Sau khi trở về lại hoàng cung Thiên Tước, Vô Thích càng trở nên lạnh nhạt hơn với Tông Chính Nhược Hàn. Không phải cô giận y vì chuyện của bà bà, cô chỉ cảm thấy cô không phải là Trần Tình thì không lý do gì phải ngày ngày trở thành kẻ thế thân ở bên cạnh y.
Nghe A Ly A Nhàn nói buổi thượng triều sáng nay, Tông Chính Nhược Hàn nổi trận lôi đình hạ thánh chỉ giờ ngọ ngày mai chém đầu Ôn Như Mạnh. Vô Thích không cần hỏi cũng biết nguyên nhân, Ôn Như Mạnh cạy quyền hóng hách đã đành, khi quân phạm thượng với hoàng đế có thể nễ tình thông gia, nhẹ bị tước quan quyền, nặng hơn có thể bì tù đày vài năm. Nhưng Ôn Như Mạnh lại âm thầm nuôi dưỡng đám người tu ma, hay nói đúng hơn chính là Qủy La Sát.
Thiên Tước nhiều đời thờ phật kính trời, hận nhất thể loại tu ma tu quỷ hại nước hại dân. Ôn Như Mạnh khác nào chóng đối quy luật của Thiên Tước, Tông Chính Nhược Hàn tất nhiên sẽ chém đầu làm gương, ranh đe thiên hạ.
Nghe nói đâu chỉ chém đầu mỗi Ôn Như Mạnh, chức vị cùng quyền lực của thừa tướng Ôn Như Đàng và hoàng hậu Ôn Như Cát Lan vẫn không chút sứt mẻ, không vì bị ảnh hưởng bởi Ôn Như Mạnh mà suy vong hay tru di cả tộc.
Vô Thích khẽ nhuếch môi cười, Ôn Như Mạnh cả dáng vẻ lẫn tác phong đần độn ngang ngạnh, ngu ngốc tàn bạo. Hắn có thể thu phục được Qủy La Sát sao? Chỉ e là kẻ thật sự khống chế đám Qủy La Sát chính là thừa tướng Ôn Như Đàng, con trai ngu ngốc để lộ chuyện, ông ta chỉ đành cắn răng hy sinh đứa con trai để đạt được ý đồ bá nghiệp, thâu tóm thiên hạ vào tay.
Có lẽ Tông Chính Nhược Hàn đã biết được dụng tâm của Ôn Như Đàng, chỉ là thế lực thừa tướng vững chắc, y không bằng chứng chỉ có thể mang cái chết của Ôn Như Mạnh ra cảnh cáo. Vô Thích thầm thở dài, là cảnh cáo hay kích thích Ôn Như Đàng hận thù lẫn tham vọng dâng trào cuồng huyết. Nhưng Tông Chính Nhược Hàn đã dám làm ra lớn chuyện thế này, có lẽ y có cách của y.
Kì lạ là sau hơn mười ngày Ôn Như Mạnh bị chém đầu, hoàng hậu Ôn Như Cát Lan không hề có biểu hiện đau khổ đến suy yếu nằm liệt giường, lại cứ ngày ngày tới lui thăm Vô Thích, thái độ vô cùng thân thiết, tỷ tỷ muội muội, tựa như ruột thịt không bằng. Vô Thích vò đầu bứt tóc, trước kia nàng ta chưa từng thăm hỏi Trần Tình, với thân phận cao quý không cho phép nàng ta hạ thấp mình như vậy.
Mà sau khi Vô Thích xuất hiện cả đoạn thời gian dài, Ôn Như Cát Lan cũng chưa một lần xuất hiện. Vậy mà sau khi em trai ruột của mình chết, nàng ta lại tỏ ra quan tâm Vô Thích đến khác thường. Vô Thích thoáng chốc cười ngây ngô, đây chẳng phải rõ là Ôn Như Cát Lan dồn hết hận thù về cái chết của em trai mà đổ lên đầu Vô Thích. Không biết là đang lên kế hoạch gì để mang cô ra trả thù nữa. Thầm ngao ngán thói đời không nói lý, cớ vì sao Tông Chính Nhược Hàn là người ra lệnh, chặt đầu là người khác, còn tội lỗi lại chỉ mình cô gánh hết. Nghiền ngẫm dù gì chuyện này không hẳn không liên quan đến cô, ai kêu cô lần đó cứ khiêu khích Ôn Như Mạnh khai ra gia thế. Gật gật đầu, đúng thật hắn chết cũng từ cô mà ra.
Đang suy suy ngẫm ngẫm, Vô Thích liền dừng chân nhìn một lượt xung quanh. Trong bóng đêm mờ mịt chỉ ít lồng đèn tỏa ánh sáng, hai bên đường chỉ có cây cảnh làm trọng tâm bày trí. Vô Thích ngao ngán đưa tay gãi gãi đầu mày bên phải, thở dài một cái, cô lại bị lạc đường rồi.
Không biết đây là lần thứ mấy cô đi lạc, chỉ là cung điện rộng lớn lại như một mê cung lẫn quẫn khiến Vô Thích đi đi lại lại nhiều lần vẫn không thể nhớ được chính xác phương hướng. Đi ngược về lại hướng cũ, rẽ qua một khúc cua, do dự ngẫm nghĩ lại rẽ sang một hướng khác, càng đi càng lạc, càng đi càng không xác định được phương hướng.
Vui mừng khi thấy có hai cung nữ đi ngang qua, Vô Thích liền bước tới hỏi: “Ta lạc đường rồi, muốn hỏi hai ngươi đường nào trở về Bách Hoa cung?”
Một cung nữ cúi đầu nói: “Trần Nương Nương, đường trở về khá rắc rối, hay nô tỳ dẫn đường người trở về.”
Vô Thích phất tay: “Không cần, ngươi chỉ đường là được.”
Đi theo hướng chỉ của hai cung nữ, Vô Thích tự tin lần này mình đã đi đúng hướng. Đi được một đoạn, nhìn quang cảnh xung quanh, Vô Thích mặt mày ủ rũ, khóc không được, cười cũng không xong. Không ngờ, thật không ngờ cô vẫn là, đi lạc nữa rồi.
Nhìn đông ngó tây, nhìn trước ngó sau không thấy có thị vệ hay cung nữ nào có thể hỏi đường, Vô Thích lần này không dám tự tiện bước đi lộn xộn nữa. Ngó thấy đằng xa có một dãy đá nhấp nhô, nhìn đỉnh đá khá cao, nếu cô đứng trên đó nhìn xuống dưới có thể tìm được đường về cung.
Suy nghĩ nhanh Vô Thích liền đi tới dãy núi đá, chọn một đỉnh thạch cao nhất, cánh tay trái nâng lên hướng tới phóng ra sợi dây mảnh cấm lên đỉnh thạch kéo Vô Thích bay lên đứng ngay trên đó.
Một thân áo trắng trơ trọi trên đỉnh thạch một vòng quan sát bên dưới, lần mò một hồi cuối cùng cũng tìm thấy được một con đường quen thuộc. Đang định nhảy xuống dưới thì xa xa vang tới tiếng kim loại va chạm. Vô Thích nhận ra ngay đó là tiếng kiếm, phía trước có người đánh nhau, cô không nhảy xuống mà đứng trên đó nhìn về phía đám đông.
Xa xa chính là một nhóm người y phục đen huyền, mặt bịt kín chỉ lộ ra hai con mắt vây quanh đám thị vệ, mà điểm bắt mắt khiến Vô Thích phải chú ý tới chính là bộ y phục màu vàng quen thuộc. Người đó chẳng phải là Tông Chính Nhược Hàn hay sao? Ngay tại hoàng cung Thiên Tước, lại có người dám thích sát hoàng đế, đám người này gan to lớn mật thật.
Đám người đánh nhau không hẹn không báo cứ thế mà từng chút tiến gần về dãy núi đá dưới chân Vô Thích. Đứng trên cao nhìn xuống đám thị vệ bản lĩnh hoàn toàn thừa năng lực giết hết đám người bịt mặt, thấy Tông Chính Nhược Hàn giữa đám vây giết, được ba thị vệ vây cạnh bảo vệ y an toàn, nhàn rỗi, ung dung nhưng thận trong đảo mắt quan sát xung quanh.
Vô Thích lòng thầm tán thưởng, Tông Chính Nhược Hàn gặp nguy không sợ, rất có khí thế của bậc đế vương, khẽ nhuếch môi cười huýt sáo một cái thật lớn.
Tông Chính Nhược Hàn vừa nghe thấy, lập tức ngoảnh đầu nhìn về phía phát ra âm thanh. Cơ bản cho rằng đó là âm thanh báo hiệu của đám sát thủ nào ngờ lại nhìn thấy một bóng dáng màu trắng mảnh mai đang đứng với thái độ nhàn rỗi trên đỉnh thạch. Thấy Vô Thích đang cúi đầu nhìn y với nét mặt tươi sáng thường ngày, sắc mặt Tông Chính Nhược Hàn vừa mới kinh ngạc nhưng rất nhanh lại lóe sâu trong đáy mắt là một ý cười nhẹ lòng, y nói: “Tình nhi, nàng đứng trên đó làm gì? Có phải bọn họ bắt nàng đến đây?”
Vô Thích nhìn đám thị vệ mỗi lúc mỗi lớn thế lấn áp gần hết đám người bịt mặt, mà nơi trung tâm Tông Chính Nhược Hàn đứng lại vô cùng an toàn. Ba người thị vệ vây quanh bảo vệ y hoàn toàn thừa năng lực đưa y rời khỏi nơi chém giết. Nhưng y vẫn không chịu rời đi lẽ nào là vì vừa rồi đến cung Bách Hoa không tìm thấy cô lại thấy đám sát thủ này liền cho rằng bọn họ đã bắt cô đi nên mới đích thân bám theo truy hỏi đám người bịt mặt này.
Tình cảm Tông Chính Nhược Hàn dành cho Trần Tình sâu đậm như vậy, thảo nào nàng ta dù để bản thân chịu thiệt nơi chốn hậu cung vẫn muốn được ngày ngày ở cạnh bên y. Vô Thích đầu mày chợt nhướng, khóe môi khẽ cong lên tia cười tùy ý: “Bọn họ kéo đến có phải vì ta hay không ta không biết. Nhưng ta lạc đường rồi. Hoàng thượng, người đến đúng lúc lắm, giải quyết bọn họ xong thì dẫn ta về. Một mình ta chỉ sợ là đến sáng mai mới tìm được đường trở về.”
Tông Chính Nhược Hàn khẽ cười: “Được, ta đưa nàng về!”
Vô Thích cười khổ, cô vừa nói y liền đồng ý. Tông Chính Nhược Hàn mặc kệ xung quanh đánh chém, máu người quăng trãi, y vẫn ngước mặt nhìn Vô Thích chung thủy nụ cười trên gương mặt tuấn tú. Một ánh sáng bay lướt qua người, Tông Chính Nhược Hàn không rõ chuyện gì quay người về sau thì thấy một tên bịt mặt đang hai tay cầm kiếm nhắm y bổ xuống. Mà mũi kiếm kia lại lơ lửng lưng chừng không cử động, tên bịt mặt đứng ngây người vài giây. Cây trâm cài tóc cấm đúng một bên ngực, hắn buông kiếm, cơ thể ngã nhào xuống nền đất.
Tông Chính Nhược Hàn đứng thẳng người lại, ngẩng đầu nhìn lên Vô Thích đang đứng ung dung trên đỉnh thạch. Y còn nhớ rõ lúc ở doanh trại, Vô Thích từng nói nàng là thiên hạ đệ nhị phóng tiêu.
Không còn trâm cài tóc, mái tóc đen dài của Vô Thích buông xõa tự nhiên, mặc gió nhè nhẹ thi thoảng đung đưa, nhìn xuống, nói: “Ta biết ta xinh đẹp, ngươi không cần phải nhìn ta như vậy!”
Khẽ mỉm môi cười, Tông Chính Nhược Hàn không đáp trả, chung thủy ánh mắt si mê nhìn người đẹp đang đứng phiêu bật bên trên. Nàng như vậy, lại tùy tiện cứu y một lần.
Đã tìm được Vô Thích, Tông Chính Nhược Hàn dưới sự hộ tống của ba thị vệ đưa Vô Thích nhàn rỗi hồi cung Bách Hoa.
Lúc này Vô Thích cùng Tông Chính Nhược Hàn ngay tại giữa sân Bách Hoa viên ngồi trên một bàn thức ăn sang trọng. Vô Thích bảo A Nhàn: “A Nhàn, hôm nay ta muốn uống rượu, ngươi dẹp bình trà này đi, để lại đây thừa thải, mang thêm rượu ra!”
A Nhàn xám mặt. Tông Chính Nhược Hàn gật đầu, A Nhàn mới mang bình trà đi.
Tông Chính Nhược Hàn cầm bình rượu tự rót vào ly của mình, lại rót sang ly của Vô Thích: “Nàng biết uống?”
Đợi rượu rót xong, Vô Thích lím môi một cái, cầm ly rượu lên nhấm nháp một chút sau đó một hơi cạn sạch. Nhìn hành vi này của Vô Thích, Tông Chính Nhược Hàn không kinh ngạc, uống cạn ly rượu của mình, nhìn Vô Thích vẫn ý cười nhẹ nhàng, nói: “Ta chưa từng thấy nữ tử nào như nàng”
Vô Thích cầm đũa gấp miếng thịt bò cho vào miệng, vừa nhai vừa tiện liếc nhìn Tông Chính Nhược Hàn một cái: “Ta thì sao? Chỉ là uống rượu thôi mà, ngươi chưa từng thấy nữ nhân uống rượu sao?”
Tông Chính Nhược Hàn cầm bình rượu, như cũ, rót đầy ly mình, lại sang rót vào ly của Vô Thích: “Nàng tên Vô Thích?”
Vừa mới đưa đũa gấp cọng rau cho vào miệng, Vô Thích không vội rút ra, nhướng mày nhìn y, hơi hiếu kì: “Cuối cùng ngươi cũng thừa nhận ta không phải Trần Tình!”
Tông Chính Nhược Hàn: “Ta nhận ra ngay từ đầu!”
Vô Thích nhíu nhíu mày.
Tông Chính Nhược Hàn: “Chỉ là ta không tin Tình nhi…”
Nụ cười bên khóe môi dần lụi tàn, nét u sầu trãi đầy trên mặt, chậm rãi uống cạn ly rượu, tiếp tục rót cho chính mình một ly khác, nói: “Ta không chấp nhận!”
Thấy A Nhàn mang thêm hai bình rượu nữa đến, Vô Thích hất tay bảo A Nhàn rời đi. Nhìn Tông Chính Nhược Hàn đầy hiếu kì: “Nếu ngươi từ đầu đã biết ta không phải, sao vẫn cứ cứu ta, còn mang ta về cung. Ngươi vì dáng vẻ ta giống Trần Tình, nên muốn mang ta ra làm thế thân của nàng ta?”
Chậm rãi gật đầu, Tông Chính Nhược Hàn mặt mày nặng trĩu: “Lúc đó ta lặn dưới sông rất lâu, rõ là vừa mới thấy Tình nhi rơi xuống sông, nhưng vẫn là tìm mãi vẫn không thấy. Tình nhi chỉ là nữ nhân bình thường, rơi xuống sông lâu vậy… Trong lúc tuyệt vọng, ta nhìn thấy nàng đang trôi lơ lững trong lòng sông.”
Nghe nhắc đến mình, lại chính là cái đoạn trôi dạt mà Vô Thích không nhớ được, cô tập trung nhìn Tông Chính Nhược Hàn, đợi y nói tiếp.
Tông Chính Nhược Hàn cầm ly rượu của mình đưa về phía Vô Thích, Vô Thích hiểu ý nâng ly rượu mình lên hướng đáp trả sau đó một hơi uống cạn, tiếp tục nhìn Tông Chính Nhược Hàn, chờ đợi.
Trái ngược với điệu bộ chờ đợi, nôn vội của Vô Thích, Tông Chính Nhược Hàn chậm rãi uống cạn ly rượu, có chút bi thương trên mặt, mở miệng: “Tuy nàng giống hệt với Tình nhi, nhưng ta liền nhận ra nàng không phải nàng ấy.”
Vô Thích tiếp lời: “Là vì Trần Tình mặc y phục màu trắng, còn ta y phục màu đen lại hoàn toàn kì lạ trong mắt của ngươi?”
Tông Chính Nhược Hàn gật đầu: “Nhưng ta vẫn quyết định đưa nàng lên bờ. Ta không hiểu vì sao lại có chuyện kì lạ này, nhưng thế gian nhiều chuyện thiên biến vạn hóa. Ta vẫn hy vọng không phải nàng nhưng vẫn chính là nàng. Dần dần tiếp xúc với nàng, nàng với Trần Tình, tất cả mọi khía cạnh hầu như đều đối lập nhau.”
Vô Thích nói: “Ngươi như vậy bỏ cuộc tìm kiếm Trần Tình sao?”
Tông Chính Nhược Hàn khóe mi dần nhắm chặt, không lên tiếng chỉ chậm rãi lắc đầu. Vô Thích lười không hỏi đến, nếu y không muốn nói cô không nên hỏi, cân nhắc một hồi, ánh mắt sáng ngời nhìn y: “Nếu ngươi đã biết ta không phải Trần Tình, vậy có nên trả tự do cho ta. Cung điện không phải là nhà của ta, ta có phải là nên rời khỏi rồi không?”
“Không được!” Tông Chính Nhược Hàn bất chợt mở to mắt, nhìn Vô Thích với ánh mắt cảnh cáo lẫn hoang mang.
Vô Thích ngây thơ: “Sao lại không được, ta không phải Trần Tình, không phải phi tử của ngươi, ta ở lại hoàng cung để làm gì?”
Tông Chính Nhược Hàn vội chòm người tới, nắm lấy bàn tay của Vô Thích đang tính cầm bình rượu, nói: “Ở bên ta, không được sao?”
Vô Thích đần người vài giây, suy suy ngẫm ngẫm, không hiểu: “Ta ở bên ngươi làm gì, thấy ta giống Trần Tình, muốn ta làm thế thân nàng ta, để ngày ngày ngươi nhìn ngó sao?”
Vẫn ánh mắt kích động vương tơ máu nhìn chăm chăm Vô Thích, Tông Chính Nhược Hàn hạ quyết tâm khàn giọng lên tiếng: “Trước kia là vậy, sau này thì không!”
Thấy Vô Thích vẫn ngờ nghệch không hiểu, Tông Chính Nhược Hàn không biết phải nói như thế nào, giải thích ra làm sao. Y từ trước đến giờ chưa từng dùng qua những lời hoa mỹ, nữ nhân xung quanh đều tự mà có, đều tự mà bên cạnh. Nhưng Vô Thích lại không giống với các nữ nhân đó, nàng không hề để y vào mắt, lại càng không ý tứ chỉ biết tùy tiện theo ý mình, nhưng chính vì vậy mà từng chút, từng chút xâm nhập vào trái tim y, khiến lòng y ngày đêm nhung nhớ, ngày đêm khao khát được nàng quan tâm.
Nắm tay bên dưới bàn thầm lặng siết chặt, hạ quyết tâm, Tông Chính Nhược Hàn liền cho một liều thuốc mạnh, nhìn Vô Thích liều lĩnh nói: “Ta hiện tại xem nàng là chính nàng, nàng là Vô Thích, không phải Trần Tình!”
Vô Thích càng nghe càng không hiểu: “Ta vốn là Vô Thích, nếu ngươi đã xác nhận ta không phải Trần Tình, lẽ tất nhiên sẽ thừa nhận ta là một người khác.”
Nghe A Ly A Nhàn nói buổi thượng triều sáng nay, Tông Chính Nhược Hàn nổi trận lôi đình hạ thánh chỉ giờ ngọ ngày mai chém đầu Ôn Như Mạnh. Vô Thích không cần hỏi cũng biết nguyên nhân, Ôn Như Mạnh cạy quyền hóng hách đã đành, khi quân phạm thượng với hoàng đế có thể nễ tình thông gia, nhẹ bị tước quan quyền, nặng hơn có thể bì tù đày vài năm. Nhưng Ôn Như Mạnh lại âm thầm nuôi dưỡng đám người tu ma, hay nói đúng hơn chính là Qủy La Sát.
Thiên Tước nhiều đời thờ phật kính trời, hận nhất thể loại tu ma tu quỷ hại nước hại dân. Ôn Như Mạnh khác nào chóng đối quy luật của Thiên Tước, Tông Chính Nhược Hàn tất nhiên sẽ chém đầu làm gương, ranh đe thiên hạ.
Nghe nói đâu chỉ chém đầu mỗi Ôn Như Mạnh, chức vị cùng quyền lực của thừa tướng Ôn Như Đàng và hoàng hậu Ôn Như Cát Lan vẫn không chút sứt mẻ, không vì bị ảnh hưởng bởi Ôn Như Mạnh mà suy vong hay tru di cả tộc.
Vô Thích khẽ nhuếch môi cười, Ôn Như Mạnh cả dáng vẻ lẫn tác phong đần độn ngang ngạnh, ngu ngốc tàn bạo. Hắn có thể thu phục được Qủy La Sát sao? Chỉ e là kẻ thật sự khống chế đám Qủy La Sát chính là thừa tướng Ôn Như Đàng, con trai ngu ngốc để lộ chuyện, ông ta chỉ đành cắn răng hy sinh đứa con trai để đạt được ý đồ bá nghiệp, thâu tóm thiên hạ vào tay.
Có lẽ Tông Chính Nhược Hàn đã biết được dụng tâm của Ôn Như Đàng, chỉ là thế lực thừa tướng vững chắc, y không bằng chứng chỉ có thể mang cái chết của Ôn Như Mạnh ra cảnh cáo. Vô Thích thầm thở dài, là cảnh cáo hay kích thích Ôn Như Đàng hận thù lẫn tham vọng dâng trào cuồng huyết. Nhưng Tông Chính Nhược Hàn đã dám làm ra lớn chuyện thế này, có lẽ y có cách của y.
Kì lạ là sau hơn mười ngày Ôn Như Mạnh bị chém đầu, hoàng hậu Ôn Như Cát Lan không hề có biểu hiện đau khổ đến suy yếu nằm liệt giường, lại cứ ngày ngày tới lui thăm Vô Thích, thái độ vô cùng thân thiết, tỷ tỷ muội muội, tựa như ruột thịt không bằng. Vô Thích vò đầu bứt tóc, trước kia nàng ta chưa từng thăm hỏi Trần Tình, với thân phận cao quý không cho phép nàng ta hạ thấp mình như vậy.
Mà sau khi Vô Thích xuất hiện cả đoạn thời gian dài, Ôn Như Cát Lan cũng chưa một lần xuất hiện. Vậy mà sau khi em trai ruột của mình chết, nàng ta lại tỏ ra quan tâm Vô Thích đến khác thường. Vô Thích thoáng chốc cười ngây ngô, đây chẳng phải rõ là Ôn Như Cát Lan dồn hết hận thù về cái chết của em trai mà đổ lên đầu Vô Thích. Không biết là đang lên kế hoạch gì để mang cô ra trả thù nữa. Thầm ngao ngán thói đời không nói lý, cớ vì sao Tông Chính Nhược Hàn là người ra lệnh, chặt đầu là người khác, còn tội lỗi lại chỉ mình cô gánh hết. Nghiền ngẫm dù gì chuyện này không hẳn không liên quan đến cô, ai kêu cô lần đó cứ khiêu khích Ôn Như Mạnh khai ra gia thế. Gật gật đầu, đúng thật hắn chết cũng từ cô mà ra.
Đang suy suy ngẫm ngẫm, Vô Thích liền dừng chân nhìn một lượt xung quanh. Trong bóng đêm mờ mịt chỉ ít lồng đèn tỏa ánh sáng, hai bên đường chỉ có cây cảnh làm trọng tâm bày trí. Vô Thích ngao ngán đưa tay gãi gãi đầu mày bên phải, thở dài một cái, cô lại bị lạc đường rồi.
Không biết đây là lần thứ mấy cô đi lạc, chỉ là cung điện rộng lớn lại như một mê cung lẫn quẫn khiến Vô Thích đi đi lại lại nhiều lần vẫn không thể nhớ được chính xác phương hướng. Đi ngược về lại hướng cũ, rẽ qua một khúc cua, do dự ngẫm nghĩ lại rẽ sang một hướng khác, càng đi càng lạc, càng đi càng không xác định được phương hướng.
Vui mừng khi thấy có hai cung nữ đi ngang qua, Vô Thích liền bước tới hỏi: “Ta lạc đường rồi, muốn hỏi hai ngươi đường nào trở về Bách Hoa cung?”
Một cung nữ cúi đầu nói: “Trần Nương Nương, đường trở về khá rắc rối, hay nô tỳ dẫn đường người trở về.”
Vô Thích phất tay: “Không cần, ngươi chỉ đường là được.”
Đi theo hướng chỉ của hai cung nữ, Vô Thích tự tin lần này mình đã đi đúng hướng. Đi được một đoạn, nhìn quang cảnh xung quanh, Vô Thích mặt mày ủ rũ, khóc không được, cười cũng không xong. Không ngờ, thật không ngờ cô vẫn là, đi lạc nữa rồi.
Nhìn đông ngó tây, nhìn trước ngó sau không thấy có thị vệ hay cung nữ nào có thể hỏi đường, Vô Thích lần này không dám tự tiện bước đi lộn xộn nữa. Ngó thấy đằng xa có một dãy đá nhấp nhô, nhìn đỉnh đá khá cao, nếu cô đứng trên đó nhìn xuống dưới có thể tìm được đường về cung.
Suy nghĩ nhanh Vô Thích liền đi tới dãy núi đá, chọn một đỉnh thạch cao nhất, cánh tay trái nâng lên hướng tới phóng ra sợi dây mảnh cấm lên đỉnh thạch kéo Vô Thích bay lên đứng ngay trên đó.
Một thân áo trắng trơ trọi trên đỉnh thạch một vòng quan sát bên dưới, lần mò một hồi cuối cùng cũng tìm thấy được một con đường quen thuộc. Đang định nhảy xuống dưới thì xa xa vang tới tiếng kim loại va chạm. Vô Thích nhận ra ngay đó là tiếng kiếm, phía trước có người đánh nhau, cô không nhảy xuống mà đứng trên đó nhìn về phía đám đông.
Xa xa chính là một nhóm người y phục đen huyền, mặt bịt kín chỉ lộ ra hai con mắt vây quanh đám thị vệ, mà điểm bắt mắt khiến Vô Thích phải chú ý tới chính là bộ y phục màu vàng quen thuộc. Người đó chẳng phải là Tông Chính Nhược Hàn hay sao? Ngay tại hoàng cung Thiên Tước, lại có người dám thích sát hoàng đế, đám người này gan to lớn mật thật.
Đám người đánh nhau không hẹn không báo cứ thế mà từng chút tiến gần về dãy núi đá dưới chân Vô Thích. Đứng trên cao nhìn xuống đám thị vệ bản lĩnh hoàn toàn thừa năng lực giết hết đám người bịt mặt, thấy Tông Chính Nhược Hàn giữa đám vây giết, được ba thị vệ vây cạnh bảo vệ y an toàn, nhàn rỗi, ung dung nhưng thận trong đảo mắt quan sát xung quanh.
Vô Thích lòng thầm tán thưởng, Tông Chính Nhược Hàn gặp nguy không sợ, rất có khí thế của bậc đế vương, khẽ nhuếch môi cười huýt sáo một cái thật lớn.
Tông Chính Nhược Hàn vừa nghe thấy, lập tức ngoảnh đầu nhìn về phía phát ra âm thanh. Cơ bản cho rằng đó là âm thanh báo hiệu của đám sát thủ nào ngờ lại nhìn thấy một bóng dáng màu trắng mảnh mai đang đứng với thái độ nhàn rỗi trên đỉnh thạch. Thấy Vô Thích đang cúi đầu nhìn y với nét mặt tươi sáng thường ngày, sắc mặt Tông Chính Nhược Hàn vừa mới kinh ngạc nhưng rất nhanh lại lóe sâu trong đáy mắt là một ý cười nhẹ lòng, y nói: “Tình nhi, nàng đứng trên đó làm gì? Có phải bọn họ bắt nàng đến đây?”
Vô Thích nhìn đám thị vệ mỗi lúc mỗi lớn thế lấn áp gần hết đám người bịt mặt, mà nơi trung tâm Tông Chính Nhược Hàn đứng lại vô cùng an toàn. Ba người thị vệ vây quanh bảo vệ y hoàn toàn thừa năng lực đưa y rời khỏi nơi chém giết. Nhưng y vẫn không chịu rời đi lẽ nào là vì vừa rồi đến cung Bách Hoa không tìm thấy cô lại thấy đám sát thủ này liền cho rằng bọn họ đã bắt cô đi nên mới đích thân bám theo truy hỏi đám người bịt mặt này.
Tình cảm Tông Chính Nhược Hàn dành cho Trần Tình sâu đậm như vậy, thảo nào nàng ta dù để bản thân chịu thiệt nơi chốn hậu cung vẫn muốn được ngày ngày ở cạnh bên y. Vô Thích đầu mày chợt nhướng, khóe môi khẽ cong lên tia cười tùy ý: “Bọn họ kéo đến có phải vì ta hay không ta không biết. Nhưng ta lạc đường rồi. Hoàng thượng, người đến đúng lúc lắm, giải quyết bọn họ xong thì dẫn ta về. Một mình ta chỉ sợ là đến sáng mai mới tìm được đường trở về.”
Tông Chính Nhược Hàn khẽ cười: “Được, ta đưa nàng về!”
Vô Thích cười khổ, cô vừa nói y liền đồng ý. Tông Chính Nhược Hàn mặc kệ xung quanh đánh chém, máu người quăng trãi, y vẫn ngước mặt nhìn Vô Thích chung thủy nụ cười trên gương mặt tuấn tú. Một ánh sáng bay lướt qua người, Tông Chính Nhược Hàn không rõ chuyện gì quay người về sau thì thấy một tên bịt mặt đang hai tay cầm kiếm nhắm y bổ xuống. Mà mũi kiếm kia lại lơ lửng lưng chừng không cử động, tên bịt mặt đứng ngây người vài giây. Cây trâm cài tóc cấm đúng một bên ngực, hắn buông kiếm, cơ thể ngã nhào xuống nền đất.
Tông Chính Nhược Hàn đứng thẳng người lại, ngẩng đầu nhìn lên Vô Thích đang đứng ung dung trên đỉnh thạch. Y còn nhớ rõ lúc ở doanh trại, Vô Thích từng nói nàng là thiên hạ đệ nhị phóng tiêu.
Không còn trâm cài tóc, mái tóc đen dài của Vô Thích buông xõa tự nhiên, mặc gió nhè nhẹ thi thoảng đung đưa, nhìn xuống, nói: “Ta biết ta xinh đẹp, ngươi không cần phải nhìn ta như vậy!”
Khẽ mỉm môi cười, Tông Chính Nhược Hàn không đáp trả, chung thủy ánh mắt si mê nhìn người đẹp đang đứng phiêu bật bên trên. Nàng như vậy, lại tùy tiện cứu y một lần.
Đã tìm được Vô Thích, Tông Chính Nhược Hàn dưới sự hộ tống của ba thị vệ đưa Vô Thích nhàn rỗi hồi cung Bách Hoa.
Lúc này Vô Thích cùng Tông Chính Nhược Hàn ngay tại giữa sân Bách Hoa viên ngồi trên một bàn thức ăn sang trọng. Vô Thích bảo A Nhàn: “A Nhàn, hôm nay ta muốn uống rượu, ngươi dẹp bình trà này đi, để lại đây thừa thải, mang thêm rượu ra!”
A Nhàn xám mặt. Tông Chính Nhược Hàn gật đầu, A Nhàn mới mang bình trà đi.
Tông Chính Nhược Hàn cầm bình rượu tự rót vào ly của mình, lại rót sang ly của Vô Thích: “Nàng biết uống?”
Đợi rượu rót xong, Vô Thích lím môi một cái, cầm ly rượu lên nhấm nháp một chút sau đó một hơi cạn sạch. Nhìn hành vi này của Vô Thích, Tông Chính Nhược Hàn không kinh ngạc, uống cạn ly rượu của mình, nhìn Vô Thích vẫn ý cười nhẹ nhàng, nói: “Ta chưa từng thấy nữ tử nào như nàng”
Vô Thích cầm đũa gấp miếng thịt bò cho vào miệng, vừa nhai vừa tiện liếc nhìn Tông Chính Nhược Hàn một cái: “Ta thì sao? Chỉ là uống rượu thôi mà, ngươi chưa từng thấy nữ nhân uống rượu sao?”
Tông Chính Nhược Hàn cầm bình rượu, như cũ, rót đầy ly mình, lại sang rót vào ly của Vô Thích: “Nàng tên Vô Thích?”
Vừa mới đưa đũa gấp cọng rau cho vào miệng, Vô Thích không vội rút ra, nhướng mày nhìn y, hơi hiếu kì: “Cuối cùng ngươi cũng thừa nhận ta không phải Trần Tình!”
Tông Chính Nhược Hàn: “Ta nhận ra ngay từ đầu!”
Vô Thích nhíu nhíu mày.
Tông Chính Nhược Hàn: “Chỉ là ta không tin Tình nhi…”
Nụ cười bên khóe môi dần lụi tàn, nét u sầu trãi đầy trên mặt, chậm rãi uống cạn ly rượu, tiếp tục rót cho chính mình một ly khác, nói: “Ta không chấp nhận!”
Thấy A Nhàn mang thêm hai bình rượu nữa đến, Vô Thích hất tay bảo A Nhàn rời đi. Nhìn Tông Chính Nhược Hàn đầy hiếu kì: “Nếu ngươi từ đầu đã biết ta không phải, sao vẫn cứ cứu ta, còn mang ta về cung. Ngươi vì dáng vẻ ta giống Trần Tình, nên muốn mang ta ra làm thế thân của nàng ta?”
Chậm rãi gật đầu, Tông Chính Nhược Hàn mặt mày nặng trĩu: “Lúc đó ta lặn dưới sông rất lâu, rõ là vừa mới thấy Tình nhi rơi xuống sông, nhưng vẫn là tìm mãi vẫn không thấy. Tình nhi chỉ là nữ nhân bình thường, rơi xuống sông lâu vậy… Trong lúc tuyệt vọng, ta nhìn thấy nàng đang trôi lơ lững trong lòng sông.”
Nghe nhắc đến mình, lại chính là cái đoạn trôi dạt mà Vô Thích không nhớ được, cô tập trung nhìn Tông Chính Nhược Hàn, đợi y nói tiếp.
Tông Chính Nhược Hàn cầm ly rượu của mình đưa về phía Vô Thích, Vô Thích hiểu ý nâng ly rượu mình lên hướng đáp trả sau đó một hơi uống cạn, tiếp tục nhìn Tông Chính Nhược Hàn, chờ đợi.
Trái ngược với điệu bộ chờ đợi, nôn vội của Vô Thích, Tông Chính Nhược Hàn chậm rãi uống cạn ly rượu, có chút bi thương trên mặt, mở miệng: “Tuy nàng giống hệt với Tình nhi, nhưng ta liền nhận ra nàng không phải nàng ấy.”
Vô Thích tiếp lời: “Là vì Trần Tình mặc y phục màu trắng, còn ta y phục màu đen lại hoàn toàn kì lạ trong mắt của ngươi?”
Tông Chính Nhược Hàn gật đầu: “Nhưng ta vẫn quyết định đưa nàng lên bờ. Ta không hiểu vì sao lại có chuyện kì lạ này, nhưng thế gian nhiều chuyện thiên biến vạn hóa. Ta vẫn hy vọng không phải nàng nhưng vẫn chính là nàng. Dần dần tiếp xúc với nàng, nàng với Trần Tình, tất cả mọi khía cạnh hầu như đều đối lập nhau.”
Vô Thích nói: “Ngươi như vậy bỏ cuộc tìm kiếm Trần Tình sao?”
Tông Chính Nhược Hàn khóe mi dần nhắm chặt, không lên tiếng chỉ chậm rãi lắc đầu. Vô Thích lười không hỏi đến, nếu y không muốn nói cô không nên hỏi, cân nhắc một hồi, ánh mắt sáng ngời nhìn y: “Nếu ngươi đã biết ta không phải Trần Tình, vậy có nên trả tự do cho ta. Cung điện không phải là nhà của ta, ta có phải là nên rời khỏi rồi không?”
“Không được!” Tông Chính Nhược Hàn bất chợt mở to mắt, nhìn Vô Thích với ánh mắt cảnh cáo lẫn hoang mang.
Vô Thích ngây thơ: “Sao lại không được, ta không phải Trần Tình, không phải phi tử của ngươi, ta ở lại hoàng cung để làm gì?”
Tông Chính Nhược Hàn vội chòm người tới, nắm lấy bàn tay của Vô Thích đang tính cầm bình rượu, nói: “Ở bên ta, không được sao?”
Vô Thích đần người vài giây, suy suy ngẫm ngẫm, không hiểu: “Ta ở bên ngươi làm gì, thấy ta giống Trần Tình, muốn ta làm thế thân nàng ta, để ngày ngày ngươi nhìn ngó sao?”
Vẫn ánh mắt kích động vương tơ máu nhìn chăm chăm Vô Thích, Tông Chính Nhược Hàn hạ quyết tâm khàn giọng lên tiếng: “Trước kia là vậy, sau này thì không!”
Thấy Vô Thích vẫn ngờ nghệch không hiểu, Tông Chính Nhược Hàn không biết phải nói như thế nào, giải thích ra làm sao. Y từ trước đến giờ chưa từng dùng qua những lời hoa mỹ, nữ nhân xung quanh đều tự mà có, đều tự mà bên cạnh. Nhưng Vô Thích lại không giống với các nữ nhân đó, nàng không hề để y vào mắt, lại càng không ý tứ chỉ biết tùy tiện theo ý mình, nhưng chính vì vậy mà từng chút, từng chút xâm nhập vào trái tim y, khiến lòng y ngày đêm nhung nhớ, ngày đêm khao khát được nàng quan tâm.
Nắm tay bên dưới bàn thầm lặng siết chặt, hạ quyết tâm, Tông Chính Nhược Hàn liền cho một liều thuốc mạnh, nhìn Vô Thích liều lĩnh nói: “Ta hiện tại xem nàng là chính nàng, nàng là Vô Thích, không phải Trần Tình!”
Vô Thích càng nghe càng không hiểu: “Ta vốn là Vô Thích, nếu ngươi đã xác nhận ta không phải Trần Tình, lẽ tất nhiên sẽ thừa nhận ta là một người khác.”
Danh sách chương