Trong phòng, Lâm Vô Ý ngồi dựa vào đầu giường nói chuyện phiếm cùng mẹ, trên tấm thảm trải sản gần cửa sổ, Ethan đang chơi đồ chơi cùng hai em trai Ryan và Andrew. Nhìn ba đứa trẻ ngoan ngoãn chơi ở đó, không ầm ĩ ồn ào, Giang Y Viện cảm khái nói: “Lúc trước mẹ còn lo lắng con ở Hongkong không thích ứng được, hiện tại mẹ yên tâm, ba con cũng yên tâm.”
Lâm Vô Ý đắc ý nói: “Con là người gặp người thích mà.” Tiếp đó, cậu đến gần trước mặt mẹ, nói nhỏ: “Ethan nói con là mummy của bé.”
Giang Y Viện mở to hai mắt, lập tức bà nghe thấy con trai hỏi: “Ethan, có phải con yêu ông chú nhỏ nhất không?”
Ethan ngẩng đầu, không hề chần chừ nói to: “Vâng! Con yêu ông chú nhỏ nhất!”
“A, bảo bối thật ngoan, đến đây, ông chú nhỏ thơm một cái!”
Ethan lập tức đứng dậy trèo lên giường.
‘Chụt!’ hai tiếng, ông cháu hai người hôn mặt nhau một cái.
“Đi chơi đi.”
Ethan hớn hở xuống giường, trở lại tiếp tục chơi đồ chơi cùng các em trai. Lâm Vô Ý nhìn mẹ, cười hạnh phúc: “Bây giờ con là người được hoan nghênh nhất trong nhà đó.”
Giang Y Viện sờ khuôn mặt có một miếng băng gạc của con trai, cũng cười: “Mẹ và ba con có thể hoàn toàn yên tâm rồi.”
“Uhm. Mẹ, mẹ cứ yên tâm đi, con chỉ ở Hongkong, đâu cũng không đi.” Nhìn mẹ, đương nhiên lại nhớ đến ba, Lâm Vô Ý cọ mặt vào tay mẹ, tưởng tượng lúc này ba ở bên cạnh mình.
Có người gõ cửa, sau đó cửa mở ra. Ba cậu bé ngồi trên thảm nhìn lên, Ethan gọi to: “Cậu họ.”
Lâm Vô Ý kinh ngạc nhìn đối phương, hỏi: “Sao về sớm vậy?”
“Công ty có ba cháu ở đó, tạm thời cháu không có việc gì.” Thẩm Tiếu Vi đi đến bên giường, chào Giang Y Viện: “Bà dì Giang.”
Tối hôm kia đã nói với Vu Chi, tối qua Lâm Vô Ý lại nói chuyện về Quách gia với Vu Hồng. Lâm Vu Hồng cũng giống Lâm Vu Chi, không muốn buông tha cho Quách gia và Quách Bội Bội, bất quá cuối cùng cũng vẫn đồng ý trong những nụ hôn của Lâm Vô Ý. Đối với Quách gia, Lâm Vu Hồng không hề can thiệp, giao cho Lâm Vu Chi xử lý. Chuyện bên ngoài, Lâm Vô Ý hoàn toàn không biết gì cả, cũng chả có ai nói cho cậu biết. Cậu cũng không biết sáng hôm qua Lâm Vu Chi đã đến Quách gia một chuyến. Cụ thể là nói chuyện gì thì bên ngoài không thể biết được, chỉ biết sau khi Lâm Vu Chi rời đi, Quách Bội Bội bị đuổi khỏi Quách gia đêm hôm đó đã lên máy bay đi Hà Lan, còn bắt đầu từ hôm qua đến hôm nay, Quách Minh Ngải chưa từng lộ mặt.
“Cậu nhỏ, muốn xuống lầu không?”
Từ lúc bị thương đến giờ, Lâm Vô Ý chưa từng ra khỏi gian phòng này. Vừa nghe thấy Tiếu Vi hỏi vậy, cậu lập tức nói: “Tôi muốn xuống lầu hít thở không khí, cứ nằm trên giường đầu không thoải mái.”
“Vậy cháu bế cậu xuống lầu, thuận tiện để người hầu thay khăn trải giường và vỏ chăn.”
“Được.”
Hai ngày nay Lâm Vô Ý chảy không ít mồ hôi, chính cậu nằm cũng không thoải mái.
Thẩm Tiếu Vi lấy một chiếc quần dài của Lâm Vô Ý từ trong tủ ra, Giang Y Viện ở một bên muốn nói lại thôi. Đang định nói để bà thay quần cho con trai, ở bên kia Thẩm Tiếu Vi đã xốc chăn lên. Lâm Vô Ý đang mặc một chiếc áo chữ T rộng thùng thình, đây là kiểu dáng áo ngủ nhất quán của cậu, bên dưới là một chiếc quần đùi cũng rất rộng. Quần đùi này không phải của cậu, mà là của Thẩm Tiếu Vi. Quần ngủ của cậu rất ngắn, bốn người đàn ông lại không cho phép cậu mặc nó trước mặt người khác. Ngày nào Đường Sơn cũng đến thay thuốc, Bieber, Hanna vẫn còn chưa đi, bốn người rất sợ Lâm Vô Ý lộ ra hai chân trần.
Đương nhiên, không phải bốn người không có đủ tiền để mua quần ngủ thích hợp cho Lâm Vô Ý, nhưng nhìn Lâm Vô Ý mặc quần ngủ của mình, bốn người ai cũng không định mua quần ngủ cho Lâm Vô Ý. Tối qua vốn dĩ Lâm Vô Ý đã thay quần ngủ của Vu Chu, nhưng sau lại bị Tiếu Vi yêu cầu thay quần ngủ của anh. Dù sao chờ đến lúc vết thương của Lâm Vô Ý khỏi xong cậu cũng không cần mặc quần ngủ làm gì.
Giang Y Viện không biết quần ngủ mà con trai đang mặc là của Thẩm Tiếu Vi, bà rất kinh ngạc khi con trai lại để Thẩm Tiếu Vi xốc chăn lên đầy tự nhiên như vậy. Sau đó, bà thấy được một cảnh khiến bà phải giật mình.
Thẩm Tiếu Vi quỳ chân trái lên giường, cúi người, Lâm Vô Ý nâng hai tay lên ôm cổ anh, tiếp đó Thẩm Tiếu Vi hơi thẳng lưng, nhân lúc bên dưới Lâm Vô Ý nhấc lên, hai tay liền kéo quần ngủ của cậu xuống. Lâm Vô Ý buông tay trái, vẻ mặt tự nhiên nhìn Thẩm Tiếu Vi cởi quần ngủ ra khỏi hai chân cậu.
Nhẹ nhàng sờ lên băng gạc trên đùi và đầu gối tím bầm của Lâm Vô Ý, sắc mặt Thẩm Tiếu Vi lại âm trầm. Ngón tay Lâm Vô Ý sờ mặt Tiếu Vi: “Không còn đau đâu.”
“Sao có thể không đau nhanh như vậy.”
Không kìm lòng được, cũng có thể nói do đã thành thói quen, hôn lên đầu gối Lâm Vô Ý một cái, Thẩm Tiếu Vi mới mặc quần cho Lâm Vô Ý. Trước tiên nhẹ nhàng cho chân trái vào trong ống quần, không làm đau mắt cá chân Lâm Vô Ý, Thẩm Tiếu Vi dùng động tác thông thạo lại xỏ chân cậu vào ống quần phải. Khi ống quần kéo đến chỗ đầu gối, Thẩm Tiếu Vi lại làm giống như vừa rồi, cúi người để Lâm Vô Ý ôm cổ anh, rồi mới thẳng lưng, nhanh chóng kéo quần lên.
Sau khi đã điều chỉnh tốt, Thẩm Tiếu Vi cúi người, để Lâm Vô Ý ngồi trở lại. Chỉnh lại ống quần, thắt dây lưng cho Lâm Vô Ý, tay Thẩm Tiếu Vi đặt vào dưới nách Lâm Vô Ý, tay còn lại ôm hai chân cậu.
“Ethan, ông chú nhỏ muốn xuống lầu, con muốn đi không?”
“Muốn!”
Ethan đứng lên, dắt tay em trai.
Giang Y Viện áp chế nỗi lòng không được bình tĩnh, nói: “Mẹ dẫn chúng nó xuống dưới.”
“Vâng.”
Giang Y Viện mở cửa phòng, Thẩm Tiếu Vi bế Lâm Vô Ý ra ngoài trước.
Ra khỏi phòng, Thẩm Tiếu Vi bất mãn nói: “Cậu vốn đã gầy rồi, hiện giờ lại nhẹ không được mấy cân.”
Lâm Vô Ý dựa đầu vào cổ Tiếu Vi, cười tủm tỉm nói: “Nếu tôi quá nặng cậu sẽ không bế tôi được.”
“… Cháu thà rằng không bế cậu được cũng không muốn cậu gầy thế này.”
“Vậy cậu không bế tôi được, bây giờ tôi không thể xuống lầu.”
“… Được rồi. Bất quá sau này cậu phải nặng thêm hai mươi cân nữa.”
“Ha ha, tôi sẽ cố gắng ăn nhiều.”
Nghe con trai và Thẩm Tiếu Vi nói nói cười cười biến mất ở chỗ ngoặt, Giang Y Viện cắn môi. Một bàn tay nhỏ kéo tay bà, Giang Y Viện hoàn hồn, cúi đầu nhìn.
“Bà dì cố, chúng ta đi xuống đi.”
“Được.”
Mỗi một tay Giang Y Viện dắt tay Ryan và Andrew, thấy Ethan mang bộ dáng vội vàng muốn xuống lầu, bà lại nghĩ đến chuyện vừa rồi con trai nói cho mình, suy nghĩ của bà lại chìm vào trong hồi ức nào đó.
Khi Giang Y Viện vào phòng khách dưới lầu một, Lâm Vô Ý đã ngồi xong trên sofa, trên đùi có một cái chăn. Nhìn trái nhìn phải, Lâm Vô Ý tò mò hỏi: “Mấy người Bieber đâu? Không ở nhà sao?”
Dư Hoa Sinh trả lời: “Buổi sáng sau khi Channing tiên sinh và Jones tiên sinh dậy đã đi ra ngoài, Aton tiên sinh đưa Assal ra ngoài, không nói đi đâu, chỉ nói tối sẽ về ăn cơm.”
“À.”
Lâm Vô Ý ngủ đến tận trưa mới dậy vẫn còn đang buồn bực sao lúc cậu thay thuốc không thấy bạn bè xuất hiện, hóa ra đã đi ra ngoài. Cả đám người Oliver đều đã về rồi, trước giờ Lâm Vô Ý thay thuốc cũng đã gần đến trưa, như vậy sau khi thay thuốc xong cậu còn có thể yên tâm ngủ một giấc.
Thẩm Tiếu Vi đã trở lại, trên tay là một cái bát, đến ngồi cạnh Lâm Vô Ý: “Cậu nhỏ, ăn canh.”
“Được.”
Vẫn uống thuốc giảm đau, cho nên khẩu vị của Lâm Vô Ý không bị đau đớn làm ảnh hưởng. Thẩm Tiếu Vi không đưa bát cho Giang Y Viện, mà là múc một thìa canh, sau khi thổi xong liền đút cho Lâm Vô Ý.
Hai ngày nay đồ ăn của Lâm Vô Ý đều được làm riêng, đặc biệt là những món bổ máu và bổ sung dinh dưỡng. Trong canh có a giao, táo đỏ và đậu đỏ, Lâm Vô Ý ăn được hai thìa đã không muốn ăn nữa, đây là cho con gái uống mà. Nhưng cậu cũng biết lần này mình mất máu hơi nhiều, hơn nữa người trong nhà cũng không cho phép cậu không ăn. Khó khăn lắm mới ăn hết một bát, Lâm Vô Ý súc miệng ngay, ngọt quá.
Lau mồ hôi trên trán Lâm Vô Ý, Thẩm Tiếu Vi để người hầu mang bát đi, bưng cốc trà táo đỏ cho cậu. Lâm Vô Ý bất đắc dĩ nhận cái cốc, ai bảo cậu phải bổ máu chứ.
Điện thoại của Thẩm Tiếu Vi vang lên, vừa thấy cuộc gọi, là về công việc, anh đứng dậy ra khỏi phòng khách nghe điện thoại. Lâm Vô Ý nhìn anh đi, lập tức đưa cái cốc cho mẹ: “Mẹ, để lên bàn giúp con đi, lát nữa con uống.”
Dường như Giang Y Viện đang suy nghĩ gì đó, giật mình sửng sốt một giây, bà nói: “Đây là trà bổ máu, uống đi, lần này con mất nhiều máu như vậy, ít nhất phải cần một năm mới bồi bổ đủ.”
Quên đi, mẹ đã nói vậy rồi, cậu sẽ nghe lời. Lâm Vô Ý lại đưa cốc lên miệng, há miệng uống tiếp.
Bên ngoài có tiếng động cơ ô tô, Lâm Vô Ý nhìn ra ngoài cửa, ai về vậy? Không đợi bao lâu, một người đẩy cửa biệt thự ra, Lâm Vô Ý lập tức nở nụ cười: “Vu Chu.”
Lâm Vu Chu xách một hộp bánh ngọt đi nhanh tới. Đặt hộp lên bàn, anh cúi người hôn lên mặt Lâm Vô Ý một cái, rồi mới hỏi: “Sao không ở trong phòng?”
“Muốn xuống lầu hít thở không khí, Tiếu Vi bế tôi xuống đó.”
Tháo kính râm xuống, Lâm Vu Chu nói: “Tôi mua bánh ngọt dâu tây cho cậu, tôi lên lầu thay quần áo trước.”
“Được.”
Lên tiếng chào hỏi Giang Y Viện xong, Lâm Vu Chu vừa trở về nhanh chóng lên lầu. Lâm Vô Ý lập tức vẫy tay với cháu trai nhỏ: “Ethan, mau xem bánh ngọt chú ba mua.”
Có người hầu đến cởi dây buộc trên hộp bánh ngọt, ba bạn nhỏ cũng không chơi đồ chơi nữa, muốn ăn bánh ngọt.
Hộp bánh ngọt vừa được mở ra, Lâm Vô Ý kêu “Oa oa” một tiếng. Quả nhiên là bánh ngọt dâu tây cậu thích nhất, bên trên còn có quả dâu tây tươi ngon nữa. Ryan và Andrew vội vàng vươn tay muốn cầm, bị anh trai ngăn cản đúng lúc.
“Đi rửa tay đã.”
Ethan rất tự giác đưa em trai đi rửa tay. Hiện giờ Ryan và Andrew rất nghe lời anh trai, đôi chân nhỏ ngoan ngoãn đi theo sau anh trai để rửa tay, đương nhiên, có bảo mẫu đi cùng.
Người hầu mở hộp bánh ngọt, bày ra bàn. Lâm Vô Ý không thể tự mình ăn, Giang Y Viện ngồi cạnh con trai, cầm một cái đĩa, xiên một quả dâu tây cho con trai.
“Ngọt quá. Mẹ, mẹ ăn đi, ăn ngon lắm.”
“Lát nữa mẹ ăn.”
Sau khi con trai ăn xong, Giang Y Viện đút một miếng bánh ngọt có bơ cho con trai, Lâm Vô Ý thỏa mãn nheo mắt lại, ăn ngon quá.
“Mẹ, mẹ ăn đi, con ăn từ từ.”
Ethan rửa tay xong đã trở lại, tự chọn một miếng bánh ngọt, đi đến trước mặt ông chú nhỏ, sau đó đút một miếng đến miệng ông chú nhỏ: “Ông chú nhỏ ăn.”
“Bảo bối Ethan thật ngoan.”
Lâm Vô Ý cao hứng ăn, cực kỳ hạnh phúc.
“Ông tú (chú) ông tú (chú).”
Ryan và Andrew học theo, cũng muốn đút cho ông chú nhỏ ăn.
“Các bảo bối thật ngoan, ông chú nhỏ cảm động quá.”
Lâm Vô Ý ngậm chút bơ trên dĩa ăn của hai cậu bé, hai mắt cong tít. Hai tiểu tử này vẫn chưa biết dùng dĩa ăn, có thể xiên được chút bơ này đã là rất giỏi rồi.
Giang Y Viện mỉm cười nhìn hành động giữa con trai và đám trẻ con, đặt đĩa bánh ngọt của con trai xuống, dịch trở về chỗ ngồi vừa rồi của bà. Lâm Vu Chu thay quần áo xong đã xuống lầu, Lâm Vô Ý lập tức nói: “Vu Chu, mau tới ăn bánh ngọt, hương vị rất ngon. Cám ơn nha.”
“Cậu thích là được rồi.”
Lâm Vu Chu đi đến ngồi cạnh Lâm Vô Ý, hỏi: “Miếng nào là của cậu?”
“Miếng kia.” Lâm Vô Ý chỉ.
Lâm Vu Chu cầm cái dĩa của Lâm Vô Ý khoét một miếng bánh ngọt nhỏ, gật đầu: “Đúng là không tồi. Tôi không thích đồ ngọt, một miếng là đủ rồi.”
“Bánh ngọt ngon như thế mà chỉ ăn một miếng thì tiếc lắm.”
“Đủ rồi.”
Cầm đĩa của Lâm Vô Ý, Lâm Vu Chu đút cho cậu ăn.
“Muốn ăn dâu tây.”
Lâm Vu Chu xiên một quả dâu tây trên miếng bánh ngọt.
Thẩm Tiếu Vi đã trở lại, kinh ngạc: “Anh họ Vu Chu, anh về sớm vậy? Em tưởng anh bận đến nỗi không có thời gian về nhà chứ.”
“Vốn phải ở công ty xem mấy đĩa phim, nhưng có người tiếp nhận công việc của anh, anh liền về trước, thuận tiện mua bánh ngọt cho Vô Ý. Muốn ăn một cái không?”
“Không đâu, em không thích bánh ngọt.”
“Ăn rất ngon mà.”
Lâm Vô Ý không thể hiểu nổi tại sao lại có người không thích ăn bánh ngọt dâu tây ngon như vậy chứ. Thẩm Tiếu Vi lấy cái dĩa trong tay Lâm Vu Chu, cũng khoét một miếng bánh ngọt nhỏ nếm thử giống Lâm Vu Chu vừa nãy, rồi mới trả lại dĩa cho Lâm Vu Chu.
“Hương vị không tồi, bất quá cháu vẫn thích ăn điểm tâm cậu làm hơn.”
“Con cũng thích ăn điểm tâm ông chú nhỏ làm nhất.” Ethan ngồi một bên phụ họa.
Lâm Vô Ý cực kỳ cao hứng: “Chờ vết thương của tôi khỏi rồi sẽ làm cho mọi người ăn.”
“Được.” Ethan, Vu Chu và Tiếu Vi, ba tiếng.
Từ đầu đến cuối, Giang Y Viện luôn ngồi đó im lặng nhìn. Bà có thể nhìn được rõ ràng con trai mình tín nhiệm và ỷ lại vào Lâm Vu Chu và Thẩm Tiếu Vi, Lâm Vu Chu và Thẩm Tiếu Vi cũng chăm sóc và yêu thương con trai xuất phát từ nội tâm. Nhưng không biết có phải do bà nghĩ nhiều không, sao bà lại có cảm giác giữa con trai và hai người này thân mật quá vậy? Nhớ lại điều gì, ánh mắt Giang Y Viện trở nên sâu xa.
Lâm Vô Ý rất thích ăn những thứ có vị dâu tây, nhất là bánh ngọt và kem. Bất quá vì để tránh cho cậu không ăn cơm tối được, Lâm Vu Chu chỉ cho phép cậu ăn một miếng, còn lại để sau bữa cơm mới ăn.
Trước giờ cơm tối, Lâm Vu Chi và Lâm Vu Hồng đã trở về. Lâm Vô Ý bị thương, tuy rằng công việc khá bận rộn, nhưng họ thà rằng buổi tối tăng ca ở thư phòng cũng muốn về ăn cơm cùng cậu. Khi hai người trở về liền thấy Lâm Vô Ý ngồi ở phòng khách, sắc mặt vẫn không tốt như trước, còn rất tái nhợt, bất quá tinh thần coi như không tồi. Hai người theo thói quen ôm Lâm Vô Ý một cái trước, thuận tiện hôn hai má, rồi mới lên lầu thay quần áo.
Hai người về chưa được bao lâu, Bieber và Thẩm Như Vi, Hanna và Lâm Vu Huệ, Crowe và Assal đều đã trở lại. Lần trước Assal đến Hongkong vẫn luôn dưỡng thương ở chỗ Lâm Vô Ý, lần này Crowe muốn nhân cơ hội đưa Assal đi chơi ở Hongkong một chút.
Tất cả mọi người đều đã về, Lâm Vô Ý lập tức tiến cử bánh ngọt dâu tây của cậu. Mấy vị người nước ngoài Bieber, Hanna, Crowe và Assal là người ủng hộ đồ ngọt tuyệt đối. Bieber và Hanna cắt một miếng bánh ngọt cho Như Vi và Vu Huệ trước, rồi mới lấy cho mình. Lâm Vô Ý cũng nhân cơ hội này mà ăn thêm một miếng. Ở lâu cùng một chỗ với các bạn, cậu cũng trở nên rất thích ăn đồ ngọt.
Lâm Vu Chi và Lâm Vu Hồng không thích đồ ngọt, Lâm Vô Ý đút cho họ một miếng, hai người chỉ lắc đầu tỏ vẻ không ăn. Mà sau khi biết được lúc chiều Lâm Vô Ý đã ăn một miếng bánh ngọt lớn, Lâm Vu Hồng liền tịch thu miếng bánh cậu đang ăn, yêu cầu cậu ăn cơm xong mới được ăn. Lâm Vô Y rất buồn bực, cậu muốn ăn mà.
“Vu Hồng, tôi bị thương, có thể được ăn hamburger khoai tây chiên không?”
“Cậu nói thử xem.”
Giọng nói Lâm Vu Hồng trầm thấp hẳn đi, Lâm Vô Ý ai oán: “Vậy sau khi tôi khỏi thì sao?”
“Đó là đồ ăn vớ vẩn.”
“Đồ ăn vớ vẩn mới ngon.” Bốn giọng nói.
Lâm Vu Chi, Lâm Vu Hồng, Lâm Vu Chu và Thẩm Tiếu Vi đều cho Bieber, Hanna và Crowe một ánh mắt xem thường, cái đó có gì mà ngon. Thảo nào Lâm Vô Ý thích ăn mấy thứ đồ không khỏe mạnh đó, tuyệt đối là bị mấy người này làm hại, sau này phải nghiêm khắc cấm Lâm Vô Ý ở một mình cùng họ!
“Cậu nhỏ, lần này người dự thi nhiều lắm đó.”
Đột nhiên Thẩm Như Vi nói một câu như vậy, Lâm Vô Ý sửng sốt: “Dự thi cái gì?”
Thẩm Như Vi hưng phấn giải thích: “Không phải cậu nhỏ đang chọn đạo diễn và diễn viên thích hợp cho kịch bản mới sao? Những người muốn tham gia bộ phim này phải tự quay một đoạn phim ngắn dựa vào lời thoại cậu nhỏ cung cấp đó.”
“À, cậu nhớ ra rồi.”
“Đó, người dự thi nhiều lắm. Cháu cũng bị dọa luôn. Công ty của anh họ Vu Chu bị phóng viên vây kín. Hôm nay cháu và Channing tiên sinh đến tham quan công ty của anh họ Vu Chu, nhìn thấy mấy cái thùng lớn đựng đĩa phim, rất dọa người. Anh họ nói đã sàng lọc một phần rồi đó.”
Lâm Vu Chu nói với Lâm Vô Ý: “Nếu không phải cậu yêu cầu đạo diễn và diễn viên phải là người Hongkong bản địa, số băng đĩa gửi tới rất có thể sẽ nhấn chìm cả công ty.”
Lâm Vô Ý cười hỏi: “Có thấy cái nào thích hợp không?”
“Vẫn đang chọn. Tôi sẽ lấy những cái được chọn ra sau cùng cho cậu xem. Có những người quay quả thực vô cùng thê thảm, ngay cả tôi cũng không chịu nổi.”
“Tôi sẽ giúp.” Bieber nói chen vào. “Tôi biết cảm giác cậu muốn là gì, trước khi về tôi sẽ giúp cậu lọc ra một phần.”
Thẩm Như Vi kích động nói: “Cậu nhỏ, chiều nay Channing tiên sinh có giúp ở công ty của anh họ Vu Chu đó. Channing tiên sinh rất lợi hại, chỉ liếc mắt một cái là biết người nào được thông qua, người nào bị loại.”
Lâm Vô Ý kinh ngạc: “Chiều nay cháu ở cùng Bieber?”
“Uhm. Chiều nay cháu đưa Channing tiên sinh đi tham quan trường học, rồi mới đưa Channing tiên sinh đến công ty của anh họ Vu Chu.”
“Cậu bị thương, tôi muốn ở lại giúp cậu.” Bieber nhìn Lâm Vô Ý đầy “thâm tình”, dưới đáy mắt là sự vội vàng.
Lâm Vô Ý tiếp nhận được “sóng điện” từ Bieber liền khụ khụ hai tiếng, gật đầu: “Được đó, tôi đang phát sầu không biết kịch bản của tôi phải làm thế nào, rất cần sự hỗ trợ từ cậu. Như Vi, cậu nhỏ giao Bieber cho cháu, trong khoảng thời gian này phiền cháu làm hướng dẫn viên du lịch cho Bieber. Cậu ấy không biết tiếng Trung, cháu phải kiêm chức phiên dịch nữa.”
“Không thành vấn đề!” Thẩm Như Vi gào thét trong lòng, đây chính là đạo diễn nổi danh quốc tế đó!
“Cám ơn Như Vi.”
“Không cám ơn không cám ơn.”
Thẩm Tiếu Vi nhìn vào hai mắt Bieber, lại nhìn sang hai mắt Lâm Vô Ý, có phải anh để sót chuyện gì không? “À, Vu Huệ tiểu thư, cuối năm tôi muốn mở triển lãm tranh ở Hongkong, nhưng gần đây tôi gặp chút khó khăn, tôi muốn tìm một ít tư liệu sống ở Hongkong để kích thích linh cảm của tôi, không biết em có thời gian không…”
Hanna không cam lòng chịu thua kém mà đưa ra lời mời. Lâm Vu Huệ lập tức hỏi: “Hanna tiên sinh muốn tìm tư liệu sống về cái gì?”
“Ừm, không giới hạn, em cũng biết cái gì tôi cũng vẽ, nhưng linh cảm rất quan trọng. Tôi nghĩ, mở triển lãm tranh ở Hongkong, có lẽ nên tìm những đề tài liên quan đến Hongkong, nhưng tôi không quen thuộc với Hongkong, Dean lại…”
“Tôi không muốn ra ngoài cùng cậu, tôi muốn làm Dean của trấn nhỏ Hongkong, hơn nữa tôi bị thương, hành động bất tiện.” Lâm Vô Ý phản ứng rất nhanh mà cự tuyệt. Cậu nhìn ra, nhất định Hanna đã coi trọng Vu Huệ!
Lâm Vu Huệ bị phản ứng của chú nhỏ chọc cho bật cười, ngẫm nghĩ rồi nói: “Sáng mai em phải đến công ty. Buổi trưa chúng ta ăn cơm bên ngoài, buổi chiều em sẽ đưa anh đi dạo khắp nơi được không?”
“Được được. Chỉ là tôi muốn mời bữa cơm trưa mai. Tôi cảm thấy công viên hôm nay em đưa tôi đi không hề tồi.”
“Vậy ngày mai em lại đưa anh đi.”
“Rất cám ơn.”
Crowe bất đắc dĩ lắc đầu trong lòng, hai tên này thực sự là đến tán gái mà. Lâm Vu Chi, Lâm Vu Hồng, Lâm Vu Chu và Thẩm Tiếu Vi dùng ánh mắt thâm trầm nhìn hai tên rõ ràng lấy việc công làm việc tư kia, cân nhắc xem có cần nhắc nhở hai cô con gái còn chưa phát hiện “nguy hiểm” hay không.
So sánh với bốn người đang do dự, Lâm Vô Ý lại cao hứng trăm phần trăm. Các bạn cậu tuyệt đối là những người đàn ông tốt để phó thác. Vừa nghĩ tới Bieber và Hanna rất có thể sẽ trở thành con rể nhà mình, Lâm Vô Ý liền kích động không thôi. À, sau này Bieber và Hanna còn phải gọi cậu là cậu nhỏ và chú nhỏ nữa, ha ha.
Ăn cơm xong với những tâm tư khác nhau, Lâm Vu Chu bế Lâm Vô Ý lên lầu. Lâm Vô Ý rời đi, Lâm Vu Chi, Lâm Vu Hồng và Thẩm Tiếu Vi cũng rời đi luôn. Giang Y Viện đã trầm mặc từ trưa đến giờ, nhìn bốn người rời đi cùng con trai, ngẫm nghĩ, bà cũng đứng dậy lên lầu.
Đi đến cửa phòng của con trai, Giang Y Viện gõ cửa.
“Bà dì Giang.” Người mở cửa là Lâm Vu Chi.
“Tôi có chuyện quên nói cùng Vô Ý.” Giang Y Viện nhìn vào trong phòng, trên giường, Lâm Vu Hồng và Lâm Vu Chu đang thay quần ngủ cho Lâm Vô Ý, tim Giang Y Viện đập nhanh hơn mấy nhịp.
Lâm Vu Chi tránh sang một bên, Lâm Vu Hồng và Lâm Vu Chu đã thay quần ngủ cho Lâm Vô Ý xong, rồi mới bế cậu ngồi ở giữa giường lớn, lại đắp chăn cho cậu, tiếp đó bốn người rời đi.
Lâm Vô Ý vỗ vỗ bên cạnh, để mẹ đến đây ngồi. Sau khi mẹ ngồi xuống, cậu nhẹ nhàng giữ tay mẹ: “Mẹ, có phải mẹ muốn nói chuyện về thân thể con không?”
Giang Y Viện cũng cầm tay con trai, nở nụ cười: “Mẹ tưởng con không phát hiện.”
Trong mắt Lâm Vô Ý hiện lên vẻ ôn nhu, nói: “Họ đã biết vấn đề của thân thể con rồi.”
Nụ cười trên mặt Giang Y Viện biến mất, ngạc nhiên: “Con nói cho họ biết?” Con trai bà không thể nào nói cho người khác biết!
Lâm Vô Ý hơi há miệng, hồi lâu sau, cậu gật đầu: “Mẹ, con… thích họ.”
“Vô Ý?”
“Mẹ, con biết, tình yêu là gì, là họ, đã cho con biết.”
“…” Giang Y Viện hết mở miệng lại khép miệng, trong đầu trống rỗng, bên tai là lời nói của một người từng nói với bà. Bà vẫn cho rằng… cái đó, đều là lừa người ta, không ngờ… không ngờ rằng…
“Mẹ, đừng để con rời khỏi họ được không? Con, không muốn rời khỏi họ.”
Giang Y Viện hoàn toàn không thể phản ứng, trong tai bà vang lên từng tiếng ong ong. Theo bản năng, quỳ gối trên giường, nhẹ nhàng ôm lấy con trai, trong đầu Giang Y Viện chỉ có một giọng nói ____ Chính Huy… tôi nên làm gì đây?
__Hết chương 116__
Lâm Vô Ý đắc ý nói: “Con là người gặp người thích mà.” Tiếp đó, cậu đến gần trước mặt mẹ, nói nhỏ: “Ethan nói con là mummy của bé.”
Giang Y Viện mở to hai mắt, lập tức bà nghe thấy con trai hỏi: “Ethan, có phải con yêu ông chú nhỏ nhất không?”
Ethan ngẩng đầu, không hề chần chừ nói to: “Vâng! Con yêu ông chú nhỏ nhất!”
“A, bảo bối thật ngoan, đến đây, ông chú nhỏ thơm một cái!”
Ethan lập tức đứng dậy trèo lên giường.
‘Chụt!’ hai tiếng, ông cháu hai người hôn mặt nhau một cái.
“Đi chơi đi.”
Ethan hớn hở xuống giường, trở lại tiếp tục chơi đồ chơi cùng các em trai. Lâm Vô Ý nhìn mẹ, cười hạnh phúc: “Bây giờ con là người được hoan nghênh nhất trong nhà đó.”
Giang Y Viện sờ khuôn mặt có một miếng băng gạc của con trai, cũng cười: “Mẹ và ba con có thể hoàn toàn yên tâm rồi.”
“Uhm. Mẹ, mẹ cứ yên tâm đi, con chỉ ở Hongkong, đâu cũng không đi.” Nhìn mẹ, đương nhiên lại nhớ đến ba, Lâm Vô Ý cọ mặt vào tay mẹ, tưởng tượng lúc này ba ở bên cạnh mình.
Có người gõ cửa, sau đó cửa mở ra. Ba cậu bé ngồi trên thảm nhìn lên, Ethan gọi to: “Cậu họ.”
Lâm Vô Ý kinh ngạc nhìn đối phương, hỏi: “Sao về sớm vậy?”
“Công ty có ba cháu ở đó, tạm thời cháu không có việc gì.” Thẩm Tiếu Vi đi đến bên giường, chào Giang Y Viện: “Bà dì Giang.”
Tối hôm kia đã nói với Vu Chi, tối qua Lâm Vô Ý lại nói chuyện về Quách gia với Vu Hồng. Lâm Vu Hồng cũng giống Lâm Vu Chi, không muốn buông tha cho Quách gia và Quách Bội Bội, bất quá cuối cùng cũng vẫn đồng ý trong những nụ hôn của Lâm Vô Ý. Đối với Quách gia, Lâm Vu Hồng không hề can thiệp, giao cho Lâm Vu Chi xử lý. Chuyện bên ngoài, Lâm Vô Ý hoàn toàn không biết gì cả, cũng chả có ai nói cho cậu biết. Cậu cũng không biết sáng hôm qua Lâm Vu Chi đã đến Quách gia một chuyến. Cụ thể là nói chuyện gì thì bên ngoài không thể biết được, chỉ biết sau khi Lâm Vu Chi rời đi, Quách Bội Bội bị đuổi khỏi Quách gia đêm hôm đó đã lên máy bay đi Hà Lan, còn bắt đầu từ hôm qua đến hôm nay, Quách Minh Ngải chưa từng lộ mặt.
“Cậu nhỏ, muốn xuống lầu không?”
Từ lúc bị thương đến giờ, Lâm Vô Ý chưa từng ra khỏi gian phòng này. Vừa nghe thấy Tiếu Vi hỏi vậy, cậu lập tức nói: “Tôi muốn xuống lầu hít thở không khí, cứ nằm trên giường đầu không thoải mái.”
“Vậy cháu bế cậu xuống lầu, thuận tiện để người hầu thay khăn trải giường và vỏ chăn.”
“Được.”
Hai ngày nay Lâm Vô Ý chảy không ít mồ hôi, chính cậu nằm cũng không thoải mái.
Thẩm Tiếu Vi lấy một chiếc quần dài của Lâm Vô Ý từ trong tủ ra, Giang Y Viện ở một bên muốn nói lại thôi. Đang định nói để bà thay quần cho con trai, ở bên kia Thẩm Tiếu Vi đã xốc chăn lên. Lâm Vô Ý đang mặc một chiếc áo chữ T rộng thùng thình, đây là kiểu dáng áo ngủ nhất quán của cậu, bên dưới là một chiếc quần đùi cũng rất rộng. Quần đùi này không phải của cậu, mà là của Thẩm Tiếu Vi. Quần ngủ của cậu rất ngắn, bốn người đàn ông lại không cho phép cậu mặc nó trước mặt người khác. Ngày nào Đường Sơn cũng đến thay thuốc, Bieber, Hanna vẫn còn chưa đi, bốn người rất sợ Lâm Vô Ý lộ ra hai chân trần.
Đương nhiên, không phải bốn người không có đủ tiền để mua quần ngủ thích hợp cho Lâm Vô Ý, nhưng nhìn Lâm Vô Ý mặc quần ngủ của mình, bốn người ai cũng không định mua quần ngủ cho Lâm Vô Ý. Tối qua vốn dĩ Lâm Vô Ý đã thay quần ngủ của Vu Chu, nhưng sau lại bị Tiếu Vi yêu cầu thay quần ngủ của anh. Dù sao chờ đến lúc vết thương của Lâm Vô Ý khỏi xong cậu cũng không cần mặc quần ngủ làm gì.
Giang Y Viện không biết quần ngủ mà con trai đang mặc là của Thẩm Tiếu Vi, bà rất kinh ngạc khi con trai lại để Thẩm Tiếu Vi xốc chăn lên đầy tự nhiên như vậy. Sau đó, bà thấy được một cảnh khiến bà phải giật mình.
Thẩm Tiếu Vi quỳ chân trái lên giường, cúi người, Lâm Vô Ý nâng hai tay lên ôm cổ anh, tiếp đó Thẩm Tiếu Vi hơi thẳng lưng, nhân lúc bên dưới Lâm Vô Ý nhấc lên, hai tay liền kéo quần ngủ của cậu xuống. Lâm Vô Ý buông tay trái, vẻ mặt tự nhiên nhìn Thẩm Tiếu Vi cởi quần ngủ ra khỏi hai chân cậu.
Nhẹ nhàng sờ lên băng gạc trên đùi và đầu gối tím bầm của Lâm Vô Ý, sắc mặt Thẩm Tiếu Vi lại âm trầm. Ngón tay Lâm Vô Ý sờ mặt Tiếu Vi: “Không còn đau đâu.”
“Sao có thể không đau nhanh như vậy.”
Không kìm lòng được, cũng có thể nói do đã thành thói quen, hôn lên đầu gối Lâm Vô Ý một cái, Thẩm Tiếu Vi mới mặc quần cho Lâm Vô Ý. Trước tiên nhẹ nhàng cho chân trái vào trong ống quần, không làm đau mắt cá chân Lâm Vô Ý, Thẩm Tiếu Vi dùng động tác thông thạo lại xỏ chân cậu vào ống quần phải. Khi ống quần kéo đến chỗ đầu gối, Thẩm Tiếu Vi lại làm giống như vừa rồi, cúi người để Lâm Vô Ý ôm cổ anh, rồi mới thẳng lưng, nhanh chóng kéo quần lên.
Sau khi đã điều chỉnh tốt, Thẩm Tiếu Vi cúi người, để Lâm Vô Ý ngồi trở lại. Chỉnh lại ống quần, thắt dây lưng cho Lâm Vô Ý, tay Thẩm Tiếu Vi đặt vào dưới nách Lâm Vô Ý, tay còn lại ôm hai chân cậu.
“Ethan, ông chú nhỏ muốn xuống lầu, con muốn đi không?”
“Muốn!”
Ethan đứng lên, dắt tay em trai.
Giang Y Viện áp chế nỗi lòng không được bình tĩnh, nói: “Mẹ dẫn chúng nó xuống dưới.”
“Vâng.”
Giang Y Viện mở cửa phòng, Thẩm Tiếu Vi bế Lâm Vô Ý ra ngoài trước.
Ra khỏi phòng, Thẩm Tiếu Vi bất mãn nói: “Cậu vốn đã gầy rồi, hiện giờ lại nhẹ không được mấy cân.”
Lâm Vô Ý dựa đầu vào cổ Tiếu Vi, cười tủm tỉm nói: “Nếu tôi quá nặng cậu sẽ không bế tôi được.”
“… Cháu thà rằng không bế cậu được cũng không muốn cậu gầy thế này.”
“Vậy cậu không bế tôi được, bây giờ tôi không thể xuống lầu.”
“… Được rồi. Bất quá sau này cậu phải nặng thêm hai mươi cân nữa.”
“Ha ha, tôi sẽ cố gắng ăn nhiều.”
Nghe con trai và Thẩm Tiếu Vi nói nói cười cười biến mất ở chỗ ngoặt, Giang Y Viện cắn môi. Một bàn tay nhỏ kéo tay bà, Giang Y Viện hoàn hồn, cúi đầu nhìn.
“Bà dì cố, chúng ta đi xuống đi.”
“Được.”
Mỗi một tay Giang Y Viện dắt tay Ryan và Andrew, thấy Ethan mang bộ dáng vội vàng muốn xuống lầu, bà lại nghĩ đến chuyện vừa rồi con trai nói cho mình, suy nghĩ của bà lại chìm vào trong hồi ức nào đó.
Khi Giang Y Viện vào phòng khách dưới lầu một, Lâm Vô Ý đã ngồi xong trên sofa, trên đùi có một cái chăn. Nhìn trái nhìn phải, Lâm Vô Ý tò mò hỏi: “Mấy người Bieber đâu? Không ở nhà sao?”
Dư Hoa Sinh trả lời: “Buổi sáng sau khi Channing tiên sinh và Jones tiên sinh dậy đã đi ra ngoài, Aton tiên sinh đưa Assal ra ngoài, không nói đi đâu, chỉ nói tối sẽ về ăn cơm.”
“À.”
Lâm Vô Ý ngủ đến tận trưa mới dậy vẫn còn đang buồn bực sao lúc cậu thay thuốc không thấy bạn bè xuất hiện, hóa ra đã đi ra ngoài. Cả đám người Oliver đều đã về rồi, trước giờ Lâm Vô Ý thay thuốc cũng đã gần đến trưa, như vậy sau khi thay thuốc xong cậu còn có thể yên tâm ngủ một giấc.
Thẩm Tiếu Vi đã trở lại, trên tay là một cái bát, đến ngồi cạnh Lâm Vô Ý: “Cậu nhỏ, ăn canh.”
“Được.”
Vẫn uống thuốc giảm đau, cho nên khẩu vị của Lâm Vô Ý không bị đau đớn làm ảnh hưởng. Thẩm Tiếu Vi không đưa bát cho Giang Y Viện, mà là múc một thìa canh, sau khi thổi xong liền đút cho Lâm Vô Ý.
Hai ngày nay đồ ăn của Lâm Vô Ý đều được làm riêng, đặc biệt là những món bổ máu và bổ sung dinh dưỡng. Trong canh có a giao, táo đỏ và đậu đỏ, Lâm Vô Ý ăn được hai thìa đã không muốn ăn nữa, đây là cho con gái uống mà. Nhưng cậu cũng biết lần này mình mất máu hơi nhiều, hơn nữa người trong nhà cũng không cho phép cậu không ăn. Khó khăn lắm mới ăn hết một bát, Lâm Vô Ý súc miệng ngay, ngọt quá.
Lau mồ hôi trên trán Lâm Vô Ý, Thẩm Tiếu Vi để người hầu mang bát đi, bưng cốc trà táo đỏ cho cậu. Lâm Vô Ý bất đắc dĩ nhận cái cốc, ai bảo cậu phải bổ máu chứ.
Điện thoại của Thẩm Tiếu Vi vang lên, vừa thấy cuộc gọi, là về công việc, anh đứng dậy ra khỏi phòng khách nghe điện thoại. Lâm Vô Ý nhìn anh đi, lập tức đưa cái cốc cho mẹ: “Mẹ, để lên bàn giúp con đi, lát nữa con uống.”
Dường như Giang Y Viện đang suy nghĩ gì đó, giật mình sửng sốt một giây, bà nói: “Đây là trà bổ máu, uống đi, lần này con mất nhiều máu như vậy, ít nhất phải cần một năm mới bồi bổ đủ.”
Quên đi, mẹ đã nói vậy rồi, cậu sẽ nghe lời. Lâm Vô Ý lại đưa cốc lên miệng, há miệng uống tiếp.
Bên ngoài có tiếng động cơ ô tô, Lâm Vô Ý nhìn ra ngoài cửa, ai về vậy? Không đợi bao lâu, một người đẩy cửa biệt thự ra, Lâm Vô Ý lập tức nở nụ cười: “Vu Chu.”
Lâm Vu Chu xách một hộp bánh ngọt đi nhanh tới. Đặt hộp lên bàn, anh cúi người hôn lên mặt Lâm Vô Ý một cái, rồi mới hỏi: “Sao không ở trong phòng?”
“Muốn xuống lầu hít thở không khí, Tiếu Vi bế tôi xuống đó.”
Tháo kính râm xuống, Lâm Vu Chu nói: “Tôi mua bánh ngọt dâu tây cho cậu, tôi lên lầu thay quần áo trước.”
“Được.”
Lên tiếng chào hỏi Giang Y Viện xong, Lâm Vu Chu vừa trở về nhanh chóng lên lầu. Lâm Vô Ý lập tức vẫy tay với cháu trai nhỏ: “Ethan, mau xem bánh ngọt chú ba mua.”
Có người hầu đến cởi dây buộc trên hộp bánh ngọt, ba bạn nhỏ cũng không chơi đồ chơi nữa, muốn ăn bánh ngọt.
Hộp bánh ngọt vừa được mở ra, Lâm Vô Ý kêu “Oa oa” một tiếng. Quả nhiên là bánh ngọt dâu tây cậu thích nhất, bên trên còn có quả dâu tây tươi ngon nữa. Ryan và Andrew vội vàng vươn tay muốn cầm, bị anh trai ngăn cản đúng lúc.
“Đi rửa tay đã.”
Ethan rất tự giác đưa em trai đi rửa tay. Hiện giờ Ryan và Andrew rất nghe lời anh trai, đôi chân nhỏ ngoan ngoãn đi theo sau anh trai để rửa tay, đương nhiên, có bảo mẫu đi cùng.
Người hầu mở hộp bánh ngọt, bày ra bàn. Lâm Vô Ý không thể tự mình ăn, Giang Y Viện ngồi cạnh con trai, cầm một cái đĩa, xiên một quả dâu tây cho con trai.
“Ngọt quá. Mẹ, mẹ ăn đi, ăn ngon lắm.”
“Lát nữa mẹ ăn.”
Sau khi con trai ăn xong, Giang Y Viện đút một miếng bánh ngọt có bơ cho con trai, Lâm Vô Ý thỏa mãn nheo mắt lại, ăn ngon quá.
“Mẹ, mẹ ăn đi, con ăn từ từ.”
Ethan rửa tay xong đã trở lại, tự chọn một miếng bánh ngọt, đi đến trước mặt ông chú nhỏ, sau đó đút một miếng đến miệng ông chú nhỏ: “Ông chú nhỏ ăn.”
“Bảo bối Ethan thật ngoan.”
Lâm Vô Ý cao hứng ăn, cực kỳ hạnh phúc.
“Ông tú (chú) ông tú (chú).”
Ryan và Andrew học theo, cũng muốn đút cho ông chú nhỏ ăn.
“Các bảo bối thật ngoan, ông chú nhỏ cảm động quá.”
Lâm Vô Ý ngậm chút bơ trên dĩa ăn của hai cậu bé, hai mắt cong tít. Hai tiểu tử này vẫn chưa biết dùng dĩa ăn, có thể xiên được chút bơ này đã là rất giỏi rồi.
Giang Y Viện mỉm cười nhìn hành động giữa con trai và đám trẻ con, đặt đĩa bánh ngọt của con trai xuống, dịch trở về chỗ ngồi vừa rồi của bà. Lâm Vu Chu thay quần áo xong đã xuống lầu, Lâm Vô Ý lập tức nói: “Vu Chu, mau tới ăn bánh ngọt, hương vị rất ngon. Cám ơn nha.”
“Cậu thích là được rồi.”
Lâm Vu Chu đi đến ngồi cạnh Lâm Vô Ý, hỏi: “Miếng nào là của cậu?”
“Miếng kia.” Lâm Vô Ý chỉ.
Lâm Vu Chu cầm cái dĩa của Lâm Vô Ý khoét một miếng bánh ngọt nhỏ, gật đầu: “Đúng là không tồi. Tôi không thích đồ ngọt, một miếng là đủ rồi.”
“Bánh ngọt ngon như thế mà chỉ ăn một miếng thì tiếc lắm.”
“Đủ rồi.”
Cầm đĩa của Lâm Vô Ý, Lâm Vu Chu đút cho cậu ăn.
“Muốn ăn dâu tây.”
Lâm Vu Chu xiên một quả dâu tây trên miếng bánh ngọt.
Thẩm Tiếu Vi đã trở lại, kinh ngạc: “Anh họ Vu Chu, anh về sớm vậy? Em tưởng anh bận đến nỗi không có thời gian về nhà chứ.”
“Vốn phải ở công ty xem mấy đĩa phim, nhưng có người tiếp nhận công việc của anh, anh liền về trước, thuận tiện mua bánh ngọt cho Vô Ý. Muốn ăn một cái không?”
“Không đâu, em không thích bánh ngọt.”
“Ăn rất ngon mà.”
Lâm Vô Ý không thể hiểu nổi tại sao lại có người không thích ăn bánh ngọt dâu tây ngon như vậy chứ. Thẩm Tiếu Vi lấy cái dĩa trong tay Lâm Vu Chu, cũng khoét một miếng bánh ngọt nhỏ nếm thử giống Lâm Vu Chu vừa nãy, rồi mới trả lại dĩa cho Lâm Vu Chu.
“Hương vị không tồi, bất quá cháu vẫn thích ăn điểm tâm cậu làm hơn.”
“Con cũng thích ăn điểm tâm ông chú nhỏ làm nhất.” Ethan ngồi một bên phụ họa.
Lâm Vô Ý cực kỳ cao hứng: “Chờ vết thương của tôi khỏi rồi sẽ làm cho mọi người ăn.”
“Được.” Ethan, Vu Chu và Tiếu Vi, ba tiếng.
Từ đầu đến cuối, Giang Y Viện luôn ngồi đó im lặng nhìn. Bà có thể nhìn được rõ ràng con trai mình tín nhiệm và ỷ lại vào Lâm Vu Chu và Thẩm Tiếu Vi, Lâm Vu Chu và Thẩm Tiếu Vi cũng chăm sóc và yêu thương con trai xuất phát từ nội tâm. Nhưng không biết có phải do bà nghĩ nhiều không, sao bà lại có cảm giác giữa con trai và hai người này thân mật quá vậy? Nhớ lại điều gì, ánh mắt Giang Y Viện trở nên sâu xa.
Lâm Vô Ý rất thích ăn những thứ có vị dâu tây, nhất là bánh ngọt và kem. Bất quá vì để tránh cho cậu không ăn cơm tối được, Lâm Vu Chu chỉ cho phép cậu ăn một miếng, còn lại để sau bữa cơm mới ăn.
Trước giờ cơm tối, Lâm Vu Chi và Lâm Vu Hồng đã trở về. Lâm Vô Ý bị thương, tuy rằng công việc khá bận rộn, nhưng họ thà rằng buổi tối tăng ca ở thư phòng cũng muốn về ăn cơm cùng cậu. Khi hai người trở về liền thấy Lâm Vô Ý ngồi ở phòng khách, sắc mặt vẫn không tốt như trước, còn rất tái nhợt, bất quá tinh thần coi như không tồi. Hai người theo thói quen ôm Lâm Vô Ý một cái trước, thuận tiện hôn hai má, rồi mới lên lầu thay quần áo.
Hai người về chưa được bao lâu, Bieber và Thẩm Như Vi, Hanna và Lâm Vu Huệ, Crowe và Assal đều đã trở lại. Lần trước Assal đến Hongkong vẫn luôn dưỡng thương ở chỗ Lâm Vô Ý, lần này Crowe muốn nhân cơ hội đưa Assal đi chơi ở Hongkong một chút.
Tất cả mọi người đều đã về, Lâm Vô Ý lập tức tiến cử bánh ngọt dâu tây của cậu. Mấy vị người nước ngoài Bieber, Hanna, Crowe và Assal là người ủng hộ đồ ngọt tuyệt đối. Bieber và Hanna cắt một miếng bánh ngọt cho Như Vi và Vu Huệ trước, rồi mới lấy cho mình. Lâm Vô Ý cũng nhân cơ hội này mà ăn thêm một miếng. Ở lâu cùng một chỗ với các bạn, cậu cũng trở nên rất thích ăn đồ ngọt.
Lâm Vu Chi và Lâm Vu Hồng không thích đồ ngọt, Lâm Vô Ý đút cho họ một miếng, hai người chỉ lắc đầu tỏ vẻ không ăn. Mà sau khi biết được lúc chiều Lâm Vô Ý đã ăn một miếng bánh ngọt lớn, Lâm Vu Hồng liền tịch thu miếng bánh cậu đang ăn, yêu cầu cậu ăn cơm xong mới được ăn. Lâm Vô Y rất buồn bực, cậu muốn ăn mà.
“Vu Hồng, tôi bị thương, có thể được ăn hamburger khoai tây chiên không?”
“Cậu nói thử xem.”
Giọng nói Lâm Vu Hồng trầm thấp hẳn đi, Lâm Vô Ý ai oán: “Vậy sau khi tôi khỏi thì sao?”
“Đó là đồ ăn vớ vẩn.”
“Đồ ăn vớ vẩn mới ngon.” Bốn giọng nói.
Lâm Vu Chi, Lâm Vu Hồng, Lâm Vu Chu và Thẩm Tiếu Vi đều cho Bieber, Hanna và Crowe một ánh mắt xem thường, cái đó có gì mà ngon. Thảo nào Lâm Vô Ý thích ăn mấy thứ đồ không khỏe mạnh đó, tuyệt đối là bị mấy người này làm hại, sau này phải nghiêm khắc cấm Lâm Vô Ý ở một mình cùng họ!
“Cậu nhỏ, lần này người dự thi nhiều lắm đó.”
Đột nhiên Thẩm Như Vi nói một câu như vậy, Lâm Vô Ý sửng sốt: “Dự thi cái gì?”
Thẩm Như Vi hưng phấn giải thích: “Không phải cậu nhỏ đang chọn đạo diễn và diễn viên thích hợp cho kịch bản mới sao? Những người muốn tham gia bộ phim này phải tự quay một đoạn phim ngắn dựa vào lời thoại cậu nhỏ cung cấp đó.”
“À, cậu nhớ ra rồi.”
“Đó, người dự thi nhiều lắm. Cháu cũng bị dọa luôn. Công ty của anh họ Vu Chu bị phóng viên vây kín. Hôm nay cháu và Channing tiên sinh đến tham quan công ty của anh họ Vu Chu, nhìn thấy mấy cái thùng lớn đựng đĩa phim, rất dọa người. Anh họ nói đã sàng lọc một phần rồi đó.”
Lâm Vu Chu nói với Lâm Vô Ý: “Nếu không phải cậu yêu cầu đạo diễn và diễn viên phải là người Hongkong bản địa, số băng đĩa gửi tới rất có thể sẽ nhấn chìm cả công ty.”
Lâm Vô Ý cười hỏi: “Có thấy cái nào thích hợp không?”
“Vẫn đang chọn. Tôi sẽ lấy những cái được chọn ra sau cùng cho cậu xem. Có những người quay quả thực vô cùng thê thảm, ngay cả tôi cũng không chịu nổi.”
“Tôi sẽ giúp.” Bieber nói chen vào. “Tôi biết cảm giác cậu muốn là gì, trước khi về tôi sẽ giúp cậu lọc ra một phần.”
Thẩm Như Vi kích động nói: “Cậu nhỏ, chiều nay Channing tiên sinh có giúp ở công ty của anh họ Vu Chu đó. Channing tiên sinh rất lợi hại, chỉ liếc mắt một cái là biết người nào được thông qua, người nào bị loại.”
Lâm Vô Ý kinh ngạc: “Chiều nay cháu ở cùng Bieber?”
“Uhm. Chiều nay cháu đưa Channing tiên sinh đi tham quan trường học, rồi mới đưa Channing tiên sinh đến công ty của anh họ Vu Chu.”
“Cậu bị thương, tôi muốn ở lại giúp cậu.” Bieber nhìn Lâm Vô Ý đầy “thâm tình”, dưới đáy mắt là sự vội vàng.
Lâm Vô Ý tiếp nhận được “sóng điện” từ Bieber liền khụ khụ hai tiếng, gật đầu: “Được đó, tôi đang phát sầu không biết kịch bản của tôi phải làm thế nào, rất cần sự hỗ trợ từ cậu. Như Vi, cậu nhỏ giao Bieber cho cháu, trong khoảng thời gian này phiền cháu làm hướng dẫn viên du lịch cho Bieber. Cậu ấy không biết tiếng Trung, cháu phải kiêm chức phiên dịch nữa.”
“Không thành vấn đề!” Thẩm Như Vi gào thét trong lòng, đây chính là đạo diễn nổi danh quốc tế đó!
“Cám ơn Như Vi.”
“Không cám ơn không cám ơn.”
Thẩm Tiếu Vi nhìn vào hai mắt Bieber, lại nhìn sang hai mắt Lâm Vô Ý, có phải anh để sót chuyện gì không? “À, Vu Huệ tiểu thư, cuối năm tôi muốn mở triển lãm tranh ở Hongkong, nhưng gần đây tôi gặp chút khó khăn, tôi muốn tìm một ít tư liệu sống ở Hongkong để kích thích linh cảm của tôi, không biết em có thời gian không…”
Hanna không cam lòng chịu thua kém mà đưa ra lời mời. Lâm Vu Huệ lập tức hỏi: “Hanna tiên sinh muốn tìm tư liệu sống về cái gì?”
“Ừm, không giới hạn, em cũng biết cái gì tôi cũng vẽ, nhưng linh cảm rất quan trọng. Tôi nghĩ, mở triển lãm tranh ở Hongkong, có lẽ nên tìm những đề tài liên quan đến Hongkong, nhưng tôi không quen thuộc với Hongkong, Dean lại…”
“Tôi không muốn ra ngoài cùng cậu, tôi muốn làm Dean của trấn nhỏ Hongkong, hơn nữa tôi bị thương, hành động bất tiện.” Lâm Vô Ý phản ứng rất nhanh mà cự tuyệt. Cậu nhìn ra, nhất định Hanna đã coi trọng Vu Huệ!
Lâm Vu Huệ bị phản ứng của chú nhỏ chọc cho bật cười, ngẫm nghĩ rồi nói: “Sáng mai em phải đến công ty. Buổi trưa chúng ta ăn cơm bên ngoài, buổi chiều em sẽ đưa anh đi dạo khắp nơi được không?”
“Được được. Chỉ là tôi muốn mời bữa cơm trưa mai. Tôi cảm thấy công viên hôm nay em đưa tôi đi không hề tồi.”
“Vậy ngày mai em lại đưa anh đi.”
“Rất cám ơn.”
Crowe bất đắc dĩ lắc đầu trong lòng, hai tên này thực sự là đến tán gái mà. Lâm Vu Chi, Lâm Vu Hồng, Lâm Vu Chu và Thẩm Tiếu Vi dùng ánh mắt thâm trầm nhìn hai tên rõ ràng lấy việc công làm việc tư kia, cân nhắc xem có cần nhắc nhở hai cô con gái còn chưa phát hiện “nguy hiểm” hay không.
So sánh với bốn người đang do dự, Lâm Vô Ý lại cao hứng trăm phần trăm. Các bạn cậu tuyệt đối là những người đàn ông tốt để phó thác. Vừa nghĩ tới Bieber và Hanna rất có thể sẽ trở thành con rể nhà mình, Lâm Vô Ý liền kích động không thôi. À, sau này Bieber và Hanna còn phải gọi cậu là cậu nhỏ và chú nhỏ nữa, ha ha.
Ăn cơm xong với những tâm tư khác nhau, Lâm Vu Chu bế Lâm Vô Ý lên lầu. Lâm Vô Ý rời đi, Lâm Vu Chi, Lâm Vu Hồng và Thẩm Tiếu Vi cũng rời đi luôn. Giang Y Viện đã trầm mặc từ trưa đến giờ, nhìn bốn người rời đi cùng con trai, ngẫm nghĩ, bà cũng đứng dậy lên lầu.
Đi đến cửa phòng của con trai, Giang Y Viện gõ cửa.
“Bà dì Giang.” Người mở cửa là Lâm Vu Chi.
“Tôi có chuyện quên nói cùng Vô Ý.” Giang Y Viện nhìn vào trong phòng, trên giường, Lâm Vu Hồng và Lâm Vu Chu đang thay quần ngủ cho Lâm Vô Ý, tim Giang Y Viện đập nhanh hơn mấy nhịp.
Lâm Vu Chi tránh sang một bên, Lâm Vu Hồng và Lâm Vu Chu đã thay quần ngủ cho Lâm Vô Ý xong, rồi mới bế cậu ngồi ở giữa giường lớn, lại đắp chăn cho cậu, tiếp đó bốn người rời đi.
Lâm Vô Ý vỗ vỗ bên cạnh, để mẹ đến đây ngồi. Sau khi mẹ ngồi xuống, cậu nhẹ nhàng giữ tay mẹ: “Mẹ, có phải mẹ muốn nói chuyện về thân thể con không?”
Giang Y Viện cũng cầm tay con trai, nở nụ cười: “Mẹ tưởng con không phát hiện.”
Trong mắt Lâm Vô Ý hiện lên vẻ ôn nhu, nói: “Họ đã biết vấn đề của thân thể con rồi.”
Nụ cười trên mặt Giang Y Viện biến mất, ngạc nhiên: “Con nói cho họ biết?” Con trai bà không thể nào nói cho người khác biết!
Lâm Vô Ý hơi há miệng, hồi lâu sau, cậu gật đầu: “Mẹ, con… thích họ.”
“Vô Ý?”
“Mẹ, con biết, tình yêu là gì, là họ, đã cho con biết.”
“…” Giang Y Viện hết mở miệng lại khép miệng, trong đầu trống rỗng, bên tai là lời nói của một người từng nói với bà. Bà vẫn cho rằng… cái đó, đều là lừa người ta, không ngờ… không ngờ rằng…
“Mẹ, đừng để con rời khỏi họ được không? Con, không muốn rời khỏi họ.”
Giang Y Viện hoàn toàn không thể phản ứng, trong tai bà vang lên từng tiếng ong ong. Theo bản năng, quỳ gối trên giường, nhẹ nhàng ôm lấy con trai, trong đầu Giang Y Viện chỉ có một giọng nói ____ Chính Huy… tôi nên làm gì đây?
__Hết chương 116__
Danh sách chương