Tuy nhiên Ngô Chính không hề quan tâm đoái hoài đến đám người này, cước bộ như có như không tựa như chậm chạp nhưng chớp mắt đã biến mất xuất hiện ở bên ngoài lều trại quay lưng về phía bọn hắn, để lại trong mắt mỗi người đều là sự tuyệt vọng chua xót khôn nguôi.

Đi vào bên trong ngôi nhà của Hồ Thanh Ngưu, Ngô Chính tự ý xông vào phòng châm cứu chữa bệnh đặt xuống Kỷ Hiểu Phù và Dương Bất Hối bên trên chiếc giường.

“ Đa tạ... công tử! ”

Kỷ Hiểu Phù cảm nhận được ấm áp bên trong gian phòng không còn phải chịu đựng giá rét bên ngoài, không kìm được lòng mình buộc miệng nói lời cảm kích.

“ Ngươi tạm thời ở đây chờ thêm chốc lát ”

Ngô Chính mỉm cười gật đầu, sau đó để lại mẫu tử hai người bên trong gian phòng nghỉ ngơi.

Vừa đi ra khỏi phòng bệnh Ngô Chính liền bắt gặp Hồ Thanh Ngưu vừa nghe được tiếng động đang lúc muốn vào kiểm tra xem sao.

“ Tiểu tử, đừng nói với ta là ngươi mang những tên ngoài kia vào bên trong a!? ”

Trông thấy Ngô Chính từ trong phòng bệnh đi ra, Hồ Thanh Ngưu liền thất kinh hoảng hốt hô lên.

“ Thì sao!? Ngươi quên ta hai năm trước đã nói gì với ngươi? Một cái Kim Hoa Bà Bà nếu dám làm khó ngươi ta liền tiêu diệt toàn bộ Linh Xà đảo không chừa một móng ”

Ngô Chính bất mãn hừ lạnh lớn tiếng nói.

“ A... ”

Nghe vậy, Hồ Thanh Ngưu không khỏi sững sốt thất thần, hắn là không một chút nghi ngờ Ngô Chính dám làm như vậy.

Nên biết hai năm nay trên giang hồ đồn đãi một tên thiếu niên võ công thâm hậu cao cường chuyên đi hành hiệp trượng nghĩa chém giết không biết bao nhiêu tướng sĩ của quân Nguyên, cứu giúp không biết bao nhiêu những người dân vô tội.

Thế nhưng toàn bộ quân Nguyên cho dù nhiều lần ra sức muốn truy sát hắn nhưng hết lần này đến lần khác từng đoàn từng đoàn binh sĩ đều bị hắn tiêu diệt sạch không còn lấy một tên trở về.

Tên thiếu niên này bởi vì sở hữu lục đạo kiếm khí, mỗi một loại đều là vô cùng lợi hại hoàn toàn có thể sánh ngang với một môn công phu tuyệt luân đứng đầu trong thiên hạ, để toàn bộ giang hồ ai ai cũng phải dành cho hắn một sự kính trọng nhất định, gọi hắn một tiếng “ Kiếm Tiên ” để công nhận thành tựu về kiếm đạo của hắn, lại thêm danh tự “ Lục Mạch ” để chỉ về đặc điểm dấu hiệu nhận dạng.

Cho nên thiếu niên này được giang hồ đặt cho ngoại hiệu Lục Mạch Kiếm Tiên, mà Lục Mạch Kiếm Tiên này không ai khác chính là Ngô Chính! Thử hỏi nếu đặt lên cán cân giữa Lục Mạch Kiếm Tiên và Kim Hoa Bà Bà ai mới là người lợi hại hơn, tin chắc rằng toàn bộ người trong giang hồ đều muốn đặt cược cho Ngô Chính.

Cho nên khi nghe Ngô Chính nhắc đến lời hứa trước kia, Hồ Thanh Ngưu không khỏi thất thần giật mình.

Bao lâu nay Hồ Thanh Ngưu đã xem Ngô Chính như là một tên bằng hữu tri giao hoàn toàn không còn để ý đến chuyện cũ trước kia mà đặt trong lòng, nào ngờ Ngô Chính lại tự mình nhắc lại trong khi hắn hoàn toàn có thể phủi tay rời đi a.

Điều này vô tình lại khiến Hồ Thanh Ngưu trong tâm khảm cảm thấy rất xúc động, tựa hồ chỉ cần một câu nói như vậy liền đủ để khiến Hồ Thanh Ngưu cho dù đầu rơi máu chảy cũng không từ nan.

Quả nhiên “ kẻ sĩ chết vì tri kỷ ” là không sai a!

“ Còn ngơ ngác ở đó làm gì!? Mau vào chữa trị hai người các nàng, chuyện sau đó cứ để ta lo liệu là được ”

Ngô Chính tựa hồ rất thiếu kiên nhẫn, hối thúc Hồ Thanh Ngưu cứu lấy mẫu tử Kỷ Hiểu Phù, Dương Bất Hối hai người.

“ Được, ngươi cũng vào trong cùng hai nha đầu kia dùng cơm đi ”

Hồ Thanh Ngưu khẳng khái nhận lời sau đó liền vào phòng bệnh, nhưng trong miệng thì thào lời nói như có như không: “ Đa tạ ngươi! ”

Trông theo bóng lưng Hồ Thanh Ngưu quay đi, Ngô Chính trong tâm không ngừng cảm khái “ danh vọng hảo cảm công dụng quả thật là rất lợi hại ”, mặc dù so với khi còn ở Tiếu Ngạo Giang Hồ thế giới kém hơn rất nhiều, nhưng chỉ cần chút ít tác động này làm cơ sở kết hợp với diễn xuất tài tình của hắn cũng đủ để lung lay bất cứ ai.

Tất nhiên là ngoại trừ những người cảnh giới tu vi cao cường hơn Ngô Chính!

Nhưng cũng phải nói Sát Lục hệ thống được thiết lập quá mức chu toàn, công dụng của điểm sát lục thì mang tính trực tiếp thiên về tăng cường thực lực, ngược lại điểm danh vọng lại theo cách gián tiếp thu thập nhân tâm củng cố địa vị uy tín, đồng thời cũng có thể chuyển thành chấn nhiếp công dụng trong các trường hợp cần phải kiểm soát chấn áp số đông.

Hơn nữa dù là điểm sát lục hay là điểm danh vọng điều kiện tích lũy đều vô cùng khó khăn, điều này mục đích là để Ngô Chính không quá mức ỷ lại vào hệ thống mà quên mất khai khác tiềm năng lực lượng tự thân mới là vương đạo.

Kể cả các loại nhiệm vụ cưỡng chế đặc thù bên trong mỗi loại đều có ý nghĩa riêng biệt nhằm rèn luyện tâm trí của Ngô Chính, không thể phủ nhận nếu hắn không bị hệ thống trước kia thường ngày cho “ ăn hành ” quá nhiều thì bây giờ chưa chắc rằng đã có thể nói dối không chớp mắt, mặt dày hơn tường thành như thế.

Nếu không phải như vậy, mỗi người làm chuyện xấu trên đời đều là có tật giật mình, Ngô Chính hẳn là cũng không ngoại lệ.

Về phía Kim Hoa Bà Bà xuyên suốt hai năm qua đã không ít lần làm phiền Hồ Thanh Ngưu, phương pháp cũng tương tự là đánh đến tàn phế hoặc hạ độc thủ những nhân sĩ giang hồ không thuộc Minh giáo, sau đó bắt họ đến cầu y Hồ Thanh Ngưu.

Nếu Hồ Thanh Ngưu dám phá vỡ lời thề của mình mà cứu giúp đám người kia không nghi ngờ Kim Hoa Bà Bà liền sẽ khiến Hồ Thanh Ngưu nhận một kết cục thê thảm, muốn chết cũng không được mà muốn sống càng không xong.

Tuy nhiên trong khoảng thời gian qua những tên nạn nhân của Kim Hoa Bà Bà đưa đến Hồ Điệp Cốc đều là bị Hồ Thanh Ngưu bỏ qua không đoái hoài gì đến, mặc cho bọn chúng có kêu than kể khổ như thế nào nhưng tương tự vẫn là không được cứu chữa, chỉ có thể lê lóc trước hiên nhà của Hồ Thanh Ngưu mà chết dần chết mòn.

Trong lúc đó Ngô Chính hoàn toàn không một chút tỏ ra muốn can thiệp, bởi vì Ngô Chính minh bạch những người này chỉ là nạn nhân vô tình trêu chọc phải Kim Hoa Bà Bà mà thôi, nhân tiện lại bị biến thành công cụ để thử thách Hồ Thanh Ngưu.

Nhưng lúc bấy giờ thì hoàn toàn khác biệt, Kim Hoa Bà Bà lần này là chủ động hãm hại đám người nhân sĩ trên giang hồ kia khiến bọn hắn trở thành bệnh nhân của Hồ Thanh Ngưu, hơn nữa thủ đoạn càng là tàn nhẫn đến mức cố ý để cho bọn hắn sống dở chết dở không thể nào được toại nguyện.

Sở dĩ Ngô Chính trước kia không can thiệp là vì hầu hết đều là sự kiện nhỏ nhặt không đáng chú ý, nhưng lần này lại là chính kịch đi theo quán tính bắt buộc phải diễn ra như trong nguyên tác, Ngô Chính tất nhiên là không thể lại lơ đễnh cho qua không thèm đoái hoài để mặc cho Kim Hoa Bà Bà tự tung tự tác được.

-------*-*-------

Võ Hiệp Huyền Huyễn Chi Sát Lục Hệ Thống: Mỗi ngày vào lúc 19h sẽ upload chương mới, từ 4 -> 9 chương tùy thời! Mọi người có hảo tâm nhớ vote 9 -> 10 sao để ủng hộ mình nhé, như mọi khi mình sẽ cố gắng ra chương đều đặn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện