- Đối địch với Luyện Dược Sư Công Hội? Ta thấy Trương phó hội trưởng muốn cùng Lăng Vân Thương Hội ta là địch? Ngay trước mặt nhiều người như vậy giết khách khanh của Lăng Vân Thương Hội ta, ngươi đang công khai uy hiếp quyền uy của Lăng Vân Thương Hội ta sao!
Trầm bá lạnh lùng cười một tiếng, câu nói sau cùng đề cao mấy phần, một cỗ khí tức cường đại tản ra.
Tiêu Phàm kinh ngạc nhìn Trầm bá, mình lúc nào đã trở thành khách khanh của Lăng Vân Thương hội rồi.
Nhưng hắn cũng không nói tiếng nào, Trầm bá cho hắn một thân phận chỉ là muốn bảo vệ cho hắn mà thôi, thuận tiện làm khó tên Trương Nhiễm một chút.
Luyện Dược Sư Công Hội mặc dù là tam đại Công Hội trên Chiến Hồn Đại Lục, nhưng Lăng Vân Thương Hội cũng không yếu, bằng không cũng không có khả năng thẩm thấu đến mọi ngóc ngách của Chiến Hồn Đại Lục.
Nghe Trầm bá nói thế, Trương Nhiễm liền biến sắc, nếu như Tiêu Phàm quả thật là khách khanh của Lăng Vân Thương Hội thì chuyện này có chút phiền phức rồi.
- Người không biết không có tội.
Cái gì gọi là da mặt dày, Trương Nhiễm là ví dụ tốt nhất.
- Hay cho một câu không biết không có tội, khi nãy mọi người không đem con trai ngươi làm thịt quả thật có chút đáng tiếc.
Tiêu Phàm cười lạnh, ở thế giới này cường giả vi tôn, kẻ yếu căn bản không có bất kỳ tôn nghiêm nào.
Ngươi không phải nói giết ta, không biết không có tội sao? Nếu theo lời Trương Nhiễm ngươi nói thì con trai ngươi làm mọi người công phẫn, người khác không biết thân phận con ngươi thì cho dù hắn có chết thì mọi người cũng vô tội sao?
- Vị huynh đệ kia nói đúng, chúng ta vừa nãy cũng không biết tên này là con của Trương phó hội trưởng.
Tiêu Phàm vừa mới dứt lời, trong đám người trong nháy mắt liền có người hưởng ứng.
Trương Nhiễm mém chút hộc máu, nhưng so với Thối Hồn Dịch thì người đánh con hắn cũng không tính là gì, hắn cũng đành phải không truy cứu nữa, trầm giọng nói:
- Đó là tự nhiên, người không biết không có tội.
Tiêu Phàm cười lạnh, da mặt Trương Nhiễm này thật đúng là quá dày, bất quá, Tiêu Phàm không có ý định buông tha việc này:
- Trương phó hội trưởng, đừng vội chuyển chủ đề, ngươi vẫn chưa nói cho ta biết trong Thối Hồn Dịch rốt cục có bao nhiêu loại dược tài.
Trương Nhiễm không nghĩ tới Tiêu Phàm vậy mà ép người như thế, nếu như hắn đã nhìn qua dược phương thì dĩ nhiên có thể dễ dàng nói ra, mấu chốt là hắn căn bản không biết dược phương của Thối Hồn Dịch.
- Thối Hồn Dịch là bí phương của Luyện Dược Sư Công Hội ta, làm sao có thể công khai như thế này? Không thể không nói, gừng càng già càng cay, Trương Nhiễm rất nhanh liền tìm được một cái cớ.
- Trương phó hội trưởng thân làm phó hội trưởng của Luyện Dược Sư Công Hội tại Yến Thành, không phải không biết chỉ bằng tên Dược Tài thì không thể nào phối chế ra dược dịch a? Mỗi một phân lượng của dược tài chỉ cần có chút không đúng đều làm cho dược dịch bị hủy, đạo lý đơn giản như thế không phải Trương phó hội trưởng không biết đấy chứ?
Tiêu Phàm cười tủm tỉm nhìn Trương Nhiễm, hoàn toàn không cho hắn cơ hội thở dốc.
- Lão phu biết hay không liên quan gì đến ngươi?
Thần sắc Trương Nhiễm âm lãnh nhìn chằm chằm Tiêu Phàm, nếu như không phải Trầm Chấn Đào ngăn khuất trước mặt Tiêu Phàm thì hắn đã trực tiếp đập chết tên kia rồi.
Tiêu Phàm buồn cười nhìn Trương Nhiễm, khinh miệt nói:
- Thực sự là buồn cười, ta chính là khách khanh của Lăng Vân Thương Hội thì tự nhiên phải quan tâm đến Lăng Vân Thương Hội, Luyện Dược Sư Công Hội các ngươi ăn cắp phương thuốc của Lăng Vân Thương Hội ta, muốn dùng để gây họa cho tu sĩ Yến Thành, ta là một người trong đó nên tự nhiên phải bận tâm.
Mấy người Lăng Phong đứng ở một bên hơi kinh ngạc nhìn Tiêu Phàm, bọn hắn cho tới bây giờ không nghĩ mồm mép của Tiêu Phàm lại lợi hại như thế.
Bản thân đối địch với Trương Nhiễm thì thôi lại còn kéo vô số tu sĩ Yến Thành vào, từ đó thì cho dù Trương Nhiễm muốn nổi bão thì cũng chẳng thể nào nổi được.
- Hay cho một tên mồm mép lanh lợi, lão phu thụ giáo rồi! Không biết ngươi là đệ tử gia tộc nào, lão phu nhất định tự mình bái phỏng.
Trương Nhiễm không thể tìm được chỗ nào tốt trong lời nói đành phải uy hiếp Tiêu Phàm.
- Học viên Thần Phong Học Viện: Tiêu Phàm, tùy thời đợi Trương phó hội trưởng đại giá quang lâm.
Sắc mặt Tiêu Phàm thập phần bình tĩnh nói, ở Yến Thành có Quách lão quái và Phúc bá nên hắn chẳng thèm sợ Trương Nhiễm chút nào.
Nghe được mấy chữ Thần Phong Học Viện, thần sắc Trương Nhiễm cứng lại, hắn biết rõ một chút nội tình của Thần Phong Học Viện nên làm sao dám đến nơi đó giương oai.
- Ngươi nói Thối Hồn Dịch là của các ngươi nhưng hiện tại các ngươi không đưa ra được một chút chứng cứ nào.
Trong đầu Trương Nhiễm nhanh chóng suy nghĩ, tu luyện mấy chục năm, hắn còn chưa bao giờ bị một tên vãn bối bức đến thế này.
Hắn lập tức quay đầu nhìn về phía ba người đang hôn mê bất tỉnh, nói:
- Đương nhiên, chỉ cần ngươi có thể giải độc cho ba người bọn hắn thì lão phu nhất định ngay trước tất cả mọi người mặt tuyên bố Thối Hồn Dịch là của Lăng Vân Thương Hội các ngươi, như thế nào? Đương nhiên, nếu như ngươi thất bại liền phải dập đầu trước mặt lão phu để nhận lỗi.
Trong mắt Trương Nhiễm hiện ra một tia cười lạnh, trong lòng trầm ngâm nói:
- Khi nãy ta vừa xem qua một lượt, độc ba người này trúng ngay cả Ngũ Phẩm Luyện Dược Sư ta còn không thể giải, chỉ cần ngươi dám đáp ứng, lão phu nhất định đùa chết ngươi.
Tiêu Phàm làm sao không biết ý nghĩ của Trương Nhiễm, bất quá hắn không phải người ngu, lạnh lùng cười nói:
- Không cần khích tướng ta, Thối Hồn Dịch vốn là của Lăng Vân Thương Hội, ngươi dùng độc dịch đến hại người, giá họa cho Lăng Vân Thương Hội không nói...
- Ngươi dám hay không dám!
Trương Nhiễm không để Tiêu Phàm nói hết lời, vận chuyển một tia Hồn Lực quát một tiếng như sấm, khí thế ngút trời tản ra.
- Ta nếu ta thành công thì ngươi cũng sẽ quỳ trước mặt ta?
Tiêu Phàm không những không giận mà còn cười.
- Quỳ thì có làm sao? Chỉ sợ ngươi không tiếp nhận nổi thôi.
Trương Nhiễm lạnh giọng nói, bộ dáng cao ngạo xem thường Tiêu Phàm.
- Yên tâm, cho dù phụ tử các ngươi cùng quỳ thì ta vẫn chịu được.
Tiêu Phàm để lại một câu nói xong trực tiếp đi đến ba người đang trúng độc, đám người tự giác nhường ra một con đường.
Chỉ thấy Tiêu Phàm đi đến trước mặt ba người, chỉ vào không trung, Hồn Lực tụ tập tại đầu ngón tay điểm về phía ngực của ba người, động tác phiêu dật thoải mái, trôi chảy như nước.
Phốc phốc phốc! Trong miệng ba người phun ra một ngụm máu đen, sau đó đột nhiên mở hai mắt ra mờ mịt nhìn bốn phía.
- Khỏi rồi?
- Đây là thủ đoạn gì? Một chỉ giải độc?
- Tạo nghệ của tiểu huynh đệ này trên phương diện luyện dược nhất định đã đạt tới một cảnh giới khủng bố a!
Đám người trợn mắt hốc mồm nhìn Tiêu Phàm, trong miệng há to đủ để nhét hết một cái trứng vịt, Nhất Chỉ Độc Tán, thực sự là thần hồ kỳ kỹ a!
- Hiện tại phụ tử các ngươi có thể quỳ xuống.
Tiêu Phàm không mặn không nhạt làm cho đám người đang xem lấy lại tinh thần.
Sắc mặt Trương Nhiễm cứng đờ, vừa mới khoe khoang khoát lát xong ngay lập tức Tiêu Phàm đã dùng một chỉ(ngón tay) để giải độc, điều này trên phương diện luyện dược là vô cùng khủng bố.
Bất quá hắn rất nhanh liền lấy lại tinh thần, nói:
- Là ngươi, nhất định là ngươi hạ độc?
- Ta hạ độc? Ngươi làm ta thật muốn nói một câu.
Tiêu Phàm bị sự vô liêm sỉ của Trương Nhiễm làm cho bực bội.
- Nói cái gì?
Bàn Tử một bên không cần nghĩ ngợi hỏi.
- Người chí tiện chính là vô địch! Trương phó hội trưởng xem ra đã đột phá được cảnh giới chí tiện rồi, hiện tại có thể gọi là Trương Chí Tiện.
Tiêu Phàm cười cười.
- Ha ha.
Bàn Tử và Tiểu Ma Nữ phình bụng cười to, căn bản không cho Trương Nhiễm một chút mặt mũi nào.
- Ai dám cười, muốn chết sao!
Trương Nhiễm phẫn nộ tới cực điểm.
- Ha ha ha.
Lời còn chưa dứt, quần chúng xung quanh đều cười ầm cả lên, Trương Nhiễm tức giận phun ra một ngụm máu tươi, thân hình lui lại mấy bước.
Sau ngày hôm nay thì thanh danh của phụ tử Trương Nhiễm nhất định sẽ được mọi người biết đến, bất quá là ô danh, là xú danh.
- Cha không dạy con chính là một tội, nếu như ngươi dám thừa nhận sai lầm thì làm sao đến mức như hiện giờ, ngươi phóng túng nhi tử của ngươi làm bậy, hơn nữa còn hết mực bao che hắn.
Thần sắc Tiêu Phàm lạnh lùng đi đến bên cạnh Trầm Chấn Đào, ngưng tiếng nói:
- Thôi, không cùng ngươi chơi nữa, muốn chứng minh Luyện Dược Sư Công Hội các ngươi ăn cắp phương thuốc thì rất đơn giản.
Lời này vừa nói ra, toàn trường trong nháy mắt yên tĩnh lại, ánh mắt mọi người nhao nhao chuyển hướng nhìn Tiêu Phàm.
Cầu Kim Phiếu- Cầu Đề Cử- Cầu Like
Trầm bá lạnh lùng cười một tiếng, câu nói sau cùng đề cao mấy phần, một cỗ khí tức cường đại tản ra.
Tiêu Phàm kinh ngạc nhìn Trầm bá, mình lúc nào đã trở thành khách khanh của Lăng Vân Thương hội rồi.
Nhưng hắn cũng không nói tiếng nào, Trầm bá cho hắn một thân phận chỉ là muốn bảo vệ cho hắn mà thôi, thuận tiện làm khó tên Trương Nhiễm một chút.
Luyện Dược Sư Công Hội mặc dù là tam đại Công Hội trên Chiến Hồn Đại Lục, nhưng Lăng Vân Thương Hội cũng không yếu, bằng không cũng không có khả năng thẩm thấu đến mọi ngóc ngách của Chiến Hồn Đại Lục.
Nghe Trầm bá nói thế, Trương Nhiễm liền biến sắc, nếu như Tiêu Phàm quả thật là khách khanh của Lăng Vân Thương Hội thì chuyện này có chút phiền phức rồi.
- Người không biết không có tội.
Cái gì gọi là da mặt dày, Trương Nhiễm là ví dụ tốt nhất.
- Hay cho một câu không biết không có tội, khi nãy mọi người không đem con trai ngươi làm thịt quả thật có chút đáng tiếc.
Tiêu Phàm cười lạnh, ở thế giới này cường giả vi tôn, kẻ yếu căn bản không có bất kỳ tôn nghiêm nào.
Ngươi không phải nói giết ta, không biết không có tội sao? Nếu theo lời Trương Nhiễm ngươi nói thì con trai ngươi làm mọi người công phẫn, người khác không biết thân phận con ngươi thì cho dù hắn có chết thì mọi người cũng vô tội sao?
- Vị huynh đệ kia nói đúng, chúng ta vừa nãy cũng không biết tên này là con của Trương phó hội trưởng.
Tiêu Phàm vừa mới dứt lời, trong đám người trong nháy mắt liền có người hưởng ứng.
Trương Nhiễm mém chút hộc máu, nhưng so với Thối Hồn Dịch thì người đánh con hắn cũng không tính là gì, hắn cũng đành phải không truy cứu nữa, trầm giọng nói:
- Đó là tự nhiên, người không biết không có tội.
Tiêu Phàm cười lạnh, da mặt Trương Nhiễm này thật đúng là quá dày, bất quá, Tiêu Phàm không có ý định buông tha việc này:
- Trương phó hội trưởng, đừng vội chuyển chủ đề, ngươi vẫn chưa nói cho ta biết trong Thối Hồn Dịch rốt cục có bao nhiêu loại dược tài.
Trương Nhiễm không nghĩ tới Tiêu Phàm vậy mà ép người như thế, nếu như hắn đã nhìn qua dược phương thì dĩ nhiên có thể dễ dàng nói ra, mấu chốt là hắn căn bản không biết dược phương của Thối Hồn Dịch.
- Thối Hồn Dịch là bí phương của Luyện Dược Sư Công Hội ta, làm sao có thể công khai như thế này? Không thể không nói, gừng càng già càng cay, Trương Nhiễm rất nhanh liền tìm được một cái cớ.
- Trương phó hội trưởng thân làm phó hội trưởng của Luyện Dược Sư Công Hội tại Yến Thành, không phải không biết chỉ bằng tên Dược Tài thì không thể nào phối chế ra dược dịch a? Mỗi một phân lượng của dược tài chỉ cần có chút không đúng đều làm cho dược dịch bị hủy, đạo lý đơn giản như thế không phải Trương phó hội trưởng không biết đấy chứ?
Tiêu Phàm cười tủm tỉm nhìn Trương Nhiễm, hoàn toàn không cho hắn cơ hội thở dốc.
- Lão phu biết hay không liên quan gì đến ngươi?
Thần sắc Trương Nhiễm âm lãnh nhìn chằm chằm Tiêu Phàm, nếu như không phải Trầm Chấn Đào ngăn khuất trước mặt Tiêu Phàm thì hắn đã trực tiếp đập chết tên kia rồi.
Tiêu Phàm buồn cười nhìn Trương Nhiễm, khinh miệt nói:
- Thực sự là buồn cười, ta chính là khách khanh của Lăng Vân Thương Hội thì tự nhiên phải quan tâm đến Lăng Vân Thương Hội, Luyện Dược Sư Công Hội các ngươi ăn cắp phương thuốc của Lăng Vân Thương Hội ta, muốn dùng để gây họa cho tu sĩ Yến Thành, ta là một người trong đó nên tự nhiên phải bận tâm.
Mấy người Lăng Phong đứng ở một bên hơi kinh ngạc nhìn Tiêu Phàm, bọn hắn cho tới bây giờ không nghĩ mồm mép của Tiêu Phàm lại lợi hại như thế.
Bản thân đối địch với Trương Nhiễm thì thôi lại còn kéo vô số tu sĩ Yến Thành vào, từ đó thì cho dù Trương Nhiễm muốn nổi bão thì cũng chẳng thể nào nổi được.
- Hay cho một tên mồm mép lanh lợi, lão phu thụ giáo rồi! Không biết ngươi là đệ tử gia tộc nào, lão phu nhất định tự mình bái phỏng.
Trương Nhiễm không thể tìm được chỗ nào tốt trong lời nói đành phải uy hiếp Tiêu Phàm.
- Học viên Thần Phong Học Viện: Tiêu Phàm, tùy thời đợi Trương phó hội trưởng đại giá quang lâm.
Sắc mặt Tiêu Phàm thập phần bình tĩnh nói, ở Yến Thành có Quách lão quái và Phúc bá nên hắn chẳng thèm sợ Trương Nhiễm chút nào.
Nghe được mấy chữ Thần Phong Học Viện, thần sắc Trương Nhiễm cứng lại, hắn biết rõ một chút nội tình của Thần Phong Học Viện nên làm sao dám đến nơi đó giương oai.
- Ngươi nói Thối Hồn Dịch là của các ngươi nhưng hiện tại các ngươi không đưa ra được một chút chứng cứ nào.
Trong đầu Trương Nhiễm nhanh chóng suy nghĩ, tu luyện mấy chục năm, hắn còn chưa bao giờ bị một tên vãn bối bức đến thế này.
Hắn lập tức quay đầu nhìn về phía ba người đang hôn mê bất tỉnh, nói:
- Đương nhiên, chỉ cần ngươi có thể giải độc cho ba người bọn hắn thì lão phu nhất định ngay trước tất cả mọi người mặt tuyên bố Thối Hồn Dịch là của Lăng Vân Thương Hội các ngươi, như thế nào? Đương nhiên, nếu như ngươi thất bại liền phải dập đầu trước mặt lão phu để nhận lỗi.
Trong mắt Trương Nhiễm hiện ra một tia cười lạnh, trong lòng trầm ngâm nói:
- Khi nãy ta vừa xem qua một lượt, độc ba người này trúng ngay cả Ngũ Phẩm Luyện Dược Sư ta còn không thể giải, chỉ cần ngươi dám đáp ứng, lão phu nhất định đùa chết ngươi.
Tiêu Phàm làm sao không biết ý nghĩ của Trương Nhiễm, bất quá hắn không phải người ngu, lạnh lùng cười nói:
- Không cần khích tướng ta, Thối Hồn Dịch vốn là của Lăng Vân Thương Hội, ngươi dùng độc dịch đến hại người, giá họa cho Lăng Vân Thương Hội không nói...
- Ngươi dám hay không dám!
Trương Nhiễm không để Tiêu Phàm nói hết lời, vận chuyển một tia Hồn Lực quát một tiếng như sấm, khí thế ngút trời tản ra.
- Ta nếu ta thành công thì ngươi cũng sẽ quỳ trước mặt ta?
Tiêu Phàm không những không giận mà còn cười.
- Quỳ thì có làm sao? Chỉ sợ ngươi không tiếp nhận nổi thôi.
Trương Nhiễm lạnh giọng nói, bộ dáng cao ngạo xem thường Tiêu Phàm.
- Yên tâm, cho dù phụ tử các ngươi cùng quỳ thì ta vẫn chịu được.
Tiêu Phàm để lại một câu nói xong trực tiếp đi đến ba người đang trúng độc, đám người tự giác nhường ra một con đường.
Chỉ thấy Tiêu Phàm đi đến trước mặt ba người, chỉ vào không trung, Hồn Lực tụ tập tại đầu ngón tay điểm về phía ngực của ba người, động tác phiêu dật thoải mái, trôi chảy như nước.
Phốc phốc phốc! Trong miệng ba người phun ra một ngụm máu đen, sau đó đột nhiên mở hai mắt ra mờ mịt nhìn bốn phía.
- Khỏi rồi?
- Đây là thủ đoạn gì? Một chỉ giải độc?
- Tạo nghệ của tiểu huynh đệ này trên phương diện luyện dược nhất định đã đạt tới một cảnh giới khủng bố a!
Đám người trợn mắt hốc mồm nhìn Tiêu Phàm, trong miệng há to đủ để nhét hết một cái trứng vịt, Nhất Chỉ Độc Tán, thực sự là thần hồ kỳ kỹ a!
- Hiện tại phụ tử các ngươi có thể quỳ xuống.
Tiêu Phàm không mặn không nhạt làm cho đám người đang xem lấy lại tinh thần.
Sắc mặt Trương Nhiễm cứng đờ, vừa mới khoe khoang khoát lát xong ngay lập tức Tiêu Phàm đã dùng một chỉ(ngón tay) để giải độc, điều này trên phương diện luyện dược là vô cùng khủng bố.
Bất quá hắn rất nhanh liền lấy lại tinh thần, nói:
- Là ngươi, nhất định là ngươi hạ độc?
- Ta hạ độc? Ngươi làm ta thật muốn nói một câu.
Tiêu Phàm bị sự vô liêm sỉ của Trương Nhiễm làm cho bực bội.
- Nói cái gì?
Bàn Tử một bên không cần nghĩ ngợi hỏi.
- Người chí tiện chính là vô địch! Trương phó hội trưởng xem ra đã đột phá được cảnh giới chí tiện rồi, hiện tại có thể gọi là Trương Chí Tiện.
Tiêu Phàm cười cười.
- Ha ha.
Bàn Tử và Tiểu Ma Nữ phình bụng cười to, căn bản không cho Trương Nhiễm một chút mặt mũi nào.
- Ai dám cười, muốn chết sao!
Trương Nhiễm phẫn nộ tới cực điểm.
- Ha ha ha.
Lời còn chưa dứt, quần chúng xung quanh đều cười ầm cả lên, Trương Nhiễm tức giận phun ra một ngụm máu tươi, thân hình lui lại mấy bước.
Sau ngày hôm nay thì thanh danh của phụ tử Trương Nhiễm nhất định sẽ được mọi người biết đến, bất quá là ô danh, là xú danh.
- Cha không dạy con chính là một tội, nếu như ngươi dám thừa nhận sai lầm thì làm sao đến mức như hiện giờ, ngươi phóng túng nhi tử của ngươi làm bậy, hơn nữa còn hết mực bao che hắn.
Thần sắc Tiêu Phàm lạnh lùng đi đến bên cạnh Trầm Chấn Đào, ngưng tiếng nói:
- Thôi, không cùng ngươi chơi nữa, muốn chứng minh Luyện Dược Sư Công Hội các ngươi ăn cắp phương thuốc thì rất đơn giản.
Lời này vừa nói ra, toàn trường trong nháy mắt yên tĩnh lại, ánh mắt mọi người nhao nhao chuyển hướng nhìn Tiêu Phàm.
Cầu Kim Phiếu- Cầu Đề Cử- Cầu Like
Danh sách chương