Nửa tháng sau, bên trong rừng rậm, hai người một chó, ba bóng hình chậm rãi đi về phía trước.
Ngô Tân đã luyện chế Băng Tâm Vẫn Thạch vào trong chuôi kiếm, chuôi kiếm vốn dĩ là màu đen nhánh không thể nhìn thấy bát quái âm dương, nhưng lúc này đã biến thành màu xanh băng.
Có khoảng mấy chục cân Băng Tâm Vẫn Thạch, đến cuối cùng chỉ có thể dùng một chút lên chuôi kiếm, tiêu hao nhiều như vậy khiến Cửu Thiên vô cùng tiếc nuối.

Nhưng rất nhanh sau đó hắn liền cảm nhận được tác dụng của Băng Tâm Vẫn Thạch.

Bây giờ không còn cảm thấy tiếc nuối nữa mà thay vào đó cảm thấy đáng đồng tiền bát gạo.
Năng lượng trong thiên địa đều không ngừng bị Băng Tâm Vẫn Thạch hấp thu vào, chuyển hóa, sau đó tinh luyện thành một luồng năng lượng tinh khiết đi vào trong cơ thể hắn.
Cho dù là võ giả tu luyện canh kình hay là luyện khí sĩ tu luyện nguyên khí thì đó đều là quá trình hấp thụ thiên địa chi lực.

Canh khí của Cửu Thiên cũng không ngoại lệ, chỉ là tốc độ tu luyện của bản thân hắn có hơi chậm hơn.

Dựa theo cách nói của sư phụ thì canh khí của hắn là do hai năng lượng kết hợp lại, cho nên lượng nguyên khí thiên địa cần cũng phải gấp đôi.

Với tốc độ tu luyện của bản thân hắn thì rất khó để có thể tu luyện canh khí thành hình một cách nhanh chóng, chỉ có thể dùng Băng Tâm Vẫn Thạch hỗ trợ để giúp tốc độ tu luyện của Cửu Thiên tăng nhanh hơn.
Chẳng trách sư phụ lại một mực muốn tìm ra Băng Tâm Vẫn Thạch, chỉ có một chút này nhưng lại khiến hành trình tìm kiếm mấy tháng nay trở nên giá trị.

Cửu Thiên cõng thanh kiếm nặng nề trên lưng, đi một bước dừng một bước.
Trọng lượng khủng khiếp gần như đè nặng khiến hắn không thể đứng thẳng eo, con chó nhỏ đứng đứng thẳng bên cạnh hắn còn đi nhanh hơn, không đúng, con chó nhỏ này còn nhe răng trợn mắt với Cửu Thiên, dường như đang cười nhạo Cửu Thiên đi chậm như thế.

.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.

Toàn Tinh Tế Đều Biết Tôi Là Tra Nam Của Hoàng Đế Bệ Hạ
2.

Thanh Xuân Vội Vã - Ta Đã Cuồng Nhiệt
3.

Chờ Ngày Gió Đông Ấm Áp
4.

Lam Yên, Triền Miên Trói Buộc!
=====================================
Mồ hôi trên người rơi xuống như mưa, mỗi bước đi, Cửu Thiên đều có thể dẫm dấu chân thật sâu xuống mặt đất.
Ánh mắt của Ngô Tân vẫn luôn dừng trên con chó nhỏ, cười hỏi: “Cửu Thiên, con làm sao để nó đi theo con vậy.

Con chó này, không đúng, con rồng này trông không tầm thường đâu.”
Cửu Thiên chậm rãi chuyển động, nói: “Rồng? Nó thật sự là rồng à? Sao trông thế nào cũng giống chó vậy.”
Ngô Tân nói: “Rất đơn giản, nó là hỗn huyết.

Trên người nó có huyết mạch rồng cũng có cả huyết mạch chó.”
Cửu Thiên cười thành tiếng, nói: “Sư phụ, người nói rồng và chó còn có một chân.


Cơ thể bọn nó khác biệt như vậy, làm sao có thể!”
Cửu Thiên tưởng tượng hình ảnh rồng và chó ở bên nhau, không nhịn được bật cười.
Ngô Tân khinh thường liếc mắt nhìn Cửu Thiên, nói: “Rất kỳ quái sao? Con chưa nhìn thấy long quy huyết mạch Long tộc sao? Rồng và rùa đều có một chân, huống chi là chó.”
Cửu Thiên đột nhiên ngẩn ra, con chó con dường như nhìn thấy Cửu Thiên đang nói về mình, liền kích động vẫy vẫy hai cái chân trước nhỏ nhắn của mình.
“Cửu Thiên, con còn chưa nói cho ta biết con làm thế nào để nó đi theo con.”
Ngô Tân vô cùng tò mò, Cửu Thiên trả lời: “Một miếng thịt nướng là được.”
Lần này đến lượt Ngô Tân kinh ngạc, trên mặt ông ta đều là vẻ khó tin, nói: “Chỉ một miếng thịt nướng sao?”
Cửu Thiên gật đầu nói: “Không sai, chỉ một miếng thịt nướng.”
Ngô Tân lắc đầu: “Ai da, những luyện khí sĩ chuyên môn thuần dưỡng thú hoang nghe được, chỉ sợ đều xấu hổ tới mức tự sát.

Thật là một con rồng tốt, con định đặt tên cho nó là gì.”
Cửu Thiên suy nghĩ một chút rồi nói: “Thấy nó đen như vậy, kêu nó là Tiểu Hắc đi.”
Ngô Tân nhíu mày nói: “Con thật sự đặt tên cho một con cự long sau này có thể sẽ cao hơn trăm mét tên Tiểu Hắc sao?”
Cửu Thiên nói: “Ai biết được sau này nó sẽ biến thành dạng gì, không phải bây giờ nó vừa nhỏ lại vừa đen sao?”
Nói xong, Cửu Thiên dừng bước lại, kêu hai tiếng với con chó nhỏ.
“Tiểu Hắc, Tiểu Hắc lại đây.”
Con chó nhỏ nghe vậy thật sự chạy tới, nhảy thẳng lên đỉnh đầu Cửu Thiên.
Ngô Tân cảm thấy không biết phải nói gì, xua tay nói: “Thôi, thôi.

Kẻ muốn cho người muốn nhận, tùy các con.


Cửu Thiên, sau này nếu con gặp được luyện khí sĩ chăn nuôi thú hoang, con cần phải học tập tên đó một chút kỹ xảo nuôi dưỡng rồng con.

Các loại thú hoang huyết mạch không thuần này, sau này là chó hay là rồng chủ yếu dựa vào cách nuôi.

Ăn cái gì, thuần phục thế nào đều vô cùng quan trọng.”
Cửu Thiên gật đầu tỏ vẻ hiểu rõ, nói: “Vâng, con hiểu rồi.”
Ngô Tân im lặng một lúc, chợt nói: “Tuy ta không nuôi yêu thú.

Nhưng ta có thể dạy nó những thứ khác.

Không phải con nói nó biết phun lửa sao?”
Hai mắt Cửu Thiên sáng lên: “Thật không sư phụ, người muốn dạy nó cái gì?”
Ngô Tân cười nói: “Con cứ chờ xem là được.”
…..\u0007\u0007\u0007\u0007\u0007\u0007\u0007.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện