Đêm hôm sau Lục Tiêu Bá trở về, áo sơ mi trắng xộc xệch, cà vạt nới lỏng ngang ngực, mái tóc rối cùng vài sợi râu xanh. Mắt có quầng thâm nhàn nhạt. Cả người uể oải như mất hồn. Cả đêm qua anh ấy không ngủ? Tô Hiểu Du vốn muốn đến ôm lấy anh, chào đón anh về nhà, xong anh mặt lạnh đi qua cô tựa không quen biết. Anh là không thấy cô, hay không muốn nhìn thấy cô?
Những ngày tiếp theo Lục Tiêu Bá đều không trở về nhà. Cô nghi hoặc có vấn đề xảy ra nhưng anh không nói cho cô biết, anh xem cô là người lạ.
Cô mặc dù muốn biết tình trạng của anh xong không có cơ hội hỏi han anh. Đến công ty không thể gặp, nhà cũng không về. Anh đi đâu?
Băn khoăn trong lòng khó chịu, cô mau chóng tìm tới Phong Lập.
"Gần đây chú có tin tức gì từ Lục thị không?"
"Kh..không thưa phu nhân." Ông ta lắc đầu lia lịa, trốn tránh cô bằng được.
"Làm ơn...nói cho tôi biết đã có chuyện gì?" Cô cầu khẩn, ngoan ngoãn xuống nước hạ mình.
"..."
"Sao không nói gì?" Đợi vài phút không thấy ông ta phản hồi, cộng thêm nét mặt lo lắng của ông khiến cô càng thêm phẫn nộ.
"Phu nhân...cô không xem tin tức sao? Lục thị...sắp phá sản rồi!" Ông ta nói nhỏ nhẹ, cảnh giác nhìn xung quanh.
Đùng một tiếng. Cô như sét đánh ngang tai trợn mắt lên nhìn ông ta. Quả thật Lục thị sẽ bị ảnh hưởng bởi Cố gia sao? Anh lại không thể giải quyết vấn đề này?
Chẳng trách mấy nay anh lạnh lùng như thế, muốn cạy mồm anh ra thật khó hơn hái sao trên trời.
Lục Tiêu Bá là người có bộ đầu óc nhanh nhạy. Vấn đề này đối với anh lớn vậy sao?
Cô run run, lo lắng nhớ lại từng câu từng chữ của Cố Minh Minh. Cô ta ỷ vào gia thế mà định đạp đổ anh? Mặt cô nóng bừng, toàn thân sững lại. Lục thị tuy được Cố gia giúp đỡ số vốn nhỏ đầu tiên, nhưng sau đó đều là do Lục Tiêu Bá một tay cố gắng mới có ngày hôm nay. Đâu thể vì cô mà bị hủy hoại.
Cô không cam tâm!
Bữa trưa hôm nay cô đã hẹn Cố Minh Minh. Vẫn dáng vẻ yểu điệu đó, cô ta cho cô leo cây hơn một tiếng đồng hồ. Đi đôi giày cao gót cỡ chục phân. Mặt như đang cười thầm mãn nguyện ngồi xuống đối diện cô.
"Ai yo~ Xin lỗi Lục phu nhân, tôi bận làm móng, bây giờ mới rảnh đi gặp cô!" Cố Minh Minh chĩa bàn tay ra, mắt liếc sang cô hòa nhã như không có chuyện gì xảy ra.
"Không có gì. Vào luôn vấn đề chính đi." Cô nghiêm mặt, khẽ cau đôi mày thanh mảnh.
"Hử? Cô muốn nói về vấn đề gì nào?"
"Thôi ngay bộ dạng giả tạo của cô đi! Cô nhìn xem đã làm gì?" Cô lớn tiếng vứt xuống bàn tờ báo. Trên đó là nội dung rớt giá cổ phiếu của Lục thị.
"Sao nào? Tất cả vì cô mà thôi. Tôi có thể đạp đổ anh ấy bất cứ lúc nào." Cô ta nhún vai, khóe miệng giương lên độc ác.
"Yêu ư? Ha ha...thế này gọi là yêu? Cô chấp nhận để anh ấy mất hết tất cả sao? Đó là những cố gắng, mồ hôi nước mắt của anh ấy. Cô có quyền gì hủy hoại nó?"
"Có tiền là có quyền!" Một lần nữa cô ta phản bác lại cô, câu nói này khiến cô cứng họng. Cứ có tiền là cho mình cái quyền đi hại người khác sao? Cô ta thật tàn nhẫn so với vẻ bề ngoài của mình.
"..."
"Nội trong tuần này hãy tự giác ký vào đơn ly hôn rồi rời bỏ anh ấy. Tôi không nhượng bộ nữa đâu, thưa " 'Lục phu nhân' ". Cô ta nhấn mạnh câu Lục phu nhân, hàm răng ken két vào nhau như đang đối diện với kẻ thù. Cô ta khác với lần đầu cô gặp nhiều, cô không hiểu chuyện, trước kia lại cho rằng Cố Minh Minh là người tốt.
Một tuần? Một tuần Lục thị sẽ bị hủy hoại. Một tuần cô có thể làm gì? Lục Tiêu Bá còn không muốn về nhà. Cũng không còn cơ hội để đối tốt với anh ấy. Cô thà hi sinh bản thân mình vì anh, còn hơn bên anh mà nhìn anh nhặt nhạnh từng tuyệt vọng sống qua ngày. Chừng ấy thời gian đã qua cô đã hạnh phúc bên anh rồi, có lẽ đây là cơ hội giúp anh ấy, giúp lần cuối...
"Anh...có thể về nhà không?"
"Anh rất bận!" Lục Tiêu Bá không suy nghĩ trả lời cô ngay, câu nói gấp gáp như chỉ muốn dập máy ngay lập tức.
"Em có chuyện quan trọng cần phải nói!"
"...Được."
Đợi anh đến hơn mười giờ đêm, bữa tối cô chuẩn bị đều nguội lạnh trên bàn. Anh thậm chí không về sớm một chút ăn bữa cơm với cô. Cô có thể hy vọng điều gì chứ?
"Em muốn nói gì?" Anh ngồi xuống, khuôn mặt nhợt nhạt ngửa ra phía sau. Nhìn anh mệt mỏi như vậy cô chua xót trong lòng.
"Chúng ta ly hôn đi." Cô đưa mắt ra nhìn anh trăng trên cao, dứt khoát trong lời nói.
Quả nhiên anh bị câu nói của cô làm cho ngạc nhiên. Sắc mặt tức giận của anh làm cô thấy sợ. Nhưng cô không thể để anh biết. Cô thản nhiên nhìn anh như người xa lạ, còn anh nghe câu nói này như nghìn chiếc kim đâm vào da thịt.
"Em biết mình đang nói gì không?" Đôi mày anh cau lại, đồng tử như rực lửa. Anh ấy đang phẫn nộ.
"Em biết." Cô gật đầu, thần thái có chút vô tâm.
"Anh mệt rồi, đi ngủ đi." Anh không bận tâm lời nói của cô, nới cà vạt vứt trên ghế. Cô gái này đang muốn rời bỏ anh. Muốn rời bỏ anh để cứu Lục thị? Anh đi guốc trong bụng cô rồi, sao anh lại giương mắt lên nhìn cô rời xa anh, rời xa căn nhà của anh, rời xa Lục thị như vậy? Anh đều đã có cách tính toán, nhưng Tô Hiểu Du có vẻ quá kích động rồi?
Những ngày tiếp theo Lục Tiêu Bá đều không trở về nhà. Cô nghi hoặc có vấn đề xảy ra nhưng anh không nói cho cô biết, anh xem cô là người lạ.
Cô mặc dù muốn biết tình trạng của anh xong không có cơ hội hỏi han anh. Đến công ty không thể gặp, nhà cũng không về. Anh đi đâu?
Băn khoăn trong lòng khó chịu, cô mau chóng tìm tới Phong Lập.
"Gần đây chú có tin tức gì từ Lục thị không?"
"Kh..không thưa phu nhân." Ông ta lắc đầu lia lịa, trốn tránh cô bằng được.
"Làm ơn...nói cho tôi biết đã có chuyện gì?" Cô cầu khẩn, ngoan ngoãn xuống nước hạ mình.
"..."
"Sao không nói gì?" Đợi vài phút không thấy ông ta phản hồi, cộng thêm nét mặt lo lắng của ông khiến cô càng thêm phẫn nộ.
"Phu nhân...cô không xem tin tức sao? Lục thị...sắp phá sản rồi!" Ông ta nói nhỏ nhẹ, cảnh giác nhìn xung quanh.
Đùng một tiếng. Cô như sét đánh ngang tai trợn mắt lên nhìn ông ta. Quả thật Lục thị sẽ bị ảnh hưởng bởi Cố gia sao? Anh lại không thể giải quyết vấn đề này?
Chẳng trách mấy nay anh lạnh lùng như thế, muốn cạy mồm anh ra thật khó hơn hái sao trên trời.
Lục Tiêu Bá là người có bộ đầu óc nhanh nhạy. Vấn đề này đối với anh lớn vậy sao?
Cô run run, lo lắng nhớ lại từng câu từng chữ của Cố Minh Minh. Cô ta ỷ vào gia thế mà định đạp đổ anh? Mặt cô nóng bừng, toàn thân sững lại. Lục thị tuy được Cố gia giúp đỡ số vốn nhỏ đầu tiên, nhưng sau đó đều là do Lục Tiêu Bá một tay cố gắng mới có ngày hôm nay. Đâu thể vì cô mà bị hủy hoại.
Cô không cam tâm!
Bữa trưa hôm nay cô đã hẹn Cố Minh Minh. Vẫn dáng vẻ yểu điệu đó, cô ta cho cô leo cây hơn một tiếng đồng hồ. Đi đôi giày cao gót cỡ chục phân. Mặt như đang cười thầm mãn nguyện ngồi xuống đối diện cô.
"Ai yo~ Xin lỗi Lục phu nhân, tôi bận làm móng, bây giờ mới rảnh đi gặp cô!" Cố Minh Minh chĩa bàn tay ra, mắt liếc sang cô hòa nhã như không có chuyện gì xảy ra.
"Không có gì. Vào luôn vấn đề chính đi." Cô nghiêm mặt, khẽ cau đôi mày thanh mảnh.
"Hử? Cô muốn nói về vấn đề gì nào?"
"Thôi ngay bộ dạng giả tạo của cô đi! Cô nhìn xem đã làm gì?" Cô lớn tiếng vứt xuống bàn tờ báo. Trên đó là nội dung rớt giá cổ phiếu của Lục thị.
"Sao nào? Tất cả vì cô mà thôi. Tôi có thể đạp đổ anh ấy bất cứ lúc nào." Cô ta nhún vai, khóe miệng giương lên độc ác.
"Yêu ư? Ha ha...thế này gọi là yêu? Cô chấp nhận để anh ấy mất hết tất cả sao? Đó là những cố gắng, mồ hôi nước mắt của anh ấy. Cô có quyền gì hủy hoại nó?"
"Có tiền là có quyền!" Một lần nữa cô ta phản bác lại cô, câu nói này khiến cô cứng họng. Cứ có tiền là cho mình cái quyền đi hại người khác sao? Cô ta thật tàn nhẫn so với vẻ bề ngoài của mình.
"..."
"Nội trong tuần này hãy tự giác ký vào đơn ly hôn rồi rời bỏ anh ấy. Tôi không nhượng bộ nữa đâu, thưa " 'Lục phu nhân' ". Cô ta nhấn mạnh câu Lục phu nhân, hàm răng ken két vào nhau như đang đối diện với kẻ thù. Cô ta khác với lần đầu cô gặp nhiều, cô không hiểu chuyện, trước kia lại cho rằng Cố Minh Minh là người tốt.
Một tuần? Một tuần Lục thị sẽ bị hủy hoại. Một tuần cô có thể làm gì? Lục Tiêu Bá còn không muốn về nhà. Cũng không còn cơ hội để đối tốt với anh ấy. Cô thà hi sinh bản thân mình vì anh, còn hơn bên anh mà nhìn anh nhặt nhạnh từng tuyệt vọng sống qua ngày. Chừng ấy thời gian đã qua cô đã hạnh phúc bên anh rồi, có lẽ đây là cơ hội giúp anh ấy, giúp lần cuối...
"Anh...có thể về nhà không?"
"Anh rất bận!" Lục Tiêu Bá không suy nghĩ trả lời cô ngay, câu nói gấp gáp như chỉ muốn dập máy ngay lập tức.
"Em có chuyện quan trọng cần phải nói!"
"...Được."
Đợi anh đến hơn mười giờ đêm, bữa tối cô chuẩn bị đều nguội lạnh trên bàn. Anh thậm chí không về sớm một chút ăn bữa cơm với cô. Cô có thể hy vọng điều gì chứ?
"Em muốn nói gì?" Anh ngồi xuống, khuôn mặt nhợt nhạt ngửa ra phía sau. Nhìn anh mệt mỏi như vậy cô chua xót trong lòng.
"Chúng ta ly hôn đi." Cô đưa mắt ra nhìn anh trăng trên cao, dứt khoát trong lời nói.
Quả nhiên anh bị câu nói của cô làm cho ngạc nhiên. Sắc mặt tức giận của anh làm cô thấy sợ. Nhưng cô không thể để anh biết. Cô thản nhiên nhìn anh như người xa lạ, còn anh nghe câu nói này như nghìn chiếc kim đâm vào da thịt.
"Em biết mình đang nói gì không?" Đôi mày anh cau lại, đồng tử như rực lửa. Anh ấy đang phẫn nộ.
"Em biết." Cô gật đầu, thần thái có chút vô tâm.
"Anh mệt rồi, đi ngủ đi." Anh không bận tâm lời nói của cô, nới cà vạt vứt trên ghế. Cô gái này đang muốn rời bỏ anh. Muốn rời bỏ anh để cứu Lục thị? Anh đi guốc trong bụng cô rồi, sao anh lại giương mắt lên nhìn cô rời xa anh, rời xa căn nhà của anh, rời xa Lục thị như vậy? Anh đều đã có cách tính toán, nhưng Tô Hiểu Du có vẻ quá kích động rồi?
Danh sách chương