“Chuyện… chuyện gì thế này?” Miệng Vô Thích run cầm cập không nói thành lời. Cô lại quay sang ngẩng đầu nhìn bạch y nhân cầm đàn, tiếng đàn của y vậy mà có thể tiêu diệt u hồn. Đây là cái thời đại quái quỷ gì vậy chứ? Bạch y nhân thu hai tay về sau, bạch cầm tức thì mất dạng, y nhẹ nhàng phi thân thả người tiếp đất ngay trước mặt Vô Thích.
“Gặp thần tiên rồi!” Ngẩng cao đầu nhìn bạch y nhân tà áo phấp phới, dưới ánh trăng tròn vạnh, y một thân nhẹ nhàng tiếp xuống đất. Phiêu bạt là thế, say mê lòng người cũng là thế.
Lần đầu tiên trong cuộc đời Vô Thích nhìn thấy y phục màu trắng lại có thể phân ra hai thứ ranh giới rõ ràng đến vậy. Những u hồn lệ quỷ kia cùng là màu trắng lại khiến người ta kinh hãi, nhưng nam nhân mặc đồ trắng này lại khiến người ta nhìn vào có thể say đấm đến chết mê chết mệt. Trong đầu Vô Thích khi đối diện với bạch y nhân này chỉ có thể thốt lên ba chữ tán thưởng “đẹp trai quá”.
“Người không sao chứ?” Bạch y nhân nhẹ nhàng cất giọng.
Vô Thích cười cười ngây ngô: “Ta, ta không sao!”
Thấy Vô Thích kinh hãi đến đần người, bạch y nhân khóe môi khẽ cong thành tia cười: “Khiến người sợ hãi rồi!”
Đôi lông mày thẳng rậm đen như được vẽ, hai hàng lông mi dài cong vút gợi lên đôi mắt màu đen sáng ngời, cánh mũi thon cao, đôi môi đỏ hồng, nụ cười ấm áp. Gương mặt trắng mịn cùng với mái tóc đen dài được dây buột tóc màu trắng đơn điệu dài phủ xuống thắt lưng. Càng nhìn càng thấy bạch y nhân khôi ngô lạ thường, càng nhìn càng thấy như mỹ nhân kiều diễm tựa hồ ly chiêu dụ lòng người. Vừa rồi bạch y nhân này nhẹ nhàng từ phía trên mặt trăng bay xuống, thời đại này ma quỷ có thể hiện rõ rành rành thì tất nhiên thần tiên cũng phải hạ giới để tiêu trừ.
Vô Thích cười ngây ngô, vẫn dán chặt mắt vào bạch y nhân đẹp đến hoàn mỹ, nói: “Ngươi là thần tiên sao? Tiêu diệt nhiều u hồn chỉ cần một nốt nhạc, à không, một tiếng đàn là có thể đánh tan tất cả. Ngươi bản lĩnh thật!”
Nghe thấy những lời khen như mật ngọt tựa hương hoa từ một phi tần xinh đẹp, bạch y nhân môi cười không đổi: “Tại hạ Tuyết Sơn Minh Nguyệt, Thái Bất Vy, Thái Khả.”
Một cái tên dài ngoạc rót vào tai lại chẳng lọt vào tai Vô Thích một chữ nào nhưng bên tai lại nghe thấy tiếng bước chân dồn dập, ánh sáng từ nơi đó lần lượt kéo đến. Vô Thích quay người nhìn thì thấy Tông Chính Nhược Hàn mặt đầy hốt hoảng kéo theo cả một đội người mặc áo giáp tay cầm ngọn đuốc tay cầm kiếm chạy về phía cô.
Thấy Vô Thích còn lành lặn tâm tình y chợt nhẹ nhõm thở phù một cái, mặt đầy ý vui mừng nói: “Tình nhi, may quá nàng vẫn ổn!”
Vô Thích lườm mắt khi nhìn thấy người đến là Tông Chính Nhược Hàn, thấy người cô lành lặn không sứt đầu mẻ trán, không cụt tay cụt chân như vậy mà yên lòng, là đang muốn diễn cho cô xem sao? Mang ném người vừa đứng cạnh hơi thở dồn dập, mặt đầy mồ hôi đang nhìn mình vui mừng sang một bên. Vô Thích chuyển mắt nhìn bạch y nhân đang đứng đối diện với hai mắt rạng ngời, cô hoàn toàn quên mất cơn sợ hãi vừa rồi. Có bạch y nhân này ở đây, u hồn dạ quỷ nơi đây còn dám quấy nhiễu cô sao?
“Tên ngươi dài như vậy có thể rút ngắn hơn được không? Ta không nhớ nổi, mà mỗi lần gọi tên ngươi cũng thật khó khăn.” Vô Thích cười cười, đứng trước một nam thần đẹp trai đến vậy, người yêu cái đẹp như Vô Thích sao tránh khỏi phải động lòng.
Tông Chính Nhược Hàn nhìn bạch y nhân: “Tuyết Sơn Minh Nguyệt, Thái Bất Vy, Thái Khả?”
Vừa rồi nhìn thấy Vô Thích vẫn an toàn nên Tông Chính Nhược Hàn không để mắt đến xung quanh, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt Vô Thích như say như luyến nam nhân trước mắt, Tông Chính Nhược Hàn có chút kinh ngạc, có chút lửa đốt trong lòng, bất an dồn dập.
Thái Bất Vy nhìn sang Tông Chính Nhược Hàn không quỳ lạy hành lễ như bao quần thần khác, y chỉ nhẹ cúi đầu, khóe môi vẫn chung thủy một nụ cười nhã nhặn: “Tông Chính hoàng đế!”
“Vậy ta nên xưng hô với ngươi như thế nào? Tuyết Sơn Minh Nguyệt, hay Thái Bất Vy? Ta gọi ngươi là Thái Khả được không?” Vô Thích gương mặt vẫn tràn ngập tia sáng ngời như đang đứng trước thần tượng.
Tông Chính Nhược Hàn chưa từng nhìn thấy Vô Thích cười tươi như vậy, ánh mắt lại chỉ dán chặt vào người Thái Bất Vy, xem mọi thứ xung quanh đều không tồn tại như chỉ có hai người. Y cảm thấy có chút khó thở nghẹn ngào đến rối lý trí, liền quát: “Xưng hô hàm hồ!”
Vô Thích liếc nhìn Tông Chính Nhược Hàn, nhưng lại không để y vào mắt chứ đừng nói chi đến lời quát mắng. Cô lại nhìn Thái Bất Vy vốn luôn ôn nhã dễ gần, cô nói: “Thái Khả, ngươi lợi hại thật. Vừa rồi chỉ một cái vung dây đàn ấy mà có thể cứu được ta một mạng. Nhưng cây bạch cầm của ngươi đầu rồi, ngươi cất nó ở đâu rồi chứ?”
Thấy Vô Thích cứ nhoay nhoay nhìn ngó trên cơ thể mình, Thái Bất Vy ý cười càng rộng, cất lời ôn hòa: “Vừa rồi ta đến muộn khiến nương nương phải chịu một cơn kinh hãi.”
“Đến rất kịp, đến rất kịp! Cái này gọi là đến muộn không bằng đến đúng lúc.” Vô Thích vội tiếp lời lặp đi lặp lại hai lần. Rõ là kịp thời cứu sống cô vậy mà khách sáo không dám nhận công. Người này tốt thật, khiêm tốn không cao ngạo, cô rất thích.
Bên tay cầm kiếm thầm lặng siết chặt, Tông Chính Nhược Hàn hận không thể phát tiết vào lúc này. Nữ nhân mà y hết mực sủng hạnh lại hết lần này đến lần khác không quan tâm đến y, hết lần này đến lần khác liếc mắt đưa tình, buôn lời cợt nhã với một nam nhân khác.
