Tháng 5 năm 1942.

Làng họ Trương người chết như ngả rạ, thấm thoắt trên cánh đồng đã đầy những nấm mồ xanh. Một làng cả trăm người, giờ chỉ còn lác đác trên dưới chục hộ. Người thì bỏ đi biệt xứ, người không còn chỗ đi thì cũng cầm trụ được vài ngày tại làng rồi qua đời. Nhẹ thì ốm không rõ nguyên nhân rồi chết, nặng thì treo cổ trước cây đa đầu làng. Thi thể nào khi phát hiện cũng nét mặt kinh hoàng còn nguyên, đáng sợ đến mức chẳng ai dám nhìn, vội vàng mang đi chôn cất.

Cũng có đôi lần tức nước vỡ bờ, mấy tay thanh niên chặn đường Quyến, đánh cho anh một trận thập tử nhất sinh, tưới dầu hỏa lên người anh định thiêu sống. Cũng may là có cụ ông Trương An Bình xuất hiện kịp thời nên cứu anh được một mạng. Anh biết, kể cả ông cụ không xuất hiện thì Hồn Ngải cũng chẳng để yên cho lũ người kia. Bị đánh đau là thế, nhưng anh cũng chẳng phản kháng gì, khóe miệng còn nhếch lên cười khùng khục. Anh nói: "Thầy đừng lo, con không sao đâu."

"Mày nhìn mày xem, còn ra cái dạng người không con? Tuy thầy với bọn người đấy không quan hệ, nhưng giết gần hết cả một ngôi làng rồi, mày phải để đức cho con cháu sau này nữa."

Lặng một lát, ông lại nói: "Mày bán linh hồn cho quỷ dữ, sớm muộn cũng bị nó hành lại thôi con à."

Quyến hiểu rõ điều ông Bình nói, nhưng anh chấp nhận đánh đổi.

Đám Huyết Ngải ngày một phát triển mạnh, thêm cả việc có quá nhiều oán khí mà dần hình thành tà hồn. Nếu ban đầu anh chỉ cảm nhận Hồn Ngải khi nó thâm nhập vào cơ thể, cũng như sát khí khi mà nó lướt qua. Thì giờ đây, Hồn Ngải đã linh tính đến mức có hình có dạng. Đôi lúc anh sẽ thấy nó trong hình hài một đứa trẻ, cũng có lúc là một người thiếu niên... nhưng gần đây lại là dáng dấp một người trưởng thành vô cùng đáng sợ. Thi thoảng nó sẽ thoát khỏi cơ thể anh mà đi song song bên cạnh, cũng có lúc giữa đêm tỉnh dậy liền thấy gương mặt gớm ghiếc của nó áp vào má. Thậm chí có vài lần nó chủ động chiếm giữ hoàn toàn cơ thể anh, để rồi khi anh tỉnh lại, dưới sàn nhà kho đã đầy những xác động vật đang bị đám Huyết Ngải quấn chặt lấy.

Nhưng anh biết, một khi lũ Huyết Ngải này đã được nếm qua xác người thì thịt máu tươi của động vật chẳng bao giờ là đủ. Mấy tháng trước, anh chỉ cho nó ăn vào ngày rằm và mồng một, thì hiện tại gần như ngày nào cũng phải đưa đồ sống vào cho nó ăn. Nếu hôm nào không có thịt, y như rằng hôm đó Hồn Ngải sẽ chiếm lấy cơ thể anh và tự do đi lại các làng bên cạnh.

Sở dĩ hiện tại nó không làm trái ý Quyến, vì anh và nó như một thể cộng sinh. Tuy sức khỏe của anh dạo gần đây bị tổn hại không hề ít, nhưng thấy cái làng họ Trương giờ sống không bằng chết, lòng anh liền thấy hả dạ.

Suy cho cùng, anh cũng là thứ quỷ dữ chẳng kém gì bọn người làng ấy. Là sự lựa chọn của anh, ranh giới giữa thiện và ác trong con người chỉ cách nhau một đường chỉ mỏng. Mà anh thì đã chẳng cần nữa rồi.

Chuồng gà nhà cụ Bình, Quyến đã bắt hết sạch, đến trứng gà cũng lấy không chừa lại quả nào. Người nhà giận lắm, mắng chửi anh không ngớt, còn nói cụ Bình dẫn quỷ vào nhà. Cụ lại gắt: "Chúng mày còn sống tới tận giờ này, là bởi vì thằng An nó đang ở đây. Còn cái mạng thì lo giữ lấy, hay muốn nằm phơi thây như bọn dân làng luôn?"

Dứt lời, mọi người tản mác, không dám nói gì thêm.

Từ ngày thầy Dự phát hiện ra anh nuôi lũ ngải bằng xác người chết, làm Hồn Ngải nổi giận rồi xô ngã thầy, anh không đào thêm cái xác nào nữa. Anh sợ chính anh làm tổn thương tới thầy lúc nào chẳng hay, nên dứt khoát không để thầy ở lại căn nhà đó nữa.

Nhưng cũng bởi vì như thế mà mấy ngày nay không còn thức ăn cho lũ ngải, chỉ vài giọt máu tươi của anh chẳng thấm vào đâu được. Hồn Ngải quấy phá anh mỗi đêm đòi ăn, gương mặt nó trở nên tà ác hơn bao giờ hết. Anh cảm nhận được sự giận dữ của nó, cảm nhận được cơn thèm khát máu tươi khi nó giữ chặt cơ thể anh mà liế.m láp những vết thương chưa lành.

Hôm nay anh phải vay cụ Bình mấy đồng sang làng bên mua lấy một vài con gà nhỏ, chứ cái làng họ Trương thây phơi ngoài đồng, làm gì còn ai lo cáng chuyện chăn nuôi đồng áng. Quyến như người mất hồn, thất thần đẩy cửa bước vào trong sân.

Trời vừa vào hạ, nhưng cái nóng hầm hập đã bốc lên, quện theo một mùi tanh hôi phảng phất vào không trung. Cả căn nhà như bị bủa vây bởi khối tà khí ngày một dày đặc. Điều khiến anh không khỏi kinh ngạc, đó là trong nhà lại có ánh đèn dầu leo lét hắt ra.

"Thầy?" Anh cất tiếng gọi, nhưng không có ai đáp lời.

Linh tính có chuyện chẳng lành, anh nhấc chiếc đèn dầu trên mặt bàn vội chạy ra sân sau. Cánh cửa nhà kho mở tung, trong bóng tối những tiếng soàn soạt vang lên không ngừng. Dường như phát hiện ra sự xuất hiện của anh, mọi cử động của Hồn Ngải liền dừng lại. Ánh mắt xám ngoét của nó nhìn anh đầy thích thú, miệng vẫn cón nhỏ xuống thứ chất lỏng đặc sệt.

Tay anh run run đưa chiếc đèn dầu lên nhìn. Một vùng ánh sáng chiếu đến làm thứ trên mặt đất lộ ra.

Thầy Dự nằm đó, trên vũng máu tươi. Bả vai thầy rách toạc cả mảng thịt, thấy được tận cả vào xương trắng. Xung quanh thầy, đám nhánh của Huyết Ngải đang trườn bò. Cánh hoa đỏ như những lưỡi dao sắc nhọn, đi đến đâu liền để lại vết rạch trên da thịt đến đó. Thấy anh, Hồn Ngải cười điên dại rồi ẩn mình vào đám cây mà tan biến.

"Thầy, thầy ơi!"

Quyến hốt hoảng quỳ rạp xuống bên cạnh thầy Dự, bàn tay anh run rẩy kiểm tra hơi thở của thầy. Mặc dù rất yếu, nhưng thầy vẫn còn sống. Anh vội vàng dùng dao chém nát hết những nhánh cây ngải đang siết chặt lấy cơ thể thầy. Đường dao lia tới đâu, lại có những tiếng gào ai oán vang lên đến đấy.

"Thầy ơi, tỉnh lại đi thầy, ở lại với con. Có con đây rồi, con về với thầy đây."

Quyến vừa khóc, vừa cuống cuồng kéo ra chiếc nhánh cây đang chọc vào vết thương trên bả vai thầy Dự. Nếu chậm một chút thôi, thứ này sẽ phá nát các mạch máu và cơ quan nội tạng trong cơ thể.

Anh sợ rồi, anh sợ mất đi người thân duy nhất còn trên cõi đời này.

"Sao chúng mày dám?" Anh gào lên, điên cuồng chém từng nhát xuống cây ngải, "Tao giết mày!"

Bất ngờ, gương mặt trắng bệch của Hồn Ngải xuất hiện kế bên tai. Hơi lạnh của nó phả xuống đem theo mùi hôi thối nồng nặc. "Là mày tự đem lão già vào đây, không nhớ sao?" Nó nói, rồi bật cười khùng khục.

Quyến xoay ngoắt đầu lại, đã không thấy nó đâu nữa.

Là anh? Là anh sao?!

"Quyến..."

Có lẽ vì đau đớn, thầy Dự khẽ cựa mình, cất giọng thều thào gọi anh. Quyến như sực tỉnh, vội vàng ôm lấy thầy. Anh bật khóc nức nở: "Thầy ơi, con xin lỗi. Con sai rồi, thầy ở lại với con."

Không thấy thầy trả lời nữa, đôi mắt nặng nề khép lại. Anh vội vã ôm thầy rời khỏi nhà kho. Cánh cửa đóng lại, khóa thật chặt. Những tiếng cười khùng khục vẫn cứ vang lên sau lưng. Trước khi cửa nhà kho đóng kín, anh vẫn nhận ra một đôi mắt xám ngoét đang nhìn chòng chọc về phía anh, xuyên qua bóng tối cùng những tia độc địa.

Quyến cũng không có thời gian mà nghĩ nhiều nữa, nhìn bả vai máu thịt lẫn lộn của thầy Dự, lòng anh như quặn lên. Anh đặt thầy lên trên chiếc giường bệnh, vụng về tìm thuốc xử lý vết thương cho thầy Dự.

Trước đây khi còn sống, toàn là cái Na theo thầy học y, anh chỉ láng tráng đủ dùng, phần lớn thời gian là lên tỉnh làm phu xe kiếm tiền. Cho nên đến hiện tại, chân tay luống cuống mãi vẫn chưa làm sạch được vết thương trên vai thầy. Mất máu nhiều quá, có lẽ thầy đau lắm, lông mày nhíu lại thật chặt. Thầy nằm mê man, vầng trán nhễ nhại mồ hôi, xờ thử đã nóng hầm hập.

Dường như mùi máu tươi càng k/ích thích lũ Huyết Ngải, chúng liên tục đập mạnh lên cửa nhà kho. Tiếng cười xen lẫn tiếng gào thét ai oán vang vọng cả một vùng trời đêm. Mắt anh tối lại, trong đầu thoáng qua suy nghĩ: Phải đốt sạch bọn chúng.

Thế nhưng ngay khi anh vừa nảy ra suy nghĩ như vậy, thì cánh cửa nhà kho đột ngột ngừng rung chuyển. Mọi thứ bên trong trở nên tĩnh lặng, yên ắng đến mức tiếng nước chảy nhỏ giọt cũng có thể nghe được.

Qua ánh đèn dầu le lói bị đổ trước cửa nhà kho, con ngươi xám ngoét xuất hiện giữa hai khe hở của cánh cửa. Dường như có giọng nói vang ngay lên bên tai: "Mày dám phản bội bọn tao?"

Còn chưa kịp phản ứng, một khối khí đen lạnh buốt đã đẩy nát cửa nhà kho, xông thẳng về phía anh. Những tiếng cười quỷ dị vang vọng khắp căn nhà nhỏ, một cỗ oán khí dày đặc bao trùm. Quyến bị hất ngã xuống mặt đất, mạnh đến nỗi lục phủ ngũ tạng như đảo lộn, miệng cảm thấy mùi mặn tanh. Cái lạnh như xuyên thấu tim gan ập tới làm đầu óc anh tê dại. Anh cố gắng chống tay ngồi dậy nhưng cả cơ thể cứ run lên bần bật. Xung quanh đồ đạc bay tán loạn, bụi đất cùng những mảnh đổ vỡ cuốn vào không trung theo gió. Anh gắng gượng vừa bò vừa lết đến bên giường bệnh, ôm chặt lấy thầy Dự, lấy thân mình để che chắn cho thầy. Phía sau lưng áo đã rách toạc, cảm nhận được những mảnh vỡ găm vào da thịt đau nhói, anh cố cắn răng chịu đựng.

Chẳng biết qua bao lâu, cuối cùng thì đám khói đen dày đặc đã bay đi hết, trả lại không gian tĩnh lặng cho căn nhà. Cơ thể Quyến như rã rời, anh cúi đầu nhìn thầy Dự, hơi thở tuy yếu nhưng vẫn đều đặn. Lúc này, anh mới thở ra một hơi nhẹ nhõm.

Nhà kho tối om im lìm, dường như Hồn Ngải đã thoát ra rồi.

Anh cũng chẳng bận tâm nữa, nén lại đau đớn trên lưng, anh khâu lại vết thương và băng bó cho thầy Dự. Thầy mất nhiều máu, đến mức gương mặt tái hẳn đi. Anh nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của thầy, bật khóc: "Thầy ơi, đừng rời bỏ con. Con chỉ còn mình thầy thôi..."

Cứ như vậy, một đêm nặng nề trôi qua.

Gần sáng, thầy Dự khẽ trở mình. Thấy động, Quyến cũng nhướn mày tỉnh giấc. Anh vội vã xờ thử trán thầy, đã không còn sốt cao như đêm qua nữa, vết thương trên vai cũng không còn chảy máu nữa rồi. Mắt thầy chậm rãi mở, hàng lông mày hơi nhăn lại.

"Thầy ơi, từ từ đã, đừng vội." Quyến giữ lấy tay thầy Dự, ngăn ông ngồi dậy, "Thầy có đau nhiều không?"

Thầy mệt mỏi lắc đầu, giọng thầy khản đặc. "Con có bị thương không?"

Lúc này, anh mới để ý đến những vết cắt chằng chịt trên lưng. Mặc dù có đau, nhưng không thể nào bằng vết thương trên bả vai của thầy. "Con không sao. Thầy nằm nghỉ ngơi, để con đi nấu ít cháo cho thầy."

"Sao lại..."

Ánh mắt thầy kinh ngạc đảo quanh căn nhà, có lẽ mới phát hiện ra đống bề bộn mà Hồn Ngải gây ra đêm qua. Anh đáp: "Nó không còn ở đây nữa."

"Con nói gì?! Thứ kia đã thoát ra rồi ư?!"

Thấy thầy như muốn ngồi dậy rời khỏi giường, Quyến vội đỡ tay thầy: "Thầy làm gì vậy?"

"Mau, Quyến à. Con chạy qua xem làng họ Trương nhanh lên, e rằng có chuyện rồi."

"Dạ?"

"Một khi con làm trái ý Huyết Ngải, nó sẽ đem tà thuật phản lại con, khiến con sống không bằng chết. Mau lên con, đi đi."

Nghe đến đây, lòng Quyến như chết lặng. Trong đầu anh bất chợt thoảng qua nụ cười hiền hậu của cụ Bình. Anh không dám nghĩ tới nữa, vội vàng chạy sang làng họ Trương.

Mới tới đầu làng đã thấy một đám người xôn xao đứng tụm lại. Tim anh thót lên, những dự cảm chẳng lành liền ập tới.

Trên cành đa sừng sững trước cổng làng, những khối thi thể lạnh toát khẽ đung đưa. Chân anh như muốn khuỵu xuống, đau đớn đến mức không thể phát ra âm thanh nức nở. "Thầy... thầy..." Rẽ đám người, anh ngẩng mặt nhìn cái xác kia, miệng lắp bắp chẳng thốt lên lời.

Gương mặt cụ ông Trương An Bình tĩnh lặng, ánh mắt vô hồn nhìn vào hư không. Cổ ông bị sợi thừng thít chặt, đến mức biến dạng vào nghiêng sang một bên. Trong tay ông vẫn giữ chặt chiếc bút bi bằng gỗ mà Quyến tự đẽo tặng nhân ngày mừng thọ. Anh ôm lấy cái xác của ông cụ, lúc bấy giờ mới bật ra những tiếng khóc nghẹn lòng. "Con hại chết thầy rồi, thầy ơi..."

Xung quanh đám người vẫn xì xào bàn tán, thoáng còn nghe giọng ai đó mỉa mai: "Nhà ông ý vô phúc mới có thằng con như vậy."

Một kẻ khác cũng cay độc: "Nguyên cái nhà chết chẳng còn ai. Rước quỷ vào, hại cả dân làng, đáng đời."

"Chết cũng đúng, đáng ra lão già này nên chết lâu rồi."

Hàng loạt những lời cay độc hướng đến, chỉ trích thật lâu rồi mới tản đi dần, cũng không ai có ý muốn đỡ mấy cái xác xuống để chôn cất.

"Thầy ơi, con phải làm sao bây giờ? Con hại chết cả nhà rồi thầy ơi..."

Từng mạch máu như ngưng đọng, khiến cho cơ thể không còn sức lực mà gục ngã. Anh đấm mạnh xuống nền đất, miệng gào lên trong vô vọng. Bàn tay nứt toác toe toét máu tươi, từng ngón tay như vỡ vụn nhưng anh chẳng còn thấy đau nữa.

Là anh, là anh đã mang hoạ tới cho gia đình ông cụ.

Quyến vùng dậy, điên cuồng lao về căn nhà vách đất trơ trọi giữa cánh đồng. Giết nó, anh phải giết nó!

"Con..."

Quyến không nghe được thầy Dự nói gì nữa, ánh mắt anh tối lại. Anh xách một can dầu hoả, dắt thêm con dao phay sau lưng, phăm phăm bước về phía nhà kho.

"Ra đây, mày ra đây đi con chó!" Anh gào lên, như điên dại mà hắt hết can dầu hoả lên đám Huyết Ngải. "Sao mày lại làm thế với gia đình tao, mày ra đây!"

Đám ngải không có động tĩnh, nhưng tiếng cười quỷ dị vẫn cứ vang vọng bên tai. Những cánh hoa đỏ tươi rũ xuống, giống như đã chẳng còn linh hồn nào trú ẩn.

Quyến châm lửa, ném vào đám cây Huyết Ngải.

Lửa lập tức bùng lên, lan ra cả căn nhà kho cũ kỹ. Những cây ngải chìm trong biển lửa, im lìm không chút phản kháng. Ánh lửa đỏ rực hằn lên con ngươi tăm tối của anh, cuối cùng cũng ép mảng nước nghẹn lại trào ra. Quyến gục xuống đất, bất lực ôm lấy đầu mà bật khóc.

"Quyến à, đứng lên đi, lửa cháy lớn quá rồi."

Giọng nói trầm ấm của thầy Dự vang lên sau lưng, như kéo anh từ địa ngục trở về trần thế. Anh quay đầu nhìn thấy, nghẹn giọng gọi: "Thầy ơi... thầy..."

Giống như trước kia, khi anh còn thơ ấu, thầy Dự vòng tay ôm anh vào trong lòng. Thầy vỗ về sóng lưng anh bằng cánh tay còn lành lặn, khe khẽ nói: "Đừng khóc nữa, còn có thầy ở đây."

Thầy vẫn còn yếu lắm, cơ thể thầy run run, thế nhưng vẫn quật cường chở che cho anh.

"Đốt thứ này không còn tác dụng gì nữa." Dường như nước mắt thầy cũng rơi xuống rồi, nhỏ lên những vết thương trên lưng anh mặn xót. Ông nói: "Thầy sẽ tìm cách Trục Ngải, để thứ này không bám theo con. Thầy không biết là sẽ kiềm nó lại được trong bao lâu, nhưng con hãy rời đi đi, đừng quay về nơi này nữa, con nhé."

***

"Miến, cuối cùng ông cũng đã xuất hiện rồi. À không, là Ngạn Pa mới đúng, phải không?"

Trương Mỹ Linh vừa dứt lời, ánh mắt lão già nhìn cô càng thêm tăm tối. Nhưng chỉ vài giây sau, ông ta liền cười vang, "Nhìn cháu giống con bé đó lắm, nhưng không phải."

"Vậy là trí nhớ của ông vẫn tốt đấy chứ." Cô cười khẩy.

Ngạn Pa ngồi xuống một tảng đá gần đấy, nhàn nhã nhìn mấy người bọn họ, như thể đây chỉ là chuyến ghé thăm quê nhà sau một thời gian dài của lão. "Thằng Quyến đúng là nói được làm được, mang cả sinh mệnh của cả một ngôi làng ra cược lấy linh hồn của cái Na." Ông ta nhả từng chữ, ánh mắt nhìn cô đầy thích thú, "Kéo Hồn người chết trở lại đầu thai vào dòng họ không phải là tà thuật dễ dàng thực hiện được đâu."

Ngọc Út mở to mắt kinh ngạc nhìn Trương Mỹ Linh, khóe miệng xinh xắn mấy lần hé mở, nhưng rồi lại thôi.

Ngạn Pa lại tiếp tục nói, gương mặt già nua đầy ẩn tình: "Em đâu biết phải không Út? Rằng hai anh em nhà bọn nó đã gây bao nhiêu tai họa cho làng họ Trương. Vậy mà suốt bấy lâu nay, người ta luôn đồn đoán là do em nguyền rủa cái làng ấy, là do em quay lại báo thù. Không phải vì hai anh em nhà chúng nó, em đâu phải mang nhiều oán niệm mà trở thành Lệ Quỷ như bây giờ?"

Bởi vì lời nói này của ông ta, Ngọc Út giật mình buông tay Trương Mỹ Linh. "Anh nói cái gì? Là do ai cơ?" Giọng nàng trở nên run rẩy, yếu ớt.

Trương Mỹ Linh cũng vì hành động của nàng mà tim lạnh buốt, lòng không tránh được mà nảy sinh cảm giác mình chỉ là một người thế thân.

"Năm đó anh phải rời khỏi làng, cũng là bởi vì thằng anh con bé Na dùng tà thuật hại chết cả dân làng. Em có bao giờ tự hỏi vì sao em cứ mãi bị trói chặt ở cái làng họ Trương đấy hay không?"

Ngọc Út lắc đầu, nước mắt nàng đã ướt đẫm mi: "Tôi không hiểu."

Ánh đuốc bập bùng cháy, hắt những chiếc bóng xiêu vẹo xuống mặt đất. Tiếng cười của Ngạn Pa lại vang lên khùng khục: "Còn không phải vì thằng Quyến nó giữ em lại thì là gì? Vốn dĩ nó chỉ có thể Kéo Hồn được em gái mà thôi, nên phải giữ em lại thì hai người mới có thể đoàn tụ chứ?" Dứt lời, ánh mắt lão già đã trở nên sắc lẹm, "Đàn bà với đàn bà, đúng là.hoạn."

Tới đây, Phạm Anh Khoa đột ngột lên tiếng: "Còn không phải do ông hay sao?" Hắn bước đến trước mặt ông nội mình, sắc mặt không thay đổi mà nói: "Kết cục của những việc này, chẳng phải do tội ác mà ông gây ra thì là gì?"

Không gian rơi vào tĩnh lặng, thật lâu sau Ngạn Pa mới đáp: "Cháu nên nhớ, ông làm tất cả chỉ vì gia đình của chúng ta."

"Sống dựa trên linh hồn của người khác? Bẩn thỉu!"

Hắn vừa dứt lời, bên má đã bị giáng xuống một bạt tai đau điếng. Ngạn Pa không chút biểu cảm, lão hạ tay xuống, vuốt vuốt lại cho phẳng tà áo đang khoác trên người. "Cháu càng ngày càng không có phép tắc. Rời khỏi đây rồi ông sẽ chỉnh đốn lại cháu sau."

"Bố cháu chết rồi." Phạm Anh Khoa vẫn không chút e dè.

Ngạn Pa không đáp lời, ông ta chậm rãi đi xuyên qua đám người đeo mặt nạ kỳ dị kia, tiến về phía ngôi nhà sàn âm u dựa lưng vào vách núi. Trương Mỹ Linh lúc này mới giật mình nhìn quanh khối kiến trúc quen thuộc này.

Chẳng phải đây chính là ngôi làng bộ tộc Mao Khê mà cô cùng Cò Chó đã gặp trong ảo cảnh trận Truy Hồn hay sao?!

Thì ra mộ thất của gã pháp sư hai đầu kia lại ở ngay phía dưới vị trí ngôi làng bị sụp xuống này. Vậy hẳn là bọn chúng đang canh gác thứ gì đó ở trong ngôi làng của bộ tộc này rồi.

Lại nghe Phạm Anh Khoa lạnh nhạt nói: "Cháu sẽ không giúp ông lấy chiếc chuông, ông cũng đừng nghĩ tới việc sẽ Kéo Hồn bố cháu trở lại nữa."

Ngạn Pa dừng bước, ánh mắt thâm sâu nhìn Phạm Anh Khoa, "Không những ông sẽ đem bố cháu trở lại, mà cả bộ tộc ta sẽ hưng thịnh như trước đây. Chiến tranh sẽ lại nổ ra, tới lúc đó chỉ có tà thuật của Mao Khê mới thống trị được toàn cục."

Ông ta vừa dứt lời, những thành viên trong bộ tộc đã đập mạnh cây gậy trên tay xuống mặt đất. Bụi khí bay mịt mờ, những trận gió lạnh càn quét như hưởng ứng.

Bọn người này điên rồi!

Sau gáy Trương Mỹ Linh lạnh toát, trong đầu hiện giờ chỉ có đúng một suy nghĩ: Phải ra khỏi nơi này. Cô đưa mắt nhìn xung quanh, âm thầm tính toán đường đi nước bước. Nhưng đám người này trên dưới hai mươi mấy mạng, lại có cả vũ khí trên tay, muốn chạy trốn e rằng chẳng có cơ hội.

Đột ngột, bàn tay lại được nắm lấy. Hơi lạnh quen thuộc mềm mại cọ vào da khiến Trương Mỹ Linh không khỏi ngẩn người. Cô nhìn xuống nơi mười ngón tay đan chặt, trong lòng ngổn ngang suy nghĩ. Gương mặt nàng vẫn dịu dàng như gió xuân, cứ như những muộn phiền ban nãy đều đã tan biến. Nàng mỉm cười, nhẹ giọng nói: "Chị xin lỗi, đã nói đừng buông tay mà chị lại như vậy. Mình à, dù thế nào, người chị thương vẫn là em..."

Giây phút như ngừng đọng, những đau đớn nhất thời chỉ là quá khứ, hiểm nguy phía trước dường như chẳng mấy quan trọng. Chẳng phải, chúng ta vẫn đang ở bên nhau hay sao? "Đau, bỏ ra! Lũ người điên khùng này!"

Tiếng la oai oái của Cò Chó kéo bọn họ trở về thực tại. Chẳng biết từ lúc nào Ngạn Pa đã tiến đến bên cạnh Cò Chó, ánh mắt âm trầm dò xét anh. Hai kẻ đứng bên tự động lôi anh dậy khỏi mặt đất, chân tay bị giữ chặt đến mức không vùng vẫy nổi.

"Chiếc nhẫn kia, cậu lấy nó đâu ra?" Ông ta lạnh giọng hỏi.

Con dao sắc bén vẫn kề vào cổ Cò Chó không đổi, một vệt máu tươi đã rớm xuống cổ áo. Phạm Anh Khoa gằn giọng: "Buông cậu ấy ra!"

"Câm miệng!" Ngạn Pa quát rống, có vẻ như lần này đã thực sự khiến ông ta nổi giận, "Giữ nó lại, đưa nó vào mộ thất. Đem theo cả thằng bé này nữa."

Ông ta phất tay, lại một toán người bước đến khống chế Phạm Anh Khoa, vừa đẩy vừa lôi hắn về phía căn nhà sàn trước mặt. Cả Cò Chó cũng bị kéo đi, anh trợn mắt quát: "Chúng mày muốn gì? Đ** mẹ lũ khốn, thả tao ra." Vừa dứt lời đã bị tên đeo mặt nạ bên cạnh thụi cho một đấm vào bụng. Chân anh khuỵu xuống, nôn ra một ngụm máu tươi.

"Nam, Nam ơi!" Phạm Anh Khoa vùng lên, thân hình cao lớn huých ngã những kẻ tay sai bên cạnh mình. Thế nhưng sức hắn cũng không địch lại được cả đám người, còn bị ông nội hắn tước luôn khẩu súng đang giắt bên hông. Hắn nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt vằn viện tia máu đỏ trừng lên, đối với ông hắn mà nói: "Nếu ông làm tổn thương cậu ấy dù chỉ là một sợi tóc, cả đời này cháu sẽ không bao giờ tha thứ cho ông."

Gương mặt Ngạn Pa càng thêm sát khí, ông ta không đáp lời, lạnh lùng dẫn một đoàn người rầm rập tiến vào trong căn nhà sàn.

Trương Mỹ Linh hốt hoảng hét lên: "Anh!", cô và Ngọc Út cùng lao về phía Cò Chó.

Ngạn Pa lạnh lùng quét ánh mắt về phía Trương Mỹ Linh. Ông ta nghiêng đầu phân phó cho một kẻ đi kế bên, dường như người này cũng rất có uy trong bộ tộc. Chỉ thấy ánh mắt hắn sắc lẹm nhìn về phía cô, sau đó lại một toán người xông tới giữ chặt cô lại. Đến Ngọc Út cũng bị bọn chúng lấy một sợi dây thừng bện bằng những dải hoa đỏ kỳ lạ để trói chặt chân tay. Dường như ngay sau đó, nàng không thể phản kháng được, cứ bất động ngồi yên trên mặt đất, con ngươi vô hồn. Sợi dây kia nhanh chóng lan ra, từ từ trườn bò trên tà áo dài lạnh lẽo của nàng. Trương Mỹ Linh quát: "Các người muốn gì? Thả chị ấy ra."

Cò Chó dường như vẫn còn choáng, mặt anh đã chuyển sang tái nhợt. Thế nhưng anh vẫn ngoái lại nhìn cô, ánh mắt đầy kinh hoàng: "Linh ơi, ở nguyên đấy, đừng làm gì cả, đợi anh. Thả tao ra, đứa nào đụng vào em tao, tao giết cả họ nhà chúng mày. Linh ơi..." Giọng của anh nhỏ dần, rồi biến mất hẳn sau cánh cửa.

Kẻ mặc áo choàng với những hoạ tiết vằn viện trên mặt nạ đen tiến lại bên cạnh Ngọc Út. Hắn nhếch miệng cười: "Lệ Quỷ, trăm năm mới có một tà hồn mạnh đến vậy, sao có thể để lãng phí được chứ?"

Không hiểu vì lý do gì mà Trương Mỹ Linh cảm thấy giọng nói này rất quen, giống như đã từng gặp trước đây rồi. Thế nhưng cô cũng chẳng kịp nghĩ ngợi nhiều nữa, cố gắng vùng vẫy thoát ra khỏi những kẻ đang ghì chặt mình xuống đất, "Út ơi, nghe em này." Cô hoảng hốt gọi.

Nàng giống như không nghe thấy, gương mặt trở nên ngây dại.

"Đáng nhẽ mày không nên tìm tới lão già đấy." Gã cúi đầu, nắm lấy cằm của Trương Mỹ Linh, bóp mạnh, "Mày làm mọi chuyện trở nên phức tạp hơn nhiều đấy con ranh. Nhưng cũng nhờ mày, mà bọn tao biết lão già ấy đã che đậy kha khá chuyện."

Trương Mỹ Linh dù đau đớn nhưng vẫn quật cường trừng mắt nhìn hắn. Cô khạc một cái, nhổ cục đờm vào mặt gã: "Con ranh cái đầu mả nhà mày! Nói cái gì cũng phải cho người khác hiểu với chứ. Cứ tỏ ra nguy hiểm làm đéo gì?"

Tên tay sai đang ghì Trương Mỹ Linh liền tát cho cô một cái, hung hăng đến mức nước bọt văng tứ tung: "Mày đừng có láo toét."

Trong miệng đã nếm được vị tanh của máu, lại hít không ít bụi đất vào phổi, Trương Mỹ Linh ho khù khụ, nhưng cũng vì thế mà cô ngược lại càng hung hăng: "Mày ngon mày cởi trói, tao với vợ tao chấp cả lò nhà mày. Bày đặt đeo mặt nạ, nhìn như một lũ hâm dở."

Bị một con bé chửi trước mặt bao nhiêu người trong bộ tộc, tên kia có vẻ tức lắm, nắm lấy tóc Trương Mỹ Linh định dúi cho mấy cái, nhưng đã bị gã đeo mặt nạ vằn viện giữ lại. "Cậu để cảm xúc lấn át nhiều quá rồi đấy."

Tên tay sai vội cúi đầu. "Cháu sẽ rút kinh nghiệm, tộc phó."

Gã được gọi là tộc phó bật cười, phất phất tay cho qua.

"Nếu không có Lệ Quỷ bên cạnh, thì mày cũng chỉ đứa vô dụng thôi, đừng quá kiêu ngạo." Gã rút trong ngực áo một cái khăn, cẩn thận lau lên chiếc mặt nạ đang đeo, "Đợi đến khi trận Truy Hồn được mở, tổ tiên chúng ta sẽ trở lại, Lệ Quỷ lúc đó chỉ là trò tiêu khiển giúp Mao Khê thêm mạnh mà thôi."

Trương Mỹ Linh bật cười chế nhạo: "Nói thì hay lắm, nhưng các người tìm đâu ra vật tế? Đứa trẻ bị nguyền đâu dễ mà có chứ?"

"Mày có biết sai lầm lớn nhất của mày là gì không nhóc?"

"Sao cơ?"

Gã tộc phó đột ngột xoay người nhìn Trương Mỹ Linh. Khoảnh khắc mà gã tháo bỏ chiếc mặt nạ, lòng cô như chùng xuống. Bởi cô ngay lập tức nhận ra kẻ này, không sai.

Là hắn.

"Lão già Huỳnh Bảo Ân cũng tin tưởng tao quá rồi phải không? Sai lầm lớn nhất của lão chính là giao phó cho tao đi đón con bé Đan Chi từ làng họ Trương đấy."

Kẻ này chính là lái xe của ông nội Đan Chi. Thật không ngờ, gã lại là người của bộ tộc Mao Khê, hơn nữa lại còn là tộc phó. Hôm đó Lão Trư nói rằng ông nội con bé đã đến đón nó đi, nhưng bản thân hắn chưa từng gặp qua Huỳnh Bảo Ân, nên dễ dàng bị gã này lừa gạt mà đem con bé giao ra cho gã. Vậy là con bé Chi đã rơi vào tay bọn chúng từ thời điểm ấy ư?! Những cái xác mà nhóm người Trương Mỹ Linh đã gặp trong thông đạo, như Lão Trư nói chính là chết vì tự bắn lẫn nhau, súng họ dùng cũng là loại K14 biên chế của Quân đội. Liệu có phải chính là người của Huỳnh Bảo Ân điều đến để tìm Đan Chi hay không? Nếu đúng là như thế thật, thì hẳn trong lăng mộ này chắc chắn vẫn còn rất đông người của Quân đội rồi. Nhưng việc họ tìm được đến tận nơi này một cách lành lặn hay không, thì chẳng ai có thể biết được.

"Cũng phải cám ơn mày vì đã tự vác xác đến gặp lão già, nên bọn tao mới biết đứa bé đấy chính là vật hiến tế, hơn nữa cũng phát hiện ra kẻ phản bội bộ tộc năm xưa."

Đầu Trương Mỹ Linh đau buốt, mắt như tối lại. Cô hỏi: "Đan Chi đang ở đâu?"

Gã bật cười: "Một chút nữa thôi, chúng mày sẽ gặp nhau dưới địa ngục."

Dứt lời, có hai kẻ đeo mặt nạ nắm lấy cổ chân Trương Mỹ Linh, lôi xềnh xệch cô đi. Da thịt mài trên mặt đất đã nứt toát, vết thương ở lòng bàn tay lại rỉ máu quét lên bụi đá một vệt dài. Cô nhìn khoảng cách của mình với nàng ngày một xa dần, hốt hoảng gọi lớn: "Út ơi!"

Nàng vẫn như cũ lặng im không đáp. Những nhánh cây kỳ lạ kia vẫn tiếp tục quấn quanh cơ thể nàng, thoáng chốc chỉ nhìn thấy một quầng sáng đỏ lạnh lẽo. Móng tay của Trương Mỹ Linh găm xuống mặt đất, cố rướn người về phía nàng nhưng bất thành. Đầu ngón tay bật máu, bụi đất cùng thịt da lẫn lộn, đau đến mức tưởng chừng đã không còn cảm nhận được gì nữa.

Bọn chúng lôi cô ra giữa ngôi làng, không ngờ ở đấy lại có một tế đàn hình lục giác nhỏ, bên trên là thảm thực vật đỏ tươi đang không ngừng co duỗi. Càng nhìn càng thấy chúng giống thứ dây thừng được bện lại trói lấy Ngọc Út. Một mùi hôi tanh tỏa ra nồng nặc.

"Các người muốn làm gì? Thả tôi ra."

Mắt thấy những kẻ này chuẩn bị quăng mình vào đám cây kia, Trương Mỹ Linh hoảng hốt ôm lấy cột đá được đặt ngay dưới những bậc thềm dẫn lên tế đàn. Nhờ có ánh đuốc được thắp sáng, cả bản làng của tộc người Mao Khê như thu hết vào tầm mắt. Tất cả vẫn giống hệt như ảo cảnh trong trận pháp, mười mấy ngôi nhà sàn đều tựa lưng vào núi, tất cả cùng ngoảnh mặt về phía Tây - căn nhà sàn mà ban nãy đám người Ngạn Pa đã bước vào.

Tiếng thét chói tai kéo Trương Mỹ Linh giật mình ngước nhìn lên trên tế đàn.

Không ngờ tới, ở nơi này lại có một cái giếng trời y hệt hang động mà ban đầu nhóm người bọn họ bước chân vào lăng mộ. Nhìn lên sâu hun hút, chấm sáng duy nhất nhỏ li ti chẳng biết cách bao xa. Khác biệt duy nhất đó chính là, bên trên cái giếng trời này không treo xác chết của những cô gái xấu số bị đem ra luyện ngải, mà thay vào đó là hàng ngàn cái xác khô quắt của những con mèo đen đã bị móc mắt. Ánh đuốc rọi sáng một vùng bên trên giếng, hắt những hình khối cứng đờ lên vách đá, đung đưa theo từng cơn gió luồn qua. Gương mặt chúng giống như đã trải qua những tra tấn đau đớn cực độ trước khi chết, nét mặt vẫn giữ nguyên vẻ kinh hoàng.

Có lẽ ngôi làng bị sụp từ phía trên cái giếng trời này xuống. Mãi sau này Ngạn Pa mới tìm lại được, mở ra một thế đất âm độc để dựng lăng mộ dưới lòng Sơn Đoòng.

"Lên đây, con ranh."

Gã đàn ông ban nãy nắm lấy cổ áo Trương Mỹ Linh, ném cô lên tế đàn. Lồm cồm chống tay ngồi dậy, thế nhưng cô phát giác ra những nhánh cây hoa đỏ kia dường như đang chuyển động xung quanh mình. Bọn chúng như rùng mình, cánh hoa đỏ cùng những sợi lông tơ co duỗi, tất cả cùng hướng về phía Trương Mỹ Linh.

Cứ như đánh hơi được mùi máu tanh trên người cô, chúng bắt đầu lao đến dồn dập. Trương Mỹ Linh hoảng hốt mở con dao đa dụng nhỏ mang trong người, lia tán loạn về đám nhánh cây đang hung hăng quất tới. Ở nơi những bông hoa đỏ bị chém rụng đều rỉ ra một thứ chất lỏng đặc sánh, bốc lên mùi tanh hôi vô cùng. Mà những cánh hoa rơi xuống đều ngay lập tức héo rũ, kéo theo những tiếng rin rít gào thét càng thêm đinh tai.

Nhưng vốn dĩ Trương Mỹ Linh đã đuối sức, được vài phút đã không thể trụ nổi nữa rồi. Đám cây này vô cùng đông, từng đoạn nhánh trườn bò lên cơ thể cô, bắt đầu bện chặt vào nhau như sợi thừng. Bọn chúng siết lấy cơ thể Trương Mỹ Linh, chặt đến mức cô bắt đầu cảm thấy khó thở, lục phủ ngũ tạng như bị tảng đá nặng nề ép xuống.

Một nhánh cây cọ lên vết thương trên lòng bàn tay của Trương Mỹ Linh. Dường như bọn chúng đang vô cùng thoả mãn mùi vị của máu tươi, những âm thanh xì xào không ngừng vang lên.

Trương Mỹ Linh bất chợt cảm thấy nơi vết thương đau nhói, có thứ gì đó vừa thô bạo xuyên qua từng thớ thịt. Ánh mắt cô kinh hoàng khi nhận ra, những nhánh hoa đỏ tươi đang trườn vào trong miệng vết thương, từng sợi lông tơ như những cánh tay trơn bóng, bám chặt vào da thịt.

"Buông..."

Giọng nói như không còn là của chính mình nữa, mắt dần hoa lên, cũng không còn đủ sức mà giãy giụa. Vết thương ngày một rách sâu hơn, đoạn nhánh cây đã đâm thẳng vào xương bàn tay, máu tươi trào ra mỗi lúc một nhiều.

Cánh tay như tê liệt, thử co duỗi đã chẳng còn thấy cảm giác, Trương Mỹ Linh trên trán nhiễu xuống từng giọt mồ hôi lạnh. Cô ngẩng mặt nhìn Ngọc Út nằm cách mình không xa, đã không thấy người, chỉ thấy từng đoạn dây đan nhau chằng chịt, như một khối cầu khổng lồ phát ra ánh sáng đỏ rực ma mị.

Gã tộc phó ở dưới tế đàn cười vang, giọng nói của hắn trở nên méo mó kỳ lạ: "Tà thuật chính là thứ đáng sợ nhất trên thế gian này, chúng mày hãy nhớ lấy. Linh hồn của mày sẽ sớm hoà vào làm một với đám ngải này thôi, oán hận hiện tại mới chỉ là bắt đầu."

Trương Mỹ Linh dù đau đớn, nhưng vẫn còn tỉnh táo. Cô cắn răng, cố sức rút tay ra khỏi đám ngải. Giống như trận giằng co, cô hít một hơi lạnh toát, cảm giác như xương tay muốn gãy vụn ra vậy.

"Đừng hòng chiếm lấy linh hồn của tao, lũ chó!"

Đau đến mức nước mắt chảy đầm đìa, cô hét lên, đoạn dùng sức giật mạnh tay về.

Giống như một đoạn xương trên bàn tay đã bị gãy vụn, cùng với sợi nhánh cây ngải giựt ra, tua tủa những mảnh thịt nhỏ lẫn lộn với máu. Trương Mỹ Linh như mất đi ý thức, cô ngã xuống tế đàn, giữa một rừng ngải đang vươn lên bọc lấy.

"Út ơi, Út... Út có đau không..."

Trong khoảnh khắc nhìn về phía người con gái ấy, nước mắt của Trương Mỹ Linh lại trào ra. Dù là bà ấy - là Na, của quá khứ, nhưng hiện tại, em chỉ là Trương Mỹ Linh, là bản thân em, thương chị...

Cô nhắm mắt lại, thần trí bắt đầu miên man.

Giây phút Trương Mỹ Linh nghĩ ông trời hẳn là đã có sắp đặt, để toại nguyện cho cô và nàng ở bên nhau, thì bỗng nhiên một quầng sáng bùng lên bên cạnh, hơi nóng phả vào da khiến cô phải nặng nề nhướn mi.

Không ngờ, xuất hiện ngay bên cạnh cô lại là một lá bùa đang cháy. Thứ ánh sáng màu đỏ ấy bùng lên, tàn tro rơi xuống bụi ngải, bọn chúng như phải bỏng mà thu hết các đoạn nhánh lại né tránh.

Tà áo cà sa xuất hiện bên cạnh, cánh tay với vệt bỏng dài đã chuyển sang màu đen tím tái vội đỡ Trương Mỹ Linh từ mặt đất đứng dậy. Gương mặt nhà sư đã nổi lên những đường tơ máu vằn viện đen ngòm như những con rắn, con ngươi lấp loáng ánh sáng xanh nhờ nhờ. Ông nói: "Cháu không sao đấy chứ?"

Nhìn thấy bàn tay gãy nát của Trương Mỹ Linh, ánh mắt nhà sư tối lại. Ông quật mạnh rải dây xích sắt trên tay xuống tế đàn, những tia lửa đỏ theo ma sát văng ra xa. Đám ngải kêu gào thảm thiết, trong chốc lát đã bùng cháy ngọn lửa, lan dần ra khắp tế đàn.

"Quá khen cho kẻ phản bội, cuối cùng ông cũng vác mặt tới."

Gã tộc phó mỉm cười vỗ tay, nhưng trên gương mặt không hề có ý cười. Đám người bộ tộc Mao Khê trong giây lát cũng quây lại bên tế đàn, chỉ còn lại vài tên nhưng đã chẳng có đường để chạy thoát.

"Các người còn muốn khiến bao nhiêu người vô tội phải bỏ mạng vì những vinh danh hư ảo nữa?" Nhà sư bước về phía trước, sợi dây xích trên tay phát ra tiếng leng keng nặng nề, "Dừng lại được rồi! Dù có kéo hồn bọn họ trở lại, thì các người nên nhớ, chưa chắc một cơ thể mới có thể chịu đựng được loại tà thuật hung hiểm này."

"Hừ, việc này chưa đến lượt ông lo."

Dứt lời, gã phất tay, bảy tên đeo mặt nạ liền nhấc chiếc gậy trên tay lên, lạnh lùng tiến về tế đàn đang rực lửa.

Nhà sư quay lại nhìn Trương Mỹ Linh, nét mặt ông không chút thay đổi: "Cháu và cô Út, tìm cách ngăn Ngạn Pa lại. Ở đây để ta lo."

Trương Mỹ Linh còn chưa kịp hoàn hồn, đã thấy sợi dây xích trên tay nhà sư lia tới. Chỉ trong khoảnh khắc từng mắt xích loé sáng, sợi dây như có hồn, quấn lấy chân của Trương Mỹ Linh, hất cô ra khỏi tế đàn. Lưng của cô đập xuống đất, ngay bên cạnh đám ngải đang siết bọc lấy cơ thể của Ngọc Út. Cô nén lại cơn đau, chồm tới bên cạnh nàng mà gọi: "Út ơi, chị có nghe thấy em không?"

Không nghe nàng đáp lại, nhưng dường như cũng có phản ứng với giọng nói của cô. Móng tay nhọn hoắt của nàng chậm rãi chồi ra, ánh mắt từ vô hồn chuyển dần sang trắng dã.

Trương Mỹ Linh cầm con dao bằng bàn tay lành lặn còn lại, cố gắng rạch đứt những nhánh ngải đang đan chặt xung quanh nàng. Qua cái lỗ hổng cô vừa mới rạch xuống, chỉ thấy đám ngải đang ra sức đâm vào cổ tay lẫn sau lưng nàng. Linh hồn Lệ Quỷ là một oán hồn mạnh, nếu nhập chung vào với huyết ngải, sẽ sinh ra một loại tà hồn vô cùng hung hãn.

Đó chính là điều mà gã phó tộc mong muốn.

Thế nên hiện tại, sự chú ý của gã đã rời sang phía Trương Mỹ Linh. Gã bắt đầu rút một con dao trong áo, nhoẻn miệng cười thâm độc, bước chân hướng đến chỗ cô cùng Ngọc Út.

"Chị Út, tỉnh lại đi." Trương Mỹ Linh cuống cuồng gọi, cầm con dao nhỏ rạch đứt đám hoa ngải kia, "Đừng để nó khống chế, Út ơi."

Ở phía tế đàn, nhà sư cũng không rảnh rỗi. Sợi dây xích sắt đã thu về bên mình từ lúc nào. Ông dùng lực mạnh quăng nó lên, tiếng lao vun vút vọng đến, đất đá vụn rơi xuống, sợi xích đã găm vào vách hang. Tà áo cà sa tung bay lên không trung, nhà sư mượn lực của sợi dây mà nhảy ra khỏi tế đàn đang rực lửa. Đám người kia nhấc gậy trên tay, một bên đầu mũi giáo sắc bén, phóng về phía nhà sư. Những gậy giáo vun vút bay tới đều bị sợi xích quật gãy tan, một số thì găm hết lên vách đá, gây ra những tiếng đổ vỡ ầm ầm.

Nhà sư lại một lần nữa cầm lên sợi xích, ông nhắm mắt lại, miệng lẩm bẩm những câu thuật chú không rõ. Chỉ thấy sợi xích bừng cháy trong giây lát, hằn nguyên ánh lửa đỏ trong con ngươi tăm tối của ông. Khoảnh khắc đám người kia cùng lấy ra bùa chú, yểm nó bay về phía nhà sư, ông bất chợt vung tay, vẽ một vòng tròn âm dương bằng lửa trên nền đất. Những lá bùa lao vào vòng tròn cháy rụi, rơi tàn tro lả tả trên mặt đất. Lại một lần vung sợi dây sắt lên, một đám khói đen kịt phóng ra, hất ngã tất thảy đám người.

Bọn chúng giống như trúng độc, lăn lộn cơ thể trên mặt đất. Những âm thanh gào thét đau đớn không ngừng vang lên.

Hoá ra làn khói đen vừa rồi chính là trùng độc. Thuật chú của những kẻ này không tài nào so được với một trong bảy pháp sư tuẫn táng năm đó, đương nhiên chỉ trong chốc lát liền bị trúng tà. Miệng của nhà sư không ngừng lẩm bẩm, con ngươi của ông sáng quắc, gương mặt quá nửa là những tia máu đen vằn viện.

Lũ người kia xương khớp răng rắc vang lên, dường như trùng cổ rất nhanh chóng đã xâm nhập vào cơ thể. Kẻ nào kẻ nấy ánh mắt dại đi, chân tay cứng đờ bất động trên mặt đất.

Trương Mỹ Linh mắt thấy gã tộc phó vung dao về phía mình, cô vội vàng lăn qua một bên. Lại chạm đúng vết thương ở trên bàn tay, cô đau đến mức thót cả tim gan lại. May mắn lại vớ được một lưỡi giáo ban nãy bị sợi xích quật tới, cô nghiến răng nghiến lợi chém nó vào chân gã đàn ông.

Có lẽ gã cũng không ngờ tới việc mình bị tấn công ngược lại, nên hơi ngây người ra trong giây lát. Thế nhưng khi máu tươi bắt đầu trào ra thấm đẫm xuống ống quần, gương mặt gã trở nên độc địa hơn bao giờ hết. Gã dùng dao chém phăng đám ngải đang quấn lấy cơ thể của Ngọc Út, lôi nàng đứng trở dậy.

"Mày muốn làm cái gì?!" Trương Mỹ Linh thấy gã đụng vào nàng, bắt đầu lộ ra hoảng sợ.

Trước con mắt kinh hãi của Trương Mỹ Linh, gã nhoẻn miệng cười ác độc, rồi thì thầm vào tai nàng: "Giết nó đi."

Ngọc Út giống như không còn là chính mình nữa, nàng ngẩng mặt nhìn Trương Mỹ Linh. Con ngươi trắng dã chẳng có chút thần sắc, sát khí dần dần hiện rõ trên gương mặt. Những nhánh hoa ngải vươn lên từ sau lưng nàng, như tỏa ra tà niệm của các oán linh trú ngụ trong thân ngải. Cổ tay nàng túa ra những sợi lông tơ đỏ thắm, ngoe nguẩy trong làn gió lạnh. Móng tay nàng từ từ duỗi ra, theo từng chuyển động của đám ngải.

Bọn chúng đang chế ngự nàng.

"Út, là em đây. Chị có nghe em không?" Trương Mỹ Linh cách nàng cả một đoạn, thế nhưng cô vẫn cảm nhận được sát khí trên người nàng tỏa ra, "Em là Linh đây, Út à. Chị phải cố lên, đừng để bọn chúng khống chế. Chị làm được mà."

Đương nhiên, giọng nói của Trương Mỹ Linh ảnh hưởng tới nàng không hề ít. Đôi mắt nàng khẽ giao động, thế nhưng chỉ trong thoáng giây, những bông hoa đỏ tươi như máu lại cọ vào vành tai nàng. Giống như một lời thì thầm của oán linh, gương mặt nàng dần trở nên đáng sợ, oán hận hằn rõ trên con ngươi trắng dã.

Ngọc Út thét lên giận dữ, một trận gió lạnh đem theo bụi đất cuốn vào không trung.

Mặc dù biết nàng đã bị lũ ngải kia khống chế, thế nhưng cô vẫn cứ đứng ngây ra. Thẳng đến khi sợi xích sắt của nhà sư vung tới, kéo cô tránh khỏi móng vuốt của nàng, thì vị trí vách đá sau lưng cô ban nãy đã bị xuyên thủng vỡ tan.

Lại nghe nhà sư quát: "Sao còn đứng ngây ra? Trước mặt không còn là cô Út nữa. Mau, dụ cô ấy đến tế đàn, lửa nơi đó sẽ thiêu rụi oán linh trong ngải."

Chỉ nghe vậy, Trương Mỹ Linh không chần chừ thêm giây nào nữa. Cô dùng hết tốc lực, chạy băng qua từng căn nhà sàn hướng về phía tế đàn chính giữa.

Một kẻ tay sai trúng tà thuật của nhà sư, cơ thể đã trở nên lở loét, hàng trăm những con giòi bọ ngoe nguẩy chui ra từ những vết thương. Hắn lết tấm thân tàn tạ, bám lấy chân gã tộc phó mà van xin: "Ngài... xin ngài... cứu tôi..."

Gã tộc phó cười khẩy, hắn tuốt máu của chính mình lên thanh dao đang cầm. Máu tươi chảy đến đâu, thanh dao như phát ra thứ ánh sáng lạnh lẽo âm u đến đó. Gã nói: "Thứ vô dụng." Dứt lời liền thẳng tay, xuyên một lưỡi dao xuống giữa đỉnh đầu của người kia.

Một nhát dao đoạt mạng người trong tích tắc, nhà sư ở phía đối diện quắc mắt: "Dẫu sao cũng là người cùng bộ tộc, sao mày nỡ hạ thủ không lưu tình?"

"Năm xưa ông cùng những kẻ phản bội yểm thuật chú chôn vùi bộ tộc xuống nơi này, ông có nghĩ đến cái tình không?" Gã cười phá lên, nhưng sát khí vẫn dâng đầy đáy mắt, "Chúng tôi đã tin tưởng ông, đã giao phó cả sự hồi sinh của Người cho ông. Đến cuối cùng, ông vẫn là kẻ đào tẩu, trốn khỏi nơi này. Cho nên, đừng có nói đạo lý ngay trước linh cữu của Người."

"Chiến tranh đã kết thúc từ lâu, những thứ tà ma ngoại đạo nên để chúng mãi là dĩ vãng. Người mà các người phải biết ơn, không phải cái xác chết khô đang nằm trong kia, mà chính là Hồ Chủ tịch và bao nhiêu chiến sĩ đã ngã xuống hi sinh vì Tổ quốc năm ấy. Tại sao một đất nước đang yên bình như vậy, các người cứ muốn thu tất cả quyền lực về tay? Tỉnh ngộ đi, bộ tộc Mao Khê sẽ vĩnh viễn không bao giờ có thể trở lại như trước."

"Ông chỉ là kẻ phản bội. Ông không có tư cách lên tiếng ở nơi linh thiêng này!"

Dứt lời, hắn đem con dao dựng thẳng đứng trong tay, miết một đường thật mạnh lên cán rồi thình lình lia nó về phía nhà sư. Tốc độ của thanh dao này quá kinh khủng, xé khoảng không trung bằng những vạt lửa nóng bỏng rát. Nhà sư vội nâng dây xích lên để chặn lại thanh dao. Hai thứ kim loại đập vào nhau gây nên một cơn chấn động trên khoảng không rộng lớn.

Mặc dù đỡ được thanh dao, nhưng nhà sư vẫn bị lực đạo của nó đẩy về sau một đoạn dài. Lưng ông đập vào cột một ngôi nhà sàn, thoáng chốc đã làm nứt toác thanh gỗ. Ông chống tay ngồi dậy, một dòng máu đen chảy ra từ hai hốc mắt.

"Lão già, có vẻ ông sắp chết rồi nhỉ?" Gã phó tộc cười thoải mái vô cùng, hắn cầm lại thanh dao đang găm dưới đất, thoáng chốc gương mặt đã trở nên nham hiểm, "Đáng nhẽ ông nên chết mục trong cái quan tài đá ấy từ lâu rồi mới phải."

Nhà sư rõ ràng đã yếu đi rất nhiều, nhưng ông vẫn không tỏ ra lo lắng: "Nếu thật sự chết ở đây, ta sẽ mang theo cả bộ tộc này."

Ông nâng sợi xích sắt lên, âm thanh của từng cái mắt va đập leng keng giòn giã. Một lần nữa, ánh lửa trên sợi xích lại bùng cháy, theo bàn tay của nhà sư mà chuyển dần sang màu đen kỳ dị. Ông nói: "Để xem năng lực của tộc phó tới đâu."

Về phần Trương Mỹ Linh, bởi vì vết thương không nhẹ trên tay nên cô đã thấm mệt. Mỗi bước sải chân chạy, là những giọt máu tươi lẳng lặng nhỏ xuống mặt đất. Điều này dường như càng làm kí/ch thích đám ngải đang ở trong cơ thể của Ngọc Út, thoáng chốc nàng đã bắt kịp cô. Ấn đường nàng đen kịt, gương mặt như người chết lại tràn đầy sát khí. Nàng cứng ngắc kéo khóe miệng, thứ âm thanh phát ra như là kết hợp từ hàng trăm giọng nói giận dữ: "Chết đi!"

Bàn tay Ngọc Út găm những chiếc móng dài vào vai Trương Mỹ Linh. Cô hét lên đau đớn, lại bị nàng ném thật mạnh về phía trước. Lưng đập vào tế đàn, máu chảy xuống từ vai loang lổ trên áo, trong giây lát trời đất trước mắt cô như tối sầm lại. Mắt thấy nàng đang tiến lại gần, xung quanh bao bọc bởi những bông hoa đỏ như máu, Trương Mỹ Linh thót hết cả tim gan, vội vã vừa bò vừa lết lên bậc thềm tế đàn.

Lửa vẫn bừng bừng cháy, lan dần ra hình lục giác. Đám ngải gào thét đinh tai, đua nhau bò trườn về khoảng đất chưa bị lửa bén đến. Trương Mỹ Linh cũng bị sức nóng làm cho ngộp thở, cô gập người ho khù khụ.

Nàng bước vào trong ánh lửa. Bởi nàng là một tà hồn quá mạnh, nên bước đi của nàng trên tế đàn tới đâu, ngọn lửa đỏ liền rẽ ra tới đó. Hiện tại các oán linh với nàng đã hợp thành một thể, chỉ khi tách nàng khỏi bọn chúng, thì lửa mới có thể gi.ết chết chúng được.

Hơi nóng phả vào cơ thể bỏng rát, thế nhưng Trương Mỹ Linh vẫn cắn răng chịu đựng. Cô cố gắng dùng giọng nói của mình để đánh thức Ngọc Út: "Vợ, chị nghe em nói này. Hiện tại đây không phải là chị đâu, chị không có như vậy. Út của em lúc nào cũng lương thiện cả, dù đã chịu bao nhiêu tủi hờn oan khuất. Đừng nghe những giọng nói kia, mà nghe em này, Út à."

Vừa dứt lời, bước chân nàng khựng lại trong giây lát. Mặc dù không có dấu hiệu giảm bớt đi phần nào sát khí, nhưng như vậy đã quá tốt rồi. Trương Mỹ Linh vội đứng dậy, chậm rãi đưa bàn tay lành lặn ra trước mặt nàng, cô nói: "Chị nhìn này, nhẫn cưới của bọn mình đó. Chị có nhớ ngày hôm ấy không? Em đã đeo nhẫn cho chị..."

Mắt nàng nhẹ chớp một cái, nơi ngón tay đeo nhẫn khẽ co lại. Những hành động nhỏ nhất của nàng đều không qua được tầm mắt của Trương Mỹ Linh. Cô cứ như vậy cẩn trọng tiến lại gần nàng thêm một chút.

"Chị đã nói chị đợi em lâu như vậy mà phải không? Thật ra em luôn tự hỏi, là chị đợi Na, hay là em..."

Ngọc Út vẫn đứng đó bất động, nàng không thu hồi lại móng vuốt vẫn còn nhuộm máu của Trương Mỹ Linh, nhưng cũng không có ý muốn tấn công nữa. Trương Mỹ Linh thật sự rất thương nàng, hiện tại chỉ muốn ôm lấy nàng vào trong lòng mà thôi.

"Nhưng em cũng chợt nhận ra, khi ấy chị là vì gương mặt của em, nên mới nảy sinh ra chấp niệm, chứ lúc ấy chị đâu có nhớ về quá khứ, phải không?"

Hàng lông mi cong cong của nàng lay động. Lần này, bước chân của nàng hơi lùi lại đằng sau. Trương Mỹ Linh sắp chạm được vào nàng rồi, cô nói: "Người chị thương là em thôi, Út à."

Ngọc Út ngẩng mặt nhìn cô, như một thoáng giật mình, khóe môi mỏng khẽ mấp máy: "Mình..."

"Đúng rồi Út, là em đây." Trương Mỹ Linh thật sự muốn khóc.

Thế nhưng ngay khoảnh khắc này, những nhánh dây ngải trên cơ thể nàng lại chậm rãi chuyển động. Hoa ngải đỏ tươi ngóc dậy, những sợi lông tơ lại như vuốt ve gò má lạnh lẽo của nàng. Những tiếng xì xào lại phát ra, ánh mắt nàng dần dần trở nên thay đổi.

Không hiểu vì lý do gì mà ngọn lửa trên tế đàn dần suy yếu, những mầm ngải mới liên tục nhô ra, vươn cao trên khoảng trống chưa bị bén lửa. Mùi hôi tanh từ chất nhầy đặc sệt lại bốc lên nồng nặc. Trương Mỹ Linh hốt hoảng nói: "Út, tỉnh lại đi. Nắm lấy tay em."

Nhưng đã quá muộn.

Hai hàng lệ máu trườn dài xuống gò má trắng xanh, đôi mắt nàng lại một lần nữa ngùn ngụt sát khí. Làn gió lạnh buốt từ trên giếng trời thổi tới, trong tích tắc, bàn tay sắc nhọn của nàng đã hàm trụ trên cổ của Trương Mỹ Linh. Nàng hét lên thống hận, lực đạo trên tay vô cùng mạnh.

Trương Mỹ Linh nghe bên tai những tiếng cười khùng khục thỏa mãn. Hô hấp khó khăn, thần trí ngày càng mơ hồ, cô dường như còn nhìn thấy những cái bóng mơ hồ đứng sau lưng nàng, nơi những bông hoa đỏ tươi đang mạnh mẽ vươn cao.

Chân của Trương Mỹ Linh chới với giữa không trung, hô hấp trở nên nặng nhọc. Cô run rẩy nâng tay, cố chạm vào gò má lạnh lẽo của nàng: "Út, Út ơi..."

Những nhánh dây trên người nàng như tấm lá chắn, mới thấy tay cô tới gần đã hung hăng gạt mạnh. Chúng giống như lưỡi dao sắc, vừa chạm tới đã để lại vết cứa sâu.

Trong khoảnh khắc sinh tử ấy, sợi xích sắt rực lửa lại bất ngờ lao đến. Nó mạnh mẽ quấn ngang người nàng, nhấc bổng nàng lên không trung, rồi thô bạo đập mạnh cơ thể nàng cùng đám hoa ngải xuống tế đàn. Nơi mặt đất ấy liền nứt vỡ, hàng trăm mảnh vụn đá bắn ra xa.

Không khí lưu thông trở lại, Trương Mỹ Linh ngã ra sàn tế đàn, hít lấy hít để. Lại nghe giọng nhà sư hô lên: "Mau kéo cô Út ra."

Nghe vậy, cô dùng hết phần tỉnh táo còn lại, loạng choạng đứng dậy.

Nàng nằm giữa đám hoa ngải rực đỏ, gương mặt lúc này đã lộ rõ vẻ đau đớn. Nàng hét lên, cơ thể một lần nữa lơ lửng trên không trung, cách sàn tế đàn một thước. Dưới lưng nàng vẫn là chằng chịt những nhánh dây ngải, nhưng lần này chúng gào lên đau đớn. Một ngọn lửa lần nữa bùng lên phía sau lưng nàng.

"Út ơi!"

Trương Mỹ Linh vội vã lao đến, giữ chặt lấy bàn tay của Ngọc Út. Nàng lúc bấy giờ mới phát giác ra sự xuất hiện của cô, đôi mắt trắng dã kinh ngạc mở lớn, "Mình..."

Đám ngải đằng sau như phát điên, chúng giữ chặt lấy nàng, lôi nàng trở lại vào trong ánh lửa.

Thế nhưng Trương Mỹ Linh nào có chịu mất nàng như vậy. Cô há miệng, nhe răng ngoạm đứt nhánh ngải đang đâm trên cổ tay nàng. Mùi vị tanh tưởi nồng lên trong khoang miệng, chất nhờn kinh tởm trào xuống khóe môi. Thế mà Trương Mỹ Linh không màng đến, cô lại dùng răng cắn nát những sợi dây kia, không cho chúng có cơ hội thâm nhập vào nàng.

Ngần ấy hành động nhưng chỉ diễn ra trong vài giây. Nàng đau đớn hét lên, đoạn vung tay hất văng Trương Mỹ Linh xuống khỏi tế đàn.

Nàng gào lên, nước mắt đã rơi đầm đìa trên gương mặt. Cơ thể nàng ngã xuống, móng tay găm trên mặt đất, một nửa người vẫn bị những cây ngải giữ chặt. "Mau chạy đi, mình à." Vừa dứt lời, nàng đã bị đám ngải thô bạo lôi kéo, tiếng móng tay vang trên nền tế đàn rin rít. Ngọn lửa ngày một rực rỡ, sắp bao trùm khắp cơ thể nàng.

Trương Mỹ Linh không nghĩ ngợi nhiều, cô dùng hết sức lao lên bậc thềm, nắm lấy bàn tay giữ nàng lại.

"Út cố lên, ở lại với em." Một tay đã hoàn toàn tê liệt, một tay run rẩy giữ chặt nàng, Trương Mỹ Linh mồ hôi túa ra, môi cũng cắn đến bật máu, "Ở lại với em, làm ơn..."

Nàng ngẩng mặt nhìn cô, con ngươi dần trở nên trong trẻo.

Giống như linh hồn của nàng đã trở về không chút oán niệm, ngọn lửa bất chợt bùng lên ngùn ngụt. Đám ngải gào thét, những sợi dây dần buông lỏng nàng ra.

Trương Mỹ Linh nhân cơ hội ấy lôi tuột nàng về phía mình. Cô ôm lấy nàng, lăn xuống khỏi bậc thềm của đàn tế.

Ngọn lửa phía sau dữ dội cháy, nuốt trọn lấy đám ngải. Những nhánh ngải vươn về phía Ngọc Út, như cố gắng níu giữ lấy linh hồn nàng mà bất thành. Chỉ chưa đầy chục giây sau khi Trương Mỹ Linh ôm nàng ngã khỏi tế đàn, ngọn lửa đã thiêu rụi hết thảm thực vật đỏ rực kia. Những cánh hoa rũ xuống, từ từ héo tàn, tiếng gào thét cũng dần dần tan biến.

Ngọc Út vội vã đẩy người Trương Mỹ Linh ra xem. Trong khoảnh khắc phát hiện bả vai đầy máu cùng bàn tay gãy dập của cô, đôi mắt nàng trở nên đằng đằng sát khí. Nàng quay đầu nhìn về phía gã tộc phó, lúc này đang giao chiến quyết liệt cùng nhà sư, gương mặt đầy căm phẫn.

Đùng.

Bất chợt một tiếng nổ lớn vang lên. Thì ra cái hố ban nãy mấy người bọn họ thoát ra từ mộ thất của gã pháp sư hai đầu, lửa đã bốc tới và cháy dữ dội. Khói đen nghi ngút cộng hưởng cũng những tiếng ầm ầm, dường như cái cây kỳ lạ kia đã bắt đầu đổ ngã rồi.

Nhà sư lúc này có vẻ đã bị thương nặng, ông ngã xuống gần cái hố đang bốc cháy ngùn ngụt kia. Gã tộc phó cũng không khá hơn, từ trên trán máu tươi nhiễu xuống đầy mặt và cổ. Gã đang bị chính thanh dao của mình cắm thẳng vào giữa ngực.

"Như thế này thôi sao?" Gã bật cười ha hả, chậm rãi rút thanh dao ra, nét mặt không hề thay đổi, "Lão già, pháp lực của ông đã cạn kiệt rồi."

Trương Mỹ Linh lấp loáng thấy con ngươi của gã chuyển sang màu xanh nhờ nhờ, trong lòng hô lên không ổn. Hình như trong người gã cũng có cổ trùng! Nếu không giết lũ cổ trùng trong cơ thể gã, thì giế.t chết gã là điều không thể.

Trong giây lát khi thanh dao kia lại hướng về phía nhà sư mà phi tới, Ngọc Út đã kịp thời xuất hiện, lấy tay bẻ đôi thanh dao ra làm hai mảnh. Gã tộc phó kinh ngạc nhìn nàng, rồi ánh mắt lại rời sang phía Trương Mỹ Linh: "Sao... sao lại? Không... không thể nào..."

Nhà sư nhoẻn miệng cười. Ông nâng sợi xích sắt trên tay, chậm rãi nói: "Mày nên nhớ, đáng sợ nhất không phải là tà thuật, mà chính là tình yêu của con người. Và thứ ấy, mày sẽ chẳng bao giờ có được đâu."

Sợi xích trong tay ông lại bùng cháy. Giây lát gã phó tộc lơ là cảnh giác, sợi dây đã vung tới, quấn ngang cơ thể của gã ta.

Gân đen nổi ngang dọc trên trán nhà sư, ông hô lên một tiếng, kéo mạnh gã tộc phó tới bên cạnh mình. Gương mặt đầy máu của gã thoáng một nỗi kinh dị, gã gầm lên: "Thả tôi ra, ông muốn làm gì?"

Nhà sư không đáp lời gã. Trước ánh mắt kinh ngạc của Trương Mỹ Linh, ông mỉm cười: "Phải sống ra khỏi đây nhé."

"Sư thầy, đừng!"

Trương Mỹ Linh cùng Ngọc Út hốt hoảng lao nhanh đến, nhưng đã không còn kịp nữa. Nhà sư không do dự, ông kéo gã tộc phó, xoay người nhảy xuống cái hố sâu rực lửa.

Tiếng gào thét của gã vọng lại, chưa đầy vài giây sau liền im bặt, trả lại không gian tịch mịch cho ngôi làng phía trên.

Tâm cô như chết lặng, cứ mãi trân trân nhìn vào cột khói đen ngùn ngụt đang bốc lên. Ngọc Út vòng tay ôm lấy cơ thể chồng chất vết thương của cô, khe khẽ nói: "Mình à, không sao rồi. Còn có chị ở đây."

Nước mắt Trương Mỹ Linh mặn đắng trườn xuống hai bên má, tiếng nấc nghẹn ngào cuối cùng cũng phát ra.

- Hết chương 32 -
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện