... Tình huống cơ bản chính là như vậy , ta thật sự không biết rốt cuộc nàng bị làm sao, lúc trước quan hệ giữa ta với nàng vẫn rất tốt mà...

Trương Hằng rất bất đắc dĩ, hắn chỉ có thể đem vấn đề hỏi một số người bạn lớn tuổi hơn.

-... Ngươi thật sự là không biết chuyện gì xảy ra sao? Nếu như biểu hiện như vậy mà nói... bình thường đều là định chia tay với đối phương… bởi vì không muốn tự mình mở miệng, hoặc là có nỗi khổ riêng, mới dùng phương thức như vậy để bức bách ngươi mở miệng trước một bước… Trương Hằng à, ngày thường tư duy của ngươi rất rõ ràng, lại rất thông minh, tại sao chuyện của bản thân lại không thể xử lý vậy? Cũng có thể là kỳ thực trong lòng ngươi đã rõ ràng, chỉ không muốn thừa nhận mà thôi...

- Chỉ là không muốn thừa nhận sao? Trương Hằng che mắt yên lặng nằm trên giường, sau một lát hắn mãnh liệt cắn răng đi về hướng phòng khách, nhìn xem Tân Tử đang nghịch laptop...

- Tân Tử, không nên như vậy, anh chưa từng làm tổn thương em, sau này cũng không có ý định làm tổn thương em, nếu như có chuyện muốn nói, vậy thì cứ nói cho anh biết đi, ít nhất cũng có thể làm cho nội tâm của anh dễ chịu một chút...

Trương Hằng đi tới bên cạnh Tân Tử yên lặng nói, trong khi nói nước mắt của hắn đã không thể khống chế tự chảy ra, nữ hài hắn một mực yêu thương, nữ hài hắn định nắm tay đến lúc đầu bạc răng long, nữ hài không chê nhà hắn nghèo khó, chịu khổ cùng hắn nhiều năm như vậy... Rốt cuộc phải đi đến một bước cuối cùng sao…

Tân Tử tựa hồ sớm đã biết Trương Hằng sẽ đến nói chuyện, nét mặt của nàng rất bình tĩnh, từ tốn nói:

-... Thật xin lỗi, lâu nay em vẫn đang đợi anh hỏi, đúng vậy, em đã thích người khác...

- Vậy sao? Như vậy… được rồi… chia tay thôi…

Trương Hằng chỉ cảm thấy trong nội tâm đau đớn kịch liệt, trời đất giống như đang sụp đổ, nhưng hắn vẫn cố bình tĩnh nói:

- Như vậy ngày mai em cứ tự do dọn đồ đi, không còn phải nằm chung giường với vẻ chán ghét, không còn phải kháng cự giãy dụa khi bị nắm tay... Đúng rồi, chúc em hạnh phúc.

Nói xong, Trương Hằng liền đi về hướng cửa ra vào, Tân Tử vội hỏi:

- Anh đi đâu vậy?

- Còn có thể đi đâu? Đi tìm Dương Tễ uống chút rượu thôi. Ha ha, không cần phải lo cho anh nữa…

Trong khi nói chuyện, Trương Hằng đã bắt đầu mang giày, Tân Tử lại chần chờ một chút, sau đó mới hỏi:

- Anh không muốn biết đối phương là ai sao?

- Là ai đã không còn quan trọng, dù sao đó cũng là lựa chọn của em.

Trương Hằng xoay đầu lại cười khổ một cái, hắn tiếp tục nói:

- Anh không phải người cầm lên được, lại không bỏ xuống được. Đã kết thúc, vậy thì cứ chấm dứt như vậy đi… một đoạn đường thật dài, đối với đoạn tình cảm này... Anh sẽ vẫn ghi nhớ trong lòng, cám ơn em đã làm bạn với anh lâu như vậy, tạm biệt...

Nói xong, Trương Hằng cũng không đợi Tân Tử nói chuyện, trực tiếp chạy ra khỏi cửa, đồng thời đóng cửa ~rầm một tiếng, mà ở ngoài cửa, nước mắt của hắn đã rớt xuống như mưa, mưa rơi từng giọt nóng ấm… rơi mãi…

Muốn bỏ xuống thì bỏ, nói thì dễ nhưng thực sự như vậy sao? Tìm thấy nhau trong biển người, rồi cũng lạc mất nhau trong biển người vô tận, vĩnh viễn không gặp lại…

- … Ngươi biết không? Ta thực sự yêu nàng… vậy mà… xem ra ta vẫn là một kẻ vô dụng, cho dù không bị người khác khi dễ, nhưng sự bất lực của ta vẫn không biến mất... Ta thật là vô dụng, Dương Tễ...

Trên sân thượng nhà Dương Tễ, hai nam nhân ngồi đối diện nhau, Trương Hằng vừa rơi lệ vừa uống từng lon bia, Dương Tễ chỉ trầm mặc ngồi yên, không biết đang nghĩ điều gì...

-... Ngươi còn yêu nàng, còn muốn làm cho nàng trở lại bên cạnh ngươi không?

Dương Tễ bỗng nhiên mở miệng hỏi.

- Đã không có khả năng rồi, ta nói rồi ta là người cầm lên được, cũng bỏ xuống được, nếu nàng đã không còn tình cảm, như vậy ta cũng sẽ không cưỡng cầu nhân duyên, cứ kết thúc như vậy đi, ha ha...

Trương Hằng cười lớn, Dương Tễ bỗng nhiên kéo Trương Hằng lên từ trên mặt đất, đồng thời đưa tay trái đến trước mặt Trương Hằng rồi nói:

- Ngươi nhìn chiếc nhẫn ta đang đeo một chút đi, xem trên đó khắc chữ gì...

Trương Hằng có chút khó hiểu, hắn giụi giụi mắt rồi nhìn kỹ chiếc nhẫn đang nằm trên tay Dương Tễ, hai chữ khắc trên nhẫn vô cùng rõ ràng, mà khi vừa nhìn thấy hai chữ này, phảng phất như có một cây chùy khổng lồ cũng đập vào lồng ngực của hắn, khiến cho hắn không thể thở nổi, chỉ cảm thấy trước mắt một mảng tối đen quay cuồng, muốn ngất xỉu ngay lập tức, hắn chỉ có thể dùng sức nắm lấy ống tay áo Dương Tễ, miễn cưỡng đứng vững. Hai chữ khắc trên chiếc nhẫn chính là... Tân Tử.

- Đúng vậy, người kia chính là ta... Trương Hằng, ta không muốn nói nhiều nữa, ngươi và nàng thật sự không thích hợp với nhau, cho nên...

Dương Tễ bình tĩnh nói, Trương Hằng dùng lực kéo mạnh cổ áo Dương Tễ, nắm tay cũng nắm chặt lại, nhưng cũng chỉ như vậy, hắn chỉ thất thần nhìn vào khuôn mặt trước mắt, khuôn mặt vô cùng quen thuộc, là Dương Tễ, là bằng hữu, cũng là huynh đệ duy nhất trong lòng hắn...

- Vì sao lại như vậy? Trả lời ta!

Trương Hằng nổi giận hét lớn:

- Trên đời này có ngàn vạn nữ nhân, bằng gia thế cùng vẻ ngoài của ngươi, có dạng nữ nhân nào không thể tìm thấy? Nàng là tuyệt sắc thế gian sao? Nàng có tài năng xuất chúng sao? Dung mạo của nàng rất giống mối tình đầu của ngươi sao? Đều không phải! Tại sao? Tại sao! Tại sao phải lựa chọn như vậy…

Dương Tễ vẫn rất bình tĩnh:

-... Ta đã chú ý đến nàng từ rất lâu trước đây, chỉ là ngươi không biết mà thôi, bất quá ngươi yên tâm, trước khi ngươi chia tay với nàng, giữa ta và nàng không phát sinh bất cứ chuyện gì, bởi vì ta không muốn có lỗi với ngươi...

- Vậy hiện tại thì thế nào? Hiện tại thì tính là cái gì? Cái này không tính là có lỗi với ta sao?

Trương Hằng ngửa đầu lên trời, nước mắt lại một lần nữa không ngừng tuôn ra, nếu như trước đó là thất tình mà thút thít nỉ non... như vậy lúc này chính là tâm can tê liệt khóc lớn, đó là nước mắt vì đã mất đi cảm giác trụ cột trong nội tâm...

- Chỉ có ngươi, chỉ có ngươi a...

Trương Hằng hét lớn:

- Nếu là những bằng hữu khác của ta làm như vậy, không một mất một còn không xong, nhưng chỉ có ngươi, Dương Tễ... Nợ ngươi ta đã trả hết, sau này... chúng ta không đến suối vàng không gặp.

Nói xong, Trương Hằng liền đi xuống cầu thang. Mất đi mối tình đầu chỉ làm cho Trương Hằng khổ sở, nhưng mà huynh đệ… đặc biệt là loại phản bội từ huynh đệ duy nhất trong lòng, thật sự làm cho hắn tuyệt vọng…

Từ sau lần định tự tử lúc tiểu học, đây là lần thứ hai, cũng là lần muốn chết chân chính của Trương Hằng, chỉ là Thiên đạo lại không cho phép, khi hắn vừa nhảy ra khỏi thành cầu đã bị mấy người chạy đến cưỡng ép kéo lên, câu nói của một người trong đó cũng làm cho Trương Hằng hồi phục thần trí.

- Ngươi có thể chết sau đó thanh thản nhẹ nhõm, nhưng cha mẹ ngươi sẽ cảm thấy thế nào?

( Đúng vậy, nếu như ta chết đi mà nói, cha mẹ sẽ càng thêm khổ sở )

Trương Hằng không biết làm thế nào bản thân về được đến nhà, một thời gian sau hắn vẫn một mực ngây ngốc, cứ thức dậy ăn rồi lại ngủ, chơi game đến lúc mệt thì đi ngủ, không ngừng thay nhau tiếp tục, mãi đến một hôm vô tình chạm đến quyển sổ tay viết câu chuyện về hiệp sĩ trước đây, hắn mới mãnh liệt tỉnh lại, mấy ngày kế tiếp, hắn chỉ không ngừng lật xem câu chuyện trong sổ tay.

( Quả đúng là một thế giới khác, so với thế giới dối trá cùng lạnh như băng này vẫn tốt hơn nhiều, mặc dù có chiến đấu có tử vong, nhưng có kịch tính cùng phấn đấu thực sự, có tình yêu cùng tình bằng hữu chính thức, thật muốn đến một thế giới như vậy... )

Trương Hằng xoay người bước đến trước máy vi tính, cảm xúc trong đầu giống như nước suối không ngừng bừng lên, hắn muốn viết ra câu chuyện về một đám người giãy dụa trong khoảnh khắc sinh tử, có tình bạn chân thành, có thể phó thác phía sau lưng cho đối phương, có được thứ đã từng mất đi, trong thế giới như vậy, không ngừng chiến đấu, thực sự sống...

- Đặt tên là... .
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện