Lái xe đến khu vực an toàn, Ôn Mộc Vân lập tức đỗ xe ven đường. Sắc mặt Lâm Vô Ý trắng bệch, tay phải và đùi trái vẫn đang chảy máu. May mắn chính là trời không nóng, Lâm Vô Ý mặc quần dài áo dài, cũng vì trưa ra ngoài ăn cơm, nghĩ trong nhà hàng sẽ hơi lạnh, Lâm Vô Ý còn mang thêm một chiếc áo khoác, không thì cậu nhảy từ trên cửa sổ xuống sẽ rất dễ bị những mảnh thủy tinh ở dưới đất tạo thành vết thương nhiều hơn. Nhưng tay cậu thì không may mắn như vậy, khắp mu bàn tay đầy những vết rỉ máu nhỏ. Ôn Mộc Vân dùng nước khoáng miễn cưỡng rửa sạch hai tay cho Lâm Vô Ý, rồi mới xé một chiếc áo sơ mi trên xe mình, buộc chặt vào miệng vết thương để cầm máu cho Lâm Vô Ý.

Ethan vẫn luôn khóc, Lâm Vô Ý dùng hết sức ôm cháu trai nhỏ vào ngực, không để bé nhìn thấy máu trên người mình. Thế nhưng rất khó. Trên tay Ethan cũng dính đầy máu. Lâm Vô Ý không muốn Ethan còn nhỏ đã sinh ra ám ảnh đối với mummy vì chuyện này, cho nên vẫn ám chỉ Ôn Mộc Vân đừng nhắc đến Qu ách Bội Bội. Nhưng dù nói sao, sau khi về nhà nhất định phải tìm bác sĩ tâm lý cho Ethan.

“Bảo bối, ngủ một lát đi.” Miệng vết thương đã được băng lại, Lâm Vô Ý vỗ nhẹ cháu trai nhỏ.

Ethan lắc đầu, hai tay nắm chặt quần áo ông chú nhỏ, bé sợ ngủ dậy sẽ không thấy ông chú nhỏ đâu.

Ôn Mộc Vân khởi động ô tô, Lâm Vô Ý hôn mặt cháu trai nhỏ, ngâm nga nhạc thiếu nhi, dỗ cháu trai nhỏ ngủ. Ethan vừa trải qua một sự việc đáng sợ mà đáng lẽ ở vào tuổi này sẽ không nên trải qua, lúc này vừa mệt vừa sợ, cuối cùng Ethan không chống đỡ nổi mà dựa vào ngực ông chú nhỏ ngủ mất. Dỗ Ethan ngủ xong, Lâm Vô Ý thở hắt ra, cũng không còn sức để nói chuyện.

“Vô Ý, cậu đừng ngủ, kiên trì một chút, sắp đến rồi.”

Tay Ôn Mộc Vân vẫn luôn run rẩy, hàng ghế phía sau có rất nhiều máu, anh sợ Lâm Vô Ý ngủ rồi sẽ không tỉnh lại.

Lâm Vô Ý lắc lắc đầu, cố gắng để mình giữ tỉnh táo. Cắn môi, cậu yếu ớt nói: “Vu Hồng, Vu Chu và Tiếu Vi, chắc cũng biết rồi. Lát nữa gặp họ, anh khuyên nhủ giúp tôi, để họ, đừng kích động.”

Ôn Mộc Vân gật đầu, nhưng trong lòng lại có một suy nghĩ khác. Nếu người của Lâm gia không xử lý chuyện này cho tốt, họ cũng chẳng có tư cách có được Vô Ý! Do dự, bất an, hoảng hốt và lo lắng, cậu dùng bàn tay đầy máu và bùn đất lấy điện thoại di động từ trong túi ra. Lâm Vô Ý vừa thấy di động, đôi mắt đỏ lên. Ôn Mộc Vân vẫn luôn chú ý đến cậu lập tức hỏi: “Vô Ý?”

“Điện thoại di động của tôi, bị hỏng rồi.” Lâm Vô Ý khổ sở giơ di động lên. “Đây là ba đặt làm cho tôi đó. Bị hỏng rồi.” Thảo nào không thấy tin nhắn hay cuộc gọi từ mấy người kia, hóa ra di động hỏng rồi.

Ôn Mộc Vân thở nhẹ ra: “Không sao cả. Lão tiên sinh từng ký một hợp đồng với công ty sản xuất di động. Trong vòng mười năm mỗi một kiểu dáng di động mới mà họ sản xuất phải làm riêng cho cậu một kiểu, một kiểu là hai cái. Hơn nữa mỗi cái đều không giống nhau. Cậu có thể nhân cơ hội này để xem kiểu dáng mới thế nào.”

