Thời gian trôi qua, Trương Hằng dần lớn lên, tuy gia cảnh không giàu có, nhưng cha mẹ vẫn rất yêu thương hắn, thứ duy nhất khiến cho Trương Hằng không biết phải làm sao, chính phương thức giáo dục của cha mẹ.
Có lẽ do từ nhỏ Trương Hòa Bình cùng Hình Phan Dung đều đã nếm đủ các loại đau khổ, cho nên đối với Trương Hằng rất có một loại cưng chiều, chỉ là hai người lại không hiểu được nên dạy dỗ hắn như thế nào, chỉ theo tiềm thức sử dụng phương pháp giáo dục bản thân tiếp thu lúc nhỏ, mỗi lần Trương Hằng làm sai chuyện gì, lại dùng roi đánh một trận, một đứa bé đang tuổi chơi, tuổi tò mò nghịch ngợm, sao có thể phân định được đúng sai? Vì vậy Trương Hằng bị đánh đến khúm núm, cái gì cũng sợ, cái gì cũng không dám làm, không hề có tự tin, hơn nữa do tính cách của hắn như vậy, nên trong trường học cũng rất không có nhân duyên, bị rất nhiều người khi dễ. Có thể nói, những tao ngộ của Trương Hằng tại trường cấp một cùng cấp hai, thật sự khiến cho hắn ngay cả ý nghĩ tự sát cũng có. Trong trường học ai cũng dám khi dễ hắn, ai cũng muốn khi dễ hắn, bị mọi người cô lập, mỗi ngày chỉ có thể một thân một mình đến trường...
Có lẽ rất nhiều người đều nói trẻ em không hiểu chuyện, nhưng kỳ thực hầu hết trẻ em học lớp ba trở lên đều đã hiểu chuyện rồi, ngoại trừ phương diện nam nữ còn ngây thơ không rõ, rất nhiều chuyện đều đã hiểu, trong lớp ai có uy tín, ai không thể gây sự, ai là tổ trưởng lớp trưởng các loại, đều đã biết nịnh bợ, mà trong lớp ai nhát gan, ai sợ phiền phức, ai là kẻ bất lực... người như vậy thì có thể chèn ép cùng khi dễ, mà trong lớp học Trương Hằng chính là người như vậy, bởi vì đòn roi thường xuyên, khiến hắn trở thành kẻ bất lực, chỉ cần ai có ý muốn đánh, hắn đã cảm thấy toàn thân run rẩy, đầu đổ mồ hôi, thậm chí ngay cả nước mắt cũng muốn chảy ra, một người như vậy, có ai không khi dễ? Cho nên Trương Hằng càng trở nên quái gở, tuy đầu óc của hắn rất tốt, thành tích trong lớp học rất không tệ, nhưng do bạn bè đều châm chọc, thậm chí một số người còn trực tiếp khiêu khích, khiến cho hắn chỉ có thể luôn luôn ra vẻ đang ngồi tập trung đọc sách giáo khoa, ngay cả cử động thân thể một chút cũng không dám, cuộc sống cứ diễn ra như vậy từ năm lớp ba cho đến năm lớp năm, mỗi ngày hắn đều cố gắng vượt qua...
Trong trường học, Trương Hằng cũng thầm mến một cô bé học lớp trước, đó là một nữ hài tử thanh tú, đáng yêu, thẹn thùng, thậm chí ngay cả một số vấn đề giáo viên hỏi trong giờ học, nàng cũng chỉ mắc cỡ không ngừng cúi đầu, một cô bé đáng yêu như vậy, chính là hưởng thụ lớn nhất của Trương Hằng mỗi ngày, yên lặng nhìn theo bằng khóe mắt...
Cho đến khi hắn học lớp năm, trong một lần tan học, bạn ngồi cùng bàn với hắn bỗng nhiên hét lên:
- Ồ, xem kìa, Trương Hằng rõ ràng một mực nhìn lén Tạ Chân!
Lập tức, rất nhiều người trong lớp đều cười lớn, cũng không phải cười thiện ý, mà là ác ý cười nhạo, Tạ Chân xấu hổ đến mức đỏ mặt, nàng trực tiếp chạy đến trước bàn của Trương Hằng nói:
- Răng hô, ngươi cũng xứng đáng nhìn ta? Tự về nhà soi gương đi! Đồ quái dị.
Nói xong, nàng liền quay đầu đi, vừa đi còn vừa nói ba chữ đồ quái dị.
Lúc vẫn còn là trẻ nhỏ, Trương Hằng có một thói quen là ngậm môi dưới, vốn bề ngoài của hắn cũng rất tuấn tú, chỉ là theo tuổi càng lúc càng lớn, thói quen ngậm môi đã hình thành, cho nên rất khó bỏ, mà cha mẹ của hắn lại căn bản không quản động tác vớ vẩn này, ngoại trừ cho hắn ăn no mặc ấm, trên cơ bản chỉ quan tâm đến thành tích học tập, mặc kệ các phương diện khác, kể cả hàm răng càng ngày càng nhô ra, còn có cuộc sống bị khi dễ, bị sỉ nhục, bị ức hiếp trong trường học của hắn. Chính vì hắn một mực thích ngậm môi, nên cũng chậm rãi biến thành răng hô, hơn nữa bề ngoài cũng từ tuấn tú trở nên rất xấu xí. Trên thực tế, sau khi hắn tự làm việc kiếm tiền, đến khoa răng hàm mặt chỉnh hình, bề ngoài quả nhiên trở lại tuấn tú.
Chẳng qua là lúc trước hắn xác thực rất xấu xí, ba chữ kẻ quái dị này đối với hắn mà nói thật sự là giống như một chùy đánh nát tâm linh, hơn nữa còn là do người hắn một mực thầm mến, do người hắn vẫn cho là rất thiện lương, rất thẹn thùng nói ra. Trong khoảnh khắc đó, hắn cảm thấy toàn bộ thế giới phảng phất như sụp đổ, tuy thế giới đó vốn đã là những mảnh nhỏ rời rạc, nhưng hắn vẫn nhẫn nại, cho đến giờ phút này... rốt cuộc hoàn toàn sụp đổ.
( Tự sát... chết đi thôi… một kẻ bất lực như ta... )
Trương Hằng thì thào tự nói với chính mình, hắn đi đến bờ sông, yên lặng ngồi trên một tảng đá nhìn sông Trường Giang, trong đầu không ngừng có một âm thanh thúc giục hắn nhảy xuống.
Đúng lúc này, một quyển sách cũ nát bên cạnh khối đá bỗng nhiên hấp dẫn sự chú ý của Trương Hằng, hắn tùy ý nhặt quyển sách lên, là một quyển tiểu thuyết cũ kỹ không bao không bìa, đây là lần đầu tiên hắn đọc tiểu thuyết. Khi chứng kiến nhân vật chính trong tiểu thuyết bị kẻ thù đuổi giết, nhảy xuống vách núi mà chưa chết, ngược lại tìm được linh bảo, công pháp tu luyện, thực lực đại tăng, tinh thần của hắn đã bị quyển tiểu thuyết này thu hút mãnh liệt. Bởi vì tuyệt vọng, thống khổ, thế giới sụp đổ, hắn giống như đặt bản thân vào trong tiểu thuyết giống, biến mình thành vai chính...
Trương Hằng không có tự sát, hắn kiên cường... hoặc có thể nói là nhu nhược còn sống. Dựa vào đủ loại tiểu thuyết để an ủi tâm linh của mình, trốn tránh sự thực, mặc cho người khác khi dễ như thế nào, hắn cũng nhận lấy toàn bộ, cuộc sống cứ như vậy, cho đến khi hắn lên cấp hai...
Khoảng thời gian ở trường cấp hai cũng giống như khi còn ở tiểu học, biểu hiện nhu nhược, sợ phiền phức, không dám phản kháng của Trương Hằng lập tức bị những học sinh trong trường lớp nắm được, do đó hắn nhanh chóng được quy vào danh sách đối tượng có thể khi dễ. Chỉ là cũng có khác biệt một chút, một bạn học đã tiến vào trong thế giới của hắn, người này tên là Dương Tễ...
Không biết vì cái gì, Dương Tễ không cư xử giống như những người còn lại trong lớp, hoặc là coi thường, hoặc là khi dễ Trương Hằng, ngược lại cùng Trương Hằng nói chuyện, thảo luận tình tiết trong các loại tiểu thuyết, chỉ sau nửa học kỳ ngắn ngủi, Dương Tễ đã trở thành bạn thân thiết nhất của hắn... có lẽ cũng là người bạn duy nhất. Gia cảnh nhà Dương Tễ rất không tồi, cha là nhân viên công vụ, hơn nữa là chủ nhiệm văn phòng Chính phủ tại Trùng Khánh, mẹ là giáo viên của một trường trọng điểm cấp 3, cách xử sự của Dương Tễ cũng rất cao minh, thường xuyên lấy tiền tiêu vặt ra mời bạn bè, cho nên tại lớp học, Dương Tễ có rất nhiều bạn bè, điều duy nhất khiến cho Trương Hằng cảm thấy kỳ quái chính là, Dương Tễ lại chưa từng xuất hiện khi người khác khi dễ hắn, chỉ là sau đó sẽ rủ hắn cùng chơi game…
Cứ như vậy, sau khi tốt nghiệp cấp hai, Dương Tễ nói với Trương Hằng:
- Không phải ngươi rất thích đọc sách sao? Như vậy hãy viết ra câu chuyện của chính ngươi đi, đưa những chuyện ngươi muốn làm vào trong tiểu thuyết... Phải dựa vào chính mình, nếu không thì ngươi vĩnh viễn vẫn là như vậy.
- Dựa vào chính mình sao?
Sau khi tốt nghiệp, trong lúc nghỉ hè, Trương Hằng lấy ra một quyển sổ tay, bắt đầu sáng tác, một đống lớn chữ viết cùng ngôn ngữ ngây thơ, miêu tả câu chuyện sâu trong nội tâm hắn, những thứ không chiếm được... Hữu nghị, đồng đội...
Đây là câu chuyện về một hiệp sĩ, từ nhỏ bị cha mẹ dùng phương thức đánh đập để giáo dục, cho nên lá gan của hắn rất nhỏ, rất hay sợ hãi, không hề tự tin, bị khi dễ bị sỉ nhục cũng không dám phản kháng, chỉ biết nhẫn nhịn, hoàn toàn bất lực, Trương Hằng giống như đang miêu tả chính bản thân mình, khi phác thảo ra hình tượng lúc nhỏ của hiệp sĩ, kỳ thực hắn cũng không nghĩ đến tình tiết về sau sẽ diễn biến như thế nào...
Cho đến khi hắn viết đến đoạn người hiệp sĩ này bị sỉ nhục, bị bài xích, thậm chí bị coi là đồ bỏ đi trong mắt người khác, còn bị cô bé mình vẫn thầm mến mắng là kẻ quái dị, Trương Hằng cũng là khóc đến rối tinh rối mù, hắn gấp sổ tay lại, sau đó khóa trong ngăn kéo, giống như đem bản thân lúc nhỏ, đau đớn khi xưa khóa lại...
Thời gian vẫn cứ trôi, chớp mắt một cái Trương Hằng đã học cấp ba, hắn âm thầm động viên bản thân, hi vọng có một khởi đầu mới...
Chỉ là tính cách của hắn vẫn vậy, một khi bị người khác biết, lập tức được quy vào danh sách đối tượng có thể khi dễ... Học kỳ đầu tiên, một tên tiểu lưu manh lớp trên yêu cầu ngày mai phải giao phí bảo hộ, nếu không sẽ đánh cho hắn không dám đến trường. Sau khi về nhà, nhìn thấy bộ dạng người đầy bụi đất của Trương Hằng, cha mẹ còn cố ý mắng cho hắn một trận, muốn hắn an phận thủ thường, không được ra ngoài giao du cùng những đứa bạn xấu, mà Trương Hằng lại cái gì cũng không dám nói... Hắn sợ bị đánh, đây là phương thức giáo dục cha mẹ hắn thích nhất.
Trương Hằng lên phòng rồi đập heo đất tiết kiệm, sau khi đếm một lúc liền phát hiện không đủ, trong lòng của hắn lập tức bất ổn, nằm không yên, sợ ngày mai sẽ bị đánh một trận...
Trong tâm trạng lo lắng sợ hãi như vậy, Trương Hằng không ngừng lật xem những tiểu thuyết mình tìm được, có điều lại đọc không vào một chữ. Lục lọi… tìm kiếm… hắn lấy ra quyển sổ tay mình dùng để sáng tác mấy tháng trước, yên lặng đọc về "chính mình", lúc này hắn mới phát hiện câu chuyện về người hiệp sĩ rõ ràng dài hơn... Đúng vậy, hắn mới chỉ viết đến lúc hiệp sĩ bị khi dễ bị ức hiếp, nhưng trong sổ tay lại xuất hiện tình tiết hiệp sĩ bị người khác vơ vét tài sản…
Những dòng chữ trong sổ tay đúng là chữ viết của hắn, chẳng lẽ hắn quên mất mình đã viết lúc nào sao?
Có lẽ do từ nhỏ Trương Hòa Bình cùng Hình Phan Dung đều đã nếm đủ các loại đau khổ, cho nên đối với Trương Hằng rất có một loại cưng chiều, chỉ là hai người lại không hiểu được nên dạy dỗ hắn như thế nào, chỉ theo tiềm thức sử dụng phương pháp giáo dục bản thân tiếp thu lúc nhỏ, mỗi lần Trương Hằng làm sai chuyện gì, lại dùng roi đánh một trận, một đứa bé đang tuổi chơi, tuổi tò mò nghịch ngợm, sao có thể phân định được đúng sai? Vì vậy Trương Hằng bị đánh đến khúm núm, cái gì cũng sợ, cái gì cũng không dám làm, không hề có tự tin, hơn nữa do tính cách của hắn như vậy, nên trong trường học cũng rất không có nhân duyên, bị rất nhiều người khi dễ. Có thể nói, những tao ngộ của Trương Hằng tại trường cấp một cùng cấp hai, thật sự khiến cho hắn ngay cả ý nghĩ tự sát cũng có. Trong trường học ai cũng dám khi dễ hắn, ai cũng muốn khi dễ hắn, bị mọi người cô lập, mỗi ngày chỉ có thể một thân một mình đến trường...
Có lẽ rất nhiều người đều nói trẻ em không hiểu chuyện, nhưng kỳ thực hầu hết trẻ em học lớp ba trở lên đều đã hiểu chuyện rồi, ngoại trừ phương diện nam nữ còn ngây thơ không rõ, rất nhiều chuyện đều đã hiểu, trong lớp ai có uy tín, ai không thể gây sự, ai là tổ trưởng lớp trưởng các loại, đều đã biết nịnh bợ, mà trong lớp ai nhát gan, ai sợ phiền phức, ai là kẻ bất lực... người như vậy thì có thể chèn ép cùng khi dễ, mà trong lớp học Trương Hằng chính là người như vậy, bởi vì đòn roi thường xuyên, khiến hắn trở thành kẻ bất lực, chỉ cần ai có ý muốn đánh, hắn đã cảm thấy toàn thân run rẩy, đầu đổ mồ hôi, thậm chí ngay cả nước mắt cũng muốn chảy ra, một người như vậy, có ai không khi dễ? Cho nên Trương Hằng càng trở nên quái gở, tuy đầu óc của hắn rất tốt, thành tích trong lớp học rất không tệ, nhưng do bạn bè đều châm chọc, thậm chí một số người còn trực tiếp khiêu khích, khiến cho hắn chỉ có thể luôn luôn ra vẻ đang ngồi tập trung đọc sách giáo khoa, ngay cả cử động thân thể một chút cũng không dám, cuộc sống cứ diễn ra như vậy từ năm lớp ba cho đến năm lớp năm, mỗi ngày hắn đều cố gắng vượt qua...
Trong trường học, Trương Hằng cũng thầm mến một cô bé học lớp trước, đó là một nữ hài tử thanh tú, đáng yêu, thẹn thùng, thậm chí ngay cả một số vấn đề giáo viên hỏi trong giờ học, nàng cũng chỉ mắc cỡ không ngừng cúi đầu, một cô bé đáng yêu như vậy, chính là hưởng thụ lớn nhất của Trương Hằng mỗi ngày, yên lặng nhìn theo bằng khóe mắt...
Cho đến khi hắn học lớp năm, trong một lần tan học, bạn ngồi cùng bàn với hắn bỗng nhiên hét lên:
- Ồ, xem kìa, Trương Hằng rõ ràng một mực nhìn lén Tạ Chân!
Lập tức, rất nhiều người trong lớp đều cười lớn, cũng không phải cười thiện ý, mà là ác ý cười nhạo, Tạ Chân xấu hổ đến mức đỏ mặt, nàng trực tiếp chạy đến trước bàn của Trương Hằng nói:
- Răng hô, ngươi cũng xứng đáng nhìn ta? Tự về nhà soi gương đi! Đồ quái dị.
Nói xong, nàng liền quay đầu đi, vừa đi còn vừa nói ba chữ đồ quái dị.
Lúc vẫn còn là trẻ nhỏ, Trương Hằng có một thói quen là ngậm môi dưới, vốn bề ngoài của hắn cũng rất tuấn tú, chỉ là theo tuổi càng lúc càng lớn, thói quen ngậm môi đã hình thành, cho nên rất khó bỏ, mà cha mẹ của hắn lại căn bản không quản động tác vớ vẩn này, ngoại trừ cho hắn ăn no mặc ấm, trên cơ bản chỉ quan tâm đến thành tích học tập, mặc kệ các phương diện khác, kể cả hàm răng càng ngày càng nhô ra, còn có cuộc sống bị khi dễ, bị sỉ nhục, bị ức hiếp trong trường học của hắn. Chính vì hắn một mực thích ngậm môi, nên cũng chậm rãi biến thành răng hô, hơn nữa bề ngoài cũng từ tuấn tú trở nên rất xấu xí. Trên thực tế, sau khi hắn tự làm việc kiếm tiền, đến khoa răng hàm mặt chỉnh hình, bề ngoài quả nhiên trở lại tuấn tú.
Chẳng qua là lúc trước hắn xác thực rất xấu xí, ba chữ kẻ quái dị này đối với hắn mà nói thật sự là giống như một chùy đánh nát tâm linh, hơn nữa còn là do người hắn một mực thầm mến, do người hắn vẫn cho là rất thiện lương, rất thẹn thùng nói ra. Trong khoảnh khắc đó, hắn cảm thấy toàn bộ thế giới phảng phất như sụp đổ, tuy thế giới đó vốn đã là những mảnh nhỏ rời rạc, nhưng hắn vẫn nhẫn nại, cho đến giờ phút này... rốt cuộc hoàn toàn sụp đổ.
( Tự sát... chết đi thôi… một kẻ bất lực như ta... )
Trương Hằng thì thào tự nói với chính mình, hắn đi đến bờ sông, yên lặng ngồi trên một tảng đá nhìn sông Trường Giang, trong đầu không ngừng có một âm thanh thúc giục hắn nhảy xuống.
Đúng lúc này, một quyển sách cũ nát bên cạnh khối đá bỗng nhiên hấp dẫn sự chú ý của Trương Hằng, hắn tùy ý nhặt quyển sách lên, là một quyển tiểu thuyết cũ kỹ không bao không bìa, đây là lần đầu tiên hắn đọc tiểu thuyết. Khi chứng kiến nhân vật chính trong tiểu thuyết bị kẻ thù đuổi giết, nhảy xuống vách núi mà chưa chết, ngược lại tìm được linh bảo, công pháp tu luyện, thực lực đại tăng, tinh thần của hắn đã bị quyển tiểu thuyết này thu hút mãnh liệt. Bởi vì tuyệt vọng, thống khổ, thế giới sụp đổ, hắn giống như đặt bản thân vào trong tiểu thuyết giống, biến mình thành vai chính...
Trương Hằng không có tự sát, hắn kiên cường... hoặc có thể nói là nhu nhược còn sống. Dựa vào đủ loại tiểu thuyết để an ủi tâm linh của mình, trốn tránh sự thực, mặc cho người khác khi dễ như thế nào, hắn cũng nhận lấy toàn bộ, cuộc sống cứ như vậy, cho đến khi hắn lên cấp hai...
Khoảng thời gian ở trường cấp hai cũng giống như khi còn ở tiểu học, biểu hiện nhu nhược, sợ phiền phức, không dám phản kháng của Trương Hằng lập tức bị những học sinh trong trường lớp nắm được, do đó hắn nhanh chóng được quy vào danh sách đối tượng có thể khi dễ. Chỉ là cũng có khác biệt một chút, một bạn học đã tiến vào trong thế giới của hắn, người này tên là Dương Tễ...
Không biết vì cái gì, Dương Tễ không cư xử giống như những người còn lại trong lớp, hoặc là coi thường, hoặc là khi dễ Trương Hằng, ngược lại cùng Trương Hằng nói chuyện, thảo luận tình tiết trong các loại tiểu thuyết, chỉ sau nửa học kỳ ngắn ngủi, Dương Tễ đã trở thành bạn thân thiết nhất của hắn... có lẽ cũng là người bạn duy nhất. Gia cảnh nhà Dương Tễ rất không tồi, cha là nhân viên công vụ, hơn nữa là chủ nhiệm văn phòng Chính phủ tại Trùng Khánh, mẹ là giáo viên của một trường trọng điểm cấp 3, cách xử sự của Dương Tễ cũng rất cao minh, thường xuyên lấy tiền tiêu vặt ra mời bạn bè, cho nên tại lớp học, Dương Tễ có rất nhiều bạn bè, điều duy nhất khiến cho Trương Hằng cảm thấy kỳ quái chính là, Dương Tễ lại chưa từng xuất hiện khi người khác khi dễ hắn, chỉ là sau đó sẽ rủ hắn cùng chơi game…
Cứ như vậy, sau khi tốt nghiệp cấp hai, Dương Tễ nói với Trương Hằng:
- Không phải ngươi rất thích đọc sách sao? Như vậy hãy viết ra câu chuyện của chính ngươi đi, đưa những chuyện ngươi muốn làm vào trong tiểu thuyết... Phải dựa vào chính mình, nếu không thì ngươi vĩnh viễn vẫn là như vậy.
- Dựa vào chính mình sao?
Sau khi tốt nghiệp, trong lúc nghỉ hè, Trương Hằng lấy ra một quyển sổ tay, bắt đầu sáng tác, một đống lớn chữ viết cùng ngôn ngữ ngây thơ, miêu tả câu chuyện sâu trong nội tâm hắn, những thứ không chiếm được... Hữu nghị, đồng đội...
Đây là câu chuyện về một hiệp sĩ, từ nhỏ bị cha mẹ dùng phương thức đánh đập để giáo dục, cho nên lá gan của hắn rất nhỏ, rất hay sợ hãi, không hề tự tin, bị khi dễ bị sỉ nhục cũng không dám phản kháng, chỉ biết nhẫn nhịn, hoàn toàn bất lực, Trương Hằng giống như đang miêu tả chính bản thân mình, khi phác thảo ra hình tượng lúc nhỏ của hiệp sĩ, kỳ thực hắn cũng không nghĩ đến tình tiết về sau sẽ diễn biến như thế nào...
Cho đến khi hắn viết đến đoạn người hiệp sĩ này bị sỉ nhục, bị bài xích, thậm chí bị coi là đồ bỏ đi trong mắt người khác, còn bị cô bé mình vẫn thầm mến mắng là kẻ quái dị, Trương Hằng cũng là khóc đến rối tinh rối mù, hắn gấp sổ tay lại, sau đó khóa trong ngăn kéo, giống như đem bản thân lúc nhỏ, đau đớn khi xưa khóa lại...
Thời gian vẫn cứ trôi, chớp mắt một cái Trương Hằng đã học cấp ba, hắn âm thầm động viên bản thân, hi vọng có một khởi đầu mới...
Chỉ là tính cách của hắn vẫn vậy, một khi bị người khác biết, lập tức được quy vào danh sách đối tượng có thể khi dễ... Học kỳ đầu tiên, một tên tiểu lưu manh lớp trên yêu cầu ngày mai phải giao phí bảo hộ, nếu không sẽ đánh cho hắn không dám đến trường. Sau khi về nhà, nhìn thấy bộ dạng người đầy bụi đất của Trương Hằng, cha mẹ còn cố ý mắng cho hắn một trận, muốn hắn an phận thủ thường, không được ra ngoài giao du cùng những đứa bạn xấu, mà Trương Hằng lại cái gì cũng không dám nói... Hắn sợ bị đánh, đây là phương thức giáo dục cha mẹ hắn thích nhất.
Trương Hằng lên phòng rồi đập heo đất tiết kiệm, sau khi đếm một lúc liền phát hiện không đủ, trong lòng của hắn lập tức bất ổn, nằm không yên, sợ ngày mai sẽ bị đánh một trận...
Trong tâm trạng lo lắng sợ hãi như vậy, Trương Hằng không ngừng lật xem những tiểu thuyết mình tìm được, có điều lại đọc không vào một chữ. Lục lọi… tìm kiếm… hắn lấy ra quyển sổ tay mình dùng để sáng tác mấy tháng trước, yên lặng đọc về "chính mình", lúc này hắn mới phát hiện câu chuyện về người hiệp sĩ rõ ràng dài hơn... Đúng vậy, hắn mới chỉ viết đến lúc hiệp sĩ bị khi dễ bị ức hiếp, nhưng trong sổ tay lại xuất hiện tình tiết hiệp sĩ bị người khác vơ vét tài sản…
Những dòng chữ trong sổ tay đúng là chữ viết của hắn, chẳng lẽ hắn quên mất mình đã viết lúc nào sao?
Danh sách chương