Màn đêm vũ trụ lúc này chói mắt, lấp lánh vô cùng, cũng chỉ bởi vì trên nó đính lấy vô số các vì sao, ở giữa bầu trời đầy các vì sao đó, có một ngôi sao màu tím sáng chói nhất, nó chiếu rọi cả một vùng trời, các ngôi sao khác như là chư hầu thuần phục trước nó.
Ngôi sao đó có tên Đế Vi Tinh, ngôi sao ứng với thiên mệnh của Đế Hoàng mà sinh ra.
Từ trước tới nay Đế Vi Tinh ảm đạm vô quang, nhưng lúc này nó bất ngờ tỏa ra thứ ánh sáng như liệt nhật mãnh liệt, như đại hải sâu nặng, uy nghiêm mà cao quý, không một thứ nào có thể sánh bằng.
Đó là đại diện cho một đời Đế Hoàng được sinh ra, Đế Vi Tinh chỉ xuất hiện khi có người ứng mệnh Đế Hoàng.
Và người đó không phải ai khác mà chính là Đinh Bộ Lĩnh, kẻ có được Đế Hoàng tư chất.
Mọi người chỉ biết Trịnh Đông Lân là thiên tài dị bẩm về tinh thần lực, nó vượt qua cảnh giới quy định mở cho riêng mình thế giới tinh thần, nhưng không ai ngờ tới, Đinh Bộ Lĩnh lúc này cũng có thế giới tinh thần cho riêng mình.
Đinh Bộ Lĩnh thần sắc chấn kinh, nó không hiểu thấu bỗng dưng tinh thần lực bị kéo vào sâu bên trong một bầu trời đầy sao kỳ lạ, mãi cho tới tận một khắc sau, nó mới phát hiện ra, nơi đây chính là thế giới tinh thần của nó.
“Ta lúc nào mở ra thế giới tinh thần rồi ?” Đinh Bộ Lĩnh khó hiểu, tinh thần lực nó so với Trịnh Đông Lân kém xa, làm sao có thể mở ra thế giới tinh thần của riêng mình ?
Mà đặc biệt, nó còn không phát giác được, tinh thần lực không hay biết đã tăng lên với biên độ kinh khủng như hiện tại.
Là lúc nào tăng lên ?
“Đây là thế giới tinh thần của chính ta sao, không biết của người khác có phải hay không giống như ta, còn của Trịnh Đông Lân sẽ như thế nào, ngôi sao có ở khắp nơi, đó là ?” Đinh Bộ Lĩnh xem xét xung quanh, bỗng thốt lên, nó thấy một ngôi sao màu tím to lớn nhất trong số các ngôi sao, các ngôi sao khác phải ảm đạm vô quang khi đứng kế bên ngôi sao đó.
Đế Vi Tinh ! Trong đầu Đinh Bộ Lĩnh tự khắc xuất hiện cái tên này, mặc dù nó chưa bao giờ nghe tới.
Đế Vi Tinh phát hiện ra Đinh Bộ Lĩnh đã chú ý tới nó, từ bên ngoài Đế Vi Tinh bỗng xuất hiện từng tầng không gian rung động kỳ lạ.
Không gian không ngừng rung động dẫn tới Đinh Bộ Lĩnh cả người hơi chút mất thăng bằng, nó cố gắng giữ mình không ngã, kinh sợ nhìn xem Đế Vi Tinh, nó có một cảm giác, Đế Vi Tinh chỉ cần một khẩu khí đều có thể thổi nát nó.
“Đế Hoàng, ngươi đã tới” Đế Vi Tinh không gian rung động truyền tới lời nói.
Đinh Bộ Lĩnh mắt nhìn trái, nhìn phải, rồi lại xem xét không có người nào khác ở đây, nó mới xác định Đế Vi Tinh đang nói tới nó.
“Ta không phải Đế Hoàng, ngươi gọi nhầm người ?” Đinh Bộ Lĩnh lắc đầu, nó gia cảnh thông thường, mặc dù hiện tại được phong là Thiên Nhân Tướng, nhưng nó không ngu ngốc tự cho mình xứng với danh xưng Đế Hoàng, người đứng đầu Vương Triều là Vương Thượng cũng không dám tự xưng mình là Đế Hoàng, nếu có một người xứng với danh xưng Đế Hoàng chỉ có một, đó là Thiên Tử An Nam.
Đinh Bộ Lĩnh còn cách xa lắm, xa vô cùng, nó không phải là Đế Hoàng mà Đế Vi Tinh nói tới.
“Ta đã chờ đợi ngươi từ rất lâu, ta sẽ không lầm người, ngươi hiện tại không phải Đế Hoàng, nhưng tương lai, số mệnh của ngươi đã được định trước, ngươi chính là Đế Hoàng, không phải ai khác” Đế Vi Tinh chấn động.
Rầm ! Rầm ! Rầm
Ba động dữ dội truyền tới, các ngôi sao thể tích nhỏ không chịu được áp lực nổ tung, mảnh sao biến thành khói bụi mù mịt bầu trời đêm.
Hự ! Đinh Bộ Lĩnh cắn răng, áp lực nặng nề như là có hàng nghìn quả núi đè xuống nó, áp lực kinh khủng không thể tưởng tượng, bất quá nó không dễ dàng khuất phục, hai bắp chân run rẩy, mồ hôi đầm đìa.
Áp lực chợt biến mất vô tung, Đinh Bộ Lĩnh kinh ngạc, nó kém một chút nữa liền không chịu được, bỗng Đế Vi Tinh truyền tới rung động.
“Có thể chịu được Vạn Sơn Áp Đỉnh mà không gục ngã, tâm trí kiên định từ trước tới nay vô địch, ngươi chính là Đế Hoàng, ngươi phải ứng thiên mệnh, Đinh Bộ Lĩnh”
Tiếng nói kinh thiên, bầu trời sụp đổ, chư thiên tinh thần đồng thời rơi xuống, toàn bộ bầu trời bị chấn động dữ dội.
“Ta là Đế Hoàng” Đinh Bộ Lĩnh có chút không tiếp nhận được, mọi việc diễn ra quá nhanh, ngắm nhìn hai bàn tay còn chưa nắm chặt, nó khô khốc lập lại.
“Đúng, ngươi chính là Đế Hoàng” Đế Vi Tinh tiếng nói như sấm giật kinh thiên truyền tới, bầy sao trên trời bỗng nhiên hoàn toàn biến mất, thay vào đó là một viên tinh cầu màu xanh xuất hiện.
“Đây là thế giới của chúng ta, Địa Cầu” Đế Vi Tính nói.
Đinh Bộ Lĩnh gật đầu, tiếng nói của Đế Vi Tinh tiếp tục trôi chảy truyền tới, không có một tí đứt đoạn, nhưng Đinh Bộ Lĩnh có thể cảm nhận được sự gấp rút bên trong Đế Vi Tinh.
Đinh Bộ Lĩnh lấy làm hiếu kỳ, thứ gì sẽ khiến một thứ cường đại, vĩ đại như Đế Vi Tinh cảm thấy gấp rút, lo lắng
“Địa Cầu phân làm bốn khối lục địa to lớn, ở các khối lục địa đó sẽ sinh tồn vô số phàm nhân, bên trên phàm nhân có sự cai trị của các thế lực hùng mạnh, tuy vậy đứng đầu luôn là Quốc Gia, Quốc Gia có lớn có nhỏ, Quốc Gia lớn sẽ cai trị Quốc Gia nhỏ hơn, cứ như vậy mà tiếp diễn, định hình nên xã tắc thiên hạ”
“Địa Cầu bốn khối lục địa, ở khối lục địa của mình, chúng ta lấy An Nam làm quốc hiệu, cũng tương tự như vậy, bên khối lục địa khác có Đại Đường, mỗi một khối lục địa đều có một vị bá chủ tuyệt đối”
“Hàng ngàn năm trước, An Nam chúng ta so Đại Đường hùng mạnh vô số lần, nhưng một tai nạn bất ngờ xảy ra, khiến cho An Nam tụt dốc không phanh, so với Đại Đường bỗng yếu kém hơn”
Khi nhắc tới tai nạn, giọng nói Đế Vi Tinh không khỏi lẫn lộn một tí cảm xúc chập chờn, đau thương.
Đinh Bộ Lĩnh con mắt chăm chú, sẽ là tai nạn gì xảy ra khiến cho An Nam hùng mạnh bỗng dưng thua kém Đại Đường ?
Nó hiểu biết không tính là thông hiểu mọi thứ, nhưng một ít sự việc vẫn là nắm rõ, nhưng một việc biến An Nam hùng mạnh thua kém Đại Đường, sự việc động trời như vậy tại sao không ai nhắc tới ?
Không lẽ tất cả mọi người đều không hề hay biết ?
“Vào lúc An Nam thời khắc hùng mạnh nhất, lúc đó Thiên Tử vị trí nơi ở không phải Trung Châu như hiện tại, mà chính là Bắc Phương, Thiên Tử ngày đó lập tế đàn tế thiên, có ý đồ muốn câu thông các vị Tiên Hiền, nhằm biến cho An Nam một ngày, một ngày hùng mạnh hơn, lúc đó Thiên Tử bên trên tế đàn tế thiên, bầu trời bỗng dưng tối sầm, gió trên trời ngừng thổi, mây đen không ngừng kéo tới đầy nghịt bầu trời”
“Tình cảnh lúc đó nói kinh khủng bao nhiêu có bấy nhiêu, tiếng sấm bắt đầu nổi lên, mưa nặng hạt ‘róc rách’ rơi xuống, từ bên trên bầu trời xuất hiện một vết nứt, vết nứt kéo dài cho tới khi một sinh vật kỳ lạ xuất hiện mà trước tới nay chúng ta chưa hề trông thấy, toàn thân nó có màu đen kịt, móng vuốt sắc bén cắt đứt sắt thép như bùn, không sợ sấm chớp, nó như là bạn thân của bóng tối”
“Khi nó xuất hiện, dân chúng bỗng dưng nổi điên, giương lên vũ khí bất ngờ loạn chiến, máu chảy thành sông, đầu người chất cao như núi, lúc đó binh lực của An Nam cũng vì vậy mà bỗng dưng cắt giảm trầm trọng”
“Thiên Tử nhận ra sinh vật vừa xuất hiện đó chính là hiện thân của Ác Quỷ, ngài đích thân dẫn dắt quân đội An Nam chiến đấu, bất quá lúc đó không thiếu người bị Ác Quỷ điều khiển tâm trí làm loạn, quân đội cũng vì vậy mà bị cản trở không nhỏ, phải giết cả người mình, nếu muốn giết được Ác Quỷ kia”
“Khi Thiên Tử nắm Thiên Tử Kiếm đả thương Ác Quỷ đó, máu của nó không phải màu đỏ như sinh vật thông thường, mà mang màu tím tà dị vô cùng, nhưng Thiên Tử chỉ là đả thương nó, không thể một kích chém giết”
“Ác Quỷ đó linh hoạt, thông minh vô cùng, nó nắm bắt thời cơ trốn thoát Thiên Tử, lại vô số người dân bị nó điều khiển tấn công quân đội An Nam, nó như một khối u ác tính lây nhiễm, độ lây nhiễm lan ra nhanh chóng chưa từng có, từ người này lây nhiễm sang người khác”
“Cho tới khi đạt tới giới hạn cuối cùng, số người bị Ác Quỷ điều khiển đã lên tới bốn thành dân số An Nam, trận chiến đó ác liệt không tưởng, hơn xa từ trước tới nay cộng lại”
“Vào lúc quân đội nguy nan nhất, một bộ tộc ẩn thế xuất hiện cứu nguy, bộ tộc đó có tên Thần Mộc Tộc, Thần Mộc Tộc trời sinh có một loại năng lực câu thông với Mẹ Thiên Nhiên, Thần Mộc Tộc hi sinh bảy thành bản thân phong ấn Ác Quỷ vào một gốc cây cổ thụ”
