Vẫn dỗ đến tận chỗ ăn cơm, Lâm Vô Ý mới làm cho cháu trai nhỏ cao hứng lên. Ôn Mộc Vân đưa một lớn một nhỏ đến một nhà hàng kiểu Nhật. Ethan cầm một quả trứng xanh trong tay, có thế nào cũng không chịu bỏ xuống. Có trẻ con ở đây, Ôn Mộc Vân không tiện hỏi chuyện về Quách Bội Bội. Biểu hiện của Lâm Vô Ý vẫn rất bình thường, một bên nói chuyện phiếm với Ôn Mộc Vân, một bên cho cháu trai nhỏ ăn đồ ăn. Ôn Mộc Vân đặt trước một chỗ khá ẩn mật, sau khi những món ăn được dọn lên bàn, Ôn Mộc Vân lấy ra ba quyển sách từ trong túi, có chút hồi hộp nói: “Vô Ý, có thể, ký tên cho tôi không?”

Lâm Vô Ý sững sờ nhìn ba quyển sách trong tay Ôn Mộc Vân, đây không phải là sách mới xuất bản của cậu sao? Ôn Mộc Vân nuốt nước miếng, nhỏ giọng nói: “Tôi là độc giả trung thành của Cerf-volant. Sau khi đọc xong sách mới xuất bản lần này của “người đó”, tôi cảm thấy, người đó, chính là cậu.”

Lâm Vô Ý nhìn Ôn Mộc Vân, trên mặt đối phương là sự hồi hộp và kích động rõ ràng. Sờ đầu cháu trai nhỏ để bé tiếp tục ăn, Lâm Vô Ý dựng một ngón tay trỏ đặt lên miệng: “Suỵt ~~~ phải giữ bí mật nha.”

“Thật là cậu!” Nếu không nhớ chung quanh vẫn có người, nhất định Ôn Mộc Vân sẽ hét toáng lên giống Ethan mới nhận quà lúc nãy.

Lâm Vô Ý tinh nghịch nháy mắt mấy cái với Ôn Mộc Vân, lấy ba cuốn sách trên tay anh, thở dài: “Sách lần này thực sự rõ ràng thế sao? Trước kia tôi giấu rất tốt mà.”

Tay Ôn Mộc Vân bất ổn mà lấy chiếc bút từ trong túi ra đưa cho Lâm Vô Ý, trái tim đập mạnh mà nói: “Tôi biết những chuyện giữa Lâm lão tiên sinh và cậu, hơn nữa còn có công ty “Diều”, tôi mới đoán người kia có thể là cậu.” Tạm dừng một lát, Ôn Mộc Vân nói: “Kỳ thực phó đổng Lê Yến của “Diều” cũng giống tôi, đã từng được Lâm lão tiên sinh giúp đỡ. Sau khi A Yến tốt nghiệp đại học, Lâm lão tiên sinh đã để cô ấy vào “Diều”, muốn cô ấy hợp tác với chủ tịch tương lai của “Diều”. A Yến cũng là fan của cậu, nếu không phải cô ấy nhắc nhở tôi, tôi cũng không đoán được cậu chính là,người đó.”

“Lê tiểu thư cũng vậy?” Lâm Vô Ý không thể bình tĩnh.

Ôn Mộc Vân gật đầu, giảm âm lượng đến mức nhỏ nhất: “Ở Hongkong Lâm lão tiên sinh chọn ra tổng cộng bốn người, ông nói nếu sau này cậu về Hongkong định cư, chúng tôi cần giúp đỡ cậu, khi cần thiết sẽ phải bảo vệ cậu. Tôi và A Yến chính là hai trong số bốn người đó.”

“Có bốn người?” Lâm Vô Ý liếc nhìn cháu trai nhỏ một cái, thấy Ethan đang chơi với trứng xanh, cậu cắn môi thật mạnh, hỏi: “Còn ai nữa?”

Ôn Mộc Vân không trả lời, chỉ nói: “Nếu cậu muốn gặp họ, tôi có thể hẹn họ ra ngoài. Kỳ thực, chúng tôi cũng rất tò mò về cậu. Muốn biết Vô Ý thiếu gia mà Lâm lão tiên sinh bảo hộ như thế là người thế nào.”

Lâm Vô Ý cúi đầu, che mắt. Ethan không chơi với quả trứng xanh nữa, dịch đến bên cạnh ông chú nhỏ, lo lắng ôm ông chú nhỏ. Lâm Vô Ý ngẩng đầu, đôi mắt phiếm hồng, cười nói: “Mộc Vân, anh hơi quá đáng, sao có thể lần đầu tiên mời tôi ăn cơm đã làm tôi khóc thế này. Anh không biết tôi thuộc chòm sao song ngư sao? Tình cảm rất phong phú đó.”

“Tôi xin lỗi.” Ôn Mộc Vân không kìm lòng được mà cầm tay Lâm Vô Ý, sau đó cũng nhanh chóng buông ra. Cái đụng chạm ngắn ngủi như vậy cũng khiến tim anh gần như nhảy ra ngoài cổ họng.

Mở sách ra, Lâm Vô Ý ký bút danh của mình lên trang đầu tiên, sụt sịt mũi nói: “Ba tôi rất thích quan tâm đến tôi, luôn cảm thấy tôi mãi cũng không lớn được. Thực ra dù tôi không viết sách, tiền của tôi cũng đủ để tôi sống hết đời này. Nhưng ba luôn sợ tôi không có đủ tiền để tiêu, luôn cảm thấy sẽ có người bắt nạt tôi.”

“Lâm lão tiên sinh, rất thương cậu.”

Lâm Vô Ý chỉnh lại giọng nói, lau nước mắt: “Uhm, ba tôi thương tôi nhất.”

Rất nhanh đã ký xong ba cuốn sách, Lâm Vô Ý trả sách và bút lại cho Ôn Mộc Vân, vẫn cười nói: “Bất quá anh chị tôi cũng rất thương tôi, trẻ con trong nhà cũng thương tôi lắm. Ba tôi luôn nói tôi là người gặp người thích mà.”

“Đúng vậy.” Ôn Mộc Vân cất sách thật kỹ, rót đầy một chén trà cho Lâm Vô Ý, nói: “Chúng tôi sẽ giúp cậu giữ bí mật này, sẽ không để bất kỳ người nào đến quấy rầy cậu.”

“Cám ơn.” Lâm Vô Ý áp chế nỗi nhớ ba, cầm chén lên. “Vậy, cạn ly cho tình bạn của chúng ta?”

“Cạn ly cho tình bạn của chúng ta.”

Uống một ngụm trà, Lâm Vô Ý cũng đút cho cháu trai nhỏ uống một ngụm, rồi mới hôn nhẹ: “Bảo bối, ông chú nhỏ không sao cả.”

“Ông chú nhỏ, đừng khổ sở, ông còn có Ethan.”

Trong nháy mắt, Lâm Vô Ý lại bị những lời này của cháu trai nhỏ làm cho mũi cay cay. Hôn mạnh lên mặt cháu trai nhỏ mấy cái, Lâm Vô Ý gắp một miếng sushi: “Bảo bối, há miệng.”

Ethan hạnh phúc cắn một cái.

Nhìn hành động giữa một lớn một nhỏ đó, Ôn Mộc Vân yên tâm cười ra. Anh tin Lâm lão tiên sinh ở trên trời đã yên tâm, Vô Ý thiếu gia sẽ sống rất tốt ở Lâm gia.

Sau khi Ethan lại bắt đầu chơi với quả trứng xanh, Ôn Mộc Vân mới hỏi: “Vô Ý, người trong nhà cũng biết thân phận của cậu sao?”

Lâm Vô Ý gật đầu nói: “Biết rồi. Là Tiếu Vi phát hiện đó. Mấy người Vu Chi đều rất mất hứng, cho rằng tôi cố ý giấu giếm, tôi làm một bữa pizza cho họ, họ mới không giận nữa đấy. Kỳ thực cũng đâu phải tôi muốn giấu đâu, vì cũng chẳng biết phải nói thế nào. Ba tôi lại vừa mới… Uhm, tôi cũng không có tâm tình.”

“Lão tiên sinh hy vọng cậu luôn vui vẻ.” Chính Ôn Mộc Vân cũng không muốn phải nhìn thấy thời khắc người này thương tâm nữa.

Lâm Vô Ý cố gắng cười: “Tôi biết. Ba tôi sợ nhất chính là tôi khóc. Hồi nhỏ chỉ cần tôi vừa khóc, ba sẽ đồng ý tất cả những yêu cầu của tôi, lần nào cũng đúng.”

Ôn Mộc Vân cười nói: “Không nhìn ra trước đây cậu nghịch ngợm như thế. Lão tiên sinh luôn nói với chúng tôi cậu rất ngoan.”

“Biểu hiện giả thôi biểu hiện giả thôi.”

Trong tim đau đớn từng đợt, đau đớn vì nhớ đến ba. Lâm Vô Ý biến đau buồn thành sức ăn, miệng há to ăn sushi, ăn cá tươi. Ôn Mộc Vân nhìn chăm chú vào Lâm Vô Ý, tâm tình vô cùng mâu thuẫn. Người này một chút cũng không hề giống với “người kia” trong tưởng tượng của anh, nhưng nhìn thật tỉ mỉ, rồi lại cảm thấy chỉ có nhân tài như vậy mới có thể viết được văn chữ đẹp đến thế.

“Mộc Vân, hai người khác là ai?” Ăn một lát, Lâm Vô Ý nhớ ra, hỏi.

Ôn Mộc Vân gắp một miếng, nói: “Đến lúc gặp cậu sẽ biết. Cậu muốn gặp không?”

“Muốn, tôi rất tò mò.”

“Vậy hẹn được họ xong tôi sẽ gọi cho cậu.”

“Được.”

Cắn cái đũa, Lâm Vô Ý hỏi: “Tôi có thể nói cho mấy người Vu Chi biết không? Bị họ biết tôi giấu giếm chuyện gì tôi sẽ rất thảm đó.”

Ôn Mộc Vân nhìn ánh mắt mê người của người nọ, do dự hỏi: “Bọn họ đối với cậu, thật sự tốt không?”

“Tối lắm tốt lắm, vô cùng tốt.” Lâm Vô Ý gật mạnh đầu. “Cho nên tôi mới không muốn giấu họ. Nếu để họ biết được từ người khác, họ sẽ rất khổ sở. Trẻ con nhà chúng tôi đều rất kiêu ngạo mà.”

Ethan ngẩng đầu: “Ông chú nhỏ, con không kiêu ngạo, cô giáo nói đứa trẻ kiêu ngạo không phải đứa trẻ ngoan.”

Bật cười, Lâm Vô Ý xoa mặt cháu trai nhỏ: “Đúng đúng, bảo bối Ethan nhà chúng ta không hề kiêu ngạo, là ngoan nhất.”

Được ông chú nhỏ khen ngợi, Ethan ngọt ngào trong lòng tiếp tục chơi với quả trứng xanh.

Ôn Mộc Vân nói: “Cậu có thể nói cho họ biết, chúng tôi không ngại.” Nếu có thể hợp tác, bọn họ mới có thể bảo vệ người này thật tốt chứ.

“Nếu các anh nguyện ý, vậy đến nhà đi, tôi sẽ làm pizza cho mọi người.”

Hai mắt Ôn Mộc Vân tỏa sáng: “Nhất định.”

Pizza do Cerf-volant tự làm, nếu không phải sợ tiết lộ thân phận của thần tượng và bị những fan trung thành khác đánh chết, nhất định Ôn Mộc Vân phải khoe chuyện này trên facebook.

Bữa cơm này hai người đều ăn rất vui vẻ. Lâm Vô Ý không có bạn ở Hongkong, có thể nói Ôn Mộc Vân là người bạn đầu tiên của cậu. Sau khi Ôn Mộc Vân thanh toán xong, Lâm Vô Ý bế cháu trai nhỏ ra ngoài nhà hàng cùng anh. Đến cạnh xe, Lâm Vô Ý bế cháu trai nhỏ vào xe trước, nhưng cậu thì không lên xe, mà là nói với cháu trai nhỏ: “Ethan, ông chú nhỏ có việc phải làm, để chú Ôn đưa con về nhà được không?”

Ôn Mộc Vân đang định lên xe, nghe xong liền bước xuống.

“Ông chú nhỏ, ông muốn đi đâu?”

“Ông chú nhỏ muốn đến ngân hàng làm việc, phải cần thời gian rất lâu, con phải về ngủ trưa, không thì buổi chiều đi học sẽ không có tinh thần. Chú Ôn đưa con về, ông chú nhỏ xong việc sẽ về nhà ngay, được không?”

Ethan không muốn về nhà cùng cái chú không thân lắm kia. Lâm Vô Ý hôn nhẹ mặt cháu trai nhỏ: “Ethan ngoan, ông chú nhỏ đáp ứng con cuối tuần sẽ đưa con đi Disneyland chơi được không?”

“… Vậy, ông chú nhỏ phải về sớm một chút nha.”

“Được, ông chú nhỏ xong việc sẽ về nhà ngay.”

Thở dài ra một hơi, Lâm Vô Ý lùi lại, đóng cửa xe. Ôn Mộc Vân đứng cạnh cậu, cửa xe vừa đóng, anh liền hỏi: “Cậu muốn đi gặp Quách Bội Bội?”

Lâm Vô Ý là người ngớ ngẩn về mấy con số, Ôn Mộc Vân từng đi theo bên người Lâm lão tiên sinh tất nhiên biết rõ Lâm Vô Ý là loại người tuyệt đối sẽ không đến ngân hàng để làm việc gì. Nhớ đến cú điện thoại kia, Ôn Mộc Vân đoán ra Lâm Vô Ý định làm gì, vẻ mặt không tán thành.

Lâm Vô Ý nhìn quanh bốn phía, không có ai, cậu nói nhỏ: “Bội Bội muốn gặp Ethan, nhưng hiện tại Ethan vừa nghe thấy tiếng cô ấy đã sợ hãi. Bội Bội nói đã mua chút quần áo và đồ chơi cho Ethan, muốn đưa cho Ethan, tôi đi lấy.”

Ôn Mộc Vân vừa nghe liền nhíu mày: “Chuyện này cậu để đại thiếu giải quyết đi.”

Lâm Vô Ý buồn rầu nói: “Bội Bội nói nếu cô ấy lại đi tìm Ethan, Vu Chi sẽ hủy cả Quách gia, tôi không muốn họ đến bước đó, dù sao Bội Bội cũng là mẹ của Ethan. Hơn nữa chỉ đi lấy quần áo và đồ chơi thôi, không có việc gì đâu. Chờ khi về tôi nói với Vu Chi là được rồi. Nếu Bội Bội thực sự muốn quay về làm mẹ, vậy chỉ có lợi cho Ethan. Trẻ con vẫn phải có mẹ mới hạnh phúc chứ.”

Tôi thấy Ethan có cậu còn hơn cả mười người mẹ. Ôn Mộc Vân nuốt những lời này xuống, lo lắng nói: “Tôi đi cùng cậu.”

Lâm Vô Ý cười: “Không cần đâu, một mình tôi là được rồi. Anh đưa Ethan về nhà giúp tôi. Buổi chiều bé phải đi học, trưa phải ngủ.”

Ôn Mộc Vân rũ mắt xuống, sau đó ngẩng lên nhìn: “Được, tôi đưa Ethan về nhà. Cậu phải đi đâu? Tôi đưa Ethan về xong nếu cậu vẫn chưa về, tôi sẽ đón cậu.”

“Không cần đâu, tự tôi gọi xe về nhà là được rồi.”

“Buổi chiều tôi cũng không có việc gì. Khó có được lúc gặp mặt thần tượng, tôi không muốn về nhà sớm như thế.”

Không thể từ chối ý tốt của Ôn Mộc Vân, Lâm Vô Ý lấy điện thoại di động tìm địa chỉ mà Quách Bội Bội gửi đến cho Ôn Mộc Vân xem. Vừa thấy địa chỉ đó, Ôn Mộc Vân không khỏi kinh hãi.

“Vậy tôi đi đây, giao Ethan cho anh đó.”

Ôn Mộc Vân bất động thanh sắc nói: “Yên tâm đi. Tôi nhìn cậu lên xe mới đi, miễn cho Ethan lo lắng cho ông chú nhỏ.”

“… Được rồi.”

Lâm Vô Ý đến ven đường vẫy xe, rất nhanh đã có một chiếc taxi đến, cậu vẫy tay với Ôn Mộc Vân và Ethan đang ngồi trong xe, lên taxi. Xe taxi đi rồi, lúc này Ôn Mộc Vân mới lên xe mình. Khởi động ô tô, anh quay đầu hỏi đứa trẻ vẫn luôn dựa sát vào cửa kính xe nhìn về hướng ông chú nhỏ rời đi: “Ethan, chú Ôn lo lắng cho ông chú nhỏ của con, chúng ta cũng đi được không?”

Hai mắt Ethan lập tức sáng lên, tiếp đó lại do dự nói: “Ông chú nhỏ muốn con về ngủ trưa.”

“Chắc ông chú nhỏ sẽ xong việc rất nhanh, hoặc con có thể ngủ trên xe một lát, đến nơi chú sẽ gọi con.”

“Vâng.”

Ethan vốn không muốn rời khỏi ông chú nhỏ nên lập tức nằm xuống hàng ghế phía sau, nhắm mắt lại ngủ. Ôn Mộc Vân nhớ kỹ địa chỉ kia, nhấn chân ga.

Địa chỉ mà Quách Bội Bội đưa thuộc khu Tây Cống của Tân Giới, nơi đó hoang vắng, phần lớn đều là vùng ngoại thành cần bảo vệ. Nghĩ đến chuyện Quách Bội Bội bị ba đuổi ra khỏi nhà cũng chỉ có thể đến nơi hẻo lánh như vậy, cậu cũng không biết có cần nói cho Vu Chi biết không, để khuyên nhủ cha của Bội Bội. Một người phụ nữ mà sống ở nơi thế này chắc chắn sẽ không an toàn.

Ngay vào lúc Lâm Vô Ý đang suy nghĩ linh tinh, xe taxi đi băng qua những tầng lá xanh, đưa Lâm Vô Ý đến trước cửa một khu biệt thự. Cây cối trong khu biệt thự đều là loại mới, vừa nhìn đã biết là một khu biệt thự mới xây dựng. Nhân viên bảo vệ ngoài cửa không cho taxi đi vào, Lâm Vô Ý đành phải xuống xe. Thanh toán tiền xe, cậu lấy điện thoại di động ra nhìn địa chỉ một lần nữa, đúng là nơi này. Nỗi lo lắng lúc trước của Lâm Vô Ý đã không còn, chung quy ba của Bội Bội cũng không nỡ để cô chịu khổ.

Hỏi người ta cậu muốn đến số 20 phải đi thế nào, Lâm Vô Ý vào khu biệt thự. Biệt thự số 20 của khu biệt thự này ở chỗ hơi sâu bên trong, trời tháng 10 đã không còn nóng quá, Lâm Vô Ý tạm thời tiêu thực sau bữa cơm, tìm vị trí của số 20.

Một chiếc xe dừng trước cửa khi biệt thự. Ôn Mộc Vân cũng bị nhân viên bảo vệ cản lại. Anh xuống xe, lấy danh thiếp của mình đưa cho nhân viên bảo vệ, làm như thật nói: “Tôi đến để đánh giá tài sản, đừng làm muộn giờ của tôi.” Vừa thấy đối phương là chủ quản của công ty đầu tư số một Hongkong, nhân viên bảo vệ lập tức cho đi.

Vào khu biệt thự, Ôn Mộc Vân lái xe vào một lối rẽ, rồi mới dừng xe, xoay người.

“Ethan, dậy, chúng ta tới rồi.”

Ethan ngủ không an ổn lập tức tỉnh lại, xoa xoa mắt hỏi: “Ông chú nhỏ ở đâu?”

“Nơi ông chú nhỏ đến không tiện lái xe vào, chúng ta xuống đi bộ.”

“Vâng.”

Ethan tự mở cửa xe, trực tiếp nhảy xuống.

Ôn Mộc Vân khóa xe, bế Ethan đi tìm số 20.

Đứng trước cửa biệt thự số 20, Lâm Vô Ý ấn chuông cửa. Biệt thự ở đây tất nhiên không thể so được với biệt thự của Lâm gia, tuy rằng cũng là một tòa nhà độc lập, nhưng rất nhỏ, sân cũng nhỏ. Cửa biệt thự mở, một người đàn ông người Mỹ đi từ bên trong ra, mở cửa lớn.

“Xin hỏi, Quách Bội Bội có ở đây không?”

Vẻ mặt Lâm Vô Ý đầy nghi hoặc, cậu cứ tưởng người ra mở cửa phải là Bội Bội.

“Tôi là bạn của Quách tiểu thư. Thân thể Quách tiểu thư rất yếu, ở trên lầu, tôi đưa ngài đi.”

“Cô ấy sao vậy?”

Vừa nghe thấy Quách Bội Bội rất yếu, Lâm Vô Ý không hề nghi ngờ liền đi vào.

Đối phương xoay người dẫn đường, giọng nói khô khốc: “Hôm qua Quách tiểu thư cắt cổ tay tự sát, may mắn được cứu kịp thời, đang nghỉ ngơi trong phòng.”

“Cô ấy cắt cổ tay?”

Lâm Vô Ý bị dọa đến mức thiếu chút nữa tim ngừng đập. Vào nhà, người đàn ông kia nói: “Quách tiểu thư đang nghỉ ngơi trong căn phòng đóng cửa trên lầu hai, cần tôi đưa ngài đi không?”

“Không cần, tự tôi đi, cám ơn anh.”

Lâm Vô Ý chạy vội lên lầu. Ánh mắt người đàn ông lóe lên, sau khi Lâm Vô Ý đã lên lầu, hắn nhanh chóng khóa cửa, cũng đi luôn. Khóa cửa lớn của biệt thự, người đàn ông nhìn trái nhìn phải, lên một chiếc xe, rời đi.

Ở một chỗ khác cạnh biệt thự, Ôn Mộc Vân bế Ethan nhanh chóng trốn sang một bên. Nhìn người đàn ông đi ra từ biệt thự số 20 lên xe đi mất, đột nhiên anh có dự cảm không hay.

“Chú ơi, chỗ này là ngân hàng à?” Ethan rất hoài nghi.

“Suỵt, lát nữa chúng ta sẽ qua đó xem, Ethan không lên tiếng được không?”

“Uhm.”

Ethan mím chặt môi.

Chỗ ở của Quách Bội Bội tại sao lại có đàn ông? Hơn nữa sau khi Vô Ý đi vào đối phương lập tức rời đi là sao? Ôn Mộc Vân càng nghĩ càng thấy lo lắng, anh lấy điện thoại di động gọi cho một người.

“A Liễm, cậu tra giúp tôi xem Quách Bội Bội hiện đang ở đâu. Chính là vợ trước của Lâm Vu Chi, Quách Bội Bội, tra xem cô ta có ở khu Tây Cống không.”

“Nhanh một chút, tôi chờ tin của cậu.”

Ethan nghe thấy ba chữ “Quách Bội Bội” liền run lên. Ôn Mộc Vân vội vàng dỗ: “Chú sẽ không giao cháu cho mummy, chúng ta ở đây chờ ông chú nhỏ ra được không?”

Nhìn chú kia một lát, Ethan gật đầu, rất muốn nói cho daddy ông chú nhỏ đang ở đây.

Các phòng trên lầu đều mở cửa, chỉ có một phòng là cửa đóng. Lâm Vô Ý đến gõ cửa: “Bội Bội, tôi đến rồi, cô có ở bên trong không?”

Cửa mở, người mở không phải là một người phụ nữ suy yếu mà là một người đàn ông nước ngoài khỏe mạnh. Sắc mặt Lâm Vô Ý lập tức thay đổi, lùi ra sau từng bước một. Người này, sao lại ở đây! “Lâm tiên sinh, chúng ta lại gặp nhau.”

Người mở cửa cong khóe môi.

__Hết chương 103__
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện