“Hứa Minh Tâm, cô không nói đạo lý, tôi cũng không động đến một ngón tay của cô! Nếu cô như vậy, tôi đây cũng chỉ đưa truyền thông đến thôi!”

Ông Dương không cam lòng nói.

Nhà họ Dương trà trộn vào Đà Nẵng nhiều năm, có sóng gió gì mà chưa từng thấy, hôm nay chẳng lẽ còn bị một con nhóc uy hiếp sao?

Lời này nếu truyền ra ngoài, nhà họ Dương làm sao còn nơi sống yên ổn?

Hứa Minh Tâm đang chuẩn bị cúp điện thoại, nghe nói như thế, khóe miệng nhếch lên nụ cười lạnh.

“Anh Ngôn Hải, anh nghe thấy không? Đối phương muốn kêu truyền thông, anh giúp người giúp cho trót, anh chặn truyền thông lại đi, em không muốn ngày mai bị đưa lên tin nhất.”

“Minh Tâm, em mở loa ngoài, anh muốn nói chuyện một chút với Tổng giám đốc Dương.”

Hứa Minh Tâm mở loa lớn, đảm bảo mọi người ở đây đều có thể nghe thấy.

Đặc biệt là vợ chồng vô lý nhà họ Dương!

Sau khi mở loa lớn, bên trong truyền đến một giọng nói lạnh như băng của Ngôn Hải.

“Minh Tâm, mười lăm phút nữa anh sẽ đi đến chỗ em. Trong khoảng thời gian này, nếu nhà họ Dương dám động đến em một sợi lông, anh sẽ đem nhà họ Dương san thành đất bằng phẳng.

Từ lúc nào, viên ngọc quý trên tay của nhà họ Ngôn, có thể bị người khác khi dễ rồi? Là khi dễ nhà họ Ngôn tôi không người sao?

Ngôn Hải nói ra từng chữ, âm thanh trầm tĩnh, giống như là từ vực sâu vang lên, không có một chút cảm tình.

Cách điện thoại, vợ chông nhà họ Dương đều có thể cảm nhận được hơi lạnh thấu xương kia.

Vợ chồng nhìn nhau, đều thấy được sự sợ hãi trong mắt đối phương.

Ông Dương hung hăng nhíu mày, cuối cùng buông bỏ kiêu ngạo, nói: ‘Cậu Lâm, cậu hiểu lầm rồi, tôi chỉ là thấy cô nhóc này không hiểu lễ nghĩa cấp bậc lắm, nên dạy dỗ một chút thôi.”

“Em gái tôi từ khi nào đến phiên ông dạy dõ?” Ngôn Hải không khách khí nói, điện thoại còn truyền đến tiếng bước chân, có chút vội vàng.

Lập tức có tiếng động cơ của xe nổ máy, có vẻ như đã sẵn sàng đi rồi.

“Dựa theo thân phận, hẳn là tôi phải gọi ông một tiếng chú Dương, đúng không?”

“Đúng đúng đúng, trí nhớ cậu Lâm tốt, tôi và ba cậu đã từng có quan hệ tốt nữa…”

“Vậy thì đã sao? Thương trường vô tình, nhà họ Dương còn tính là cái thá gì, tập đoàn Phát Đạt tôi còn không để vào mắt. Nếu ông dựa vào thân phận, tôi đây cứ muốn dựa theo địa vị trong giới thương mại. Ông thích lấy thân phân trưởng bối để khi dễ em gái tôi, tôi đây sẽ dùng thân phận đứng thứ hai ở Đà Nẵng, dạy dỗ Tổng giám đốc Dương, người nào có thể động, người nào không thể động vào!”

Ngôn Hải lạnh lùng nói nhưng khiquay sang bên cạnh, anh ta lại nói với giọng điệu vô cùng dịu dàng: “Minh Tâm à, cứ mở điện thoại và giữ liên lạc nhé, nếu như ông ta dám đụng đến em thì anh sẽ nhớ kỹ rồi từ từ tính sổ. Ông ta đụng một đầu ngón tay của em, anh sẽ bẻ gãy hai ngón tay của ông ta. Nếu em chảy máu, anh sẽ để ông ta biết quan tài trông ra sao!”

Hứa Minh Tâm nghe thế, dù không thấy Ngôn Hải nhưng có thể tưởng tượng lúc nói lời này, anh ta tỏa ra khí chất bá đạo, đẹp trai đến mê người.

Bây giờ. Cố Gia Huy không ở Đà Nẵng nên anh không thể tới đây.

Mà người nhà họ Quý rất bao che khuyết điểm, để cậu mợ tới, chỉ sợ sẽ càng thêm lớn chuyện.

Mà dì còn đang chìm vào nỗi đau sau cái chết của dượng nên cũng chẳng thể quan tâm tới mình.

Càng nghĩ, chỉ có Ngôn Hải là ổn nhất.

Trong ấn tượng của cô, anh Ngôn Hải là một người đàn ông lịch thiệp, dịu dàng, tính tình tốt, nói chuyện hòa nhã, dù lúc trước có trải qua chuyện đáng sợ kia thì bây giờ cũng đã xử lí xong, vẫn là một người đàn ông điềm tĩnh và lịch thiệp.

Không ngờ khi để lộ vẻ bá đạo của mình lại là lúc anh ta tức giận.

Điện thoại không ngắt máy, bên trong phát ra tiếng, nhắc nhở ông Dương Cường đang đứng gần đó.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện