Lâm Vô Ý ngủ một đêm xong vẫn thấy đầu váng mắt hoa. Mấy người phụ nữ trong nhà đều đến đây. Ngay cả Ryan và Andrew cũng tới. Hai bạn nhỏ này không thể hiểu bị thương nghĩa là gì, các bé rất muốn ông chú nhỏ bế mình, thế nhưng bà nội không cho, các bé rất buồn bực.
Hai chị dâu Lâm Bàng Lệ Vân và Lâm Hàn Thiến lau mặt cho Lâm Vô Ý, còn đánh răng cho cậu, khiến cho Lâm Vô Ý rất ngượng. Ngay vào lúc Lâm Vô Ý cảm thấy khó khăn vì chuyện đi vệ sinh, có người nhanh chóng vào phòng, nhìn qua là biết vừa vội vàng trở về.
“Tiếu Vi?”
Thẩm Tiếu Vi cười với người đang kinh ngạc trên giường: “Cháu nghĩ cậu sắp dậy, xem ra cháu về rất đúng lúc.”
Mấy người Lâm Chiếu Trinh đều biết trưa nay Thẩm Tiếu Vi sẽ về, hỏi: “Bao giờ bác sĩ đến đây?”
Thẩm Tiếu Vi nhìn đồng hồ, nói: “Sắp rồi.”
Lâm Chiếu Trinh nói: “Con đưa Vô Ý vào nhà vệ sinh, chúng ta đi xuống.”
“Được.”
Lâm Vô Ý vẫn đang kinh ngạc vì Tiếu Vi xuất hiện, sau khi chị dâu và chị gái đã ra ngoài, cậu ngây ngốc hỏi người đang xốc chăn lên chuẩn bị bế cậu: “Sao cậu đã về rồi?”
Ethan ở đây, Thẩm Tiếu Vi nhẫn nại dục vọng muốn được hôn môi Lâm Vô Ý, hôn vào khóe miệng cậu, tiếp đó bế cậu lên, đi vào phòng vệ sinh, lúc này mới trả lời: “Cậu bị thương, sao bọn cháu có thể đều không ở nhà được.”
Đưa Lâm Vô Ý đến bồn cầu, Thẩm Tiếu Vi quay lại đóng cửa, rồi mới đến gần, ý tứ rất rõ ràng. Lâm Vô Ý xấu hổ cắn môi: “Cậu ra ngoài đi.”
Thẩm Tiếu Vi cười đầy xấu xa, nói: “Cháu giúp cậu.”
“Không cần, cậu ra ngoài đi.”
Một phút đồng hồ sau, Thẩm Tiếu Vi cười ra khỏi nhà vệ sinh, cũng tiện thể đóng cửa giúp người nào đó. Cửa vừa đóng xong, nụ cười trên mặt Thẩm Tiếu Vi liền biến mất. Đối mặt với người bị thương toàn thân, sao anh có thể cười được. Trải qua một đêm, trên người Lâm Vô Ý có nhiều vết bầm hơn, hai đầu gối là đáng sợ nhất, hiện tại Thẩm Tiếu Vi chỉ muốn giết người.
“Cậu họ, ông chú nhỏ đâu?” Ethan ngồi trên giường không hề rời đi rất khẩn trương hỏi. Không nhìn thấy ông chú nhỏ bé liền thấy khẩn trương.
Thẩm Tiếu Vi thay đổi sắc mặt, ôn hòa nói: “Ông chú nhỏ ra ngay. Ông chú nhỏ dậy khi nào?”
“Vừa mới dậy.” Ánh mắt Ethan vẫn nhìn chằm chằm vào cửa phòng vệ sinh.
Đến trưa Lâm Vô Ý phải thay thuốc, lại lo lắng hiện tại cậu đi vệ sinh không tiện, đêm qua bốn người đã bàn bạc xong xuôi phải có ít nhất một người ở nhà để chăm sóc Lâm Vô Ý, họ sẽ không giao Lâm Vô Ý cho người khác chăm sóc. Tình huống hôm nay đặc biệt, trong bốn người chỉ có Thẩm Tiếu Vi có thể dành ra thời gian trống. Ở công ty có ba trấn thủ, Thẩm Tiếu Vi xử lý xong một số việc liền về nhà ngay. Lâm Vô Ý luôn dậy muộn, lần này còn bị kinh sợ và bị thương, vẫn ngủ đến hơn 12 giờ mới dậy, cũng vì thế, Thẩm Tiếu Vi về rất đúng lúc.
Đợi mười mấy phút đồng hồ, trong nhà vệ sinh truyền ra tiếng gọi: “Tiếu Vi, tôi xong rồi.”
Thẩm Tiếu Vi lập tức đẩy cửa đi vào. Lâm Vô Ý vịn vào bồn rửa mặt để đứng, mặt hơi đỏ, may mà ngón tay không bị thương, chứ không còn phải xấu hổ nữa. Sau khi Thẩm Tiếu Vi bế cậu lên, Lâm Vô Ý vẫn rất tự nhiên ôm cổ Thẩm Tiếu Vi, để đối phương bế cậu về giường. Cả hai đùi đều bị thương, thực sự rất buồn bực nha.
Đặt người lên giường, Thẩm Tiếu Vi xuống lầu lấy cơm trưa cho Lâm Vô Ý. Khi Thẩm Tiếu Vi đi rồi, Lâm Vô Ý vươn tay trái với cậu bé trên giường: “Ethan, đến đây.”
Ethan không dám đến gần ông chú nhỏ, nhìn hai bàn tay và cánh tay phải của ông chú nhỏ bị quấn đầy băng, đôi mắt to lại có ánh nước.
“Bảo bối, đến đây.”
“Ông chú nhỏ, sẽ đau.” Ethan rất muốn ôm chặt ông chú nhỏ, lại sợ.
“Ông chú nhỏ sẽ không đau, đến đây, để ông chú nhỏ ôm một cái.”
Ethan sụt sịt mũi, cuối cùng vẫn không ngăn được khát vọng trong nội tâm, đến bên cạnh ông chú nhỏ, nhoài vào ngực ông chú nhỏ, ôm lấy.
“Ông chú nhỏ…”
“Bảo bối Ethan.” Lâm Vô Ý hôn lên mặt cháu trai nhỏ mấy cái, nhẫn nhịn đau đớn ở vết thương, dùng sức ôm lấy cháu trai nhỏ.
Ethan ngẩng đầu nhìn ông chú nhỏ, nức nở: “Ông chú nhỏ, đừng rời khỏi con. Con sợ lắm.”
“Đừng sợ đừng sợ, ông chú nhỏ sẽ không rời khỏi Ethan.” Dùng nụ hôn của mình để trấn an cháu trai nhỏ bị dọa, Lâm Vô Ý ôn nhu sờ tóc cháu trai nhỏ, nói: “Hôm qua ông chú nhỏ mới biết bảo bối Ethan của chúng ta rất dũng cảm nha ~”
Ethan chớp chớp hai mắt đẫm lệ, ngừng khóc, bé không rõ.
Lâm Vô Ý hôn nhẹ vào mũi Ethan, cổ vũ nói: “Hôm qua Ethan không chỉ không sợ hãi, còn giúp ông chú nhỏ cầm máu, còn chăm sóc ông chú nhỏ. Có phải Ethan rất dũng cảm, rất lợi hại không?”
Nhớ đến chuyện ngày hôm qua, thân thể Ethan lại run lên, ôm chặt thắt lưng ông chú nhỏ. Nhưng nghe thấy ông chú nhỏ nói bé dũng cảm, lợi hại, Ethan cố nhịn nước mắt, một thứ tên là can đảm trào dâng trong cơ thể bé.
Lâm Vô Ý tiếp tục nói: “Hôm qua ông chú nhỏ rất sợ hãi. Sau đó nhìn thấy Ethan, ông chú nhỏ không còn sợ nữa. Ông chú nhỏ vô cùng cao hứng vì lúc đó có thể nhìn thấy Ethan. Tiếp đó Ethan còn rất dũng cảm gọi điện thoại cho daddy, để daddy tới cứu ông chú nhỏ, tiếp tục cầm máu cho ông chú nhỏ. Ethan là bé trai dũng cảm nhất. So với những bạn nhỏ ông chú nhỏ đã gặp còn dũng cảm hơn nhiều.”
Ethan ngừng khóc, mở to đôi mắt.
“Ethan có thể nói cho ông chú nhỏ biết tại sao con lại lợi hại thế không?”
Ethan rất ngượng ngùng mà mím môi lại, trong mắt đã có nét cười. Lâm Vô Ý chớp chớp mắt, đột nhiên như bừng tỉnh nói: “Ông chú nhỏ biết tại sao Ethan lợi hại rồi! Bởi vì Ethan có một người bạn tiểu ác ma rất lợi hại, cho nên mới trở nên dũng cảm như thế, lợi hại như thế, đúng không?”
Rốt cuộc Ethan cũng không nhịn được mà cười ra. Suýt nữa thì bé quên mất, hôm qua bé đã có được quả trứng xanh và tiểu ác ma.
“Oa oa, bây giờ Ethan của chúng ta là tiểu siêu nhân có được sức mạnh của tiểu ác ma nha. Sau này ông chú nhỏ không bao giờ sợ kẻ xấu nữa, bởi vì ông chú nhỏ đã có Ethan bảo vệ!”
“Con sẽ bảo vệ ông chú nhỏ!” Ethan nắm chặt bàn tay nhỏ bé, giống như trong nháy mắt đã biến thành siêu nhân trứng xanh.
“Oa! Ông chú nhỏ rất kiêu ngạo! Ethan mau hôn ông chú nhỏ. Có Ethan bảo vệ, nhất định vết thương của ông chú nhỏ sẽ khỏi rất nhanh!”
Ethan lập tức chu môi ra, đầu tiên là hôn lên vết thương trên mặt ông chú nhỏ cách một lớp băng gạc, sau đó là cánh tay, rồi mới chui vào trong chăn hôn đùi, còn cả bàn chân của ông chú nhỏ.
Lâm Vô Ý càng không ngừng trầm trồ khen ngợi: “Quả nhiên Ethan có sức mạnh thần kỳ nha. Ông chú nhỏ không còn đau đớn nữa. Mấy ngày nay Ethan đừng đi nhà trẻ, ở nhà với ông chú nhỏ được không?”
“Vâng!” Ethan chui ra khỏi chăn kêu to, ý chí chiến đấu sục sôi.
“Vậy, Ethan, ngàn vạn lần đừng để người khác biết con có ác ma trứng xanh nha, nếu không người xấu sẽ đến cướp mất đó. Cho nên Ethan chỉ có thể dùng siêu năng lực ở nhà, nhớ kỹ chưa?”
“Vâng!” Ethan lại hôn thêm mấy cái lên vết thương trên mặt ông chú nhỏ.
“Bảo bối Ethan đã cứu ông chú nhỏ từ trong tay kẻ xấu ra, chờ tay ông chú nhỏ khỏi rồi, nhất định ông chú nhỏ sẽ vẽ chuyện này nha. Vậy, hiện tại ông chú nhỏ có một nhiệm vụ rất quan trọng muốn giao cho Ethan hoàn thành. Ethan nguyện ý nhận nhiệm vụ gian nan này không?”
“Con nguyện ý!”
Hiện tại Ethan đã hoàn toàn biến thành tiểu siêu nhân trứng xanh, dường như chính mình vừa cứu ông chú nhỏ từ trong tay kẻ xấu ra vậy.
“Trước khi kẻ xấu đi có nói trong vòng mười ngày có thể hắn sẽ quay lại. Con xem, ông chú nhỏ bị thương, daddy và các chú đều đi làm. Bây giờ Ethan là chiến sĩ duy nhất trong nhà. Con phải bảo vệ ông chú nhỏ, bà nội và các em trai. Từ giờ trở đi. Con phải bảo vệ tốt nhà của chúng ta, để phòng ngừa kẻ xấu tiến vào. Kẻ xấu sẽ dùng thuật ẩn thân, có thể hắn sẽ trốn trong túi hay trong quần áo để lặng lẽ đột nhập. Con phải kiểm tra từng người về nhà, xem trong túi hay quần áo của họ có kẻ xấu không nha.”
“Con sẽ đi ngay bây giờ!” Ethan buông ông chú nhỏ ra định xuống giường.
Lâm Vô Ý vội vàng ngăn cháu trai nhỏ đang kích động lại, nói: “Hiện tại daddy vẫn chưa tan tầm, buổi chiều họ tan tầm con mới chuẩn bị. Hiện tại con đi kiểm tra cậu họ trước, xem trong túi áo cậu họ có kẻ xấu không.”
Ngoài cửa, một người nói nhỏ với mấy người phụ nữ đang che miệng không phát ra tiếng cười: “Con thấy không cần tìm bác sĩ tâm lý cho Ethan đâu.” Tiếp đó, anh nói lớn: “Ethan, con mau đến xem kẻ xấu có chui vào trong túi áo cậu họ không.”
Thẩm Tiếu Vi bưng khay đi đến, Ethan lập tức xuống giường.
“Ethan, đi lấy quả trứng xanh của con, có quả trứng xanh con mới có thể kiểm tra được.”
“Vâng!”
Được ông chú nhỏ nhắc nhở nên Ethan chạy vọt ra ngoài, về phòng bé lấy quả trứng xanh. Lâm Vu Huệ và Thẩm Như Vi ôm bụng cười không ngớt, Lâm Vu Huệ giơ ngón tay cái với chú nhỏ: “Chú nhỏ, chú thật lợi hại. Nói mấy câu đã làm Ethan cười vang.”
“Suỵt ~~~”
Ra hiệu cho Vu Huệ nhỏ giọng, Lâm Vô Ý nói khẽ: “Mọi người đừng để lộ nha, bây giờ Ethan là siêu nhân xanh đó.”
“Ha ha, bọn cháu sẽ phối hợp hết sức.”
Một chút rối rắm trong lòng khi nhìn thấy chú nhỏ đều biến mất hoàn toàn sau khi Ethan cười vang. Lâm Vu Huệ thấy thật may mắn, may mắn vì người này là người của Lâm gia, là chú nhỏ của cô.
Ethan lấy quả trứng xanh trở lại nhanh chóng, Thẩm Tiếu Vi rất phối hợp để Ethan kiểm tra khắp lượt. Lâm Vô Ý được chị gái đút cơm cho. Cháu trai nhỏ cứ cười không ngớt, nụ cười đáng yêu đó làm Lâm Vô Ý thấy vết thương không còn đau đớn nữa.
“Phu nhân, thái thái và bạn của Vô Ý thiếu gia đến.”
Chú Dư đứng ngoài cửa nói. Lâm Vô Ý sửng sốt, nhìn ra ngoài cửa, chỉ thấy ba người với vẻ mặt lo lắng xuất hiện đằng sau chú Dư, đi nhanh đến.
“Vô Ý/ Dean!”
“Mẹ! Crowe! Assal!”
Lâm Vô Ý thầm kêu không xong.
“Y Viện!”
“Bà dì Giang!”
Lâm Chiếu Trinh đặt chiếc bát trên tay xuống. Mọi người ngồi ở giường lập tức đứng lên.
Giang Y Viện đột nhiên xuất hiện, vừa nhìn thấy con trai, khóe mắt liền đỏ lên, nghẹn ngào nói: “Tôi nhận được điện thoại của Vu Chi, nói Vô Ý xảy ra chuyện. Bạn của Vô Ý liền đi Hongkong cùng tôi.”
“Thực xin lỗi, Y Viện, chúng tôi không chăm sóc tốt cho Vô Ý.” Lâm Chiếu Trinh rất áy náy, đỡ Giang Y Viện ngồi xuống giường. Giang Y Viện cầm tay bà nói: “Đừng nói vậy, chúng ta ai cũng không muốn xảy ra chuyện này.” Có trời biết khi nhận được điện thoại của Vu Chi, suýt nữa bà đã ngất đi.
“Mẹ, con không sao, chỉ là không cẩn thận làm mình bị thương thôi.”
Lâm Vô Ý không ngờ mẹ và các bạn đến nhanh như vậy, cậu vốn không định để họ biết.
Sau khi chào hỏi mọi người ở đây, Crowe vừa ngồi máy bay tư nhân từ Mỹ đến, nhìn người trên giường, mặt trầm đến nỗi làm người ta sợ hãi: “Mấy người Oliver phải muộn chút mới đến.”
“Tôi không nghiêm trọng như vậy đâu.” Lâm Vô Ý nghe xong, đầu rất choáng váng.
Crowe cả giận nói: “Cậu như vậy còn nói không nghiêm trọng? Lúc Lâm Vu Chi gọi điện thoại cho tôi, suýt nữa tim tôi cũng ngừng đập!”
Lâm Vô Ý nhìn cháu trai nhỏ có vẻ hơi sợ hãi, lập tức nói: “Ethan, đi kiểm tra xem trong túi áo của họ có kẻ xấu không.”
“…” Crowe đang vô cùng tức giận nhất thời đầu óc mờ mịt, Giang Y Viện đang rơi nước mắt đầy đau lòng cũng không hiểu nốt, cái gì mà kẻ xấu? Ethan nắm chặt quả trứng xanh trong tay, muốn đi kiểm tra, lại có chút không dám. Lâm Vô Ý đẩy đẩy cháu trai nhỏ, nói với ba người đang ngây ngốc: “Ethan là tiểu siêu nhân trứng xanh, kẻ xấu bắt nạt tôi rất có thể đã trốn trong túi áo mấy người để lẻn vào, mau để tiểu siêu nhân của chúng ta đi kiểm tra.”
Giang Y Viện đang đau lòng cho con trai nháy mắt liền dở khóc dở cười, đến cả Crowe cũng không còn mang sắc mặt âm trầm nữa.
“Nào nào nào, phối hợp một chút, ngàn vạn lần không thể để kẻ xấu vào nha.”
Lại đẩy đẩy cháu trai nhỏ, cổ vũ cho bé, Lâm Vô Ý lén nháy mắt với Crowe: Phối hợp một chút nha!
Crowe vừa tức vừa vội liền thở ra một hơi buồn bực, giơ tay đầu hàng: “Đến kiểm tra đi!”
“Ethan, nhanh lên.”
Được ông chú nhỏ cổ vũ, Ethan cầm quả trứng xanh đến trước mặt Crowe, cẩn thận tỉ mỉ dùng quả trứng xanh để kiểm tra, lại còn lục lọi một lượt trong túi áo của cái chú người nước ngoài này. Kiểm tra nghiêm túc, ngay cả dép lê cũng không bỏ qua, Ethan mới đến trước mặt Assal. Assal cười xấu hổ, chủ động giơ túi cho Ethan kiểm tra.
“Ethan, có phát hiện ra cái gì khác thường không?” Lâm Vô Ý vẫn sắm vai diễn rất để tâm.
“Vẫn chưa có.”
Kiểm tra tỉ mỉ cho Assal, Ethan đến trước mặt bà dì cố. Bị con trai làm cho không thể tức giận nổi, Giang Y Viện rất phối hợp để mặt cho Ethan tìm trong túi áo của bà.
Kiểm tra toàn bộ một lượt không phát hiện ra kẻ xấu, Ethan thở phào ra một hơi, khuôn mặt lộ rõ nụ cười. Lên giường, đến cạnh ông chú nhỏ, Ethan báo cáo: “Ông chú nhỏ, kẻ xấu không vào đây.”
“Ethan giỏi quá! Ông chú nhỏ có thể yên tâm dưỡng thương rồi!”
“Uhm!”
Nhìn hành động giữa một lớn một nhỏ, Crowe không thể giận dữ tiếp được. Trấn an cháu trai nhỏ, lại điều chỉnh không khí, Lâm Vô Ý nói với mẹ và Crowe: “Thực sự con không có việc gì, chỉ là bị trật chân, sứt sát vài chỗ. Đều là tự con không cẩn thận. Con cam đoan sau này ra ngoài nhất định sẽ mang theo bảo tiêu, tuyệt đối không đi lung tung một mình.”
Con trai đã nói vậy rồi, Giang Y Viện cũng không còn biết trách cứ thế nào, lại nói, chuyện này vốn không thể trách con trai. Sờ khuôn mặt bị thương của con, Giang Y Viện nói: “Chỉ là ngoại thương, coi như may mắn, sau này nhất định phải cẩn thận, đừng để… ông ấy lo lắng.”
Biết mẹ đang nói đến ba, Lâm Vô Ý ra sức gật đầu: “Con sẽ không bao giờ bất cẩn như thế nữa.”
“Y Viện, dì đi nghỉ ngơi đi, ngồi máy bay lâu như vậy chắc mệt lắm.” Lâm Chiếu Trinh lên tiếng đúng lúc.
Giang Y Viện cười với Lâm Chiếu Trinh, nói: “Tôi không sao cả, ngủ trên máy bay rồi. Hôm nay Vô Ý thay thuốc chưa?”
Thẩm Tiếu Vi lên tiếng trả lời: “Lát nữa bác sĩ sẽ đến.”
“Vậy tôi chờ Vô Ý thay thuốc xong mới nghỉ ngơi.”
“Mẹ, con không sao cả, mẹ đi nghỉ ngơi đi.”
“Chờ con thay thuốc xong đã.”
Giang Y Viện rất kiên trì, Lâm Vô Ý chỉ có thể thỏa hiệp.
Bưng cái bát vừa nãy Lâm Chiếu Trinh cầm, Giang Y Viện đút cho con trai ăn cơm. Lúc vừa tới thấy Lâm Chiếu Trinh chăm sóc cho con trai như vậy, Giang Y Viện không phải không cảm động. Lại thấy hành động giữa con trai và đứa trẻ, Giang Y Viện hoàn toàn yên tâm. Có thể nhìn ra được, con trai ở nhà rất tốt.
Crowe để Assal ở lại trong phòng với Lâm Vô Ý, anh vào thư phòng cùng Thẩm Tiếu Vi. Lần này họ đến Hongkong không chỉ mà muốn tận mắt nhìn thấy vết thương của Lâm Vô Ý, cũng là có một số việc muốn bàn bạc trực tiếp với người của Lâm gia. Chuyện của Redmond đã cho Lâm gia và các thành viên của “Học viện Tử La Lan” một cảnh báo. Nếu Redmond biết Lâm Vô Ý là người được yêu chiều nhất Lâm gia, cũng để hắn biết cậu có mấy người bạn thực lực hùng hậu, liệu Redmond còn dám không kiêng nể gì mà ra tay với Lâm Vô Ý không?
Lâm Vô Ý thích cuộc sống kín tiếng, nhưng đối với những người không có mắt nhìn mà nói, kín tiếng rất có thể sẽ mang đến nguy hiểm cho Lâm Vô Ý. Họ cần thay đổi chút sách lược. Điều kiện tiên quyết để không tiết lộ thân phận của Lâm Vô Ý, đó là cho bên ngoài biết Lâm Vô Ý không phải người không được yêu chiều và không có năng lực. Những kẻ có ý đồ động đến Lâm Vô Ý phải suy nghĩ cho thật kỹ trước, ví dụ như Redmond, còn cả tên nhị thế tổ của Trần gia ngày nào cũng không ngừng tặng hoa kia nữa.
Hơn 1 giờ chiều, Lâm Vu Chi, Lâm Vu Hồng và Lâm Vu Chu đều trở về từ công ty, đương nhiện, họ cũng được “hưởng thụ” một lần kiểm tra của Ethan. Ba người đều ngoan ngoãn phối hợp dưới ánh mắt uy hiếp của Lâm Vô Ý. Bất quá thấy con trai không hề có dáng vẻ bị sợ hãi nghiêm trọng giống hôm qua, ngược lại tinh lực quá là dư thừa, Lâm Vu Chi cũng thấy không cần tìm bác sĩ tâm lý cho con trai làm gì.
Bác sĩ vẫn chưa đến, Lâm Vô Ý vẫn còn suy yếu đã ngủ mất. Bởi vì có mấy đặc biệt yêu cầu muốn nhìn vết thương của Lâm Vô Ý, cho nên Lâm Vu Chi đã để bác sĩ đến thay thuốc muộn một chút.
Mấy người Lâm Vu Chi vừa về chưa được bao lâu, một phần lớn những người ở châu Âu đều đến Lâm gia. Ngoại trừ Biggs và Burini có việc không tới được, Caroline phải xử lý chuyện xuất bản sách của Lâm Vô Ý, những người khác đều tới. Trong nhất thời, nhà cũ của Lâm gia có chút chật chội. Người bận rộn nhất chính là Ethan. Mỗi một người bước vào cửa đều phải bị bé kiểm tra một lần. Được Crowe giải thích, tất cả mọi người đều rất phối hợp. Ethan có cảm giác đạt được thành tựu lớn, dưới sự phòng thủ nghiêm mật của bé, kẻ xấu không hề trà trộn vào.
Lần đầu tiên biết chú nhỏ/ cậu nhỏ có nhiều bạn bè lợi hại như thế, sự sùng bái của Lâm Vu Huệ và Thẩm Như Vi đối với chú nhỏ/ cậu nhỏ phải nói là cuồn cuộn như nước sông, không thể vãn hồi được. Nhẫn nại mong muốn được hét chói tai khi nhìn thấy mấy danh nhân, Lâm Vu Huệ và Thẩm Như Vi giúp ba mẹ và các anh trai tiếp đãi khách khứa.
“Chị họ! Joseph Deville và Zoe Sanchez đều là bạn của cậu nhỏ kìa! A a a a! Em muốn ngất quá!”
“Chú nhỏ thật lợi hại… Thảo nào chú nhỏ lại tặng lễ phục dạ hội của “ZOE” cho chúng ta, anh ấy thật đẹp trai!”
“Chị họ, em hạnh phúc quá, a a a a, hạnh phúc quá, em có thể được gặp người thật kìa!”
“Chị cũng hạnh phúc lắm!”
Hai cô gái hoa si được nhìn thấy mấy anh đẹp trai đang ngất ngây một hồi trong phòng bếp, rồi mới bưng khay café ra ngoài. Thẩm Như Vi như ngừng thở khi đến trước mặt Joseph và Zoe, nếu không phải không đúng lúc, nhất định cô sẽ nhờ hai người ký tên cho mình!
Lâm Vu Huệ đặt café trước mặt Oliver và Hanna, lại nhìn Hanna vài lần. Cô biết đại họa sĩ này rất nổi tiếng trên thế giới, không ngờ lại trông lôi thôi lếch thếch thế này. Bất quá, dường như lại rất phù hợp với hình tượng của một họa sĩ!
“Cám ơn.”
Hanna bưng ly café, cười tươi với Lâm Vu Huệ. Sau đó anh vừa nhìn Lâm Vu Huệ vừa uống café, khen: “Hương vị thật tuyệt, có thể cho tôi một ly nữa không?”
“Đương nhiên có thể.” Mặt Lâm Vu Huệ hơi đỏ, đã lâu lắm rồi không được ở cùng một chỗ với nhiều anh đẹp trai thế này.
Uống hết café, Hanna đưa ly của mình cho Lâm Vu Huệ, Lâm Vu Huệ cầm ly của anh vào bếp lấy thêm café. Oliver liếc thấy Hanna đang nhìn theo Lâm Vu Huệ rời đi, đá đá anh. Hanna hoàn hồn, đột nhiên nói một câu bằng tiếng Pháp: “Hình như tôi đã thấy nữ thần trong lòng tôi rồi.”
Suýt chút nữa Oliver đã phun café trong miệng ra ngoài, không phải chứ!
“Cám ơn.” Bên kia, Bieber Channing mỉm cười cám ơn Thẩm Như Vi, tò mò hỏi: “Em là diễn viên sao?”
Như Vi ngây ngốc nhìn anh, lại nhìn sang mẹ, hỏi lại: “Trông con giống nghệ nhân à?” Không thể nào, đầu Thẩm Như Vi đầy hắc tuyến.
Bieber lắc đầu: “Ý tôi không phải vậy. Tôi muốn nói, trên người em có một loại hương vị thật sạch sẽ, rất thích hợp để diễn ca kịch hay kịch nói. Nghệ nhân và diễn viên có những điểm khác nhau. Nếu là diễn viên ưu tú thực sự, linh hồn của họ sạch sẽ mà thuần khiết, chẳng qua bây giờ người như vậy càng ngày càng ít.”
Như Vi nghe xong thấy hứng thú, ngồi xuống cạnh Bieber, hỏi: “Anh là diễn viên à?”
“Không, tôi là người viết kịch bản.”
“Oa, anh là kịch tác gia.”
“Ha ha, đó là Dean, tôi chỉ là người viết kịch bản thôi.”
Có người phán: “Bieber, cậu khiên tốn làm gì?”
Người phán là Hanna. Anh rất bát quái mà hỏi Thẩm Như Vi: “Em đã xem phimMùa xuân Emilychưa?”
“Xem rồi! Bộ phim này rất nổi tiếng đó!” Đoán ra một khả năng nào đó, đôi mắt Thẩm Như Vi nhìn Bieber đầy trái tim, thần tượng!
“Cậu ta chính là biên kịch và đạo diễn củaEmilyđó.”
“A! Là anh?”
Thẩm Như Vi đỏ bừng cả mặt, rốt cuộc không thể nhịn được mà nói: “Có thể ký tên cho em không? Anh không hề giống trên TV một chút nào! Anh đẹp trai hơn trên TV nhiều!”
“Cám ơn lời khen của em!”
Lâm Vu Huệ đã trở lại, đưa café cho Hanna, cô lấy hết can đảm, mở chiếc khăn tay đang cầm ra, nói: “Anh có thể ký tên cho em không? Em rất thích tranh của anh!”
“Đương nhiên không thành vấn đề.” Trong mắt Hanna như có ánh sáng nào đó.
Oliver bất mãn nhìn Hanna và Bieber, hai tên này đến thăm Dean hay là tới tán gái đây? Lâm Bàng Lệ Vân và Lâm Chiếu Trinh nhìn con gái mình và hai người đàn ông kia, cũng nghi hoặc trong lòng.
“Lão gia, phu nhân, thiếu gia, bác sĩ đến.”
Chú Dư vào phòng khách nói. Không khí trong phòng khách lập tức ngưng trọng hơn vài phần. Rất nhanh, một người xách hộp y tế đi tới, là Đường Sơn.
“Chúng ta lên thôi.”
Lâm Vu Chi lên tiếng, mọi người cùng lên lầu theo anh.
Giang Y Viện ở trong phòng chăm sóc con trai, cửa mở, bà quay đầu nhìn, nhất thời thấy căng thẳng không ít, bác sĩ đến. Lâm Vô Ý ngủ mơ màng, bảo tiêu Ethan trung thành nhất của cậu cũng đang ngủ cạnh cậu. Lâm Vu Chi bế con trai sang phòng bên cạnh, Lâm Vu Hồng ngồi cạnh gối đầu của Lâm Vô Ý, nâng cậu dậy.
Không đánh thức Lâm Vô Ý, Lâm Vu Hồng che mắt cậu, gật đầu với Đường Sơn: “Bôi thuốc đi.”
Đường Sơn đi tới, những người khác đều vây quanh giường. Lâm Vô Ý có dấu hiệu thức giấc, Lâm Vu Hồng che mắt cậu, ôn nhu nói bên tai cậu: “Bác sĩ đến, cậu cứ ngủ tiếp.”
“Ưm…”
Dù sao cũng bị chảy rất nhiều máu, thân thể vẫn còn rất yếu nên Lâm Vô Ý thả lỏng trong ngực Lâm Vu Hồng, ngủ tiếp. Nhìn thấy hai người dựa vào nhau, trong lòng rất nhiều người cảm thấy khác thường. Giang Y Viện nhìn Lâm Vu Hồng, không biết nghĩ gì, ánh mắt sâu xa.
__Hết chương 111__
Hai chị dâu Lâm Bàng Lệ Vân và Lâm Hàn Thiến lau mặt cho Lâm Vô Ý, còn đánh răng cho cậu, khiến cho Lâm Vô Ý rất ngượng. Ngay vào lúc Lâm Vô Ý cảm thấy khó khăn vì chuyện đi vệ sinh, có người nhanh chóng vào phòng, nhìn qua là biết vừa vội vàng trở về.
“Tiếu Vi?”
Thẩm Tiếu Vi cười với người đang kinh ngạc trên giường: “Cháu nghĩ cậu sắp dậy, xem ra cháu về rất đúng lúc.”
Mấy người Lâm Chiếu Trinh đều biết trưa nay Thẩm Tiếu Vi sẽ về, hỏi: “Bao giờ bác sĩ đến đây?”
Thẩm Tiếu Vi nhìn đồng hồ, nói: “Sắp rồi.”
Lâm Chiếu Trinh nói: “Con đưa Vô Ý vào nhà vệ sinh, chúng ta đi xuống.”
“Được.”
Lâm Vô Ý vẫn đang kinh ngạc vì Tiếu Vi xuất hiện, sau khi chị dâu và chị gái đã ra ngoài, cậu ngây ngốc hỏi người đang xốc chăn lên chuẩn bị bế cậu: “Sao cậu đã về rồi?”
Ethan ở đây, Thẩm Tiếu Vi nhẫn nại dục vọng muốn được hôn môi Lâm Vô Ý, hôn vào khóe miệng cậu, tiếp đó bế cậu lên, đi vào phòng vệ sinh, lúc này mới trả lời: “Cậu bị thương, sao bọn cháu có thể đều không ở nhà được.”
Đưa Lâm Vô Ý đến bồn cầu, Thẩm Tiếu Vi quay lại đóng cửa, rồi mới đến gần, ý tứ rất rõ ràng. Lâm Vô Ý xấu hổ cắn môi: “Cậu ra ngoài đi.”
Thẩm Tiếu Vi cười đầy xấu xa, nói: “Cháu giúp cậu.”
“Không cần, cậu ra ngoài đi.”
Một phút đồng hồ sau, Thẩm Tiếu Vi cười ra khỏi nhà vệ sinh, cũng tiện thể đóng cửa giúp người nào đó. Cửa vừa đóng xong, nụ cười trên mặt Thẩm Tiếu Vi liền biến mất. Đối mặt với người bị thương toàn thân, sao anh có thể cười được. Trải qua một đêm, trên người Lâm Vô Ý có nhiều vết bầm hơn, hai đầu gối là đáng sợ nhất, hiện tại Thẩm Tiếu Vi chỉ muốn giết người.
“Cậu họ, ông chú nhỏ đâu?” Ethan ngồi trên giường không hề rời đi rất khẩn trương hỏi. Không nhìn thấy ông chú nhỏ bé liền thấy khẩn trương.
Thẩm Tiếu Vi thay đổi sắc mặt, ôn hòa nói: “Ông chú nhỏ ra ngay. Ông chú nhỏ dậy khi nào?”
“Vừa mới dậy.” Ánh mắt Ethan vẫn nhìn chằm chằm vào cửa phòng vệ sinh.
Đến trưa Lâm Vô Ý phải thay thuốc, lại lo lắng hiện tại cậu đi vệ sinh không tiện, đêm qua bốn người đã bàn bạc xong xuôi phải có ít nhất một người ở nhà để chăm sóc Lâm Vô Ý, họ sẽ không giao Lâm Vô Ý cho người khác chăm sóc. Tình huống hôm nay đặc biệt, trong bốn người chỉ có Thẩm Tiếu Vi có thể dành ra thời gian trống. Ở công ty có ba trấn thủ, Thẩm Tiếu Vi xử lý xong một số việc liền về nhà ngay. Lâm Vô Ý luôn dậy muộn, lần này còn bị kinh sợ và bị thương, vẫn ngủ đến hơn 12 giờ mới dậy, cũng vì thế, Thẩm Tiếu Vi về rất đúng lúc.
Đợi mười mấy phút đồng hồ, trong nhà vệ sinh truyền ra tiếng gọi: “Tiếu Vi, tôi xong rồi.”
Thẩm Tiếu Vi lập tức đẩy cửa đi vào. Lâm Vô Ý vịn vào bồn rửa mặt để đứng, mặt hơi đỏ, may mà ngón tay không bị thương, chứ không còn phải xấu hổ nữa. Sau khi Thẩm Tiếu Vi bế cậu lên, Lâm Vô Ý vẫn rất tự nhiên ôm cổ Thẩm Tiếu Vi, để đối phương bế cậu về giường. Cả hai đùi đều bị thương, thực sự rất buồn bực nha.
Đặt người lên giường, Thẩm Tiếu Vi xuống lầu lấy cơm trưa cho Lâm Vô Ý. Khi Thẩm Tiếu Vi đi rồi, Lâm Vô Ý vươn tay trái với cậu bé trên giường: “Ethan, đến đây.”
Ethan không dám đến gần ông chú nhỏ, nhìn hai bàn tay và cánh tay phải của ông chú nhỏ bị quấn đầy băng, đôi mắt to lại có ánh nước.
“Bảo bối, đến đây.”
“Ông chú nhỏ, sẽ đau.” Ethan rất muốn ôm chặt ông chú nhỏ, lại sợ.
“Ông chú nhỏ sẽ không đau, đến đây, để ông chú nhỏ ôm một cái.”
Ethan sụt sịt mũi, cuối cùng vẫn không ngăn được khát vọng trong nội tâm, đến bên cạnh ông chú nhỏ, nhoài vào ngực ông chú nhỏ, ôm lấy.
“Ông chú nhỏ…”
“Bảo bối Ethan.” Lâm Vô Ý hôn lên mặt cháu trai nhỏ mấy cái, nhẫn nhịn đau đớn ở vết thương, dùng sức ôm lấy cháu trai nhỏ.
Ethan ngẩng đầu nhìn ông chú nhỏ, nức nở: “Ông chú nhỏ, đừng rời khỏi con. Con sợ lắm.”
“Đừng sợ đừng sợ, ông chú nhỏ sẽ không rời khỏi Ethan.” Dùng nụ hôn của mình để trấn an cháu trai nhỏ bị dọa, Lâm Vô Ý ôn nhu sờ tóc cháu trai nhỏ, nói: “Hôm qua ông chú nhỏ mới biết bảo bối Ethan của chúng ta rất dũng cảm nha ~”
Ethan chớp chớp hai mắt đẫm lệ, ngừng khóc, bé không rõ.
Lâm Vô Ý hôn nhẹ vào mũi Ethan, cổ vũ nói: “Hôm qua Ethan không chỉ không sợ hãi, còn giúp ông chú nhỏ cầm máu, còn chăm sóc ông chú nhỏ. Có phải Ethan rất dũng cảm, rất lợi hại không?”
Nhớ đến chuyện ngày hôm qua, thân thể Ethan lại run lên, ôm chặt thắt lưng ông chú nhỏ. Nhưng nghe thấy ông chú nhỏ nói bé dũng cảm, lợi hại, Ethan cố nhịn nước mắt, một thứ tên là can đảm trào dâng trong cơ thể bé.
Lâm Vô Ý tiếp tục nói: “Hôm qua ông chú nhỏ rất sợ hãi. Sau đó nhìn thấy Ethan, ông chú nhỏ không còn sợ nữa. Ông chú nhỏ vô cùng cao hứng vì lúc đó có thể nhìn thấy Ethan. Tiếp đó Ethan còn rất dũng cảm gọi điện thoại cho daddy, để daddy tới cứu ông chú nhỏ, tiếp tục cầm máu cho ông chú nhỏ. Ethan là bé trai dũng cảm nhất. So với những bạn nhỏ ông chú nhỏ đã gặp còn dũng cảm hơn nhiều.”
Ethan ngừng khóc, mở to đôi mắt.
“Ethan có thể nói cho ông chú nhỏ biết tại sao con lại lợi hại thế không?”
Ethan rất ngượng ngùng mà mím môi lại, trong mắt đã có nét cười. Lâm Vô Ý chớp chớp mắt, đột nhiên như bừng tỉnh nói: “Ông chú nhỏ biết tại sao Ethan lợi hại rồi! Bởi vì Ethan có một người bạn tiểu ác ma rất lợi hại, cho nên mới trở nên dũng cảm như thế, lợi hại như thế, đúng không?”
Rốt cuộc Ethan cũng không nhịn được mà cười ra. Suýt nữa thì bé quên mất, hôm qua bé đã có được quả trứng xanh và tiểu ác ma.
“Oa oa, bây giờ Ethan của chúng ta là tiểu siêu nhân có được sức mạnh của tiểu ác ma nha. Sau này ông chú nhỏ không bao giờ sợ kẻ xấu nữa, bởi vì ông chú nhỏ đã có Ethan bảo vệ!”
“Con sẽ bảo vệ ông chú nhỏ!” Ethan nắm chặt bàn tay nhỏ bé, giống như trong nháy mắt đã biến thành siêu nhân trứng xanh.
“Oa! Ông chú nhỏ rất kiêu ngạo! Ethan mau hôn ông chú nhỏ. Có Ethan bảo vệ, nhất định vết thương của ông chú nhỏ sẽ khỏi rất nhanh!”
Ethan lập tức chu môi ra, đầu tiên là hôn lên vết thương trên mặt ông chú nhỏ cách một lớp băng gạc, sau đó là cánh tay, rồi mới chui vào trong chăn hôn đùi, còn cả bàn chân của ông chú nhỏ.
Lâm Vô Ý càng không ngừng trầm trồ khen ngợi: “Quả nhiên Ethan có sức mạnh thần kỳ nha. Ông chú nhỏ không còn đau đớn nữa. Mấy ngày nay Ethan đừng đi nhà trẻ, ở nhà với ông chú nhỏ được không?”
“Vâng!” Ethan chui ra khỏi chăn kêu to, ý chí chiến đấu sục sôi.
“Vậy, Ethan, ngàn vạn lần đừng để người khác biết con có ác ma trứng xanh nha, nếu không người xấu sẽ đến cướp mất đó. Cho nên Ethan chỉ có thể dùng siêu năng lực ở nhà, nhớ kỹ chưa?”
“Vâng!” Ethan lại hôn thêm mấy cái lên vết thương trên mặt ông chú nhỏ.
“Bảo bối Ethan đã cứu ông chú nhỏ từ trong tay kẻ xấu ra, chờ tay ông chú nhỏ khỏi rồi, nhất định ông chú nhỏ sẽ vẽ chuyện này nha. Vậy, hiện tại ông chú nhỏ có một nhiệm vụ rất quan trọng muốn giao cho Ethan hoàn thành. Ethan nguyện ý nhận nhiệm vụ gian nan này không?”
“Con nguyện ý!”
Hiện tại Ethan đã hoàn toàn biến thành tiểu siêu nhân trứng xanh, dường như chính mình vừa cứu ông chú nhỏ từ trong tay kẻ xấu ra vậy.
“Trước khi kẻ xấu đi có nói trong vòng mười ngày có thể hắn sẽ quay lại. Con xem, ông chú nhỏ bị thương, daddy và các chú đều đi làm. Bây giờ Ethan là chiến sĩ duy nhất trong nhà. Con phải bảo vệ ông chú nhỏ, bà nội và các em trai. Từ giờ trở đi. Con phải bảo vệ tốt nhà của chúng ta, để phòng ngừa kẻ xấu tiến vào. Kẻ xấu sẽ dùng thuật ẩn thân, có thể hắn sẽ trốn trong túi hay trong quần áo để lặng lẽ đột nhập. Con phải kiểm tra từng người về nhà, xem trong túi hay quần áo của họ có kẻ xấu không nha.”
“Con sẽ đi ngay bây giờ!” Ethan buông ông chú nhỏ ra định xuống giường.
Lâm Vô Ý vội vàng ngăn cháu trai nhỏ đang kích động lại, nói: “Hiện tại daddy vẫn chưa tan tầm, buổi chiều họ tan tầm con mới chuẩn bị. Hiện tại con đi kiểm tra cậu họ trước, xem trong túi áo cậu họ có kẻ xấu không.”
Ngoài cửa, một người nói nhỏ với mấy người phụ nữ đang che miệng không phát ra tiếng cười: “Con thấy không cần tìm bác sĩ tâm lý cho Ethan đâu.” Tiếp đó, anh nói lớn: “Ethan, con mau đến xem kẻ xấu có chui vào trong túi áo cậu họ không.”
Thẩm Tiếu Vi bưng khay đi đến, Ethan lập tức xuống giường.
“Ethan, đi lấy quả trứng xanh của con, có quả trứng xanh con mới có thể kiểm tra được.”
“Vâng!”
Được ông chú nhỏ nhắc nhở nên Ethan chạy vọt ra ngoài, về phòng bé lấy quả trứng xanh. Lâm Vu Huệ và Thẩm Như Vi ôm bụng cười không ngớt, Lâm Vu Huệ giơ ngón tay cái với chú nhỏ: “Chú nhỏ, chú thật lợi hại. Nói mấy câu đã làm Ethan cười vang.”
“Suỵt ~~~”
Ra hiệu cho Vu Huệ nhỏ giọng, Lâm Vô Ý nói khẽ: “Mọi người đừng để lộ nha, bây giờ Ethan là siêu nhân xanh đó.”
“Ha ha, bọn cháu sẽ phối hợp hết sức.”
Một chút rối rắm trong lòng khi nhìn thấy chú nhỏ đều biến mất hoàn toàn sau khi Ethan cười vang. Lâm Vu Huệ thấy thật may mắn, may mắn vì người này là người của Lâm gia, là chú nhỏ của cô.
Ethan lấy quả trứng xanh trở lại nhanh chóng, Thẩm Tiếu Vi rất phối hợp để Ethan kiểm tra khắp lượt. Lâm Vô Ý được chị gái đút cơm cho. Cháu trai nhỏ cứ cười không ngớt, nụ cười đáng yêu đó làm Lâm Vô Ý thấy vết thương không còn đau đớn nữa.
“Phu nhân, thái thái và bạn của Vô Ý thiếu gia đến.”
Chú Dư đứng ngoài cửa nói. Lâm Vô Ý sửng sốt, nhìn ra ngoài cửa, chỉ thấy ba người với vẻ mặt lo lắng xuất hiện đằng sau chú Dư, đi nhanh đến.
“Vô Ý/ Dean!”
“Mẹ! Crowe! Assal!”
Lâm Vô Ý thầm kêu không xong.
“Y Viện!”
“Bà dì Giang!”
Lâm Chiếu Trinh đặt chiếc bát trên tay xuống. Mọi người ngồi ở giường lập tức đứng lên.
Giang Y Viện đột nhiên xuất hiện, vừa nhìn thấy con trai, khóe mắt liền đỏ lên, nghẹn ngào nói: “Tôi nhận được điện thoại của Vu Chi, nói Vô Ý xảy ra chuyện. Bạn của Vô Ý liền đi Hongkong cùng tôi.”
“Thực xin lỗi, Y Viện, chúng tôi không chăm sóc tốt cho Vô Ý.” Lâm Chiếu Trinh rất áy náy, đỡ Giang Y Viện ngồi xuống giường. Giang Y Viện cầm tay bà nói: “Đừng nói vậy, chúng ta ai cũng không muốn xảy ra chuyện này.” Có trời biết khi nhận được điện thoại của Vu Chi, suýt nữa bà đã ngất đi.
“Mẹ, con không sao, chỉ là không cẩn thận làm mình bị thương thôi.”
Lâm Vô Ý không ngờ mẹ và các bạn đến nhanh như vậy, cậu vốn không định để họ biết.
Sau khi chào hỏi mọi người ở đây, Crowe vừa ngồi máy bay tư nhân từ Mỹ đến, nhìn người trên giường, mặt trầm đến nỗi làm người ta sợ hãi: “Mấy người Oliver phải muộn chút mới đến.”
“Tôi không nghiêm trọng như vậy đâu.” Lâm Vô Ý nghe xong, đầu rất choáng váng.
Crowe cả giận nói: “Cậu như vậy còn nói không nghiêm trọng? Lúc Lâm Vu Chi gọi điện thoại cho tôi, suýt nữa tim tôi cũng ngừng đập!”
Lâm Vô Ý nhìn cháu trai nhỏ có vẻ hơi sợ hãi, lập tức nói: “Ethan, đi kiểm tra xem trong túi áo của họ có kẻ xấu không.”
“…” Crowe đang vô cùng tức giận nhất thời đầu óc mờ mịt, Giang Y Viện đang rơi nước mắt đầy đau lòng cũng không hiểu nốt, cái gì mà kẻ xấu? Ethan nắm chặt quả trứng xanh trong tay, muốn đi kiểm tra, lại có chút không dám. Lâm Vô Ý đẩy đẩy cháu trai nhỏ, nói với ba người đang ngây ngốc: “Ethan là tiểu siêu nhân trứng xanh, kẻ xấu bắt nạt tôi rất có thể đã trốn trong túi áo mấy người để lẻn vào, mau để tiểu siêu nhân của chúng ta đi kiểm tra.”
Giang Y Viện đang đau lòng cho con trai nháy mắt liền dở khóc dở cười, đến cả Crowe cũng không còn mang sắc mặt âm trầm nữa.
“Nào nào nào, phối hợp một chút, ngàn vạn lần không thể để kẻ xấu vào nha.”
Lại đẩy đẩy cháu trai nhỏ, cổ vũ cho bé, Lâm Vô Ý lén nháy mắt với Crowe: Phối hợp một chút nha!
Crowe vừa tức vừa vội liền thở ra một hơi buồn bực, giơ tay đầu hàng: “Đến kiểm tra đi!”
“Ethan, nhanh lên.”
Được ông chú nhỏ cổ vũ, Ethan cầm quả trứng xanh đến trước mặt Crowe, cẩn thận tỉ mỉ dùng quả trứng xanh để kiểm tra, lại còn lục lọi một lượt trong túi áo của cái chú người nước ngoài này. Kiểm tra nghiêm túc, ngay cả dép lê cũng không bỏ qua, Ethan mới đến trước mặt Assal. Assal cười xấu hổ, chủ động giơ túi cho Ethan kiểm tra.
“Ethan, có phát hiện ra cái gì khác thường không?” Lâm Vô Ý vẫn sắm vai diễn rất để tâm.
“Vẫn chưa có.”
Kiểm tra tỉ mỉ cho Assal, Ethan đến trước mặt bà dì cố. Bị con trai làm cho không thể tức giận nổi, Giang Y Viện rất phối hợp để mặt cho Ethan tìm trong túi áo của bà.
Kiểm tra toàn bộ một lượt không phát hiện ra kẻ xấu, Ethan thở phào ra một hơi, khuôn mặt lộ rõ nụ cười. Lên giường, đến cạnh ông chú nhỏ, Ethan báo cáo: “Ông chú nhỏ, kẻ xấu không vào đây.”
“Ethan giỏi quá! Ông chú nhỏ có thể yên tâm dưỡng thương rồi!”
“Uhm!”
Nhìn hành động giữa một lớn một nhỏ, Crowe không thể giận dữ tiếp được. Trấn an cháu trai nhỏ, lại điều chỉnh không khí, Lâm Vô Ý nói với mẹ và Crowe: “Thực sự con không có việc gì, chỉ là bị trật chân, sứt sát vài chỗ. Đều là tự con không cẩn thận. Con cam đoan sau này ra ngoài nhất định sẽ mang theo bảo tiêu, tuyệt đối không đi lung tung một mình.”
Con trai đã nói vậy rồi, Giang Y Viện cũng không còn biết trách cứ thế nào, lại nói, chuyện này vốn không thể trách con trai. Sờ khuôn mặt bị thương của con, Giang Y Viện nói: “Chỉ là ngoại thương, coi như may mắn, sau này nhất định phải cẩn thận, đừng để… ông ấy lo lắng.”
Biết mẹ đang nói đến ba, Lâm Vô Ý ra sức gật đầu: “Con sẽ không bao giờ bất cẩn như thế nữa.”
“Y Viện, dì đi nghỉ ngơi đi, ngồi máy bay lâu như vậy chắc mệt lắm.” Lâm Chiếu Trinh lên tiếng đúng lúc.
Giang Y Viện cười với Lâm Chiếu Trinh, nói: “Tôi không sao cả, ngủ trên máy bay rồi. Hôm nay Vô Ý thay thuốc chưa?”
Thẩm Tiếu Vi lên tiếng trả lời: “Lát nữa bác sĩ sẽ đến.”
“Vậy tôi chờ Vô Ý thay thuốc xong mới nghỉ ngơi.”
“Mẹ, con không sao cả, mẹ đi nghỉ ngơi đi.”
“Chờ con thay thuốc xong đã.”
Giang Y Viện rất kiên trì, Lâm Vô Ý chỉ có thể thỏa hiệp.
Bưng cái bát vừa nãy Lâm Chiếu Trinh cầm, Giang Y Viện đút cho con trai ăn cơm. Lúc vừa tới thấy Lâm Chiếu Trinh chăm sóc cho con trai như vậy, Giang Y Viện không phải không cảm động. Lại thấy hành động giữa con trai và đứa trẻ, Giang Y Viện hoàn toàn yên tâm. Có thể nhìn ra được, con trai ở nhà rất tốt.
Crowe để Assal ở lại trong phòng với Lâm Vô Ý, anh vào thư phòng cùng Thẩm Tiếu Vi. Lần này họ đến Hongkong không chỉ mà muốn tận mắt nhìn thấy vết thương của Lâm Vô Ý, cũng là có một số việc muốn bàn bạc trực tiếp với người của Lâm gia. Chuyện của Redmond đã cho Lâm gia và các thành viên của “Học viện Tử La Lan” một cảnh báo. Nếu Redmond biết Lâm Vô Ý là người được yêu chiều nhất Lâm gia, cũng để hắn biết cậu có mấy người bạn thực lực hùng hậu, liệu Redmond còn dám không kiêng nể gì mà ra tay với Lâm Vô Ý không?
Lâm Vô Ý thích cuộc sống kín tiếng, nhưng đối với những người không có mắt nhìn mà nói, kín tiếng rất có thể sẽ mang đến nguy hiểm cho Lâm Vô Ý. Họ cần thay đổi chút sách lược. Điều kiện tiên quyết để không tiết lộ thân phận của Lâm Vô Ý, đó là cho bên ngoài biết Lâm Vô Ý không phải người không được yêu chiều và không có năng lực. Những kẻ có ý đồ động đến Lâm Vô Ý phải suy nghĩ cho thật kỹ trước, ví dụ như Redmond, còn cả tên nhị thế tổ của Trần gia ngày nào cũng không ngừng tặng hoa kia nữa.
Hơn 1 giờ chiều, Lâm Vu Chi, Lâm Vu Hồng và Lâm Vu Chu đều trở về từ công ty, đương nhiện, họ cũng được “hưởng thụ” một lần kiểm tra của Ethan. Ba người đều ngoan ngoãn phối hợp dưới ánh mắt uy hiếp của Lâm Vô Ý. Bất quá thấy con trai không hề có dáng vẻ bị sợ hãi nghiêm trọng giống hôm qua, ngược lại tinh lực quá là dư thừa, Lâm Vu Chi cũng thấy không cần tìm bác sĩ tâm lý cho con trai làm gì.
