Tô Nhạc cảm thấy ánh mắt bố mẹ Trang Vệ nhìn mình có chút phức tạp. Ngày đó, cô đã từng gặp hai người, tính cách của bọn họ rất nghiêm túc, cũng là người vô cùng lễ nghĩa. Ông Trang trước kia chỉ là một thợ mộc, sau đó ông mở một xưởng sản xuất tư nhân, tiếp đó càng làm càng lớn, cho tới khi có quy mô như hiện nay, xưởng sản xuất trước kia cũng biến thành một công ty chuyên chế tạo những loại dụng cụ sinh hoạt.

Nhìn thấy Tô Nhạc, hai người có chút mất tự nhiên, họ biết tính cách con trai mình, ngày đó bọn họ rất hài lòng về Tô Nhạc, cũng tin tưởng Tô Nhạc sẽ làm tốt vai trò bà chủ gia đình. Chỉ không ngờ con trai nhà mình lại làm chuyện chân đạp hai thuyền, khiến cho lớp già bọn họ thật mất mặt. Mà hoàn cảnh xem mặt hiện giờ lại để cho Tô Nhạc nhìn thấy, bọn họ càng nghĩ càng khó xử.

“Chào cô chú.” Tô Nhạc thấy khoảng cách giữa cô và bọn họ rất gần, đành phải đứng dậy bắt chuyện với hai người, mặc dù trong lòng cô ghét bỏ Trang Vệ nhưng là một vãn bối, cô vẫn tôn trọng bọn họ.

“Tiểu Nhạc à.” Bà Trang xấu hổ cười cười: “Cháu cũng tới đây uống trà sao?”

“Vâng ạ, cuối tuần nên cháu cùng bạn tới đây uống trà, mua sắm một số thứ.” Tô Nhạc cười với bà Trang, lại nhìn cô gái bên cạnh, vẻ ngoài rất thanh tú, vì vậy nhận tiện nói: “Hiện giờ cô chú có việc phải không ạ, vậy cháu không quấy rầy hai người nữa, lát nữa cháu và bạn cũng phải đi.”

“Đúng là có chút việc.” Bà Trang ngần ngại cười, nói thêm một câu: “Sau này nếu có thời gian thì tới nhà cô chơi nhé.” Nói xong, bà lập tức ý thức được lời nói của mình không ổn, nhưng đã nói ra nên cũng không tiện rút lời.

“Chỉ cần cô chú không chê, sau này có thời gian, cháu nhất định sẽ tới quấy rầy hai người.” Tô Nhạc nghĩ không cần phải làm hai người này khó xử, vì vậy cười cười cho qua chuyện.

Thấy Tô Nhạc như vậy, hai người càng áy náy, Tô Nhạc đang mặc một chiếc áo sơ mi sáng màu, phối hợp với một bộ âu phục thời trang, ăn mặc tuy đơn giản nhưng nhẹ nhàng nhanh nhẹn, tốt hơn nhiều so với cô gái không biết gia đình dạy dỗ như thế nào kia, cũng không hiểu con trai mình đầu óc choáng váng thế nào lại làm ra loại chuyện như thế.

Bà Trang cũng là một người phụ nữ mạnh mẽ, hiểu được phụ nữ sẽ tổn thương thế nào nếu gặp phải loại chuyện này, hiện giờ Tô Nhạc bằng lòng cười gọi bà một tiếng cô cũng là may mắn lắm rồi.

“Tô Nhạc.” Trang Vệ thật sự không ngờ sẽ gặp phải Tô Nhạc ở đây, thấy cô vẫn lễ phép khách sáo với bố mẹ mình, không khỏi giật mình mở miệng nói: “Hai ngày trước anh có gọi điện cho em, vì sao lại không gọi được, em không sao chứ?”

Tô Nhạc miễn cưỡng cong khóe miệng thành một nụ cười: “Cảm ơn cậu Trang quan tâm, tôi chỉ thay số điện thoại thôi.”

Trang Vệ nghe vậy, sắc mặt thật khó coi, người ta đổi số lại không nói cho mình, thế này nghĩa là thế nào? Anh nhìn bên cạnh Tô Nhạc để không ít đồ đạc, những thứ này đều không phải những thứ rẻ tiền, anh không hiểu, nhớ lại quần áo và giầy dép Tô Nhạc từng mua, tuy không phải hàng hiệu nổi tiếng nhưng cũng là những thứ không tệ, anh lại chưa từng hỏi tiền của Tô Nhạc ở đâu ra. Anh nhớ khi còn học đại học, Tô Nhạc mời anh tới một nhà hàng rất đắt tiền, là đồ ăn Pháp mà anh thích, lý do lúc ấy là thế nào, hình như Tô Nhạc nói làm ăn lời được hơn hai vạn tệ, nhưng anh cũng quên không hỏi Tô Nhạc hai vạn đó từ đâu mà ra.

Có lẽ, trước nay Tô Nhạc đều sống rất tốt, chỉ có anh là chưa từng thật sự quan tâm tới cô, cũng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện trang phục này không hợp, đồ trang sức kia không nên đeo khi anh đưa cô tới những buổi gặp mặt quan trọng. Anh biết Tô Nhạc là một người con gái mạnh mẽ, vì vậy nhắc nhở mình không nên can thiệp quá nhiều vào cuộc sống của Tô Nhạc, cuối cùng lại thành chểnh mảng.

“Ông bà Trang, ông bà Dương, hôm nay thật khéo.” Sau khi biết Tô Nhạc đang uống trà ở đâu, lại nghe Tô Nhạc nói đã mua rất nhiều thứ, nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng Ngụy Sở vẫn quyết định tới đón Tô Nhạc, không ngờ vừa bước vào đây đã nhìn thấy người nhà họ Trang và họ Dương, nhìn thế này có vẻ như Trang Vệ định xem mặt con gái nhà họ Dương? “Tổng giám đốc Ngụy.” Ông Trang nhìn thấy Ngụy Sở, nét mặt lộ ra vài phần kính nể, tuy tuổi ông hơn Ngụy Sở rất nhiều, nhưng hiện giờ việc làm ăn của nhà họ Trang quả thật không thể so với công ty của Ngụy Sở: “Thật không ngờ tổng giám đốc Ngụy cũng tới uống trà, chi bằng ngồi cùng chúng tôi đi.”

Người nhà họ Dương nghe vậy cũng phụ họa theo, trên thương trường có nhiều quan hệ vẫn tốt hơn.

“Không cần, tôi chỉ tới đón bạn gái thôi.” Ngụy Sở cười ôn hòa: “Con gái mà, nhìn thấy thứ gì đẹp đều muốn mua, tuy không có thời gian đi cùng cô ấy nhưng tới đón cô ấy, giúp cô ấy xách đồ, làm lái xe thì không có vấn đề gì.”

“À.” Ông Trang cười nói: “Không biết con gái nhà ai mà được tổng giám đốc săn sóc như vậy, mấy người già cả chúng tôi cũng muốn gặp một lần.”

“Ông Trang thật biết nói đùa, ông Dương có thể không biết bạn gái tôi, nhưng ông nhất định là biết.” Nói xong, anh đi tới bên cạnh Tô Nhạc, cầm lấy tay cô: “Tôi cũng không ngờ ông Trang lại biết Nhạc Nhạc, đây đúng là duyên phận.”

Khi nghe tới hai chữ “Nhạc Nhạc”, Tô Nhạc rùng mình một cái, nhưng tay lại bị người ta nắm càng chặt, cô yên lặng nhìn bức vẽ hoa mẫu đơn trên tường.

Hai người lớn nhà họ Trang nhìn Ngụy Sở một lát, lại nhìn con trai nhà mình một lát, trong lòng hiểu rõ con trai nhà mình không còn đất diễn nữa, làm cha mẹ tuy đều thiên vị con cái mình, nhưng thật sự không thể so con trai với người đang đứng trước mặt này được.

“Nhạc Nhạc, em cũng đừng đứng nữa.” Ngụy Sở cười để Tô Nhạc ngồi xuống xong mới vừa cười vừa nói với mấy người kia: “Phải chăng ông bà Dương và ông bà Trang có chuyện cần nói, có phải chúng tôi đã quấy rầy mọi người không?”

“Không có, không có.” Ông Dương nghe vậy vội vàng cười khen ngợi Tô Nhạc: “Bạn gái tổng giám đốc Ngụy thật đẹp, thảo nào tổng giám đốc lại dịu dàng chăm sóc như thế.”

“Bạn gái của mình đương nhiên còn phải thương yêu gấp bội, mình đặt cô ấy trong tim, làm cô ấy đau lòng chẳng khác nào làm chính tim mình đau.” Ngụy Sở cười nói.

Tô Nhạc nghe xong câu này, trong lòng thoáng rung động, những lời này có thể mượn để viết vào tiểu thuyết. Câu nói này thật sự rất tình cảm, ngay cả trái tim cô cũng không nhịn được mà đập nhanh hơn hai nhịp. Quả nhiên lời ngon ngọt có lực sát thương, mà lời ngon ngọt của đàn ông tốt còn có lực sát thương hơn gấp bội.

Trần Nguyệt ở bên cạnh nhìn sắc mặt Trang Vệ càng lúc càng thảm hại, cô đặt tách trà trong tay xuống, trong lòng cảm khái nghĩ, rõ ràng là anh Ngụy chẳng nói chuyện gì quá đáng, vì sao cô lại cảm thấy lời này của anh Ngụy có sức công phá vô cùng mạnh mẽ đối với loại đàn ông cặn bã như Trang Vệ nhỉ?

Quả nhiên dùng thủ đoạn mềm dẻo, giết người không thấy máu mới là biện pháp hay.

Ngụy Sở cũng không muốn để Tô Nhạc tiếp tục ở lại đây, anh nhìn về phía Trần Nguyệt: “Đàn em, còn muốn uống trà nữa không, anh gọi người mang thêm một ấm trà mới đến.”

“Không cần, không cần, em uống xong rồi.” Trần Nguyệt thu cánh tay vừa định cầm lấy cốc trà về, cười gượng nói: “Uống quá nhiều trà không tốt cho làn da, không tốt.” Quả nhiên dưới loại câu hỏi “dịu dàng” này của anh Ngụy, cô cũng không có bất kể sức phòng ngự nào.

Tay phải cầm mấy túi, tay trái cầm mấy túi, thậm chí Ngụy Sở còn theo nguyên tắc bạn của bạn gái cũng phải chăm sóc cẩn thận, cầm lấy hơn một nửa số đồ đạc Trần Nguyệt đã mua, trong khi Trần Nguyệt còn đang bất ngờ, Ngụy Sở đã lên tiếng chào nhà họ Trang và nhà họ Dương, dù cầm theo túi lớn túi nhỏ vẫn không ảnh hưởng tới phong thái tinh anh.

“Người đàn ông tốt nhất trên đời nha.” Trần Nguyệt nhìn bóng lưng Ngụy Sở, cảm thán trong lòng, người như Ngụy Sở lại bằng lòng làm cu li cho Tô Nhạc, thậm chí cả đồ của cô cũng đồng ý cầm giúp, không mảy may cảm thấy loại đàn ông tuấn tú nhiều tiền như mình khác với những người đàn ông bình thường khác. Không tỏ vẻ khoe khoang của kẻ có tiền trước mặt bạn bè của bạn gái, cũng không ra vẻ kênh kiệu của đại thần, một người đàn ông như vậy lại bằng lòng làm những chuyện này cho Tô Nhạc, nếu nói tình cảm của anh đối với Tô Nhạc không sâu đậm, đánh chết cô cũng không tin.

Cô lại nghiêng đầu nhìn Tô Nhạc, không biết làm việc nhà, không thích nấu cơm, ghét phải rửa bát, có khuynh hướng theo chủ nghĩa nữ quyền, diện mạo tuy đẹp nhưng cũng chẳng phải mỹ nữ tuyệt thế. Cô không khỏi lắc đầu, đại thần cũng có khuyết điểm, ví dụ như ánh mắt nhìn người, quá kém cỏi!

Tô Nhạc cầm theo một chiếc túi xách nhỏ, theo Ngụy Sở ra khỏi quán trà, híp mắt cười nhìn Trần Nguyệt kinh hoàng nhận lấy mấy thứ từ tay Ngụy Sở, ngơ ngác đứng bên cạnh cửa xe của mình cười gượng: “Anh Ngụy, cảm ơn, rất cảm ơn ạ.”

“Không có gì, em là bạn Tô Nhạc thì cũng là bạn anh, rất cảm ơn em ngày thường đã chăm sóc Tô Nhạc.” Thái độ của Ngụy Sở đối với Trần Nguyệt rất ôn hòa, khiến cho Trần Nguyệt được quan tâm quá mà cảm thấy hoảng hốt.

Thực ra cô không biết Ngụy Sở chỉ đang cảm ơn sự chăm sóc và giữ gìn của cô đối với Tô Nhạc mà thôi. Một tình bạn chân thành không đổi, Tô Nhạc có người bạn như vậy chăm sóc, anh thật lòng muốn cảm ơn.

“Đại thần này, à không phải, anh Ngụy này, anh nghìn vạn lần đừng nói vậy, Tô Nhạc là bạn em, em giúp đỡ con bé là đương nhiên, ngày đó, khi em gặp phải chuyện phiền phức, Tô Nhạc là người đầu tiên và cũng là người duy nhất thật lòng giúp đỡ em, khi đó em không cần nói cảm ơn với Tô Nhạc, hiện giờ Tô Nhạc cũng không cần nói cảm ơn với em.” Thái độ của Trần Nguyệt vô cùng nghiêm túc, nhìn Tô Nhạc đứng cách đó mười bước: “Trước đây em vẫn lo lắng Trang Vệ không thể hiểu rõ Tô Nhạc, kết quả cuối cùng là hai người chia tay. Em không cần anh nói cảm ơn em, chỉ hy vọng anh có thể đối xử tốt với con bé, đừng nhìn bình thường con bé có vẻ vô tâm, chỉ là bề ngoài kiên cường, bên trong yếu đuối mà thôi. Anh cũng đừng giống một số gã đàn ông vô liêm sỉ khác, cho rằng một cô gái kiên cường sẽ không bị tổn thương, còn nhìn một cô nàng mảnh mai yếu đuối chỉ thích khóc lóc sẽ đau lòng, nếu anh như vậy, cho dù anh từng là thần tượng của em, em cũng sẽ đánh cho đến khi anh tỉnh lại!”

Ngụy Sở nghe những lời này xong càng thật lòng thích Trần Nguyệt, anh gật đầu: “Sẽ không, cô gái khác có yếu đuối thế nào cũng là chuyện của cô ta, Tô Nhạc dù có kiên cường hơn nữa cũng là chuyện của anh, nếu anh phụ lòng Tô Nhạc, dù em có tạt a-xít, anh cũng không khởi tố.”

Trần Nguyệt gật đầu: “Vậy là tốt rồi.” Đại thần dù có tốt đẹp thế nào chăng nữa cũng không bằng được bạn bè mình, vì vậy, trên phương diện này, Trần Nguyệt rất cương quyết.

Tô Nhạc thấy hai người trò chuyện sắp xong mới cười đi tới bên cạnh: “Tớ nói này, hai người tưởng a-xít có thể tùy tiện tạt hay sao, chưa nói đến chuyện khó mua, nhỡ may hất đến chính mình thì sao?”

Trần Nguyệt liếc mắt khinh thường: “Con nhóc vô tâm, đứng sang một bên, chị đây lười nói chuyện với mi.”

“Tớ còn định nói với cậu, quyển tiểu thuyết cậu thích tớ đã nhờ tác giả ký và gửi đến chỗ tớ rồi, nếu cậu không cần nữa thì tớ giữ lại cho mình vậy.”

“Đừng, chẳng phải chỉ đùa chút thôi sao, bạn yêu, chúng ta là ai chứ.”

Ngụy Sở đứng cách mấy bước, kiên nhẫn nhìn hai cô gái “liếc mắt đưa tình”.

Sau khi Trần Nguyệt lái xe đi, Tô Nhạc ngồi vào xe Ngụy Sở, trong xe đang mở bài hát cô thích nhất, cô nở nụ cười, nghiêng đầu nói với Ngụy Sở: “Ấn tượng tăng lên không ít, đồng chí cần tiếp tục cố gắng.”

Ngụy Sở nhìn sang phía Tô Nhạc, thấy vành tai cô ửng hồng.

“Tôi tuyệt đối không phụ sự tín nhiệm của tổ chức.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện