Quách Thanh Tú ôm đầu, trong giây lát không biết nên làm gì.
Bác sĩ nữ còn không ngừng cằn nhằn bên tai cô:
“Này, bây giờ cô đang mang thai nên không thể dùng thuốc hạ sốt được, chỉ có thể dùng cao dán hạ sốt thôi. Cô đi hạ sốt trước đã. Xem ra chắc bị cảm rồi. Tôi kê hai đơn thuốc Đông y cho cô uống. Nếu như cô muốn giữ lại đứa trẻ này thì ngày mai qua làm kiểm tra. Nếu không muốn giữ thì nên giải quyết sớm đi...”
Quách Thanh Tú cầm sổ khám bệnh, chạy ra khỏi bệnh viện giống như đang chạy trốn.
Cô lại có thể mang thai!!!
Lê Quyên Quyên đuổi theo phía sau cô, lo lắng và bất an hỏi: “Tăng Thanh Hải có biết chuyện này không?”
Quách Thanh Tú vội vàng xoay người, che miệng của cô ấy: “Cậu không được nói chuyện này với ai đấy.”
Lê Quyên Quyên trợn trừng mắt, mãi đến khi Quách Thanh Tú thả tay ra, cô ấy mới thở hổn hển, giống như trút được gánh nặng: “Tớ còn tưởng cậu muốn giết người diệt khẩu đấy. Đúng rồi, Thanh Tú, cậu định giữ lại đứa bé này sao? Không được, không thể giữ đứa bé này lại được. Cậu và Tăng Thanh Hải là anh em, mặc dù cùng ba khác mẹ, nhưng gien di truyền cũng tương đối gần, cho dù sinh ra được, chỉ số thông minh của đứa bé này cũng có vấn đề.”
Quách Thanh Tú trừng mắt với cô: “Ai bảo cậu đứa bé này là của Tăng Thanh Hải chứ?”
“Hả!!” Lê Quyên Quyên càng kinh ngạc hơn. Được rồi! Tin tức này còn tốt hơn tin tức trước.
“Nếu như không phải là của Tăng Thanh Hải thì là của Lâm Việt Thịnh. Thanh Tú, cậu định giữ đứa bé này lại thật à?”
Trên đường về nhà, Lê Quyên Quyên hỏi không ngừng. Trên trán Quách Thanh Tú còn đang dán cao hạ sốt, cô không nói tiếng nào. Về đến nhà, Lê Quyên Quyên rất chu đáo, đun thuốc Đông y cho cô.
Quách Thanh Tú ngồi bên mép giường và đờ người ra, thật ra cô sốt cao, đầu óc không được tỉnh táo lắm.
Lê Quyên Quyên đút cho cô uống thuốc xong, nhìn cô ngủ rồi mới thở dài lắc đầu.
Sáng hôm sau, Quách Thanh Tú đã bớt sốt, nhưng nhìn cô vẫn không có tinh thần gì cả.
“Thanh Tú, cậu định sinh con cho Lâm Việt Thịnh thật à?”
“Ai bảo cậu đứa bé này là của Lâm Việt Thịnh chứ?”
“Tối hôm qua, không phải là… Được rồi, đứa bé này không phải là của Lâm Việt Thịnh, vậy rốt cuộc là của ai?”
“Là của tớ!”
Lê Quyên Quyên thấy đau đầu: “Ý tớ là bây giờ cậu thật sự tính sinh con sao? Tớ đề nghị cậu nên bỏ nó đi thì hơn.”
Quách Thanh Tú lắc đầu: “Tớ muốn sinh nó ra.”
“Hả!!! Cậu điên rồi. Một mình cậu thì làm sao nuôi nó được chứ? Cậu có biết bây giờ thứ gì đắt không? Chính là sữa, bột, tã gì đó. Nuôi em bé nếu không có mấy chục triệu thì căn bản không làm được đâu. Cậu có tiền sao?” Lê Quyên Quyên có một dì nhỏ mới cưới năm ngoái, năm nay vừa sinh ra một cậu con trai, suốt ngày phàn nàn bên tai cô ấy là tã, sữa, bột gì đó đắt chết người.
Lê Quyên Quyên rất tin tưởng dì, cô ấy không tin Quách Thanh Tú có khả năng đối phó được chuyện này.
TQuách Thanh Tú cố nén cảm giác không vui, tiếp tục và cơm vào miệng.
“Tớ sẽ lập tức tìm việc làm, chờ sau mười tháng nữa, tớ tiết kiệm thật nhiều tiền, đến lúc đó sẽ nuôi sống nó.” Quách Thanh Tú nói mà không hề do dự.
Cô đã nghĩ suốt một đêm, quyết định sẽ sinh đứa bé này ra. Không ngờ ông trời lại cho cô một đứa bé, cô chẳng có lý do gì để từ chối cả.
Đứa trẻ này chính là người thân duy nhất của cô ở trên đời này.
Bất kể đối mặt với đau khổ thế nào, cô cũng sẽ sinh ra nó.
“Được rồi, Thanh Tú, tớ biết mình có nói gì cũng không có tác dụng. Nhưng cậu có định nói cho Lâm Việt Thịnh biết không?”
MQuách Thanh Tú lắc đầu. Cô và Lâm Việt Thịnh chia tay đã không dễ dàng gì, cô không muốn lại dính đến hắn nữa.
Quan trọng hơn là cô không muốn dựa vào bất kỳ kẻ nào.
“Nếu cậu đã kiên trì như vậy, tớ cũng không có gì để nói nữa.”
Mấy ngày nay, trong TV toàn là những tin tức xấu của tập đoàn Tăng thị. Dường như chuyện đám cưới lần này đã đẩy Tăng Thanh Hải rơi vào một vực sâu không đáy.
Giá cổ phiếu của tập đoàn Tăng thị vẫn điên cuồng giảm xuống, sau đó lại lộ ra chuyện nội bộ tập đoàn Tăng thị làm giả sổ sách. Tất cả đều là đòn chí mạng đối với Tăng Thanh Hải.
Lúc này, anh đối mặt với hai đả kích nặng nề về sự nghiệp và tình yêu.
Quách Thanh Tú và Lê Quyên Quyên đi bệnh viện kiểm tra, may mắn là đứa trẻ rất khỏe mạnh.
Bác sĩ kiểm tra vẫn là bác sĩ đã khám bệch cho Quách Thanh Tú lần trước. Cô ta vừa kiểm tra cho Quách Thanh Tú vừa nói: “Bạn trai của cháu đâu? Sao cậu ta không đi với cháu đến đây?”
Quách Thanh Tú nghẹn lời một lát, không nói ra được lý do nào: “Cháu muốn một mình nuôi đứa trẻ này.”
Bác sĩ nữ hoảng sợ, sau đó lắc đầu: “Cháu đấy, đúng là quá trẻ tuổi, một cô gái làm sao có thể nuôi sống một đứa bé. Tạm thời không nói tới áp lực của xã hội, tương lai con của cháu lớn lên mà không có tình thương của ba, điều này sẽ có ảnh hưởng không tốt tới tâm lý của đứa trẻ.”
“Ha ha, một mình cháu cố gắng yêu nó còn chưa đủ sao? Có ba thì có tác dụng gì chứ?”
Đúng vậy. Đã nhiều năm qua, cô sớm quen với cuộc sống không có ba. Ba thì có tác dụng gì?
Bác sĩ nữ lắc đầu, đẩy kính mắt và tiếp tục nói.
“Cô bé, thật ra tình thương của người mẹ không có cách nào thay thế được tình thương của ba. Nghe cô khuyên một câu, cô là người từng trải, cháu mau bảo ba của đứa nhỏ này tới chịu trách nhiệm đi. Chỉ có gia đình được cả ba mẹ yêu thương, tâm lý của đứa trẻ mới khỏe mạnh được.”
“Ha ha, bác sĩ nói đúng, chúng ta nhất định phải để cho ba đứa trẻ chịu trách nhiệm, đúng không, mẹ đứa trẻ.”
Lê Quyên Quyên nhân cơ hội khuyên bảo Quách Thanh Tú. Cô chỉ cười mà không nói gì. Không ai có thể nhìn thấu được tâm trạng của cô.
“Xem ra cô bé này còn tiến bộ hơn cháu đấy. Sau khi về, cháu hãy suy nghĩ cho kỹ. Lần sau trở lại đây, cháu nhất định phải dẫn theo ba của đứa trẻ. Đúng rồi, cháu phải nhớ uống những vitamin này. Nó có lợi cho sự phát triển của đứa trẻ. Bình thường không thể quá mệt nhọc, không nên đi giày cao gót, không nên thức đêm, không nên ăn những thứ có tính kích thích, biết không?”
Bác sĩ này nói chuyện thật sự làm người ta khó chịu, nhưng lại rất nhân hậu. Lê Quyên Quyên và Quách Thanh Tú cám ơn bác sĩ rồi rời đi.
Ở cổng của bệnh viện, hai người gặp phải Tăng Thanh Hải.
Quá bất ngờ, cả hai người đều đứng lại. Nhìn Tăng Thanh Hải rất tiều tụy, trên cằm đã mọc râu, trên người mặc áo khoác màu đen, có vẻ mệt mỏi không chịu nổi.
Giây phút nhìn thấy Tăng Thanh Hải, Quách Thanh Tú nắm chặt hai tay, cô suýt nữa đã không khống chế được mà nhào tới.
Nhưng lý trí nói cho cô biết, anh đã không còn là anh nữa, mà cô cũng không còn là cô.
Quách Thanh Tú đang đứng ngây ra đó, Tăng Thanh Hải vội vàng đi tới, giơ tay ra nắm tay cô. Cô theo bản năng né tránh.
Tăng Thanh Hải trông có vẻ lo lắng, trong đôi mắt ôn hòa hiện ra sự đau đớn, giọng nói trầm và khàn.
“Thanh Tú, chúng ta không cần ầm ĩ đến mức như vậy chứ?”
Quách Thanh Tú lùi lại, gượng cười và lắc đầu: “Anh Hải, từ nay về sau, anh chính là anh trai em...”
Hai chữ anh trai này đã đập nát tất cả hy vọng trong lòng Tăng Thanh Hải.
Anh đau khổ nhìn Quách Thanh Tú, nhìn cô gái mình nhớ thương hơn chục năm, cảm thấy rất không cam lòng.
Anh đột nhiên đi tới cầm tay Quách Thanh Tú, kéo cô vào trong bệnh viện: “Anh không tin, anh không tin em là em gái ruột của anh. Anh muốn đi làm xét nghiệm ADN.”
Nước mắt Quách Thanh Tú chảy ra, cô bị Tăng Thanh Hải kéo đi mấy bước như vậy, đột nhiên hất mạnh tay Tăng Thanh Hải ra.
MCô tuyệt vọng nhìn Tăng Thanh Hải, đau khổ lắc đầu: “Anh Hải, không cần, không cần, không cần làm như vậy.”
Trong đáy mắt Tăng Thanh Hải vẫn cháy lên một hy vọng cuối cùng: “Thanh Tú, anh xin em, em đi làm xét nghiệm ADN với anh. Nếu như chúng ta không phải là quan hệ anh em, anh sẽ dẫn em đi tới bất kỳ nơi nào em thích.”
uách Thanh Tú liều mạng lắc đầu, nước mắt không ngừng chảy ra: “Muộn rồi! Anh Hải, tất cả đều quá muộn rồi. Lẽ nào anh còn chưa rõ sao? Cho dù chúng ta không phải là anh em ruột, chúng ta cũng không có khả năng đến với nhau nữa.”
“Vì sao?” Tăng Thanh Hải kinh ngạc.
Quách Thanh Tú cúi đầu, thật lâu sau mới chậm rãi ngước mắt, nhìn về phía Tăng Thanh Hải: “Em mang thai rồi.”
Tăng Thanh Hải giơ tay ra, cuối cùng yếu ớt thả xuống. Cô biết, cô biết hết rồi.
Quách Thanh Tú nhìn chằm chằm vào ánh mắt bất lực của Tăng Thanh Hải: “Anh cũng biết, đúng không?”
Tăng Thanh Hải đau khổ gật đầu: “Anh đã sớm biết rồi. Nhưng anh không muốn mất em, cho nên vẫn không nói cho em biết. Xin lỗi, Thanh Tú, anh không quan tâm em có con không, chỉ cần có thể ở cùng em, anh không sợ gì cả. Anh vẫn có thể đối xử tốt với em như trước.”
Quách Thanh Tú đau khổ lắc đầu: “Không, em không muốn lặp lại sai lầm của người lớn nữa. Anh Hải, xin lỗi anh, nếu chúng ta có duyên, chờ đến kiếp sau lại tiếp tục!”
Quách Thanh Tú nói xong, chạy như bay mà không quay đầu lại. Còn lại một mình Tăng Thanh Hải đứng ngơ ngác ở trước cổng của bệnh viện.
Anh buồn bã nhìn bóng dáng nhỏ nhắn của cô biến mất khỏi tầm mắt.
Anh Hải, xin lỗi, nếu chúng ta có duyên, chờ đến kiếp sau lại tiếp tục!
Anh Hải, xin lỗi, nếu chúng ta có duyên, chờ đến kiếp sau lại tiếp tục!
Con người thật sự sẽ có kiếp sau sao?
Tăng Thanh Hải đau khổ nắm chặt hai tay. Thật lâu sau, anh mở mắt ra, đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm về hướng Quách Thanh Tú biến mất.
Thanh Tú, anh không mong kiếp sau, chỉ cần kiếp này!
Quách Thanh Tú chăm sóc bản thân theo phương pháp của bác sĩ. Sau khi uống thuốc Đông y xong, bệnh cảm hình như đã biến mất, nhưng cả ngày vẫn thấy hơi chóng mặt, cô chỉ cảm thấy dễ chịu hơn vào buổi sáng sớm.
“Thanh Tú, theo tớ thấy, cậu vẫn nên đi tìm Lâm Việt Thịnh đi. Bác sĩ ngày đó nói không sai, đây không phải là vì cậu, mà là vì đứa trẻ.”
“Lời cậu nói, tớ không phải chưa từng suy nghĩ. Nhưng Lâm Việt Thịnh, người này... hắn chắc chắn không thích trẻ con.”
“Cậu chưa thử làm sao biết hắn không thích trẻ con chứ?” Lê Quyên Quyên tiếp tục khích lệ.
“Được rồi, tớ nghe lời cậu một lần thử xem sao!”
Quách Thanh Tú thấy đau đầu, mình thật sự phải đi tìm hắn sao?
“Quyên Quyên, tớ có thật sự nên đi tìm hắn không?”
Cô luôn cảm thấy hình như còn có cách tốt hơn, cô phải tự mình bước đi.
“Thanh Tú, cậu hỏi nhiều quá. Về vấn đề này, cậu đừng hỏi tớ mà nên hỏi đứa bé trong bụng cậu. Tớ nghĩ, nếu như tớ là đứa bé kia, tớ nhất định sẽ muốn có tình thương của ba. Này, nể tình quan hệ tốt đẹp giữa chúng ta, tớ giúp cậu đi gặp Lâm Việt Thịnh, có cần tớ giúp cậu thăm dò hắn trước không?”
Quách Thanh Tú lắc đầu: “Không, cho dù có nói thì tớ cũng muốn tự mình nói với hắn.”
“Đúng rồi, ba cậu... Ông ta gọi điện thoại hỏi tớ về tình hình của cậu. Cậu có muốn gọi lại cho ông ta không?”
Quách Thanh Tú đã sớm tắt điện thoại từ rất nhiều ngày nay, cô không muốn liên lạc với bất kỳ người nào.
Thấy Quách Thanh Tú nhíu mày, Lê Quyên Quyên hiểu rõ, liền khẽ gật đầu: “Được rồi, cũng không phải chuyện gì gấp. Chờ tâm trạng cậu tốt hơn, chúng ta lại nói sau cũng được!”
Bác sĩ nữ còn không ngừng cằn nhằn bên tai cô:
“Này, bây giờ cô đang mang thai nên không thể dùng thuốc hạ sốt được, chỉ có thể dùng cao dán hạ sốt thôi. Cô đi hạ sốt trước đã. Xem ra chắc bị cảm rồi. Tôi kê hai đơn thuốc Đông y cho cô uống. Nếu như cô muốn giữ lại đứa trẻ này thì ngày mai qua làm kiểm tra. Nếu không muốn giữ thì nên giải quyết sớm đi...”
Quách Thanh Tú cầm sổ khám bệnh, chạy ra khỏi bệnh viện giống như đang chạy trốn.
Cô lại có thể mang thai!!!
Lê Quyên Quyên đuổi theo phía sau cô, lo lắng và bất an hỏi: “Tăng Thanh Hải có biết chuyện này không?”
Quách Thanh Tú vội vàng xoay người, che miệng của cô ấy: “Cậu không được nói chuyện này với ai đấy.”
Lê Quyên Quyên trợn trừng mắt, mãi đến khi Quách Thanh Tú thả tay ra, cô ấy mới thở hổn hển, giống như trút được gánh nặng: “Tớ còn tưởng cậu muốn giết người diệt khẩu đấy. Đúng rồi, Thanh Tú, cậu định giữ lại đứa bé này sao? Không được, không thể giữ đứa bé này lại được. Cậu và Tăng Thanh Hải là anh em, mặc dù cùng ba khác mẹ, nhưng gien di truyền cũng tương đối gần, cho dù sinh ra được, chỉ số thông minh của đứa bé này cũng có vấn đề.”
Quách Thanh Tú trừng mắt với cô: “Ai bảo cậu đứa bé này là của Tăng Thanh Hải chứ?”
“Hả!!” Lê Quyên Quyên càng kinh ngạc hơn. Được rồi! Tin tức này còn tốt hơn tin tức trước.
“Nếu như không phải là của Tăng Thanh Hải thì là của Lâm Việt Thịnh. Thanh Tú, cậu định giữ đứa bé này lại thật à?”
Trên đường về nhà, Lê Quyên Quyên hỏi không ngừng. Trên trán Quách Thanh Tú còn đang dán cao hạ sốt, cô không nói tiếng nào. Về đến nhà, Lê Quyên Quyên rất chu đáo, đun thuốc Đông y cho cô.
Quách Thanh Tú ngồi bên mép giường và đờ người ra, thật ra cô sốt cao, đầu óc không được tỉnh táo lắm.
Lê Quyên Quyên đút cho cô uống thuốc xong, nhìn cô ngủ rồi mới thở dài lắc đầu.
Sáng hôm sau, Quách Thanh Tú đã bớt sốt, nhưng nhìn cô vẫn không có tinh thần gì cả.
“Thanh Tú, cậu định sinh con cho Lâm Việt Thịnh thật à?”
“Ai bảo cậu đứa bé này là của Lâm Việt Thịnh chứ?”
“Tối hôm qua, không phải là… Được rồi, đứa bé này không phải là của Lâm Việt Thịnh, vậy rốt cuộc là của ai?”
“Là của tớ!”
Lê Quyên Quyên thấy đau đầu: “Ý tớ là bây giờ cậu thật sự tính sinh con sao? Tớ đề nghị cậu nên bỏ nó đi thì hơn.”
Quách Thanh Tú lắc đầu: “Tớ muốn sinh nó ra.”
“Hả!!! Cậu điên rồi. Một mình cậu thì làm sao nuôi nó được chứ? Cậu có biết bây giờ thứ gì đắt không? Chính là sữa, bột, tã gì đó. Nuôi em bé nếu không có mấy chục triệu thì căn bản không làm được đâu. Cậu có tiền sao?” Lê Quyên Quyên có một dì nhỏ mới cưới năm ngoái, năm nay vừa sinh ra một cậu con trai, suốt ngày phàn nàn bên tai cô ấy là tã, sữa, bột gì đó đắt chết người.
Lê Quyên Quyên rất tin tưởng dì, cô ấy không tin Quách Thanh Tú có khả năng đối phó được chuyện này.
TQuách Thanh Tú cố nén cảm giác không vui, tiếp tục và cơm vào miệng.
“Tớ sẽ lập tức tìm việc làm, chờ sau mười tháng nữa, tớ tiết kiệm thật nhiều tiền, đến lúc đó sẽ nuôi sống nó.” Quách Thanh Tú nói mà không hề do dự.
Cô đã nghĩ suốt một đêm, quyết định sẽ sinh đứa bé này ra. Không ngờ ông trời lại cho cô một đứa bé, cô chẳng có lý do gì để từ chối cả.
Đứa trẻ này chính là người thân duy nhất của cô ở trên đời này.
Bất kể đối mặt với đau khổ thế nào, cô cũng sẽ sinh ra nó.
“Được rồi, Thanh Tú, tớ biết mình có nói gì cũng không có tác dụng. Nhưng cậu có định nói cho Lâm Việt Thịnh biết không?”
MQuách Thanh Tú lắc đầu. Cô và Lâm Việt Thịnh chia tay đã không dễ dàng gì, cô không muốn lại dính đến hắn nữa.
Quan trọng hơn là cô không muốn dựa vào bất kỳ kẻ nào.
“Nếu cậu đã kiên trì như vậy, tớ cũng không có gì để nói nữa.”
Mấy ngày nay, trong TV toàn là những tin tức xấu của tập đoàn Tăng thị. Dường như chuyện đám cưới lần này đã đẩy Tăng Thanh Hải rơi vào một vực sâu không đáy.
Giá cổ phiếu của tập đoàn Tăng thị vẫn điên cuồng giảm xuống, sau đó lại lộ ra chuyện nội bộ tập đoàn Tăng thị làm giả sổ sách. Tất cả đều là đòn chí mạng đối với Tăng Thanh Hải.
Lúc này, anh đối mặt với hai đả kích nặng nề về sự nghiệp và tình yêu.
Quách Thanh Tú và Lê Quyên Quyên đi bệnh viện kiểm tra, may mắn là đứa trẻ rất khỏe mạnh.
Bác sĩ kiểm tra vẫn là bác sĩ đã khám bệch cho Quách Thanh Tú lần trước. Cô ta vừa kiểm tra cho Quách Thanh Tú vừa nói: “Bạn trai của cháu đâu? Sao cậu ta không đi với cháu đến đây?”
Quách Thanh Tú nghẹn lời một lát, không nói ra được lý do nào: “Cháu muốn một mình nuôi đứa trẻ này.”
Bác sĩ nữ hoảng sợ, sau đó lắc đầu: “Cháu đấy, đúng là quá trẻ tuổi, một cô gái làm sao có thể nuôi sống một đứa bé. Tạm thời không nói tới áp lực của xã hội, tương lai con của cháu lớn lên mà không có tình thương của ba, điều này sẽ có ảnh hưởng không tốt tới tâm lý của đứa trẻ.”
“Ha ha, một mình cháu cố gắng yêu nó còn chưa đủ sao? Có ba thì có tác dụng gì chứ?”
Đúng vậy. Đã nhiều năm qua, cô sớm quen với cuộc sống không có ba. Ba thì có tác dụng gì?
Bác sĩ nữ lắc đầu, đẩy kính mắt và tiếp tục nói.
“Cô bé, thật ra tình thương của người mẹ không có cách nào thay thế được tình thương của ba. Nghe cô khuyên một câu, cô là người từng trải, cháu mau bảo ba của đứa nhỏ này tới chịu trách nhiệm đi. Chỉ có gia đình được cả ba mẹ yêu thương, tâm lý của đứa trẻ mới khỏe mạnh được.”
“Ha ha, bác sĩ nói đúng, chúng ta nhất định phải để cho ba đứa trẻ chịu trách nhiệm, đúng không, mẹ đứa trẻ.”
Lê Quyên Quyên nhân cơ hội khuyên bảo Quách Thanh Tú. Cô chỉ cười mà không nói gì. Không ai có thể nhìn thấu được tâm trạng của cô.
“Xem ra cô bé này còn tiến bộ hơn cháu đấy. Sau khi về, cháu hãy suy nghĩ cho kỹ. Lần sau trở lại đây, cháu nhất định phải dẫn theo ba của đứa trẻ. Đúng rồi, cháu phải nhớ uống những vitamin này. Nó có lợi cho sự phát triển của đứa trẻ. Bình thường không thể quá mệt nhọc, không nên đi giày cao gót, không nên thức đêm, không nên ăn những thứ có tính kích thích, biết không?”
Bác sĩ này nói chuyện thật sự làm người ta khó chịu, nhưng lại rất nhân hậu. Lê Quyên Quyên và Quách Thanh Tú cám ơn bác sĩ rồi rời đi.
Ở cổng của bệnh viện, hai người gặp phải Tăng Thanh Hải.
Quá bất ngờ, cả hai người đều đứng lại. Nhìn Tăng Thanh Hải rất tiều tụy, trên cằm đã mọc râu, trên người mặc áo khoác màu đen, có vẻ mệt mỏi không chịu nổi.
Giây phút nhìn thấy Tăng Thanh Hải, Quách Thanh Tú nắm chặt hai tay, cô suýt nữa đã không khống chế được mà nhào tới.
Nhưng lý trí nói cho cô biết, anh đã không còn là anh nữa, mà cô cũng không còn là cô.
Quách Thanh Tú đang đứng ngây ra đó, Tăng Thanh Hải vội vàng đi tới, giơ tay ra nắm tay cô. Cô theo bản năng né tránh.
Tăng Thanh Hải trông có vẻ lo lắng, trong đôi mắt ôn hòa hiện ra sự đau đớn, giọng nói trầm và khàn.
“Thanh Tú, chúng ta không cần ầm ĩ đến mức như vậy chứ?”
Quách Thanh Tú lùi lại, gượng cười và lắc đầu: “Anh Hải, từ nay về sau, anh chính là anh trai em...”
Hai chữ anh trai này đã đập nát tất cả hy vọng trong lòng Tăng Thanh Hải.
Anh đau khổ nhìn Quách Thanh Tú, nhìn cô gái mình nhớ thương hơn chục năm, cảm thấy rất không cam lòng.
Anh đột nhiên đi tới cầm tay Quách Thanh Tú, kéo cô vào trong bệnh viện: “Anh không tin, anh không tin em là em gái ruột của anh. Anh muốn đi làm xét nghiệm ADN.”
Nước mắt Quách Thanh Tú chảy ra, cô bị Tăng Thanh Hải kéo đi mấy bước như vậy, đột nhiên hất mạnh tay Tăng Thanh Hải ra.
MCô tuyệt vọng nhìn Tăng Thanh Hải, đau khổ lắc đầu: “Anh Hải, không cần, không cần, không cần làm như vậy.”
Trong đáy mắt Tăng Thanh Hải vẫn cháy lên một hy vọng cuối cùng: “Thanh Tú, anh xin em, em đi làm xét nghiệm ADN với anh. Nếu như chúng ta không phải là quan hệ anh em, anh sẽ dẫn em đi tới bất kỳ nơi nào em thích.”
uách Thanh Tú liều mạng lắc đầu, nước mắt không ngừng chảy ra: “Muộn rồi! Anh Hải, tất cả đều quá muộn rồi. Lẽ nào anh còn chưa rõ sao? Cho dù chúng ta không phải là anh em ruột, chúng ta cũng không có khả năng đến với nhau nữa.”
“Vì sao?” Tăng Thanh Hải kinh ngạc.
Quách Thanh Tú cúi đầu, thật lâu sau mới chậm rãi ngước mắt, nhìn về phía Tăng Thanh Hải: “Em mang thai rồi.”
Tăng Thanh Hải giơ tay ra, cuối cùng yếu ớt thả xuống. Cô biết, cô biết hết rồi.
Quách Thanh Tú nhìn chằm chằm vào ánh mắt bất lực của Tăng Thanh Hải: “Anh cũng biết, đúng không?”
Tăng Thanh Hải đau khổ gật đầu: “Anh đã sớm biết rồi. Nhưng anh không muốn mất em, cho nên vẫn không nói cho em biết. Xin lỗi, Thanh Tú, anh không quan tâm em có con không, chỉ cần có thể ở cùng em, anh không sợ gì cả. Anh vẫn có thể đối xử tốt với em như trước.”
Quách Thanh Tú đau khổ lắc đầu: “Không, em không muốn lặp lại sai lầm của người lớn nữa. Anh Hải, xin lỗi anh, nếu chúng ta có duyên, chờ đến kiếp sau lại tiếp tục!”
Quách Thanh Tú nói xong, chạy như bay mà không quay đầu lại. Còn lại một mình Tăng Thanh Hải đứng ngơ ngác ở trước cổng của bệnh viện.
Anh buồn bã nhìn bóng dáng nhỏ nhắn của cô biến mất khỏi tầm mắt.
Anh Hải, xin lỗi, nếu chúng ta có duyên, chờ đến kiếp sau lại tiếp tục!
Anh Hải, xin lỗi, nếu chúng ta có duyên, chờ đến kiếp sau lại tiếp tục!
Con người thật sự sẽ có kiếp sau sao?
Tăng Thanh Hải đau khổ nắm chặt hai tay. Thật lâu sau, anh mở mắt ra, đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm về hướng Quách Thanh Tú biến mất.
Thanh Tú, anh không mong kiếp sau, chỉ cần kiếp này!
Quách Thanh Tú chăm sóc bản thân theo phương pháp của bác sĩ. Sau khi uống thuốc Đông y xong, bệnh cảm hình như đã biến mất, nhưng cả ngày vẫn thấy hơi chóng mặt, cô chỉ cảm thấy dễ chịu hơn vào buổi sáng sớm.
“Thanh Tú, theo tớ thấy, cậu vẫn nên đi tìm Lâm Việt Thịnh đi. Bác sĩ ngày đó nói không sai, đây không phải là vì cậu, mà là vì đứa trẻ.”
“Lời cậu nói, tớ không phải chưa từng suy nghĩ. Nhưng Lâm Việt Thịnh, người này... hắn chắc chắn không thích trẻ con.”
“Cậu chưa thử làm sao biết hắn không thích trẻ con chứ?” Lê Quyên Quyên tiếp tục khích lệ.
“Được rồi, tớ nghe lời cậu một lần thử xem sao!”
Quách Thanh Tú thấy đau đầu, mình thật sự phải đi tìm hắn sao?
“Quyên Quyên, tớ có thật sự nên đi tìm hắn không?”
Cô luôn cảm thấy hình như còn có cách tốt hơn, cô phải tự mình bước đi.
“Thanh Tú, cậu hỏi nhiều quá. Về vấn đề này, cậu đừng hỏi tớ mà nên hỏi đứa bé trong bụng cậu. Tớ nghĩ, nếu như tớ là đứa bé kia, tớ nhất định sẽ muốn có tình thương của ba. Này, nể tình quan hệ tốt đẹp giữa chúng ta, tớ giúp cậu đi gặp Lâm Việt Thịnh, có cần tớ giúp cậu thăm dò hắn trước không?”
Quách Thanh Tú lắc đầu: “Không, cho dù có nói thì tớ cũng muốn tự mình nói với hắn.”
“Đúng rồi, ba cậu... Ông ta gọi điện thoại hỏi tớ về tình hình của cậu. Cậu có muốn gọi lại cho ông ta không?”
Quách Thanh Tú đã sớm tắt điện thoại từ rất nhiều ngày nay, cô không muốn liên lạc với bất kỳ người nào.
Thấy Quách Thanh Tú nhíu mày, Lê Quyên Quyên hiểu rõ, liền khẽ gật đầu: “Được rồi, cũng không phải chuyện gì gấp. Chờ tâm trạng cậu tốt hơn, chúng ta lại nói sau cũng được!”
Danh sách chương