Bác sĩ vẫn chưa đến, Lâm Vô Ý vẫn còn suy yếu đã ngủ mất. Bởi vì có mấy đặc biệt yêu cầu muốn nhìn vết thương của Lâm Vô Ý, cho nên Lâm Vu Chi đã để bác sĩ đến thay thuốc muộn một chút.
Mấy người Lâm Vu Chi vừa về chưa được bao lâu, một phần lớn những người ở châu Âu đều đến Lâm gia. Ngoại trừ Biggs và Burini có việc không tới được, Caroline phải xử lý chuyện xuất bản sách của Lâm Vô Ý, những người khác đều tới. Trong nhất thời, nhà cũ của Lâm gia có chút chật chội. Người bận rộn nhất chính là Ethan. Mỗi một người bước vào cửa đều phải bị bé kiểm tra một lần. Được Crowe giải thích, tất cả mọi người đều rất phối hợp. Ethan có cảm giác đạt được thành tựu lớn, dưới sự phòng thủ nghiêm mật của bé, kẻ xấu không hề trà trộn vào.
Lần đầu tiên biết chú nhỏ/ cậu nhỏ có nhiều bạn bè lợi hại như thế, sự sùng bái của Lâm Vu Huệ và Thẩm Như Vi đối với chú nhỏ/ cậu nhỏ phải nói là cuồn cuộn như nước sông, không thể vãn hồi được. Nhẫn nại mong muốn được hét chói tai khi nhìn thấy mấy danh nhân, Lâm Vu Huệ và Thẩm Như Vi giúp ba mẹ và các anh trai tiếp đãi khách khứa.
“Chị họ! Joseph Deville và Zoe Sanchez đều là bạn của cậu nhỏ kìa! A a a a! Em muốn ngất quá!”
“Chú nhỏ thật lợi hại… Thảo nào chú nhỏ lại tặng lễ phục dạ hội của “ZOE” cho chúng ta, anh ấy thật đẹp trai!”
“Chị họ, em hạnh phúc quá, a a a a, hạnh phúc quá, em có thể được gặp người thật kìa!”
“Chị cũng hạnh phúc lắm!”
Hai cô gái hoa si được nhìn thấy mấy anh đẹp trai đang ngất ngây một hồi trong phòng bếp, rồi mới bưng khay café ra ngoài. Thẩm Như Vi như ngừng thở khi đến trước mặt Joseph và Zoe, nếu không phải không đúng lúc, nhất định cô sẽ nhờ hai người ký tên cho mình!
Lâm Vu Huệ đặt café trước mặt Oliver và Hanna, lại nhìn Hanna vài lần. Cô biết đại họa sĩ này rất nổi tiếng trên thế giới, không ngờ lại trông lôi thôi lếch thếch thế này. Bất quá, dường như lại rất phù hợp với hình tượng của một họa sĩ!
“Cám ơn.”
Hanna bưng ly café, cười tươi với Lâm Vu Huệ. Sau đó anh vừa nhìn Lâm Vu Huệ vừa uống café, khen: “Hương vị thật tuyệt, có thể cho tôi một ly nữa không?”
“Đương nhiên có thể.” Mặt Lâm Vu Huệ hơi đỏ, đã lâu lắm rồi không được ở cùng một chỗ với nhiều anh đẹp trai thế này.
Uống hết café, Hanna đưa ly của mình cho Lâm Vu Huệ, Lâm Vu Huệ cầm ly của anh vào bếp lấy thêm café. Oliver liếc thấy Hanna đang nhìn theo Lâm Vu Huệ rời đi, đá đá anh. Hanna hoàn hồn, đột nhiên nói một câu bằng tiếng Pháp: “Hình như tôi đã thấy nữ thần trong lòng tôi rồi.”
Suýt chút nữa Oliver đã phun café trong miệng ra ngoài, không phải chứ!
“Cám ơn.” Bên kia, Bieber Channing mỉm cười cám ơn Thẩm Như Vi, tò mò hỏi: “Em là diễn viên sao?”
Như Vi ngây ngốc nhìn anh, lại nhìn sang mẹ, hỏi lại: “Trông con giống nghệ nhân à?” Không thể nào, đầu Thẩm Như Vi đầy hắc tuyến.
Bieber lắc đầu: “Ý tôi không phải vậy. Tôi muốn nói, trên người em có một loại hương vị thật sạch sẽ, rất thích hợp để diễn ca kịch hay kịch nói. Nghệ nhân và diễn viên có những điểm khác nhau. Nếu là diễn viên ưu tú thực sự, linh hồn của họ sạch sẽ mà thuần khiết, chẳng qua bây giờ người như vậy càng ngày càng ít.”
Như Vi nghe xong thấy hứng thú, ngồi xuống cạnh Bieber, hỏi: “Anh là diễn viên à?”
“Không, tôi là người viết kịch bản.”
“Oa, anh là kịch tác gia.”
“Ha ha, đó là Dean, tôi chỉ là người viết kịch bản thôi.”
Có người phán: “Bieber, cậu khiên tốn làm gì?”
Người phán là Hanna. Anh rất bát quái mà hỏi Thẩm Như Vi: “Em đã xem phimMùa xuân Emilychưa?”
“Xem rồi! Bộ phim này rất nổi tiếng đó!” Đoán ra một khả năng nào đó, đôi mắt Thẩm Như Vi nhìn Bieber đầy trái tim, thần tượng!
“Cậu ta chính là biên kịch và đạo diễn củaEmilyđó.”
“A! Là anh?”
Thẩm Như Vi đỏ bừng cả mặt, rốt cuộc không thể nhịn được mà nói: “Có thể ký tên cho em không? Anh không hề giống trên TV một chút nào! Anh đẹp trai hơn trên TV nhiều!”
“Cám ơn lời khen của em!”
Lâm Vu Huệ đã trở lại, đưa café cho Hanna, cô lấy hết can đảm, mở chiếc khăn tay đang cầm ra, nói: “Anh có thể ký tên cho em không? Em rất thích tranh của anh!”
“Đương nhiên không thành vấn đề.” Trong mắt Hanna như có ánh sáng nào đó.
Oliver bất mãn nhìn Hanna và Bieber, hai tên này đến thăm Dean hay là tới tán gái đây? Lâm Bàng Lệ Vân và Lâm Chiếu Trinh nhìn con gái mình và hai người đàn ông kia, cũng nghi hoặc trong lòng.
“Lão gia, phu nhân, thiếu gia, bác sĩ đến.”
Chú Dư vào phòng khách nói. Không khí trong phòng khách lập tức ngưng trọng hơn vài phần. Rất nhanh, một người xách hộp y tế đi tới, là Đường Sơn.
“Chúng ta lên thôi.”
Lâm Vu Chi lên tiếng, mọi người cùng lên lầu theo anh.
Giang Y Viện ở trong phòng chăm sóc con trai, cửa mở, bà quay đầu nhìn, nhất thời thấy căng thẳng không ít, bác sĩ đến. Lâm Vô Ý ngủ mơ màng, bảo tiêu Ethan trung thành nhất của cậu cũng đang ngủ cạnh cậu. Lâm Vu Chi bế con trai sang phòng bên cạnh, Lâm Vu Hồng ngồi cạnh gối đầu của Lâm Vô Ý, nâng cậu dậy.
Không đánh thức Lâm Vô Ý, Lâm Vu Hồng che mắt cậu, gật đầu với Đường Sơn: “Bôi thuốc đi.”
Đường Sơn đi tới, những người khác đều vây quanh giường. Lâm Vô Ý có dấu hiệu thức giấc, Lâm Vu Hồng che mắt cậu, ôn nhu nói bên tai cậu: “Bác sĩ đến, cậu cứ ngủ tiếp.”
“Ưm…”
Dù sao cũng bị chảy rất nhiều máu, thân thể vẫn còn rất yếu nên Lâm Vô Ý thả lỏng trong ngực Lâm Vu Hồng, ngủ tiếp. Nhìn thấy hai người dựa vào nhau, trong lòng rất nhiều người cảm thấy khác thường. Giang Y Viện nhìn Lâm Vu Hồng, không biết nghĩ gì, ánh mắt sâu xa.
__Hết chương 111__
Danh sách chương