Thôi Bất Khứ bị tạm giam trong doanh trướng của Nhị vương tử, A Ba Khả Hãn điều tới trăm thị vệ canh giữ ở bên ngoài, đừng nói một người, ngay cả một con ruồi muốn bay vào, cũng sẽ bị phát hiện.

Dưới tình huống này, mặc dù võ công của Phượng Tiêu rất cao, nếu muốn xông vào rồi đưa người hoàn hảo không sứt mẻ ra ngoài, cũng không phải một chuyện dễ dàng.

Huống chi bọn họ thề son sắt chỉ cần một ngày.

Kỳ hạn một ngày, ngày sáng đêm tối, chớp mắt rồi qua, A Ba Khả Hãn vẫn chờ được.

Phượng Tiêu trở lại doanh trướng bọn họ ở lúc trước.

Kiều Tiên đã nghe nói chuyện xảy ra lúc trước, nàng vùng vẫy bò dậy từ giường nhỏ, kêu la như sấm: “Sao ngươi có thể bỏ một mình Tôn sứ ở chỗ đó!”

Phượng Tiêu buông tay, mặt đầy vẻ không biết làm sao: “Tôn sứ nhà ngươi chủ động yêu cầu ở lại, ta có thể làm gì được?”

Kiều Tiên giận dữ, cũng không muốn duy trì hòa khí mặt ngoài nữa: “Ta không tin Tôn sứ sẽ làm như vậy!”

Phượng Tiêu: “Vậy ngươi có thể tự đi hỏi hắn.”

“Ta đương nhiên phải đi hỏi!” Nàng dứt lời, nổi giận đùng đùng bỏ đi.

Phượng Tiêu lại không có được một phòng an tĩnh, Kiều Tiên chân trước mới vừa đi, Kim Liên chân sau đã tới.

Sự nóng nảy của nàng không kém hơn Kiều Tiên chút nào, chỉ vì bây giờ bọn họ đã là người cùng thuyền, muốn đổi thuyền cũng không còn kịp nữa, Kim Liên chỉ có thể nhắm mắt nhìn chiếc “thuyền hỏng” này có thể lái về phương nào thôi.

“Phượng lang quân, bây giờ ngài có cách gì tìm ra hung thủ? Nếu cần ta giúp, cứ việc nói.”

Phượng Tiêu: “Ta không có cách nào.”

Kim Liên càng nóng nảy hơn: “Chúng ta chỉ có một ngày, chớp mắt trời đã sáng, vừa nãy ta thấy Khả Hãn đúng là đã nổi sát tâm, cho dù kéo dài cũng không được bao lâu, nếu không thể tìm ra hung thủ thật sự, Thôi tiên sinh sẽ gặp nguy hiểm!”

Phượng Tiêu: “Có một chuyện, chắc hẳn ngươi cũng đã nghe nói qua.”

“Mời nói.” Kim Liên có chút dự cảm bất tường.

Phượng Tiêu: “Ta cùng Thôi Bất Khứ, phân ra nắm giữ Giải Kiếm phủ và Tả Nguyệt cục, bình thường vua không gặp vua, hình dung như thế này đi, có chút giống như Đại vương tử và Nhị vương tử, ai cũng không vừa mắt ai, bên này hận bên kia không gặp phải xui xẻo, ngươi hiểu chưa?”

Kim Liên: “…Ta không hiểu.”

Phượng Tiêu vỗ vỗ tay: “Nói trắng ra là, bây giờ Thôi Bất Khứ bị giữ lại, nếu như mặc kệ hắn, Tả Nguyệt cục sẽ mất đi một vị chính sứ, bớt đi một kẻ đối nghịch với ta, đối với ta mà nói là chuyện tốt, ngươi cảm thấy tại sao ta phải nghĩ cách bôn ba vì hắn chứ?”

Kim Liên trố mắt nghẹn họng: “Nhưng, nhưng chuyện có liên quan đến việc các ngươi phải làm, không phải các ngươi tới đây vì kết minh sao?”

“Đây vốn là việc của Thôi Bất Khứ, không phải chuyện của ta, ta chỉ muốn kiếm chút công lao, mới cùng hắn đến đây thôi.” Phượng Tiêu dùng vẻ mặt đương nhiên nói về chuyện công lao, “Chuyện không hoàn thành, với ta chỉ là dệt hoa trên gấm, không mất mát gì, sau khi về ta chỉ cần đẩy chuyện này lên người Thôi Bất Khứ, cũng không phải việc của ta, ngươi nói có đúng hay không?”

Kim Liên: …

Phượng Tiêu cười tủm tỉm: “Hắn rất thích tính toán người khác, rốt cuộc lúc này lại đến lượt hắn nhảy vào hố, ngươi nói ta không vỗ tay ủng hộ thì thôi, chẳng lẽ còn phải nghĩ cách kéo hắn từ trong hố ra ngoài sao?”

Dứt lời y cũng không để ý Kim Liên có vẻ mặt gì, liền đứng dậy đi ra ngoài.

Vừa đi vừa lầm bầm lầu bầu.

“Bây giờ nhất định hắn đang tọa khốn sầu thành(*), tình thế khó xử, đáng tiếc không nhìn thể thấy dáng vẻ Thôi đạo trưởng vò đầu bứt tai, không có đối sách. Giờ này ngày mai, nể tình đồng liêu, ta sẽ đưa ma cho hắn.”

(*) Tọa khốn sầu thành = Đau đầu nhức óc

Kim Liên nhìn Phượng Tiêu nhanh chóng đi xa, chỉ cảm thấy một trận choáng đầu hoa mắt.

Nàng có một loại kích động, bây giờ chỉ muốn vọt đến trước mặt Thôi Bất Khứ, nói cho hắn, hắn nhìn lầm người rồi, Phượng Tiêu căn bản cũng không tích cực nghĩ cách cứu người, không những không, thậm chí còn trơ mắt nhìn hắn chết, ở bên cạnh vỗ tay tỏ vẻ khoái trá.

Nhưng, có lẽ Thôi Bất Khứ thật sự có cách gì đó, khiến cho con thuyền sắp sập này có thể lái một lần nữa? Vậy bây giờ nàng đi nói, chính là làm rối loạn kế hoạch của Thôi Bất Khứ.

Kim Liên đứng tại chỗ, trong lòng vướng mắc khó chịu.

A Ba Khả Hãn cũng không hạn chế hành động của Phượng Tiêu, hắn biết bất kỳ một cao thủ nào ở đây cũng không hạn chế được Phượng Tiêu, chỉ sai người đi theo y, bẩm báo hành tung của y.

Phượng Tiêu không có ý đồ nhân cơ hội chạy trốn, cũng không tích cực bôn ba khắp nơi tìm hung thủ, y dạo chơi khắp chốn đồng nước tươi đẹp, đi nơi này nhìn một chút, đến nơi kia dạo một chút, rẽ vào cửa hàng của thương nhân Tây Vực mới đến, đem theo đồ sứ và tơ lụa Trung Nguyên được hoan nghênh nhất, Phượng Tiêu cũng tham gia náo nhiệt, trò chuyện với những người đó thật lâu, thuận tiện được ăn thịt dê nướng mỹ vị.

Đột Quyết và Trung Nguyên mặc dù không chính thức có thông thương, người Đột Quyết cũng không thể hoàn toàn xua đuổi thương nhân, chỉ vì những quý nhân Đột Quyết kia, một khi đã dùng tơ lụa đồ sứ từ Trung Nguyên, rất khó từ chối những thứ này.

Thảnh thơi ăn thịt dê nướng hồi hương non mềm, vừa vào miệng đã tan, ăn xong lại chén tiếp một chùm nho thơm ngọt, mặc dù đồ ở đây không phong phú bằng Trung Nguyên, nhưng những thức ăn đặc biệt này lại còn ngon hơn ở Trung Nguyên.

Thương đội đến từ trời nam đất bắc, vừa có người Hán, cũng có người dị vực mũi cao mắt sâu, những người Hán này hiếm thấy được khuôn mặt quen thuộc ở xứ lạ, rất nhiệt tình với Phượng Tiêu, gọi y ngồi xuống dùng cơm, Phượng Tiêu cũng không khách khí, y ung dung thong thả ăn sườn dê nướng, giống như ăn được một món ngon hiếm có trên đời.

Chủ nhà thấy y chỉ ăn một lát, đã để sườn dê xuống, còn tưởng rằng không hợp khẩu vị của hắn, sai người đưa thịt trâu đến. 

Phượng Tiêu nói: “Không phải do thịt, là mùi vị có chút nhạt nhẽo.”

Người nướng thịt thấy rất kì lạ: “Ta đã rắc rất nhiều muối, nếu lang quân có khẩu vị nặng, không bằng rắc thêm chút muối nữa.”

Phượng Tiêu lắc đầu.

Y cũng cảm thấy kỳ quái.

Theo lý thuyết, bây giờ cả người y phải ung dung, chỉ cần vỗ vỗ quần áo trở về Trung Nguyên, là có thể cười nhìn Tả Nguyệt cục như rắn mất đầu, loạn thành một đống, đừng hòng nghĩ đến việc ngồi ngang hàng với Giải Kiếm phủ nữa, mà trên đời này, cũng sẽ ít đi một kẻ thông minh đối nghịch cùng y.  

Như vậy, y còn có cái gì không hài lòng?

Phượng Tiêu nhìn thịt dê nướng ăn không ngon ở trước mặt, bỗng nhiên thở dài.

“Không có ai cải vã, thật là có chút không quen.”

Y rời khỏi tiệc rượu, bước chậm dọc theo bãi cỏ bên hồ.

Một con cò trắng bất ngờ bay tới, đáp xuống cách y không xa.

Bộ lông cả người con cò trắng như tuyết, nhìn qua mềm mại bù xù, độ cong đẹp đẽ sau cổ, giống như Thôi Bất Khứ lười biếng nằm trên giường nhỏ không chịu nhấc lưng.

Dĩ nhiên, thứ giống như Thôi Bất Khứ nhất chính là cái mỏ dài mà cứng kia, lúc nào cũng có thể chìa ra mổ người.

Phượng Tiêu nghĩ đến cảnh miệng Thôi Bất Khứ dài ra như một con chim, không khỏi cười lên ha ha.

Kim Liên vất vả lắm mới tìm thấy người, vội vã chạy tới, muốn tiếp tục khuyên Phượng Tiêu, nhưng bất thình lình nghe thấy tiếng cười vui sướng của đối phương.

Nàng thầm nghĩ xong rồi, Thôi Bất Khứ xui xẻo, Phượng Tiêu lại vui đến như vậy, chắc không chịu giúp đâu.

Kim Liên thầm than một tiếng, chuyện cho tới bây giờ, chỉ có thể nghĩ cách đi gặp Thôi Bất Khứ một lần, xem hắn có cách nào cải tử hoàn sinh không.

Lúc này lại thấy Phượng Tiêu quay đầu lại, ngạc nhiên nói: “Sao ngươi lại tới đây?”

Kim Liên lười nói nhiều, nhàn nhạt nói: “Không có gì, ta đi đây, Phượng lang quân cứ tự nhiên.”

“Khoan đã.” Phượng Tiêu gọi nàng lại, “Thi thể Hắc Nguyệt đại vu có còn không?”

Kim Liên lắc đầu: “Bị cháy sạch không còn hình dáng gì rồi, lúc ấy liền hỏa táng tại chỗ, có điều đại vu của bộ lạc sau khi chết, cũng phải đưa đi hỏa táng thôi.”

Phượng Tiêu: “Gian nhà đá kia vẫn còn chứ? Hai tên đồ đệ của lão, ngươi tìm cách đưa bọn họ đến đây, ta có lời muốn hỏi.”

Kim Liên nghi ngờ: “Không phải ngươi không muốn cứu Thôi tiên sinh sao?”

Phượng Tiêu cười mỉm: “Trên đời chỉ có một Thôi Bất Khứ, nếu như hắn chết, ta đi đâu để tìm một người thú vị như vậy đây?”



Kiều Tiên cũng không nhàn rỗi, trước đó nàng bị thương không nhẹ, muốn đưa Thôi Bất Khứ bình yên đi là không thể nào, muốn xông vào gặp Thôi Bất Khứ đã khá khó, cho đến khi Đại vương tử đi ngang qua, nhìn thấy Kiều Tiên quanh quẩn bên ngoài doanh trướng, lúc này mới tốt bụng thuyết phục thị vệ, để nàng gặp Thôi Bất Khứ.

Thôi Bất Khứ ngược lại không bị ngược đãi gì cả, hắn ngồi xếp bằng trên đất, nhắm mắt dưỡng thần, tựa như không biết đã sắp đến ngày giỗ của mình.

“Tôn sứ!” Kiều Tiên bước nhanh lên trước, quỳ một chân xuống.

“Thuộc hạ vô năng, thuộc hạ sẽ nghĩ cách cứu ngài ra ngoài, tuyệt đối không để ngài đây chịu nhục!”

Thôi Bất Khứ: “Phượng Tiêu đâu?”

Kiều Tiên giận dữ bất bình: “Không cần trông cậy vào y! Ta thấy trong đầu y căn bản không nghĩ đến việc cứu người.”

Thôi Bất Khứ trầm ngâm nói: “Ngươi giúp ta chuyển câu này cho y. Cứ nói, bảo y đi càng xa càng tốt, ngàn lần không cần tới tìm ta, cũng không cần tìm A Ba Khả Hãn tính sổ, bên người hắn đều là dị sĩ tài giỏi, chỉ bằng vào sức lực của hai người các ngươi, không phải là đối thủ của hắn.”

Kiều Tiên sửng sốt một chút.

Như không phải vẻ mặt Thôi Bất Khứ tỉnh táo, sắc mặt ổn định, nàng nhất định sẽ cho rằng đối phương điên rồi.

Nếu đối phương không điên, vậy chính là lỗ tai mình có vấn đề.

Thôi Bất Khứ hỏi: “Bây giờ là mấy giờ?”

Kiều Tiên: “Giờ mão ba khắc, trời đã sáng choang.”

Thôi Bất Khứ gật đầu: “Việc này không nên chậm trễ, nếu như ngươi muốn cứu ta, sớm chuyển những lời này cho y đi.”

Kiều Tiên trái lo phải nghĩ, cũng không nghĩ ra được những lời này có gì đặc biệt, chỉ sợ Phượng Tiêu nghe những lời này, sẽ càng vui vẻ đến mức quay đầu rời đi, không hề tiếc gì.

Nhưng Thôi Bất Khứ đã ra lệnh, cho dù thế nào nàng cũng sẽ nghe theo.

Kiều Tiên không chút do dự, đứng dậy rời đi.

Thôi Bất Khứ đưa mắt nhìn bóng lưng của nàng biến mất sau tấm mành, chậm rãi lấy ra một bình sứ trong tay áo, đổ vào trong lư hương bên cạnh.

Quý nhân Đột Quyết yêu thích đặc sản đất Hán, chỗ tốt của việc tranh nhau noi theo chính là, lư hương và huân hương chỉ có thể thấy trong phú hộ ở Trung Nguyên, lại có thể dễ tìm thấy trong doanh trướng này.

Thôi Bất Khứ nhìn khói mù nhẹ nhàng bay ra từ lư hương, rất nhanh đã tiêu tán trong không trung, không còn dấu vết gì, nhạt nhẽo trong veo.

Hắn nhìn chằm chằm lư hương một lúc lâu, bỗng nhiên dùng tiếng Đột Quyết cao giọng nói: “Ta muốn gặp A Ba Khả Hãn! Các ngươi nói cho hắn, nếu như hắn không đến, sẽ có hậu quả nghiêm trọng khó mà đoán trước được!”

Nếu là tù phạm tầm thường, thị vệ chỉ coi hắn đang kêu gào bậy bạ, tự nhiên không rảnh để ý, nhưng thân phận của Thôi Bất Khứ lại không giống kẻ bình thường, thị vệ vừa nghe thấy, lập tức đi bẩm báo cho Khả Hãn ngay.

A Ba Khả Hãn hiếm thấy không đắm chìm trong hương vị mỹ nhân, cũng không gọi người bàn bạc, lúc thị vệ đi vào, đối phương đang ngồi xếp bằng giữa vương trướng, hai tay hướng lên trên tạo thành hình cầm hoa, nhìn thế nào cũng có vẻ kì quái.

Nhưng thị vệ không dám nhìn lâu hỏi nhiều, vội vàng chuyển đạt lời của Thôi Bất Khứ.

A Ba Khả Hãn cũng không giận dữ, hắn bình tĩnh nghe thị vệ nói xong, trên khuôn mặt già nua gần như bị năm tháng ăn mòn, lại lộ ra một nụ cười kỳ dị.

“Thôi Bất Khứ.” Lần đầu Khả Hãn Đột Quyết nói ra cái tên này, câu chữ rõ ràng, mềm nhẹ thong thả, giống như có tiếng vọng về vô cùng hàm súc.

Cho đến khi A Ba Khả Hãn đứng dậy, đi về phía doanh trướng của Thôi Bất Khứ, thị vệ kia mới chậm nửa nhịp nhớ tới, vừa rồi Khả Hãn nói, hình như là tiếng Hán.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện