Quách Thanh Tú dần dần tỉnh táo lại, cô mở mắt ra chăm chú nhìn lên trần nhà. Một lúc lâu sau, cô mới phát hiện trời đã tối, cô chống tay xuống giường chậm rãi ngồi dậy.
Toàn thân cô bủn rủn, rốt cuộc cô đã ngủ bao lâu rồi? Cô khẽ cúi xuống xoa bóp sau gáy.
“Dì Trần…”
Quách Thanh Tú khẽ gọi một tiếng, bên ngoài không có ai đáp lời.
Cô ngồi dậy, lần mò mở đèn ngủ lên.
Hình bóng của Lâm Việt Thịnh từ bên ngoài bước vào.
“Em dậy rồi à!”
“Vâng!” Quách Thanh Tú cười khẽ: “Em ngủ bao lâu rồi?”
“Không nhiều, bảy tám tiếng thôi!”
Lâm Việt Thịnh đỡ lấy bả vai Quách Thanh Tú, rồi cúi đầu hôn lên má cô.
“Đói bụng chưa? Em muốn ăn gì?”
“Em thấy hơi đoi đói, dì Trần đâu anh?”
“Bây giờ là mười hai giờ đêm, dì Trần đi ngủ rồi. Em muốn ăn gì, anh sẽ đi làm cho em!”
Quách Thanh Tú thoáng kinh ngạc, cô không biết là mình đã ngủ lâu đến vậy.
“Em muốn ăn…”
Nửa đêm nửa hôm rồi, còn món gì ngon được nhỉ?
“Thôi, anh cứ làm đại món gì đó cho em ăn đi!”
“Ừ, em ngồi đây nghịch điện thoại một lúc rồi đợi anh nhé!”
Lâm Việt Thịnh đưa điện thoại cho Quách Thanh Tú, rồi quay người đi ra ngoài.
Quách Thanh Tú xoa đầu, sao muộn như vậy rồi mà anh ấy vẫn chưa ngủ nhỉ?
Nhưng cô vừa thấy băng gạc màu trắng trên cánh tay của anh đã được tháo ra rồi.
Cô quên mất không hỏi vết thương của anh đã khỏi chưa.
Khoảng ba mươi phút sau, Lâm Việt Thịnh bưng một bát mỳ nóng hôi hổi lên.
Quách Thanh Tú ngửi thấy mùi thơm của bát mỳ, cơn thèm ăn đã ập tới rồi.
“Thật không ngờ anh lại còn biết nấu mỳ ngon thế này đấy?”
Quách Thanh Tú gắp một đũa, mỳ nấu rất ngon, nước dùng hình như là canh gà nên rất thơm.
“Hồi nhỏ, anh cũng sống khá giống như những người bình thường khác. Mãi đến năm mười tuổi, ba anh ở Pháp mới trở về…”
Lâm Việt Thịnh nhàn nhạt nói, Quách Thanh Tú gật đầu, thiếu chút nữa cô đã quên mất chuyện này.
“Anh dạy em cách làm đi…”
“Canh gà thêm mỳ và gia vị, còn có rau cải bẹ nữa…” Lâm Việt Thịnh ngồi bên cạnh Quách Thanh Tú nhìn thấy cái miệng nhỏ xinh của cô đang uống từng ngụm canh gà.
“Cô ta chết rồi…”
“Ai cơ?” Quách Thanh Tú ngây ra, lập tức ý thức được là Dương Hà Khuê.
“Anh giết cô ta rồi à?”
Đôi mắt Lâm Việt Thịnh có hơi u ám: “Không phải anh, là cô ta tự sát, cô ta không thể chịu đựng được nữa.”
Lâm Việt Thịnh đau lòng nhìn cô: “Em hãy cố gắng gượng một chút, Dương Hà Khuê là không chịu nổi sự đau đớn dày vò, cho nên mới tự sát. Anh nghĩ em sẽ có thể kiên trì được.”
“Cô ta… không nói thuốc giải sao?”
Lâm Việt Thịnh hờ hững lắc đầu: “Cô ta chỉ nói không phải là cô ta hạ độc…”
“Hả!!!” Quách Thanh Tú kinh ngạc đến mức cằm sắp rớt xuống sàn nhà đến nơi.
Thế mà lại không phải là cô ta! Tại sao không phải là cô ta? Nếu không phải là cô ta thì là ai cơ chứ?
Chuyện này vốn tưởng đã trở nên minh bạch rồi, ai ngờ nó vẫn mập mờ như vậy.
“Thế nên cái chết của cô ta không phải là tuyệt vọng, anh sẽ nghĩ cách để điều tra. Em hãy nghỉ ngơi cho tốt, nhất định sẽ có cách thôi, hãy tin anh…”
Ngữ điệu của Lâm Việt Thịnh trầm ổn, đôn hậu và đầy dịu dàng, chứ không còn chuyên chế độc tài như ngày trước nữa.
Quách Thanh Tú vô cùng cảm động.
Cô vòng tay lên cổ anh: “Em sẽ không bỏ cuộc đâu, dù không vì bản thân em, cũng phải vì con nữa.”
Lâm Việt Thịnh xoay người ôm lấy thân thể mềm mại của cô, rồi hắn cúi đầu xuống hôn cô.
Trên chiếc miệng nhỏ nhắn của cô vẫn còn vương vấn vị thơm của canh gà, hắn thay cô hôn đi từng chút một.
“Ngon quá…”
Lâm Việt Thịnh mỉm cười xấu xa, Quách Thanh Tú cọ cọ lên mặt anh giống như con mèo nhỏ.
“Xấu xa, anh nói nên đặt tên gì cho cục cưng của chúng ta bây giờ nhỉ?”
“Tự em quyết đi!” Lâm Việt Thịnh cười ôm lấy Quách Thanh Tú, sau đó đặt cô lên giường, thân hình cao lớn của hắn lập tức phủ xuống.
Sợ đè lên bụng của cô, nên hai chân hắn tách ra đặt bên người cô, đặt sức nặng của mình lên chiếc giường.
Đầu ngón tay thô ráp của hắn nhẹ nhàng vuốt ve cánh môi mềm mại của cô.
“Em yêu, lúc nào em cũng mê người như vậy.”
“Không bao lâu nữa là em sẽ trở nên xấu xí rồi, anh có chê em không?”
Quách Thanh Tú ôm lấy cổ hắn làm nũng.
Lâm Việt Thịnh giả bộ suy nghĩ một chốc: “Ừm, vậy thì còn phải xem biểu hiện của em thế nào đã.”
“Biểu hiện gì cơ?” Quách Thanh Tú không hiểu liền trúng kế, lập tức hùa theo.
“Đương nhiên là biểu hiện trên giường rồi, nếu em có cố gắng thì anh sẽ suy nghĩ một chút, gắng gượng chấp nhận ân ái với một người phụ nữ xấu xí.”
“Nè, anh đúng là xấu xa mà…” Quách Thanh Tú ném một cái gối qua, Lâm Việt Thịnh nghiêng đầu tránh đi.
Quách Thanh Tú tiếp tục đánh Lâm Việt Thịnh, thấy cô tràn đầy sinh lực như vậy, trong lòng Lâm Việt Thịnh dần dần cảm thấy yên Tú trở lại.
Nếu không có bệnh tình can thiệp, tất cả đều sẽ tốt đẹp.
Tốt đẹp tới mức như căn bệnh chỉ là một tin nhảm mà thôi, dù nó đáng sợ nhưng vẫn còn ở rất xa.
Quách Thanh Tú lại ném một cái gối nữa qua, lần này cô dùng lực quá lớn nên cái gối bay ra ngoài.
Vừa hay đụng trúng bức tranh treo trên tường, khung tranh rơi xuống phát ra âm thanh loảng xoảng.
Quách Thanh Tú giật thót mình, lập tức ngầng đầu nhìn lên.
Lâm Việt Thịnh chớp lấy cơ hội này hôn cô.
Môi lưỡi run rẩy, nặng nề theo hơi thở chầm chậm dây dưa với nhau.
Trong đêm tối mờ ám, hai người trao đổi hơi thở ấm áp.
Lâm Việt Thịnh từng chút cởi xuống y phục trên người cô, sau đó hắn lật người ôm cô nằm lên trên người hắn.
Lúc đang mang thai, cơ thể Quách Thanh Tú vẫn rất mẫn cảm. Bị hắn trêu chọc, rất nhanh cô đã lâm vào đê mê.
Nếu có thể vứt bỏ tất thảy những chuyện không vui, hai người cứ sống với nhau như vậy thì quả thực rất hạnh phúc.
Gương mặt nhỏ nhắn ửng đỏ của Quách Thanh Túngước lên, dưới động tác của Lâm Việt Thịnh, cơ thể cô hệt như một con thuyền nhỏ đang thong dong lắc lư trên biển cả.
Một bàn tay lớn của Lâm Việt Thịnh đỡ lấy thắt lưng của Quách Thanh Tú, một bàn tay khác của hắn thì đang khẽ xoa nắn trước ngực cô.
“A… ư…”
Quách Thanh Tú phát ra tiếng rên rỉ thỏa mãn, động tác của Lâm Việt Thịnh từ từ tăng nhanh.
Thời gian như nước chảy, những lúc càng vui sướng thì thời gian lại trôi qua càng nhanh.
Sáng sớm ngày hôm sau, Quách Thanh Tú tỉnh lại từ trong mộng đẹp, cô nằm trên giường chăm chú nhìn lên trần nhà.
Những ngày có thể mở mắt như này có lẽ thật sự có thể đếm trên đầu ngón tay, rồi sẽ có một ngày, cô sẽ không còn mở mắt được nữa.
Vì vậy bây giờ cô phải cảm nhận rõ ràng sự chân quý của sinh mệnh, cô phải lặng lẽ từ từ hưởng thụ những giây phút còn lại.
Con người là một loài động vật đáng sợ, sau khi cô vừa biết mình bị nhiễm bệnh đã vô cùng sợ hãi.
Nhưng theo dòng chảy của thời gian, trái lại cô đã trở nên thản nhiên và dần thích ứng được với loại khủng hoảng này.
Con người rồi cũng sẽ phải chết, vấn đề chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi nên không có gì đáng sợ cả.
Nhưng bây giờ cô đã không còn bình tĩnh và thản nhiên như vậy nữa, vì trong bụng cô còn một sinh mạng nhỏ bé đang hình thành.
Ngơ ngẩn một lúc lâu, Quách Thanh Tú cảm thấy ánh sáng mặt trời lặng lẽ chiếu lên gương mặt mình.
Cô ngoảnh đầu nhìn ra cửa sổ, có gió thổi qua làm rèm cửa khẽ tung bay. Một con bươm bướm xinh đẹp đón ánh mặt trời tung tăng bay múa, thậm chí còn bay phòng vào như chốn không người…
Tất cả những thứ này mà cũng đẹp đẽ đến vậy.
Quách Thanh Tú từ từ ngồi dậy xỏ đôi dép lê, rồi ngồi xuống trước tấm thủy tinh sát đất, cô nhìn biển lớn ở phía xa qua tấm kính thủy tinh trong suốt.
Được sống thật tốt biết bao.
Trong nhà vệ sinh, Quách Thanh Tú đang đánh răng, đánh răng xong cô định dùng tay trái cầm cốc nước lên.
Bàn tay giơ ra, nhưng lại không mở ra được…
Trong khoảnh khắc đó, trong đầu cô xuất hiện sự trống rỗng ngắn ngủi. Rõ ràng buổi tối hôm qua cô vẫn còn dùng bàn tay này để ôm lấy cổ Lâm Việt Thịnh, lúc kích tình đêm qua, rõ ràng cô còn dùng nó để vuốt ve vùng bụng hấp dẫn của anh cơ mà…
Sao có thể nhanh như vậy?
Trong lòng Quách Thanh Tú run rẩy, lẽ nào từ giờ cơ thể của cô sẽ dần trở thành thực vật sao?
Một nỗi khủng hoảng chầm chậm chui vào trong khe hở từ đáy lòng cô, sau đó tràn ra vô hạn, dần trở thành mây đen bao phủ toàn bộ trái tim cô.
Quách Thanh Tú, mày phải bình tĩnh, nhất định không được sợ hãi. Mày có thể làm được mà…
Quách Thanh Tú vừa động viên chính mình, vừa không ngừng dần tập trung tinh thần thử duỗi các ngón tay bên bàn tay trái của mình ra.
Không được, không được, không được, vẫn không được…
Sau khi làm thử mười mấy lần, toàn thân Quách Thanh Tú toát mồ hôi, đó là những giọt mồ hôi sốt ruột.
“Choang…” Một tiếng, chiếc cốc thủy tinh cuối cùng bị Quách Thanh Tú ném xuống sàn nhà. Các mảnh vỡ thủy tinh đầy trên sàn, như tuyên bố lần thử nghiệm không cam chịu này của cô đã thất bại …
Quách Thanh Tú rơi những dòng lệ thất vọng và buồn bã.
Dì Trần lúc này mới hoảng hốt chạy vào.
“Cô Quách, cô Quách xảy ra chuyện gì vậy ạ?”
Quách Thanh Tú lắc lắc đầu: “Không sao, không có chuyện gì cả. Tôi chỉ không cẩn thận làm rơi cốc đánh răng xuống đất thôi!”
Cô không muốn để người khác biết rằng mình đang dần trở thành một người tàn tật…
Dì Trần vội vàng thu dọn mảnh vỡ của chiếc cốc, sau đó đổi một chiếc cốc mới vào.
“Cô Quách, cô đừng vội, cứ làm chầm chậm thôi…”
Dì Trần có hơi lo lắng đứng bên cạnh nhìn Quách Thanh Tú.
Quách Thanh Tú liếc nhìn bà một cái: “Dì ra ngoài đi, có dì đứng ở đây tôi thấy không quen.”
Dì Trần đành phải đi ra ngoài, sau đó Quách Thanh Tú đóng cửa nhà vệ sinh lại.
Sáng ngày hôm nay, các động tác rửa mặt đơn giản như vậy mà cô mất thời gian gấp đôi so với bình thường. Cô phải quen với việc dùng một tay để giải quyết mọi việc như đánh răng, rửa mặt còn chải đầu, gấp chăn và mặc quần áo nữa…
Lúc cô từ nhà vệ sinh đi ra ngoài, dì Trần vẫn còn đứng ngoài cửa, vẻ mặt bà kinh ngạc nhìn Quách Thanh Tú.
“Cô Quách, có phải cô có chỗ nào không thoải mái không?”
Quách Thanh Tú có hơi không biết phải làm sao: “Dì Trần, dì có thể đừng khẩn trương như vậy được không? Làm cho tôi cũng thấy phiền muộn.”
Dì Trần bật cười: “Tôi xin lỗi cô Quách, là cậu chủ dặn tôi. Cậu ấy bảo tôi phải chăm sóc cô cẩn thận, sợ cô xảy ra chuyện gì đó.”
Quách Thanh Tú khẽ cười: “Tôi có thể xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn chứ…”
May mà cánh tay trái bị hỏng, nên tạm thời cô vẫn có thể che đậy được.
Lúc ăn sáng, Quách Thanh Tú vẫn có thể dùng tay phải một cách bình thường. Lúc ăn thức ăn cô dùng tay phải, lúc uống sữa cũng dùng tay phải. May là dì Trần không đứng bên cạnh Quách Thanh Tú, nên cô vẫn sử dụng tay rất tùy ý.
Ăn xong bữa sáng, một mình Quách Thanh Tú làm tổ trong phòng, cô mở máy tính lên, hai tay đặt lên bàn phím lập tức sửng sốt…
Vốn chỉ có một bàn tay là đau và không phối hợp được như vậy thôi.
Cô hít thở sâu một hơi, rất lâu sau mới điều chỉnh được tâm trạng của mình, sau đó cô mở camera trên máy tính lên bắt đầu ghi hình.
“Cục cưng, là mẹ của con đây, có nhìn thấy mẹ không? Có phải mẹ rất đẹp không hả?”
Quách Thanh Tú nở nụ cười xán lạn nhất với camera, cô biết rằng thời gian còn lại của mình chắc có lẽ không còn quá nhiều nữa.
Cô hi vọng có thể lưu giữ lại một mặt xinh đẹp nhất của mình, nếu sau này cục cưng lớn lên, nó còn có cơ hội nhìn thấy mẹ của mình yêu nó đến nhường nào.
“Cục cưng, mẹ rất yêu con. Chỉ là vì một vài lý do nên mẹ phải tạm rời xa con thôi, nhưng mẹ sẽ dõi theo con ở trên trời…”
Toàn thân cô bủn rủn, rốt cuộc cô đã ngủ bao lâu rồi? Cô khẽ cúi xuống xoa bóp sau gáy.
“Dì Trần…”
Quách Thanh Tú khẽ gọi một tiếng, bên ngoài không có ai đáp lời.
Cô ngồi dậy, lần mò mở đèn ngủ lên.
Hình bóng của Lâm Việt Thịnh từ bên ngoài bước vào.
“Em dậy rồi à!”
“Vâng!” Quách Thanh Tú cười khẽ: “Em ngủ bao lâu rồi?”
“Không nhiều, bảy tám tiếng thôi!”
Lâm Việt Thịnh đỡ lấy bả vai Quách Thanh Tú, rồi cúi đầu hôn lên má cô.
“Đói bụng chưa? Em muốn ăn gì?”
“Em thấy hơi đoi đói, dì Trần đâu anh?”
“Bây giờ là mười hai giờ đêm, dì Trần đi ngủ rồi. Em muốn ăn gì, anh sẽ đi làm cho em!”
Quách Thanh Tú thoáng kinh ngạc, cô không biết là mình đã ngủ lâu đến vậy.
“Em muốn ăn…”
Nửa đêm nửa hôm rồi, còn món gì ngon được nhỉ?
“Thôi, anh cứ làm đại món gì đó cho em ăn đi!”
“Ừ, em ngồi đây nghịch điện thoại một lúc rồi đợi anh nhé!”
Lâm Việt Thịnh đưa điện thoại cho Quách Thanh Tú, rồi quay người đi ra ngoài.
Quách Thanh Tú xoa đầu, sao muộn như vậy rồi mà anh ấy vẫn chưa ngủ nhỉ?
Nhưng cô vừa thấy băng gạc màu trắng trên cánh tay của anh đã được tháo ra rồi.
Cô quên mất không hỏi vết thương của anh đã khỏi chưa.
Khoảng ba mươi phút sau, Lâm Việt Thịnh bưng một bát mỳ nóng hôi hổi lên.
Quách Thanh Tú ngửi thấy mùi thơm của bát mỳ, cơn thèm ăn đã ập tới rồi.
“Thật không ngờ anh lại còn biết nấu mỳ ngon thế này đấy?”
Quách Thanh Tú gắp một đũa, mỳ nấu rất ngon, nước dùng hình như là canh gà nên rất thơm.
“Hồi nhỏ, anh cũng sống khá giống như những người bình thường khác. Mãi đến năm mười tuổi, ba anh ở Pháp mới trở về…”
Lâm Việt Thịnh nhàn nhạt nói, Quách Thanh Tú gật đầu, thiếu chút nữa cô đã quên mất chuyện này.
“Anh dạy em cách làm đi…”
“Canh gà thêm mỳ và gia vị, còn có rau cải bẹ nữa…” Lâm Việt Thịnh ngồi bên cạnh Quách Thanh Tú nhìn thấy cái miệng nhỏ xinh của cô đang uống từng ngụm canh gà.
“Cô ta chết rồi…”
“Ai cơ?” Quách Thanh Tú ngây ra, lập tức ý thức được là Dương Hà Khuê.
“Anh giết cô ta rồi à?”
Đôi mắt Lâm Việt Thịnh có hơi u ám: “Không phải anh, là cô ta tự sát, cô ta không thể chịu đựng được nữa.”
Lâm Việt Thịnh đau lòng nhìn cô: “Em hãy cố gắng gượng một chút, Dương Hà Khuê là không chịu nổi sự đau đớn dày vò, cho nên mới tự sát. Anh nghĩ em sẽ có thể kiên trì được.”
“Cô ta… không nói thuốc giải sao?”
Lâm Việt Thịnh hờ hững lắc đầu: “Cô ta chỉ nói không phải là cô ta hạ độc…”
“Hả!!!” Quách Thanh Tú kinh ngạc đến mức cằm sắp rớt xuống sàn nhà đến nơi.
Thế mà lại không phải là cô ta! Tại sao không phải là cô ta? Nếu không phải là cô ta thì là ai cơ chứ?
Chuyện này vốn tưởng đã trở nên minh bạch rồi, ai ngờ nó vẫn mập mờ như vậy.
“Thế nên cái chết của cô ta không phải là tuyệt vọng, anh sẽ nghĩ cách để điều tra. Em hãy nghỉ ngơi cho tốt, nhất định sẽ có cách thôi, hãy tin anh…”
Ngữ điệu của Lâm Việt Thịnh trầm ổn, đôn hậu và đầy dịu dàng, chứ không còn chuyên chế độc tài như ngày trước nữa.
Quách Thanh Tú vô cùng cảm động.
Cô vòng tay lên cổ anh: “Em sẽ không bỏ cuộc đâu, dù không vì bản thân em, cũng phải vì con nữa.”
Lâm Việt Thịnh xoay người ôm lấy thân thể mềm mại của cô, rồi hắn cúi đầu xuống hôn cô.
Trên chiếc miệng nhỏ nhắn của cô vẫn còn vương vấn vị thơm của canh gà, hắn thay cô hôn đi từng chút một.
“Ngon quá…”
Lâm Việt Thịnh mỉm cười xấu xa, Quách Thanh Tú cọ cọ lên mặt anh giống như con mèo nhỏ.
“Xấu xa, anh nói nên đặt tên gì cho cục cưng của chúng ta bây giờ nhỉ?”
“Tự em quyết đi!” Lâm Việt Thịnh cười ôm lấy Quách Thanh Tú, sau đó đặt cô lên giường, thân hình cao lớn của hắn lập tức phủ xuống.
Sợ đè lên bụng của cô, nên hai chân hắn tách ra đặt bên người cô, đặt sức nặng của mình lên chiếc giường.
Đầu ngón tay thô ráp của hắn nhẹ nhàng vuốt ve cánh môi mềm mại của cô.
“Em yêu, lúc nào em cũng mê người như vậy.”
“Không bao lâu nữa là em sẽ trở nên xấu xí rồi, anh có chê em không?”
Quách Thanh Tú ôm lấy cổ hắn làm nũng.
Lâm Việt Thịnh giả bộ suy nghĩ một chốc: “Ừm, vậy thì còn phải xem biểu hiện của em thế nào đã.”
“Biểu hiện gì cơ?” Quách Thanh Tú không hiểu liền trúng kế, lập tức hùa theo.
“Đương nhiên là biểu hiện trên giường rồi, nếu em có cố gắng thì anh sẽ suy nghĩ một chút, gắng gượng chấp nhận ân ái với một người phụ nữ xấu xí.”
“Nè, anh đúng là xấu xa mà…” Quách Thanh Tú ném một cái gối qua, Lâm Việt Thịnh nghiêng đầu tránh đi.
Quách Thanh Tú tiếp tục đánh Lâm Việt Thịnh, thấy cô tràn đầy sinh lực như vậy, trong lòng Lâm Việt Thịnh dần dần cảm thấy yên Tú trở lại.
Nếu không có bệnh tình can thiệp, tất cả đều sẽ tốt đẹp.
Tốt đẹp tới mức như căn bệnh chỉ là một tin nhảm mà thôi, dù nó đáng sợ nhưng vẫn còn ở rất xa.
Quách Thanh Tú lại ném một cái gối nữa qua, lần này cô dùng lực quá lớn nên cái gối bay ra ngoài.
Vừa hay đụng trúng bức tranh treo trên tường, khung tranh rơi xuống phát ra âm thanh loảng xoảng.
Quách Thanh Tú giật thót mình, lập tức ngầng đầu nhìn lên.
Lâm Việt Thịnh chớp lấy cơ hội này hôn cô.
Môi lưỡi run rẩy, nặng nề theo hơi thở chầm chậm dây dưa với nhau.
Trong đêm tối mờ ám, hai người trao đổi hơi thở ấm áp.
Lâm Việt Thịnh từng chút cởi xuống y phục trên người cô, sau đó hắn lật người ôm cô nằm lên trên người hắn.
Lúc đang mang thai, cơ thể Quách Thanh Tú vẫn rất mẫn cảm. Bị hắn trêu chọc, rất nhanh cô đã lâm vào đê mê.
Nếu có thể vứt bỏ tất thảy những chuyện không vui, hai người cứ sống với nhau như vậy thì quả thực rất hạnh phúc.
Gương mặt nhỏ nhắn ửng đỏ của Quách Thanh Túngước lên, dưới động tác của Lâm Việt Thịnh, cơ thể cô hệt như một con thuyền nhỏ đang thong dong lắc lư trên biển cả.
Một bàn tay lớn của Lâm Việt Thịnh đỡ lấy thắt lưng của Quách Thanh Tú, một bàn tay khác của hắn thì đang khẽ xoa nắn trước ngực cô.
“A… ư…”
Quách Thanh Tú phát ra tiếng rên rỉ thỏa mãn, động tác của Lâm Việt Thịnh từ từ tăng nhanh.
Thời gian như nước chảy, những lúc càng vui sướng thì thời gian lại trôi qua càng nhanh.
Sáng sớm ngày hôm sau, Quách Thanh Tú tỉnh lại từ trong mộng đẹp, cô nằm trên giường chăm chú nhìn lên trần nhà.
Những ngày có thể mở mắt như này có lẽ thật sự có thể đếm trên đầu ngón tay, rồi sẽ có một ngày, cô sẽ không còn mở mắt được nữa.
Vì vậy bây giờ cô phải cảm nhận rõ ràng sự chân quý của sinh mệnh, cô phải lặng lẽ từ từ hưởng thụ những giây phút còn lại.
Con người là một loài động vật đáng sợ, sau khi cô vừa biết mình bị nhiễm bệnh đã vô cùng sợ hãi.
Nhưng theo dòng chảy của thời gian, trái lại cô đã trở nên thản nhiên và dần thích ứng được với loại khủng hoảng này.
Con người rồi cũng sẽ phải chết, vấn đề chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi nên không có gì đáng sợ cả.
Nhưng bây giờ cô đã không còn bình tĩnh và thản nhiên như vậy nữa, vì trong bụng cô còn một sinh mạng nhỏ bé đang hình thành.
Ngơ ngẩn một lúc lâu, Quách Thanh Tú cảm thấy ánh sáng mặt trời lặng lẽ chiếu lên gương mặt mình.
Cô ngoảnh đầu nhìn ra cửa sổ, có gió thổi qua làm rèm cửa khẽ tung bay. Một con bươm bướm xinh đẹp đón ánh mặt trời tung tăng bay múa, thậm chí còn bay phòng vào như chốn không người…
Tất cả những thứ này mà cũng đẹp đẽ đến vậy.
Quách Thanh Tú từ từ ngồi dậy xỏ đôi dép lê, rồi ngồi xuống trước tấm thủy tinh sát đất, cô nhìn biển lớn ở phía xa qua tấm kính thủy tinh trong suốt.
Được sống thật tốt biết bao.
Trong nhà vệ sinh, Quách Thanh Tú đang đánh răng, đánh răng xong cô định dùng tay trái cầm cốc nước lên.
Bàn tay giơ ra, nhưng lại không mở ra được…
Trong khoảnh khắc đó, trong đầu cô xuất hiện sự trống rỗng ngắn ngủi. Rõ ràng buổi tối hôm qua cô vẫn còn dùng bàn tay này để ôm lấy cổ Lâm Việt Thịnh, lúc kích tình đêm qua, rõ ràng cô còn dùng nó để vuốt ve vùng bụng hấp dẫn của anh cơ mà…
Sao có thể nhanh như vậy?
Trong lòng Quách Thanh Tú run rẩy, lẽ nào từ giờ cơ thể của cô sẽ dần trở thành thực vật sao?
Một nỗi khủng hoảng chầm chậm chui vào trong khe hở từ đáy lòng cô, sau đó tràn ra vô hạn, dần trở thành mây đen bao phủ toàn bộ trái tim cô.
Quách Thanh Tú, mày phải bình tĩnh, nhất định không được sợ hãi. Mày có thể làm được mà…
Quách Thanh Tú vừa động viên chính mình, vừa không ngừng dần tập trung tinh thần thử duỗi các ngón tay bên bàn tay trái của mình ra.
Không được, không được, không được, vẫn không được…
Sau khi làm thử mười mấy lần, toàn thân Quách Thanh Tú toát mồ hôi, đó là những giọt mồ hôi sốt ruột.
“Choang…” Một tiếng, chiếc cốc thủy tinh cuối cùng bị Quách Thanh Tú ném xuống sàn nhà. Các mảnh vỡ thủy tinh đầy trên sàn, như tuyên bố lần thử nghiệm không cam chịu này của cô đã thất bại …
Quách Thanh Tú rơi những dòng lệ thất vọng và buồn bã.
Dì Trần lúc này mới hoảng hốt chạy vào.
“Cô Quách, cô Quách xảy ra chuyện gì vậy ạ?”
Quách Thanh Tú lắc lắc đầu: “Không sao, không có chuyện gì cả. Tôi chỉ không cẩn thận làm rơi cốc đánh răng xuống đất thôi!”
Cô không muốn để người khác biết rằng mình đang dần trở thành một người tàn tật…
Dì Trần vội vàng thu dọn mảnh vỡ của chiếc cốc, sau đó đổi một chiếc cốc mới vào.
“Cô Quách, cô đừng vội, cứ làm chầm chậm thôi…”
Dì Trần có hơi lo lắng đứng bên cạnh nhìn Quách Thanh Tú.
Quách Thanh Tú liếc nhìn bà một cái: “Dì ra ngoài đi, có dì đứng ở đây tôi thấy không quen.”
Dì Trần đành phải đi ra ngoài, sau đó Quách Thanh Tú đóng cửa nhà vệ sinh lại.
Sáng ngày hôm nay, các động tác rửa mặt đơn giản như vậy mà cô mất thời gian gấp đôi so với bình thường. Cô phải quen với việc dùng một tay để giải quyết mọi việc như đánh răng, rửa mặt còn chải đầu, gấp chăn và mặc quần áo nữa…
Lúc cô từ nhà vệ sinh đi ra ngoài, dì Trần vẫn còn đứng ngoài cửa, vẻ mặt bà kinh ngạc nhìn Quách Thanh Tú.
“Cô Quách, có phải cô có chỗ nào không thoải mái không?”
Quách Thanh Tú có hơi không biết phải làm sao: “Dì Trần, dì có thể đừng khẩn trương như vậy được không? Làm cho tôi cũng thấy phiền muộn.”
Dì Trần bật cười: “Tôi xin lỗi cô Quách, là cậu chủ dặn tôi. Cậu ấy bảo tôi phải chăm sóc cô cẩn thận, sợ cô xảy ra chuyện gì đó.”
Quách Thanh Tú khẽ cười: “Tôi có thể xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn chứ…”
May mà cánh tay trái bị hỏng, nên tạm thời cô vẫn có thể che đậy được.
Lúc ăn sáng, Quách Thanh Tú vẫn có thể dùng tay phải một cách bình thường. Lúc ăn thức ăn cô dùng tay phải, lúc uống sữa cũng dùng tay phải. May là dì Trần không đứng bên cạnh Quách Thanh Tú, nên cô vẫn sử dụng tay rất tùy ý.
Ăn xong bữa sáng, một mình Quách Thanh Tú làm tổ trong phòng, cô mở máy tính lên, hai tay đặt lên bàn phím lập tức sửng sốt…
Vốn chỉ có một bàn tay là đau và không phối hợp được như vậy thôi.
Cô hít thở sâu một hơi, rất lâu sau mới điều chỉnh được tâm trạng của mình, sau đó cô mở camera trên máy tính lên bắt đầu ghi hình.
“Cục cưng, là mẹ của con đây, có nhìn thấy mẹ không? Có phải mẹ rất đẹp không hả?”
Quách Thanh Tú nở nụ cười xán lạn nhất với camera, cô biết rằng thời gian còn lại của mình chắc có lẽ không còn quá nhiều nữa.
Cô hi vọng có thể lưu giữ lại một mặt xinh đẹp nhất của mình, nếu sau này cục cưng lớn lên, nó còn có cơ hội nhìn thấy mẹ của mình yêu nó đến nhường nào.
“Cục cưng, mẹ rất yêu con. Chỉ là vì một vài lý do nên mẹ phải tạm rời xa con thôi, nhưng mẹ sẽ dõi theo con ở trên trời…”
Danh sách chương