Trong lúc Ngô Chính và Trương Tam Phong đang trò chuyện tìm biện pháp cứu chữa cho Trương Vô Kỵ, Thường Ngộ Xuân kế bên thần sắc lo lắng lại không kìm được lên tiếng nhắc nhở mọi người:
“ Trương Chân Nhân, Ngô thiếu hiệp, chúng ta nên tìm một nơi nào đó an toàn lại tiếp tục trò chuyện, quân Nguyên không bao lâu nữa hẳn là sẽ tiếp tục truy sát tới nơi đây ”
Trương Tam Phong ánh mắt trông qua Thường Ngộ Xuân tựa hồ không có bao nhiêu hảo cảm, tuy là xưa nay không có thành kiến chính tà phân chia nhưng là cái chết của phu thê Trương Thúy Sơn không khỏi khiến ông có ác cảm với Minh giáo và Thiên Ưng giáo.
Nhưng là vừa rồi chứng kiến Thường Ngộ Xuân không màng sinh tử xả thân muốn bảo vệ Chu Chỉ Nhược một tiểu hài nhi liền biết được hắn cũng là một cái hảo hán, để Trương Tam Phong trong lòng khâm phục dũng khí của hắn, không khỏi nhìn lại chính mình hồ đồ chỉ vì cái chết của Trương Thúy Sơn mà lại vơ đũa cả nắm cho rằng Minh giáo và Thiên Ưng giáo ai cũng là người xấu.
Trương Tam Phong lại không đặt nặng vấn đề này nữa, quay sang thăm hỏi ý kiến của Ngô Chính:
“ Thiếu hiệp không biết có thể đi cùng bần đạo một chặng đường lại nghĩ cách cứu giúp tiểu hài tử đáng thương này ”
Trương Tam Phong mở lời cầu viện, Ngô Chính tất nhiên không thể chối từ, liền khẳng khái đồng ý:
“ Vãn bối cũng có ý này, như vậy liền xuất phát đi thôi ”
Quyết định xong liền hành động, vừa lúc có một chiếc thuyền của lão đánh cá trước đó chở lấy Thường Ngộ Xuân gặp truy sát phải cập bờ.
Mọi người liền dùng con thuyền này di chuyển trên sông, hòng tìm một nơi an toàn dừng chân tránh bọn người Mông Cổ kéo đến truy sát.
Trên con thuyền chở lấy Ngô Chính sáu người, Thường Ngộ Xuân xung phong làm người chèo thuyền, mọi người cứ thế lênh đênh trên sông.
Lúc này có thời gian nhàn rỗi, Thường Ngộ Xuân cũng bắt đầu kể lại câu chuyện của mình giải bày thắc mắc cho Ngô Chính và Trương Tam Phong.
Thường Ngô Xuân vốn dĩ là đệ tử của Di Lặc Tôn phái, một trong những chi phái phụ thuộc Minh giáo.
Cách đây mấy năm giáo chủ của môn phái này là Chu Tử Vương căm ghét người Mông Cổ giết chóc tàn bào mới mang binh làm quân khởi nghĩa chiếm lấy Viên Chân ở tỉnh Giang Tây, nhưng rồi không bao lâu sau đó lại bị quân Nguyên kéo đến tiêu diệt toàn bộ.
Sau sự kiện này Thường Ngộ Xuân mang con trai của Chu Tử Vương đào tẩu truy sát một đường gian khổ đến tận nơi đây, thuê một con thuyền đánh cá chở mình qua sông.
Nào ngờ lại bị quân Nguyên đuổi tới chặn giết khiến con trai của Chu Tử Vương bị thiệt mạng, không những thế lão ngư phu chèo thuyền cũng gặp họa dấn thân ngã xuống để lại con gái của lão là Chu Chỉ Nhược côi cút một mình.
Thường Ngộ Xuân vì không bảo vệ được tính mạng của Chu Tử Vương con trai cho nên vô cùng đau buồn, đồng thời cảm thấy áy náy bản thân vô tình dẫn đến cái chết của lão ngư phu mới không từ bỏ mạng sống của mình cố gắng giữ lại tính mạng của Chu Chỉ Nhược.
Bởi vậy một đường tiếp tục trốn chạy rơi vào đường cùng may mắn lại gặp được Ngô Chính ra tay cứu giúp mới thoát khỏi một kiếp nạn.
Mà trước đó hoảng loạn chạy trốn để rơi mất thi thể của con trai Chu Tử Vương và lão ngư phu kia khiến Thường Ngộ Xuân càng thêm đau lòng thương xót, hận trách bản thân vô năng không được tích sự.
“ Hức hức, Thường đại ca đừng đau buồn... ”
Trên chiếc thuyền một bên nghe kể lại câu chuyện, Chu Chỉ Nhược lại tuổi thân bật khóc, nức nở an ủi Thường Ngộ Xuân.
Ngô Chính trong tâm cũng rất khâm phục Thường Ngộ Xung, vỗ vai hắn nói:
“ Người chết thì cũng đã chết, người sống thì vẫn còn trách nhiệm nặng mang, ngươi nên nén bi thương mạnh mẽ lên mới đúng ”
“ Ngô thiếu hiệp nói phải, là ta vô năng thiếu hiểu biết ”
Thường Ngộ Xuân cố gắng áp chế tâm tình của mình, lại một mực im lặng chèo thuyền.
---------*-*---------
Thời gian trôi qua không bao lâu Ngô Chính sáu người đã cập bến đi vào bên trong một tòa thành, đồng thời thuê hẳn một khách điếm chọn làm địa điểm dừng chân.
Bên trong khách điểm căn phòng trên chiếc giường, Trương Tam Phong khoanh chân phía sau Trương Vô Kỵ, hai tay đặt lên lưng hắn vận công áp chế âm hàn độc tính không cho phát tác.
Một hồi thật lâu, Trương Tam Phong chậm rãi thu tay thở dài một ngụm trọc khí, thần sắc cũng có chút trở nên nhợt nhạt, lại từ tốn nói:
“ Vô Kỵ, ta dùng công lực phong bế các huyệt đạo trong cơ thể của con đồng thời áp chế độc tính lan ra, tạm thời con không nên hoạt động mạnh tránh để xảy ra điều gì bất trắc ”
“ Vâng! ”
Trương Vô Kỵ không quá bận tâm đến tình trạng nội thương của mình, liền gật đầu đồng ý.
Sau đó Trương Tam Phong để Trương Vô Kỵ một mình nghỉ ngơi trong phòng, còn ông có phần gấp gáp đi đến khách phòng tìm gặp Ngô Chính.
Lúc bấy giờ đang ngồi bên trong khách phòng trông thấy Trương Tam Phong đã tới, liền đứng dậy thăm hỏi:
“ Trương Chân Nhân, tình hình của tiểu tử kia như thế nào rồi? ”
Trương Tam Phong thở dài lắc đầu đáp:
“ Cầm cự không quá năm ngày! ”
Đúng lúc này Thường Ngộ Xuân mang theo Chu Chỉ Nhược trên tay cầm theo một bao nhỏ màn thầu đi vào khách phòng tìm mọi người.
Trông thấy Ngô Chính và Trương Tam Phong sắc mặt phiền não liền biết hẳn là tình trạng nội thương của Trương Vô Kỵ lại trở nên nghiêm trọng, không kìm được lòng Thường Ngộ Xuân mở lời nói:
“ Không biết Trương Chân Nhân và Ngô thiếu hiệp đã có biện pháp chữa khỏi cho tiểu huynh đệ kia hay chưa? ”
Trương Tam Phong trong lòng càng thêm bất an, lại thở dài lắc đầu nói:
“ Hàn độc đã lan đến ngũ tàng của đứa bé, lão đạo đã vô năng cải biến... ”
Ngô Chính tuy không lo lắng nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra thương tâm, quay sang Thường Ngộ Xuân thăm hỏi tựa hồ muốn tìm kiếm một cơ hội loe lói:
“ Ngươi là có biện pháp? ”
Nghe được, Trương Tam Phong trong mắt lại lấp lóe hy vọng nhìn qua Thường Ngộ Xuân nghe ngóng.
Thường Ngộ Xuân gật đầu, sau đó thành thật trả lời:
“ Không giấu Ngô thiếu hiệp và Trương Chân Nhân, tại hạ trên đường hộ chủ đã bị trúng phải Triệt Tâm Chưởng của một tên phiên tăng, đương lúc cũng đang muốn tìm thần y cứu chữa cho mình, vị này y thuật thần thông quãng đại nói không ngoa hoàn toàn có thể so sánh với Biển Thước, Hoa Đà tái thế, nếu Trương Chân Nhân cho phép vãn bối xin mang vị tiểu huynh đệ kia theo để cùng chữa trị, có thể vẫn còn có hy vọng không chừng ”
Trương Tam Phong tựa hồ nhớ đến cái gì đó liền bật thốt nói:
“ Nếu lão đạo không nhầm thì người này trong lời nói của các hạ phải chăng là Điệp Cốc Y Tiên!? ”
Thường Ngộ Xuân đáp lời:
“ Vâng, người này đúng là Điệp Cốc Y Tiên Hồ Thanh Ngưu cũng là sư thúc của vãn bối ”
---------*-*---------
Võ Hiệp Huyền Huyễn Chi Sát Lục Hệ Thống: Mỗi ngày vào lúc 19h sẽ upload chương mới, từ 4 -> 9 chương tùy thời! Mọi người có hảo tâm nhớ vote 9 -> 10 sao để ủng hộ mình nhé, như mọi khi mình sẽ cố gắng ra chương đều đặn.
“ Trương Chân Nhân, Ngô thiếu hiệp, chúng ta nên tìm một nơi nào đó an toàn lại tiếp tục trò chuyện, quân Nguyên không bao lâu nữa hẳn là sẽ tiếp tục truy sát tới nơi đây ”
Trương Tam Phong ánh mắt trông qua Thường Ngộ Xuân tựa hồ không có bao nhiêu hảo cảm, tuy là xưa nay không có thành kiến chính tà phân chia nhưng là cái chết của phu thê Trương Thúy Sơn không khỏi khiến ông có ác cảm với Minh giáo và Thiên Ưng giáo.
Nhưng là vừa rồi chứng kiến Thường Ngộ Xuân không màng sinh tử xả thân muốn bảo vệ Chu Chỉ Nhược một tiểu hài nhi liền biết được hắn cũng là một cái hảo hán, để Trương Tam Phong trong lòng khâm phục dũng khí của hắn, không khỏi nhìn lại chính mình hồ đồ chỉ vì cái chết của Trương Thúy Sơn mà lại vơ đũa cả nắm cho rằng Minh giáo và Thiên Ưng giáo ai cũng là người xấu.
Trương Tam Phong lại không đặt nặng vấn đề này nữa, quay sang thăm hỏi ý kiến của Ngô Chính:
“ Thiếu hiệp không biết có thể đi cùng bần đạo một chặng đường lại nghĩ cách cứu giúp tiểu hài tử đáng thương này ”
Trương Tam Phong mở lời cầu viện, Ngô Chính tất nhiên không thể chối từ, liền khẳng khái đồng ý:
“ Vãn bối cũng có ý này, như vậy liền xuất phát đi thôi ”
Quyết định xong liền hành động, vừa lúc có một chiếc thuyền của lão đánh cá trước đó chở lấy Thường Ngộ Xuân gặp truy sát phải cập bờ.
Mọi người liền dùng con thuyền này di chuyển trên sông, hòng tìm một nơi an toàn dừng chân tránh bọn người Mông Cổ kéo đến truy sát.
Trên con thuyền chở lấy Ngô Chính sáu người, Thường Ngộ Xuân xung phong làm người chèo thuyền, mọi người cứ thế lênh đênh trên sông.
Lúc này có thời gian nhàn rỗi, Thường Ngộ Xuân cũng bắt đầu kể lại câu chuyện của mình giải bày thắc mắc cho Ngô Chính và Trương Tam Phong.
Thường Ngô Xuân vốn dĩ là đệ tử của Di Lặc Tôn phái, một trong những chi phái phụ thuộc Minh giáo.
Cách đây mấy năm giáo chủ của môn phái này là Chu Tử Vương căm ghét người Mông Cổ giết chóc tàn bào mới mang binh làm quân khởi nghĩa chiếm lấy Viên Chân ở tỉnh Giang Tây, nhưng rồi không bao lâu sau đó lại bị quân Nguyên kéo đến tiêu diệt toàn bộ.
Sau sự kiện này Thường Ngộ Xuân mang con trai của Chu Tử Vương đào tẩu truy sát một đường gian khổ đến tận nơi đây, thuê một con thuyền đánh cá chở mình qua sông.
Nào ngờ lại bị quân Nguyên đuổi tới chặn giết khiến con trai của Chu Tử Vương bị thiệt mạng, không những thế lão ngư phu chèo thuyền cũng gặp họa dấn thân ngã xuống để lại con gái của lão là Chu Chỉ Nhược côi cút một mình.
Thường Ngộ Xuân vì không bảo vệ được tính mạng của Chu Tử Vương con trai cho nên vô cùng đau buồn, đồng thời cảm thấy áy náy bản thân vô tình dẫn đến cái chết của lão ngư phu mới không từ bỏ mạng sống của mình cố gắng giữ lại tính mạng của Chu Chỉ Nhược.
Bởi vậy một đường tiếp tục trốn chạy rơi vào đường cùng may mắn lại gặp được Ngô Chính ra tay cứu giúp mới thoát khỏi một kiếp nạn.
Mà trước đó hoảng loạn chạy trốn để rơi mất thi thể của con trai Chu Tử Vương và lão ngư phu kia khiến Thường Ngộ Xuân càng thêm đau lòng thương xót, hận trách bản thân vô năng không được tích sự.
“ Hức hức, Thường đại ca đừng đau buồn... ”
Trên chiếc thuyền một bên nghe kể lại câu chuyện, Chu Chỉ Nhược lại tuổi thân bật khóc, nức nở an ủi Thường Ngộ Xuân.
Ngô Chính trong tâm cũng rất khâm phục Thường Ngộ Xung, vỗ vai hắn nói:
“ Người chết thì cũng đã chết, người sống thì vẫn còn trách nhiệm nặng mang, ngươi nên nén bi thương mạnh mẽ lên mới đúng ”
“ Ngô thiếu hiệp nói phải, là ta vô năng thiếu hiểu biết ”
Thường Ngộ Xuân cố gắng áp chế tâm tình của mình, lại một mực im lặng chèo thuyền.
---------*-*---------
Thời gian trôi qua không bao lâu Ngô Chính sáu người đã cập bến đi vào bên trong một tòa thành, đồng thời thuê hẳn một khách điếm chọn làm địa điểm dừng chân.
Bên trong khách điểm căn phòng trên chiếc giường, Trương Tam Phong khoanh chân phía sau Trương Vô Kỵ, hai tay đặt lên lưng hắn vận công áp chế âm hàn độc tính không cho phát tác.
Một hồi thật lâu, Trương Tam Phong chậm rãi thu tay thở dài một ngụm trọc khí, thần sắc cũng có chút trở nên nhợt nhạt, lại từ tốn nói:
“ Vô Kỵ, ta dùng công lực phong bế các huyệt đạo trong cơ thể của con đồng thời áp chế độc tính lan ra, tạm thời con không nên hoạt động mạnh tránh để xảy ra điều gì bất trắc ”
“ Vâng! ”
Trương Vô Kỵ không quá bận tâm đến tình trạng nội thương của mình, liền gật đầu đồng ý.
Sau đó Trương Tam Phong để Trương Vô Kỵ một mình nghỉ ngơi trong phòng, còn ông có phần gấp gáp đi đến khách phòng tìm gặp Ngô Chính.
Lúc bấy giờ đang ngồi bên trong khách phòng trông thấy Trương Tam Phong đã tới, liền đứng dậy thăm hỏi:
“ Trương Chân Nhân, tình hình của tiểu tử kia như thế nào rồi? ”
Trương Tam Phong thở dài lắc đầu đáp:
“ Cầm cự không quá năm ngày! ”
Đúng lúc này Thường Ngộ Xuân mang theo Chu Chỉ Nhược trên tay cầm theo một bao nhỏ màn thầu đi vào khách phòng tìm mọi người.
Trông thấy Ngô Chính và Trương Tam Phong sắc mặt phiền não liền biết hẳn là tình trạng nội thương của Trương Vô Kỵ lại trở nên nghiêm trọng, không kìm được lòng Thường Ngộ Xuân mở lời nói:
“ Không biết Trương Chân Nhân và Ngô thiếu hiệp đã có biện pháp chữa khỏi cho tiểu huynh đệ kia hay chưa? ”
Trương Tam Phong trong lòng càng thêm bất an, lại thở dài lắc đầu nói:
“ Hàn độc đã lan đến ngũ tàng của đứa bé, lão đạo đã vô năng cải biến... ”
Ngô Chính tuy không lo lắng nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra thương tâm, quay sang Thường Ngộ Xuân thăm hỏi tựa hồ muốn tìm kiếm một cơ hội loe lói:
“ Ngươi là có biện pháp? ”
Nghe được, Trương Tam Phong trong mắt lại lấp lóe hy vọng nhìn qua Thường Ngộ Xuân nghe ngóng.
Thường Ngộ Xuân gật đầu, sau đó thành thật trả lời:
“ Không giấu Ngô thiếu hiệp và Trương Chân Nhân, tại hạ trên đường hộ chủ đã bị trúng phải Triệt Tâm Chưởng của một tên phiên tăng, đương lúc cũng đang muốn tìm thần y cứu chữa cho mình, vị này y thuật thần thông quãng đại nói không ngoa hoàn toàn có thể so sánh với Biển Thước, Hoa Đà tái thế, nếu Trương Chân Nhân cho phép vãn bối xin mang vị tiểu huynh đệ kia theo để cùng chữa trị, có thể vẫn còn có hy vọng không chừng ”
Trương Tam Phong tựa hồ nhớ đến cái gì đó liền bật thốt nói:
“ Nếu lão đạo không nhầm thì người này trong lời nói của các hạ phải chăng là Điệp Cốc Y Tiên!? ”
Thường Ngộ Xuân đáp lời:
“ Vâng, người này đúng là Điệp Cốc Y Tiên Hồ Thanh Ngưu cũng là sư thúc của vãn bối ”
---------*-*---------
Võ Hiệp Huyền Huyễn Chi Sát Lục Hệ Thống: Mỗi ngày vào lúc 19h sẽ upload chương mới, từ 4 -> 9 chương tùy thời! Mọi người có hảo tâm nhớ vote 9 -> 10 sao để ủng hộ mình nhé, như mọi khi mình sẽ cố gắng ra chương đều đặn.
Danh sách chương