũng không nói gì với hai đứa, ông ấy vẫn luôn hy vọng Vô Ý có thể giống như lời đoán mệnh. Ông nội cậu nói nếu trước lúc tôi đi, Vô Ý vẫn độc thân, sẽ để tôi giao Vô Ý cho Joseph và Zoe.”
Lâm Vu Hồng vừa lòng đến mức không thể vừa lòng hơn.
“Con cũng tin tình yêu của bọn con và Vô Ý đã được định trước. Mong ngài yên tâm giao Vô Ý cho con.”
“Cám ơn cậu.”
…
Lâm Vu Hồng tiễn Giang Y Viện về, tự mình đưa xuống dưới lầu, nhìn bà lên xe rời đi. Trở lại văn phòng, Lâm Vu Hồng đóng cửa, đột nhiên khóe miệng cong lên, trên mặt là nụ cười tươi rõ ràng. Nếu Lâm Vô Ý nhìn thấy nhất định sẽ kêu to muốn chụp ảnh.
Đến ngồi ở bàn làm việc, Lâm Vu Hồng lấy một điếu thuốc, châm lửa, hút một hơi với tâm tình sung sướng, còn về cuốn sách anh cất trong ngăn bàn lúc trước, anh không định xem tiếp. Tâm tình anh đang rất tốt, không muốn xem mấy thứ nặng nề. Lấy một tập văn xuôi khác của Lâm Vô Ý, Lâm Vu Hồng mở ra.
____ Dành cho người đột nhiên xuất hiện trong sinh mệnh tôi, người đã tồn tại rất nhiều năm nhưng vừa được tôi phát hiện thấy, người quan trọng nhất. Tôi, yêu các cậu.
Lật qua bìa sách, là hai bức tranh, là hai người khác nhau trong đó. Ngón tay dài của Lâm Vu Hồng chạm nhẹ vào một người đàn ông, đây là anh.
Gần 12 giờ, Lâm Vô Ý mới dậy. Thẩm Tiếu Vi vẫn là người đầu tiên trở về chăm sóc cậu. Đang ăn cơm được một nửa, Giang Y Viện bước vào phòng con trai. Nhìn thấy nụ cười ôn nhu trên mặt mẹ, Lâm Vô Ý đã lo lắng cả một đêm cũng cười ra.
Dưới lời đề nghị của Bieber và Hanna, Lâm Vu Chu định tận dụng cơ hội này để tổ chức một cuộc thi hát. Bất quá họ không chỉ phải ca hát hay khiêu vũ, mà còn là biểu diễn. Dùng danh nghĩa là công ty “Diều” chọn lựa diễn viên thích hợp cho tác phầm quan trọng sắp cho ra mắt, đương nhiên chưa nói đến diễn viên chính. Nhưng đối với nghệ nhân của Hongkong mà nói, chỉ cần được biểu diễn trong phim của Cerf-volant đã là một thành công rồi.
Bieber rất nhiệt tình đồng ý làm một trong những giám khảo. Có thể mời được Bieber Channing làm giám khảo cho, không biết có bao nhiêu người ghen tỵ đỏ mắt. Vô số người đoán cây đại thụ Lâm gia đằng sau công ty “Diều” và “Học viện Tử La Lan” tuyệt đối có quan hệ không bình thường, chưa nói đến thực hư chuyện viện trưởng “Học viện Tử La Lan”, Oliver Joss tiên sinh, trước đây đã xuất hiện ở Lâm gia, chỉ cần nói đến cái người nước ngoài hẹn hò cùng con gái trưởng của Lâm gia, Lâm Vu Huệ, sao lại trông giống đại họa sĩ nổi danh quốc tế Hanna Jones quá vậy, người này là anh họ của Joss tiên sinh đó.
Bieber như có dụng ý khác mà kéo tay Thẩm Như Vi bước vào công ty “Diều”, khiến cho vô số cô gái khác nhìn chằm chằm. Công ty tổ chức cuộc thi, tất nhiên Lâm Vu Chu sẽ rất bận. 6 giờ chiều, Lâm Vu Chi và Lâm Vu Hồng trở về nhà đúng giờ. Lâm Vô Ý vẫn giống hôm qua, được Thẩm Tiếu Vi bế xuống phòng khách để hít thở không khí. Lâm Vu Hồng về đến nhà, hôn vào khóe miệng Lâm Vô Ý một cái ngay trước mặt Giang Y Viện, sau khi ngồi xuống cạnh cậu còn rất tự nhiên mà ôm Lâm Vô Ý, không hề có ý tránh Giang Y Viện. Lâm Vô Ý không biết hôm nay mẹ đã đến tìm Lâm Vu Hồng, cũng không biết buổi sáng mẹ đã nói chuyện cùng bốn người, bất quá thấy mẹ không chỉ không để ý Vu Hồng thân mật với cậu, ngược lại còn cười, cậu biết mẹ đã đồng ý.
10 giờ tối, Lâm Vu Chu mới về nhà cũ, Lâm Vô Ý đã được ba người tắm gội sạch sẽ. Không thể về để chăm sóc Lâm Vô Ý, Lâm Vu Chu rất buồn bực.
11 giờ, Lâm Vô Ý mệt mỏi, uống thuốc xong liền nghỉ ngơi. Đêm nay Lâm Vu Chi và Lâm Vu Hồng ngủ cung cậu. Khi Lâm Vu Chi tắm xong, đi từ trong phòng tắm ra, Lâm Vu Hồng nói với anh: “Ra ngoài uống một ly đi.”
Liếc nhìn sang người đang ngủ, Lâm Vu Chi quay vào phòng tắm cất khăn mặt, thay quần áo ngủ. Lúc đi ngang qua phòng Thẩm Tiếu Vi và Lâm Vu Chu, Lâm Vu Hồng gõ cửa gọi hai người ra ngoài. Tới quầy rượu, Lâm Vu Hồng mang tâm tình cực kỳ tốt, rót rượu cho cả bốn, Lâm Vu Chi tò mò hỏi: “Có chuyện vui gì muốn tuyên bố à? Hôm nay tâm tình em hình như rất tốt.”
Sau khi ba người kia đều cầm ly lên, Lâm Vu Hồng giơ ly rượu trong tay nói: “Quả thực hôm nay tâm tình em rất tốt, cho nên muốn chúc mừng.”
“Redmond chết rồi à?” Ngay lập tức Thẩm Tiếu Vi đoán.
Lâm Vu Hồng cong khóe miệng, ba người kia nhìn thấy mà giật mình không thôi, rốt cuộc là chuyện vui gì đây?
“Về chuyện chúng ta yêu Vô Ý, ông nội vô cùng vừa lòng.”
“…”
Suýt chút nữa Thẩm Tiếu Vi đã đánh rơi cái ly xuống đất.
“Anh họ Vu Hồng, anh không bị ông ngoại đi theo đấy chứ.” Thẩm Tiếu Vi cảm thấy một cơn gió lạnh vừa thổi qua.
Lâm Vu Chi và Lâm Vu Chu đều chờ đối phương giải thích.
__Hết chương 118__
____ Người đi rồi, thế giới của tôi bỗng chốc sụp đổ. Như một con diều tự do bay lượn trên không trung mất đi bàn tay giữ chặt sợi dây của nó. Trong nhất thời, thế giới của tôi xảy ra cơn dông, trong cảnh mưa rền gió dữ đó, tôi phiêu diêu, phiêu…
Gấp cuốn sách lại, Lâm Vu Hồng đứng lên đi đến cạnh cửa sổ, nhìn về phía xa xa. Bật lửa vang lên một tiếng ‘Cách!’, Lâm Vu Hồng châm một điếu thuốc, chậm rãi hút vào, lại chậm rãi nhả khói ra. Trong nhà có trẻ con, lại có một người không biết hút thuốc, Lâm Vu Hồng đã cố hút thật ít ở nhà, nhất là gần đây chuyện tình cảm cùng người nào đó vô cùng tốt đẹp, vì thường xuyên hôn môi người nọ nên anh đã giảm số lần hút thuốc đi rất nhiều, không muốn làm ảnh hưởng đến chất lượng nụ hôn của hai người, bất quá hiện tại, anh muốn hút một điếu.
____ “Vu Hồng, tôi yêu cậu.”
____ “Cậu là Vu Hồng mà, sao tôi có thể không yêu cậu chứ.”
____ “Cứ như vậy, ở bên cạnh tôi là đủ rồi.”
____ “Sờ tôi, Vu Hồng, thật thoải mái, meo meo ~”
____ “Người khác đều hỏi tôi có phải Ryan và Andrew là con tôi không, tôi nói phải, ha ha…”
____ “Vu Hồng… Tôi nhớ cậu…”
Lại nhả ra một làn khói, thân thể Lâm Vu Hồng căng cứng đến phát đau vì khát vọng nào đó. Nếu như nói trước đây anh còn có thể lo lắng Lâm Vô Ý sẽ do dự vì mẹ cậu phản đối, vậy thì cuộc nói chuyện sáng nay của Giang Y Viện với họ đã khiến anh hoàn toàn thả lỏng mình vì những đắn đo này. Anh thấy được trong lời nói của Giang Y Viện với họ vẫn có chút không yên lòng, bất quá cái đó đã không còn quan trọng, chỉ cần Giang Y Viện không phản đối chuyện của họ cùng Lâm Vô Ý đã đủ rồi. Còn về nỗi lo của Giang Y Viện, Lâm Vu Hồng hoàn toàn không để trong lòng. Đàn ông Lâm gia khi yêu không phải nỗ lực một cách dễ dàng, cho nên lại càng không thể thu hồi nó dễ dàng được.
Ông nội mất, Giang Y Viện lại không phản đối, tâm tình Lâm Vu Hồng không khỏi tốt hẳn lên. Còn bên phía ba mẹ, Lâm Vu Hồng hoàn toàn không lo nghĩ, anh là một người rất độc lập, có lẽ ba mẹ sẽ phản đối, nhưng không thể ngăn cản. Anh yêu Vô Ý, chỉ đơn giản là vậy.
Nhà cũ của Lâm gia, Giang Y Viện ngồi trong vườn hoa, Ryan và Andrew đang chơi đùa cách đó không xa. Vẫn chưa đến 10 giờ, con trai vẫn đang ngủ. Ethan là người không thể tách xa ông chú nhỏ nhất, sau khi ăn sáng xong đã vào phòng ông chú nhỏ, chờ ông chú nhỏ ngủ dậy. Vừa nghĩ tới Ethan ỷ lại rõ ràng vào con trai như vậy, lại còn chuyện sáng nay bốn người kia nghiêm túc nói với bà rằng họ đang cùng con trai, tâm tình Giang Y Viện vô cùng phức tạp.
Khi bà hỏi bốn người kia về chuyện tình cảm với con trai, trong mắt bốn người không hề có chút tránh né, sau khi kinh ngạc một lúc ngắn ngủi, họ đều nói thực về yêu thích của họ đối với con trai, là một loại yêu thích không hề thuộc về tình thân. Nhất là Vu Chi và Vu Hồng bộ dáng giống Chính Huy nhất, thần thái nghiêm túc đó không khỏi khiến bà nhớ lại cảnh Chính Huy “cầu hôn” bà ____ Bà sẽ vĩnh viễn không quên được cảnh đó. So với họ, màn cầu hôn của Chính Huy còn nặng nề hơn nhiều.
Nếu bà không yêu Chính Huy, Chính Huy cũng vĩnh viễn không để bà biết được tình cảm của ông ấy, vì họ hơn kém nhau rất nhiều tuổi. Người ngoài luôn hoài nghi Chính Huy không cưới bà vì áp lực trong gia tộc, chỉ có bà và Chính Huy biết, họ là vợ chồng chân chính, đã bái đường dưới sự chứng kiến của Nguyệt lão, đã từng trao nhẫn cho nhau. Chỉ là, đó là hôn lễ thuộc riêng về bà và Chính Huy, không có người làm chứng, càng không có khách khứa.
Bà tin, bốn người có huyết mạch của Chính Huy cũng sẽ giống như Chính Huy vậy, trung thành với tình cảm của họ, yêu thương con trai của bà và Chính Huy. Nhưng bà, vẫn rất do dự, dù bà có hiểu thế nào, loại tình cảm này vẫn không thể được thế tục chấp nhận. Một khi bị đưa ra ngoài ánh sáng, chính là hủy diệt toàn bộ Lâm gia, chính là những gièm pha về con trai. Đó là chuyện mà sáng nay bà đã dặn dò bốn người cẩn thận, tuyệt đối không thể để lộ chuyện này ra, bà phải bảo vệ con trai mình.
Thở dài trong lòng một tiếng, sau khi đã nói chuyện cùng bốn người, Giang Y Viện vẫn luôn suy nghĩ sâu xa điều gì đó, lúc này như đã có quyết định. Bà đứng dậy vào biệt thự, lên lầu thay quần áo để ra ngoài. Đến phòng con trai nhìn xem, con trai vẫn đang ngủ, Ethan nằm cạnh ông chú nhỏ cũng ngủ mất, Giang Y Viện không làm phiền đến con trai, nhẹ nhàng đóng cửa, rời đi.
Để quản gia cho tài xế đứa bà đến “Tập đoàn Chính Đầu”, Giang Y Viện bước xuống xe, ngửa đầu nhìn tòa nhà cao tầng này, trong lòng càng thêm nhớ nhung người đã rời đi xa. Đứng bên ngoài lấy lại bình tĩnh, không muốn để đám săn tin chú ý đến, Giang Y Viện đeo kính râm đi vào “Tập đoàn Chính Đầu”, bà biết hôm nay Lâm Vu Hồng không đi đâu hết, trấn thủ ở công ty. Đứng trước quầy tiếp tân nói ra tên mình, Giang Y Viện được dẫn vào thang máy đầy vẻ khách khí của người tiếp tân, đối phương còn giúp bà ấn số tầng của văn phòng phó đổng. Làm “bạn gái trước đây” của Lâm Chính Huy, đây là lần thứ hai Giang Y Viện đến nơi này, lần đầu tiên là khi tòa nhà này vừa được xây dựng. Chớp mắt một cái, mười năm đã trôi qua.
Lâm Vu Hồng đang bận rộn nhưng cũng lén nhàn nhã để xem những tác phẩm mới xuất bản của Lâm Vô Ý, nếu không phải vì Lâm Vô Ý xảy ra chuyện, chắc anh đã đọc xong ít nhất là một cuốn. Quả nhiên đúng như người nhà phản ánh vậy, tập văn xuôi “Phiêu diêu” mà người nọ viết để nhớ đến ông nội vô cùng bi thương. Mà đây còn là bản dịch do chính cậu tự phiên dịch nên nỗi bi thương đó được miêu tả cực kỳ sâu sắc. Tất nhiên Lâm Vu Hồng sẽ không vừa đọc vừa thương tâm rơi lệ, nhưng tóm lại là có chút buồn, nhất là khi nhớ lại quãng thời gian Lâm Vô Ý bi thương đó, anh lại châm một điếu thuốc.
Điện thoại để liên lạc với thư ký vang lên, Lâm Vu Hồng bấm nút nghe.
“Phó đổng, Giang phu nhân tìm ngài.”
Giang Y Viện? Lâm Vu Hồng cất sách vào trong ngăn kéo: “Cho bà ấy vào, mang một ly café tới.”
“Vâng.”
Cửa vào, Giang Y Viện bước vào, Lâm Vu Hồng không hề giấu vẻ kinh ngạc ra đón: “Bà dì Giang.”
Giang Y Viện đi theo Lâm Vu Hồng đến ngồi trên sofa, nói thẳng: “Trong nhà có nhiều người, có chuyện tôi muốn nói với một mình cậu.”
Thư ký mang café tới. Dặn thư ký đừng cho người khác quấy rầy, sau khi thư ký đóng cửa lại, Lâm Vu Hồng hỏi: “Là chuyện liên quan đến Vô Ý?” Nhớ đến sáng nay lúc nói chuyện cùng họ, Giang Y Viện có vẻ như đang suy nghĩ điều gì đó, Lâm Vu Hồng vẫn đắn đo trong lòng.
Giang Y Viện nhìn chăm chú vào Lâm Vu Hồng cùng với chút tò mò muốn nghiên cứu, Lâm Vu Hồng cũng không tránh né cái nhìn của bà, vẫn biểu hiện rất tự nhiên. Qua vài phút, Giang Y Viện cầm ly café, uống hai hớp, rồi mới cười nhẹ: “Cậu và Vu Chi, có bề ngoài giống Chính Huy nhất.”
Trên khuôn mặt nhất quán với vẻ lạnh băng của Lâm Vu Hồng cũng dịu đi vài phần, nói: “Vô Ý cũng từng nói vậy.”
“Có lẽ, đây chính là nguyên nhân Vô Ý ỷ lại các cậu.” Giang Y Viện cảm khái nói. Lâm Vu Hồng không nói tiếp.
Lại uống một ngụm café, Giang Y Viện đặt ly xuống, nói: “Chuyện giữa Vô Ý và ông nội cậu, chắc các cậu đã biết không ít rồi.”
Lâm Vu Hồng gật đầu: “Vô Ý nói với bọn con rất nhiều, tự bọn con cũng phát hiện không ít. Ông nội, rất thương cậu ấy, còn hơn tất cả. Cậu ấy cũng rất ỷ lại ông nội, ông nội luôn là cột trụ tinh thần cho cậu ấy.”
Lúc này đổi thành Giang Y Viện gật đầu. Bà nói nhẹ: “Tình cảm giữa hai cha con họ, có đôi khi ngay cả tôi cũng không nhịn được mà phải ghen tỵ. Tối qua, chính Vô Ý nói cho tôi biết nó yêu các cậu, các cậu cũng yêu nó. Thậm chí… giữa mấy đứa cũng đã có rất nhiều thân mật… Tôi hiểu Vô Ý, bởi vì nguyên nhân từ thân thể, nó vẫn bài xích với tình yêu, lại càng không quá thân mật với ai khác, dù là Joseph có thể xem như lớn lên từ nhỏ cùng nó, Vô Ý vẫn có chút kiêng dè. Nhưng đối với các cậu… nó vô cùng tín nhiệm, vô cùng.”
“Đây là vinh hạnh của bọn con, con rất may mắn vì có quan hệ huyết thống với cậu ấy, nếu không, quan hệ của bọn con với cậu ấy cũng sẽ chỉ giống như mấy người Joseph với cậu ấy.” Lâm Vu Hồng không hề che giấu dã tâm của mình. “Đó là điều mà con tuyệt đối không chấp nhận. Con yêu cậu ấy, cậu ấy, cũng phải yêu con.”
Nếu như nói lần nói chuyện sáng nay, biểu hiện của Lâm Vu Hồng cũng coi như là nội liễm, vậy thì hiện tại chính là bộc lộ rõ bản tính. Người đàn ông trước mắt này có đầy đủ sự chín chắn, cũng cực kỳ bá đạo. Giang Y Viện hỏi ra điều mà ban sáng bà không hỏi: “Các cậu, sao có thể tiếp nhận sự tồn tại của đối phương? Đàn ông của Lâm gia, đều là những người rất kiêu ngạo.”
Lâm Vu Hồng trầm giọng: “Nếu con không mang họ Lâm, con sẽ làm cậu ấy hoàn toàn thuộc về con. Huyết thống, là ưu thế của bọn con, nhưng đối mặt với tình huống cùng yêu cậu ấy, cách giải quyết tốt nhất chính là cùng nhau sở hữu. Nếu mấy người Vu Chi không phải họ Lâm, con sẽ không cho họ một chút cơ hội nào.”
Ánh mắt Giang Y Viện có chút hoảng hốt, lúc này Lâm Vu Hồng biểu hiện ra khí thế vô cùng giống Chính Huy. Có thể nói, trong bốn người, ba người đàn ông của Lâm gia đều cực kỳ giống người đàn ông kia trên một phương diện nào đó.
“Các cậu… đã từng vì chuyện này, mà có tranh chấp không?”
“Không có, bọn con luôn phối hợp rất tốt.”
Hoặc là nói, làm lão đại như anh và Vu Chi đều có thể dễ dàng đối xử công bằng với hai người nhỏ hơn. Giang Y Viện hoàn hồn từ trong hồi ức, nắm chặt tay, nói: “Có một việc… Tôi nghĩ đó chỉ là mê tín, nhưng cho đến tận tối qua Vô Ý nói với tôi, tôi mới đột nhiên phát hiện, đó là lời tiên đoán, là lời tiên đoán có thể tin được. Vu Hồng, mong cậu có thể hiểu cho nỗi lo của một người mẹ như tôi, trước khi tôi nói ra chuyện này, mong cậu có thể trả lời thành thực những vấn đề của tôi.”
Lâm Vu Hồng gật đầu.
Giang Y Viện lại nắm chặt tay, hỏi: “Cậu… từng thích người phụ nữ nào không?”
“Không có.” Lâm Vu Hồng trả lời dứt khoát.
Giang Y Viện nhìn thẳng vào ánh mắt anh, lại hỏi: “Mẹ của Ryan và Andrew, thực sự giống như bên ngoài đồn đại sao?”
Lâm Vu Hồng vẫn mang sắc mặt bình tĩnh trả lời: “Cha cô ta đánh bạc, nợ một số tiền lớn, cô ta nguyện ý làm tình nhân cho con để trả nợ. Con cho thêm tiền, chỉ cần cô ta sinh cho con một người thừa kế, trừ việc con sẽ giúp cha cô ta trả nợ, còn có thể cho cô ta một số tiền để định cư ở nước ngoài, cô ta đồng ý. Vậy thôi.”
Trong mắt Lâm Vu Hồng không hề có một chút lưu luyến đối với người đàn bà kia, lãnh đạm giống như đang nói đến một cấp dưới tạm thời rời khỏi cương vị công tác vậy. Dường như Giang Y Viện đã hạ quyết tâm cho một việc nào đó, thần sắc thoải mái hơn vài phần.
“Sau khi Vô Ý trở lại Hongkong luôn nhắc đến cậu, nói cậu rất nghiêm khắc với nó, quản nó còn nghiêm hơn cả ba nó. Dù nó oán giận, nhưng tôi có thể nhìn ra nó rất thích cậu.”
Lâm Vu Hồng nhíu mi, không hề che giấu sự vừa lòng của mình.
“Đêm qua, một mặt tôi kinh hãi, nhưng cũng ngạc nhiên “Sao sự thực lại đúng như vậy”.” Nhớ lại chuyện cũ, Giang Y Viện không thể bình tĩnh, bà cúi đầu nói: “Tôi đi Mỹ, mặc dù là ý của Chính Huy, nhưng kỳ thực, tôi cũng muốn đưa Vô Ý rời xa Lâm gia. Sau này Vô Ý muốn rời khỏi Hongkong, tuy rằng Chính Huy không nỡ, nhưng tôi vẫn khuyên ông ấy để Vô Ý đi Pháp, tôi… không muốn Vô Ý có dây dưa quá sâu với các cậu.”
Hơi thở của Lâm Vu Hồng lạnh đi vài phần.
“Tránh xa những ân oán trong nhà giàu tất nhiên là một nguyên nhân, nhưng nguyên nhân lớn nhất là…” Giang Y Viện thở hắt ra, nhìn thẳng vào Lâm Vu Hồng. “Tôi sợ Vô Ý, thích các cậu.”
Lâm Vu Hồng cau chặt mày, trên mặt lộ rõ vẻ kinh hãi.
Nói ra rồi, Giang Y Viện lắc đầu cười khổ: “Có lẽ, trên thế gian này thực sự có vận mệnh tồn tại. Từ nhỏ thân thể Vô Ý đã khiếm khuyết, Chính Huy lo cho tương lai của nó, liền dẫn nó đi đoán mệnh. Nào biết, tìm được năm vị gọi là đại sư, họ đều nói cả đời Vô Ý không thể rời khỏi người nhà, một khi rời đi sẽ cô đơn cả đời, thê lương khi về già. Nói rằng nó có mệnh Nguyệt tiên, được vô số vì sao vây quanh, nhận được ba nghìn sủng ái. Nhưng Nguyệt cung lạnh lẽo, nhất định không có nhân duyên. Ông nội cậu vừa nghe xong liền nóng vội, hỏi xem có cách nào phá giải không. Đại sư nói trong mệnh của Vô Ý không có nhân duyên, không thể cưỡng cầu, nếu có thể thân thiết với người trong nhà có cùng độ tuổi, cả đời sẽ hạnh phúc vô ưu, nhưng người thân thiết đó ít nhất phải có hai người mới có thể hóa giải cái lạnh lẽo ở Nguyệt cung cho nó, hơn nữa người mà nó thân thiết không thể kết hôn, nói trắng ra thì chính là phải yêu Vô Ý.”
Nghe đến đó, nhịp tim đập của Lâm Vu Hồng trở nên bất ổn, ánh mắt thâm trầm, nhưng trên mặt anh thoạt trông vẫn rất bình tĩnh. Giangg Y Viện bất đắc dĩ nói: “Nói thực ra, Vô Ý phải có tình cảm không được thế tục chấp nhận cùng người nhà mới có thể hạnh phúc cả đời. Trong mắt tôi, đó chỉ là mê tín, làm mẹ, tôi không cho phép con trai mình nảy sinh tình cảm như vậy với bất kỳ ai trong số các cậu. Thế nhưng ông nội cậu, rất kiên trì.”
Nghĩ đến sự cố chấp của người đàn ông đó, tâm tình Giang Y Viện cực kỳ phức tạp.
“Chỉ cần là tốt cho Vô Ý, dù là ánh trăng trên bầu trời, ông nội cũng sẽ gắng hết sức để hái xuống cho nó. Lúc ấy tôi cho rằng ông ấy điên rồi, Chính Huy vẫn luôn cảm thấy vì ông ấy già rồi mới làm Vô Ý không phát dục đầy đủ, nếu không thể sắp xếp tốt cho Vô Ý lúc còn sống, dù ông ấy chết cũng không nhắm mắt. Ông ấy tìm đến mấy đại sư để đoán mệnh cho Vô Ý, tuy rằng nói hơi khác nhau một chút, nhưng về phương diện này đều rất giống nhau, bởi vậy ông ấy tin tưởng không hề nghi ngờ. Lúc ấy trong nhà có cậu, Vu Chi và Vu Chu, ông nội cậu muốn chọn ra hai người trong số các cậu, tôi sợ, càng không ngừng khuyên ông ấy đó chỉ là mê tín, không thể tin được.”
“Sau đó không bao lâu, ông nội cậu chơi đùa cùng Vô Ý trong bể bơi, bị đau thắt lưng. Khi đó không khí trong nhà không được tốt lắm, tôi cũng vì chuyện này mà giận dỗi ông ấy, ông nội cậu lo lắng cho cuộc sống sau này của tôi, đồng ý để tôi đứa Vô Ý sang Mỹ. Ngoài miệng ông nội cậu đã đáp ứng không cố ép buộc chuyện này, nhưng tôi biết ông ấy vẫn không buông tay, cho nên sau này Vô Ý muốn đi Pháp du học, ngược lại tôi đã nhẹ nhàng thở ra.”
“Vô Ý có rất nhiều bạn, trong đó có mấy người rất thích nó, nhưng đều bị ông nội cậu ngăn cản. Ông ấy chỉ sợ Vô Ý sẽ giống như lời đại sư nói, cô đơn cả đời. Lúc Vu Chi và Quách Bội Bội kết hôn, ông nội cậu rất thất vọng, nhưng sau này Quách Bội Bội sinh con xong liền rời Hongkong, rất ít khi về cảng, ông nội cậu lại nghĩ đến Vu Chi. Sau đó cậu có Ryan và Andrew, cũng không có ý định kết hôn, tuổi tác ông nội cậu càng lúc càng lớn, ông ấy muốn tôi khuyên Vô Ý trở về. Ông ấy nói Vô Ý là bảo bối của ông ấy, người gặp người thích, nhất định các cậu sẽ thích nó. Chung quy tôi cũng không muốn Vô Ý đi đến bước đó, bản thân Vô Ý cũng không muốn về Hongkong, nó nói về rồi sẽ không chiếm được ba, tôi cũng không khuyên nó nữa.”
“Trước lúc ông nội cậu qua đời, vẫn nhắc lại chuyện này với tôi.” Khóe mắt Giang Y Viện không khỏi đỏ lên. “Ông ấy nói sẽ không miễn cưỡng để Vô Ý ở cùng các cậu, nhưng nếu cậu vẫn không kết hôn, nếu Vu Chi ly hôn cùng Quách Bội Bội và không tái hôn nữa, sẽ giao Vô Ý cho hai cậu, ông ấy nói có để lại một bản di chúc cho Dung luật sư. Dù sao ông ấy cũng rất tin lời đoán mệnh, ông ấy sợ đứa con ông ấy yêu nhất phải cô đơn cả đời, thê lương khi về già.”
“Vu Chi, tôi nghĩ có lẽ cậu ấy sẽ không tái hôn, Ethan lại coi Vô Ý như mummy, tình cảm của Vu Chi đối với Vô Ý sẽ rất vững chắc. Thế nhưng Tiếu Vi còn rất trẻ, lại là con trai độc nhất của Thẩm gia, Vu Chu làm việc bên truyền thông, bên cạnh luôn có những mỹ nữ tuấn nam của giới giải trí, tôi cũng không dám cưỡng cầu. Hôm nay tôi tới tìm cậu, nói chuyện này cho cậu biết, cũng có tư tâm của tôi. Nếu nói trước kia tôi không muốn để Vô Ý tiếp xúc nhiều với các cậu, vậy thì hiện tại, tôi hy vọng cậu và Vu Chi, có thể vĩnh viễn yêu nó. Như vậy, Chính Huy ở trên trời sẽ hoàn toàn yên tâm, Vô Ý… cũng sẽ thực sự hạnh phúc. Có lẽ, đây là số mệnh của Vô Ý, một số mệnh không thể tránh khỏi. Mong cậu tha thứ, tôi là một người mẹ rất ích kỷ.”
Hầu kết của Lâm Vu Hồng chuyển động, mở miệng: “Chỉ cần người và ông nội đồng ý, tình cảm của bọn con và Vô Ý sẽ không có gì trở ngại. Cám ơn người đã cho con biết chuyện này. Bọn con sẽ bảo vệ tốt cho cậu ấy, không để cậu ấy tổn thương vì tình cảm của bọn con. Cậu ấy là mummy của Ethan, cũng là mummy của Ryan và Andrew.”
“Cám ơn cậu, Vu Hồng.” Bà tin, con trai mình sẽ rất hạnh phúc.
Lâm Vu Hồng nhân cơ hội hỏi về một chuyện mà anh rất để ý: “Con nghe nói ông nội có sắp xếp người ở Pháp để chăm sóc cho Vô Ý sau này, người biết là ai không?”
Giang Y Viện sửng sốt, nhưng vẫn trả lời: “Là Joseph và Zoe. Hai người họ là người yêu, cũng coi Vô Ý như người thân, ông nội cậu nói nếu sau này Vô Ý vẫn không muốn về Hongkong, không muốn ở cùng các cậu, chờ đến khi nó già rồi sẽ đến sống cùng Joseph và Zoe. Bất quá ông nội cậu cũng không nói gì với hai đứa, ông ấy vẫn luôn hy vọng Vô Ý có thể giống như lời đoán mệnh. Ông nội cậu nói nếu trước lúc tôi đi, Vô Ý vẫn độc thân, sẽ để tôi giao Vô Ý cho Joseph và Zoe.”
Lâm Vu Hồng vừa lòng đến mức không thể vừa lòng hơn.
“Con cũng tin tình yêu của bọn con và Vô Ý đã được định trước. Mong ngài yên tâm giao Vô Ý cho con.”
“Cám ơn cậu.”
…
Lâm Vu Hồng tiễn Giang Y Viện về, tự mình đưa xuống dưới lầu, nhìn bà lên xe rời đi. Trở lại văn phòng, Lâm Vu Hồng đóng cửa, đột nhiên khóe miệng cong lên, trên mặt là nụ cười tươi rõ ràng. Nếu Lâm Vô Ý nhìn thấy nhất định sẽ kêu to muốn chụp ảnh.
Đến ngồi ở bàn làm việc, Lâm Vu Hồng lấy một điếu thuốc, châm lửa, hút một hơi với tâm tình sung sướng, còn về cuốn sách anh cất trong ngăn bàn lúc trước, anh không định xem tiếp. Tâm tình anh đang rất tốt, không muốn xem mấy thứ nặng nề. Lấy một tập văn xuôi khác của Lâm Vô Ý, Lâm Vu Hồng mở ra.
____ Dành cho người đột nhiên xuất hiện trong sinh mệnh tôi, người đã tồn tại rất nhiều năm nhưng vừa được tôi phát hiện thấy, người quan trọng nhất. Tôi, yêu các cậu.
Lật qua bìa sách, là hai bức tranh, là hai người khác nhau trong đó. Ngón tay dài của Lâm Vu Hồng chạm nhẹ vào một người đàn ông, đây là anh.
Gần 12 giờ, Lâm Vô Ý mới dậy. Thẩm Tiếu Vi vẫn là người đầu tiên trở về chăm sóc cậu. Đang ăn cơm được một nửa, Giang Y Viện bước vào phòng con trai. Nhìn thấy nụ cười ôn nhu trên mặt mẹ, Lâm Vô Ý đã lo lắng cả một đêm cũng cười ra.
Dưới lời đề nghị của Bieber và Hanna, Lâm Vu Chu định tận dụng cơ hội này để tổ chức một cuộc thi hát. Bất quá họ không chỉ phải ca hát hay khiêu vũ, mà còn là biểu diễn. Dùng danh nghĩa là công ty “Diều” chọn lựa diễn viên thích hợp cho tác phầm quan trọng sắp cho ra mắt, đương nhiên chưa nói đến diễn viên chính. Nhưng đối với nghệ nhân của Hongkong mà nói, chỉ cần được biểu diễn trong phim của Cerf-volant đã là một thành công rồi.
Bieber rất nhiệt tình đồng ý làm một trong những giám khảo. Có thể mời được Bieber Channing làm giám khảo cho, không biết có bao nhiêu người ghen tỵ đỏ mắt. Vô số người đoán cây đại thụ Lâm gia đằng sau công ty “Diều” và “Học viện Tử La Lan” tuyệt đối có quan hệ không bình thường, chưa nói đến thực hư chuyện viện trưởng “Học viện Tử La Lan”, Oliver Joss tiên sinh, trước đây đã xuất hiện ở Lâm gia, chỉ cần nói đến cái người nước ngoài hẹn hò cùng con gái trưởng của Lâm gia, Lâm Vu Huệ, sao lại trông giống đại họa sĩ nổi danh quốc tế Hanna Jones quá vậy, người này là anh họ của Joss tiên sinh đó.
Bieber như có dụng ý khác mà kéo tay Thẩm Như Vi bước vào công ty “Diều”, khiến cho vô số cô gái khác nhìn chằm chằm. Công ty tổ chức cuộc thi, tất nhiên Lâm Vu Chu sẽ rất bận. 6 giờ chiều, Lâm Vu Chi và Lâm Vu Hồng trở về nhà đúng giờ. Lâm Vô Ý vẫn giống hôm qua, được Thẩm Tiếu Vi bế xuống phòng khách để hít thở không khí. Lâm Vu Hồng về đến nhà, hôn vào khóe miệng Lâm Vô Ý một cái ngay trước mặt Giang Y Viện, sau khi ngồi xuống cạnh cậu còn rất tự nhiên mà ôm Lâm Vô Ý, không hề có ý tránh Giang Y Viện. Lâm Vô Ý không biết hôm nay mẹ đã đến tìm Lâm Vu Hồng, cũng không biết buổi sáng mẹ đã nói chuyện cùng bốn người, bất quá thấy mẹ không chỉ không để ý Vu Hồng thân mật với cậu, ngược lại còn cười, cậu biết mẹ đã đồng ý.
10 giờ tối, Lâm Vu Chu mới về nhà cũ, Lâm Vô Ý đã được ba người tắm gội sạch sẽ. Không thể về để chăm sóc Lâm Vô Ý, Lâm Vu Chu rất buồn bực.
11 giờ, Lâm Vô Ý mệt mỏi, uống thuốc xong liền nghỉ ngơi. Đêm nay Lâm Vu Chi và Lâm Vu Hồng ngủ cung cậu. Khi Lâm Vu Chi tắm xong, đi từ trong phòng tắm ra, Lâm Vu Hồng nói với anh: “Ra ngoài uống một ly đi.”
Liếc nhìn sang người đang ngủ, Lâm Vu Chi quay vào phòng tắm cất khăn mặt, thay quần áo ngủ. Lúc đi ngang qua phòng Thẩm Tiếu Vi và Lâm Vu Chu, Lâm Vu Hồng gõ cửa gọi hai người ra ngoài. Tới quầy rượu, Lâm Vu Hồng mang tâm tình cực kỳ tốt, rót rượu cho cả bốn, Lâm Vu Chi tò mò hỏi: “Có chuyện vui gì muốn tuyên bố à? Hôm nay tâm tình em hình như rất tốt.”
Sau khi ba người kia đều cầm ly lên, Lâm Vu Hồng giơ ly rượu trong tay nói: “Quả thực hôm nay tâm tình em rất tốt, cho nên muốn chúc mừng.”
“Redmond chết rồi à?” Ngay lập tức Thẩm Tiếu Vi đoán.
Lâm Vu Hồng cong khóe miệng, ba người kia nhìn thấy mà giật mình không thôi, rốt cuộc là chuyện vui gì đây?
“Về chuyện chúng ta yêu Vô Ý, ông nội vô cùng vừa lòng.”
“…”
Suýt chút nữa Thẩm Tiếu Vi đã đánh rơi cái ly xuống đất.
“Anh họ Vu Hồng, anh không bị ông ngoại đi theo đấy chứ.” Thẩm Tiếu Vi cảm thấy một cơn gió lạnh vừa thổi qua.
Lâm Vu Chi và Lâm Vu Chu đều chờ đối phương giải thích.
__Hết chương 118__
Danh sách chương