“Sau khi Ác Quỷ đó bị phong ấn, chúng ta trong đầu đều bị âm thanh rít gào của nó truyền tới, trong nội tâm sợ hãi lan tràn, từ đó sinh ra thứ gọi là Tâm Ma, nhưng may mắn con Ác Quỷ đó đã bị phong ấn, lẫn thông đạo của nó”
“Bản thân Thần Mộc Tộc sau trận chiến đó được Thiên Tử mang ơn, bản thân Thần Mộc Tộc tuy là tổn thất trầm trọng, nhưng bọn hắn đều được mang trên người vô thượng vinh quang”
“Ác Quỷ đó tới từ thiên ngoại, không phải Địa Cầu sinh vật, cho nên Thiên Tử gọi nó Thiên Ma”
“Từ trước tới nay, An Nam không có Đế Hoàng, nhưng lần này Đế Hoàng được sinh ra chính là để ứng mệnh tiêu diệt Thiên Ma, Thiên Ma sẽ một lần nữa phá vỡ phong ấn, tái xuất thiên hạ, lúc đó thiên hạ sẽ lâm vào cảnh lầm than đói khổ, chiến tranh liên miên xảy ra”
“Thiên Ma” Đinh Bộ Lĩnh nhìn hình dáng Ác Quỷ, đó không phải là bộ dáng tinh thần lực của Trịnh Đông Lân hóa hình hay sao ?
Nó không dám nói với Đế Vi Tinh về hình dáng tinh thần lực của Trịnh Đông Lân, nếu nói ra, không biết liệu rằng, Đế Vi Tinh có hay không bắt ép nó đối địch với Trịnh Đông Lân ?
“Gốc cây cổ thụ mà Thần Mộc Tộc làm vật dẫn phong ấn Thiên Ma ngày trước, có lẽ đang nằm bên trong Tây Sơn Vương Triều hiện tại”
Ngôi sao đó có tên Đế Vi Tinh, ngôi sao ứng với thiên mệnh của Đế Hoàng mà sinh ra.
Từ trước tới nay Đế Vi Tinh ảm đạm vô quang, nhưng lúc này nó bất ngờ tỏa ra thứ ánh sáng như liệt nhật mãnh liệt, như đại hải sâu nặng, uy nghiêm mà cao quý, không một thứ nào có thể sánh bằng.
Đó là đại diện cho một đời Đế Hoàng được sinh ra, Đế Vi Tinh chỉ xuất hiện khi có người ứng mệnh Đế Hoàng.
Và người đó không phải ai khác mà chính là Đinh Bộ Lĩnh, kẻ có được Đế Hoàng tư chất.
Mọi người chỉ biết Trịnh Đông Lân là thiên tài dị bẩm về tinh thần lực, nó vượt qua cảnh giới quy định mở cho riêng mình thế giới tinh thần, nhưng không ai ngờ tới, Đinh Bộ Lĩnh lúc này cũng có thế giới tinh thần cho riêng mình.
Đinh Bộ Lĩnh thần sắc chấn kinh, nó không hiểu thấu bỗng dưng tinh thần lực bị kéo vào sâu bên trong một bầu trời đầy sao kỳ lạ, mãi cho tới tận một khắc sau, nó mới phát hiện ra, nơi đây chính là thế giới tinh thần của nó.
“Ta lúc nào mở ra thế giới tinh thần rồi ?” Đinh Bộ Lĩnh khó hiểu, tinh thần lực nó so với Trịnh Đông Lân kém xa, làm sao có thể mở ra thế giới tinh thần của riêng mình ?
Mà đặc biệt, nó còn không phát giác được, tinh thần lực không hay biết đã tăng lên với biên độ kinh khủng như hiện tại.
Là lúc nào tăng lên ?
“Đây là thế giới tinh thần của chính ta sao, không biết của người khác có phải hay không giống như ta, còn của Trịnh Đông Lân sẽ như thế nào, ngôi sao có ở khắp nơi, đó là ?” Đinh Bộ Lĩnh xem xét xung quanh, bỗng thốt lên, nó thấy một ngôi sao màu tím to lớn nhất trong số các ngôi sao, các ngôi sao khác phải ảm đạm vô quang khi đứng kế bên ngôi sao đó.
Đế Vi Tinh ! Trong đầu Đinh Bộ Lĩnh tự khắc xuất hiện cái tên này, mặc dù nó chưa bao giờ nghe tới.
Đế Vi Tinh phát hiện ra Đinh Bộ Lĩnh đã chú ý tới nó, từ bên ngoài Đế Vi Tinh bỗng xuất hiện từng tầng không gian rung động kỳ lạ.
Không gian không ngừng rung động dẫn tới Đinh Bộ Lĩnh cả người hơi chút mất thăng bằng, nó cố gắng giữ mình không ngã, kinh sợ nhìn xem Đế Vi Tinh, nó có một cảm giác, Đế Vi Tinh chỉ cần một khẩu khí đều có thể thổi nát nó.
“Đế Hoàng, ngươi đã tới” Đế Vi Tinh không gian rung động truyền tới lời nói.
Đinh Bộ Lĩnh mắt nhìn trái, nhìn phải, rồi lại xem xét không có người nào khác ở đây, nó mới xác định Đế Vi Tinh đang nói tới nó.
“Ta không phải Đế Hoàng, ngươi gọi nhầm người ?” Đinh Bộ Lĩnh lắc đầu, nó gia cảnh thông thường, mặc dù hiện tại được phong là Thiên Nhân Tướng, nhưng nó không ngu ngốc tự cho mình xứng với danh xưng Đế Hoàng, người đứng đầu Vương Triều là Vương Thượng cũng không dám tự xưng mình là Đế Hoàng, nếu có một người xứng với danh xưng Đế Hoàng chỉ có một, đó là Thiên Tử An Nam.
Đinh Bộ Lĩnh còn cách xa lắm, xa vô cùng, nó không phải là Đế Hoàng mà Đế Vi Tinh nói tới.
“Ta đã chờ đợi ngươi từ rất lâu, ta sẽ không lầm người, ngươi hiện tại không phải Đế Hoàng, nhưng tương lai, số mệnh của ngươi đã được định trước, ngươi chính là Đế Hoàng, không phải ai khác” Đế Vi Tinh chấn động.
Rầm ! Rầm ! Rầm
Ba động dữ dội truyền tới, các ngôi sao thể tích nhỏ không chịu được áp lực nổ tung, mảnh sao biến thành khói bụi mù mịt bầu trời đêm.
Hự ! Đinh Bộ Lĩnh cắn răng, áp lực nặng nề như là có hàng nghìn quả núi đè xuống nó, áp lực kinh khủng không thể tưởng tượng, bất quá nó không dễ dàng khuất phục, hai bắp chân run rẩy, mồ hôi đầm đìa.
Áp lực chợt biến mất vô tung, Đinh Bộ Lĩnh kinh ngạc, nó kém một chút nữa liền không chịu được, bỗng Đế Vi Tinh truyền tới rung động.
“Có thể chịu được Vạn Sơn Áp Đỉnh mà không gục ngã, tâm trí kiên định từ trước tới nay vô địch, ngươi chính là Đế Hoàng, ngươi phải ứng thiên mệnh, Đinh Bộ Lĩnh”
Tiếng nói kinh thiên, bầu trời sụp đổ, chư thiên tinh thần đồng thời rơi xuống, toàn bộ bầu trời bị chấn động dữ dội.
“Ta là Đế Hoàng” Đinh Bộ Lĩnh có chút không tiếp nhận được, mọi việc diễn ra quá nhanh, ngắm nhìn hai bàn tay còn chưa nắm chặt, nó khô khốc lập lại.
“Đúng, ngươi chính là Đế Hoàng” Đế Vi Tinh tiếng nói như sấm giật kinh thiên truyền tới, bầy sao trên trời bỗng nhiên hoàn toàn biến mất, thay vào đó là một viên tinh cầu màu xanh xuất hiện.
“Đây là thế giới của chúng ta, Địa Cầu” Đế Vi Tính nói.
Đinh Bộ Lĩnh gật đầu, tiếng nói của Đế Vi Tinh tiếp tục trôi chảy truyền tới, không có một tí đứt đoạn, nhưng Đinh Bộ Lĩnh có thể cảm nhận được sự gấp rút bên trong Đế Vi Tinh.
Đinh Bộ Lĩnh lấy làm hiếu kỳ, thứ gì sẽ khiến một thứ cường đại, vĩ đại như Đế Vi Tinh cảm thấy gấp rút, lo lắng
“Địa Cầu phân làm bốn khối lục địa to lớn, ở các khối lục địa đó sẽ sinh tồn vô số phàm nhân, bên trên phàm nhân có sự cai trị của các thế lực hùng mạnh, tuy vậy đứng đầu luôn là Quốc Gia, Quốc Gia có lớn có nhỏ, Quốc Gia lớn sẽ cai trị Quốc Gia nhỏ hơn, cứ như vậy mà tiếp diễn, định hình nên xã tắc thiên hạ”
“Địa Cầu bốn khối lục địa, ở khối lục địa của mình, chúng ta lấy An Nam làm quốc hiệu, cũng tương tự như vậy, bên khối lục địa khác có Đại Đường, mỗi một khối lục địa đều có một vị bá chủ tuyệt đối”
“Hàng ngàn năm trước, An Nam chúng ta so Đại Đường hùng mạnh vô số lần, nhưng một tai nạn bất ngờ xảy ra, khiến cho An Nam tụt dốc không phanh, so với Đại Đường bỗng yếu kém hơn”
Khi nhắc tới tai nạn, giọng nói Đế Vi Tinh không khỏi lẫn lộn một tí cảm xúc chập chờn, đau thương.
Đinh Bộ Lĩnh con mắt chăm chú, sẽ là tai nạn gì xảy ra khiến cho An Nam hùng mạnh bỗng dưng thua kém Đại Đường ?
Nó hiểu biết không tính là thông hiểu mọi thứ, nhưng một ít sự việc vẫn là nắm rõ, nhưng một việc biến An Nam hùng mạnh thua kém Đại Đường, sự việc động trời như vậy tại sao không ai nhắc tới ?
Không lẽ tất cả mọi người đều không hề hay biết ?
“Vào lúc An Nam thời khắc hùng mạnh nhất, lúc đó Thiên Tử vị trí nơi ở không phải Trung Châu như hiện tại, mà chính là Bắc Phương, Thiên Tử ngày đó lập tế đàn tế thiên, có ý đồ muốn câu thông các vị Tiên Hiền, nhằm biến cho An Nam một ngày, một ngày hùng mạnh hơn, lúc đó Thiên Tử bên trên tế đàn tế thiên, bầu trời bỗng dưng tối sầm, gió trên trời ngừng thổi, mây đen không ngừng kéo tới đầy nghịt bầu trời”
“Tình cảnh lúc đó nói kinh khủng bao nhiêu có bấy nhiêu, tiếng sấm bắt đầu nổi lên, mưa nặng hạt ‘róc rách’ rơi xuống, từ bên trên bầu trời xuất hiện một vết nứt, vết nứt kéo dài cho tới khi một sinh vật kỳ lạ xuất hiện mà trước tới nay chúng ta chưa hề trông thấy, toàn thân nó có màu đen kịt, móng vuốt sắc bén cắt đứt sắt thép như bùn, không sợ sấm chớp, nó như là bạn thân của bóng tối”
“Khi nó xuất hiện, dân chúng bỗng dưng nổi điên, giương lên vũ khí bất ngờ loạn chiến, máu chảy thành sông, đầu người chất cao như núi, lúc đó binh lực của An Nam cũng vì vậy mà bỗng dưng cắt giảm trầm trọng”
“Thiên Tử nhận ra sinh vật vừa xuất hiện đó chính là hiện thân của Ác Quỷ, ngài đích thân dẫn dắt quân đội An Nam chiến đấu, bất quá lúc đó không thiếu người bị Ác Quỷ điều khiển tâm trí làm loạn, quân đội cũng vì vậy mà bị cản trở không nhỏ, phải giết cả người mình, nếu muốn giết được Ác Quỷ kia”
“Khi Thiên Tử nắm Thiên Tử Kiếm đả thương Ác Quỷ đó, máu của nó không phải màu đỏ như sinh vật thông thường, mà mang màu tím tà dị vô cùng, nhưng Thiên Tử chỉ là đả thương nó, không thể một kích chém giết”
“Ác Quỷ đó linh hoạt, thông minh vô cùng, nó nắm bắt thời cơ trốn thoát Thiên Tử, lại vô số người dân bị nó điều khiển tấn công quân đội An Nam, nó như một khối u ác tính lây nhiễm, độ lây nhiễm lan ra nhanh chóng chưa từng có, từ người này lây nhiễm sang người khác”
“Cho tới khi đạt tới giới hạn cuối cùng, số người bị Ác Quỷ điều khiển đã lên tới bốn thành dân số An Nam, trận chiến đó ác liệt không tưởng, hơn xa từ trước tới nay cộng lại”
“Vào lúc quân đội nguy nan nhất, một bộ tộc ẩn thế xuất hiện cứu nguy, bộ tộc đó có tên Thần Mộc Tộc, Thần Mộc Tộc trời sinh có một loại năng lực câu thông với Mẹ Thiên Nhiên, Thần Mộc Tộc hi sinh bảy thành bản thân phong ấn Ác Quỷ vào một gốc cây cổ thụ”
“Sau khi Ác Quỷ đó bị phong ấn, chúng ta trong đầu đều bị âm thanh rít gào của nó truyền tới, trong nội tâm sợ hãi lan tràn, từ đó sinh ra thứ gọi là Tâm Ma, nhưng may mắn con Ác Quỷ đó đã bị phong ấn, lẫn thông đạo của nó”
“Bản thân Thần Mộc Tộc sau trận chiến đó được Thiên Tử mang ơn, bản thân Thần Mộc Tộc tuy là tổn thất trầm trọng, nhưng bọn hắn đều được mang trên người vô thượng vinh quang”
“Ác Quỷ đó tới từ thiên ngoại, không phải Địa Cầu sinh vật, cho nên Thiên Tử gọi nó Thiên Ma”
“Từ trước tới nay, An Nam không có Đế Hoàng, nhưng lần này Đế Hoàng được sinh ra chính là để ứng mệnh tiêu diệt Thiên Ma, Thiên Ma sẽ một lần nữa phá vỡ phong ấn, tái xuất thiên hạ, lúc đó thiên hạ sẽ lâm vào cảnh lầm than đói khổ, chiến tranh liên miên xảy ra”
“Thiên Ma” Đinh Bộ Lĩnh nhìn hình dáng Ác Quỷ, đó không phải là bộ dáng tinh thần lực của Trịnh Đông Lân hóa hình hay sao ?
Nó không dám nói với Đế Vi Tinh về hình dáng tinh thần lực của Trịnh Đông Lân, nếu nói ra, không biết liệu rằng, Đế Vi Tinh có hay không bắt ép nó đối địch với Trịnh Đông Lân ?
“Gốc cây cổ thụ mà Thần Mộc Tộc làm vật dẫn phong ấn Thiên Ma ngày trước, có lẽ đang nằm bên trong Tây Sơn Vương Triều hiện tại”
Danh sách chương