Đôi mắt Lâm Vô Ý càng đỏ hơn, nước mắt không dừng được. Cậu nhớ ba, vô cùng nhớ ba, giờ phút này vô cùng vô cùng nhớ ba.

“Vô Ý.” Ôn Mộc Vân luống cuống, nhất thời tự trách không thôi, sao anh lại nhắc đến lão tiên sinh.

“Mộc Vân, tôi nhớ ba, tôi nhớ… ba lắm.”

“Xin lỗi…” Trái tim Ôn Mộc Vân cũng đau vì nước mắt của đối phương.

Lâm Vô Ý giơ tay lên lau miệng thật mạnh, cậu thấy ghê tởm. Nhìn động tác của cậu, ánh mắt Ôn Mộc Vân càng lạnh hơn.

“Mộc Vân, ba tôi còn làm gì sau lưng tôi nữa?”

“… Sau này sẽ nói cho cậu biết, tôi không muốn làm cậu khóc.”

“Tôi đã khóc rồi, không sao cả.”

Nếu ba còn sống… Nước mắt Lâm Vô Ý vẫn rơi không ngừng.

“Anh đừng nhìn tôi, mất mặt lắm.”

“Tôi thấy hiện tại cậu khóc rất đẹp.”

“Để ba biết tôi không mang bảo tiêu mà đi lung tung, nhất định sẽ cấm túc tôi. Anh đừng nói cho ba biết.”

“… Được, nhất định tôi không nói.”

“Uhm… Người của chòm song ngư, có chút cảm tính, anh đừng cười tôi.”

“Tôi sẽ không.”

“Tôi thực sự rất nhớ ba tôi, dù đang ở Pháp tôi cũng không cảm thấy tôi rời khỏi ba, ba vẫn luôn ở cạnh tôi. Ngày nào tôi và ba cũng nói chuyện qua video.”

“…”

“Thế nhưng bây giờ ba có ở nhà không…”

Nhìn người kia thương tâm như vậy, Ôn Mộc Vân rất muốn đâm cho Redmond một dao.

“Lúc lão tiên sinh bị bệnh, chúng tôi từng lén đến thăm ông ấy, ông ấy có nói một chuyện với chúng tôi.”

“Là gì?”

“Ông nói, ông cảm thấy mình sẽ không qua được, ông nói ông không yên lòng nhất chính là cậu. Nếu ông mất, nhất định cậu sẽ không chịu nổi. Ông rất sợ cậu mãi thương tâm, cho nên đã để lại một vật gì đó cho cậu, ở trong căn biệt thự kia.”

“Là, gì vậy?”

Nước mắt Lâm Vô Ý hòa cùng vệt máu trên mặt, nhỏ giọt xuống. Có thể nói, từ nhỏ đến lớn, dưới sự bảo vệ nghiêm mật của ba, cậu chưa từng trải qua chuyện nào đáng sợ như thế.

“Nói là cam đoan có thể kiếp sau vẫn làm ba cậu. Cụ thể thì lão tiên sinh không nói. Nói ông để trong hộp bảo bối.”

Hơi thở của Lâm Vô Ý nháy mắt bất ổn.

“Lão tiên sinh nói, ông ấy vĩnh viễn là ba cậu, dù ông đang ở đâu, dù, cậu đang ở đâu.”

“A, vậy tôi về, nhất định sẽ bị ba tôi, cấm túc.”

“Không chỉ có cậu bị cấm túc, nhất định tôi cũng sẽ bị lão tiên sinh trách mắng một hồi, tôi không bảo vệ tốt cho cậu.”

“Vậy chúng ta xem như cùng chung hoạn nạn rồi.”

“Vô Ý, sao tôi cảm thấy cậu đang vui sướng khi người khác gặp họa?”

“Một mình bị phạt không bằng cùng nhau bị phạt mà, con người tôi rất đen tối đó.”

“Đã nhìn ra.”

Lâm Vô Ý cười, nước mắt càng rơi mau hơn. Kiếp sau, nhất định cậu vẫn là con của ba, vĩnh viễn, vĩnh viễn là vậy. Ba, nhất định ba phải chờ con. Lần tới ba ngàn vạn lần đừng sinh con muộn như thế. Lần tới, con muốn ba ở cùng con rất nhiều, rất nhiều năm.



Di động của Ôn Mộc Vân vang lên, anh nhấn nút nghe máy, trong di động truyền ra giọng nói vừa lạnh băng vừa lo âu của một người: “Vô Ý đâu? Cậu ấy sao rồi? Sao điện thoại di động của cậu ấy không gọi được?”

Liếc nhìn sang người không biết là hôn mê hay ngủ, Ôn Mộc Vân hoảng sợ nói: “Di động của Vô Ý bị hỏng, cậu ấy chảy nhiều máu, đang mê man, không biết có phải ngủ không.” Nói xong, anh kêu lên: “Vô Ý! Vô Ý, tỉnh lại!”

Lâm Vô Ý rên lên một tiếng, không tỉnh lại.

Người ở đầu điện thoại bên kia cũng nóng nảy: “Chúng tôi đến rồi! Bao giờ anh đến?”

“Tôi còn phải hai mươi phút nữa!” Khu Tây Cống quá xa.

“Tôi sẽ đến chỗ anh! Anh đi đường nào?”

Ôn Mộc Vân nói tên đường mà mình đi, bên kia lập tức cúp điện thoại. Ôn Mộc Vân quay đầu nhìn thoáng qua, hoảng hốt gọi to: “Vô Ý, Vô Ý, cậu tỉnh lại, không được ngủ!”

“Ưm…”

Đầu Lâm Vô Ý hơi xoay, lại không còn động tĩnh, tim Ôn Mộc Vân cũng như ngừng đập. Gi ẫm chân ga mạnh hơn, Ôn Mộc Vân niệm trong lòng: “Lão tiên sinh, mong ông phù hộ cho Vô Ý, ông nhất định phải phù hộ Vô Ý.”

Một tay Ôn Mộc Vân đặt trên điện thoại di động, sắp không nhịn được mà muốn gọi cấp cứu. Nhưng chỉ cần gọi cấp cứu, chuyện này sẽ không thể giấu được truyền thông, không chỉ cuộc sống bình lặng của Vô Ý bị phá vỡ, chính họ cũng rơi vào bị động. Muốn trừng phạt Redmond sẽ phải làm theo trình tự pháp luật, vậy cũng có nghĩa Redmond chỉ bị bắt giam mấy tháng sau đó bảo lãnh là xong việc. Đây là điều mà tuyệt đối anh không cho phép. Rất nhiều chuyện chỉ có ở trong tối mới có thể tiến hành thuận lợi. Khẽ cắn môi, Ôn Mộc Vân rút tay lại. Lại quay đầu nhìn vết thương của Lâm Vô Ý, dường như máu không còn chảy ra, anh nghiến răng cố đi thật nhanh về Đại Khanh Đông.

Vừa lên xe, Redmond đóng mạnh cửa xe lại, thở hắt ra. Bộ vị ở giữa hai chân vẫn đau không chịu được. Trong mắt hiện lên vẻ tàn nhẫn, Redmond tiếp tục xoa nhẹ nơi bị thương của mình, không ngờ rằng người đa mưu túc trí như hắn cũng bị lừa! Bị vẻ thanh thuần không hiểu thế sự của thằng nhóc kia lừa! Suýt nữa là hủy đi hạnh phúc nửa người dưới của hắn! Nhất định hắn sẽ không bỏ qua cho Lâm Vô Ý!

Thở ra vài hơi tức giận, Redmond cắm chìa khóa xe, khởi động ô tô. Xe vừa ra khỏi sân biệt thự, tiếng còi xe cảnh sát từ rất xa truyền tới. Redmond tức giận mắng một câu “Shit!”, nhanh chóng quay ngược đầu xe, giẫm chân ga. Hắn phải rời Hongkong trước, còn việc phải trừng phạt tên nhãi kia thế nào, chờ hắn về Mỹ sẽ suy nghĩ kỹ, tóm lại, hắn sẽ không bỏ qua cho tên nhãi đó.

Tiếng còi xe cảnh sát càng ngày càng gần, Redmond chột dạ chuyển tay lái sang một lối đi khác của khu biệt thự. Hắn không thể tin Lâm gia sẽ báo án, chẳng lẽ bọn họ không sợ gièm pha sao? Lập tức, Redmond hừ lạnh, báo án cũng không sao, hắn chỉ cần nói tất cả đều là hiểu lầm là được, hơn nữa hắn vốn cũng không làm gì cả, không phải sao. Cửa ra ngay trước mắt, Redmond híp mắt, có hai xe cảnh sát ở đây, một cảnh sát giơ một tay về phía xe hắn, ra hiệu cho hắn dừng xe.

Redmond chậm rãi dừng xe, cảnh sát kia đã tới, hắn ung dung hạ cửa kính xe xuống. Đối phương làm việc mặt không chút thay đổi nói: “Tiên sinh, chúng tôi nhận được tin có người báo án, nói ở đây xảy ra cướp bóc, chúng tôi muốn phong tỏa chỗ này, mong anh phối hợp.”

“Tôi có chuyện quan trọng phải làm, tôi không thấy cướp bóc gì hết.”

Vị cảnh sát kia đánh giá Redmond từ trên xuống dưới, nói: “Tiên sinh, mời anh xuống xe để chúng tôi điều tra.”

“Tôi nói tôi có chuyện quan trọng phải làm!” Đương nhiên Redmond không thể xuống xe.

“Mời anh lập tức xuống xe!”

Cảnh sát lấy giấy tờ chứng nhận của bản thân ra, lúc này, có ba chiếc xe cảnh sát khác cũng tới. Redmond nhẫn nại tức giận vì người khác bất kính, xuống xe với tư thế không được tự nhiên.

Có một xe cảnh sát vào khu biệt thự, Redmond chú ý thấy chiếc xe đó đi về hướng biệt thự số 20, hắn xác định là Lâm gia báo án. Cảnh sát nhìn Redmond đang nhếch nhác, hỏi thẳng: “Tiên sinh, anh có gặp cướp à?”

Redmond cúi đầu nhìn, lại mắng vài câu “Shit!” trong lòng. Trên quần áo hắn có mấy dấu chân, rất nhiều nếp nhăn.

“Tiên sinh, chúng tôi nhận được điện thoại báo án, thấy anh rất giống đặc trưng nhận dạng của tên cướp, mời theo chúng tôi đến cảnh cục để làm rõ tình huống.” Cảnh sát chỉnh lại kính trên xe Redmond một chút, ra hiệu cho Redmond nhìn lại dáng vẻ hiện tại của mình. Redmond vừa nhìn, mấy lời thô tục trong lòng tuôn ra hết câu này đến câu khác. Mặt hắn xanh chỗ nọ tím chỗ kia, tóc tai rối bù, trông cả người rất giống mấy tên cướp.

“Tôi là người Mỹ, tôi muốn mời luật sư của tôi.”

“Đây là Hongkong, chờ chúng tôi làm rõ tình huống sẽ cho anh thời gian mời luật sư!”

Đối phương nói xong trực tiếp rút súng nhắm vào Redmond, ra hiệu cho hắn nằm úp sấp trên mui xe, không được lộn xộn. Redmond nghiến răng xoay người, căm giận mà nằm úp sấp trên mui xe, lúc này, bộ đàm của cảnh sát kia vang lên, bên trong truyền ra tiếng của đồng đội.

“Biệt thự số 20 có dấu vết đánh nhau, cửa sổ thủy tinh của lầu hai vỡ nát.”

“Hiểu rồi.”

Cảnh sát ra hiệu bằng mắt cho đồng nghiệp ở chung quanh, hỏi: “Tiên sinh, anh ở biệt thự số mấy?”

“… Số 15.”

“Có gì để chứng minh?”

“…” Shit! “Tôi muốn tìm luật sư!”

Ở một hướng mà Redmond không nhìn thấy, vị cảnh sát kia cong khóe môi, không đáp ứng yêu cầu của Redmond. Để Redmond hai tay ôm đầu nằm úp sấp trên mui xe một hồi lâu, điện thoại của cảnh sát kia vang lên, liền nhận máy. Ừ ừ à à mấy tiếng, vị cảnh sát kia cúp điện thoại, vỗ vỗ Redmond: “Anh có thể đi rồi.”

Redmond kinh ngạc hạ hai tay xuống.

“Thu đội thu đội. Bên kia nói người báo án là một đứa trẻ. Chỉ là nghe thấy tiếng thủy tinh vỡ, căn bản không có cướp bóc gì hết.”

“Mẹ nó, trẻ con nhà ai nghịch ngợm như thế.”

“Không có cách nào cả, chỉ là nhầm thôi.”

Trong lúc Redmond không hiểu ra sao, toàn bộ xe cảnh sát đều đi hết. Redmond không phải thằng ngốc, lúc này không đi còn đợi lúc nào. Hắn nhanh chóng lên xe khởi động ô tô rời đi. Hắn muốn về khách sạn trước để lấy hộ chiếu, rồi mới ra thẳng sân bay. Redmond lái xe rời đi với tốc độ không biết nhanh hơn xe cảnh sát bao nhiêu lần, vị cảnh sát bị hắn bỏ lại phía xa xa nói nhẹ vào điện thoại: “Chú ý chặn đường.”

Redmond lái xe bằng một tay, tay kia thì cởi bộ quần áo bẩn thỉu trên người, lấy một bộ khác trên xe để thay. Nghĩ nếu mình ở Mỹ làm sao có thể thảm hại như thế, Redmond liền không ngừng nguyền rủa cái đất Hongkong quỷ quái này. Hắn thấy may mắn khi mình chọn chỗ ở đây, nếu ở những nơi náo nhiệt hắn sẽ càng khó thoát thân. Thỉnh thoảng Redmond lại chú ý xem có xe cảnh sát đuổi theo không, hắn thở hắt ra, đằng sau không có cái xe nào hết. Phía trước có ba chiếc xe đỗ ven đường, có người vẫy tay, muốn hắn dừng xe, thoạt trông như ba chiếc xe kia vừa va quệt vào nhau. Con đường không rộng lắm nhất thời bị chặn lại, Redmond chỉ cảm thấy hôm nay mình bị vận xui rơi xuống đầu.

Dừng xe, Redmond hạ cửa kính xuống, ló đầu ra nói bằng tiếng Anh: “Đừng có chắn đường! Tôi không đi được!”

“Tiên sinh, giúp một cái, xe bị trục trặc, chúng tôi cũng không có biện pháp.”

Người đàn ông trông rất nhã nhặn vừa chặn xe rất bất đắc dĩ nói. Giữa hai chân Redmond đang rất đau, căn bản không muốn xuống xe, thế nhưng không nâng cái xe kia ra thì chính hắn cũng không đi được, hắn cũng không muốn đợi cho Lâm gia đánh đòn phủ đầu.

Mắng trong miệng một tiếng, Redmond xuống xe. Bên cạnh ba chiếc xe kia có bốn người đàn ông, Redmond khó chịu hỏi: “Nâng cái nào trước?”

Người đàn ông nhã nhặn chỉ vào chiếc xe con màu xám bạc, nói: “Cái này.”

“Shit!”

Redmond đi đến, hai người trong số bốn người kia đến phía sau Redmond. Redmond vừa mới cúi người xuống đột nhiên cảm thấy đằng sau có một luồng gió thổi đến, hắn lập tức xoay người, trước mặt là một chiếc gậy bóng chày nện xuống.

Ôn Mộc Vân đã ra khỏi khu Tây Cống, có nhiều người xe hơn. Di động vang lên, Ôn Mộc Vân thấy người gọi lập tức nhận điện thoại.

“A Liễm.”

“Bắt được người rồi. Chú Dung bảo cậu cứ chuyên tâm chăm sóc cho Vô Ý thiếu gia, chờ Vô Ý thiếu gia không còn việc gì chúng ta sẽ từ từ xử lý hắn sau.”

“Được! Cậu nói với chú Dung khi có thể tôi sẽ liên lạc lại.”

“Uhm.”

Đối phương cúp điện thoại, Ôn Mộc Vân thở hắt ra một hơi. Di động lại vang lên, anh áp chế những tưởng tượng về việc định tiếp đãi tên nào đó, bắt máy. Điện thoại là Lâm Vu Hồng gọi tới, anh nói cho Ôn Mộc Vân lái xe đến đâu.

Ôn Mộc Vân dựa theo lời Lâm Vu Hồng, lái xe đến một gian kho hàng lớn ở phụ cận. Anh vừa dừng xe lại, bốn người đeo kính râm nhảy xuống khỏi một chiếc xe việt dã. Trên người Ôn Mộc Vân có máu, anh không xuống xe, mở khóa xe ra, vẫy tay với bốn người.

Cửa xe ở cả hai bên bị kéo mạnh ra, bốn tiếng gọi đầy kinh hoàng và phẫn nộ cùng vang lên: “Vô Ý!”

“Tôi muốn làm thịt hắn!”

Thẩm Tiếu Vi nổi trận lôi đình, gân xanh nổi đầy trên trán. Ngón tay anh run rẩy muốn cảm thụ một chút hơi thở của Lâm Vô Ý, hai chân như nhũn ra.

Lâm Vu Chi và Lâm Vu Hồng lên xe, Lâm Vu Chi bế Ethan ngồi xuống, Lâm Vu Hồng ngồi sang phía bên kia. Lâm Vu Chi kiên quyết nói: “Đi ngay!” Thẩm Tiếu Vi và Lâm Vu Chu nhẫn nại xúc động muốn lên xe, đóng cửa xe ở hai bên lại.

“Đi!”

Lâm Vu Hồng để Lâm Vô Ý ngồi lên đùi mình, đang tức giận đến cực độ. Ôn Mộc Vân lập tức khởi động ô tô, Lâm Vu Chu và Thẩm Tiếu Vi chạy về chiếc xe việt dã, Lâm Vu Chu lái xe.

“Em muốn làm thịt hắn! Em nhất định phải làm thịt hắn!” Thẩm Tiếu Vi căn bản không khống chế được. Hai tay Lâm Vu Chu nắm chặt vô lăng: “Anh muốn róc xương hắn!”

Ethan bị đánh thức. Vừa mở mắt đã thấy daddy, lúc này Ethan khóc rống lên. Hiện tại Lâm Vu Chi đâu có tâm tư an ủi con, vỗ nhẹ bé, nói: “Ông chú nhỏ bị thương, con là bé trai, phải dũng cảm, đừng khóc.”

“Ưm… ưm…” Ethan cắn môi, vùi đầu trong lòng daddy, cố gắng không khóc.

“Ông chú nhỏ không có việc gì, đừng sợ.”

Nếu không có người ngoài ở đây, Lâm Vu Chi cũng sẽ rống to anh muốn làm thịt tên khốn nạn Redmond kia!

Ôn Mộc Vân nói nhanh: “Trên tay Vô Ý có mảnh thủy tinh, các anh đừng đụng vào tay cậu ấy!”

Lâm Vu Hồng đang muốn nắm tay Lâm Vô Ý lập tức buông ra. Anh nghiến răng hỏi: “Tại sao Vô Ý lại bị Redmond lừa đến đó? Không phải buổi trưa cậu ấy đi ăn cùng anh sao?” Trong lời nói mang nặng vẻ trách cứ.

Ôn Mộc Vân cũng không bất mãn, anh vốn cũng rất tự trách vì đã để Lâm Vô Ý bị thương. Lâm Vô Ý không muốn để Ethan còn nhỏ đã bị ám ảnh, Ôn Mộc Vân nói bóng gió: “Vô Ý căn bản không biết đối phương là Redmond. Có người nói muốn mua chút đồ cho trẻ con, giả bộ đáng thương nhờ Vô Ý đi lấy, Vô Ý muốn đi, đâu biết người kia cùng một giuộc với Redmond.”

“Daddy… Daddy… Ông chú nhỏ chảy máu, chảy máu…” Ethan nức nở lên.

Lâm Vô Ý đang mê man loáng thoáng nghe thấy tiếng khóc của cháu trai nhỏ, đầu xoay xoay. Lâm Vu Hồng nhẹ nhàng ôm đầu cậu, ghé vào tai cậu nói: “Chúng tôi tới rồi, không sao cả, không sao cả.”

Vu Hồng… Lâm Vô Ý cố gắng mở to mắt, một tay ôm chặt anh.

“Không sao cả, cậu nghỉ ngơi, rất nhanh sẽ đến.”

“Vu Hồng… Ethan…”

“Ông chú nhỏ!”

Ethan giãy dụa khỏi lòng daddy đến gần ông chú nhỏ, ôm chặt ông chú nhỏ. Bàn tay đầy vết thương của Lâm Vô Ý sờ cháu trai nhỏ, đau lòng muốn chết.

Lâm Vu Chi mím môi, nắm chặt tay lại. Từ lời nói của Ôn Mộc Vân, anh đã biết người cùng một giuộc với Redmond là ai. Tất nhiên Lâm Vu Hồng cũng hiểu. Cả người anh toát ra vẻ lạnh băng, lạnh lùng nói: “Có người muốn chết, chúng ta cứ thành toàn cho chúng đi!”

Lâm Vu Chi không trả lời, anh nhẹ nhàng bao lấy bên chân bị thương của Lâm Vô Ý, đôi mắt dưới kính râm còn lạnh lùng đáng sợ hơn cả Lâm Vu Hồng. Quách Bội Bội, lúc trước tôi thực sự quá nhân từ với cô, không ngờ cô lại ngu xuẩn như thế!

__Hết chương 105__
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện