Cuối cùng tay trái cũng có thể cử động, cô áp người ra sau, muốn cởi nốt tay phải.
“Á!”
Một tiếng kêu thảm thiết vang lên, con dao trong tay tên gầy đâm xuyên người gã mập, máu văng đầy sàn. Quách Thanh Tú sợ run người, cô thật không ngờ hai tên kia lại vì tiền mà trở mặt thành thù, thậm chí còn ra tay giết người.
Đây chính là loại người vì tiền mà đến mạng cũng bất chấp!
Quách Thanh Tú cố nén nỗi sợ hãi trong lòng, liều mạng cởi dây trói tay phải, may mắn phương hướng gã mập kia ngã xuống là góc chết với Quách Thanh Tú.
Quách Thanh Tú khom người cởi dây trói chân, trong chớp mắt dây trói lỏng ra, tên gầy đã đẩy thi thể gã mập ra, vọt tới chỗ Quách Thanh Tú.
“Con chó này, còn muốn chạy à!”
“Á!” Quách Thanh Tú hét lên một tiếng, thuận tay cầm lấy cái ghế quật vào người tên gầy.
Tên gầy lui về sau vài bước tránh cái ghế, lại quay lại rút con dao găm trong cơ thể gã mập ra đuổi theo Quách Thanh Tú.
“Á!” Quách Thanh Tú mất lí trí gào lên, cô lê đôi chân run rẩy chạy thục mạng xuống cầu thang.
Vừa vọt ra khỏi nhà, cô đã chạy thẳng ra sân.
Lúc này đầu óc cô trống rỗng, trong lòng chỉ có một ý nghĩ, mau chóng chạy trốn.
Đêm đen như mực, đưa tay không thấy năm ngón, cô nhào thẳng vào lòng một người, phản xạ có điều kiện mà hét to lên: “Cứu tôi! Cứu tôi! Đừng giết tôi!”
“Tôi đây!”
Giọng nói khàn khàn trầm thấp vang lên như một mũi tiêm thuốc an thần. Là Lâm Việt Thịnh! Cô chưa bao giờ cảm thấy trong lòng hắn ấm áp an toàn như bây giờ.
Quách Thanh Tú vùi đầu vào lòng hắn, sợ đến mức khóc to: “Cứu tôi, có người muốn giết tôi!”
“Đừng sợ, có tôi đây...”
Lâm Việt Thịnh kéo Quách Thanh Tú ra sau bảo vệ rồi đi về phía trước.
Gã gầy cực kì tàn bạo đuổi theo, thấy người là đâm dao đến: “Con khốn này, mày dám chơi ông mày à, giờ tao sẽ giết chết mày!”
Lâm Việt Thịnh cười lạnh: “Muốn chết à!” Hắn nhấc chân tung một cú đá.
Bóng đêm tối đen như mực, Quách Thanh Tú chỉ có thể nhìn thấy hai cái bóng người đang đấm đá nhau, cô căng thẳng đứng đờ ra, hồi lâu mới phản ứng được, vội cất tiếng kêu cứu.
“Cứu mạng! Cứu mạng!”
Quách Thanh Tú hét lên, giọng nói trong bóng đêm vô cùng rõ rệt. Cô muốn gọi nhiều người đến cùng đối phó với tên côn đồ kia.
Quả nhiên sau tiếng kêu của cô là tiếng chó sủa vang lên, chính là Tiểu Bành.
Quách Thanh Tú hét to: “Tiểu Bành, Tiểu Bành, mau tới, có kẻ xấu...”
Lúc Lưu Hoa dẫn Tiểu Bành chạy tới, tên gầy đã bị Lâm Việt Thịnh chế ngự. Chiếc đèn pin trong tay Lưu Hoa chiếu sáng lòa.
Tên gầy bị Lâm Việt Thịnh đánh cho mặt mũi bầm dập, hai tay bị hắn bẻ ra sau, không nhúc nhích nổi.
“Xin lỗi cô Quách, hôm nay có vài người bạn đến nên về muộn, để cô sợ hãi.” Lưu Hoa vội vàng xin lỗi.
Tiểu Bành đứng đó nhe răng trợn mắt với tên gầy trước mặt.
Quách Thanh Tú gắng gượng lắc đầu: “Mau báo cảnh sát đi, trên tầng còn có người chết...”
Nửa tiếng sau, cảnh sát đến dẫn hai kẻ xấu đi.
Lâm Việt Thịnh chở Quách Thanh Tú về nội thành, Quách Thanh Tú ngồi ở ghế phụ, toàn thân mệt lả, quần áo trên người đẫm mồ hôi.
Cô nghiêng đầu, thấy bộ vest trên người Lâm Việt Thịnh bị dao rạch thủng mấy chỗ, còn có máu rỉ ra...
Quách Thanh Tú quan tâm nhào qua: “Anh bị thương à?”
Lâm Việt Thịnh thờ ơ kéo áo lại che vết thương, trầm giọng nói: “Không sao.”
Xe đi đến cửa tiểu khu thì ngừng lại.
“Cần tôi đưa cô lên không?”
Đôi mắt hắn sâu hút như động không đáy, Quách Thanh Tú mím môi gật đầu.
Nếu hắn tôn trọng cô thì cô cũng không bài xích hắn như vậy nữa.
Trong phòng khách, Lâm Việt Thịnh ngồi trên ghế sô pha quan sát đánh giá xung quanh. Đây là nơi ở của Quách Thanh Tú, đây là lần đầu tiên cô cho phép hắn vào nhà.
Quách Thanh Tú thay sang bộ váy hoa, cầm hộp thuốc đến.
Dưới ánh đèn, tay trái Lâm Việt Thịnh bị rạch ba nhát, tay áo nát bươm, máu chảy ra.
“Tôi giúp anh xử lý vết thương!”
Lâm Việt Thịnh không từ chối, hắn không phải là Quách Thanh Tú. Quách Thanh Tú chính là lực vạn vật hấp dẫn của hắn, dù cô chẳng làm gì, chỉ cần được nhìn cô hắn cũng đã cảm thấy yên lòng.
Quách Thanh Tú quỳ trên sô phachăm chú dùng kéo cắt tay áo, đến áo lót cũng cắt ra.
Dù sao hai cái áo này đều hỏng rồi, không mặc được nữa, cô cắt luôn thành tay cộc.
Trên cánh tay cường tráng có ba vết rạch sâu, hẳn là bị dao của gã gầy kia rạch trúng.
Vết thương máu thịt lẫn lộn, Quách Thanh Tú cắn môi, nhẹ nhàng bôi thuốc giúp hắn.
Lâm Việt Thịnh không rên tiếng nào, con ngươi đen kịt nhìn lên theo bắp chân trắng nõn, chiếc váy bao lấy cơ thể nhỏ nhắn của cô, đường cong phập phồng lả lướt ẩn giấu bên trong. Từ chỗ cổ áo hạ thấp xuống có thể nhìn thấy hình dáng tròn trịa trắng ngần ẩn hiện. Có thể tưởng tượng ra bên trong là cảnh tượng mất hồn nhường nào.
Cổ họng Lâm Việt Thịnh căng lên, máu huyết lập tức sôi trào, hắn đột nhiên dùng cánh tay bị thương đẩy Quách Thanh Tú ra rồi đứng bật dậy.
“Tôi phải đi rồi.”
Giọng hắn khàn đặc, mơ hồ pha trộn chút lửa tình kìm nén, con ngươi đen kịt nhìn sang chỗ khác không tỏ vẻ gì.
Quách Thanh Tú luống cuống nhìn hắn.
Gương mặt anh tuấn này đã từng khiến cô căm hận cỡ nào. Nhưng giờ hắn lại là ân nhân cứu mạng của cô, không chỉ bây giờ, đã rất nhiều lần rồi.
Trên đảo Maldives, là hắn cứu cô trên biển.
Trong đồn cảnh sát thành phố S, hắn bất chấp tất cả cứu cô ra.
Trong nhà cũ của nhà họ Quách, cô bị bác gái đánh lén, là hắn đột nhiên chạy tới cứu cô.
Còn có lần cứu cô trong tay bác cả, lúc cô bị đám bạn học ở đại học S sỉ nhục và cả lần đưa cô về từ chỗ Dương Diệp Sơn...
Đột nhiên bao nhiêu chuyện cũ ùa về, cô chưa từng nghiêm túc nghĩ tới, người đàn ông này lại luôn là nhân vật quan trọng trong cuộc đời cô. Cô sợ hãi phát hiện, nếu không có hắn, cô thật sự không thể sống đến bây giờ.
Trước đây cô cứ mãi trốn tránh hắn, căm hận hắn, nguyên nhân là do hắn cưỡng ép cô yêu hắn.
Một người đàn ông chỉ biết dùng cơ thể và giam cầm để thể hiện tình yêu khiến cô cảm thấy khủng hoảng. Thế nên cô liều mạng chạy trốn.
Mà lúc này, hắn không yêu cô nữa rồi, hắn buông tay, Quách Thanh Tú mới có cảm giác như thể vừa quen hắn vậy.
“Sao anh lại xuất hiện ở đó?” Quách Thanh Tú dè dặt hỏi.
Lâm Việt Thịnh liếc nhìn cô, bờ môi mỏng nhếch lên.
“Cô yên tâm, không phải tôi theo dõi cô... Là cái này.”
Lâm Việt Thịnh xòe tay ra, trên đó có một chiếc bông tai màu vang: “Khuê đánh rơi bông tai ở chỗ cô, em ấy nhờ tôi tìm lại.”
“À!” Quách Thanh Tú lúng túng, hai tay quẫn bách xoắn vào nhau.
“Xin lỗi, tôi không có ý này. Tôi muốn nói, anh xuất hiện rất đúng lúc, cảm ơn anh đã cứu tôi. Bộ vest của anh Tăngi sẽ đền bù...”
Người ta cứu cái mạng nhỏ của cô, dẫu sao cô cũng phải bày tỏ chút chứ! Thế nhưng Quách Thanh Tú lại căng thẳng đến mức hoàn toàn không nghĩ ra nên cảm ơn như thế nào.
“Vest thì tôi có mà đầy, nếu cô thật sự muốn cảm ơn tôi thì hãy mời tôi với Khuê cùng ăn một bữa cơm đi!”
Lâm Việt Thịnh trầm giọng nói, ánh mắt khiến người khác không sao hiểu thấu.
Quách Thanh Tú ngẩn ra rồi lập tức gật đầu: “Được, ngày mai tôi mời hai người ăn cơm.”
“Không cần gấp, đợi tâm trạng cô ổn hơn rồi nói sau, tôi đi đây!”
Lâm Việt Thịnh đi ra, Quách Thanh Tú vẫn đưa hắn ra tận cổng.
Qua chuyện này đã là một giờ hơn rồi, Quách Thanh Tú sạc di động, lại lấy máy bàn ra gọi vào số Tăng Thanh Hải, vậy mà lại tắt máy.
Quách Thanh Tú hốt hoảng, lời ba nói lại lần nữa vang vọng bên tai.
Đúng vậy, anh Hải, rốt cuộc anh quan tâm đến ai?
Quách Thanh Tú cắm sạc xong, không kịp chờ mà mở máy lên. Cô đang nghĩ, anh Hải bận quá không đi được, có lẽ sẽ gửi tin nhắn an ủi cô.
Nhưng tìm khắp trong hộp thư một lần vẫn chẳng thấy gì cả!Tâm trạng thất vọng ùa đến.
Di động đột nhiên vang lên, Quách Thanh Tú nhìn thì thấy là số lạ, cô đang định tắt máy thì đột nhiên lại nghĩ đến chuyện gì, bèn nhấn nút nhận.
“Anh Hải, anh có ổn không?” Quách Thanh Tú mừng rỡ nói.
“Ha ha, tôi không phải anh cô đâu! Tôi là Dương Hà Khuê đây. tôi vừa nghe anh Lâm nói cô bị bọn trộm đuổi đánh, có sợ không? Có cần tôi qua với cô không? Nhà cô không có ai chứ? Hay là tôi bảo anh Lâm đón cô qua đây. Giờ tôi đang chơi game liên minh với anh Lâm nè. Vừa hay thiếu một chân, cô có muốn tới không?”
Dương Hà Khuê vô cùng nhiệt tình, bắn như súng liên thanh.
Quách Thanh Tú ngại từ chối thẳng: “À, tôi không sao. Hôm nay thì thôi, tôi đã ngủ rồi. Để hôm khác đi!”
“Ồ, được rồi! Nếu cô có chuyện gì thì gọi thẳng cho tôi nhé. Cô ngủ rồi thì tôi không quấy rầy nữa, ngủ ngon!” Dương Hà Khuê cúp điện thoại.
Quách Thanh Tú cầm điện thoại ngây ra, Dương Hà Khuê rốt cuộc là đầu óc có vấn đề hay không vậy?
Lẽ nào cô ta không biết cô là bạn gái cũ của Lâm Việt Thịnh sao?
Nếu là vậy thật thì quá khó xử rồi.
Quách Thanh Tú ngủ không yên giấc cho lắm, có lẽ do kinh hãi quá mức nên chỉ cần vừa nhắm mắt cô lại mơ thấy tên gầy thọc dao qua. Cô sợ đến mức hét ầm lên, mở mắt ra thì hóa ra chỉ là giấc mộng.
Cô mở đèn, nhìn thời gian mới là 3 giờ sáng, cô còn chưa ngủ được hai tiếng đồng hồ.
Cô mở mắt trừng trừng, lại nhìn di động, vẫn không có tin nhắn của anh Hải. Cô lấy hết dũng khí gọi điện cho anh, lại vẫn tắt máy.
Nếu cả đêm anh ta không về thì sao không gọi điện cho cô? Lẽ nào anh ta không thể tìm được một chiếc điện thoại khác hay sao?
Cho dù không tìm được điện thoại thì chỉ cần lấy cái của mình đi sạc điện, mấy phút mà thôi, rốt cuộc anh đang làm gì chứ?
Quách Thanh Tú thức trắng cả đêm, cứ nhắm mắt là lại gặp ác mộng. Cô dứt khoát dậy luôn, ngồi trên sô pha xem ti vi.
Cô biết trong lòng mình đang mong đợi điều gì đó, nhưng lại không biết rốt cuộc là điều gì?
Trong lúc ngơ ngẩn, đột nhiên có người vỗ nhẹ vào vai cô, Quách Thanh Tú lập tức tỉnh táo lại.
TV vẫn còn mở, nhưng đã ngưng phát sóng, còn cô lại ngủ thiếp trên sô pha.
Quách Hoàng Tùng nghi ngờ nhìn cô: “Sao con không về phòng mà ngủ?”
Quách Thanh Tú ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường, mới hơn 5 giờ!
“Ba, con đang chờ ba về, sao giờ ba mới về?”
Co ro trên sô pha lâu như vậy, toàn thân cô vừa cứng vừa mỏi, như thể vừa bị dần một trận.
Quách Hoàng Tùng cởi áo khoác ngoài ra, đi vào nhà vệ sinh: “Ừm, ba tắm cái rồi đi làm, con mau đi nghỉ đi!”
“Á!”
Một tiếng kêu thảm thiết vang lên, con dao trong tay tên gầy đâm xuyên người gã mập, máu văng đầy sàn. Quách Thanh Tú sợ run người, cô thật không ngờ hai tên kia lại vì tiền mà trở mặt thành thù, thậm chí còn ra tay giết người.
Đây chính là loại người vì tiền mà đến mạng cũng bất chấp!
Quách Thanh Tú cố nén nỗi sợ hãi trong lòng, liều mạng cởi dây trói tay phải, may mắn phương hướng gã mập kia ngã xuống là góc chết với Quách Thanh Tú.
Quách Thanh Tú khom người cởi dây trói chân, trong chớp mắt dây trói lỏng ra, tên gầy đã đẩy thi thể gã mập ra, vọt tới chỗ Quách Thanh Tú.
“Con chó này, còn muốn chạy à!”
“Á!” Quách Thanh Tú hét lên một tiếng, thuận tay cầm lấy cái ghế quật vào người tên gầy.
Tên gầy lui về sau vài bước tránh cái ghế, lại quay lại rút con dao găm trong cơ thể gã mập ra đuổi theo Quách Thanh Tú.
“Á!” Quách Thanh Tú mất lí trí gào lên, cô lê đôi chân run rẩy chạy thục mạng xuống cầu thang.
Vừa vọt ra khỏi nhà, cô đã chạy thẳng ra sân.
Lúc này đầu óc cô trống rỗng, trong lòng chỉ có một ý nghĩ, mau chóng chạy trốn.
Đêm đen như mực, đưa tay không thấy năm ngón, cô nhào thẳng vào lòng một người, phản xạ có điều kiện mà hét to lên: “Cứu tôi! Cứu tôi! Đừng giết tôi!”
“Tôi đây!”
Giọng nói khàn khàn trầm thấp vang lên như một mũi tiêm thuốc an thần. Là Lâm Việt Thịnh! Cô chưa bao giờ cảm thấy trong lòng hắn ấm áp an toàn như bây giờ.
Quách Thanh Tú vùi đầu vào lòng hắn, sợ đến mức khóc to: “Cứu tôi, có người muốn giết tôi!”
“Đừng sợ, có tôi đây...”
Lâm Việt Thịnh kéo Quách Thanh Tú ra sau bảo vệ rồi đi về phía trước.
Gã gầy cực kì tàn bạo đuổi theo, thấy người là đâm dao đến: “Con khốn này, mày dám chơi ông mày à, giờ tao sẽ giết chết mày!”
Lâm Việt Thịnh cười lạnh: “Muốn chết à!” Hắn nhấc chân tung một cú đá.
Bóng đêm tối đen như mực, Quách Thanh Tú chỉ có thể nhìn thấy hai cái bóng người đang đấm đá nhau, cô căng thẳng đứng đờ ra, hồi lâu mới phản ứng được, vội cất tiếng kêu cứu.
“Cứu mạng! Cứu mạng!”
Quách Thanh Tú hét lên, giọng nói trong bóng đêm vô cùng rõ rệt. Cô muốn gọi nhiều người đến cùng đối phó với tên côn đồ kia.
Quả nhiên sau tiếng kêu của cô là tiếng chó sủa vang lên, chính là Tiểu Bành.
Quách Thanh Tú hét to: “Tiểu Bành, Tiểu Bành, mau tới, có kẻ xấu...”
Lúc Lưu Hoa dẫn Tiểu Bành chạy tới, tên gầy đã bị Lâm Việt Thịnh chế ngự. Chiếc đèn pin trong tay Lưu Hoa chiếu sáng lòa.
Tên gầy bị Lâm Việt Thịnh đánh cho mặt mũi bầm dập, hai tay bị hắn bẻ ra sau, không nhúc nhích nổi.
“Xin lỗi cô Quách, hôm nay có vài người bạn đến nên về muộn, để cô sợ hãi.” Lưu Hoa vội vàng xin lỗi.
Tiểu Bành đứng đó nhe răng trợn mắt với tên gầy trước mặt.
Quách Thanh Tú gắng gượng lắc đầu: “Mau báo cảnh sát đi, trên tầng còn có người chết...”
Nửa tiếng sau, cảnh sát đến dẫn hai kẻ xấu đi.
Lâm Việt Thịnh chở Quách Thanh Tú về nội thành, Quách Thanh Tú ngồi ở ghế phụ, toàn thân mệt lả, quần áo trên người đẫm mồ hôi.
Cô nghiêng đầu, thấy bộ vest trên người Lâm Việt Thịnh bị dao rạch thủng mấy chỗ, còn có máu rỉ ra...
Quách Thanh Tú quan tâm nhào qua: “Anh bị thương à?”
Lâm Việt Thịnh thờ ơ kéo áo lại che vết thương, trầm giọng nói: “Không sao.”
Xe đi đến cửa tiểu khu thì ngừng lại.
“Cần tôi đưa cô lên không?”
Đôi mắt hắn sâu hút như động không đáy, Quách Thanh Tú mím môi gật đầu.
Nếu hắn tôn trọng cô thì cô cũng không bài xích hắn như vậy nữa.
Trong phòng khách, Lâm Việt Thịnh ngồi trên ghế sô pha quan sát đánh giá xung quanh. Đây là nơi ở của Quách Thanh Tú, đây là lần đầu tiên cô cho phép hắn vào nhà.
Quách Thanh Tú thay sang bộ váy hoa, cầm hộp thuốc đến.
Dưới ánh đèn, tay trái Lâm Việt Thịnh bị rạch ba nhát, tay áo nát bươm, máu chảy ra.
“Tôi giúp anh xử lý vết thương!”
Lâm Việt Thịnh không từ chối, hắn không phải là Quách Thanh Tú. Quách Thanh Tú chính là lực vạn vật hấp dẫn của hắn, dù cô chẳng làm gì, chỉ cần được nhìn cô hắn cũng đã cảm thấy yên lòng.
Quách Thanh Tú quỳ trên sô phachăm chú dùng kéo cắt tay áo, đến áo lót cũng cắt ra.
Dù sao hai cái áo này đều hỏng rồi, không mặc được nữa, cô cắt luôn thành tay cộc.
Trên cánh tay cường tráng có ba vết rạch sâu, hẳn là bị dao của gã gầy kia rạch trúng.
Vết thương máu thịt lẫn lộn, Quách Thanh Tú cắn môi, nhẹ nhàng bôi thuốc giúp hắn.
Lâm Việt Thịnh không rên tiếng nào, con ngươi đen kịt nhìn lên theo bắp chân trắng nõn, chiếc váy bao lấy cơ thể nhỏ nhắn của cô, đường cong phập phồng lả lướt ẩn giấu bên trong. Từ chỗ cổ áo hạ thấp xuống có thể nhìn thấy hình dáng tròn trịa trắng ngần ẩn hiện. Có thể tưởng tượng ra bên trong là cảnh tượng mất hồn nhường nào.
Cổ họng Lâm Việt Thịnh căng lên, máu huyết lập tức sôi trào, hắn đột nhiên dùng cánh tay bị thương đẩy Quách Thanh Tú ra rồi đứng bật dậy.
“Tôi phải đi rồi.”
Giọng hắn khàn đặc, mơ hồ pha trộn chút lửa tình kìm nén, con ngươi đen kịt nhìn sang chỗ khác không tỏ vẻ gì.
Quách Thanh Tú luống cuống nhìn hắn.
Gương mặt anh tuấn này đã từng khiến cô căm hận cỡ nào. Nhưng giờ hắn lại là ân nhân cứu mạng của cô, không chỉ bây giờ, đã rất nhiều lần rồi.
Trên đảo Maldives, là hắn cứu cô trên biển.
Trong đồn cảnh sát thành phố S, hắn bất chấp tất cả cứu cô ra.
Trong nhà cũ của nhà họ Quách, cô bị bác gái đánh lén, là hắn đột nhiên chạy tới cứu cô.
Còn có lần cứu cô trong tay bác cả, lúc cô bị đám bạn học ở đại học S sỉ nhục và cả lần đưa cô về từ chỗ Dương Diệp Sơn...
Đột nhiên bao nhiêu chuyện cũ ùa về, cô chưa từng nghiêm túc nghĩ tới, người đàn ông này lại luôn là nhân vật quan trọng trong cuộc đời cô. Cô sợ hãi phát hiện, nếu không có hắn, cô thật sự không thể sống đến bây giờ.
Trước đây cô cứ mãi trốn tránh hắn, căm hận hắn, nguyên nhân là do hắn cưỡng ép cô yêu hắn.
Một người đàn ông chỉ biết dùng cơ thể và giam cầm để thể hiện tình yêu khiến cô cảm thấy khủng hoảng. Thế nên cô liều mạng chạy trốn.
Mà lúc này, hắn không yêu cô nữa rồi, hắn buông tay, Quách Thanh Tú mới có cảm giác như thể vừa quen hắn vậy.
“Sao anh lại xuất hiện ở đó?” Quách Thanh Tú dè dặt hỏi.
Lâm Việt Thịnh liếc nhìn cô, bờ môi mỏng nhếch lên.
“Cô yên tâm, không phải tôi theo dõi cô... Là cái này.”
Lâm Việt Thịnh xòe tay ra, trên đó có một chiếc bông tai màu vang: “Khuê đánh rơi bông tai ở chỗ cô, em ấy nhờ tôi tìm lại.”
“À!” Quách Thanh Tú lúng túng, hai tay quẫn bách xoắn vào nhau.
“Xin lỗi, tôi không có ý này. Tôi muốn nói, anh xuất hiện rất đúng lúc, cảm ơn anh đã cứu tôi. Bộ vest của anh Tăngi sẽ đền bù...”
Người ta cứu cái mạng nhỏ của cô, dẫu sao cô cũng phải bày tỏ chút chứ! Thế nhưng Quách Thanh Tú lại căng thẳng đến mức hoàn toàn không nghĩ ra nên cảm ơn như thế nào.
“Vest thì tôi có mà đầy, nếu cô thật sự muốn cảm ơn tôi thì hãy mời tôi với Khuê cùng ăn một bữa cơm đi!”
Lâm Việt Thịnh trầm giọng nói, ánh mắt khiến người khác không sao hiểu thấu.
Quách Thanh Tú ngẩn ra rồi lập tức gật đầu: “Được, ngày mai tôi mời hai người ăn cơm.”
“Không cần gấp, đợi tâm trạng cô ổn hơn rồi nói sau, tôi đi đây!”
Lâm Việt Thịnh đi ra, Quách Thanh Tú vẫn đưa hắn ra tận cổng.
Qua chuyện này đã là một giờ hơn rồi, Quách Thanh Tú sạc di động, lại lấy máy bàn ra gọi vào số Tăng Thanh Hải, vậy mà lại tắt máy.
Quách Thanh Tú hốt hoảng, lời ba nói lại lần nữa vang vọng bên tai.
Đúng vậy, anh Hải, rốt cuộc anh quan tâm đến ai?
Quách Thanh Tú cắm sạc xong, không kịp chờ mà mở máy lên. Cô đang nghĩ, anh Hải bận quá không đi được, có lẽ sẽ gửi tin nhắn an ủi cô.
Nhưng tìm khắp trong hộp thư một lần vẫn chẳng thấy gì cả!Tâm trạng thất vọng ùa đến.
Di động đột nhiên vang lên, Quách Thanh Tú nhìn thì thấy là số lạ, cô đang định tắt máy thì đột nhiên lại nghĩ đến chuyện gì, bèn nhấn nút nhận.
“Anh Hải, anh có ổn không?” Quách Thanh Tú mừng rỡ nói.
“Ha ha, tôi không phải anh cô đâu! Tôi là Dương Hà Khuê đây. tôi vừa nghe anh Lâm nói cô bị bọn trộm đuổi đánh, có sợ không? Có cần tôi qua với cô không? Nhà cô không có ai chứ? Hay là tôi bảo anh Lâm đón cô qua đây. Giờ tôi đang chơi game liên minh với anh Lâm nè. Vừa hay thiếu một chân, cô có muốn tới không?”
Dương Hà Khuê vô cùng nhiệt tình, bắn như súng liên thanh.
Quách Thanh Tú ngại từ chối thẳng: “À, tôi không sao. Hôm nay thì thôi, tôi đã ngủ rồi. Để hôm khác đi!”
“Ồ, được rồi! Nếu cô có chuyện gì thì gọi thẳng cho tôi nhé. Cô ngủ rồi thì tôi không quấy rầy nữa, ngủ ngon!” Dương Hà Khuê cúp điện thoại.
Quách Thanh Tú cầm điện thoại ngây ra, Dương Hà Khuê rốt cuộc là đầu óc có vấn đề hay không vậy?
Lẽ nào cô ta không biết cô là bạn gái cũ của Lâm Việt Thịnh sao?
Nếu là vậy thật thì quá khó xử rồi.
Quách Thanh Tú ngủ không yên giấc cho lắm, có lẽ do kinh hãi quá mức nên chỉ cần vừa nhắm mắt cô lại mơ thấy tên gầy thọc dao qua. Cô sợ đến mức hét ầm lên, mở mắt ra thì hóa ra chỉ là giấc mộng.
Cô mở đèn, nhìn thời gian mới là 3 giờ sáng, cô còn chưa ngủ được hai tiếng đồng hồ.
Cô mở mắt trừng trừng, lại nhìn di động, vẫn không có tin nhắn của anh Hải. Cô lấy hết dũng khí gọi điện cho anh, lại vẫn tắt máy.
Nếu cả đêm anh ta không về thì sao không gọi điện cho cô? Lẽ nào anh ta không thể tìm được một chiếc điện thoại khác hay sao?
Cho dù không tìm được điện thoại thì chỉ cần lấy cái của mình đi sạc điện, mấy phút mà thôi, rốt cuộc anh đang làm gì chứ?
Quách Thanh Tú thức trắng cả đêm, cứ nhắm mắt là lại gặp ác mộng. Cô dứt khoát dậy luôn, ngồi trên sô pha xem ti vi.
Cô biết trong lòng mình đang mong đợi điều gì đó, nhưng lại không biết rốt cuộc là điều gì?
Trong lúc ngơ ngẩn, đột nhiên có người vỗ nhẹ vào vai cô, Quách Thanh Tú lập tức tỉnh táo lại.
TV vẫn còn mở, nhưng đã ngưng phát sóng, còn cô lại ngủ thiếp trên sô pha.
Quách Hoàng Tùng nghi ngờ nhìn cô: “Sao con không về phòng mà ngủ?”
Quách Thanh Tú ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường, mới hơn 5 giờ!
“Ba, con đang chờ ba về, sao giờ ba mới về?”
Co ro trên sô pha lâu như vậy, toàn thân cô vừa cứng vừa mỏi, như thể vừa bị dần một trận.
Quách Hoàng Tùng cởi áo khoác ngoài ra, đi vào nhà vệ sinh: “Ừm, ba tắm cái rồi đi làm, con mau đi nghỉ đi!”
Danh sách chương