Thái Bất Vy nhìn sang Tông Chính Nhược Hàn, cất giọng: “Tông Chính hoàng đế, nhiệm vụ lần này ngài mời ta đến đã hoàn thành. Những u hồn dạ quỷ vất vưỡng hàng trăm năm tồn tại nơi đây cũng đã đánh tan. Ta không còn phận sự, không dám quấy rầy cung điện nữa.”
Vô Thích nhướng mày không hiểu. Tông Chính Nhược Hàn đè nén cảm giác ghen tuông, vẫn là cảm kích trước Thái Bất Vy, y mỉm cười nói: “Làm phiền ngươi một chuyến xa xôi từ Tuyết Sơn Minh Nguyệt đến tận đây để giúp trẫm tiêu diệt những u hồn nơi đây. Trẫm vô cùng cảm kích, đã cho người chuẩn bị yến tiệc cảm tạ tiên nhân Thái Bất Vy…”
“Ngươi là tiên nhân?” Vô Thích chợt nhảy xỏng đến giữa Thái Bất Vy và Tông Chính Nhược Hàn, ánh mắt như đèn pin lại một lần nữa phát sáng khi nhìn vào Thái Bất Vy: “Thì ra ngươi tu tiên, vậy nên mới lợi hại đến xuất thần như vậy?”
Thái Bất Vy mỉm cười: “Thái Khả tu tiên bất tài, chỉ mới học được chút ít tiên thuật vẫn không phải là lợi hại. Nương nương người quá lời khen ta rồi!”
Vô Thích không để tâm với lời lẽ khiêm tốn của Thái Bất Vy, điệu bộ thích thú miệng líu lo: “Vừa rồi ta nói vì sao ngươi lại lợi hại đến vậy. Phong thái đầu đội ánh trăng chân đứng trên đỉnh nhà dùng âm công kia quả thật không phải người thường có thể có được. Ta không ngờ lạc đến thế giới này, không những gặp ma, còn có thể gặp được tiên nhân. Chuyến du lịch này thú vị, thật thú vị.”
Thái Bất Vy nhướng nhướng hai hàng lông mày đen rậm, ánh mắt mang tia cười nghe rõ hết lời nói của Vô Thích lại có nhiều chỗ không thông.
Tông Chính Nhược Hàn thấy Vô Thích nói hưu nói vượn nghe không rõ đâu vào đâu liền nắm tay kéo cô về phía cạnh mình, lườm mắt cảnh cáo khi thấy cô cựa quậy lại chuyển sang nhìn Thái Bất Vy đầy cảm kích: “Mời!”
Thái Bất Vy biết rõ Tông Chính Nhược Hàn mời y đi dự tiệc cảm ơn. Y không vội cất lời từ chối: “Tiêu diệt tà ma là việc ta nên làm.”
Nói rồi lại quay sang nhìn Vô Thích, y cười nói: “Tạm biệt!”
“Thái Khả, ngươi vẫn chưa đi được!” Vô Thích vội lên tiếng khi thấy Thái Bất Vy ý định rời đi.
Nhận thấy Vô Thích còn có điều muốn nói, Thái Bất Vy mi tâm khẽ nhướng, hỏi: “Nương nương, còn vấn đề gì sao?”
“Tất nhiên là còn, mà còn là mấu chốt quan trọng.” Vô Thích không ngại ngùng nắm lấy cổ tay Thái Bất Vy vừa kéo đi vừa nói: “Ta muốn cho ngươi xem thứ này.”
Bị cái nắm tay không hẹn trước của Vô Thích, Thái Bất Vy tuy đầu mày nhướng lên vì kinh ngạc trước một nữ nhân tùy hứng không e thẹn, không quy tắc lễ nghi, nhưng nàng ta quả thật là một nữ nhân bạo gan. Không biết nàng ta kéo y đi đâu, chỉ cảm nhận được phía sau lưng chính là sát khí hung thần của Tông Chính Nhược Hàn như mũi tên sắc nhọn muốn bắn xuyên thủng qua người y. Bất giác, Thái Bất Vy khẽ cười.
“Thái Khả ngươi thấy thế nào, bức thạch quỷ này có vấn đề?” Vô Thích kéo Thái Bất Vy đến bãi sân hoang phế mà khi sáng cô vừa đến. Hất mắt nhìn về phía bức tượng hình người đang ngồi co rúm ngay trung tâm hòn non bộ.
Chỉ thấy mi tâm Thái Bất Vy khẽ nhíu chặt, chăm chăm nhìn vào thạch quỷ, nói: “Nương nương vì sao biết thạch quỷ này có vấn đề?”
“Nó từng gọi tên ta.” Vô Thích liền đáp.
Thái Bất Vy kinh ngạc quay sang nhìn Vô Thích. Lần đầu tiên nhìn thấy Thái Bất Vy mặt tan đi nét cười chỉ hiện ra là một tia nghi ngờ khó hiểu. Vô Thích bị một con muỗi cắn vào mặt tùy tiện đưa tay lên gãi: “Ngươi cũng cảm thấy có vấn đề sao? Ta lần đầu đến đây, vậy mà thạch quỷ kia lại biết được tên ta, thấy có kỳ lạ không kia chứ?”
Thái Bất Vy mày chau suy ngẫm, nhưng y rất nhanh liền trở lại với trạng thái ban đầu. Vô Thích không biết hai tay Thái Bất Vy đang múa máy cái gì chỉ thấy y sau đó dứt khoác phóng ra một tia sáng màu xanh vòng tròn thẳng hướng thạch quỷ mà đánh tới. Một tiếng nổ lớn vang ra, thạch quỷ nổ tung rơi đầy xuống dưới đều là những mảnh đá vụn.
Vô Thích lòng tràn phấn khởi, như được chứng kiến kì quan thế giới mà nhìn Thái Bất Vy phấn khích: “Thái Khả, ngươi còn có chiêu này, uy lực hiệu quả hơn cả lựu đạn.”
Quay người định nói với Vô Thích điều gì đó nhưng Thái Bất Vy lại không biết phải hỏi như thế nào nên đành im lặng. Cả y còn mờ tịt không hiểu thì làm sao có thể đặt thành câu hỏi mà hỏi chứ?
“Gặp thần tiên rồi!” Ngẩng cao đầu nhìn bạch y nhân tà áo phấp phới, dưới ánh trăng tròn vạnh, y một thân nhẹ nhàng tiếp xuống đất. Phiêu bạt là thế, say mê lòng người cũng là thế.
Lần đầu tiên trong cuộc đời Vô Thích nhìn thấy y phục màu trắng lại có thể phân ra hai thứ ranh giới rõ ràng đến vậy. Những u hồn lệ quỷ kia cùng là màu trắng lại khiến người ta kinh hãi, nhưng nam nhân mặc đồ trắng này lại khiến người ta nhìn vào có thể say đấm đến chết mê chết mệt. Trong đầu Vô Thích khi đối diện với bạch y nhân này chỉ có thể thốt lên ba chữ tán thưởng “đẹp trai quá”.
“Người không sao chứ?” Bạch y nhân nhẹ nhàng cất giọng.
Vô Thích cười cười ngây ngô: “Ta, ta không sao!”
Thấy Vô Thích kinh hãi đến đần người, bạch y nhân khóe môi khẽ cong thành tia cười: “Khiến người sợ hãi rồi!”
Đôi lông mày thẳng rậm đen như được vẽ, hai hàng lông mi dài cong vút gợi lên đôi mắt màu đen sáng ngời, cánh mũi thon cao, đôi môi đỏ hồng, nụ cười ấm áp. Gương mặt trắng mịn cùng với mái tóc đen dài được dây buột tóc màu trắng đơn điệu dài phủ xuống thắt lưng. Càng nhìn càng thấy bạch y nhân khôi ngô lạ thường, càng nhìn càng thấy như mỹ nhân kiều diễm tựa hồ ly chiêu dụ lòng người. Vừa rồi bạch y nhân này nhẹ nhàng từ phía trên mặt trăng bay xuống, thời đại này ma quỷ có thể hiện rõ rành rành thì tất nhiên thần tiên cũng phải hạ giới để tiêu trừ.
Vô Thích cười ngây ngô, vẫn dán chặt mắt vào bạch y nhân đẹp đến hoàn mỹ, nói: “Ngươi là thần tiên sao? Tiêu diệt nhiều u hồn chỉ cần một nốt nhạc, à không, một tiếng đàn là có thể đánh tan tất cả. Ngươi bản lĩnh thật!”
Nghe thấy những lời khen như mật ngọt tựa hương hoa từ một phi tần xinh đẹp, bạch y nhân môi cười không đổi: “Tại hạ Tuyết Sơn Minh Nguyệt, Thái Bất Vy, Thái Khả.”
Một cái tên dài ngoạc rót vào tai lại chẳng lọt vào tai Vô Thích một chữ nào nhưng bên tai lại nghe thấy tiếng bước chân dồn dập, ánh sáng từ nơi đó lần lượt kéo đến. Vô Thích quay người nhìn thì thấy Tông Chính Nhược Hàn mặt đầy hốt hoảng kéo theo cả một đội người mặc áo giáp tay cầm ngọn đuốc tay cầm kiếm chạy về phía cô.
Thấy Vô Thích còn lành lặn tâm tình y chợt nhẹ nhõm thở phù một cái, mặt đầy ý vui mừng nói: “Tình nhi, may quá nàng vẫn ổn!”
Vô Thích lườm mắt khi nhìn thấy người đến là Tông Chính Nhược Hàn, thấy người cô lành lặn không sứt đầu mẻ trán, không cụt tay cụt chân như vậy mà yên lòng, là đang muốn diễn cho cô xem sao? Mang ném người vừa đứng cạnh hơi thở dồn dập, mặt đầy mồ hôi đang nhìn mình vui mừng sang một bên. Vô Thích chuyển mắt nhìn bạch y nhân đang đứng đối diện với hai mắt rạng ngời, cô hoàn toàn quên mất cơn sợ hãi vừa rồi. Có bạch y nhân này ở đây, u hồn dạ quỷ nơi đây còn dám quấy nhiễu cô sao?
“Tên ngươi dài như vậy có thể rút ngắn hơn được không? Ta không nhớ nổi, mà mỗi lần gọi tên ngươi cũng thật khó khăn.” Vô Thích cười cười, đứng trước một nam thần đẹp trai đến vậy, người yêu cái đẹp như Vô Thích sao tránh khỏi phải động lòng.
Tông Chính Nhược Hàn nhìn bạch y nhân: “Tuyết Sơn Minh Nguyệt, Thái Bất Vy, Thái Khả?”
Vừa rồi nhìn thấy Vô Thích vẫn an toàn nên Tông Chính Nhược Hàn không để mắt đến xung quanh, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt Vô Thích như say như luyến nam nhân trước mắt, Tông Chính Nhược Hàn có chút kinh ngạc, có chút lửa đốt trong lòng, bất an dồn dập.
Thái Bất Vy nhìn sang Tông Chính Nhược Hàn không quỳ lạy hành lễ như bao quần thần khác, y chỉ nhẹ cúi đầu, khóe môi vẫn chung thủy một nụ cười nhã nhặn: “Tông Chính hoàng đế!”
“Vậy ta nên xưng hô với ngươi như thế nào? Tuyết Sơn Minh Nguyệt, hay Thái Bất Vy? Ta gọi ngươi là Thái Khả được không?” Vô Thích gương mặt vẫn tràn ngập tia sáng ngời như đang đứng trước thần tượng.
Tông Chính Nhược Hàn chưa từng nhìn thấy Vô Thích cười tươi như vậy, ánh mắt lại chỉ dán chặt vào người Thái Bất Vy, xem mọi thứ xung quanh đều không tồn tại như chỉ có hai người. Y cảm thấy có chút khó thở nghẹn ngào đến rối lý trí, liền quát: “Xưng hô hàm hồ!”
Vô Thích liếc nhìn Tông Chính Nhược Hàn, nhưng lại không để y vào mắt chứ đừng nói chi đến lời quát mắng. Cô lại nhìn Thái Bất Vy vốn luôn ôn nhã dễ gần, cô nói: “Thái Khả, ngươi lợi hại thật. Vừa rồi chỉ một cái vung dây đàn ấy mà có thể cứu được ta một mạng. Nhưng cây bạch cầm của ngươi đầu rồi, ngươi cất nó ở đâu rồi chứ?”
Thấy Vô Thích cứ nhoay nhoay nhìn ngó trên cơ thể mình, Thái Bất Vy ý cười càng rộng, cất lời ôn hòa: “Vừa rồi ta đến muộn khiến nương nương phải chịu một cơn kinh hãi.”
“Đến rất kịp, đến rất kịp! Cái này gọi là đến muộn không bằng đến đúng lúc.” Vô Thích vội tiếp lời lặp đi lặp lại hai lần. Rõ là kịp thời cứu sống cô vậy mà khách sáo không dám nhận công. Người này tốt thật, khiêm tốn không cao ngạo, cô rất thích.
Bên tay cầm kiếm thầm lặng siết chặt, Tông Chính Nhược Hàn hận không thể phát tiết vào lúc này. Nữ nhân mà y hết mực sủng hạnh lại hết lần này đến lần khác không quan tâm đến y, hết lần này đến lần khác liếc mắt đưa tình, buôn lời cợt nhã với một nam nhân khác.
Thái Bất Vy nhìn sang Tông Chính Nhược Hàn, cất giọng: “Tông Chính hoàng đế, nhiệm vụ lần này ngài mời ta đến đã hoàn thành. Những u hồn dạ quỷ vất vưỡng hàng trăm năm tồn tại nơi đây cũng đã đánh tan. Ta không còn phận sự, không dám quấy rầy cung điện nữa.”
Vô Thích nhướng mày không hiểu. Tông Chính Nhược Hàn đè nén cảm giác ghen tuông, vẫn là cảm kích trước Thái Bất Vy, y mỉm cười nói: “Làm phiền ngươi một chuyến xa xôi từ Tuyết Sơn Minh Nguyệt đến tận đây để giúp trẫm tiêu diệt những u hồn nơi đây. Trẫm vô cùng cảm kích, đã cho người chuẩn bị yến tiệc cảm tạ tiên nhân Thái Bất Vy…”
“Ngươi là tiên nhân?” Vô Thích chợt nhảy xỏng đến giữa Thái Bất Vy và Tông Chính Nhược Hàn, ánh mắt như đèn pin lại một lần nữa phát sáng khi nhìn vào Thái Bất Vy: “Thì ra ngươi tu tiên, vậy nên mới lợi hại đến xuất thần như vậy?”
Thái Bất Vy mỉm cười: “Thái Khả tu tiên bất tài, chỉ mới học được chút ít tiên thuật vẫn không phải là lợi hại. Nương nương người quá lời khen ta rồi!”
Vô Thích không để tâm với lời lẽ khiêm tốn của Thái Bất Vy, điệu bộ thích thú miệng líu lo: “Vừa rồi ta nói vì sao ngươi lại lợi hại đến vậy. Phong thái đầu đội ánh trăng chân đứng trên đỉnh nhà dùng âm công kia quả thật không phải người thường có thể có được. Ta không ngờ lạc đến thế giới này, không những gặp ma, còn có thể gặp được tiên nhân. Chuyến du lịch này thú vị, thật thú vị.”
Thái Bất Vy nhướng nhướng hai hàng lông mày đen rậm, ánh mắt mang tia cười nghe rõ hết lời nói của Vô Thích lại có nhiều chỗ không thông.
Tông Chính Nhược Hàn thấy Vô Thích nói hưu nói vượn nghe không rõ đâu vào đâu liền nắm tay kéo cô về phía cạnh mình, lườm mắt cảnh cáo khi thấy cô cựa quậy lại chuyển sang nhìn Thái Bất Vy đầy cảm kích: “Mời!”
Thái Bất Vy biết rõ Tông Chính Nhược Hàn mời y đi dự tiệc cảm ơn. Y không vội cất lời từ chối: “Tiêu diệt tà ma là việc ta nên làm.”
Nói rồi lại quay sang nhìn Vô Thích, y cười nói: “Tạm biệt!”
“Thái Khả, ngươi vẫn chưa đi được!” Vô Thích vội lên tiếng khi thấy Thái Bất Vy ý định rời đi.
Nhận thấy Vô Thích còn có điều muốn nói, Thái Bất Vy mi tâm khẽ nhướng, hỏi: “Nương nương, còn vấn đề gì sao?”
“Tất nhiên là còn, mà còn là mấu chốt quan trọng.” Vô Thích không ngại ngùng nắm lấy cổ tay Thái Bất Vy vừa kéo đi vừa nói: “Ta muốn cho ngươi xem thứ này.”
Bị cái nắm tay không hẹn trước của Vô Thích, Thái Bất Vy tuy đầu mày nhướng lên vì kinh ngạc trước một nữ nhân tùy hứng không e thẹn, không quy tắc lễ nghi, nhưng nàng ta quả thật là một nữ nhân bạo gan. Không biết nàng ta kéo y đi đâu, chỉ cảm nhận được phía sau lưng chính là sát khí hung thần của Tông Chính Nhược Hàn như mũi tên sắc nhọn muốn bắn xuyên thủng qua người y. Bất giác, Thái Bất Vy khẽ cười.
“Thái Khả ngươi thấy thế nào, bức thạch quỷ này có vấn đề?” Vô Thích kéo Thái Bất Vy đến bãi sân hoang phế mà khi sáng cô vừa đến. Hất mắt nhìn về phía bức tượng hình người đang ngồi co rúm ngay trung tâm hòn non bộ.
Chỉ thấy mi tâm Thái Bất Vy khẽ nhíu chặt, chăm chăm nhìn vào thạch quỷ, nói: “Nương nương vì sao biết thạch quỷ này có vấn đề?”
“Nó từng gọi tên ta.” Vô Thích liền đáp.
Thái Bất Vy kinh ngạc quay sang nhìn Vô Thích. Lần đầu tiên nhìn thấy Thái Bất Vy mặt tan đi nét cười chỉ hiện ra là một tia nghi ngờ khó hiểu. Vô Thích bị một con muỗi cắn vào mặt tùy tiện đưa tay lên gãi: “Ngươi cũng cảm thấy có vấn đề sao? Ta lần đầu đến đây, vậy mà thạch quỷ kia lại biết được tên ta, thấy có kỳ lạ không kia chứ?”
Thái Bất Vy mày chau suy ngẫm, nhưng y rất nhanh liền trở lại với trạng thái ban đầu. Vô Thích không biết hai tay Thái Bất Vy đang múa máy cái gì chỉ thấy y sau đó dứt khoác phóng ra một tia sáng màu xanh vòng tròn thẳng hướng thạch quỷ mà đánh tới. Một tiếng nổ lớn vang ra, thạch quỷ nổ tung rơi đầy xuống dưới đều là những mảnh đá vụn.
Vô Thích lòng tràn phấn khởi, như được chứng kiến kì quan thế giới mà nhìn Thái Bất Vy phấn khích: “Thái Khả, ngươi còn có chiêu này, uy lực hiệu quả hơn cả lựu đạn.”
Quay người định nói với Vô Thích điều gì đó nhưng Thái Bất Vy lại không biết phải hỏi như thế nào nên đành im lặng. Cả y còn mờ tịt không hiểu thì làm sao có thể đặt thành câu hỏi mà hỏi chứ?
Danh sách chương