Lâm Nhược Diên đứng dậy, lạnh lùng nhìn đám đệ tử:

- Có người muốn giết Phong Nhi!

- Là ai? Đôi chân mày thanh tú của Bạch Tố Y hơi nhướng lên, trong mắt hiện rõ một tia nộ khí. Tuy Bạch Tố Y cũng không thích Đường Phong, thậm chí, trong mắt nàng hắn chỉ như một đống phân trâu mà thôi, nhưng một thân phận khác của hắn khiến Bạch Tố Y cũng có chút kiêng dè, vì lợi ích toàn cục đành phải nhượng bộ, để hắn sống ở Thiên Tú tông đến năm mười sáu tuổi.

Chúng đệ tử đều học theo Dương Ngọc Nhi cúi thấp đầu.

- Đường Phong, đã thế thì ngươi nói đi.

Thấy không hỏi được gì từ đám đệ tử, Bạch Tố Y dứt khoát hỏi Đường Phong.

- Ta không nói đâu, ta sợ sau này có người tìm ta tính sổ.

Đường Phong liền chối.

- Có ta cùng các vị trưởng lão chủ trì công đạo cho ngươi, ngươi không việc gì phải sợ.

Bạch Tố Y thản nhiên nói.

- Ha ha.

Đường Phong cười nhạt:

- Nơi đây là nội môn của Thiên Tú tông, vẫn có người có bản lĩnh đâm ta một kiếm, ắt sẽ có kiếm thứ hai. Đường Phong ta bản lĩnh yếu kém, không dám làm càn. Hơn nữa, trong phòng chỉ có vài người, ai là kẻ đả thương ta nhìn qua là biết, còn cần ta phải nói sao?

- Đường Phong, ngươi đừng được nước làm tới!

Một vị trưởng lão đứng phía sau Bạch Tố Y giận dữ quát to, ý tứ châm chọc trong lời nói của Đường Phong ai mà chẳng hiểu, rõ ràng là muốn nói tông chủ không có khả năng bảo đảm an toàn cho hắn.

Bạch Tố Y phất tay cắt ngăng lời nói của vị trưởng lão kia, mục quang của nàng quét một vòng khắp phòng, cuối cùng dừng tại trên người Tần Tiểu Uyển.

Quả nhiên đúng như thế, trong phòng có ngần ấy người, chỉ có Tần Tiểu Uyển ngây dại đứng đó, một tay vẫn duy trì tư thế cầm kiếm, mà thanh kiếm dính máu nằm trên mặt đất cũng là bảo kiếm tùy thân của nàng ta, chẳng cần Đường Phong nói rõ, ai cõ mắt cũng nhìn ra được.

Sở dĩ Bạch Tố Y muốn Đường Phong đích thân nói ra cũng có dụng tâm, dùng chút thủ đoạn biến việc to thành nhỏ, chuyện nhỏ hóa không. Dựa vào tính cách của Đường Phong hẳn là không dám nói ra, chuyện này cũng dễ dàng thu xếp êm đẹp. Nhưng Bạch Tố Y không nghĩ tới Đường Phong chẳng chừa cho nàng ta chút mặt mũi nào, triệt cả đường lui của nàng.

- Nàng ta làm sao vậy?

Bạch Tố Y nghi hoặc hỏi.

- Không rõ, chúng đệ tử vừa đến đã thấy muội ấy bị như vậy.

Dương Ngọc Nhi nhẹ giọng đáp.

Bạch Tố Y cẩn trọng xem xét tình trạng của Tần Tiểu Uyển một chút, cuối cùng vẫn không nhìn ra cái gì. Nội thương, ngoại thương đều không bị, giống như vì nhìn thấy chuyện gì đó quá mức kinh khủng mới bị dọa thành như thế.

- Đường Phong, ngươi có biết tại sao nàng lại như thế không?

Đường Phong suy nghĩ một hồi liền đáp:

- Có thể là sợ máu! Sau khi đâm ta thì nàng liền thành như thế.

Bạch Tố Y nhướng mày, liếc xéo Đường Phong một cái, hiển nhiên cho rằng tên này chỉ nói bừa.

Đường Phong cũng cảm thấy kỳ quái vô cùng, vừa rồi hắn cũng tự hỏi tại sao Tần Tiểu Uyển đâm mình một nhát, kêu thảm một tiếng sau đó trở thành bộ dáng như thế, nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có thể quy kết cho nguyên nhân Tần Tiểu Uyển sợ máu.

Nhưng chứng sợ máu cũng không thể thành bộ dạng này, lẽ ra nàng ta phải ngất xỉu mới đúng, sao lại mở to mắt nhìn mình chằm chằm cơ chứ.

Bạch Tố Y đặt chưởng ấn lên trán Tần Tiểu Uyển, chẳng thấy nàng ta có phản ứng nào, mãi một lúc sau Tần Tiểu Uyển mới kinh hô một tiếng, cả người mềm nhũn ngã xuống đất.

Dương Ngọc Nhi vội chạy đến ôm Tần Tiểu Uyển, vỗ nhẹ lưng của nàng ta an ủi:

- Đừng sợ, đừng sợ, không có gì hết.

- Có quỷ! Có quỷ!

Tần Tiểu Uyển hoảng sợ la lớn, càng ra sức nép sát vào Dương Ngọc Nhi.

Đám đệ tử còn lại nghe Tần Tiểu Uyển nói thế, nhất thời tự mình dọa mình, cảm giác như có gió lạnh thổi sau lưng.

- Câm miệng!

Một vị trưởng lão quát, vị trưởng lão này tên gọi Dịch Nhược Thần, là sư phụ của Tần Tiểu Uyển.

Nghe được tiếng quát của Dịch Nhược Thần, Tần Tiểu Uyển liền khóc lớn, tuy vẫn còn hoảng sợ, nhưng cũng đã bình tĩnh đôi chút:

- Đệ tử thật sự đã nhìn thấy quỷ ảnh trong mắt Đường Phong!

- Mất mặt thế còn chưa đủ sao?

Dịch Nhược Thần giận dữ, tiến lên vài bước, một tiếng “bốp” vang lên, trên khuôn mặt xinh đẹp của Tần Tiểu Uyển liền xuất hiện năm dấu ngón tay.

Phải thế chứ! Đường Phong vui vẻ trong lòng.

- Tiểu Uyển, sao ngươi lại muốn giết Đường Phong?

Bạch Tố Y mở miệng hỏi Tần Tiểu Uyển.

Tần Tiểu Uyển một tay ôm má, không dám tin vị sư phụ hằng ngày vẫn yêu thương chiều chuộng mình hôm nay lại cứ thế xuống tay đánh mình không thương tiếc.

Đợi Bạch Tố Y hỏi đến lần thứ hai, Tần Tiểu Uyển mới tỉnh táo lại, vội dùng cái cớ đã sớm nghĩ ra nói:

- Đường Phong hôm nay bỗng nhiên bị ngất, đệ tử muốn đến xem hắn có sao không. Nào ngờ….

Nói đến đây, Tần Tiểu Uyển gương đôi con mắt yếu đuối liếc mắt nhìn Đường Phong, tỏ rõ bộ dáng tiểu cô nương nhận hết đủ điều khi dễ.

- Nào ngờ chuyện gì?

Dịch Nhược Thần lạnh giọng hỏi.

- Đường Phong nói ra những lời xúc phạm đệ tử, đệ tử tức giận muốn rời đi, Đường Phong liền nổi lên thú tính, muốn ấn đệ tử xuống giường…

Trong phòng một mảnh trầm mặc, cơ số ánh mắt phừng phừng lửa giận nhìn về phía Đường Phong.

Tần Tiểu Uyển diễn vô cùng nhập tâm, tựa như thật sự chịu sự khuất nhục đó, gương mặt đầy vẻ ủy khuất:

- Bất đắc dĩ, đệ tử mới đâm hắn một kiếm!

- Hóa ra là vậy.

Dịch Nhược Thần nhìn Đường Phong đầy căm giận, quát hỏi:

- Đường Phong, ngươi còn gì để nói nữa không?

Lâm Nhược Diên vội thanh minh:

- Đường Phong không phải loại người như vậy!

Dịch Nhược Thần cười lạnh:

- Tri nhân tri diện bất tri tâm! Nam nhân lớn rồi thì chuyện gì cũng dám làm, ngươi còn coi hắn là trẻ con sao?

- Đường Phong là do chính tay ta nuôi lớn, ta tự hiểu rõ tính cách của hắn! Hắn tuy nhát gan, yếu đuối, nhưng tuyệt đối sẽ không làm chuyện vô sỉ như thế!

Lâm Nhược Diên cũng không chút yếu thế, mạnh mẽ tranh cãi.

Đúng lúc này, một loạt tiếng “bốp, bốp!” vang lên, không nhanh không chậm, một tiếng nối một tiếng, giống như đồng chùy gõ vang trong lòng mọi người.

Mọi người quay đầu lại liền thấy Đường Phong nằm trên giường, trên miệng là nụ cười như không cười, nhẹ nhàng vỗ tay.

- Ngươi thế này là có ý gì?

Dịch Nhược Thần lạnh lùng nhìn Đường Phong.

- Điên đảo thị phi, bóp méo sự thật, biến đen thành trắng, lừa gạt mọi người! Tần Tiểu Uyển, ngươi diễn tốt lắm! Cái cớ này là do ngươi nghĩ ra từ trước sao? Hoặc là, không phải là ngươi nghĩ ra, mà là có người nói cho ngươi? Nói đi cũng phải nói lại, nhờ thế ta mới hiểu rõ nghĩa của câu nói kia.

Thân thể Tần Tiểu Uyển nhẹ run lên, căn bản không dám nhìn thẳng vào Đường Phong. Lý do biện minh này quả thật là do người khác nói cho nàng biết.

- Câu nói nào?

Dịch Nhược Thần hỏi.

Đường Phong lạnh lùng đảo mắt qua nhìn Dịch Nhược Thần cùng Tần Tiểu Uyển, trầm giọng nói:

- Răng trong miệng độc xà, mũi châm sau đuôi ong vàng, cả hai đều không độc, độc nhất phụ nhân tâm!

- Đường Phong, ngươi muốn gì thì cứ nói thẳng ra!

Bạch Tố Y cũng cảm thấy chuyện này có chút kỳ quái, thoạt nhìn chẳng đơn giản như thế, đương nhiên không thể nghe lời nói từ một phía của Tần Tiểu Uyển.

- Vậy ta bạo gan nói thẳng.

Đường Phong ngồi thẳng dậy, cũng chẳng khách khí :

- Thực lực của Tần Tiểu Uyển đến đâu? Nếu ta nhớ không lầm, thân là nội môn đệ tử như nàng hẳn phải đạt cảnh giới Luyện Cương lục phẩm đúng không? Còn thực lực của ta thì sao? Nói dễ nghe thì là Luyện Cương nhất phẩm, khó nghe một chút thì là cái rắm cũng không phải. Thử hỏi, ta có thể cường bạo nàng ta sao? Nàng ta chỉ cần dùng một ngón tay cũng có thể đánh ta bay từ đầu Thiên Tú bên này tới đầu Thiên Tú bên kia!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện